Nhà có chó dữ - Chương 67

Tác giả: Thiên Thảo

"Hi hi, anh biết em thích mà!" Uông Phong Lân đắc ý cười.
"Hừ, em có kinh nghiệm như vậy, cái này có gì đắc ý dữ vậy hả?" Tư Nam cong môi lên.
"Anh..." Nhất thời nghẹn họng, chỉ có thể chu môi, nhìn Tư Nam, bây giờ đột nhiên rất muốn mình đang là A Kim, như vậy thì chỉ cần cọ cọ vào ống quần em là có thể đối phó được.
Tư Nam quay đầu lại, cắn môi dưới trừng mắt nhìn anh.
Giả bộ đáng thương, chu miệng chớp mắt: "Tiểu Nam à..."
Tư Nam rốt cuộc cười ra thành tiếng: "Được rồi, chọc anh thôi!" Dừng một chút, ngồi lại trên người anh, đưa tay ôm lấy bờ vai vững chãi của anh, "Nhưng mà, sau này..."
"Anh chỉ có em, cũng chỉ thuộc về em!" Uông Phong Lân hôn lên môi em lần nữa, tham lam hấp thu hương thơm của em, chia sẻ mật dịch của nhau.
"Oh..." Không khí trong phổi đều bị hút khô rồi, Tư Nam nhẹ đẩy vai anh, "Được rồi! Quay lại nào, em không không khách sáo với anh nữa!"
"Không khách sao là sao?" Ánh mắt Uông Phong Lân thật là chờ mong.
"Lấy tình trạng của anh bây giờ." Tư Nam cố ý nhìn khinh miệt từ trên xuống dưới người anh, "Anh đoán em có thể hay không..."
"Uh, em đồng ý để anh làm chồng mà!" Uông Phong Lân cảnh giác nhắc nhở em từng có hứa hẹn qua.
"Ha ha, ngốc nghếch." Tư Nam đánh nhẹ lên tay anh, "Khi nào thì về?"
"Đi bây giờ thôi!" Uông Phong Lân ôm qua eo em, "Ôm em thật dễ chịu ghê!"
"Anh nặng lắm, có biết không hả?" Tư Nam nhéo nhéo cằm anh, "Đợi anh khỏe lại, anh phải bồi thường cho em!"
"Bồi thường thế nào?" Uông Phong Lân nhìn em tò mò.
"Uhm, đợi anh khỏe lại rồi sẽ nói với anh sau nhé!" Tư Nam dìu anh đứng dậy, "Đi nào!"
"Rốt cuộc là cái gì vậy?" Uông Phong Lân hỏi dồn.
"Em nghĩ muốn..." Tư Nam cười, "Anh cõng em."
"Hả?" Uông Phong Lân nhìn em khó hiểu, "Có vậy thôi?"
"Dạ, lưng của anh nhìn thấy dựa vào sẽ rất thích!" Tư Nam hơi cúi xuống mặt nghiêm túc, "Khi còn nhỏ, lúc anh nắm tay em nói muốn đưa em về nhà, em đã cảm thấy được lưng của anh nếu được dựa vào sẽ rất tốt, đựa anh cõng nhất định sẽ rất hạnh phúc."
"Ha ha, Tiểu Nam ngốc! Đợi anh khỏe lại, nhất định sẽ cõng em mỗi ngày." Uông Phong Lân nhéo mũi em, "Lưng của anh, em khi nào muốn dựa vào đều được cả, em muốn kí tên viết đó là của em cũng được."
"Em muốn viết lên đó: Tài sản của Đường Tư Nam!" Tư Nam cố nhịn cười.
"Uh, không thành vấn đề!" Tay Uông Phong Lân mở cửa ra.
"Chờ một chút" Tư Nam đưa tay kéo anh lại, "Phòng sát bên dùng làm gì?"
"Là phòng tập thể hình của anh." Uông Phong Lân trả lời.
"Trong đó có người?" Tư Nam nhíu chân mày lại.
"Có người?" Uông Phong Lân lập tức chỉ thẳng ba ngón tay lên trời, "Anh thề anh không có kim ốc tàng kiều, anh chỉ có em thôi!"
"Ngu ngốc!" Tư Nam chụp anh anh lại, nhỏ giọng, "Đừng quậy, em nghe thấy hình như trong đó có tiếng nhịp chân."
"Không thể nào?" Nghiêng tai lắng nghe cẩn thận, quả nhiên, bên trong giống như có người đang nhịp nhịp chân, hẳn là hành vi xảy ra khi quá nhàm chán, Uông Phong Lân nghi hoặc nhìn về Tư Nam bên cạnh.
Tư Nam đỡ Uông Phong Lân dựa vào bên cửa, ý bảo mình sẽ đi gọi người, Uông Phong Lân gật đầu.
Tư Nam đi đến đầu cầu thang, vươn người xuống dưới lầu ra hiệu cho Kiệt Nhĩ. Kiệt Nhĩ nhìn thấy liền vỗ vai Mạnh Ba, ý bảo cùng đi lên, sau đó cả hai lặng lẽ đi lên lầu.
Trong phòng tập thể hình tiếng nhịp chân nhàm chán vẫn không ngừng vang lên.
Tư Nam dìu Uông Phong Lân ở phía sau, Kiệt Nhĩ ở phía trước, một phát mở tung cửa phòng tập thể hình. Trong phòng trống không, ngoại trừ mấy cái máy tập cũng không có bất kì bóng dáng ai cả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc