Nhà có chó dữ - Chương 33

Tác giả: Thiên Thảo

Sáng sớm.
Tư Nam mở mắt, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt của Uông Phong Lân gần trong gang tấc: "Hả!" Anh vào từ lúc nào? Hơn nữa lại còn ngang nhiên nằm ở trên giường!
"Bảo bối, hư!" Ngón tay Uông Phong Lân đè lên đôi môi Tư Nam, "Bộ dáng em ngủ thật sự là đáng yêu quá đi mất!"
"Anh, anh vào khi nào vậy?" Tư Nam vuốt tay anh, "A Kim đâu?"
"Trong tủ đồ!" Uông Phong Lân rút ngón tay đang đè trên môi Tư Nam lại, dùng đôi môi của mình hôn nhẹ lên đó, "Vì anh rất muỗi buổi sàng ngủ dậy sẽ được nhìn thấy em, sau đó cùng nói với em buổi sáng an lành."
"Buổi sáng an lành!" Tư Nam lộ ra nụ cười đáng yêu.
"Buổi sáng an lành!" Uông Phong Lân nhân cơ hội đó thâu hương trên môi Tư Nam, nhờ đã tập huấn nhiều lần dưới lốt A Kim, bây giờ bản thân có thể chân chính trải nghiệm rồi!
"Ô!" Vội vàng che miệng lại, Tư Nam chớp chớp hai mắt nhìn hình dáng trước mắt, nhìn kiểu gì cũng kêu thành tên A Kim!
Nhìn ai kia đang ngẩn người, Uông Phong Lân dứt khoát leo hẳn lên giường, chiếm lấy một nửa cái mền lật lên, đem bản thân mình lăn vào trong.
"Anh bây giờ đang muốn làm gì vậy? Mặc dù mỗi ngày đều ngủ cùng một giường chu với A Kim, nhưng dù sao thân thể của A Kim cũng chỉ là của một con chó, đột nhiên cùng với một người đàn ông khác nằm chung giường, Tư Nam có chút khẩn trương.
"Anh muốn ngủ tiếp, nhưng mà giường trong phòng cho khách không có thoải mái như giường của em."
"Oh, vậy em dậy trước đây!" Tư Nam chuẩn bị bước xuống, lại bị người trên giường đưa tay kéo tại, trực tiếp đặt dưới thân, "Đừng đi, ngủ với anh một chút đi!"
"Oh, được, được!" Cảm giác bị đè nặng làm trống иgự¢ đập nhanh quá xá, Tư Nam đẩy người đang nằm trên иgự¢ mình ra, "Em nằm với anh, anh cũng nằm xuống đi!"
"Hử?" Thế nhưng Uông Phong Lân không có nhúc nhíc, đôi môi cơ hồ dán dính lên môi Tư Nam: "Buổi tối hôm qua không phải em còn rất kiêu ngạo sao? Như thế nào bây giờ lại khẩn trương như vậy? Em không phải còn nói đợi hai tháng nữa anh nhất định cũng không có biện pháp sao?"
"Hử? Có sao? Làm gì có! Anh nằm mơ rồi, nhớ lộn rồi!" Tư Nam rụt cổ, trốn tránh nụ hôn của anh không ngừng phủ lên môi mình.
"Anh bây giờ liền nói cho em biết anh có cách nào hay không!" Uông Phong lân một tay cố định cần cổ không ngừng để cái đầu xinh đẹp lắc qua lắc lại kia, hôn lên môi Tư Nam.
"Ô..." Nụ hôn nồng nàn làm cho Tư Nam quên cả hô hấp, hai tay tự động vòng lên ôm cổ Uông Phong Lân, nồng nhiệt nghênh đón nụ hôn của anh.
"Uhm, đáng ghét!" Uông Phong Lân đột nhiên thả tay ra, trở nên ảo não nằm lại bên cạnh.
"Sao vậy anh?" Tư Nam khó hiểu nhìn anh, tại sao đang hôn nồng nàn như vậy, tự nhiên... Có phải là đột nhiên nhớ tới mình là đàn ông hay không? Thân thể quấn quit như vậy anh không tiếp nhận được hay sao? Nghĩ đến đó, trong mắt không khỏi phủ đầy nước mắt ai oán.
"Em ngàn lần vạn lần đừng nghĩ loạn." vừa nhìn thấy trong mắt Tư Nam phủ đầy hơi nước, Uông Phong Lân lập tức ý thức được người kia có thể đã hiểu lầm rồi, "Anh..."
Tư Nam nhìn anh: "Em biết rồi! Anh ngủ đi!" Liền xoay người chuẩn bị bước xuống giường, nhưng ngay tức khắc bị kéo lại.
"Em không biết!" Uông Phong Lân một lần nữa nằm đè lên thân ai kia, áp mạnh vào vùng eo.
"Anh!" Nơi nào đó đã trở nên cứng rắn cùng nóng rực đang đặt trên người mình, mặt Tư Nam liền đỏ lên ngay lập tức
"Đã biết chưa?" Uông Phong Lân khẽ cắn môi, thanh âm phá lệ trầm thấp, "Em nếu thất vọng, anh muốn em ngay bây giờ?"
"Em biết rồi!" Biết mình đã hiểu lầm anh, Tư Nam liền nhoẻn miệng cười tươi, thẹn thùng né tránh ánh mắt của anh, "Cái kia, anh đè em nặng như vậy, thật sự không có việc gì chứ?\'
"Em nói thử coi?" Hô hấp của Uông Phong Lân cũng trở nên nóng rực phả lên tai Tư Nam, "Em đừng cử động gì cả!"
"Dạ." Tư Nam vốn định nhúc nhích chân một chút đành phải ngoan ngoãn nằm im, không dám làm ra cử động nào nữa.
"Em tại sao có thể mê người đến như vậy?" Uông Phong Lân bất đắc dĩ ghé vào lỗ tai y thở dài, "Em có biết không, anh thật sự là rất muốn có em ngay bây giờ!"
Không dám cử động cũng không dám nói lời nào, Tư Nam chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đang cố hết sức nhẫn nại trên người mình.
"Em lại còn nhìn anh như vậy!" Thanh âm Uông Phong Lân bắt đầu trở nên ai oán, "Em nhìn anh như vậy, anh lại càng muốn đem em ra ăn tươi nuốt sống!"
"Hử!" Liền dứt khoát nhắm mắt lại.
"Em bây giờ là đang đợi anh ăn tươi em sao?" Uông Phong Lân hít một hơi thật sâu.
"Vậy anh rốt cuộc muốn em phải như thế nào hử?" Tư Nam nhỏ giọng phát ra lời bất mãn
"Anh cũng không biết." Uông Phong Lân tựa đầu vùi vào hõm cổ của Tư Nam không ngừng cọ xát giống y như là A Kim, "Bảo bối, anh thật sự rất muốn..."
"Cái kia, anh..." Tư Nam điều chỉnh lại hô hấp, nếu mà cứ bị anh cọ xát như vậy, sợ rằng mình cũng sẽ ham muốn, "Anh có muốn đi vệ sinh không?"
"Hả?"
Trong lúc anh đang ngẩng đầu lên nhìn, Tư Nam lắc lắc đầu: "Anh chắc chắn cái kia không phải bởi vì sáng sớm..."
"Không phải!" Uông Phong Lân có chút bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt trắng mền trước mắt, "Em tại sao lại có thể hấp dẫn đến mức này cơ chứ?"
"Em có đâu?" Chớp mắt đầy ủy khuất, nhẹ nhàng đậy anh ra, "Em, em muốn đi vệ sinh!"
"Uh!" Đành phải tuột từ trên người em xuống, để cho em đí Nếu không mình lại lập tức ham muốn em, nhưng mà đã phải nhẫn nại bao nhiêu lâu rồi!
Tư Nam lập tức nhảy xuống giường chạy vào trong Toilet
"A a." Nhìn theo bóng lưng em chỉ mặc đồ lót, Uông Phong Lân ngửa mặt cười to, "Đáng yêu quá đi!"
Đóng cánh cửa Toilet lại, Tư Nam tựa người vào vách tường, điều chỉnh hô hấp. Đúng là ngu ngốc mà! Bản thân hóa ra cũng có ngày phải mượn tới lí do đi vệ sinh để trốn! Đều tại anh hết, làm cho mình không biết phải như thế nào cả. Nhưng mà nghĩ đến bộ dáng nhẫn nại của anh, tình cảm tự nhiên không thể kiềm chế mà lan lên mặt thành hình nụ cười đọng trên khóe môi.
"Anh ngủ nha!" Giọng nói của Uông Phong Lân vọng đến.
Sau khi Tư Nam rửa mặt xong, đi ra khỏi Toilet, đã thấy A Kim ngồi xổm trước cửa, mà Uông Phong Lân đang nằm trên giường mình trong trạng thái ngủ say. Tư Nam mỉm cười xoa xoa đầu A Kim, cất giọng nhẹ nhàng: "Cảm ơn anh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc