Nhà Bên Có Sói - Chương 47

Tác giả: Cố Diệp Mạn

Tiểu Mạn về nhà, thông báo tin Cố Lãng cuối năm nay bận việc không thể về được cho cha mẹ anh. Cố mẹ và Cố cha tuy rằng không nói thêm gì, thế nhưng, nỗi thất vọng trên mặt thì khó mà giấu được.
29 Âm lịch, Cố mẹ trong bếp làm bánh chẻo, càng nghĩ càng thấy mình già thêm một tuổi mà chẳng có ý nghĩ gì, vừa băm vừa chặt vừa thở dài. Cố cha nhìn dáng vẻ của vợ biết ngay là lại nhớ con trai, muốn an ủi bà ấy một chút nhưng lại cũng chẳng biết nói gì, đành thở dài theo.
Cố mẹ quay lưng đi lặng lẽ chùi nước mắt, nghe tiếng Tần cha sát vách cười sang sảng, nhìn lại nhà mình thấy quạnh quẽ vô cùng, không khỏi nức nở: “Nuôi con trai mà làm gì chứ, ra ngoài có chức vụ hay không có cũng chẳng muốn về nhà, chỉ có con gái là tình cảm.”
“Ô, bây giờ bà mới biết có con gái tốt sao?” cửa nhà bị Tần mẹ đẩy vào, vừa lúc nghe thấy câu nói thê thảm kia của Cố mẹ, phi thường đắc ý, khoanh tay đứng trước mặt Cố mẹ, điệu bộ cả ✓ú lấp miệng em. Thường ngày cùng mấy bà hàng xóm chơi bài, lúc nào bà ta cũng đem chuyện Cố Lãng ưu tú thế này, thế kia ra nói, ép Tiểu Mạn nhà bà tới mức không ngẩng đầu lên được. Hóa ra là bà già này cũng có lúc như thế!
Cố mẹ cởi tạp dề ra, xoa xoa tay, lãnh đạm nói: “Tôi hôm nay không có hứng cãi nhau với bà.”
“Ui chao,” Tần mẹ hếch mặt lên, quay người đi ra ngoài, “Uổng công Tiểu Mạn nhà ta thương mến hai ông bà già bất tử nhà bà, còn đòi mời sang nhà chúng ta chúc mừng năm mới. Con gái ngoan, nhà người ta không cần đâu, chúng ta về.”
“Mẹ!” Tiểu Mạn giật giật cánh tay mẹ mình.
Cố mẹ nghe giọng Tiểu Mạn mới phát hiện ra nãy giờ cô đứng khuất sau thân hình ục ịch của Tần mẹ, lập tức ra dáng trưởng bối nở nụ cười ôn tồn.
“Con chào chú dì.” Tiểu Mạn cười gượng, lúng túng gãi đầu, aizz, mẹ già vừa qua nhà người ta đã gây họa rồi.
Tần mẹ không chịu thua kém nguýt con gái nhà mình một cái, mẹ nó, tôi không như thế sau này gả vào nhà người ta rồi cô tha hồ mà bị bắt nạt. Cái nha đầu ૮ɦếƭ tiệt ăn cây táo rào cây sung kia. Đáng tiếc, Tần mẹ đánh giá quá cao chỉ số thông minh của con gái mình, Tiểu Mạn nhìn dáng vẻ của bà, còn tưởng bà đang giận Cố mẹ, ánh mắt vô tội nhìn bà.
“Dù sao, lễ mừng năm mới nhà ta cũng mất ý nghĩa rồi, chi bằng qua nhà bọn họ đi?” Cố cha trưng cầu ý kiến bà xã. Cố mẹ lập tức đồng ý, cầm cái chìa khóa đi ra cửa.
Tần mẹ vô cùng đắc ý: “Nhìn đi, nhìn đi, con gái nhà ta thật là ngoan.”
Cố mẹ bây giờ đã lấy lại phong độ, vươn tay ra thân thiết ôm lấy eo Tiểu Mạn, cười nói: “Tiểu Mạn này, sau thành con dâu nhà dì rồi, dì nhất định thương con nhất.” Tiểu Mạn ngượng ngùng cúi đầu cười.
Tần mẹ tức giận tới mức Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng, cố nhịn không cốc đầu Tiểu Mạn một cái, hung hăng nguýt Tần mẹ. Bà già bất tử kia, đồ hồ ly tinh. Bà ta chắc chắn là cố ý! Gả con gái ra ngoài như bát nước hắt đi, tự dưng không công thành con nhà bà, coi như bà lợi hại!
Tần cha khấp khởi, “Thế nào, thế nào chậm vậy? Anh Cố, qua đây xem đầu tôi này, là con gái mua cho tôi nhuộm đấy.” Đắc ý lắc lắc đầu, mái tóc bạc giờ đã nhuộm đen thùi bóng loáng.
Cố cha vui vẻ: “Anh Tần, trẻ ra đến cả chục tuổi ấy chứ.”
Được khen, Tần cha càng cao hứng: “Lại đây, lại đây, chúng ta cùng nhuộm.”
“Được rồi!” Cố cha khoác vai Tần cha đi vào nhà.
Tần mẹ huých vai Cố mẹ một cái thật mạnh, đi vào trước.

Buổi tối, hai nhà vui vẻ quây quần bên bàn ăn. Cố mẹ liên tục gắp thức ăn cho Tiểu Mạn, “Ăn nhiều một chút, dì thấy con gầy đi nhiều rồi. Cái thằng Lãng Lãng này, cũng không biết quan tâm chăm sóc tốt một chút, đợi nó về rồi dì bảo nó.”
Tần cha thấy Tiểu Mạn chọc chọc cơm trong bát, nhai nhai rồi lại chẳng muốn nuốt, biết là cô nhớ Cố Lãng, cười nói: “Con gái, ngày mai cha ra ngoài đi mua pháo. Tối mai con mở máy tính lên cho Lãng Lãng nói chuyện với chúng ta, như thế cũng chẳng khác gì nó ở nhà.”
Tiểu Mạn hăng hái gật đầu. Trước đây, đêm 30, Tần cha luôn dắt cô và Cố Lãng đi mua pháo. Tiểu Mạn đối với loại tiếng động ầm ĩ này không có hứng thú, nhưng những quả bóng bay rực rỡ đầy màu sắc bán trên đường lại khiến cô thích phát điên…. Lúc về nhà, hai tay Cố Lãng đều cầm rất nhiều bóng bay mua cho cô. Thỉnh thoảng có người hỏi bọn họ bóng bay bán bao nhiêu, anh đều ở sau lưng cô lén bán đi. Tần Tiểu Mạn lần nào cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng nhiều như vậy, sao về đến nhà lại chỉ có mấy quả. Cố Lãng làm vẻ mặt thật nghiêm trang nói cho cô bởi vì bóng bay rất nhẹ, đều bay đi mất rồi. Cố Lãng còn… Vẻ mặt Tần Tiểu Mạn nhất thời xìu xuống, cuộc sống của cô, khắp nơi đều có Cố Lãng, làm sao cô có thể không cần anh được đây?
Nửa đêm, Tiểu Mạn lăn qua lăn lại không ngủ được, nằm ở trên giường đần mặt ra một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được gọi điện thoại cho anh, chắc bây giờ anh cũng ăn trưa xong rồi. Rất nhanh đã có người bắt máy, “Tiểu Mạn?”
Tiểu Mạn nghe giọng nói của anh có chút uể oải, còn có tiếng giày lộc cộc, do dự hỏi: “Anh đang làm việc sao?”
“Ừm.” Cố Lãng dụi dụi mắt, công việc nhiều quá, thức trắng một ngày một đêm rồi, bảo không mệt thì có mà gạt người. Anh nhìn đồng hồ trước mặt, “Chưa ngủ sao?” dừng lại một chút, lại nói: “Nhớ anh phải không?”
“Ai thèm nhớ anh?” Tần Tiểu Mạn mạnh miệng, “Anh là cái đồ bất hiếu, cha mẹ anh nhớ anh lắm…”
“….”
Tiểu Mạn thấy anh không nói gì, nhỏ giọng bồi thêm một câu: “Em, em cũng nhớ anh, nhanh về đi nha.”
“…”
“Này?” Tiểu Mạn nổi giận, “Không nói gì nữa em cúp máy đây, gọi điện thoại quốc tế tốn tiền lắm!”
“Tiểu Mạn,” Cố Lãng dịu dàng nói, “Nói với cha mẹ anh một tiếng, bảo anh cũng nhớ họ…”
“Tự anh gọi điện nói đi,”Tiểu Mạn oán giận. Có điều cô cũng biết, anh là người như thế, chắc chắn sẽ không nói những câu này với cha mẹ, đành “Biết rồi.” một tiếng rồi bỗng dưng nín thở chờ anh nói.
“Em đi ngủ sớm đi.”
“Ừm.” Tiểu Mạn không tình nguyện đáp, còn gì nữa?
“Trời lạnh lắm, mặc nhiều áo vào.”
“Ừm.” trong lòng bắt đầu thất vọng, chẳng lẽ cứ như thế này rồi cúp máy sao?
“Lấy anh nhé.”
“Ừm.” Người nào đó mắt đã díu lại tùy ý đáp một tiếng, vội vàng bật dậy, “Anh nói gì?”
“Không có gì,” Cố Lãng cười rớt nước mắt, “Nha đầu, anh nhớ em, rất nhớ, nhớ ૮ɦếƭ đi được.”
Giọng nói của anh không giống như thường ngày, hơi khàn một chút, thế nhưng, Tiểu Mạn đỏ mặt, ૮ɦếƭ tiệt, thật êm tai. A A A, cái con người này, làm sao có thể nói cái chuyện đó như thế được?
Điện thoại ngắt đã lâu, trong đầu vẫn luẩn quẩn câu “Không có gì!” của Cố Lãng. Anh, rốt cuộc có nghiêm túc không? Tiểu Mạn ôm chăn lăn qua lăn lại. Cuối cùng đành hỏi Cầu Cầu, “Cầu Cầu ngoan,” cô ôm lấy nó vuốt vuốt lông, “Em nói xem, Cố Lãng có nghiêm túc không?”
Cầu Cầu bởi vì bị ngược đãi, mấy hôm nay không thèm để ý tới cô. Tiểu Mạn muốn mang nó về, lên máy bay thì không được phép mang theo, đành nhờ Lục Nhược giúp. Ai ngờ Lục Nhược bỏ nó vào Ⱡồ₦g sắt rồi gửi qua đường bưu điện, lúc Tiểu Mạn mở hộp giấy chỉ có mỗi một lỗ thông khí thì Cầu Cầu đáng thương đã hấp hối rồi.
“Ngoan ngoan, chị vừa dịu dàng vừa hiền thục, chắc chắn đời này Cố Lãng không phải chị thì không cưới ai khác đúng không?” Tiểu Mạn khẽ xoa xoa đầu con chó nhỏ, vui vẻ nói, “Em cũng nghĩ như vậy đúng không?”
“Gâu Gâu.” Cầu Cầu ngoan hiền lần đầu tiên phát hiện mình muốn cắn người tới mức nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc