Nhà A nhà B - Chương 46

Tác giả: Hàm Hàm

Cuối cùng Mạch Tiểu Hân cũng trở lại cái ổ của mình để sống cuộc sống bình thường, cô nhẹ nhàng thở phào, có lúc nghĩ đến chuyện tốt mình đã làm thần không biết quỷ không hay kia cũng cảm thấy rất đắc ý. Có điều đến trưa cô lại cố tình đi ăn cơm sớm hơn bình thường 10 phút, mọi ngày vì ngại đến sớm đông người phải xếp hàng nên cô thường hẹn Hà Đông đi ăn muộn một chút, hôm nay phải đi sớm là để tránh mặt Mục Tư Viễn. Bất kể thế nào, sau khi nghe những gì hai mẹ con anh ấy nói mà còn nói là mình vẫn không chút động lòng thì rõ ràng là lừa mình dối người.

Mùa hè đã đến, Hà Đông lại lo lắng vấn đề giảm béo, mùa hè là thời gian cô không thích nhất, tất cả khuyết điểm của mình đều bị lộ rõ, cô vừa bực mình Ϧóþ cánh tay vừa thở dài nói: "Trời đúng là không có mắt, người như bạn mà lại còn sốt nhiệt, giã mà tớ cũng bị sốt nhiệt thì tốt". (Nguyên văn: chú hạ, một loại bệnh sốt thường xảy ra vào mùa hè, ăn uống không ngon miệng).

Mạch Tiểu Hân hoảng sợ nhìn Hà Đông Ϧóþ hằn từng vệt đỏ trên cánh tay, cau mày nói: "Lên cơn thần kinh à? Đang tử tế lại Ϧóþ hằn hết lên làm gì, đau ૮ɦếƭ đi được".

Hà Đông cười cười bẹo má cô, "Thương tớ à? Có giống thương đại sư huynh của bạn hay không?"

Mạch Tiểu Hân lườm Hà Đông, "Liên thiên, tớ với sư huynh không có gì mà".

Nhắc tới sư huynh lại thấy phiền lòng. Sư huynh liên tục hẹn mình ra ngoài, ý đồ đã rất rõ ràng, trong điện thoại mẹ cũng thường thường vô tình hay cố ý hỏi thăm, xem ra sư huynh cũng đã bắt đầu vận động hành lang ở chỗ bố mẹ. Mạch Tiểu Hân thích vị sư huynh này, chững chạc, nghiêm túc, không thiếu hăng hái, lại có năng lực, ngoại hình cũng hoàn toàn phù hợp yêu cầu của cô, vì có quan hệ với bố nên cô cũng vô thức có một loại cảm giác thân thiết với anh ấy. Mỗi lúc đêm khuya cô cũng không ngừng tự hỏi xem có nên tiếp nhận tình cảm này của sư huynh hay không.

Mạch Tiểu Hân là một cô bé nghiêm túc, từ nhỏ cô đã được tiếp nhận một hệ thống giáo dục chính thống, luôn cảm thấy quân tử thì phải nhất ngôn, một khi đồng ý qua lại với sư huynh thì cũng không thể còn suy nghĩ đến người khác, mình cũng không thể chịu nổi một nỗi đau như trong chuyện với Ngô Cạnh lần nữa. Nhưng không biết vì sao đến giây phút cuối cùng cô lại luôn nhớ tới ánh mắt Mục Tư Viễn nhìn cô trên bàn ăn hôm đó, cực kì phức tạp, mang theo rất nhiều ý nghĩa, hình như cô có thể hiểu được nhưng hình như cô cũng không hiểu hết. Cô rất muốn khẳng định xem rốt cục trong ánh mắt đó bao hàm những gì, ánh mắt này đã trở thành một gánh nặng đối với cô, gành trên vai thì nặng mà vứt bỏ thì lại không cam lòng.

"Thôi đi, ngày ngày mời bạn ăn cơm, đối với em gái ruột cũng không ai ân cần như vậy, có chuyện gì mà bạn còn không biết?" Hà Đông nói, "Tớ thấy sư huynh bạn đáng tin hơn Lục Tử Hãn nhiều".

"Đương nhiên. Đó là môn sinh đắc ý của bố tớ mà", Mạch Tiểu Hân nói, "Bố tớ thích nhất là cậu sinh viên này, anh ấy đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi mà bố tớ vẫn còn lấy làm gương cho sinh viên khóa sau".

"Lúc anh ấy tốt nghiệp bạn mới vào đại học đúng không? Bạn nói xem có phải là anh ấy thầm mến bạn từ ngày bạn còn học cấp ba không? Mạch Mạch, khi đó chắc bạn vẫn còn là một đóa hoa mong manh lắm nhỉ".

"Tiểu lưu manh!" Mạch Tiểu Hân tức giận trợn mắt nhìn Hà Đông nhưng lại đỏ mặt, "Không có đâu, khi đó anh ấy có bạn gái rồi, còn dẫn tới nhà tớ ăn cơm, sau đó không biết tại sao lại chia tay rồi". Cô đã gần quên dáng vẻ cô gái đó rồi, hình như rất gầy, dáng người cao cao, không hề thật sự xinh đẹp. Cô còn nhớ vì thế mẹ mình còn trêu bố là tại sao trên mặt này đệ tử cũng học theo sư phụ, cũng tìm một cô bé ngoại hình kém mình quá xa như vậy.

Đang cười nói thì điện thoại di động reo vang, cô xem điện thoại, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, không khỏi chột dạ quay lên nhìn Hà Đông, Hà Đông mỉm cười ranh mãnh.

Quả nhiên lại hẹn cô buổi tối cùng đi ăn, cô suy nghĩ một chút rồi từ chối: "Sư huynh, rốt cục lương anh cao đến mức nào mà ngày nào cũng mới người khác ăn cơm thế, anh không sợ phá sản à?"

"Yên tâm, ăn như em thì làm sao mà sư huynh phá sản được. Sư mẫu nói với anh cứ đến mùa hè là em lại ăn uống không tốt, hôm nay chúng ta đi ăn món gì dễ ăn một chút. Cô dặn anh mang cho em ít cá khô, cả một cái váy nữa". Nhận ra cô đang do dự, anh ta không biết phải làm thế nào mới có thể để cô hạ quyết tâm được. Trước kia mỗi lần đến nhà thấy giáo anh ta luôn cảm thấy cực kì lưu luyến bầu không khí vui vẻ đầm ấm đó, sau nhiều năm phiêu bạt trở lại quê hương, kỳ thực anh ta rất muốn có một ngôi nhà bình yên, một người vợ dịu dàng giống như sư mẫu. Anh ta cũng rất muốn nâng niu chiều chuộng cô tiểu sư muội vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn này.

"Hôm qua anh gặp mẹ em à?" Cô biết hôm qua anh ta về thành phố C làm việc, không ngờ còn tranh thủ thời gian đến gặp mẹ mình. Ngay cả chuyện cô bị sốt nhiệt mẹ cũng nói với anh ta, cho thấy mẹ muốn anh ta chăm sóc mình, đúng là không hề coi anh ta như người ngoài.

"Ờ, hết giờ anh đến đón em, cái váy mẹ em gửi kia đẹp lắm". Giọng nói như dỗ trẻ con, anh ta biết mỗi khi mình ra vẻ huynh trưởng thì cô sẽ tự nhiên hơn một chút.

Mạch Tiểu Hân gật đầu, "Được, anh cứ giữ lại một nửa cá khô nhé, một mình em cũng không ăn được bao nhiêu".

"Không ăn được thì có thể cho chị mà". Ngải Lâm ngồi đối diện cô nói bất mãn: "Giật mình như vậy làm gì? Đang gọi điện thoại cho ai đấy mà chị đến đây từ đời nào rồi cũng không phát hiện. Mùa hè chị cũng ăn uống kém lắm, mùi vị cá khô mẹ em làm không biết ngon hơn bên ngoài bao nhiêu lần, cho chị một ít nhé!"

Cũng khá lâu Mạch Tiểu Hân không gặp Ngải Lâm, thấy hôm nay vẻ mặt Ngải Lâm vui vẻ như toả sáng liền hỏi: "Chị Ngải Lâm, chị có chuyện vui gì mà tươi tỉnh thế?"

Ngải Lâm cười ha ha, "Anh rể bọn em về rồi, chị tìm bọn em mời đến nhà ăn cơm mà mấy ngày nay không tìm được. Đi ăn uống ở đâu mà không rủ chị đi cùng thế? Đúng là hai đứa không có lương tâm". Hoàng Khởi Sâm vừa trở về, công việc của Mục Tư Viễn càng thêm thuận lợi, mẹ anh ta cũng đã lên thành phố B, theo lý thuyết thì thân thể anh ta phải càng ngày càng tốt mới đúng, nhưng mấy tháng nay anh ta lại ngày càng hốc hác khiến Ngải Lâm lại không nhịn được muốn làm một chị dâu tốt.

"Tiểu Hân đang bị người ta theo đuổi gắt gao, có người chỉ mong được nhìn cô ấy ăn ba bữa cơm mỗi ngày, có điều cô ấy không thích bóng đèn nên ngay cả em cũng không đến lượt", Hà Đông trêu chọc, thấy Ngải Lâm tỏ vẻ hiểu ra lại nói tiếp: "Không phải trợ lý Lục, là vị đại sư huynh lần trước chị đã vặn hỏi em hồi lâu đó, xem ra lời em nói với chị hồi đó giờ đã không còn giá trị rồi".

Ngải Lâm giật mình nhìn Mạch Tiểu Hân chằm chằm, "Nhanh vậy à? Không phải mới từ Bắc Kinh về sao? Chẳng lẽ trước kia bọn em vẫn ngầm liên lạc với nhau?"

Mạch Tiểu Hân vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn Hà Đông, "Nói liên thiên cái gì thế?"

Ngải Lâm sốt ruột nói: "Tiểu Hân, em không thể như vậy được, em đi tìm đại sư huynh thì người khác làm thế nào? Người ta gầy mòn hốc hác vì em em có biết hay không?"

Mạch Tiểu Hân đỏ mặt đứng lên kéo Hà Đông đi, "Em sắp bị mấy người làm tức ૮ɦếƭ rồi". Nhiều người hiểu lầm như vậy, cuộc sống đúng là ngày càng khó khăn.

Mục Tư Viễn bưng đĩa đi tới, thấy Mạch Tiểu Hân gật đầu chào mình có lệ rồi vội vàng rời khỏi, sự vui mừng khi gặp được cô lập tức bị dội một thùng nước lạnh, lại không tiện thể hiện ra tâm tình chán nản ra trước chốn đông người nên chỉ nhíu mày hỏi Ngải Lâm: "Làm sao vậy?"

Ngải Lâm nhìn anh thông cảm: "Sư huynh người ta theo đuổi sư muội, hành động quá nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, xem ra có bé này không chống đỡ được rồi".

Mục Tư Viễn lạnh lùng nói: "Thiệu Chí Vĩ về rồi mà cô còn có thời gian lo chuyện của người khác à?" Trái tim lại như rơi vào hầm băng.

Ngải Lâm khoan thai nói: "Đương nhiên tôi không lo được chuyện của người khác, bây giờ là thời đại internet, rõ ràng là đã viết xong hợp đồng nhưng chỉ cần chưa ký tên thì hai phút sau có thể lật lọng ngay. Chỉ cần sản phẩm tốt thì có nhiều người biết hàng tới chọn lắm, nếu cho rằng còn có người sẽ ngu ngốc chờ lửa nhỏ canh nhừ thì đúng là mơ mộng hão huyền".

Sắc mặt Mục Tư Viễn thay đổi, anh mấp máy môi nhưng lại không nói nên lời.

Ngải Lâm thở dài nói: "Anh cũng đừng giả bộ với tôi, nếu tôi còn không nhìn ra tâm tư này của anh thì coi như nhiều năm làm cùng anh như vậy cũng uổng phí hết, cũng nên viết đơn từ chức là vừa. Năm đó anh theo đuổi Vi Giai Hinh nhanh chóng lắm mà, thoáng cái đã thấy hai người cặp kè, lại thoáng cái nữa đã dẫn người ta ra nước ngoài, bây giờ tại sao mãi vẫn không làm ăn được gì, chẳng lẽ già thật rồi? Có khoảng cách thế hệ rồi?"

Mục Tư Viễn ăn mà không biết mùi vị gì, Vi Giai Hinh sao có thể so với Mạch Tiểu Hân được? Một người thì sớm đã có rắp tâm phải quyến rũ mình, một người lại sớm đã vạch rõ khoảng cách giữa hai người, chính mình cũng mở miệng nói thích người ta rồi, còn phải bày tỏ thế nào nữa? Nhưng cô ấy vẫn chỉ tránh né vấn đề, không ngừng nói cái gì mà bí quyết gia truyền nấu mì cá đập, cái món mì cá đập ૮ɦếƭ tiệt, cả đời này anh cũng không muốn ăn mì cá đập nữa!

Mục Tư Viễn ngồi ngẩn người trong văn phòng, điện thoại di động trong tay gần như sắp bị anh Ϧóþ nát. Anh muốn gọi điện cho Mạch Tiểu Hân, nhưng gọi rồi sẽ nói gì? Anh không biết nên nói như thế nào, cả buổi chiều anh không làm được việc gì, vừa đi công tác về, hàng chồng tài liệu xếp trước mặt chờ anh kí nhưng anh lại không có tâm tình gì mà xem xét.

Sư huynh sư muội, tiết mục đã xưa như Diễm, chẳng lẽ mình chỉ có thể trơ mắt nhìn vở kịch này diễn đến lúc đoàn tụ sum vầy? Anh nhớ lại hôm Hoàng Khởi Sâm cưới, dưới tình thế cấp bách anh đã kéo Mạch Tiểu Hân vào lòng, thân thể mềm mại, hương thơm mơ hồ như vậy, khi đó anh chỉ lo cho cô, bây giờ nhớ lại mới thấy mọi thứ trở nên rõ ràng như cô ấy đang ở trong lòng mình, gương mặt vừa giận dỗi vừa xấu hổ, đôi mắt dễ thương không nói nên lời làm tim anh đập mã không thôi.

Khi đó tại sao mình lại buông tay ra như vậy? Nếu như khi đó tỏ tình với cô ấy thì tỉ lệ thành công đã lớn hơn nhiều đúng không? Khi đó tên sư huynh kia còn ở Bắc Kinh chưa về, bạn trai cũ thì vừa nói với cô ấy là mình sắp cưới vợ, là lúc cô ấy yếu ớt nhất đúng không? Mình đúng là không biết chớp cơ hội, Ngải Lâm nói đúng, thời đại này trong chuyện yêu đương bất cứ ai cũng sẽ không ngây ngốc chờ một người khác.

Anh biết mẹ mình vẫn thường hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm uống trà dạo phố, cô ấy vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định, hẹn ba lần thì đi một lần, nếu như mẹ mua thứ gì cho cố áy thì cô ấy cũng sẽ mua món khác đồng giá để tặng lại, cách làm hoàn toàn giống như mình trước kia.

Thỉnh thoảng khi biết anh không ở nhà cô ấy cũng nhận lời mẹ đến nhà anh tán gẫu với mẹ, hai người cùng làm đồ ăn, lúc anh về nhà mẹ sẽ nói với anh những món này là Tiểu Hân làm, anh vừa ăn vừa tức giận, cô ấy còn không thèm nhìn mặt anh, có chủ tâm làm cho anh dứt hẳn tâm tư này.

Anh nhớ lại lần nọ cô ấy mang mì cá đập đến bệnh viện, dấm, hạt tiêu, hành thái, các loại chai lọ đều mang đủ hết. Khi đó cô ấy không hề biết là anh nằm viện, chỉ cho rằng là một người bạn của Ngải Lâm mà cũng hết sức tận tâm như vậy, thật sự là một cô bé rất chân thành tinh tế. Nếu như không có thái độ quyết liệt của mình như vậy thì bây giờ cô ấy cũng sẽ không làm như không thấy tâm tư của mình.

Khởi Sâm nói cô ấy là một cô bé thông minh, nói chỉ cần cho cô ấy thời gian thì cô ấy nhất định có thể hiểu tấm lòng của anh. Cô ấy đã hiểu chưa? Anh không cho rằng cô ấy không hiểu chút nào!

Anh nhớ lại hôm qua mẹ lấy cớ muốn đan áo nhờ cô ấy hết giờ làm mua giúp ít len mang đến nhà, sau khi biết chuyện anh vội vã từ bên ngoài chạy về, về đến tiểu khu phát hiện một chiếc xe đạp điện màu đỏ đỗ ở cửa quán trà sữa gần nhà. Khi đó cũng không biết vì sao trực giác anh đã nhận định đó là xe của cô ấy, xuống xe chạy vào xem quả nhiên thấy cô ấy đang cầm cốc trà sữa vừa uống vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy anh, cô ấy mừng rỡ lấy mấy cuộn len và kim đan từ trong túi xách ra nhét vào tay anh, "Em không lên nhà nữa, nếu cô thấy không thích thì bảo cô cứ gọi điện cho em, em đi mua loại khác cho".

Khi đó anh không quan tâm, giữ chắc tay cô ấy nói: "Cùng lên nhà đi, mẹ anh đã nấu cơm xong đợi em rồi".

"Lần sau đi, hôm nay em hẹn Đông Đông rồi, đến muộn sẽ bị cô ấy mắng". Cô ấy thản nhiên kéo tay ra khỏi tay anh.

Anh biết cô ấy chỉ lấy cớ nhưng cũng đành bất đắc dĩ nhìn cô ấy lên xe đạp điện đi mất, có điều anh không đoán được khi đó cô ấy ngồi trong quán trà sữa làm gì? Đương nhiên không phải là để đợi mình.

Về nhà anh mới phát hiện thì ra là Lục Tử Tình đi làm về đến nhà thăm mẹ, nhất định là Tiểu Hân nhận ra xe của Lục Tử Tình nên mới đến quán trà sữa ngồi chờ Lục Tử Tình về rồi mới lên nhà.

Anh cực kì ảo não chạy ra đuổi theo cô nhưng sao có thể đuổi kịp, lấy điện thoại ra gọi, quá sốt ruột, anh lập tức nói với cô ấy: "Tử Tình chỉ đến thăm mẹ anh thôi".

Rất lâu sau âm thanh của cô ấy mới vang lên trong điện thoại: "Tổng giám đốc Mục, em đang ở rạp chiếu phim, tín hiệu ở đây không tốt lắm, có chuyện gì không?"

Anh không tin, cô ấy nhất định đã nghe thấy lời mình nói, cũng nghe hiểu ý mình nói, chỉ là không chịu trả lời mình mà thôi.

Mục Tư Viễn vô thức day day huyệt thái dương, thời gian này anh ngủ không ngon, hầu như tất cả mọi người gặp anh đều hỏi vì sao anh hốc hác như thế khiến anh rất khó xử. Anh không thể nói mình bị một cô bé nhà A ђàภђ ђạ đến mức ăn không ngon ngủ không yên đúng không. Đêm nào anh cũng suy nghĩ làm thế nào vãn hồi quan hệ giữa hai người nhưng lại không nghĩ ra cách gì, đúng là ngàn hơn hàng vạn lần so với việc lo liệu cho một công ty niêm yết trên sàn giao dịch chứng khoán. Sau khi cô ấy nhẹ nhàng từ chối, mình phải làm thế nào mới có thể điềm nhiên như không tỏ tình lần nữa, điều này cũng vô vọng không khác gì làm cho một mã cổ phiếu đang xuống dốc không phanh lại xanh trở lại.

Ngải Lâm đẩy cửa vào thấy anh đang ngồi ngẩn người chợt thấy buồn cười, cô cố nhịn cười, nói, "Chủ tịch Lục tìm anh, ông ta đợi anh ở văn phòng".

Lục Kiến Thành rất ít khi gọi anh đến văn phòng, cả năm cũng không đến một vài lần, hôm nay gọi anh tới thì nhất định phải là việc lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc