Người Yêu Kẹo Ngọt - Chương 09

Tác giả: Xảo Lạc Chi

Lúc này, lửa và băng tuyết đang giao chiến với nhau, thần lửa Vulcan và nữ thần băng tuyết Iraq cuối cùng cũng đâm sầm vào nhau. Thần lửa Vulcan dùng ngọn lửa thần kì như con phượng hoàng đen đó để tấn công vào chiếc khiên bằng băng tuyết dày mấy nghìn tấc, nữ thần băng tuyết Iraq cũng không chịu kém phần, hô hào toàn bộ những cơn bão tuyết có sức mạnh tàn phá ghê gớm nhất chặn lại ngọn lửa. Phút chốc chiến trường được mở ra... rốt cuộc thì tôi đang nghĩ gì?
Sau khi định thần lại, tôi mới phát hiện ra rằng, vì tình hình giữa Lý Băng Thụy và Cung Trạch Minh đang vô cùng căng thẳng, nên mọi người ở xung quanh để tránh bị liên lụy, từng người từng người một đã rời khỏi khu vực đáng sợ này, còn tôi, là người đang đứng ở ngay giữa chiến trường, đành phải cố gắng chống chọi, tìm cách để thoát thân.
Lý Băng Thụy và Cung Trạch Minh đang trợn trừng mắt với nhau. Tôi chỉ cảm thấy xung quanh tôi một bên thì lạnh lẽo, một bên lại nóng bừng bừng, hai người đứng ở bên cạnh tôi vẫn không ngừng khiêu khích thách thức nhau. Tôi ở trong hoàn cảnh đan xen giữa hai luồng khí cực lạnh và cực nóng, nên trở thành kẻ chịu mọi tổn thương trong cuộc chiến này.
Đủ rồi! Tôi giậm chân đập bàn, chạy ra khỏi lớp.
Để cho hai cái tên hung thần đó tiếp tục ở đấy đấu đá với nhau! Đậu Giáng tôi đây không liên quan!
Tôi đứng ở một góc trong hành lang, nhìn đám bạn học đang tụm năm tụm ba cười nói vui vẻ, tâm trạng của tôi giờ rất tệ. Nghĩ lại sự hỗn độn trong vài ngày nay, nghĩ đến áp lực nặng nề đang đè trên người, tôi bỗng chốc cảm thấy khó thở. Tại sao tất cả những chuyện đen đủi này đều đổ hết lên đầu tôi, mà không phải là người khác? Tôi thu lu trong góc tường, cảm thấy chỗ này thật hợp với tôi, mây đen như đang tích tụ trên đỉnh đầu tôi, cảm giác bi thương bao trùm lấy tôi... Tại sao tôi luôn đen đủi như vậy?
“Bạn Đậu Giáng, bạn sao vậy? Tâm trạng không vui à?”
Một giọng nói ấm áp vang lên trên đầu tôi, bỗng chốc làm tan đám mây đen đang che phủ, ánh nắng mặt trời lại chiếu xuống. Trái tim vừa nãy bị hai anh chàng đó làm cho tổn thương giờ dần ấm áp trở lại.
“Không... không có gì.” Tôi ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng trước mặt... quả nhiên là Tống Chân Hi! Trong trường này, còn có người nào có thể ăn nói nhẹ nhàng với tôi như thế chứ, cậu ấy là người duy nhất.
Tống Chân Hi mặt lo lắng.
“Có chuyện gì thì nói ra đi, biết đâu tớ có thể giúp được cậu. Có những lúc, nói hết mọi chuyện ra sẽ thấy thoải mái hơn đấy.”
“Cảm ơn cậu...” Tôi chân thành cảm ơn Tống Chân Hi. Đúng thế, ngay từ đầu người tôi muốn có được chính là Tống Chân Hi, chứ không phải là cái tên Cung Trạch Minh đáng ghét đó, tại sao bây giờ phải buồn bã vì Cung Trạch Minh chứ? Không được không được, tôi không được nhìn nhầm mục tiêu, đi sai đường. Tôi lấy hết dũng khí, để nói hết mọi chuyện với Tống Chân Hi. Nhất định tôi phải tin vào bản thân mình, tin rằng bản thân mình có thể làm được!
“Tớ...” Nhưng, mặc dù tôi đã quyết định là sẽ nói ra, thế mà lại không thể thốt thành lời.
“Không sao đâu,” Tống Chân Hỉ nhìn thấy bộ dạng cuối cùng cũng đã chịu nói chuyện của tôi, liền mỉm cười dịu dàng khuyến khích, “Từ từ mà nói, đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy nói những điều mà mình muốn nói ra nhất là được rồi, đừng sợ.”
“Tớ... tớ thật sự rất buồn...” Sau câu nói mở đầu đó, cứ thế tôi tuôn ra một tràng, “Tôi cũng đã rất cố gắng, tôi cũng rất chăm chỉ, nhưng bây giờ thành tích của tôi, dù tôi có cố gắng thế nào, cũng không thể trong một vài ngày là có thể được cải thiện ngay được! Cung Trạch Minh sao có thể như vậy, chỉ vì tôi không giải được một bài toán, mà cậu ta cứ liên tục chửi mắng tôi. Tại sao cậu ta không thấy được rằng tôi đã cố gắng như thế nào? Tống Chân Hi, có thật là tôi rất ngốc, rất ngốc đúng không? Cậu đã từng nói, cậu đã từng nói rằng tôi không ngốc, nhưng... nhưng...” Mắt tôi ánh lên, nhìn Tống Chân Hi, hi vọng có thể nhận được từ cậu ấy một chút khuyến khích, một chút động viên, một chút niềm tin.
“Bạn Đậu Giáng của chúng ta đâu có ngốc chứ!” Tống Chân Hi nhẹ nhàng nói. Chỉ một câu nói ngắn gọn thế thôi, trái tim tôi đã cảm thấy rất ấm áp.
“Nào, để tớ xem câu nào cậu không biết nào. Đạn Cung Trạch Minh thông minh như vậy, chắc có lẽ là phương pháp dạy cậu không đúng mà thôi.” Tống Chân Hi kéo tôi ngồi gần vào cạnh cậu ta, bắt đầu hỏi những chỗ tôi không hiểu.
Được Tống Chân Hi dạy học cho thì thật tốt biết bao!
Tôi vội vàng giở sách đến chỗ tôi không hiểu, chỉ ra vấn đề mà tôi gặp phải.
“Ồ! Chỗ này à?” Tống Chân Hi xem thật kĩ câu hỏi, sau đó nhẹ nhàng giảng giải cho tôi, “Câu hỏi đó là thế này...”
“Nhưng lúc đó tớ cũng làm như vậy!” Tôi vô cùng nghi hoặc.
“Ở chỗ này, cậu làm như thế này, phải không?”
“Ừm ừm, tớ đọc sách thì thấy như vậy.” Tôi chau mày, chẳng lẽ tôi xem nhầm?
“Ừ, đúng là sách viết như thế.” Tống Chân Hi kiên nhẫn giải thích cho tôi, “Nhưng chỗ này trong bài này không giống như trong sách, vì thế chỗ này phải làm như này này...”
“Ồ ồ! Tống Chân Hi không hổ danh là Tống Chân Hi, nếu là Cung Trạch Minh, chắc chắn cậu ta sẽ chửi tôi là có mắt mà như mù! Hừm hừm, đúng là cậu ta chẳng thể nào sánh nổi với Tống Chân Hi, thế mà không biết xấu hổ tự nhận mình là Đệ nhất! Nếu như được nói thẳng vào mặt cậu ta rằng, cậu ta là Đệ nhất nhưng chẳng bằng Đệ nhị, thì thích biết bao. Tôi xấu xa nghĩ.
“Thế này, cậu đã hiểu chưa?” Sau khi giải thích xong, Tống Chân Hi hỏi tôi là hiểu hay chưa.
Tôi sực tỉnh, gật đầu lia lịa, đúng là Tống Chân Hi, vừa nói một lần mà tôi đã hiểu rồi, đúng là tôi không đến nỗi ngốc lắm, he he.
“Tống Chân Hi, cảm ơn cậu!”
Tống Chân Hi đặt Pu't xuống mỉm cười: “Đừng khách sáo, đây là việc mà tớ phải làm mà. Tớ đã nói rồi mà, bạn Đậu Giáng không phải là một đứa trẻ ngu ngốc, mà ngược lại rất thông minh, cậu xem tớ vừa nói một lần mà cậu đã hiểu rồi, hồi trước chỉ là vì không có phương pháp học tập đúng đắn mà thôi, lần sau còn có vấn đề gì, cứ tìm tớ. Phải nhớ rằng, cho dù làm việc gì, cũng phải tin vào bản thân mình!”
Nghe thấy lời khen của Tống Chân Hi, mặt tôi lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ, không thể nào diễn tả được cảm giác lúc đó. Hic, nếu như được Tống Chân Hi kèm học, thành tích của tôi nhất định sẽ mau chóng được nâng cao!
Nhưng, cậu ấy cũng nói là tôi muốn tìm cậu ấy lúc nào cũng được mà, ha ha ha, thật... thật là tốt!
Lại vào lớp rồi, nhưng tiết học này, tôi không cố tâm trạng chán nản và uể oải như mọi lần nữa, mà vô cùng hứng thú, vô cùng mong đợi tiết học này.
“Bài toán này, ai có thể lên giải được không?” Trước khi giảng bài mới, thầy giáo cho cả lớp ôn lại nội dung bài cũ, đồng thời viết một câu hỏi lên bảng, để học sinh làm. Tôi nhìn bài toán mà thầy giáo đưa ra, bỗng cảm thấy rất vui. Tôi vui vẻ giơ tay, lại còn cố sức vẫy vẫy, hi vọng thầy có thể nhìn thấy.
“Này, bã đậu, cô làm cái gì vậy?” Cung Trạch Minh ngồi bên cạnh giật mình trước hành động của tôi, “Cô biết làm sao? Đừng làm chuyện mất mặt nữa có được không?”
“Hừ!” Tôi vênh mặt về phía Cung Trạch Minh, “Nếu như tôi có thể thì sao? Có dám cược không? Nếu như tôi làm được, cậu không được gọi tôi là “bã đậu” nữa!”
“Phì...” Cung Trạch Minh mặt khinh khỉnh nói, “Được thôi, tôi đang chờ đấy, đừng để tôi khinh thường đấy! Ha ha ha!” Hừ! Cung Trạch Minh hãy đợi đấy, chắc cậu không biết rằng, bài này có phương pháp giải giống như bài mà Tống Chân Hi vừa giảng cho tôi. Ha ha, Cung Trạch Minh cuối cùng sẽ biết tay!
“Ồ! Lần đầu tiên em Đậu Giáng chủ động giơ tay, khá lắm, khá lắm.” Thầy giáo nhìn thấy tôi, vừa ngạc nhiên vừa thích thú nói, “Vậy chúng ta sẽ giành cơ hội này cho bạn Đậu Giáng nhé. Nào, Đậu Giáng, lên bảng làm bài đi.”
Lúc đi lên bục giảng, tôi nhìn Tống Chân Hi một cái, cậu ấy cũng đang nhìn tôi, trong nụ cười của cậu ấy, tôi thấy được sự khích lệ, và cả niềm tin nữa. Cảm giác lo lắng thấp thỏm của tôi biến mất, tôi lấy lại bình tĩnh.
Nhất định tôi sẽ thành công, Cung Trạch Minh, cậu mở to mắt ra mà nhìn!
Tôi di chuyển viên phấn trong tay, từng bước từng bước viết đáp án ra bảng. Những bụi phấn trắng giống như những bông hoa tuyết đang rơi xuống trước mặt tôi, từng dòng chữ màu trắng ngay ngắn dần dần hiện lên trên bảng xanh, tạo thành một cấu trúc cuốn hút.
Từng giây từng phút trôi qua, những con chữ màu trắng trên bảng đen càng lúc càng nhiều, cuối cùng, tôi đặt nét phấn cuối cùng, vui mừng đặt viên phấn chỉ còn lại một đoạn rất ngắn vào trong hộp, tôi nở nụ cười tự tin và kiêu hãnh quay người lại, khẽ gật đầu với thầy giáo, tự tin sải bước quay về chỗ ngồi.
Có lẽ hành động của tôi quá là kì lạ so với thường ngày, nên đến tận lúc tôi ngồi xuống chỗ ngồi, thầy giáo mới như bừng tỉnh, tỉ mỉ kiểm tra lại đáp án mà tôi viết trên bảng.
Thầy giáo cẩn thận nhìn bảng, rất lâu sau, thầy mới quay người lại, nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt rất khó hiểu. Thực ra tôi biết rằng, mặc dù thầy bảo tôi lên bảng làm bài, nhưng thầy chẳng hi vọng gì vào đáp án mà tôi sẽ đưa ra. Vì cuối cùng thì, như mọi lần thành tích không thể thảm hại hơn của tôi đã chứng minh tất cả. Tôi hiểu rồi, thầy bảo tôi lên bảng làm bài, thực ra là để khuyến khích tôi mà thôi, cổ vũ tôi vì đã chủ động học tập.
“Hoàn toàn chính xác!” Thầy gật gật đầu, ánh mắt ngạc nhiên của thầy đã biến mất, thầy nói với giọng xúc động, “Đáp án của bạn Đậu Giáng là hoàn toàn chính xác! Đậu Giáng à, khá lắm!”
Cảm ơn, cảm ơn thầy! Lời khen của thầy giáo, khiến sống mũi tôi cay cay. Bao lâu rồi, bao lâu rồi tôi không được thầy cô khen, bao lâu rồi ngoài ánh mắt thất vọng ra tôi mới được thầy cô nhìn bằng ánh mắt như vậy.
“Woa! Một bài toán như vậy mà bạn ấy cũng có thể giải được sao, tôi còn không biết làm đấy!” Tiếng của thầy vừa dứt, thì trong lớp rộ lên những tiếng xì xào bàn tán của các bạn.
“Đúng thế, tớ cũng không biết làm, từ lúc nào cậu ấy lại giỏi như vậy?”
Ôi, tôi thành công rồi, tôi thực sự đã làm được! Không ngờ rằng chỉ là một bài toán nho nhỏ, thế mà lại có thể khiến tôi có cảm giác thành công mà thường này tôi không hề nghĩ đến. Với ánh mắt đầy cảm kích tôi quay đầu lại nhìn Tống Chân Hi, đúng vào lúc cậu ấy cũng đang nhìn tôi.
Tống Chân Hi mỉm cười gật đầu với tôi, trong ánh mắt của cậu ấy tôi nhận được sự chúc mừng và khích lệ chân thành của cậu ấy.
Tôi, thật sự đã thành công rồi! Tay tôi khẽ run lên, sự run rẩy đó, như cùng nhịp với sự rung động trong trái tim tôi.
“Hừ!” Một tiếng hắng giọng khô khốc kéo tôi về thực tại.
Tôi quay đầu lại, trừng mắt nhìn cái tên Cung Trạch Minh đã không dám nhận thua lại còn dám hắng giọng với tôi.
Cung Trạch Minh hếch mũi, mắt nháy nháy, không dám nhìn tôi.
“Hừ!” Tôi cũng hắng giọng một tiếng, vênh mặt lên, quay đầu đi, chăm chú nhìn lên bảng, chú ý nghe giảng. Hừ, Cung Trạch Minh, dám coi thường tôi à? Lần này ૮ɦếƭ chưa! Cái tên cứng đầu này, còn muốn giở trò sao, đừng có mà mơ! Đậu Giáng tôi đây không dễ bị bắt nạt thế đâu! Ha ha ha, Cung Trạch Minh cũng phải có ngày hôm nay.
Sao tôi có thể quên được nhỉ, Cung Trạch Minh là người mà không dễ gì để tôi giẫm lên đầu cậu ta như vậy đâu, trong lúc tôi đang vui mừng, hãnh diện vì lần này giải được bài, Cung Trạch Minh lại lạnh lùng ném vào mặt tôi cái câu nói đó, khiến tôi đang bay lơ lửng trên thiên đường bị rơi bịch xuống địa ngục.
“Tối nay, tiếp tục gọi thần kẹo nhé!”
Cung Trạch Minh, cậu đúng là một kẻ xấu xa.
Chập tối, sau khi tôi và Cung Trạch Minh ngồi trong lớp học bài một lúc, chúng tôi lại đi đến con đường nhỏ đó. Có lẽ vì thời tiết hôm nay hơi lạnh, từng cơn gió thổi đến khiến một số người phải so vai rụt cổ, trong thời tiết như vậy, muốn ra ngoài để chuyên tâm đọc sách, thì khó mà chịu đựng nổi. Vì thế, lúc tôi và Cung Trạch Minh đến con đường nhỏ đó, từ đằng xa chỉ vẳng lại vài tiếng đọc sách, còn trên con đường chúng tôi cần đến thì không có một bóng người. “Bã đậu, mau bắt đầu đi!” Cung Trạch Minh gằn giọng nói.
Tôi bực quá đi mất, thật là tức ૮ɦếƭ đi!
“Cậu đã đồng ý là sẽ không gọi tôi là “bã đậu” nữa cơ mà! Nói lời mà không giữ lấy lời!”
Cái tên này sao lại có thể như vậy nhỉ! Hôm nay rõ ràng là hắn ta thua cược, đặt cược là sẽ không được gọi tôi là “bã đậu” nữa cơ mà! Mới một buổi chiều mà cậu ta đã nuốt lời, Cung Trạch Minh, ngươi thật đáng ghét.
“Hừ! Chỉ có một bài toán thì làm sao mà thay đổi được bản chất bã đậu của cô chứ!” Cung Trạch Minh vênh mặt lên, mặt khinh khỉnh nói, “Đúng rồi, dựa vào cái đầu bã đậu của cô, sao hôm nay cô lại có thể làm đúng được bài đó thế, hôm qua tôi nói khô hết cả nước bọt, mà cô có hiểu đâu. Hôm nay cô chỉ là mèo mù vớ được cá rán thôi! Thế mà còn dám bảo tôi không được gọi cô là “bã đậu” nữa sao?”
“Hừ!”, cậu cho rằng chỉ có cậu mới được vênh mặt thế sao, tôi cũng có thể như thế, “Tôi học không hiểu cũng là vì cái đồ thầy giáo kém cỏi như cậu! Có người giỏi hơn cậu nhiều, người ta vừa nói một lần là tôi hiểu rồi!”
“Ai? Trong cái trường Sâm Vĩnh này có ai giỏi hơn tôi chứ?” Lần này “viên đại bác” trong người Cung Trạch Minh đã bị châm ngòi.
Tôi rụt cổ lại, đanh giọng nói: “Sao thế... không phục à? Cậu không dạy được tôi, nhưng người khác lại dạy được tôi, người ta giỏi hơn cậu là cái chắc!”
“Là ai?” Trong khung cảnh nhập nhoạng, mắt của Cung Trạch Minh hằn đỏ lên khiến tôi đột nhiên nghĩ đến những con sói xám.
Tôi thừa nhận là tôi sợ cậu ta! Thế nên trong chốc lát tư thế hùng dũng của tôi biến mất, chỉ dám lí nha lí nhí nói: “Sao mà ghê gớm thế, lớp trưởng chẳng bao giờ cộc cằn thô lỗ như cậu...”
“Lớp trưởng? Tống Chân Hi? Là cậu ta sao?” Lần này, mắt của Cung Trạch Minh đỏ rực lên đống lửa.
Xong rồi, Tống Chân Hi bị tôi bán đứng rồi! Ôi... lớp trưởng yêu quý, tớ xin lỗi cậu!
“Bã đậu, cô nghe rõ đây,” Cung Trạch Minh một tay nâng kính lên, ánh nhìn sắc lạnh ẩn sau đôi kính đen đó, bỗng chốc làm tôi sợ ૮ɦếƭ khiếp, “Tôi sẽ làm cô bị biến dạng!”
Hừ! Hai tay tôi ôm lấy *** lùi lại phía sau, đứng với tư thế phòng thủ. Biến dạng? Biến thành cái gì?
Cung Trạch Minh khinh bỉ nhìn hành động của tôi, tiến lại gần hơn: “Sau khi tôi làm cô biến dạng xong, cô, bã đậu, phải làm tôi trở về nguyên dạng!”
Cái tên Cung Trạch Minh này tức đến nỗi đầu óc choáng váng rồi sao? Chẳng có một chút logic nào cả. Chuyện làm tôi biến dạng và chuyện hồi phục lại nguyên dạng cho cậu ta thì liên quan gì đến nhau chứ. Tôi nhếch miệng lên, cười nhạo Cung Trạch Minh.
“Nghe rõ chưa hả?” Cung Trạch Minh thấy tôi không phản ứng gì, liền bước đến cạnh tôi, gào lên hét vào tai tôi.
Ui da! Tôi giật nảy mình, vừa xoa xoa cái tai đáng thương của tôi, vừa mếu máo trả lời: “Biết rồi!”
“Hừ!” Cung Trạch Minh lại hắng giọng một tiếng, ngẩng cao đầu ngạo mạn, quay người đi vào ngã rẽ trên con đường nhỏ.
Một cơn gió lạnh thổi đến, những lọn tóc rối của tôi bị thổi bay vào mặt, những sợi tóc nho nhỏ cọ vào mặt tôi hơi đau đau. Tôi bất giác đưa tay lên vuốt má, dưới ánh đèn nhìn cái bóng của Cung Trạch Minh càng lúc càng đổ dài trên mặt đất, tôi mới định thần lại.
Cậu ta cứ thế mà đi sao? Hôm nay không gọi thần kẹo sao? Cung Trạch Minh không chịu đựng được những lời công kích của tôi rồi sao? Nhưng, tôi cũng từng bị khích bác một cách quá đáng mà! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà tôi bị cậu ta quát tháo như vậy! Tôi đã đắc tội với ai chứ?
Tôi trừng mắt nhìn theo cái bóng của Cung Trạch Minh đang khuất dần, đúng vào lúc này, chiếc đèn đường bỗng lóe lên một cái, rồi bụp một tiếng, tắt ngóm! Con đường nhỏ xung quanh được bao bọc bởi những hàng cây bỗng trở nên tối om om. Một đám mây đen bị cơn gió lạnh thổi đến, che lấp đi ánh trăng ở trên cao, nên thỉnh thoảng mới có vài tia sáng hắt xuống, chiếu lên những tán cây rậm rạp ở hai bên đường. Gió thổi, những cành cây khẽ đung đưa, lay động, những chiếc bóng của nó trông như những con quỷ đang nhe răng múa vuốt, sắp nhảy bổ vào tôi đến nơi!
Một cảm giác ớn lạnh tràn lên từ trong tim, tôi muốn về nhà... nhưng con đường cần phải đi qua sao lại trở nên đáng sợ như vậy, âm u đến nỗi trông giống như một con quỷ đang há to miệng, cười đắc ý đợi tôi chủ động chui vào đó. Theo bản năng, tôi lùi lại phía sau, rùng mình.
Trong lúc hoảng hốt, dường như tôi thấy được tương lai của mình, một cuộc đời còn bi thảm hơn bây giờ... nhưng, trong cảm giác sợ hãi, sao tôi vẫn cảm thấy một làn hơi ấm, một sức mạnh thôi thúc tôi vượt qua?
Hôm nay, lúc từ bục giảng đi xuống, ánh mắt của mọi người, thực sự khiến lòng tôi đọng lại bao dư vị...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc