Người Yêu Kẹo Ngọt - Chương 03

Tác giả: Xảo Lạc Chi

Ông trời ơi, đừng để anh ấy tan chảy
Cung Trạch Minh một chân giẫm lên cánh cửa bị đổ, hai tay buông thõng, nắm chặt thành hai nắm đấm. Cậu ta tức giận nhìn tôi, cặp mắt như hai ngọn lửa đang cháy bùng bùng dữ dội, trên cổ thì nổi gân xanh cuồn cuộn, hơi thở gấp gáp khiến cho *** của cậu ta phập phồng lên xuống liên hồi. Cung Trạch Minh trông thật đáng sợ! Nhưng, sao tôi lại có một cảm giác kì lạ như thế này. Tôi nhớ ra, dáng vẻ của cậu ta trông thật giống một con lợn đang giận dữ trong chương trình “Khám phá Discovery”!
Tôi không nhịn được liền bật cười, sau đó không kiềm chế nổi lẩm nhẩm “Bánh gato”!, rõ ràng, tiếng cười của tôi lúc nãy khiến Cung Trạch Minh càng nổi giận đùng đùng, tôi cảm thấy không khí ở xung quanh đều bị ngọn lửa tức giận của cậu ta đốt cháy, thế là liền lùi ra sau đứng khép na khép nép.
“Này, chiếc tai nghe mà bố con mua thật là xịn, không bị ảnh hưởng của âm thanh bên ngoài, nghe nhạc thật là êm ái dễ chịu.” Đột nhiên, mẹ tôi vừa lẩm bẩm vừa từ trong phòng bếp đi ra, bà bỏ chiếc tai nghe ở trên tai xuống và hỏi tôi, “Ồ? Có khách à! Tiểu Giáng, là bạn của con à?”
“Hả?” Tôi lo lắng nhìn Cung Trạch Minh, từ lúc nào cậu ta đã giấu hết toàn bộ sự tức giận của mình đi vậy? Lúc này cậu ta đứng ngay ngắn bên cạnh cánh cửa bị đổ, mái tóc bù xù ban nãy cũng đã trở lại dáng vẻ chau chuốt như thường ngày, tôi cảm thấy nghi ngờ vào đôi mắt của mình, rút cục thì cái tên giận đùng đùng ban nãy liệu có từng xuất hiện ở đây không? Ôi trời, bây giờ không có thời gian để nghĩ những thứ đó, phải nghĩ trước là làm thế nào để giải thích với mẹ về chiếc cửa bị đổ này đã.
“Việc đó... mẹ... cậu ta...” Đầu óc tôi cứng đơ, tôi biết giải thích tất cả mọi chuyện thế nào đây!
Trong lúc tôi còn chưa bịa ra được câu trả lời, thì Cung Trạch Minh đã lễ phép nói với mẹ tôi: “Cháu chào bác ạ, cháu là Cung Trạch Minh là bạn cùng lớp với Tiểu Giáng ạ. Thầy giáo bảo cháu đến giảng lại cho bạn ấy mấy chỗ mà bạn ấy làm sai trong bài kiểm tra lần trước ạ.”
“Ồ ồ! Ra là thế, cảm ơn cháu nhé, cháu Cung, Đậu Giáng nhà bác làm phiền cháu quá.” Mẹ tôi mặt mày tươi cười kéo Cung Trạch Minh vào, đẩy cậu ta lên trên lầu, “Tiểu Giáng, vậy các con mau lên học cho tử tế đi, mẹ sẽ chuẩn bị ít đồ ăn cho các con.” Sau đó lại đeo tai nghe vào vừa lắc lư đầu theo điệu nhạc vừa đi vào trong bếp.
Hả? Sao mẹ không để ý đến chuyện cái cửa nhỉ? Tôi lại nhìn ra phía cửa nhà. Tôi không bị hoa mắt đấy chứ, rõ ràng cánh cửa bị đổ ở chỗ đằng kia. Nhưng sau đó tiếng lẩm nhẩm của mẹ đã xoá tan mọi sự nghi ngờ của tôi. Tôi chỉ nghe thấy mẹ vừa đi vừa lẩm nhẩm: “Ngày mai phải đi tìm thợ sửa chuyên nghiệp mới được, chiếc ốc vít chiều hôm trước mình vừa lắp vào chống đỡ không nổi nữa rồi.”
“Đi thôi, lên lầu.” Trong lúc tôi đang không biết nói thế nào với mẹ, thì Cung Trạch Minh bỗng đẩy tôi một cái, bảo tôi mau lên trên tầng. Ôi... sao tôi lại quên mất là cái tên độc ác này vẫn ở đây chứ.
Tôi uể oải lê bước dẫn Cung Trạch Minh đến trước cửa phòng ngủ của tôi, lúc nãy tôi vội vàng chạy xuống tầng nên chưa kịp đóng cửa, tôi chẳng muốn vào đó chút nào! Trong lúc tôi còn đang do dự, thì Cung Trạch Minh nắm chặt lấy tay của tôi, kéo tôi vào phòng ngủ của tôi, rồi lại còn đóng sầm cửa lại!
“Cậu... cậu muốn làm gì?” Tôi dựa lưng vào bàn học, chăm chăm nhìn vào cậu ta, run rẩy đe doạ cậu ta: “Đây, đây là nhà tôi, tôi... tôi không sợ cậu đâu!”
Tất nhiên, một người như Cung Trạch Minh, làm sao có thể bị những lời yếu ớt của tôi đe doạ được chứ.
Cung Trạch Minh nhướng mày lên, không nói gì, từ từ giơ cánh tay của cậu ta lên. Cậu ta, cậu ta muốn làm gì? Lẽ nào muốn đánh tôi? Trời ơi! Đây là nhà của tôi! Cậu ta, cậu ta không được to gan như vậy chứ! Nhưng cứ nghĩ đến cánh cửa bị đánh đổ, là tôi lại run bần bật. Tôi đã chuẩn bị hét thật to lên để cầu xin sự cứu mạng, nhưng hành động tiếp theo của Cung Trạch Minh làm tôi không hiểu gì cả. Cậu ta chậm rãi tháo chiếc cúc ở tay áo sơ mi ra, tay áo thì được gọn gàng xắn lên chỗ khuỷu tay, rồi giơ cánh tay ra trước mặt tôi.
Đây là cái gì? Tôi nhìn vào cánh tay cậu ta, cánh tay đâu có làm sao, làn da socola khoẻ khoắn, đôi tay lực lưỡng khoẻ mạnh có làm sao đâu. Bất giác tôi khụt khịt mũi, hít hít vào, ngước mắt nhìn cậu ta.
Cung Trạch Minh chỉ nói có một từ, từ này đã khiến tôi giật mình: “***!”
Hử hử! ***? *** cái gì? Cậu ta bảo tôi *** cái gì? Nhìn theo ánh mắt cậu ta thì là... cánh tay sao? Cánh tay của cậu ta? Cậu ta bảo tôi *** cánh tay của cậu ta!
Tôi chớp chớp mắt nhìn cậu ta, cảm thấy nghi ngờ vào đôi tai vốn rất thính của mình.
Tôi không nghe nhầm chứ! Hoặc là cậu ta nói là “***” nhưng thực ra không phải là “***”, mà là theo một ý khác? Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt hoài nghi, hi vọng không phải là anh ta bảo tôi *** cái gì đó!
Nhưng hành động tiếp theo của Cung Trạch Minh đã dập tắt tia hi vọng cuối cùng của tôi. Cậu ta giơ cánh tay của mình ra trước miệng tôi, ý là gì thì không cần phải nói nữa, chắc chắn là bảo tôi ***!
Không *** thì có được không? Để một cô gái như tôi phải *** tay của một thằng con trai sao, chuyện gì đang xảy ra vậy! Lẽ nào trông tôi giống một con cún lắm sao?
“Cái này, cái này, cậu muốn làm gì?”
Tôi dáng vẻ tội nghiệp nhìn Cung Trạch Minh, hi vọng tất cả chỉ là do tôi suy nghĩ quá nhiều. Nhưng tôi vừa ngẩng đầu lên thì cậu ta đã dùng tay còn lại đẩy đầu tôi về phía cánh tay cậu ta.
Đau quá!
Bỗng cằm của tôi va phải cánh tay của Cung Trạch Minh, bờ môi mềm mại dưới sức ép của cánh tay khoẻ khoắn và sự va đập của hàm răng bị tổn thương nghiêm trọng. Nước mắt của tôi bỗng tuôn ra.
Đúng vào lúc tôi đang định ngẩng đầu lên để chống cự lại cậu ta, thì một mùi hương ngọt ngào xộc thẳng vào mũi tôi, dường như là theo thói quen, lưỡi tôi bắt đầu ***.
Woa! Đây là cái gì vậy? Ngọt quá, ngon quá!
Trong chốc lát, trong đầu tôi chỉ ngập tràn những tính từ chỉ mùi vị. Ồ, Chiếc l*** tung hoành ngang dọc rất nhiều năm trong thế giới kẹo của tôi nói cho tôi biết rằng, mùi hương này dùng những quả nho vàng tươi ngon nhất được trồng ở Mĩ, kết hợp với phương pháp làm kẹo truyền thống để tạo ra những viên kẹo nho Kadina vẫn giữ nguyên được hương vị nguyên chất! Sao ở đây lại có mùi vị này nhỉ, có phải là do ảo giác của tôi không? Tôi lại *** thử một lần nữa, đầu lưỡi đảo đều quanh miệng, để cả cái miệng tôi được nếm và thưởng thức hương vị này.
Ngon thật! Đúng là mùi vị của kẹo nho Kadina Home, hương vải đặc biệt có trong quả nho vàng vẫn giữ nguyên được mùi vị, dưới phương pháp bí truyền của Kadina Home, mọi hương vị đặc trưng thơm ngon của nho vàng hoàn toàn còn nguyên vẹn. Đây là một tuyệt phẩm! Trời ơi! Tôi lại được nếm một loại kẹo ngon như vậy sao! Thật là hiếm có, tôi không thể bỏ qua cơ hội tốt này được!
Tình yêu say đắm của tôi dành cho kẹo đã khiến tôi quên mất rằng mình đang ở trong một hoàn cảnh kì lạ đến thế nào, đầu lưỡi của tôi hết lần này đến lần khác “quỳ mọp” trước hương vị hoàn mĩ trong trái tim tôi, mũi của tôi cố hít hà từng hương vị.
Trong lúc tôi đang vui vẻ *** láp, có một lực rất mạnh đẩy đầu tôi sang một hướng khác, tôi chưa kịp phản ứng gì, thì môi tôi lại chạm phải một vùng trắng mịn. Ồ? Sao lại còn mùi vị khác nữa nhỉ, tôi vẫn còn đang ngây ngất trong mùi hương tuyệt diệu của kẹo nho Kadina Home, thì đột nhiên đầu lưỡi lại chạm phải một hương vị khác. Tôi chậm rãi thưởng thức, mùi vị này... mang lại cho người ta cảm giác rất kì lạ, nhưng khi cái cảm giác kì lạ đó dần dần tan biến thì thay vào đó là một cảm giác rất tuyệt diệu.
Đây là... tôi nghĩ ra rồi! Mắt tôi bỗng rực sáng lên, tôi nghĩ ra rồi, đó chính là kẹo Drunas, loại kẹo thần bí nhất trên thế giới! Hồi trước mọi người luôn bị mùi vị kì lạ ở lớp vỏ bao ngoài cùng viên kẹo mê hoặc, có người vừa ăn một miếng đã vội vứt nó đi. Bọn họ không ngờ rằng đằng sau cái lớp vỏ kì lạ đó có một thứ ngon đến nhường nào. về sau có người muốn bỏ cái lớp vỏ ngoài cùng có mùi hương kì lạ đó đi, nhưng kết quả là viên kẹo không có hương vị thần kì vốn có của nó nữa, lúc này mọi người mới biết rằng, chỉ khi lớp vỏ kì lạ ngoài cùng hòa quyện với hương vị ngọt ngào ở lớp bên trong thì kẹo Drunas mới có được một hương vị hoàn hảo và thần bí. Nhưng có rất nhiều người vẫn không tài nào chịu nổi cái lớp vỏ có mùi kì lạ đó, thế nên việc làm kẹo Drunas từ vài trăm năm nay vẫn chỉ được làm trong một xưởng thủ công nhỏ được truyền qua không biết bao nhiêu đời. Được thưởng thức hương vị thực sự của kẹo Drunas đó là ước mơ của một tan hâm mộ kẹo như tôi!
Thật là ngon! Vài giọt nước mắt cảm động lăn ra từ khoé mắt tôi, tôi thành kính thưởng thức hương vị thần kì đó. của Hà Lan mà tôi yêu thích từ rất lâu rồi! Loại bánh gato này được những người nghệ nhân Hà Lan sử dụng một loại cây có tên gọi là Lannis trong các khu rừng ở bản địa để làm nguyên liệu, rồi dùng tay để tạo thành. Mặc dù bây giờ có rất nhiều xưởng sản xuất bánh gato, nhưng những loại bánh gato đó lại mất đi hương vị nguyên thủy vốn có của chúng, vì thế bánh gato Lannis do các nghệ nhân Hà Lan làm ra càng đáng quý. Tôi còn nhớ, lần đầu tiên tôi được ăn bánh gato Lannis của Hà Lan, lúc đó tôi còn rất nhỏ, trong một chuyến thám hiểm, bố đã cứu được một người dân Hà Lan, nên người đó đã thể hiện lòng biết ơn bằng một chiếc bánh gato. Thực ra lúc đó người dân bản địa đó đã tặng cho bố tôi một món quà rất quý giá, nhưng bố tôi thì chỉ muốn lẩy được cây Lannis sản vật của Hà Lan mà thôi, vì đó là món quà mà ông muốn dành cho cô con gái cưng của mình. Ôi... mỗi lần nghĩ lại hương vị của bánh gato Lannis Hà Lan, là lại nghĩ đến tình yêu của bố dành cho tôi.
Đổi sang một vị trí khác, thì lại có những mùi vị khác nhau, những chỗ khác đó, không biết là có những hương vị thần kì hơn nữa không nhỉ? Mắt tôi sáng rực lên, dựa theo bản năng cứ thế mà *** sang chỗ khác. Lúc này tôi đã hoàn toàn quên mất sự cự tuyệt ban đầu của tôi, trong đầu tôi giờ chỉ có mùi thơm của kẹo.
Ôi... ngon quá đi, chỗ này là mùi của kẹo Chocolate Browine, còn chỗ này là mùi của kẹo Pavlova Puff, thật là thơm. Ôi dào, thứ gì vậy, dám cản trở việc tìm kiếm mùi vị mới của tôi, tránh ra, tránh ra! Woa woa! Thậm chí còn có cả mùi nồng nồng của bánh gato nữa, cái món điểm tâm theo phong cách truyền thống của nước Anh này hiếm khi được thưởng thức lắm đấy, trong mùi hương tinh tế đó có sự hòa quyện giữa mùi của quả hạch, kết hợp với vị chua ngọt của nho khô, thật là ngon quá đi! Sao lại có nhiều chướng ngại vật thế nhỉ, vướng chân vướng tay, quá đáng, biến hết đi! Dám cản trở đệ tử ruột của kẹo là tiểu thư Đậu Giáng tôi đây thưởng thức hương vị của kẹo tuyệt đối không thể tha thứ được.
Tôi không bận tâm đến thứ đang khống chế sự di chuyển của tôi nữa, mà giành lại quyền chủ động của cơ thể, dựa vào bản năng yêu kẹo điên cuồng của mình, như một nhà thám hiểm điên cuồng tìm kiếm những thứ mới mẻ.
Ôi... Ôi... chỗ này thật ngon, đó là bánh gato Lannis.
Sống mũi tôi hơi cay cay, tôi nhắm chặt mắt lại dùng tấm lòng biết ơn sâu sắc của mình để cảm nhận mùi vị này.
Hic, sao một món ăn ngon như vậy lại bị tụt hậu nhỉ? Để níu giữ lại hương vị tuyệt diệu này, tôi bỗng nhảy bổ lên.
Ngon quá, bắt được rồi! A! Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi bám vào một vật không chắc chắn lắm, thế là ngã bổ nhào ra. Đau quá, mũi của tôi bị đập mạnh vào một vật có bề mặt rất cứng.
Đáng ghét! Tôi cố nhoài người dậy, xoa xoa chiếc mũi ran rát. Chiếc mũi đau nhức đến nỗi tôi lại nước mắt lưng tròng chỉ trực trào ra. Có chuyện gì vậy? Đâm phải thứ gì mà đau thế không biết? Tôi chớp chớp mắt, cho nước mắt rơi xuống, để mắt không bị nhoà đi.
Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi! Lúc tôi định thần lại, nhìn rõ mọi vật trước mắt, tôi bị rơi vào trạng thái kinh hoàng tột độ! Làn da màu socola mang lại một cảm xúc thật tinh tế, mặc dù người của Cung Trạch Minh không có những cơ bắp lực lưỡng như những quý ông khoẻ đẹp khác, nhưng lại đem lại cho người ta cảm giác thật rắn rỏi. Đừng hỏi tôi là vì sao tôi lại nhìn thấy cơ thể của cậu ta, cũng đừng hỏi tôi là tại sao tôi lại biết cái cảm giác tinh tế đó, nếu như bên ngoài có một người đi vào, người ta sẽ nhìn thấy, tôi, Đậu Giáng, một cô gái trong trắng, lại đang nằm đè lên trên người của một anh chàng mỹ nam hoàn toàn ***! Còn tay tôi thì lại đang bám chặt vào bờ *** chắc chắn không có một mảnh vải đó!
Trời ơi! Tôi cứng đơ người, tay không dám động linh tinh, vì, tôi cảm thấy rằng tôi đang bám chặt lấy *** của cậu ta, thậm chí lòng bàn tay còn cảm nhận được từng luồng chuyển động. Trời ơi! Trời ơi! Tôi đang đè lại cái gì thế này, tôi từ từ nhìn xuống dưới!
Tí tách. Một thứ nước màu đỏ đang rớt xuống làn da màu sôcola dưới tay tôi.
Tí tách... tí tách! A! Càng ngày càng nhiều. Tôi, tôi, tôi bị chảy máu mũi rồi!
Lúc đó, một âm thanh chói tai phá tan màn đêm tĩnh mịch. Híc, tôi không hét, âm thanh đó là...
“Cô muốn làm gì?” Một lực đẩy mạnh về phía tôi, tôi bị đẩy ra một bên, “Cô là một con quỷ háo sắc, cô muốn làm gì tôi hả?”
Hai tay của Cung Trạch Minh ôm lấy ***, lùi sát về phía cửa, tức giận nhìn tôi chòng chọc. Áo của cậu ta không biết mất tiêu từ lúc nào, trên khuôn *** trần còn có hai giọt màu đỏ rất khả nghi. Bình thường chiếc quần đồng phục trường được cậu ta chải chuốt phẳng lì đã bị giẫm đạp đến nỗi dường như biến thành một đống bùng nhùng trên đôi chân dài của cậu ta. Đến cả cặp kính trên mặt cậu ta cũng mất tích nốt. Chúa ơi! Tôi đã làm gì thế này? Đây đều là tôi làm sao? Đây đều là do tôi làm sao!
Nhưng, việc này... việc này...
“Đậu Tương đáng ૮ɦếƭ! Cô đúng là một nữ nhân độc ác! Sao cô lại đối xử với tôi thế này!” Cung Trạch Minh chân tay luống cuống kéo chiếc quần ở trên người, định che chắn người cậu ta lại. Nhưng cậu ta trong lúc luống cuống càng kéo lên kéo xuống, chiếc quần càng lúc càng bùng nhùng, cứ như là bị dính chặt lại với nhau.
“Toạc -” Cung Trạch Minh thẫn thờ, tôi cũng đờ người. Quần, quần bị kéo rách rồi!
“Không... không liên quan đến tôi... hic...” Tôi sợ hãi, người của Cung Trạch Minh tỏa ra một làn khí thật lạnh lẽo, có một sức mạnh nào đó khiến người tôi cảm thấy bị đông cứng. Tôi sợ sệt lùi ra đằng sau.
“Đậu... Tương!” Cung Trạch Minh từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt không chút biểu cảm. Chính là khuôn mặt này đang tỏa ra luồng khí lạnh băng băng đó.
“Đậu Tương! Cô là cái đồ đáng ghét!” Cung Trạch Minh đột nhiên sửng cồ lên, cậu ta quẳng chiếc quần bị rách sang một bên, đùng đùng nổi giận cứ như một chân cậu ta phải vứt bỏ đi vậy, xông thẳng về phía tôi.
“Tôi... hic...”
“Tôi cái gì mà tôi! Cô xem cô đã làm việc tốt gì này! Cô đúng là một sinh vật thể chưa tiến hóa hết, đột biến gen của người ngoài hành tinh, lúc ở trường cô đã dùng cái thứ kì quái đó để hãm hại tôi, giờ lại có những hành động khiếm nhã với tôi!”
“Không phải... hic...” Tôi đâu có, tôi còn chưa kịp bao biện cho mình, thì đã bị Cung Trạch Minh ngắt lời.
“Sao tôi lại đen đủi thế này nhỉ, gặp phải cô một cái máy giặt cũ bị ông trời ném xuống nhân gian, một động vật không biết suy nghĩ! Cái đồ độc như cô, đến những con nguyên trùng Amoeba ở trên bàn bị cô chạm phải còn không sống nổi nữa là! Huống hồ tôi còn nuốt phải thứ mà cô đã cầm vào! Cuộc đời tươi đẹp của tôi đã bị cô hủy hoại rồi! An Lạp nói đúng, cô chính là một con gián thành tinh! Còn nữa cô còn là một loại bán thực vật thối nát!”
“Cậu!”
“Cậu cái gì mà cậu! Không nói được gì à. Cô đúng là một một con ngỗng cái già! Chỉ kêu lên là ngỗng ngỗng ngỗng thôi à! Loại người như cô, còn dám có hành động bất lịch sự với tôi, cô có biết rằng nếu cô tỏ ra đáng yêu một chút thì có thể giải quyết được vấn đề tăng dân số sao! Rút cuộc cô có tự biết mình là ai không vậy? Dựa vào hình dáng như thế này lại dám hi vọng giành được tôi - một người luôn đứng vị trí số một cao chót vót như tôi sao? À tôi quên mất, cô cũng là “numberone” nhỉ, mãi mãi là số một từ dưới lên!”
“Cung Trạch Minh! Cậu mới là đồ độc ác!” Tôi hét lên! Đậu Giáng không phải để ai muốn ức hiếp cũng được!
“Tôi là số một từ dưới lên thì đã sao? Cậu là số một thì có là gì chứ? Vị trí số một cao chót vót đấy của cậu ấy à, hừm, đừng có mà đắc ý vênh váo! Bây giờ cậu đứng vị trí số một chẳng phải vẫn phải lấy lòng vị trí số một từ dưới lên là tôi đây sao?!”
“Tôi lấy lòng cô?” Cung Trạch Minh cười nói, “Ha ha, tôi mà phải lấy lòng cô sao? Đúng là truyện tiếu lâm, cứ cho là trên thế giới này con gái biến mất hết, tôi cũng sẽ không lấy lòng cô đâu!”
“Ha ha ha...” Hai tay tôi chống nạnh, nhìn Cung Trạch Minh cười lớn.
Cậu cười, tôi cũng biết cười, thậm chí tôi còn phải cười to hơn cậu ấy chứ!
“Cậu có biết thứ mà hôm nay cậu ăn là thứ gì không?”
Tôi vênh mặt hạ thấp giọng xuống, cười lạnh lùng với Cung Trạch Minh. Có lẽ vì điệu cười của tôi thực sự đáng sợ, nên sắc mặt của Cung Trạch Minh có chút biến đổi, sau khi trầm tư một hồi lâu, cậu ta có phần nhượng bộ nói với tôi: “Là... là cái gì?”
“Tôi nói thật cho cậu biết nhé, thứ cậu ăn là viên kẹo phép thuật!” Tôi không nói điêu đâu, đó là một viên kẹo có phép thuật, “Phép thuật của viên kẹo đó là, nếu như trong vòng một tháng cậu không giành được trái tim tôi, hừm hừm, thì cậu đợi lên thiên đường mà tranh giành vị trí số một nhé!”
“Ha ha ha...” Cung Trạch Minh sau khi nghe tôi nói xong, ôm bụng cười ngặt nghẽo, “Kẹo phép thuật? A ha ha... lại còn nói tôi lấy lòng cô? Không giành được trái tim của cô thì tôi phải lên thiên đàng sao?” , mặt anh ta biến sắc, nghiêm nghị nói với tôi nói, “Đậu Tương, cô chưa tỉnh ngủ à! Trên thế giới này làm gì có viên kẹo phép thuật chứ? Nếu cô muốn lừa người khác thì cũng phải biết nói dối một chút chứ!”
Tôi hít hít mũi, lưỡi tôi *** quanh môi một vòng, hai tay ôm lấy ***, cứ như vậy nhìn cậu ta nói: “Nói dối? Đây là nói dối sao?”
Thấy động tác của tôi, nụ cười trên mặt Cung Trạch Minh cứng đơ lại, xem ra cậu ta vừa nhớ ra một chuyện mà đáng ra cậu ta phải nhớ. Vừa rồi, tôi đã được thưởng thức trên người cậu ta vô số mùi kẹo hảo hạng.
“Cô, cô lừa tôi!” Cung Trạch Minh hét lớn.
Tôi không nói gì, hai tay ôm lẩy *** tiếp tục nhìn cậu ta.
“Cô... cô đang lừa người khác...” Lời nói của Cung Trạch Minh càng lúc càng yếu ớt. Cậu ta cụp mi xuống, đôi mắt mang ánh nhìn khiến tôi khiếp sợ bây giờ đã bị che lấp đi.
Cậu ta không nói gì, tôi cũng không nói gì. Tôi nhìn cậu ta, thực ra trong lòng tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, vì tôi cũng không biết viên kẹo phép thuật đó sẽ mang lại những hậu quả như thế nào.
“Viên kẹo phép thuật... viên kẹo phép thuật...” Cung Trạch Minh đột nhiên lẩm bẩm, giọng nói khe khẽ càng lúc càng rõ hơn, “Ha ha... viên kẹo phép thuật!”
Đột nhiên, Cung Trạch Minh mở trừng trừng mắt ra, ánh mắt đó giống như một tia chớp màu đen chiếu thẳng vào tôi, bỗng chốc tôi đứng như trời trồng, thậm chí mọi ngõ ngách sâu thẳm nhất trong tâm hồn tôi cũng như đang run lên. Cung Trạch Minh... thật đáng sợ!
Giống như đang phải chịu cực hình, tôi cảm thấy linh hồn tôi đang bị cái tia sáng màu đen đó không ngừng cắt nhỏ, không ngừng giày vò, dường như đúng vào lúc tôi không chịu đựng nổi nữa chỉ muốn hét lên cứu mạng, thì ánh mắt mang lại cho tôi bao nhiêu sự đau đớn đó bỗng biến mất, mọi áp lực trên người tôi bỗng chốc mất tiêu. Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn Cung Trạch Minh với ánh mắt cảnh giác, chuẩn bị đề phòng mọi sự uy hiếp của cậu ta.
Nhưng tất cả những gì xảy ra sau đó lại khiến đầu óc tôi cứng đơ.
Cung Trạch Minh lại từ từ cụp mắt xuống, khoé môi khẽ run lên, rồi cả người cậu ta bắt đầu run bần bật, đột nhiên, kêu woa lên một tiếng, khoé môi của Cung Trạch Minh trề ra, một tiếng khóc đinh tai nhức óc vang lên.
Cung Trạch Minh khóc sao? Cung Trạch Minh khóc trước mặt tôi sao? Cung Trạch Minh biết khóc sao?
Đó là một Cung Trạch Minh ở trường vốn trông như thiên thần đó sao? Tôi dụi dụi mắt, để chắc chắn rằng tôi không bị hoa mắt, nhìn mọi thứ không rõ ràng.
Cung Trạch Minh đứng đó, dùng tay lau nước mắt, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, trông thật oan ức, tội nghiệp. Dường như đôi chân đã trở nên yếu ớt không thể nâng đỡ được cơ thể đang run lên từng hồi nữa, Cung Trạch Minh không màng gì nữa ngồi sụp xuống nền nhà, hai cánh tay ôm chặt lấy gối, dường như muốn tìm kiếm trong đó ít sức lực, cằm cũng gục trên gối, nước mắt chảy dọc theo gò má rớt xuống.
Tôi có chút bối rối, sự thay đổi đột ngột của Cung Trạch Minh đã vượt quá khả năng tiếp nhận của tôi. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bất kì ai cũng không thể tin rằng một Cung Trạch Minh ở trường vốn dĩ trông mạnh mẽ như vậy lại có thể cố bộ dạng oan ức và đáng thương trông giống... giống... giống một con cún con bị vứt bỏ vậy.
“Cậu... cậu... đừng khóc nữa...” nhìn một người thường ngày vẫn chỉ tay năm ngón, ăn trên ngồi trốc giờ lại khóc đau khổ thế này, lòng tôi cảm thấy rất day dứt.
Để cậu ta tiếp tục ngồi khóc ở nhà tôi như vậy cũng không phải là hay ho gì.
Tôi cầm hộp khăn giấy từ trên bàn học xuống, tiến lại gần cậu ta, quỳ xuống bên cạnh cậu ta, đưa hộp khăn giấy cho cậu ta: “Đừng khóc nữa, một nam tử hán, lại khóc thành ra như này...”
Cung Trạch Minh đón lấy khăn giấy, luống cuống lau trên mặt, rồi tiện tay vứt luôn sang một bên. Tôi vô tình liếc nhìn một tờ khăn giấy, tôi nhìn thấy cái gì thế này? Trên chiếc khăn giấy bị Cung Trạch Minh vứt sang một bên dần dần hiện lên một màu đo đỏ. Đó là thứ gì vậy? Tôi quay đầu lại nhìn Cung Trạch Minh vẫn đang thút thít khóc. Cảnh tượng đập vào mắt lại khiến tôi một phen thót tim.
Trên khuôn mặt thanh tú của Cung Trạch Minh dính đầy chất lỏng màu đỏ, mà chất lỏng đó lại chảy ra từ trong mắt của cậu ta. Nước mắt? Nước mắt của Cung Trạch Minh lại có màu đỏ sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi tò mò từ từ ghé sát lại gần Cung Trạch Minh, để nhìn rõ ràng hơn. Lúc tôi ghé sát vào cậu ta, đột nhiên một mùi hương ngọt ngào như mùi dâu tây xộc thẳng vào mũi tôi. Sao trong phòng tôi lại có mùi hương nồng nặc như này nhỉ? Tôi khịt khịt mũi ra xung quanh, phát hiện thấy mùi hương đó tỏa ra từ mặt của Cung Trạch Minh! Lẽ nào đó chính là những giọt nước mắt màu đỏ đó? Lẽ nào nước mắt của cậu ta cũng biến đổi một cách kì lạ như cơ thể cậu ta sao?
Không nén nổi tò mò, tôi nhẹ nhàng đưa ngón tay chấm lẩy một ít chất lỏng màu đỏ trên mặt của Cung Trạch Minh, đặt lên mũi ngửi ngửi. Đúng là hương thơm ngọt ngào của dâu tây từ đây mà tỏa ra.
Không biết... mùi vị nó thế nào nhỉ? Nghĩ lại những mùi vị thơm ngon mà ban nãy được thưởng thức trên người của Cung Trạch Minh, lòng đam mê điên cuồng với kẹo trong lòng tôi lại được dịp phát tác mạnh mẽ, giống như phản xạ có điều kiện tôi đưa ngón tay có dính chất lỏng màu đỏ đó vào trong miệng. Dường như đúng lúc đó, hương dâu tây nồng nàn từ trong miệng tôi truyền đến não, rồi xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi.
Ngon quá! Ngon không gì có thể sánh nổi!
Tôi vội vàng *** sạch sành sanh toàn bộ số chất lỏng màu đỏ còn sót lại trên ngón tay. Ôi ôi... ngon quá đi, đúng là một mùi vị hoàn hảo, mùi hương ngọt ngào này khiến cho tất cả vị giác của tôi bị K**h th**h mạnh mẽ, đều khao khát được tiếp xúc với hương vị đó. Tôi thèm thuồng chép chép miệng, mắt cứ nhìn về nơi phát ra cái mùi hương đó.
“Tại sao! Tại sao! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy!” Trong lúc tôi không kháng cự nổi sự mê hoặc chuẩn bị nếm cái mùi vị đó thêm một lần nữa, thì đột nhiên Cung Trạch Minh lại oà khóc lên nức nở.
Thật là đáng ghét! Sao Cung Trạch Minh lại bắt đầu gào thét thế nhỉ, còn hét rất to nữa chứ, cố tình gây sự với tôi đây mà! Từ tận đáy lòng mà nói, thực sự tôi không muốn có bất cứ một mối liên hệ nào với cậu ta hết, tôi chỉ muốn tôi và cậu như hai đường thẳng song song không có điểm cắt. Nhưng sao tôi lại xui xẻo thế này, bây giờ tôi và cậu ta lại liên quan đến nhau, hơn nữa ngay tại phòng của tôi đây tôi còn được thấy con người lúc yếu đuối nhất của cậu ta.
Đáng ghét! Đáng ghét! Thực sự đáng ghét!
Tôi chau mày, nhìn cái bộ dạng càng khóc trông càng yếu đuối của Cung Trạch Minh, tôi bĩu môi, lùi lại gần cậu ta. Tại sao phải khóc trước mặt tôi như vậy, làm tôi không muốn quan tâm cũng không được, đúng không hổ danh là Cung Trạch Minh đáng ghét!
“Cậu, cậu... không sao chứ, không sao chứ.” Tôi vơ lấy hộp khăn giấy bị vứt sang một bên, hấp tấp giúp Cung Trạch Minh lau nước mắt.
Nhưng những giọt nước mắt màu đỏ đó không trong veo như những giọt nước mắt thông thường, mà là một thứ chất lỏng dinh dính như nước xi-rô dâu tây.
Tôi rút hết tờ khăn giấy này đến tờ khăn giấy khác, cũng không thể lau sạch hết được những giọt nước mắt trên mặt của Cung Trạch Minh, còn cậu ta thì vẫn không ngừng khóc, những giọt nước mắt màu đỏ chưa kịp lau hết đã lại tuôn ra, kết quả là tôi không những không giúp cậu ta lau sạch được, mà còn khiến cho những giọt nước mắt màu đỏ đó vương vào cả người tôi và người cậu ta. Nhìn cái chất dinh dính bám trên người, mày tôi càng lúc càng nhíu lại. Một cảm giác thật đáng ghét, sao Cung Trạch Minh lại giống hệt như một đứa trẻ vậy, chỉ có những đứa trẻ mới hay mè nheo như vậy.
Cái cảm giác cơ thể dính đầy chất nhớp nháp này, thực sự khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Vừa lúc tôi đang định đi lấy một ít nước về để rửa, thì Cung Trạch Minh đột nhiên lại khóc to lên.
“Tôi có làm chuyện gì nên tội đâu, tại sao ông trời lại trừng phạt tôi như vậy! Khiến tôi ăn phải một thứ kinh tởm như vậy, khiến cho tôi có bộ dạng kì quái như thế này, như thế này thì tôi làm sao gặp người khác được chứ! Hơn nữa, hơn nữa...” Cung Trạch Minh sụt sịt mũi, “Hơn nữa, còn bắt tôi phải lấy lòng một cô gái xấu xí như này! Cung Trạch Minh tôi đây từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu oan ức như thế này!”
Này này này, Cung Trạch Minh, cậu nói những gì vậy! Tôi mới oan ức đây này! Vốn dĩ thứ đó đâu phải là để cho cậu ăn, thế mà lại bị cậu ăn mất, khiến hạnh phúc đang nằm trong tay tôi cứ thế mà bay mất tiêu, tôi mới phải cần tính sổ với cậu đấy.
“Từ nhỏ đến lớn tôi đều rất chăm chỉ, đều dốc sức dốc lòng để hoàn thành mục tiêu, nhưng tại sao vẫn bị đối xử như vậy? Lẽ nào tôi làm chưa đủ tốt sao? Mỗi lần kiểm tra tôi đều giành vị trí số một, mỗi lần thi cái gì tôi cũng đều giành vị trí số một, như thế vẫn chưa đủ sao? Tôi vẫn chưa chịu hết khổ sao?”
“Giành được nhiều vị trí số một như vậy, còn có gì mà khổ nữa!” Nghe thấy Cung Trạch Minh oán trách như vậy, tôi có phần đố kị lẩm bẩm ra một câu.
“Cô thì biết gì chứ! Các người đều giống nhau, chỉ nhìn vào những thứ tôi giành được, tại sao không nhìn xem tôi phải mất đi những gì!” Cung Trạch Minh nghe thấy lời oán trách của tôi, quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn tôi.
“Cậu... cậu phải mất đi gì?” Ánh mắt sắc lẹm của Cung Trạch Minh, khiến tôi hơi chột dạ.
“Tôi phải mất đi cái gì à? Ha ha, tôi mất đi cái gì?”
Cung Trạch Minh lẩm bẩm, quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Khi những đứa trẻ khác được ở trong công viên nghịch cát, trêu chọc các bạn gái, thì tôi đang làm gì? Tôi phải tập piano, đi học thêm. Cô không biết tôi đi học thêm cái gì đúng không, là học về quản lí thương nghiệp! Lúc đó tôi mới có vài tuổi đầu, đã bắt tôi phải học những thứ đó. Từ nhỏ tôi đã bị ép học mấy thứ mà bố mẹ cho là sẽ có ích cho sau này. Hơn nữa không chỉ bị ép học, mà còn bắt buộc phải học cho tốt, và còn bắt phải luôn giành vị trí số một! Cô cho rằng tôi muốn học nhiều, học đến mệt ૮ɦếƭ đi sao? Tôi không muốn. Tôi chỉ muốn được cảm nhận những niềm vui nho nhỏ như những đứa trẻ bình thường khác! Tôi muốn cười, muốn chạy nhảy, muốn được chạy như điên trên bãi biển! Tôi không muốn mỗi giây mỗi phút đều phải giữ lấy cái gọi là khí chất nho nhã mang tên đại loại như vị trí ‘Số một’, ‘quán quân’! Nhưng, tôi không có cơ hội đó, từ lúc tôi được sinh ra, tôi chưa có đến một giây một phút cơ hội nào! Số một, số một, số một... cuộc đời của tôi không biết từ lúc nào cứ bị cái từ đấy bám riết lấy, cuộc sống của tôi chỉ vì một mục tiêu duy nhất đấy thôi sao?” Cung Trạch Minh thở một hơi thật dài, dùng lưng bàn tay lau những giọt nước mắt màu đỏ đang lăn dài trên má.
“Cô có biết tại sao từ trước đến nay tôi chưa bao giờ chạy không? Ha ha, tất cả mọi người đều cho rằng vì lí do sức khoẻ nên tôi không chạy được. Nhưng cô có thể thấy tôi có một sức khoẻ như thế này cơ mà, thật là không chạy được sao? Từ nhỏ để có một cơ thể khoẻ khoắn hoàn hảo, tôi đã luôn kiên trì tập luyện, thậm chí là tập luyện một cách khắt khe. Đến cả việc ăn uống, tôi còn tính toán đến cả việc sợ má trái và má phải không cân xứng, nên lúc ăn tôi phải dùng đều cả hàm bên trái và hàm bên phải. Một người có một cơ thể khoẻ mạnh hoàn hảo như tôi làm sao lại không biết chạy bộ chứ? Vì lúc chạy bộ tôi chưa bao giờ giành được vị trí số một! Cho dù tôi có luyện tập thế nào, dù tôi có bỏ ra rất nhiều thời gian để tập chạy bộ đi chăng nữa nhưng tôi cũng mãi mãi không bao giờ giành được vị trí số một. Nếu đã không thể giành được vị trí số một, thì việc gì tôi phải tự phá hỏng huyền thoại luôn dành số một của tôi chứ? Tôi không thể chạy bộ được, tôi không thể chạy bộ được. Dù cho là có việc gấp đến thế nào, cũng không thể khiến tôi chạy được! Thật nực cười phải không! Một người cố chấp như tôi, một người vì vị trí ‘số một’ mà cố chấp như tôi!” Cung Trạch Minh quay đầu lại nhìn tôi, khoé miệng cố nở một nụ cười chua chát, nhưng tận sâu thẳm đôi mắt ấy lại không thấy một chút vui vẻ nào.
“Vì vị trí ‘số một’ mà cố chấp như vậy, có lẽ vì sinh ra trong gia đình đó, nên tôi mặc định nhất nhất phải giành được vị trí đó.” Sau khi lạnh lùng nói ra câu đó, Cung Trạch Minh lại ngồi bó gối với dáng vẻ tội nghiệp.
Nhìn bộ dạng đó của Cung Trạch Minh, lòng tôi bỗng nhói lên một cảm giác đau khổ kì lạ. Tôi không muốn, cũng không thể nào chịu nổi khi thấy cậu ta cứ chìm đắm trong bầu không khí đen tối kì dị đó.
Đồ ngọt có thể mang lại cho người ta cảm giác hạnh phúc, một ý nghĩ đột nhiên loé lên trong đầu tôi: Cho Cung Trạch Minh ăn đồ ngọt, làm tan biến cái không khí ảm đạm đang bủa vậy lấy cậu ta! Như một phản ứng có điều kiện tôi bắt đầu lùng sục tìm đồ ngọt. Lúc người ta hoảng loạn, đầu óc sẽ trở nên túng quẫn, bình thường trong phòng của tôi chỗ nào cũng nhìn thấy kẹo, bây giờ lại không tìm thấy viên kẹo nào.
Đột nhiên, ánh mắt đang lùng sục của tôi dán chặt lên mặt Cung Trạch Minh. Thứ đó bây giờ chẳng phải là đã biến thành đồ ngọt rồi sao? Dường như không kịp suy nghĩ, tôi lấy những giọt nước mắt màu đỏ còn vương trên má của cậu ta nhét vào miệng cậu ta.
“Cô làm gì vậy!” Cung Trạch Minh tức tối hét lên.
Tôi bị doạ cho sợ quá rụt cổ lại, nhưng vẫn cố đanh giọng nói: “Cậu nếm thử xem.”
“Có nhầm không vậy! Sao tôi đã biến thành một sinh vật kì quái như vậy rồi, cô còn muốn trêu đùa tôi sao? Tại sao tôi lại tự đi nếm mùi vị trên cơ thể tôi chứ?” Cung Trạch Minh tức tối định dùng lưỡi đẩy thứ ở trong miệng ra.
Nhìn dáng vẻ thì, cậu ta vô cùng không hài lòng với chuyện thể chất trong cơ thể mình bị biến thành kẹo, sau khi phát hiện thấy cơ thể mình trở nên ngọt như vậy cậu ta liền đến tìm tôi để tính sổ, thậm chí cậu ta còn chưa nếm hết được những mùi vị thơm ngon đó. Nghĩ đến đây, tôi lại tiếp tục cầu xin cậu ta: “Cậu nếm thử xem. Vì bây giờ cậu có thể chất như một viên kẹo, vì thế bây giờ mà nếm thử mùi vị của chính cậu thì sẽ thấy rất là ngon đấy!” Nhìn bộ dạng còn có vẻ hơi do dự của cậu ta, tôi có phần lo lắng, lại nghĩ đến sự
Cố chấp của anh ta khi luôn muốn giành vị trí “số một”, bèn nói với cậu ta: “Lẽ nào cậu là ‘siêu nhân số một’, dù cho sau khi cậu biến thành kẹo, thì cũng là loại kẹo ngon nhất trên thế giới!”
Quả nhiên, sau khi tôi vừa dứt lời, Cung Trạch Minh hơi do dự *** lấy ngón tay của mình, sau đó động tác của cậu ta càng lúc càng chậm, chắc chắn là vì đầu lưỡi đã nếm được mùi vị. Cung Trạch Minh mang vẻ mặt hoài nghi nhấp môi lên, từ từ nhấm nháp.
Nhìn bộ dạng cẩn trọng của cậu ta, tôi thở phào. Tôi không tin rằng cậu ta có thể cưỡng lại được sự mê hoặc này. “Có ngon không? vẫn còn đấy!” Tôi kéo cánh tay cậu ta lên, giơ lên trước mắt cậu ta, động viên nói: “*** thử xem, mùi vị ở chỗ này rất ngon.”
Cung Trạch Minh nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi, tôi không nói gì, chỉ tiếp tục đẩy cánh tay lên gần miệng của cậu ta.
Cung Trạch Minh lại nhìn tôi với ánh mắt dè dặt, từ từ thè lưỡi ra, *** trên cánh tay của mình.
Tôi mỉm cười quan sát. Vẻ mặt hoài nghi lúc ban đầu của cậu ta dần dần chuyển sang kinh ngạc. Cậu ta thè lưỡi ra, *** đi *** lại một lúc nữa, bỗng chốc, sắc mặt của cậu ta trở nên vui vẻ. Nhìn khuôn mặt vui vẻ của cậu ta, trái tim tôi như đang treo lơ lửng giữa không trung cuối cùng cũng được hạ cánh xuống mặt đất vững chãi.
“Còn nữa này!” Tôi vội vàng cầm lấy cánh tay còn lại của cậu ta đẩy về phía cậu ta. Lần này cậu ta không chút do dự, trực tiếp *** thẳng lên một chỗ trên cánh tay của mình. “Woa! Đây là hương nho mà tôi thích nhất!” Cung Trạch Minh vẻ mặt thích thú nói với tôi.
“He he, he he!” Tôi vui vẻ gật đầu lia lịa. Nhìn dáng vẻ vui mừng của cậu ta, tôi có một cảm giác vô cùng cảm động, cảm giác vui vẻ và cảm động như chính đứa con của mình được mọi người công nhận vậy.
“Đây là mùi vị gì vậy? Thật kì lạ.” Cung Trạch Minh chủ động đổi sang vị trí khác, nhưng lần này thì cậu ta nhíu nhíu mày.
Lòng tôi bỗng cảm thấy thấp thỏm không yên, tôi biết rằng cậu ta đang nếm đến mùi vị gì, cậu ta đang nếm đến mùi vị của kẹo Drunas. Tôi thấp thỏm lo lắng nhưng cũng ôm hi vọng, chờ đợi sự đánh giá cuối cùng của cậu ta. Tôi không nói cho cậu ta biết muốn thực sự thưởng thức hương vị của kẹo Drunas thì phải làm thế nào, không biết tại sao, tôi hi vọng cậu ta có thể giống như tôi dùng trái tim của mình để đi cảm nhận hương vị tuyệt vời của kẹo Drunas.
“Woa!” Cung Trạch Minh hét lên, làm tôi giật thót mình. Tôi lo lắng nhìn cậu ta, đợi chờ sự nhận định tiếp theo của cậu ta.
“Ngon quá đi!” Cung Trạch Minh thốt lên một câu khen ngợi khiến lòng tôi nhẹ nhõm, vui vẻ mỉm cười.
“Cô cũng nếm thử đi!” Cung Trạch Minh như dâng một báu vật, kề bờ vai phải của mình vào sát miệng tôi. Tôi cũng thích thú đưa lưỡi ra ***.
“Mùi vị này thật là kì lạ! Cái đồ ngốc như cô đừng bị mùi vị kì lạ lúc đầu làm cho mê muội! Tôi dạy cô làm thế nào để thưởng thức nhé, cô phải từ từ mà thưởng thức, hương vị đằng sau cái cảm giác kì lạ đó có thể gọi là tuyệt cú mèo luôn, vô cùng hấp dẫn!” Cung Trạch Minh như đang giới thiệu về bảo bối của mình, không ngừng truyền đặt cho tôi bí quyết để thưởng thức kẹo Drunas mà cậu ta vừa mới phát hiện ra. Tôi thấy hơi buồn cười, cậu ta dám bảo tôi là ngốc sao! Hừ, nhưng lần đầu tiên cậu ta nếm loại kẹo kì lạ Drunas này mà đã có thể lĩnh hội được một cách chuẩn xác bí mật ở trong đó, điều này khiến một cảm giác khác thường nhen nhóm lên trong lòng tôi. Chắc Cung Trạch Minh thấy tôi hồi lâu mà không đưa ra ý kiến gì, nói với một giọng cảm động: “Thế nào, có nếm được không! Ha ha, chỉ có người tài giỏi như tôi mới có thể hiểu được điều thần bí như vậy thôi!”
“Đúng thế, đúng thế! Thật là ngon!” Tôi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đang mỉm cười vui vẻ của cậu ta. Đúng là đồ tự kiêu tự đại! Nhưng, sức mạnh của đồ ngọt đúng là thần kì thật.
Cung Trạch Minh giơ tay lên, nhìn những ngón tay thon dài đẹp đẽ của cậu ta, dường như bao niềm hứng khởi được khơi gợi lên, mọi phiền não lo âu tạm thời bị quên hết, cậu ta thích thú nói: “Lại nhé, lại nhé, tôi sẽ nếm mùi vị của những ngón tay này!”
“Tôi cũng muốn!” Tôi thích thú nhảy bổ về cậu ta, tôi cũng muốn thưởng thức hương kẹo mà tôi thích nhất!
“Cái này là mùi vị của thứ gì vậy?”
“Để tôi thử. Ồ! Đây là mùi của kẹo bông. Ha Ha, Cung Trạch Minh lại không biết mùi vị của kẹo bông sao!”
“Hừ, không biết là không biết, không được sao?”
Cung Trạch Minh chu miệng lên phụng phịu nói.
Trời ơi, sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ! Không ngờ rằng Cung Trạch Minh thường ngày vốn dĩ rất lạnh lùng lại có thể có dáng vẻ đáng yêu như một con cún con như vậy! Giả nai!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc