Người Yêu Hai Mặt Của Tổng Giám Đốc - Chương 08

Tác giả: Quý Anh

“Những ngày sống thoải mái hạnh phúc, cô đã quên mình chỉ là kẻ thế thân chứ không phải là Vũ Tiệp”.
Hơn nữa cô còn không chủ động nói với Vũ Tiệp rằng thương thế của Cù Bộ Ung đã tốt lên, anh đã không cần ngồi xe lăn nữa, chẳng lẽ cô muốn độc chiếm anh rồi?
“Tôi sao lại sinh ra đứa con gái ích kỷ như vậy chứ? Mày sao không nghĩ tới Vũ Tiệp hả?”
Vũ Viên vừa mở cửa nhà, mẹ cô đã xông tới trước mặt mắng cô một trận.
Từ trước tới nay ba mẹ chưa từng vui vẻ với cô. Vũ Viên cảm thấy mình bị mắng thật oan ức nhưng như trước đây, cô đem tất cả đau khổ nhịn xuống.
“ Có việc gì gấp ba mẹ tìm con ạ? Trong điện thoại ba nói Vũ Tiệp gặp chuyện?”
“Vũ Tiệp đã xảy ra chuyện, con có biết chuyện của nó rất nghiêm trọng không?”
Nói tới đây, hốc mắt mẹ cô đã đỏ lên, tay bà nắm chặt tay Vũ Viên, sức lực lớn đến mức làm đau cả tay cô.
Vũ Viên nhẹ chau hàng lông mày, cố nhịn đau đớn ở tay, “Thế nào?” Cô run giọng hỏi.
“Vũ Tiệp đã trêu trọc vào người của hắc đạo, bị người ta cho … cho…” Mẹ cô khóc không thành tiếng.
“ Bị người ta cho thế nào?” Vũ Viên một lòng hồi hộp, lo sợ, “Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ mau nói đi, Vũ Tiệp thế nào?”
Tầm mắt Vũ Viên nhìn về phía ba cô, “Ba, ba nói rõ xem Vũ Tiệp thế nào?”
“Vũ Tiệp … bị người cường bạo rồi … thậm chí …”
“Cường bạo?” Vũ Viên lạnh cả người, “ Em ấy… tại sao có thể như vậy? Thậm chí còn thế nào?”
“ Bọn hắc đạo còn gọi rất nhiều tay chân đến … thay nhau cường bạo Vũ Tiệp … cuối cùng đem nó vứt đến nơi vắng vẻ, may nhờ có người đi đường phát hiện, nhưng khi tìm được nó, toàn thân nó toàn là vết thương, đưa đến bệnh viện kiếm tra, hạ thể nó còn bị xé rách, bị thương nghiêm trọng…”
“Em ấy bây giờ đang ở phòng nào?”
Ngay lúc này, cô chỉ muốn nhìn thấy một Vũ Tiệp giống như trước đây, cho dù nó có kiêu căng cỡ nào, ích kỉ đến đâu thì vẫn là em gái của cô, họ còn là chị em tốt nữa.
“ Con bé từ bệnh viện về đã hơn 2 tuần rồi, nó vẫn tự giam mình ở trong phòng, hỏi cái gì nó cũng không nói, chỉ muốn gặp con mà thôi.”
“Vậy con vào với em sẽ tốt thôi”. Cô đem túi xách đặt xuống ghế salon rồi lập tức đi đến phòng Vũ Tiệp.
--- ------ ------ ------ ------ **************--- ------ ------ ------ ------ ---
Vũ Tiệp khuân mặt không trang điểm ngồi ở trên giường, cả người mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, nước mắt chảy dài trên hai má, phảng phất như vô hồn.
“Vũ Tiệp!”
Nghe tiếng Vũ Viên, Vũ Tiệp quay đầu nhìn cô.
“Chị…” Vũ Tiệp ôm cô gào khóc.
“ Chị… hu hu… bọn chúng … bọn chúng… thay nhau cường bạo em … bọn chúng…” Vũ Tiệp rất hoảng sợ.
“Đừng khóc, đừng khóc!” Vũ Viên cũng khóc theo, cô ôm chặt em gái, nhìn Vũ Tiệp như vậy cô cảm thấy thật đau lòng!.
“Quên những chuyện đó đi… quên hết những kí ức không vui…” Cô hiện tại chỉ có thể nói những lời an ủi Vũ Tiệp như vậy mà thôi!
“Không, không!” Vũ Tiệp gần như hét lên, “Em căn bản không thể quên được, em chỉ cần nhắm mắt là trong đầu lại hiện lên cảnh tượng ghê tởm ấy! Em không thể quên được…”
“Đừng sợ, đừng sợ… Chị ở đây, em đừng sợ…” Cô cảm nhận rõ ràng Vũ Tiệp đang run rẩy toàn thân.
“Chị, em tại sao phải nhận những điều này? Đây không phải là những gì em đáng phải chịu… chị nói cho em biết đi, nói cho em biết đi… Em rốt cuộc đã làm sai điều gì?...”
Vũ Tiệp nhìn Vũ Viên, hai mắt của cô chứa đầy hận ý.
“Những điều ấy không phải thứ em nên nhận! Em rốt cuộc làm sai chỗ nào chứ? Cái đồ tạp chủng!” Vũ Tiệp lặp lại những lời này.
“ Vũ Tiệp…”
“Chị, chị bây giờ rất hạnh phúc có đúng không? Hạnh phúc của chị vốn là của em đúng không?”
Lời nói của Vũ Tiệp nhanh chóng chuyển đến Vũ Viên — hai mắt đẫm lệ âm thầm quan sát cô, "Chị trở nên thật xinh đẹp, em cũng không nhận ra chị nữa."
Trên mặt cô rạng rỡ hạnh phúc, không nghĩ cũng biết Cù Bộ Ung thương yêu cô cỡ nào.
"Chị? Chị không có!" Vũ Viên sờ sờ mặt của mình, cô vẫn như trước kia không phải sao?
“Từ khi còn nhỏ em luôn ghen tỵ vì chị học giỏi, cho nên em muốn đoạt lấy tất cả của chị, bởi vì bất kể ở phương diện nào chị cũng tốt hơn em.”
"Vũ Tiệp, em đang nói gì vậy?"
“Em từ nhỏ đã ghen tỵ với chị, cho nên em càng không ngừng nhắc nhở mình phải có cố gắng để có được hạnh phúc, chị, chị phải biết, những gì chị đang có, tất cả đều là của em, chị biết không? Cù Bộ Ung là của em!” Vũ Tiệp gào thét lên.
Vũ Viên bị phản ứng gần như điên cuồng của Vũ Tiệp làm cho hoảng sợ.
"Vũ Tiệp, em tỉnh táo một chút! Ban đầu là do em. . . . . ."
Là Vũ Tiệp bắt cô giả trang thành mình đến chăm sóc Cù Bộ Ung, sao giờ lại biến thành như vậy chứ?
“Bây giờ em muốn. Chị biết không, chỉ vì êm muốn trở về bên Cù Bộ Ung nên nói chia tay cùng tên khốn kiếp đó, vì thế mà bị hắn đối xử như vậy đấy. Chị chẳng lẽ không chịu đem Cù Bộ Ung trả lại cho em? Chị đã chiếm hạnh phúc của em lâu như vậy, cũng nên trả lại cho em rồi”. Vũ Tiệp đưa ra yêu cầu quá đáng.
"Trả lại cho em. . . . . ." Vũ Viên lặp lại lời của Vũ tiệp, giọng của cô có chút run rẩy.
Cô đã từng nghĩ nếu Vũ Tiệp đòi thay đổi thì cô phải làm thế nào nhưng cô không ngờ điều ấy lại xảy ra trong tình huống này.
Hạnh phúc này là của Vũ Tiệp, không phải của cô. Dù là chị em song sinh cũng không thể cùng hưởng….
Trước đây cô chưa từng suy nghĩ đến tính huống bất ngờ này, ngay cả một tiếng “Không” cũng ứ nghẹn trong cổ, cô không thể nói ra.
Điều này chẳng phải cô đã biết từ trước sao?
Cô vẫn chỉ là cô! Cô chỉ còn nước. . . . . . hai tay dâng trả Cù Bộ Ung thôi!
Có lẽ người anh yêu cũng không phải là cô. . . . . .
Mọi sự dối trá rồi một ngày nào đó cũng sẽ bại lộ, vậy thì nên chấm dứt ở đây đi!
Cô thật sự mệt mỏi, bao nhiêu chuyện như vậy cô không cách nào tiếp tục nữa. Thôi, dừng lại thôi.
Thời gian cùng chung sống với anh, chỉ cần người anh yêu lúc ấy là cô chứ không phải Vũ Tiệp thì cô đã thỏa mãn rồi.
Cô đã có tất cả hạnh phúc mà cô muốn, còn Vũ Tiệp lại chẳng có gì cả… vậy nên trả lại cho cô (Vũ Tiệp) thôi.
Cũng không phải cô đem Cù Bộ Ung tặng lại cho Vũ Tiệp mà anh vốn không thuộc về cô, cô chỉ trả lại anh mà thôi.
"Thế nào? Không từ bỏ được đúng không? Chị! Theo em thấy, chị đã thích Cù Bộ Ung rồi, chị bây giờ đang H*m mu*n hạnh phúc không thuộc về chị? Chị nên nhớ, tất cả đều là của em, là của em. . . . . ."
Đủ rồi, đủ rồi. . . . . .
Vũ Viên không muốn nghe tiếp nữa, từng lời nói của Vũ Tiệp khiến cô thấy mình là một người phụ nữ không chấp nhận nổi, cô trở thành kẻ chiếm đoạt hạnh phúc của em gái…
"Đủ rồi, Vũ Tiệp! Em đừng nói nữa, những thứ này chị trả lại cho em!"
Cô từ trong túi xách lấy ra chìa khóa nhà của Cù Bộ Ung, “Địa chỉ, số điện thoại đều ở đây, tất cả đều cho em… chuyện của em về sau chị không quan tâm nữa. Chị hi vọng chuyện này đến đây chấm dứt, mọi người cũng đừng liên lạc với chị nữa.
"Cám ơn nhiều."
Vũ Tiệp không ngờ Vũ Viên lại dứt khoát như vậy, chuyện này với cô thật tốt. “Chị cần lấy thứ gì ở đó không?”
“Không cần, chị cũng không có đồ đạc gì ở đó. Mà chị cũng muốn ra ngoài sống. Như vậy đi.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Ngồi tắc xi đến trước của nhà Cù Bộ Ung, Vũ Tiệp mới biết trước đây mình đã quyết định ngu ngốc cỡ nào.
Ôi! Chỗ anh ở quả thực là khu nhà cao cấp!
Cầm chìa khóa mở cửa, bên trong lại càng thêm xa hoa!
Vũ Viên đã thật sự là thay thế cô trải qua cuộc sống của một thiếu phu nhân, may mà cô đòi đổi lại thân phận, nếu không cô cũng không biết Vũ Viên đã trải qua cuộc sống xa hoa bậc này.
Cô đi thăm hết phòng khách, sau đó rất tự nhiên mà đi lên lầu, nhìn thấy phòng nào cô đều mở ra xem.
Căn nhà rộng ước chừng 100 mét vuông, mỗi một tầng đều có 1~2 gian phòng mà thôi, không cần nghĩ cũng biết khu nhà cao cấp này đứng đầu ở Đài Bắc, là tấc đất tấc vàng, người bình thường sao có thể mua được.
Mà bây giờ, tất cả sẽ là của cô!
Vốn là của Vũ Viên, nhưng hiện tại là của cô, không. . . . . . Phải nói ngay từ đầu đã là của cô, cô chỉ là cho Vũ Viện mượn mà thôi.
Cô đi vào một gian phòng, nhìn bài trí mà thầm đoán người sử dụng, bên trong có một bàn trang điểm đơn giản. . . . . . Là phòng mà Vũ viện đang dùng!
Thấy trên bàn đặt một hộp nữ trang, cô tò mò mở ra.
Bên trong chứa những thứ mà cô nhìn cũng thấy sáng mắt, có dây chuyền ngọc trai, bộ trang sức ngọc lục bảo, kim cương, Hồng Bảo Thạch, dây chuyền lam bảo thạch, đều là những thứ mà nàng chưa từng thấy.
Vũ Tiệp không nhịn được mà cầm từng món trang sức lên ướm thử.
Trời ạ! Đồ tốt như vậy. . . . . . Khi cô cùng Cù Bộ Ung qua lại cũng chưa thấy anh tặng những thứ tốt như vậy cho cô.
Hừ! Vũ Viên coi như là có chút lương tâm, không đem những thứ này đi.
Thật tốt! Đây chính là cuộc sống mà cô muốn.
Cô không nhịn được mà nhắm nghiền hai mắt, bắt đầu mong đợi Cù Bộ Ung trở về. . . . . .
Khóe môi Cù Bộ Ung nhếch lên nụ cười thản nhiên. Mới xa nhau một ngày thôi. . . . . . tính toán chi li thì vẫn chưa tới mười giờ, nhưng hiện tại trong đầu anh đều là bóng dáng của Vũ Viên, chưa tới năm giờ chiều, anh đã cầm cặp tài liệu tan ca sớm.
"Jessica. . . . . ." Nhìn bóng lưng giống nhau Cù Bộ Ung mở miệng gọi.
"Bộ Ung, anh về rồi à?"
Ngồi ở trên ghế sa lon Vũ Tiệp H**g phấn đứng lên, ngắm nhìn một thân tây trang thẳng thớm của Cù Bộ Ung.
Anh có thể nói là hoàn toàn phục hồi như cũ! Anh đi không có gì khác biệt so với người bình thường rồi, thậm chí so với trước kia anh càng thêm tỏa sáng hơn.
Cô lại một lần nữa thấy may mắn khi đổi lại thân phận, nếu không không biết Vũ Viên sẽ độc chiếm may mắn này bao lâu nữa.
Cô nhào tới, nâng đôi tay siết vòng qua cổ anh.
Khi mùi nước hoa gay mũi xông tới, Cù Bộ Ung trong nháy mắt đã ngây ngẩn cả người.
Tay anh kéo cô ra, nhìn vào gương mặt giống hệt nhau kia.
"Cô. . . . . ."
"Bộ Ung, ai nha. . . . . . Anh làm sao thế? Sao anh lại kéo người ta như vậy?" Cô nũng nịu nói. Trước kia anh không đối xử với cô như vậy, sao bây giờ lại giống như biến thành người khác rồi?
Không phải! Cô không phải là Jessica! Mặc dù là cùng khuân mặt, cùng kiểu tóc, cùng cách ăn mặc, nhưng đó không phải cô!
Jessica sẽ không dễ dàng biểu hiện ra sự nhiệt tình của cô, cô luôn rất xấu hổ, hơn nữa trên người cô cũng sẽ không có mùi nước hoa nồng như vậy, anh có thể xác định người trước mặt anh. . . . . . không phải cô!
"Cô ấy đâu? Cô ấy đâu?”. Cặp mắt anh cơ hồ muốn bốc lửa.
"Ưm hừm! Anh kéo tay em làm cho em đau quá a! Buông em ra á. . .. . ." Vũ Tiệp vỗ tay Cù Bộ Ung, "Anh nói ai à nha?"
"Jessica!" Anh nóng nảy hỏi.
"Em là Jessica! Em đang ở đây không phải sao?"
" Cô không phải!" Anh lạnh lùng nói, "Cô không phải là cô ấy, Dù hình dáng giống nhau, cô cũng không phải là cô ấy!"
"Ai chứ? Bộ Ung, Anh bị tai nạn xe, bị ***ng hỏng đầu rồi sao? Anh rốt cuộc đang nói người nào chứ?"
Cô giả bộ, biết rõ người Cù Bộ Ung nói là Vũ Viên, nhưng cô vẫn làm ra vẻ không hiểu, "Vẫn là em luôn ở cạnh anh mà!"
"Cô nói láo."
Thế nào? Cô coi hắn như con nít ba tuổi ranh sao? Còn muốn lừa hắn!
Hắn ghét nhất người dám lừa hắn, mà cô lại nhiều lần đem hắn ra đùa dỡn.
"Cái gì nói láo chứ, em không có!" Thần sắc Vũ Tiệp có chút không được tự nhiên, "Em vốn chính là em, em là Vũ Tiệp."
"Tốt, rất tốt, nếu như cô nói cô là Vũ Tiệp, vậy tôi phải cùng cô thảo luận một chút về chị gái song sinh của cô. . . . . . Vũ Viên."
Vũ Tiệp nghe được lời của Cù Bộ Ung, mặt nửa xanh nửa trắng.
"Cô ta nói cho anh chúng em là hai người, có đúng không?" Cô hầm hừ. Tại sao có thể như vậy? Vũ Viên tại sao có thể làm sai ước định của bọn họ!
"Cô cũng thừa nhận các cô là hai người đúng không? Cô ấy đâu? Tại sao lại muốn đổi trở lại rồi hả? Cô không phải là chê tôi tàn phế hay sao?"
"Không phải! Anh vốn là của em, là cô ta độc chiếm tất cả của em!" Vũ Tiệp hầm hừ.
"Cùng em qua lại, người trong lòng anh là em. . . . . . Không phải Vũ Viên, nếu là của em, đổi trở lại vốn là quyền lợi của em rồi."
"Cô sai rồi, người tôi thích là người ở lên mạng dùng tên giả Jessica, không phải cô!" Hắn đanh giọng nói.
"Không phải! ?" Cô lớn tiếng kêu lên.
"Làm sao có thể không phải! ? Người anh yêu chính là em, tấm hình kia chính là em! Đó là hình của em. . . . . . Không phải Vũ Viên, cho nên những thứ này tất cả đều là của em."
Nghe được lời nói của Vũ Tiệp Cù Bộ Ung lắc đầu một cái, "Tôi thích chính là người có thể cùng tôi nói chuyện trên trời dưới đất, không giống cô một con người nông cạn, chỉ biết đi dạo phố, mua hàng hiệu."
"Không sao cả, dù sao em và cô ta cũng giống nhau , chúng em là sinh đôi a!" Vũ Tiệp cưỡng bách mình hé nụ cười, khổng để cho Cù Bộ Ung xoay người rời đi.
"Cùng cô qua lại, trong lòng tôi sớm đã nghi ngờ, mà nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, càng làm cho tôi xác định các cô căn bản là hai người bất đồng, ngay từ đầu tôi yêu chính là Vũ Viên mà không phải cô!" Cho nên hắn mới có nhiều nghi ngờ như vậy.
"Bây giờ anh nói những lời này là có ý gì?" Lòng của cô lạnh đi phân nữa, "Vũ Viên có gì tốt ? cô ta trông vừa cứng nhắc lại mang dáng vẻ già dặn, cô ta sao có thể so với em chứ!"
"Cô ấy là chị gái của cô, sao cô có thể nói cô ấy như vậy?" Cù Bộ Ung tức giận quát.
"Hơn nữa khi cô nói cô ấy như vậy, cô cũng đã bại bởi cô ấy."
"Không phải, Vũ Viên có thể làm, em cũng vậy. . . . . . Cù Bộ Ung người cùng anh đính hôn là em." Đã đến tình trạng này rồi, cô càng muốn bắt được Cù Bộ Ung.
"Vậy thì sao? Cô đã độc chiếm những thứ này không phải sao? Người tôi biết đầu tiên là Jessica!" Hắn cường điều ."Người tôi yêu là cô ấy”.
"Được lắm!" Cô cười, "Đừng nói toàn những lời hay ho như thế, nếu sớm cảm thấy em không giống người anh biết trên mạng, vì sao còn phải cùng em đính hôn, kết hôn chứ? Không phải là tham luyến sắc đẹp của em sao?"
"Tôi chỉ là nghi ngờ, thời điểm tôi xảy ra tai nạn, tôi tự giận mình . . . . . ." Ánh mắt của hắn nhất thời trở nên thâm thúy rất nhiều.
"Chẳng qua hiện tại tôi thật cảm kích trận tai nạn xe cộ kia, để cho tôi gặp được Jessica chân chính, để cho tôi cùng với cô ấy thật sự gặp gỡ, nếu không phải là cô cưỡng bách trao đổi thân phận, thì thật lâu về sau hoặc tôi cưới cô rồi mới có thể phát hiện chân tướng của sự thật, mà khi đó. . . . . . Cũng đã không còn kịp rồi."
" Cù Bộ Ung, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Từ hôn đi! Cô không phải là người tôi yêu, tôi yêu Vũ Viên."
Hắn đem cánh tay đang ôm chặt của Vũ Tiệp đẩy ra.
"Không, không, em không đồng ý từ hôn, em tuyệt đối không đồng ý từ hôn. . . . . . em cái gì cũng không có, em hiện tại chỉ có anh mà thôi, người anh yêu là em. . . . . . Gương mặt của em, thân thể của em. . . . . . Anh yêu em mới đúng! Đàn ông mà, ai chẳng yêu thân thể phụ nữ chứ?"
Vũ Tiệp phóng đãng kéo tay Cù Bộ Ung ở trên người của cô vuốt ve.
"Dù sao em và cô ta đều có khuân mặt giống nhau, nếu như anh quả thật thích Vũ Viên cũng không sao, khi ở trên giường anh cứ đem em trở thành cô ta cũng được!
Hai người đã phát sinh quan hệ rồi chứ? Em mới xem qua phòng ở của hai người, hai người lúc trước như thế nào em không quan tâm, nhưng em có thể bảo đảm, em nhất định có thể làm tốt hơn Vũ Viên. . . . . ."
Nhìn thấy Cù Bộ Ung không chút cử động, Vũ Tiệp cởi toàn bộ quần áo đứng trước mặt Cù Bộ Ung.
"Em đẹp chứ? A. . . . . . Anh cũng muốn em đi?"
Trước đây cùng Cù Bộ Ung qua lại, cô và anh cũng chưa có tiếp xúc ***, trước mặt cô Cù Bộ Ung biểu hiện như một vị thánh nhân.
"Đừng nói dối, anh muốn chứ?"
"Cô. . . . . . Thật làm người ta cảm thấy ghê tởm." Cù Bộ Ung nói, "Tôi thấy Vũ Viên có người em gái như cô thật là không đáng." Hắn nhặt y phục trên mặt đất, nhét vào tay Vũ Tiệp.
"Vũ Viên đâu? Tôi muốn gặp cô ấy!"
Vũ Tiệp bị đả kích quá lớn, cả người ngồi sững trên mặt đất.
"Anh chỉ yêu Vũ Viên sao? Chúng tôi gần như là cùng một người a!" Cô kêu gào .
"Không phải, cô là cô, cô ấy là cô ấy, cho dù là song sinh, cũng là hai người bất đồng, tôi yêu là sự tinh khiết, yên tĩnh như Bách Hợp của Vũ Viên, mà cô. . . . . . Quá nhiều ***, hơn nữa cũng không thích hợp với tôi."
Vũ Tiệp gào khóc, "Tốt. . . . . . được lắm, các người ai cũng đều như vậy. . . . . ." Ha ha ha. . . . . . Ô ô ô. . . . . ." Cô không biết là đang cười hay là đang khóc nữa.
"Có bản lãnh. . . . . . anh. . . . . . Anh tự đi tìm đi. . . . . . Chị ta đã dọn ra khỏi nhà rồi. . . . . . Đi tìm đi a. . . . . . Toàn bộ các người đều phản bội ta. . . . . . Các người ςướק đi hạnh phúc của ta. . . . . ."
"Hạnh phúc là phải dựa vào chính mình tạo ra, không phải là người khác mang lại cho cô!" Cù Bộ Ung để mặc Vũ Tiệp đang khóc lóc, cầm chìa khóa xe liền ra cửa.
"Hạnh phúc là dựa vào chính mình tạo ra. . . . . ." Vũ Tiệp lẩm bẩm, "Không đúng, không đúng. . . . . . Đây là của tôi! Là của tôi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc