Người Yêu Hai Mặt Của Tổng Giám Đốc - Chương 07

Tác giả: Quý Anh

T“Jessica, em cảm thấy cái này như thế nào?”
Tay Cù Bộ Ung ôm bả vai của Vũ Viên, lấy ra một xấp văn kiện, “Đây là do anh thức trắng đêm làm, em cảm thấy anh làm cái này như thế nào?”
Vốn là anh còn đang suy nghĩ, tại sao từ sau khi anh bị thương Vũ Tiệp đến chăm sóc cho anh, cử chỉ hành động của cô, cùng lúc trước tưởng như là hai người.
Cô cho anh cảm giác ngược lại, giống như lúc trước ở trên MSN, cũng sẽ cùng anh đàm luận về cổ phiếu một chút, cái gì về kỳ hóa* ( hàng bán giao sau), lúc trước anh còn tưởng rằng cô không thích lúc hai người ở chung nói về mấy thứ này, thì ra họ căn bản là hai người nha!
Nếu không phải là do không cẩn thận nhìn thấy tấm hình trong ví da của cô, anh cũng không biết các cô là hai người, hơn nữa còn yêu lầm người.
Theo suy đoán của anh, anh đại khái có thể suy đoán ra chuyện đổi là như thế nào rồi.
Cùng anh nói chuyện ở trên MSN, là Jessica, cái này không sai, sau đó cùng anh lui tới hẹn hò, không biết được là chị còn lại là em, lúc trước anh đưa cho cô nghiên cứu giúp mấy loại cổ phiếu, thật ra tất cả là do Vũ Viên ở phía sau xử lý, mà lúc anh bị thương, người đến chăm sóc cho anh cũng là Vũ Viên.
Thật là phức tạp! Anh không hiểu vì sao bọn họ muốn chơi loại trò chơi này, nhưng mà anh vốn thích người nói chuyện cùng với anh ở trên mạng cũng là người đang ở bên cạnh chăm sóc cho anh, Jessica.
Anh cùng với cô ở chung hết sức phù hợp, cô có thể nói chuyện phiếm với anh, tán gẫu, nói chuyện về sách, cũng có thể phân tích cổ phiếu cùng nhau.
Cô cũng có thể tranh luận, thảo luận với anh một đề tài nào đó, khi phát hiện mình miệng vụng nói không được với anh, cô sẽ nỗ lực lật tìm sách để chứng thực, nếu thực sự chứng minh được là cô sai, cô cũng sẽ khiêm tốn tiếp nhận những phê bình, chỉ giáo của anh.
Mà trước cùng lui tới qua lại với người kia, thích anh đưa đến công ty bách hóa mua sắm, cà thẻ mua hàng hiệu điên cuồng…….
Không sai, nếu như nhìn kỹ, có thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai người, người cùng anh lui tới trước kia xinh đẹp giống như đóa hoa hồng, mà còn lại là Jessica giống như đóa bách hợp, một dạng yên tĩnh.
Anh còn chưa nói cho cô biết rằng anh đã khám phá ra thân phận của cô, biết chuyện hai cô là chị em sinh đôi, bởi vì anh không muốn hù dọa cô, làm cho cô chạy mất.
“Thứ gì?”
Cô buông quyển tập thơ Lý Hạ trong tay xuống, nhận lấy một xấp tài liệu từ trong tay Cù Bộ Ung.
“Xem một chút đi, cái này là anh thức đêm làm đó.”
“Tối hôm qua anh không ngủ là do làm những thứ này?”
Vũ Viên nhìn chữ viết phía trên, khẽ cười.
“Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Em còn tưởng rằng chuyện quan trọng của công ty còn rất nhiều, em cho là anh còn phải xử lý công việc gấp đôi, không thể nghĩ đến anh đang làm những thứ vô dụng này.”
Anh đưa cho cô một xấp giấy, anh phân tích mấy loại cổ phiếu đang có trong tay, giá tiền mua vào, còn có tương lai……..Như thế nào.
“Cái gì gọi là đồ vô dụng? Anh không muốn thua em.”
“Em cũng không thắng anh được bao nhiêu, là chính anh suy nghĩ nhiều quá.” Đầu của cô tựa vào trên иgự¢ Cù Bộ Ung, “Chơi cổ phiếu, đừng quá nặng về tư tưởng được mất.”
“Ở phương diện này em mạnh hơn anh nhiều, mặc dù mỗi lần chỉ mua 1- 2 loại cổ phiếu, nhưng mà đều kiếm được tiền.” Chính là như vậy anh mới cảm thấy rất khó chịu nha.
“Mỗi lần mua anh cũng đập vào đó cả trăm vạn, chỉ là chung quy lại thua thiệt tiền hay sao?” Cô nhẹ nhíu mày.
“Em cười anh?”
Anh nhìn thấy một tia ranh mãnh ánh lên trong mắt của cô, giọng nói của cô ấy rất bình thường nhưng cô có một đôi mắt rất linh động.
“Sao dám! Công tử nói quá lời, tin tưởng công tử sẽ không cùng tiểu nữ so đo những thứ này, lòng của ngài rộng rãi…………”
“Nha…………Cái này……….Bị em đoán sai rồi, anh chính là người có lòng dạ hẹp hòi, anh chính là muốn cùng em so đo những thứ này.” Anh cố ý nói.
“Cái gì?” Cô kinh ngạc nhìn anh, “Anh không nên cùng em so đo mấy thứ này nha! Anh là quân tử………..” Cô cường điệu.
“Nếu như hai chữ quân tử này phải hạn chế hành động, vậy anh tình nguyện làm tiểu nhân.” Anh lắc đầu nói, hơn nữa đem Vũ Viên đè ở trên ghế salon.
“Này! Buông em ra đi! Đừng ở chỗ này chơi nữa………Trên tay em còn có thành quả mà anh đã thức cả đêm để làm! Chờ một chút áp hư……….”Cô vỗ bả vai của Cù Bộ Ung, khẽ cười, “Mau dậy đi.”
“Không cần.” Cù Bộ Ung giống như đứa bé tựa vào người cô ăn vạ, “Anh muốn nằm ở trên người em, không muốn đứng lên.”
“Không cần ăn cơm, ngủ sao?” Cô bất đắc dĩ nói, chung ᴆụng với Cù Bộ Ung càng lâu, cô càng thêm yêu anh.
Trong lòng cô có một nỗi sợ hãi, cô không hy vọng mình quá mức thích anh, muốn đè nén tình yêu đối với anh, nhưng là phần tình cảm không nên có, lại theo thời gian dài chung ᴆụng mà ngày càng sâu đậm, thậm chí cô đã không có cách nào mà khắc chế mình.
Có lúc Vũ Viên suy nghĩ, nếu quả thật có một ngày, lúc Vũ Tiệp muốn đổi về thân phận của cô, cô nên xử lý như thế nào?
Có phải hay không ích kỷ một chút mà nói “Không”, đem Cù Bộ Ung chiếm làm của riêng mình?
Đúng rồi………Vào lúc này cô thật muốn làm như vậy, có lẽ cô cũng có thể làm như vậy.
Chỉ có Cù Bộ Ung, cô ích kỷ nghĩ phải có anh, phải có người đàn ông thương yêu của cô, cô không muốn lùi bước.
Có lẽ, cá tính của Vũ Tiệp là tốt, tối thiểu em ấy nghĩ muốn cái gì luôn cố gắng đi tranh thủ, mà cô lại giống như là kẻ vô dụng luôn muốn lùi bước.
Quyết định! Cô cũng muốn tranh lấy hạnh phúc của mình, nhưng……….
Nếu như Cù Bộ Ung biết họ thật ra là hai người khác nhau thì như thế nào?
Anh có thể sẽ giận các cô đùa giỡn anh hay không? Càng sâu, anh có lẽ yêu, thích cũng không phải là người lúc ban đầu cùng anh nói chuyện ở trên MSN, Jessica, mà là bên trong tấm hình của Vũ Tiệp…….
Đôi khi Vũ Viên suy nghĩ nếu quả thật có một ngày như thế, lúc Vũ Tiệp muốn đổi lại thân phận với cô, cô nên làm thế nào?
Có phải cô nên ích kỷ nói một chữ “Không” rồi chiếm lấy Cù Bộ Ung?
Đúng vậy. . . . . . Lúc này cô thật muốn làm như vậy, có lẽ cô cũng có thể thật sự làm như vậy.
Chỉ có Cù Bộ Ung, cô ích kỷ nghĩ rằng mình phải có anh, phải có được người đàn ông mà mình yêu thương, cô không muốn nhượng bộ.
Có lẽ. . . . . . tính tình của Vũ Tiệp khá tốt , tối thiểu cô muốn cái gì thì luôn cố gắng tranh thủ, mà cô lại luôn lùi bước giống như kẻ bất tài vậy.
Quyết định! Cô cũng muốn tranh lấy hạnh phúc của mình, nhưng. . . . . .
Nếu như Cù Bộ Ung biết hai người họ thật ra là hai người khác nhau thì làm sao đây?
Anh có thể tức giận hai cô đùa bỡn anh hay không? Càng lâu, có lẽ anh sẽ yêu, sẽ thích, người ban đầu nói chuyện cùng anh trên MNS là Jessica, nhưng trong tấm hình lại là Vũ Tiệp. . . . . .
Nếu như người anh thích là Vũ Tiệp, vậy thì cô . . . . . . cô nên làm như thế nào đây? Cô không thể trở thành người xấu chiếm lấy hạnh phúc mà Vũ Tiệp có khả năng hưởng thụ.
Cô không ngừng lâm vào đường cùng sâu thẳm, càng vào sâu chỉ càng mờ mịt không thấy đường mà đi.
Càng nghĩ Vũ Viên càng hiểu rõ mong muốn của bản thân, nhưng lại sợ hành động ích kỷ của mình sẽ hại Vũ Tiệp, hơn nữa thương thế của Cù Bộ Ung đã gần như hồi phục rồi.
Tính toán thời gian, Vũ Tiệp cũng sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô, cô sẽ cùng Vũ tiệp trao đổi lại thân phận.
Cùng với sự hồi phục của anh, nỗi sợ hãi trong lòng Vũ Viên càng thêm sâu sắc.
"Đương nhiên là phải ăn cơm cũng phải ngủ nữa, ăn cơm em phải đút cho anh ăn, ngủ sẽ nằm ngủ ở trên người em, em cảm thấy cái ý nghĩ này được không?"
"Vô cùng không ổn." Cô vỗ vỗ tay của anh, "Vậy tay chân anh dài như vậy để làm cái gì? Bây giờ thì nhanh đi rửa tay, em cũng đã nấu xong thức ăn rồi."
"Hừ. . . . . ." Cù Bộ Ung ‘hừ’ một tiếng, "Có lúc anh cảm thấy em thực giống giáo viên, nói thật, có phải em là giáo viên hay không? Nếu không sao anh luôn cảm giác mình giống như học sinh bị em kêu phát biểu nhỉ?"
Anh vô tình lại làm cho Vũ Viên cả kinh trong lòng.
"Sao có thể như vậy? Anh nghĩ nhiều quá rồi! Em dạy anh anh không vui sao? Hơn nữa nghiêm chỉnh mà nói, em cũng vậy không có dạy học như ý của anh, anh đừng hiểu lầm!"
"Đương nhiên là anh biết, em quá căng thẳng rồi."
Nhìn toàn bộ phản ứng của cô, Cù Bộ Ung chỉ cảm thấy buồn cười, trong lòng không khỏi nghĩ: có lẽ cô thật sự là giáo viên!
"Lúc còn nhỏ anh là một học sinh hư, còn bắt nạt cô giáo mới, anh nhớ cô giáo kia chỉ là tới thực tập , lại bị anh – một học sinh cá biệt chỉnh đến khóc chạy về phòng làm việc . . . . . .
Nghe đến đó, Vũ Viên nhíu mày.
“Dạy học là một công việc rất khổ cực, rất cao quý, Khổng Tử có răn rằng có dạy bảo mới nên người, mà truyền thống ấy đã được lưu giữ và phát huy mấy ngàn năm rồi. . . . . . Dạy học ngoài ý nghĩa là một nghề nghiệp, một công việc, còn gánh vác trách nhiệm giáo dục thế hệ tương lai, đây. . . . . ."
Thấy Cù Bộ Ung càng cười càng lớn, cô cũng biết mình bị chỉnh.
"Anh. . . . . . Anh bắt nạt em!" Cô liên tục đấm lên bờ иgự¢ rắn chắc của anh.
"Bắt nạt? Ưm hừm! Nhẹ một chút. . . . . . Anh là chồng em đó! Nếu như em đánh anh bị thương, nửa đời sau của em có thể phải làm quả phụ đó."
Anh bắt được tay của cô, "Không phải anh bắt nạt em, chỉ cảm thấy sao em phải làm quá lên vậy?."
"Đây không phải là làm quá! Đây là tranh luận mà! Anh biết không bây giờ giáo viên có bao nhiêu khó khăn. Hậu quả của việc cha mẹ quá cưng chiều là chỉ cần các em xảy ra chuyện, tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu giáo viên, nói rằng giáo viên dạy không tốt. . . . . . Lỗi không phải do gia đình hay bản thân các em, mà tất cả đều là do giáo viên sao?. . . . . ." Cô tức giân nói.
"Cũng có chút đồng cảm." Cù Bộ Ung gật đầu một cái, "Chỉ là coi như vậy, em cũng không cần tức giận đến vậy chứ?"
"A" ——chuyện này. . . . . . chuyên này. . . . . ."
Tay chân cô có chút luống cuống. Cù Bộ Ung nói không sai, phản ứng của cô thật sự là hơi quá.
"A. . . . . . Anh có ngửi thấy mùi thơm của thức ăn truyền tới không? Ăn cơm, ăn cơm, một lát nữa thức ăn nguội sẽ không ngon."
"Có, anh ngửi thấy mùi thơm rồi."
Anh phối hợp với cô đổi đề tài, mặc dù anh rất thích nhìn biểu tình bối rối của cô, nhưng thỉnh thoảng cũng nên có lòng tốt, tha cho cô.
"Anh cũng đói bụng rồi."
"Đói bụng rồi sao? Đói bụng mà anh vẫn chưa chịu dậy. . . . . . Mau dậy đi nào! Đừng đè ép em, em đi bới cơm cho anh ăn."
Nhưng mặc cho cô đẩy thế nào, dân chạy nạn đói khát kia vẫn không chịu đứng dậy khỏi người cô.
"Này, Bộ Ung! Rốt cuộc anh muốn thế nào? Không phải anh nói là đói bụng sao?"
"Ừ đói! Cho nên anh muốn em giải quyết chỗ này của anh trước. . . . . . anh đang nói là nhu cầu sinh lý, anh nghĩ sau khi chảy thật nhiều mồ hôi nhất định sẽ đói hơn, anh có thể dọn sạch sẽ tất cả cơm em nấu."
Cù Bộ Ung vừa dứt lời, liền hôn lên môi Vũ Viên, tay đồng thời ở trên người cô cũng bắt đầu dao động.
"Ôi. . . . . . Đừng như vậy mà! Em muốn ăn cơm á. . . . . . Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ." Vũ Viên ban đầu còn từ chối sau đó từ từ đáp lại anh.
Tay cô vòng lại ôm lấy cổ Cù Bộ Ung, cái lưỡi hồng cũng cùng anh quấn quít chơi đùa.
"A, ưm. . . . . . Bộ Ung. . . . . .”
Tay Cù Bộ Ung bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo của Vũ Viên, "Ănn món khai vị tuyệt vời này trước, lát nữa anh sẽ ăn được nhiều cơm hơn." Anh cười hì hì nói.
"Nói bậy, anh đừng ở đây nói lung tung ."
"Anh nói thật đấy."
Sự ngọt ngào của cô làm cho người khác say lòng, môi của anh rơi vào bờ vai trần trụi của cô, để lại mấy dấu vết hồng hồng mờ ám, tay cũng không dừng ở trên người cô vuốt ve, hưởng thụ những tiếng thở gấp cùng ՐêՈ Րỉ bật ra từ trong miệng Vũ Viên.
"A. . . . . . Ừm. . . . . ."
Quần áo của cô bị cởi ra, áo иgự¢ cũng bị ngón tay thon dài của anh giải khai.
Nhìn hai bầu иgự¢ mềm mịn no đủ của cô, anh không nhịn được mà gấp gáp ngậm lấy một bên, tay cũng xoa nắn bên còn lại, tạo ra bao khoái cảm dồn dập.
"A, Bộ Ung. . . . . . Bộ Ung. . . . . ."
Cô cảm nhận được môi lưỡi của anh ở trên иgự¢ mình nhai cắn, mà ngón tay thì ở bên còn lại phóng đãng đùa bỡn.
"Nhô ra rồi, em cũng thích anh làm như vậy đi. . . . . ."
Cô rất nhạy cảm, mỗi lần anh ᴆụng chạm luôn khiến cho toàn thân cô cơ hồ co rút lại.
"Không. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . A a. . . . . ."
"Được rồi, đừng như vậy, đừng thế mà."
Tay Cù Bộ Ung càng ngày càng dời xuống dưới, đem ҨЦầЛ ŁóŤ của cô kéo xuống một chút, tay cũng thâm nhập vào trong nơi tư mật của cô, "Nơi này a. .. . . ."
Đầu ngón tay của anh cách lớp quần mỏng manh mà nhẹ nhàng chà sát.
"A. . . . . . Bộ Ung. . . . . . Bộ Ung. . . . . ."
Toàn thân cô căng lên khẩn trương, muốn kẹp chặt hai chân của mình, nhưng lại không thể ra sức.
"A. . . . . . Nơi đó. . . . . . Nơi đó. . . . . ."
Cô bắt đầu thở khẽ yêu kiều, hai chân vốn ép chặt cũng chậm rãi mở ra.
Kéo ҨЦầЛ ŁóŤ của cô xuống, Cù Bộ Ung đem hai chân Vũ Viên kéo ra, anh nhìn giải đất ngọt ngào, thần bí của cô đến mê mẩn.
"Bộ Ung, đừng như vậy. . . . . . Đừng ђàภђ ђạ em nữa. . . . . ." Ngón tay anh trêu chọc để cho toàn thân cô tựa như có lửa, hơn nữa giống như có thứ gì đó muốn chảy ra từ trong cơ thể của cô.
"Em. . . . . . A a. . . . . . Ô ô. . . . . ." Vũ Viên bắt đầu nhẹ giọng khóc sụt sùi.
"Không cần, không cần. . . . . ."
Tay Cù Bộ Ung đẩy ra một bên cánh hoa của cô, anh khẽ liếm lấy, nếm hương vị tuyệt vời của cô, đem tất cả vẻ đẹp của cô mà thưởng thức.
"Chỗ này phải không? Chỉ cần anh trêu chọc chỗ này, toàn thân em sẽ run rẩy, đúng không?"
Anh ác liệt dùng ngón tay trỏ trêu chọc tiểu hạch của cô, khiến Vũ Viên thở gấp hơn, "Còn chỗ này?" Tay của anh lại dời đến hoa tâm của cô, "Em cũng mong muốn anh chạm vào nơi đó đúng không?"
"Không cần. . . . . . Không cần. . . . . ."
Một tay anh ở phía trên tiểu hạch của cô không ngừng xoa nhẹ, một ngón tay dài của bàn tay còn lại chậm rãi tiến vào chiếm lấy hoa tâm của Vũ Viên.
"A. . . . . . Không được. . . . . . Em. . . . . . Em không được. . . . . ."
Cô thật khó chịu!
"Đừng như vậy nữa, em. . . . . . em. . . . . ." Vũ viên bắt đầu giãy dụa thân thể. "Nơi đó. . . . . . Ô ô ô. . . . . ." Khoái cảm khiến cho cô không nhịn được mà rơi lệ.
"Em thật ướt rồi này. . . . . ."
Ngón tay ướƭ áƭ cho anh biết cô đã vì anh mà chuẩn bị xong.
"Muốn anh sao?"
"Đúng , đúng,. . . . . ." Cô điên cuồng gật đầu, "Bộ Ung, em…. nơi đó. . . . . . Ô ô ô. . . . . ." Nếu như anh không lập tức lấp đầy cô...... cô muốn điên cuồng mất thôi….
"Vậy anh sẽ đáp ứng mong muốn của em!"
Cù Bộ Ung cởi xuống toàn bộ quần áo, rồi ép lên thân thể mảnh mai của Vũ Viên, hơn nữa còn ôm chặt lấy cô.
"Ôm anh."
Vũ Viên ôm chặt Cù Bộ Ung, đồng thời cũng cảm nhận được phái nam hùng dũng của anh đang gắng gượng, đang vận sức chống đỡ chờ phát động, chờ cô hoàn toàn sẵn sàng.
Cong người ưỡn thân, anh tiến sâu vào trong cơ thể cô, hơn nữa còn bắt đầu không ngừng dong ruổi những nhịp mất hồn.
Theo nhịp Cù Bộ Ung kéo ra đưa vào, Vũ Viên không ngừng ՐêՈ Րỉ, "A. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . . Nơi đó. . . . . . Ô ô. . . . . ." Hai mắt cô nhắm nghiền, chân mày còn lại nhíu lên, "Ô ô. . . . . . Nơi đó. . . . . ."
Một luồng sóng cuốn lấy cô mang đến khoái cảm vô bờ, cơ hồ khiến cô như hòa tan mà mất đi lý trí.
Cù Bộ Ung đem hai chân cô kéo lên cao hơn, để cho chân cô gác trên đầu vai của mình, tay còn lại càng giữ chặt thêm vòng hông tinh tế cuả cô, dùng sức đem nam căn nóng bỏng chôn sâu trong ɦσα ɦµყệƭ nóng ấm của cô.
"Không cần, không cần, dừng lại. . . . . . Cầu xin anh dừng lại. . . . . ."
Toàn thân cô bắt đầu co rút, cùng anh hoan ái, mỗi lần đều đem cô đẩy lên Dụς ∀ọηg cao nhất, khiến cô chìm đắm trong cảm giác phiêu bồng.
Sau một hồi kịch liệt kéo ra đưa vào, Cù Bộ Ung bắn ra tất cả Dụς ∀ọηg trong cơ thể cô, còn Vũ Viên thì mệt mỏi hai mắt nhắm nghiền.
"Thế nào? Ăn cơm thôi!" Anh giễu cợt nói nói, "Tiểu Lại quỷ, hưởng thụ rồi cũng phải lấp đầy bụng của mình chứ?"
Anh vỗ vỗ cái ௱ôЛƓ trần trụi của cô, rồi đặt một nụ hôn lên trán Vũ Viên.
"Đúng vậy a, em là Tiểu Lại quỷ. . . . . . em bây giờ ngay cả cử động cũng thật sự không muốn."
Cô chỉ muốn nằm mãi như thế này, nếu anh tốt bụng có thể cầm cái chăn cho cô, để cô nghỉ ngơi ở chỗ này cho khỏe thì thật tốt.
"Dậy ăn cơm nào." Mới vừa là ai nói muốn ăn cơm nhỉ? “Không phải em đói sao?"
Nhưng, người đói hẳn nên là anh đi! Trải qua một phen kịch liệt vận động, anh thật sự cần bổ sung một chút thức ăn cho thể lực vừa tiêu hao.
"Em dĩ nhiên đói bụng, chỉ là em thật sự không muốn cử động thôi. . . . . ."
Toàn thân cô đau nhức như thể xương cốt vừa bị sắp xếp lại vậy.
"Anh đút cho em ăn nhé?"
"Nằm như vậy thật không ổn !" Cù Bộ Ung lộ ra nụ cười tà, anh ái muội nhìn lại ánh mắt trừng của Vũ Viên, "Em toàn thân quyến rũ cứ tiếp tục nằm ở đây, chờ anh đi ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi dưỡng sức, chúng ta lần nữa trở lại đại chiến 300 hiệp, em cảm thấy như thế nào?"
Vũ Viên nghe được lời nói của Cù Bộ Ung, lập tức từ trên ghế salon nhảy dựng lên, cầm quần áo tùy tiện mặc vào.
Bệnh thần kinh mới tiếp tục cùng với anh đại chiến 300 hiệp đấy! Chờ anh ăn xơm xong ngay cả mạng nhỏ cũng không còn.
"Em đi tắm rửa trước." Cô xông vào trong phòng tắm.
"Chờ anh, anh tắm cùng em, sẽ tuyệt lắm đấy."
Linh. . . . . . Linh Linh. . . . . . Linh Linh. . . . . .
Chuông điện thoại dồn dập đánh thức giấc ngủ của Cù Bộ Ung, nhìn Vũ Viên nhắm mắt ngủ say, anh đưa tay giúp cô nhận điện thoại di động.
Từ khi Vũ Viên đến chăm sóc anh, hai người đã sớm đã có nhận thức chung, cô không hỏi đến chuyện riêng của anh, anh cũng sẽ không can thiệp chuyện riêng tư của cô, kể cả điện thoại.
Nhưng Cù Bộ Ung nghĩ rằng tối nay là tình huống đặc biệt, bởi vì anh không hy vọng chuông điện thoại di động khiến cô tỉnh giấc, cho nên anh mới tự động giúp cô nghe điện thoại.
"A lô. . . . . ."
"Vũ Viên có ở đây không?" Ba Lệnh dùng thanh âm dồn dập hỏi.
Vừa nghe giọng anh cũng biết là ba của Vũ Viên gọi tới, anh lộ ra nụ cười tủm tỉm. Quả nhiên cô là Vũ Viên. . . . . .
"Ba sao?"
"Ách. . . . . . Ừ. . . . . . Đúng vậy…. Đúng vậy . . . . . . Bộ Ung phải không? Ba là hỏi Vũ Tiệp có ở đó hay không? Ba có chút chuyện muốn tìm nó." Ba Lệnh biết mình nói sai, vì vậy vội vàng đổi lời.
"Con bé. . . . . . Ở đó chứ?" Ba Lệnh chần chờ hỏi.
"Đã trễ thế này, cô ấy đọc quyển sách sau đó đã ngủ mất rồi."
Khi anh phát hiện, quyển sách kia còn đắp trên mặt của cô, anh liền đem nó gấp lại, đặt ở trên tủ đầu giường.
"Ách. . . . . . Vậy à, vậy. . . . . . Bộ Ung. . . . . . Làm phiền con kêu con bé dậy được không?" Ba Lệnh ấp úng.
"Có chuyện rất quan trọng sao? Ngày mai con sẽ nói lại với cô ấy?" Anh không đành lòng đem Vũ Viên đánh thức.
"Ách, được rồi! Bảo con bé nhất định phải gọi điện thoại cho ba, ba cúp máy trước." Ba Lệnh ngắt máy, mà Cù Bộ Ung cũng cắt đứt trò chuyện.
--- ------ ------ ------ ----
"Anh phải đi làm à?"
Mấy ngày trước, Cù Bộ Ung có nói với cô, hôm nay anh sẽ tới công ty một chuyến. Lúc còn ở bệnh viện hay dưỡng bệnh ở nhà, anh luôn dùng điện thoại, máy tính cùng chat webcam để điều khiển mọi sự vụ trong công ty, nhưng bây giờ chân tay của anh đã khôi phục gần như bình thường, nên phải tự mình đến công ty một chuyến.
"Không nỡ xa anh sao?"
Miệng Cù Bộ Ung treo lên một nụ cười dịu dàng, nếu không có Vũ Viên, có lẽ cả đời này anh phải ngồi xe lăn rồi.
"Không phải . . . . . ." Vũ Viên khẽ cười, "Anh đến công ty, một mình em ở nhà còn cảm thấy thanh nhàn hơn nhiều, không có ai nói suốt ngày ở bên tai em."
"Chê anh nói nhiều?" Anh nhíu mày giả vờ giận.
"Em biết chọc giận anh sẽ có hậu quả gì không? Lại còn. . . . . ." Lời của anh nói đến một nửa, cười đến tà tà , "Em đang cố ý muốn chọc giận anh đấy, em biết chọc giận anh thì phải nằm ở trên giường mười ngày nửa tháng không xuống giường được không?"
"Nào có?" Mặt Vũ Viên của đỏ rực một mảnh, "Em không có. . . . ."
"Được, được rồi." Cù Bộ Ung vỗ vỗ vai của cô, "Anh biết em không phải ý đó, em nên bình tĩnh một chút, không cần tức giận như thế có được không?"
"Hừ. . . . . ." Cô mặc bộ áo ngủ đứng dậy đeo caravat đặt ở trên giường giúp anh.
"Tốt nhất mỗi ngày anh ở công ty làm việc mười mấy giờ mới về nhà, đỡ phải nói nhiều như vậy. . . . . ."
Thật ra thì cô cũng nói mạnh miệng vậy thôi, lúc cô mới tới, Cù Bộ Ung luôn yên lặng, luôn tức giận, còn có thể ném đồ vật để trút giận, như bây giờ, cô ngược lại rất thích.
Chẳng những cả người anh sáng sủa rất nhiều, trên mặt cũng cười nhiều hơn, cùng anh nói chuyện phiếm rất hòa hợp và vui vẻ.
"Sẽ nhớ anh chứ?"
"Em không biết! Đỡ phải một ngày nhìn thấy anh hai mươi bốn giờ." Cô nhăn nhíu cái mũi nhỏ, "Ừm, anh mang tất cả mọi thứ theo sao?" Cô lấy cặp tài liệu đưa cho anh.
"Con người là quan trọng nhất, anh nắm được những công việc mà mình đảm nhiệm là được rồi, những thứ khác có mang không cũng không quan trọng. Nếu như em cảm thấy mệt mỏi, thì nằm xuống ngủ tiếp đi."
"Em biết rồi, em sẽ trở lại giường đi ngủ."
"Con heo lười, cẩn thận trở nên mập."
Tay Cù Bộ Ung hạ xuống véo nhẹ gương mặt của cô một cái rồi hướng cửa phòng đi tới, sau khi đi mấy bước, giống như vừa nghĩ tới chuyện gì liền quay đầu nhìn Vũ Viên.
"Jes¬si¬ca, ba em tối hôm qua có gọi điện thoại tìm em, chỉ là khi đó khuya lắm rồi, cho nên anh không gọi em."
" Ba em gọi điện thoại?"
Lòng cô cả kinh, người nhà rất ít khi liên lạc với cô, trừ phi là cô chủ động gọi về nhà.
"Ưmh. . . . . . là điện thoại cho em, anh sợ đánh thức em, cho nên liền nhận giúp, xin lỗi." Anh trước nói xin lỗi.
"Ba em có nói là chuyện gì hay không?"
Vốn là Vũ Viên còn định đợi Cù Bộ Ung đi làm thì nằm xuống giường ngủ bù nhưng bây giờ cơn buồn ngủ của cô đã hoàn toàn biến mất, cô chỉ muốn biết ba tìm cô rốt cuộc có chuyện gì.
"Không có, hình như là có việc gấp."
Nỗi lo lắng hiện lên trên gương mặt cô khiến Cù Bộ Ung có chút lo lắng theo, "Nếu có gì không ổn vậy anh đưa em về nhà, hôm nay không tới công ty cũng không sao."
"Không, không. . . . . . em có thể tự về mà! " cô xua tay một cái, lắc đầu một cái.
"Hôm nay là ngày rất quan trong; anh đến công ty đi, anh quên anh còn hẹn tất cả nhân vật đầu ngành đi họp sao? Không tới là không tốt đâu. . . . . . Được rồi, anh đi đi! Em không có việc gì đâu!”
Cô đem Cù Bộ Ung đẩy tới cửa phòng, "Có lẽ ba em chỉ là gọi điện thoại tới hỏi xem em có muốn về giúp mẹ em tổ chức sinh nhật không mà thôi! Anh lo cái chuyện nhỏ nhặt ấy làm gì?"
"Được rồi, vậy anh đến công ty đây, em nhớ nấu một bữa ăn ngon chờ anh tan việc nhé." Anh hôn lên mặt Vũ Viên rồi mới đi ra khỏi gian phòng.
"Không biết là có chuyện gì?"
Cửa phòng đóng kỹ, cô nhìn qua cửa sổ xác định xe của anh đã chạy ra khỏi cửa sau, Vũ Viên mới dám gọi điện thoại di động về nhà.
"Uy. . . . . ." Điện thoại trong nhà vang mấy tiếng ba cô liền nghe gấp.
"Ba, con nghe Bộ Ung nói ba tìm con sao?"
"Con rốt cuộc bây giờ mới gọi về à!" Giọng ba Lệnh cực kỳ tức giận.
"Làm sao thế ạ?"
"Trong điện thoại nói không tiện, con bây giờ lập tức trở về nhà một chuyến cho ba."
"Nhưng mà con. . . . . ."
"Thế nào? Có phải mày sống những ngày tốt đẹp rồi nên chỉ nhớ rõ mình hưởng lạc, quên mất em mày thế nào sao?"
Nghe được giọng điệu khó chịu của Ba Lệnh, lòng của Vũ Viên lạnh hơn phân nửa.
"Con. . . . . . Con không có ý đó, nếu không con lập tức quay về, mọi ngươi đều ở nhà chứ?"
"Có chuyện lớn xảy ra với Vũ Tiệp rồi, chúng ta không ở nhà thì còn có thể đi đâu chứ? Nhanh lên một chút quay về nhà."
Sau khi ngắt điện thoại di động, Vũ Viên lập tức vào phòng tắm tắm dội, đánh răng, rửa mặt sau đó cầm túi xách liền ra khỏi nhà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc