Người Yêu Của Trưởng Quan - Chương 04

Tác giả: Chấp Loạn

Tốt Nghiệp Ly Biệt

"Có ý gì vậy?" Bây giờ, Đông Phương Càn không chỉ cau mày, mà nét mặt vô cùng sắc bén, "Tôi biết rõ em không muốn xem mắt, không cần phải diễn kịch nữa."
Khi trở về, Chúc Kỳ Trinh không ngừng suy nghĩ về lời của anh, anh ta biết mình là giả bộ, bị vạch trần rồi khẳng định là không tốt. Anh ta biết mình không muốn xem mắt, với trí tuệ của anh ta chắc anh ta sẽ từ chối, việc này nhất định là tốt. Nhưng anh ta như vậy là muốn tiếp tục gặp mặt hay tạm biệt tại đây?
Đông Phương Càn lạnh mặt nói tiếp: "Ăn mau, ăn xong chúng ta đi."
Giọng điệu của anh giống như là ra lệnh, vẻ mặt của anh làm Chúc Kỳ Trinh có chút sợ, mặc dù cô cũng không muốn ăn thịt bò bít tết đã nguội hết rồi, nhưng nhìn dĩa thịt bò bít tết trước mặt chưa động miếng nào, đúng là có chút lãng phí.
Chúc Kỳ Trinh ngoan ngoãn cầm dao nĩa lên, không nhanh không chậm bắt đầu hưởng thụ bữa trưa. Cô đã yên lòng, nhìn vẻ mặt của anh ta tuyệt đối không thể vừa ý bộ dạng của mình, hơn nữa cuối cùng cô đã làm cho anh ta khó chịu một cáhc thành công, cho nên anh ta tuyệt đối sẽ không đồng ý với nhà mình kết hôn với cô.
Hơn nữa anh ta vẫn thờ ơ lạnh nhạt với trò đùa dai của mình, không vạch trần cũng không chỉ trích, ít nhất tư cách của anh vẫn không tệ lắm. Nghĩ như vậy, cô cảm thấy anh cũng không phải đáng ghét như mình đã nghĩ.
Tay phải cầm dao không chắc nên cô sơ ý làm rơi trên mặt đất, nhìn thấy anh lại cau mày, Chúc Kỳ Trinh vội vàng dè dặt giải thích: "Này. . . Lần này là thật."
Nhìn Chúc Kỳ Trinh ngồi lên xe taxi, Đông Phương Càn cúi đầu, cười thấp. Hôm nay, đây là lần đầu tiên anh có vẻ mặt thật sự, chưa bao giờ anh lại vì cô mà nén cười đến khổ cực như thế, nhiều lần anh cũng muốn vạch trần cô, nhưng lại muốn biết ở phía sau cô còn có thể nghĩ ra quỷ kế gì.
Anh không cách nào nghĩ được bác Chúc sẽ có một bảo bối như vậy. Cô được nuông chiều từ bé nhưng không có tính khi của một cô tiểu thư, ngược lại lại lương thiện như đứa trẻ. Lần trước giành chó, lần này tự cho mình là người thông mình.
Thời gian ăn một bữa cơm cô cùng dùng trò đùa dai, chỉ vì không muốn kết hôn. Thật ra cô có vô số phương pháp, mà cô lại lựa chọn cách ngu ngốc nhất, vô hại nhất .
Từ động tác của Chúc Kỳ Trinh dập khói có thể nhìn ra, cho dù cô giả bộ thể hiện ra một bộ dạng khiến người ta ghét như thế nào đi nữa, tư cách cửa cô đã ăn sâu bén rễ. Lúc không có cái gạt tàn thuốc, cô tình nguyện cầm tàn thuốc trên tay không muốn vứt trên mặt đất, lại càng không muốn nhét vào trong bàn ăn.
Nếu như nhất định phải kết hôn cùng cô, có lẽ cũng không phải quá tệ.
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi vào một số điện thoại rồi đi ra ngoài, sau khi đầu dây bên kia bắt máy, anh nói: "Ông cụ, nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp."
Đông Phương Khải Hoàn rõ là sửng sốt, ông hoàn toàn không ngờ tới con trai của mình sẽ gọi điện thoại trở lại báo cáo tình hình, với cá tính của anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô dụng như vậy. Ông trực giác là có quỷ kế ở đây. Trong đầu lập tức nghĩ ra đối sách, địch không động ta không động, địch muốn động ta động trước.
"Ừ, như thế nào rồi, hài lòng với cô bé đó không?"
"Tạm được."
Đông Phương Càn trả lời ngắn gọn, làm cho Đông Phương Khải Hoàn sợ tới mức tàn TL rớt đầy đất. Có thể làm cho đứa con trai này của ông nói tạm được, bất kể là người hay là chuyện, như vậy cũng có nghĩa là mười phần có thể thành công. Nghĩ đến việc hôm nay anh chủ động báo cáo, Đông Phương Khải Hoàn vỗ đùi, trong lòng hét lớn một tiếng: "Thành rồi!"
Mặc dù trong lòng đã kích động đến muốn nổ S***g ăn mừng, nhưng ngoài mặt ông vẫn coi như chưa có chuyện gì xảy ra, gene của hai cha con giống nhau ở điểm này, giống đến không hề có sơ hở, "Vậy ba và bác Chúc bàn bạc một chút, đến lúc đó hẵng chọn ngày định chuyện?" Ông thử dò hỏi, không phải là ông quá mau, mà ông rất sợ con trai đổi ý.
Kể từ sau khi cãi nhau với trong nhà, nhiều năm như vậy nhưng đứa con trai này trở lại nhà tổng cộng cũng chỉ có mấy lần, thăng chức lập công, tất cả đều là thông qua miệng người khác mới biết được, muốn gặp anh, ông còn phải lấy cớ đi tuần tra bộ đội mới có thể gặp được một lần.
Hai năm gần đây tình hình cũng chuyển biến tốt, thỉnh thoảng anh sẽ gọi điện thoại cho gia đình. Thấy tuổi tác của anh càng lúc càng lớn, chưa gì đã đến ba mươi, chuyện vợ con vẫn chwa có lấy một người, mà anh lại ở chung một chỗ với đám bộ đội cả ngày, trông cậy vào anh thì lại càng không yên lòng rồi. Tuy là như thế, nhưng người trong nhà vẫn không dám nói chuyện kết hôn với anh, họ rất sợ việc đã vất vả làm dịu xuống quan hệ giờ lại trở thành xôi hỏng bỏng không.
Cho đến lúc cùng ông Chúc trò chuyện việc hôn sự của con gái, hai ông già ăn nhịp với nhau. Đông Phương Khải Hoàn căn bản không nghĩ con trai của mình sẽ ngoan ngoãn đi xem mắt, cho nên mặc dù cảm thấy con gái ông Chúc hơi nhỏ tuổi, không thích lắm, nhưng không để ý. Dù sao cũng là lần đầu tiên, ông không hi vọng vào thành công, chỉ cần biết thái độ của con trai.
Vì vậy ông để vợ gọi điện thoại cho con trai. Trong điện thoại mẹ của Đông Phương Càn nói chuyện vô cùng khéo léo, bà nói đi đến rồi ngồi một chút là được, bạn già của cha rất sĩ diện, nhưng lại rất bận bây giờ không thể phân thân, bà nói trước tiên hay gọi điện thoại nói trước một tiếng là tốt rồi. Mẹ của Đông Phương Càn là thương nhân, bà rất thông minh tất nhiên hiểu được đạo lý lấy tiến làm lùi.
"Ba xem lo liệu đi, con trở về doanh trại." Cúp điện thoại, Đông Phương Càn xoay người đi vào trong một chiếc ô tô nước sơn màu xanh biếc của quân đội, bằng lái xe ‘dũng sĩ\' ở trong xe, một tiếng nổ máy đột nhiên vang lên, bánh xe lướt qua song cửa màu vàng, ngay sau đó màu ‘ dũng sĩ ’ xanh biếc hoà vào trong dòng xe cộ, thể tích to lớn cũng không ảnh hưởng đến độ nhanh nhẹn của nó.
Đông Phương Càn chính là một vật thể kết hợp mâu thuẫn như vậy, nghiêm túc cũng không kiềm chế bản thân, thâm trầm cũng không khiêm tốn.
...
Mấy ngày nữa sẽ phải tốt nghiệp, hôm nay là lần luyện tập teakwondo cuối cùng, hầu như tất cae hội viên đều đã đến trường rồi, mọi người xếp đều thành hai hàng tương đối, sau đó ngồi xuống.
Chúc Kỳ Trinh đang ở trong đó, cô nhìn thấy Trịnh Hân Ngạn đang ngồi đối diện nháy mắt với mình một cái, tâm tình liền khá hơn nhiều.
Gần đây cô thường mau nổi điên. Một tháng trước, cha gọi điện thoại tới nói Đông Phương Càn rất hài lòng với mình, hai bên gia đình đã định ngày tám tháng một là kết hôn, nhà bọn họ là gia đình quân nhân, việc tổ chức hôn lễ theo kiểu quân nhân rất có ý nghĩa với bọn họ. Cho nên, dù thời gian có cấp bách một chút, nhưng chuẩn bị vẫn còn kịp.
Ngay lập tức Chúc Kỳ Trinh nổi giận lần đầu tiên cô và cha lớn tiếng cãi vả. Mấy lần khai thông không được, nên cô phải trực tiếp bay về nhà khóc lóc cầu xin cha, cô đã dùng hết tất cả chiêu trò nhưng cha cô vẫn quyết tâm không đồng ý.
Trước kia, để đối phó với cha cô chỉ cần làm nũng chút ít ông đã mềm lòng, chưa từng kiên định với mình như thế này. Trong lòng cô càng ngày càng lo lắng, nhưng kỳ thi gần tới, cô không thể không thất vọng quay về trường học.
Bây giờ, cô chỉ mong tốt nghiệp nhanh hơn một chút để quay về nhà, mới chuẩn bị chống cự cha lần nữa. Cô đã nghĩ xong, quay về sẽ tuyệt thực, cha nhất định không muốn mình đói bụng, sau khi về nhà cònhơn nửa tháng, phải làm sao trong thời gian này thành công.
Tất cả cô đều không dám nói cho Trịnh Hân Ngạn biết, cô sợ Trịnh Hân Ngạn sẽ vì chuyện này mà căm hận cha, cô không muốn về sau cha vợ và con rể sống chung không hoà thuận, cô không muốn hai người mình yêu nhất có khoảng cách.
Trong khoảng thời gian này, cô yên tĩnh một mình chịu đựng khủng hoảng và áp lực, nội tâm không nói ra được nỗi đau, trừ Chung Thành có thể an ủi mình mấy câu, nhưng sự an ủi của cô yếu ớt vô lực như vậy, không làm nên chuyện gì.
"Sau đây mời học trưởng Trịnh Hân Ngạn và học tỷ Chúc Kỳ Trinh làm mẫu cho chúng ta xem nhé."
Phía dưới nhiệt liệt ủng hộ, hôm nay nói là luyện tập, chẳng bằng nói là biểu diễn thi đấu vui vẻ để chia tay, nữ học trưởng của họ đã sớm phải tốt nghiệp, hôm nay là ngày luyện tập lớp cuối cùng cho nên không khí cũng nhẹ nhõm. Tất cả học viên đều biết quan hệ của bọn họ, bọn họ cũng không che quan hệ này.
Bọn họ quen biết lần đầu tiên là tại câu lạc bộ taekwondo của ở trường học, ngày đó là ngày lần đầu luyện tập Chúc Kỳ Trinh vừa thấy Trịnh Hân Ngạn đã đỏ mặt, còn Trịnh Hân Ngạn trong suốt hai giờ đồng hồ luyện tập, tầm mắt hầu như không rời đi khỏi Chúc Kỳ Trinh, từ đó càng không thể che dấu được yêu từ trong đáy lòng.
Trịnh Hân Ngạn thoải mái đứng dậy, giơ tay ra làm động tác muốn mời với Chúc Kỳ Trinh. Chúc Kỳ Trinh đi tới đối diện với anh, hai người cúi người chào, sau đó cô không chút tấn công Trịnh Hân Ngạn. Đây là bọn họ đã nói rồi đấy, Trịnh Hân Ngạn vĩnh viễn không động thủ với cô,cùng cô đấu chỉ có thể làm cái bia.
Một cước đánh xuống bả vai, Trịnh Hân Ngạn bị đánh ngã trên mặt đất, anh đứng lên, nhỏ giọng nó bên tai cô: "Làm cho bão táp mạnh hơn chút nữa đi!"
Cô lập tức đá nghiêng, đá nhào, đẩy đá, cuối cùng còn đến gần chân sau của Trịnh Hân Ngạn đá liên tục, một loạt động tác, Trịnh Hân Ngạn chỉ sử dụng kỹ thuật tránh né, nhưng cũng cố ý để cho cô đá trúng mấy lần, bày tỏ ý khen ngợi Từ đầu đến cuối, mắt đào vẫn mỉm cười.
Chúc Kỳ Trinh đá ngang một cái, không ngờ bị một tay của Trịnh Hân Ngạn ôm lấy chân phải, cô bất tri nhìn hắn, "Cái bia không thành thật, lại dám công khai khiêu khích?" Nói xong chân trái dùng lực nhảy lên, trực tiếp đá vào *** Trịnh Hân Ngạn.
Hai người đồng thời ngã xuống, trong tràng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Trịnh Hân Ngạn đứng lên đưa tay kéo cô, còn cười nói với cô: "Em không muốn hạ thủ lưu tình à!"
Chúc Kỳ Trinh tức giận đánh một cước về phía anh, nhưng lại bị anh nhanh nhẹn né trán.
Sau buổi lễ tốt nghiệp, các bạn học đã bắt đầu dọn dẹp hành lý chuẩn bị về nhà rồi, Chúc Kỳ Trinh cũng thế, hiện tại cô đang nóng lòng trở về, hận không được lập tức về đến nhà, cho nên mua phải mua vé máy bay.
Chung Thành và Trịnh Hân Ngạn cùng tiễn biệt cô, trên đường đi đến sân bay, Trịnh Hân Ngạn hỏi: "Thất Thất, sao em lại đi máy bay về nha? Không mua được vé xe lửa sao?"
Chung Thành là biết rõ ràng sự tình, cũng biết cô vội vã trở về là vì cái gì, cho nên cô ngồi ở trước không dám quay đầu lại.
"Không phải, trong nhà có việc, cho nên phải trở về gấp." Chúc Kỳ Trinh giải thích.
"Trong nhà xảy ra chuyện gì? Quan trọng lắm sao?"
"Ách. . . . . ." Cô đầu óc đột nhiên xoay không kịp, không muốn nói người nhà ngã bệnh, cảm giác giống như đang nguyền rủa bọn họ, nhưng trừ ngã bệnh nhất thời lại không tìm ra lý do nào khác , vì vậy thuận miệng bịa chuyện, "Chó ૮ɦếƭ rồi." là ***ng ૮ɦếƭ, không phải của là của nhà cô sao, đây không tính nói dối với anh chứ? Chúc Kỳ Trinh nghĩ.
"Em có nuôi chó con hả? Trước kia chưa nghe nói đến nha!"
"Chưa nói tới à? Đại khái là không có gì cơ hội đó!"
"Vốn là anh đang tính toán, chờ mấy ngày nữa chúng ta cùng trở về !" Nói xong anh cầm tay Chúc Kỳ Trinh lên, nắm chặt mười ngón tay với cô, nhẹ giọng hỏi: "Vậy khi nào thì em tới thành phố T, mẹ anh đã sớm muốn gặp em. Hoặc là chúng ta đi đến nhà em trước, chờ ba em đồng ý thì lại đi đến nhà anh, như vậy cũng là tôn trọng ông ấy, đúng không?"
Chúc Kỳ Trinh cúi đầu không nói gì, chỉ là nắm chặt một cái tay khác.
Trịnh Hân Ngạn không có để ý, nói tiếp: "Thất Thất, sau khi về nhà, trước mặt ba em phải nói tốt cho anh mấy câu, như vậy nhà em mới có thể tránh khỏi gay gắt. Nghe nói cha vợ và con rể như mẹ chồng và nàng dâu vậy, đều là nhìn nhau mà lại thấy ghét, không chừng về sau ông ấy lại coi anh là chướng ngại vật!"
Chúc Kỳ Trinh nghe đến đó lập tức kích động, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ông ấy không thương em! Ông ấy không thương em một chút nào!"
"Thất Thất, " Chung Thành lập tức nói tiếp, Chúc Kỳ Trinh đã nói với cô nỗi lo của mình, không muốn bởi vì chuyện này mà làm hại Trịnh Hân Ngạn, sinh ra ngăn cách với cha, cô cảm thấy cũng có đạo lý, cho nên đồng ý với cách làm của Chúc Kỳ Trinh. Hiện tại thấy Chúc Kỳ Trinh tâm tình mất khống chế, ngộ ngỡ không cẩn thận nói ra, về sau khẳng định sẽ hối hận, cho nên lập tức ngăn lại, "Sau khi về, cậu đừng quên mua cho mình đặc sản nhé! Cậu đã hứa sẽ gửi cho mình rồi đó."
Trịnh Hân Ngạn nhìn ra có cái gì không đúng, dò đầu hỏi lại: "Làm sao vậy? Nhìn dáng vẻ như rất uất ức?"
"Thời gian trước, Thất Thất gây gỗ với ba mấy câu, bây giờ đang phát cáu đấy!" Chung Thành giải thích giùm một tay.
Trịnh Hân Ngạn cười ôm bả vai của cô, nói: "Thất Thất ngốc, gây gỗ với ba thì coi là cái gì, cùng ba gây gổ coi là cái gì, em lại tính toán giận ông ấy à?"
Chúc Kỳ Trinh cũng khống chế không nổi nữa, nhào vào trong *** hắn khóc lên, trong miệng oán trách: "Em không để ý đến ông ấy nữa, vĩnh viễn không tha thứ cho ông ấy. . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc