Người Vợ Nô Lệ - Chương 44

Tác giả: BooMew

huống chi hiện tại đồ đó lại có giá trị a.
Đồ bỏ mà có giá trị thì cho dù không muốn thì cũng phải xài lại, Lê Bá Sâm... Lê Bá Sâm là đồ cổ, nên chắc chắn giá trị của nó càng cao hơn.
Môi Huỳnh Tố My câu lên cười nham hiểm lại nhìn về phía Thiển Hạ Lâm nói.
" Trong vòng hai năm, em nhất định quay về bên cạnh anh. " nói xong không đợi Thiển Hạ Lâm nói gì mà tắt máy ngang.
Chính là Huỳnh Tố My không hề biết, sau khi Huỳnh Tố My tắt máy, thì một cô gái từ phía sofa đi đến, ngồi lên đùi của Thiển Hạ Lâm, gương mặt xinh đẹp cân đối không gì có thể diễn tả nổi bằng hai từ " Hoàn Hảo " cả, tay cô khẽ vẽ vòng tròn lên *** anh nhẹ giọng nói.
" Tố My thật sự không thay đổi a. "
Thiển Hạ Lâm ôm chặt eo người phụ nữ xinh đẹp, hai mắt lạnh lẽo không nhịn được mà phun ra lửa giận không nhanh không chậm nói.
" Vẫn là em tốt nhất. "
Anh yêu... yêu Huỳnh Tố My, việc gì cũng chiều chuộng cô... nhưng cho dù cô đối xử anh khác xa những tên đàn ông khác bên cạnh cô, anh cũng không thể chấp nhận được sự vô pháp của cô, cho dù anh ăn nằm cùng bao nhiêu người phụ nữ, nhưng anh cũng sẽ không khiến cô đau lòng hay coi thường khinh bỉ cô, còn cô... hết lần này đến lần khác luôn khiến anh thất vọng cùng với đau lòng.
Thiển Hạ Lâm nhìn người phụ nữ nhu thuận trong lòng nâng mặt cô lên hung hăng hôn xuống, rất nhanh trong phòng làm việc vốn ai nấy trong công ty đều nghĩ sẽ không còn thi thoảng vang lên *** rỉ của người phụ nữ và tiếng gầm gừ của người đàn ông thì giờ lại họ thật sự sai, vì âm thanh này dường như sẽ vang lên mỗi ngày... và mỗi đêm trong căn phòng luôn đóng chặt cửa kia.
- -------
Nước J.
Lê Bá Sâm vì muốn nhanh chóng đi gặp Huỳnh Tố My nên anh không ngừng nghỉ bất cứ giờ nào mà làm việc hết công suất.
Do lịch trình nhiều cũng như nhiều bản hợp đồng cần xử lý anh phải gần bốn giờ mới hoàn thành xong công việc mà rời đi.
Hôm nay khác với thường ngày, anh thường rất ít lái xe đi, nhưng vì muốn gặp Huỳnh Tố My anh lại không gọi tài xế mà chính mình lái xe tới khách sạn GI.
Không những thế, bản thân vốn là một người khô khan, lạnh lùng, thế nhưng hôm nay trên tay anh lại có một bó hoa hồng, cùng với một ít bánh trái đi thẳng lên số phòng mà anh vốn chuẩn bị sẵn cho cô.
Huỳnh Tố My vốn còn đang tức giận khó chịu khi đợi Lê Bá Sâm suốt cả một buổi sáng thế mà không hề thấy người đến, chính là còn đang định chửi thề một trận thì tiếng chuông cửa phòng vang lên.
" Ting Ting Ting. "
Huỳnh Tố My hai mắt trừng to ra, môi cô câu lên vui sướng, nhất định là anh ta, ngoài anh ta ra thì có ai biết số phòng của cô đâu chứ.
Huỳnh Tố My trước khi đi ra ngoài, lấy son nhẹ nhàng tô lên để che mắt Lê Bá Sâm, để anh vừa nhìn đã biết cô cố ý trang điểm cho hồng hào để gặp anh.
Huỳnh Tố My môi nhếch lên nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa, hai mắt cô đờ đẫn mở cửa ra, khi thấy Lê Bá Sâm, hai mắt cô cố trừng ra biểu hiện thật kinh ngạc, sau đó lảo đảo lui về sau như muốn té thì Lê Bá Sâm đã vội vàng tiến lên đỡ lấy lưng cô, hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu.
Huỳnh Tố My đẩy Lê Bá Sâm ra, hai mắt trừng to nhìn anh khẽ nói.
" Xin... xin lỗi. " giọng yếu ớt nhẹ thoáng qua cùng với gương mặt được trang điểm tái nhợt khiến người thấy không khỏi đau lòng mà muốn che chở.
Lê Bá Sâm nhìn Huỳnh Tố My gầy gò yếu ớt, con ngươi càng thêm phần nhu hòa hơn mà nhìn cô gọi nhẹ.
" My... My... " trái tim anh khẽ co chặt lại chứ không phải cứ đập nhanh như trước kia.
Huỳnh Tố My nhìn Lê Bá Sâm, môi mím chặt, hai mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm, như sợ hãi gì đó cúi xuống không nhìn anh tiếp.
Lê Bá Sâm cũng không rảnh đâu mà quan tâm đến cảm xúc khác lạ của bản thân, anh nhìn thấy người phụ nữ anh muốn yêu thương chăm sóc đang ở trước mặt một lúc lâu, đặt bánh trái cùng bó hoa xuống chiếc bàn gần đó nói.
" My... My... thật là em... là em... " giọng nói của Lê Bá Sâm run rẩy đến đáng sợ, đau lòng cùng vui sướng làm anh khó mà kiềm nén hết tư vị cảm xúc của bản thân mình.
Sau đó lại hung hăng ôm chặt cô vào lòng, Huỳnh Tố My nhất thời bị ôm hơi sửng sốt, còn đang cười đắc ý, chính là lực ôm của Lê Bá Sâm quá lớn khiến cô có cố chịu không không nhịn được khẽ nức nở nói.
" Đau... "
Lê Bá Sâm như sợ cô đau mà vội vàng buông cô ra, hai mắt lo lắng nhìn cô nói.
" Xin lỗi, anh... anh không cố ý... "
Cô nhìn anh, anh nhìn cô, Huỳnh Tô My đưa tay lên xoa nhẹ lên gương mặt tuấn soái của anh, hai mắt càng phiếm hồng ửng đỏ nói.
" Thật là anh... Sâm... em cứ nghĩ... híc... chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau... "
" Thật là anh... Sâm... em cứ nghĩ... híc... chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau... " Lời nói của cô vừa dứt, hai dòng nước mắt cứ thế tuôn ra ào ào không dừng.
Lê Bá Sâm đau lòng ôm lấy cô vào lòng nói.
" Đừng khóc... nín... nín... chúng ta sẽ còn gặp nhau, sẽ còn bên nhau... "
Nhìn người mà anh ngày đêm mong nhớ đang đứng trước mặt, tuy rằng bản thân anh rất muốn thân cận cô, che chở cô, bảo vệ cô... chính là Lê Bá Sâm nhận ra một chuyện... chính là anh không quá yêu thích ôm cô vào lòng.
Ôm chặt cô, vuốt ve cô nhưng tay anh khẽ khựng lại, bản năng muốn đẩy ra nhưng anh vẫn cố lấy lý trí mà khống chế hành động của mình.
Đây là làm sao...
So với ôm Tư Noãn Noãn, chà đạp Tư Noãn Noãn, hay đánh Tư Noãn Noãn thì anh dường như không cảm thấy chán ghét, thẩm chí càng muốn nhiều hơn.
Lê Bá Sâm trong lòng hốt hoảng, nhưng anh không đẩy cũng chẳng để lộ ra ngoài mà cứ vuốt nhẹ lưng Huỳnh Tố My an ủi.
Huỳnh Tố My đang " huhu " khóc rống, thế mà giờ đây được Lê Bá Sâm ôm vào lòng, môi cô câu lên nham hiểm, nhưng rất nhanh biến mất không một tung tích.
Nói cô nham hiểm, gian sảo, thì chắc chắn là hơn người, vì giờ đây trong đầu cô đang nghĩ không ít cách để có thể để Lê Bá Sâm yêu cầu cô về lại Lê Gia.
Hai người trò chuyện, lại cười đùa một lúc lâu, tầm gần mười giờ đêm, Lê Bá Sâm sau khi đưa Huỳnh Tố My đi ăn tối xong cũng bắt đầu về lại Lê Gia.
- -------
Lê Gia.
Tư Noãn Noãn ngồi trong phòng bếp chờ Lê Bá Sâm về cùng ăn cơm, chính là cô đợi đến tận gần mười giờ đêm mà chưa thấy bóng dáng anh đâu.
Quản gia Lâm thấy thế vội vàng nói.
" Mợ ăn trước đi! Có thể Cậu chủ vẫn còn đang bàn bạc hợp đồng với khách. "
Ông thật sự không đành lòng để Tư Noãn Noãn bụng đói chờ Lê Bá Sâm về, vì nếu như không có gì sai hiện tại Lê Bá Sâm đang ở cùng người phụ nữ đó, Phu nhân ( chỉ mẹ Lê Bá Sâm, Lưu Hà Mi) đã điện về báo ông lúc chiều, còn đặc biệt nói ông phải chiếu cố thật tốt cho Mợ chủ ( Tư Noãn Noãn) nên giờ đây ông cũng không muốn để Tư Noãn Noãn cứ đợi như vậy.
" Mợ... " quản gia Lâm lại nhíu mày định nói gì đó, thì Tư Noãn Noãn ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn ông, môi cô cười nhẹ nói.
" Con biết, biết là anh ấy đang ở cùng cô ấy! Nhưng cho dù bản thân có thấy thật ủy khuất, thì tính ra con chẳng là gì của anh ấy cả. Một người dưng còn không bằng thì có tư cách gì xen vào cuộc sống của anh ấy! Đợi anh ấy về nhà ăn cơm... là việc anh ấy đã nói với con... cho dù không muốn, thì con vẫn phải ngồi đây. "
Tư Noãn Noãn nói xong, ánh mắt cô vô thức cúi xuống nhìn chằm chằm chiếc nhẫn giả đeo bên tay áp út của mình, không... đây là nhẫn kết hôn... của anh và cô...
Chỉ là nó không phải là cái hôm trước mà là một cái thay thế che mắt thiên hạ.
Lê Bá Sâm... Lê Bá Sâm... anh rốt cuộc là người ra sao? Độc ác, tàn nhẫn như những gì anh đối xử với tôi, hay anh là người trọng tình... trọng nghĩa...
Những đóa hoa phù du xinh đẹp nở rộ đua sắc xung quanh anh, anh không nhìn đến, chỉ nhìn duy nhất một đóa hoa ở xa mình. Rốt cuộc là vì sao... vì sao anh lại như vậy.
Đau buồn, ủy khuất của bản thân... Tư Noãn Noãn không màng tới nữa, vì... vĩnh viễn có đau buồn cũng chẳng là gì... cô chỉ cần nhanh chóng có con, lại nhanh chóng sinh ra thì nhất định sẽ tốt rồi.
- -----
Cũng không biết là Tư Noãn Noãn ngồi trong phòng bếp bao lâu, Lê Bá Sâm mới từ cửa bước vào, anh nhìn thấy căn biệt thự thường ngày chỉ thắp đèn chiếu sáng nhẹ, nay lại thắp sáng cả một căn biệt thự, bước vào... không gì ngoài ý muốn chính là anh liền thấy Tư Noãn Noãn vẫn ngồi trong phòng bếp, trên bàn thức ăn được đậy kín lại anh đi tới ho nhẹ một tiếng.
" Khụ. "
Tư Noãn Noãn chợt giật mình, theo bản năng tay cô nắm chặt lại sợ hãi nhưng rất nhanh khôi phục về như cũ nhìn Lê Bá Sâm không một tia giao động nào lạnh giọng nói.
" Anh đã về! "
Lê Bá Sâm " Ừ " cái nhìn Tư Noãn Noãn.
" Cô chưa ăn? "
Tư Noãn Noãn gật đầu, Lê Bá Sâm mới nhíu mày lạnh giọng quát.
" Sau này không cần đợi, tôi đã ăn rồi! "
" Cô nhanh ăn đi! Rồi về nhà nhỏ tắm rửa sang đây! Nhanh chóng mang thai mới nhanh chóng cút khỏi mắt tôi được. "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc