Người Vợ Nô Lệ - Chương 41

Tác giả: BooMew

Vừa vào đến cửa nhà nhỏ, Tư Noãn Noãn liền té xuống dưới nền... hai chân kịch liệt run rẩy... cảm giác vẫn như mọi khi nhưng hôm nay lại rất đau...
Cô vốn không biết rõ nên làm gì để có thể nhanh mang thai, lại càng không nhớ đến chuyện tra chị google nên Tư Noãn Noãn nằm đó một lúc lâu mới chống đỡ thân thể đi vào phòng tắm tẩy rửa sơ qua thân thể mà không lấy lấy *** của Lê Bá Sâm ra khỏi người, cứ bỏ như vậy mà đi ngủ.
- -----
Biệt Thự Lê Gia.
Trong phòng, Lê Bá Sâm ngồi dậy, đi nhanh vào phòng tắm tẩy rửa sơ qua cơ thể chính mình, khi anh bước ra thì căn phòng đã được dọn sạch sẽ.
Lê Bá Sâm nhất thời sửng sờ nhìn chằm chằm chiếc ga giường trắng tinh sạch sẽ đó mà mày khẽ nhíu lại... hết hương vị của Tư Noãn Noãn rồi sao...
Chính Lê Bá Sâm cũng không rõ được cảm xúc của chính anh, anh chỉ cảm thấy dạo này nhìn Tư Noãn Noãn thuận mắt hơn. Mặc dù anh vẫn rất tức giận và chán ghét cô nhưng... cái cảm giác mà bản thân anh cảm nhận được này... chính anh cũng không biết là nên nói gì.
Lê Bá Sâm nhu nhu thái dương đi đến ngồi trên giường nhớ lại gương mặt tái nhợt mím chặt môi cô, lại nhớ luôn khuôn mặt vì đau mà co rúm lại... giọng nói nũng nịu kèm theo tiếng nức nở cầu xin...
Lê Bá Sâm cứ nhớ mãi những biểu cảm của Tư Noãn Noãn mãi gần năm giờ sáng anh mới chợp mắt được.
- ------
Quản gia Lâm sau khi kêu người dọn phòng cho Lê Bá Sâm xong liền cho người nấu ít cháo để cho Tư Noãn Noãn ăn, còn dư thời gian ông lại gọi cho Lưu Hà Mi.
" Phu Nhân... "
Lưu Hà Mi ngáp " oáp " một cái mới dụi dụi mắt trả lời.
" Có chuyện gì sao quản gia Lâm? " bà xoay người nhìn đồng hồ trên bàn nhỏ nhất thời mày nhăn lại, giờ này là bốn giờ sáng đó... vậy mà quản gia Lâm lại gọi.
Quản gia Lâm cũng không vòng vo gì nói thẳng.
" Cậu chủ vừa cùng mợ chủ... chính là... chính là mợ chủ vẫn như mọi ngày cố gắng chống đỡ thân thể mệt mỏi của mình rời đi... còn có... còn có cậu chủ nói sẽ đón ai đó sang Lê Gia ở... " ông cũng không muốn báo cáo quá nhiều như vậy đâu, nhưng nếu không báo thì không thể... nhìn Tư Noãn Noãn ngày nào cũng phải dùng gậy chống mới đi về được... nếu như... nếu như người cậu đón về không có thiện cảm với mợ, thì mợ nhất định phải ăn thêm khổ.
Lưu Hà Mi vốn còn ngáp lên ngáp xuống, nhưng vừa nghe quản gia Lâm nói xong, bà nhất thời tỉnh táo, nhớ đến lời của người kia nói lúc khuya, mày bà không tự chủ mà nhíu chặt.
Lê Bá Sâm thật sự sẽ làm như vậy sao?
Chính bà tự hỏi... liệu có điều gì đó thay đổi con trai bà không? Nhưng mọi thứ là con số không... bởi vì không ai hiểu con bằng mẹ... nó có tình cảm với Tư Noãn Noãn, cô con dâu tội nghiệp của bà nhưng nó lại không thể bỏ mặc người nó nghĩ nó còn tình cảm kia...
Lưu Hà Mi thở hắc ra một hơi mới nói.
" Ông giúp tôi chăm sóc Noãn Noãn nhiều một chút, đừng để con bé chịu ủy khuất, còn về người mà Lê Bá Sâm đón về đấy... miễn sao an phận không gây gỗ với Noãn Noãn thì ông cứ mắt nhắm mắt mở còn nếu gây gỗ thì nói với tôi, tôi nhất định xử lý. "
Bà tuyệt đối không để ai ***ng vào Tư Noãn Noãn, chỉ mong con trai bà sớm nhìn thấu con đàn bà kia.
Quản gia Lâm " Vâng " cái tắt máy, ông nhìn xung quanh một vòng mới lên lại phòng ngủ thêm vài chục phút nữa.
- --------
Nước P.
Huỳnh Tố My diện một bộ đồ cực đơn sơ, bày ra gương mặt tái nhợt xanh xao bị xô đẩy vào trong sân bay, gương mặt cô chẳng qua là bỏ công sức trang điểm nên mới nhìn như con ma bệnh, chứ thật ra không phải vậy...
Vài tiếng trước khi lên máy bay.
" Em sắp đi rồi, anh không có gì nói với em sao? "
Huỳnh Tố My ngồi yên để chuyên gia trang điểm tỉ mỉ làm cho cô gương mặt yếu ớt xanh xao, cô bĩu môi nhìn chằm chằm người phản chiếu ở trong gương đang cúi đầu ung dung đọc báo.
Thiển Hạ Lâm ngẩng đầu lên, mày nhíu chặt nhìn người phụ nữ anh yêu mấy năm đang trang điểm, không nặng không nhẹ nói.
" Nói gì? Không lẽ anh nói em đừng đi thì em sẽ không đi sao? " chính anh chẳng muốn cô đi, bị cô mượn danh nghĩa để từ hôn, tạo scandal các thứ anh cũng không để tâm nhưng tự dưng lại để cô mang danh nghĩa người yêu của thằng khác anh lại không chấp nhận nổi.
Huỳnh Tố My nhìn Thiển Hạ Lâm, trong lòng nhất thời vui vẻ, nhưng lòng tham của cô là không đáy, đúng là cô sẽ không yêu Lê Bá Sâm nhưng cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ một đống tiền đang đợi cô đến tiêu xài kia được.
Huỳnh Tố My hít một hơi sâu khẽ nói.
" Hai năm, cho em hai năm... em nhất định nguyên vẹn trở về bên anh... khi đó em và anh sẽ kết hôn có được không? "
Một năm... là không thể chiếm được nhưng trong vòng một năm cô có thể khiến Lê Bá Sâm yêu cô say đắm... và trong vòng một năm sau cô sẽ lấy hết toàn bộ những gì anh ta có...
Thiển Hạ Lâm nhìn Huỳnh Tố My một lúc lâu, " ừ " một cái, sau hai năm chính cô còn chưa về thì anh sẽ lấy người khác làm vợ, nhưng câu sau anh tuyệt đối sẽ không nói... vì ai cũng có chuyện bí mật cần giữ kín.
Nước P.
Sau khi chia tay với Thiển Hạ Lâm, Huỳnh Tố My liền đi thẳng đến sân bay, bày ra một bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Nhiều người trong sân bay cũng như báo chí vừa nhìn thấy Huỳnh Tố My liền ồ ồ ạt ạt chụp hình, trong sân bay chẳng bao lâu liền xô đẩy nhau hết sức dữ dội.
Huỳnh Tố My bịt chiếc khẩu trang mỏng, vừa bị đẩy vài cái, cô cố ý vờ như không cẩn thận làm chiếc khẩu trang bị đứt rơi xuống, khuôn mặt được trang điểm thành tái nhợt gầy gò liền lộ ra trước bao nhiêu ống kính.
Nhiều người họ vốn không tin Huỳnh Tố My bị người cha yêu thương cưng chiều đuổi đi, lúc này cũng bắt đầu nhìn Huỳnh Tô My bằng con mắt khác xưa.
Trong ánh mắt có chứa thương xót nho nhỏ.
Huỳnh Tố My được một đoàn bảo vệ hộ tống đến sân bay, trong lòng cô không khỏi cười thầm đắc ý. Với cái đà này, Lê Bá Sâm cho dù có ghét bỏ hay không tin cô thì cũng phải tin thôi, vì cô diễn quá giỏi mà.
Trong khi Huỳnh Tố My đang trên đường bay về nước J, thì nước J lúc này...
Lê Bá Sâm sau khi ngủ dậy thì vẫn ngồi trong phòng một lúc lâu, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh của Tư Noãn Noãn thôi, cho dù ngủ đi anh vẫn nhớ đến khuôn mặt gầy gò non nớt, *** rỉ nho nhỏ đấy của cô.
Trong lòng anh cứ bồn chồn mãi thôi, anh nên làm gì đây... cảm xúc của bản thân anh cứ thay đổi đột ngột như vậy anh phải làm sao...
Lê Bá Sâm cố loại bỏ hết những hình ảnh đấy mà đi vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, thì anh thay ngay bộ tây trang đã được ủi sẵn mặc vào.
Khi anh bước xuống, vẫn như mọi ngày vào phòng bếp mà ngồi đấy để ăn sáng chuẩn bị đi làm.
Vừa ăn, Lê Bá Sâm vừa nhíu mày nhìn ngoài cửa, cảm giác chờ đợi một người đúng là khó chịu.
Quản gia Lâm như nhìn ra Lê Bá Sâm đợi Tư Noãn Noãn, ông nhẹ giọng nói.
" Cậu chủ cứ ăn trước đi! Lúc nãy tôi có đi kêu mợ chủ qua đây nhưng thấy mợ ngủ say quá tôi không kêu. "
" Cô ta còn ngủ? " mày anh nhíu chặt lạnh giọng hỏi.
Quản gia Lâm gật đầu không nói gì, Lê Bá Sâm lại nói.
" Sau này có người khác đến nhà, cô ta mà còn không thức dậy đúng giờ nữa thì đừng có mà ăn sáng. " nói xong anh đứng dậy rời đi.
Quản gia Lâm vẫn cúi đầu đứng đó cho đến khi Lê Bá Sâm lên xe đi ra khỏi cổng, ông mới ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng chiếc xe.
Mày ông nhíu lại nhìn chằm chằm bàn ăn.
Nhiều khi ông thật sự không hiểu nổi cậu chủ, rõ ràng yêu thương Tư Noãn Noãn như vậy, nhưng sau lại cứ muốn làm khổ nhau?
Nhìn Tư Noãn Noãn dù ăn bao nhiêu nhưng vẫn ngày một gầy hơn, lại nhìn về Lê Bá Sâm, quan tâm... nhưng lại thích ***...
Quản gia Lâm lắc đầu một cái, khi ông đang định xoay người rời đi thì Aley đã đứng ngay sau lưng ông hỏi.
" Cậu chủ không thương chị đẹp sao ông? "
Quản gia Lâm cứng đờ, cũng không biết nên trả lời làm sau, thì Aley lại nói.
" Con... con biết con hơi chậm hiểu, con biết con khác những đứa cùng tuổi, con cũng biết luôn ai nấy đều yêu thương con... nhưng con cũng biết chị đẹp đau, con cố nghĩ lạc quan, cố nói với bản thân một ngày nào đó chị đẹp cũng sẽ được cậu thương như con nhưng... cậu lại không hề thương chị đẹp... chị đẹp tốt bụng như vậy... tại sao cậu chủ lại đối xử như vậy với chị ấy? "
Quản gia Lâm lau nhẹ hai mắt đỏ ửng của Aley, vốn ông nghĩ cô bé sẽ không để ý, cứ vui vui vẻ vẻ, thì ra hằng ngày đều thấy đều biết, nhìn Aley khóc ông đau lòng nói.
" Mọi chuyện sẽ tốt thôi, ông tin một ngày nào đó cậu chủ sẽ yêu thương chị đẹp của Aley. "
Aley gật đầu cũng không nói gì tiếp.
- -----
Phía sau biệt thự Lê Gia.
Tư Noãn Noãn hai mắt nhắm chặt khẽ động đậy lim dim mở ra, khi hai mắt cô mở to ra thì ý thức cũng bắt đầu thanh tịnh, vô tình di chuyển chân thì nơi đấy liền truyền đến cơn đau nhè nhẹ.
Hai mắt cô đờ đẫn nhìn thẳng lên trần nhà, trong lòng không ngừng ước nguyện, sẽ nhanh chóng có con.
Hai mắt cô nhanh chóng đỏ ửng, nước mắt xót xa tủi thân cũng tràn ra.
Cô nhớ trường, nhớ lớp... dù đi học không ai chơi chung, không ai quan tâm nhưng còn vui vẻ hơn là ở yên nơi đây.
Cô đặt hy vọng sai người... cô... haha giờ hối hận thì được gì.
Đôi tay nhỏ bé vô thức đặt lên bụng xoa nhè nhẹ, ở đây... sẽ có một đứa bé được sinh ra...
Tư Noãn Noãn chống tay dựa vào đầu giường nhìn quanh căn nhà nhỏ của cô, môi câu lên cười khổ.
Cô phải kiếm gì đó làm việc... ít nhất khi đứa bé sinh ra, trước khi đi cô cũng có gì đó để cho con...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc