Người Vợ Mua Vé Bổ Sung - Chương 09

Tác giả: Lượng Nghiên

Sau khi uống cà phê cùng Phương Y Khiết, lòng của Vương Du Hàm trở nên tươi sáng hơn, nụ cười trên mặt vẫn không buông xuống. Cô im lặng đứng ở bên trái cổng trường để chờ An Bách, giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là tan học.
Các vị phụ huynh chờ đón các bé càng ngày càng nhiều, có vài phụ huynh quen biết nhau thì tụm lại nói chuyện, có người cúi đầu coi điện thoại, số ít người giống như cô yên tĩnh đứng nguyên tại chỗ chờ con mình tan học.
"Người mẹ này ơi, xin hãy xem tham khảo một chút, cám ơn."
Một đôi nam nữ xách túi chạy xung quanh cổng trường để phát tờ rơi, cũng có đưa cho cô, cô nhìn vào tờ đơn, thì ra là một tờ rơi nhận đăng kí tuyển sinh.
Tiếng chuông tan học vang lên, lực chú ý của Vương Du Hàm quay trở lại trước cổng trường học, nhìn thấy đám học sinh tiểu học mặc đồng phục lục tục đi ra, đôi nam nữ phát tờ rơi đứng ở hai bên trái phải của cổng trường, đưa tờ rơi trong tay cho học sinh.
An Bách đeo cặp sách vui vẻ đi ra khỏi cổng trường, tờ rơi cứ như vậy được đưa đến trước mặt nó. "Em trai, cầm về nhà cho ba mẹ xem nhé." Người đàn ông phát tờ rơi mỉm cười với An Bách.
"Vâng." An Bách khéo léo nhận lấy tờ rơi, sau đó mới tiếp tục đi.
"An Bách, ở đây." Vương Du Hàm vừa nhìn thấy An Bách, liền vui vẻ phất tay với nó, chờ nó đi tới trước mắt, sau đó sẽ dắt tay nó rồi cùng nhau về nhà.
Nhìn thấy Vương Du Hàm, An Bách nở nụ cười vui vẻ, đang muốn đi đến chỗ cô, lúc này đột nhiên người phụ nữ phát tờ rơi lại ngăn nó lại.
"Em trai, cầm về nhà cho ba mẹ xem đi." Người phụ nữ phát tờ rơi cũng nở nụ cười với An Bách.
Thân hình của người phụ nữ hoàn toàn che đi cơ thể nhỏ xinh của An Bách, Vương Du Hàm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô ta, cho là khi cô ta đưa tờ rơi xonng, An Bách sẽ tới đến trước mặt cô.
Nhưng không ngờ, cảnh tượng sau đó lại là một ác mộng mà cả đời này cô cũng không thể quên được.
Người phụ nữ kia đột nhiên đưa tay bịt miệng An Bách lại, một tay kia thì ôm lấy nó, sau đó lập tức chạy về phía chiếc xe màu trắng đậu ở lối đi bộ.
"Ưm, ưm. . . . . ." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bách tràn đầy hoảng sợ, muốn hét lên cầu cứu nhưng không thể nào hét được.
"An Bách!" Vương Du Hàm hô to, trước tiên xông về phía người phụ nữ, nhưng cô vừa mới cất bước, đột nhiên người đàn ông phát tờ rơi lại chặn cô lại.
"Hai người đang làm gì? Mau thả con của tôi ra. . . . . . An Bách, An Bách. . . . . ." Vương Du Hàm vừa sợ vừa cố gắng đẩy người đàn ông ra, nhưng thân hình cao lớn của người đàn ông kia lại như một ngọn núi ngăn cô lại, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn An Bách bị người phụ nữ kia đưa lên xe.
"Cứu. . . . . ." Cô há mồm chuẩn bị hét to.
"Con chó cái, cút sang một bên, đừng cản ông đây." Người đàn ông đã nhìn thấu được ý đồ của cô, lập tức dùng sức kéo cô lại, kéo cô ngã xuống đất.
"A!" Cô kêu đau.
Không để ý đến đau đớn trên thân thể, mới ngã xuông, cô gần như là dùng cả tay chân để bò dậy, đuổi về phía người đàn ông đang định chạy trốn kia.
"Lái xe!" Người đàn ông nhảy lên ghế lái phụ của chiếc xe màu trắng, đưa tay đang định đóng cửa xe lị, không ngờ ngoài xe lại có một đôi tay bám chặt lấy tay của hắn.
"Trả An Bách lại cho tôi!" Vương Du Hàm kêu to.
"Con chó cái, mau buông tay!" Tên đàn ông dùng sức gỡ tay của cô ra.
"Trả An Bách lại cho tôi! Cứu mạng, cứu với! Có người bắt cóc con của tôi. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Vương Du Hàm hô to lên một lần nữa.
Âm thanh cầu cứu kia đã làm kinh động đến mọi người xung quanh, có phụ huynh lập tức kéo con mình lại, có phụ huynh liền vội vàng tiến lên giúp một tay, tài xế nhìn kính chiếu hậu, phát hiện đám người bắt đầu đến gần bọn họ, chuẩn bị gia nhập hàng ngũ cứu người, không nói hai lời lập tức đạp chân ga.
"A . . . . ." Trong xe An Bách bị dọa sợ đến nước mắt chảy ròng, người phụ nữ vẫn giữ chặt nó, bịt miệng của nó lại để nó không nói chuyện được.
"An Bách, An Bách. . . . . . Con đừng sợ sợ, mẹ ở đây. . . . . ." Mặc dù xe đã bắt đầu di chuyển, Vương Du Hàm vẫn là nắm chặt lấy tay hắn không buông, tên đàn ông kia thậm chí suýt bị cô kéo ra ngoài xe một lần.
Tên đàn ông cực kỳ tức giận, nảy sinh ý định ác độc dùng sức nắm lấy hai tay của Vương Du Hàm, tình huống đảo ngược trong nháy mắt, biến thành là hắn không buông tay, còn Vương Du Hàm lại bị tên đàn ông kéo lại chạy theo xe.
"Tăng tốc độ lên, nếu cô ta muốn tìm ૮ɦếƭ, vậy thành toàn cho cô ta!" Tên đàn ông ra lệnh cho tài xế.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, bước chân của Vương Du hàm hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ của xe, cuối cùng cả người trở nên vô lực.
"Cứu mạng. . . . . . A. . . . . ." Cơn đau tê tâm liệt phế từ hai chân truyền tới toàn thân, Vương Du Hàm bị kéo lê trên mặt đất, trước mắt chỉ nhìn thấy tên đàn ông tàn nhẫn cười gằn với cô.
Tên đàn ông nhìn thấy vẻ mặt đau đớn tới không chịu nổi của cô, lúc này mới hài lòng buông lỏng tay, khi cô ngã nằm ở mặt đường thì tên đàn ông lập tức đóng cửa xe, xe cứ như vậy nghênh ngang rời đi ở trước mắt của cô.
"Cô ơi, cô không sao chứ?"
"Mau báo cảnh sát!"
"Mau gọi xe cứu thương!"
Mắt thấy chiếc xe màu trắng đã rời xa tầm mắt của mọi người, những người đi đường tốt bụng rối rít vây xung quanh Vương Du Hàm ngã ở lòng đường, kiểm tra vết thương của cô.
Chỉ thấy quần dài của cô đã bị mài hỏng, từ bắp đùi trở xuống dính đầy đất cát và máu, trên cánh tay đều bị trầy da rất to.
"An Bách, con của tôi. . . . . ." Giống như không cảm thấy cơn đau kịch liệt đang truyền đến từ trên người mình, càng không có ý định để ý đến vết thương kinh người của mình, Vương Du Hàm run lẩy bẩy móc điện thoại ở trong túi áo, liên lạc với người duy nhất mà cô có thể nghĩ tới trong lúc hoảng loạn này.
"A lô?"
Người bên kia nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói trầm thấp vừa vang lên, nước mắt của cô cũng đồng thời rơi xuống."Phái Hiên, An Bách bị bắt cóc rồi. . . . . ."
Cô không ngăn được giọng nói run rẩy, càng không thể đè nén được nỗi sợ hãi to lớn trong lonhf.
"Tháng sau có tiệc R*ợ*u kỷ niệm, cha hy vọng hai anh em bọn con đều có thể đến." Tạ Kiến Hoa đã về hưu hôm nay lại đặc biệt tới công ty, chính là vì chuyện tiệc R*ợ*u mừng 50 năm của tập đoàn Việt.
"Cha, con không có hứng thú với chuyện này." Tạ Ân Hạo bị triệu tập đến công ty đẩy đẩy kính mắt trên mũi, thành thậtbiểu đạt lập trường của mình.
Trước kia, có lẽ anh còn có thể có chút băn khoăn với ý của cha, không biết làm sao để trực tiếp từ chối, nhưng bây giờ đã khác, nếu em trai đã tiếp nhận tập đoàn Việt, như vậy anh chỉ hy vọng mình có thể hoàn toàn không tham dự vào chuyện tình bên trong tập đoàn, dù sao, anh thực sự chỉ muốn làm tốt nghiên cứu học thuật của mình.
"Đừng quên, con chính là phó tổng giám đốc trên danh nghĩa của tập đoàn Việt." Tạ Kiến Hoa tức giận trừng mắt với người con cả. Tạ Ân Hạo chau mày lại, thở dài một hơi, lại buồn phiền không biết làm thế nào.
Vị trí phó tổng giám đốc này là do mẹ bắt anh phải ngồi vào, ban đầu mẹ vốn là muốn thay anh dành lại vị trí tổng giám đốc, lại không nghĩ rằng đã thua dưới tay Phái Hiên, mẹ không cam lòng khi không dành được vị trí tổng giám đốc, thì ít nhất cũng phải có được vị trí phó tổng giám đốc.
Dù sao Phái Hiên cũng là con của cha với người phụ nữ khác, mặc dù là sau khi mẹ nó mất mới đưa nó về nhà, nhưng dù sao cũng không phải là đứa con của bà, huống gì từ nhỏ quan hệ của Phái Hiên với gia đình đã khá xa cách, ai mà biết được nó sẽ nhân cơ hội để nắm quyền thì sao?
Mẹ cho là nếu Phái Hiên có ý đó thật, như vậy mẹ con bọn anh sớm muộn cũng sẽ bị nó đuổi ra khỏi tập đoàn, nếu là ngày nào mà cha không có ở đây, đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Tạ, để cho bọn họ lưu lạc nơi đầu đường xó chuyện không phải là không có khả năng.
Thật ra thì anh cảm thấy mẹ suy nghĩ nhiều quá, mặc dù anh cũng không quá thân với Phái Hiên, nhưng cá tính phẩm hạnh của Phái Hiên như thế nào, anh biết rõ.
Nếu không phải ban đầu mẹ không tuân theo ước định chăm sóc cẩn thận vợ con của Phái Hiên, nó cũng không mạnh bạo muốn tranh giành địa vị đâu, vì chuyện này thật ra thì cũng chẳng qua chính là vì muốn trả thù mẹ mà thôi.
Tóm lại, anh đúng là phó tổng giám đốc trên danh nghĩa, nhưng thật ra thì quanh năm suốt tháng số lần anh tới công ty còn không quá ba lần, phòng làm việc của phó tổng giám đốc hoàn toàn dùng để nuôi muỗi mà thôi.
"Phái Hiên, đến lúc đó con nhớ đưa theo Y Khiết cùng tham dự, thuận tiện công bố ngày cưới, ta và bác gái đã chọn được ngày đẹp, ba tháng sau . . . . . ."
Tạ Phái Hiên cắt ngang lời nói của cha, "Con sẽ tham dự, nhưng con sẽ không tham dự cùng Phương y Khiết, còn nữa, con cũng không định kết hôn với cô ấy."
Tạ Ân Hạo nghe vậy, nâng đôi mày rậm lên, tuy nói anh đã sớm phát hiện thái độ khác thường của Phái Hiên đối với Phương Y Khiết, nhưng không nghĩ tới nó sẽ quyết định không cưới Phương Y Khiết.
"Con nói bậy gì đó! Không định kết hôn với nó?" Tạ Kiến Hoa vừa nghe, giận đến đập mạnh vào bàn, tức giận nói: "Ban đầu việc hôn sự này là con kiên quyết dành lại từ anh trai, khi đó làm cho anh trai con và bác gái mất hết mặt mũi, bây giờ con còn nói không kết hôn! Lần này con muốn thế nào? Muốn làm ta mất mặt, hay muốn làm chính mình mất mặt?"
"Cũng chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không kết hôn thì không kết hôn, có cái gì mà mất mặt." Tạ Phái hiên khinh thường cười một tiếng, đối mắt với Tạ Ân Hạo, chỉ thấy đối phương hạ mi, cũng không để lộ biểu tình hay vẻ không thích gì.
Trên thực tế, mặc dù anh và Tạ Ân Hạo không thân, nhưng không đến mức không hợp nhau.
Ban đầu lúc giành vị trí tổng giám đốc này, còn giành vị hôn thê của anh ta, người mà anh muốn chọc tức không phải là Tạ Ân Hạo, mà là người mẹ sĩ diện của Tạ Ân Hạo, bác gái của anh, Lý Mỹ Huệ.
"Con không mất mặt, vậy con gái của người ta thì sao?!" Tạ Kiến Hoa tức ૮ɦếƭ, trong đầu hiện lên cảnh tượng lần trước ở trong bệnh viện
Con trai ôm ôm ấp ấp cô y tá kia, ông tức giận chất vấn: "Khôngg phải là con vì cái cô y tá kia chứ? Hừ! Không môn đăng hộ đối, ta tuyệt đối sẽ để cho cô ta bước vào cửa nhà họ Tạ."
"Không môn đăng hộ đối? Ừm, giống nhau thôi, người ta là đứa con do cha mẹ bình thường sinh ra, còn con, là đứa con ngoài giá thú của cha, quả thật, không môn đăng hộ đối, chỉ sợ người ta sẽ ghét bỏ xuất thân của con đấy." Tạ Phái Hiên giễu cợt nói.
Ban đầu cha không chấp nhận An Á, nói bởi vì câu nói "Không môn đăng hộ đối" này, chỉ vì ông ấy ghét bỏ thân phận cô nhi của An Á, cho nên ông phản đối mãnh liệt, mà bác gái còn nhằm vào số tuổi chênh lệch giữa anh và An Á để cười chê, anh không muốn sau khi An Á gả cho anh còn phải sống mà nhìn tới sắc mặt của bọn họ, mới có thể quyết định rời khỏi nhà để sống chung với An Á.
Bây giờ cha lại nói ra sáu chữ này, anh lại nhớ tới chuyện trước kia, vẫn cảm thấy ghi hận.
"Con!" Sắc mặt của Tạ Kiến Hoa trở nên xanh lét, ông đưa tay vuốt ***, giận đến thiếu chút nữa phát tác bệnh cao huyết áp.
Tạ Ân Hạo thấy thế, vội vàng vỗ nhẹ lưng của cha, trấn an nói: "Cha, đừng quá kích động, Phái Hiên không có ác ý, cha cũng biết mà, chỉ là giận cha mà thôi, nó nói nhảm thì cha nghe thôi, không cần để ý."
"Giận ta, nó giận ta, nó đã sửa lại họ của cháu trai ta, đổi thành họ của cô gái kia, không để cho cháu trai của nhà họ Tạ nhập hộ khẩu vào nhà họ Tạ, như vậy còn chưa đủ sao?!" Tạ Kiến Hoa nhìn chằm chằm Tạ Phái Hiên, tức giận mắng.
Ông vừa mới nghĩ tới chuyện anh đổi họ cháu trai mình từ Tạ An Bách thành An Bách, ông liền giận đến muốn nôn ra máu.
Tạ Phái Hiên biết rõ với quan niệm truyền thống của thế hệ trước, làm sao có thể chấp nhận việc con cháu của nhà họ Tạ mang họ khác, kết quả là vì anh muốn trả thù do ông không chấp nhận An Á, sau khi anh thừa kế lại cổ phần và vị trí tổng giám đốc của ông, liền lập tức đổi con mình theo họ mẹ.
Khi ông chất vấn tại sao nó lại làm như vậy, nó vẫn ngông nghênh nói cho ông biết, "Mọi người đã xem thường An Á, vậy nên con muốn đứa con của An Á mang họ An, để cho tương lai nó sẽ thừa kế tất cả tài sản của nhà họ Tạ trên tay con."
Con trai rõ ràng là muốn trả thù ông, nhưng ông biết làm sao được?
Sau này lúc già đi rồi, ông mới hiểu rõ con trai đang ở trong thời kì trưởng thành, ông phụ nó rất nhiều, cũng phụ mẹ của nó rất nhiều, mà An Á ૮ɦếƭ đi, việc này cũng do ông không tuân thủ hứa hẹn với con trai, cho nên ông còn có thể như thế nào đây?
"An Bách họ gì có quan trọng không? Quan trọng là trên người nó vẫn chảy dòng máu của nhà họ Tạ chúng ta, dù sao cũng là huyết thống không thể chia cắt được." Tạ Ân Hạo vỗ nhẹ vào bả vai của cha.
Tạ Kiến Hoa rũ bả vai xuống, vẻ tức giận trên khuôn mặt già nua đã giảm bớt đôi chút.
Ông hiểu được, cho nên cuối cùng cũng mới không hề gây khó dễ đối với chuyện này.
Tạ Phái Hiên có chút ngạc nhiên nhìn Tạ Ân Hạo một cái, không ngờ anh lại dùng quan điểm cá nhân của mình để khuyên nhủ cha.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên.
Tạ Phái Hiên vừa nghe thấy nhạc chuông được cài đặt riêng này, lập tức lấy điện thoại di động ra, quả nhiên trên màn hình hiện lên tên của Vương Du Hàm.
Anh nhận điện thoại rất nhanh."A lô?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng kêu gào tràn đầy lo sợ, vẻ mặt Tạ Phái Hiên đột biến.
"Em nói cái gì? An bách bị bắt cóc rồi?!"
Lòng anh trở nên căng thẳng, gấp gáp hỏi tới: "Vậy còn em? Em có sao không? Bọn họ có làm em bị thương không?!"
Tạ Kiến Hoa cùng Tạ Ân Hạo ở một bên nghe thấy, vẻ mặt kinh hãi.
"An Bách bị bắt cóc? Chuyện gì đã xảy ra?" Tạ Kiến Hoa kinh sợ vội hỏi.
"Có phải là chúng ta nghe lầm không?!" Tạ Ân Hạo nhíu chặt lông mày, kinh hãi hỏi.
Tạ Phái Hiên không rỗi để bận tâm đến bọn họ, trong lòng chỉ nghĩ muốn trấn an Vương Du Hàm đang không ngừng rơi lệ ở đầu dây bên kia.
"Em không sao là được rồi, được rồi, đừng khóc, em yên tâm, An Bách sẽ không sao đâu. . . . . ." Tiếng khóc thút thít kia gần như làm trái tim anh tan vỡ, "Đúng, anh đảm bảo. . . . . . Em về nhà trước đi, chờ anh, ngoan, nghe lời, đừng khóc, anh sẽ về nhà ngay, ừ, vậy nhé."
Tạ Phái Hiên cúp máy, sắc mặt cực kỳ khó coi, giận đến mức nắm chặt tay.
"Đáng ૮ɦếƭ! Lại dám ***ng đến con trai của tôi!" Tạ Phái Hiên lửa giận ngút trời, bước nhanh về phía cửa.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. . . . . ." Tạ Kiến Hoa ngăn anh lại.
"Hai người cũng nghe rồi đấy, có người bắt cóc An Bách! Mặc kệ là ai, nhất định con sẽ bắt hắn ta trả giá thật lớn!"
"Biết rõ đối phương là ai không?" Tạ Ân Hạo hỏi thẳng trọng điểm.
"Không biết." Tạ Phái hiên lo lắng, "Du Hàm bị dọa rồi, cảm xúc rất kích động, con phải về trước xem cô ấy thế nào đã."
"Chúng ta cũng đi thăm con bé một chút!"
Tạ Phái Hiên gật đầu một cái, bước nhanh đi ra ngoài, Tạ Kiến Hoa và Tạ Ân Hạo cùng bước ra ngay sau đó
Ba người đi tới trước thang máy, chuông điện thoại di động của Tạ Phái hiên lại vang lên lần nữa.
Tạ Phái Hiên thấy màn hình hiển thị người gọi đến là Lý Bình Quý, không lưỡng lự trực tiếp ngắt điện thoại, bây giờ anh không thèm đếm xỉa tới ông ta, nhưng Lý Bình Quý lại liên tục gọi tới ba cược.
"Là ai vậy?" Tạ Kiến Hoa chau mày lại hỏi.
"Lý Bình Quý."
"Tại sao ông ta lại đột nhiên tìm em?" Tạ Ân Hạo cau mày.
Tạ Phái hiên nghe vậy, ngẫm nghĩ, chợt nhớ tới ngày Lý Bình Quý rời đi đó, "Chẳng lẽ. . . . . . là do ông ta sai người bắt An Bách đi?!"
Tạ Ân Hạo còn chưa kịp đáp lại, Lý Bình Quý đã gọi điện đến một lần nữa.
Lần này Tạ Phái Hiên lập tức nghe máy, cũng nhấn vào nút loa ngoài, ngay sau đó ba người liền nghe được đầu bên kia truyền đến tiếng cười lạnh của Lý Bình Quý.
"Hừ, tao còn đang nghĩ nếu lần này mày không nhận điện, tao sẽ trực tiếp cắt tai con trai mày gửi qua cho mày!"
Cha con nhà họ Tạ nghe vậy, kinh hãi không dứt.
"Ông dám?!" Tạ Phái Hiên cực kỳ tức giận, nhưng gắng để có thể bình tĩnh, "Ông có bất mãn gì thì hãy nhằm vào tôi, không nên làm tổn thương một đứa bé vô tội!"
"Bình Quý, sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy?!" Tạ Kiến Hoa khiếp sợ quát hỏi.
"Anh rể?!" Lý Bình Quý có chút ngạc nhiên, ngay sau đó lại hừ lạnh một tiếng, "Yên tâm, hiện tại con trai của mày vẫn an toàn, nhưng sau đó như thế nào thì phải phụ thuộc vào biểu hiện của mày đấy, nhớ, không được báo cảnh sát, nếu không, tao sẽ làm cho nhà họ Tạ chúng mày vĩnh viễn mất đi đứa cháu này!"
"Rốt cuộc mày muốn thế nào?!" Tạ Phái Hiên tức giận chất vấn.
"Mày thử nói xem?"
"Ít nói nhảm, nói ra điều kiện của mày đi!"
"Được, rất thẳng thắn! Tao chờ những lời này của mày mãi, chỉ là, giá trị đứa con trai của mày cũng khá cao đấy, tao phải tính toán hết những thứ mà chúng mày còn thiếu nợ tao, để xem nên lấy bao nhiêu để không thua thiệt, chờ điện thoại của tao." Lý Bình Quý vừa nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Tạ Kiến Hoa cùng Tạ Ân Hạo đứng một bên, bởi vì chính tai mình nghe thấy sự tình mà cảm thấy khiếp sợ cùng phẫn nộ đến gấp bội lần.
"Nếu mày dám làm thương An Bách dù chỉ là một sợi tóc, tao sẽ giết mày!" Khuôn mặt anh tuấn của Tạ Phái hiên trở nên căng thẳng, bàn tay cầm chặt điện thoại di động khẽ run.
Tạ Phái Hiên vốn tưởng rằng Vương Du Hàm chỉ là bị kinh sợ, nhưng về đến nhà mới phát hiện trên người cô khắp nơi đều là vết thương, anh nhìn thấy những vết thương loang lổ máu, quả thật làm cho nhịp tim của anh thiếu chút nữa là ngừng đập.
Anh vội vã muốn đưa cô đến bệnh viện, cô có ૮ɦếƭ cũng không chịu, bảo là nếu muốn đi bệnh viện thì cô đã sớm nhờ người đi đường đưa đi rồi, cô nắm chặt lấy tay anh, hét to nói rằng muốn ở nhà cùng anh để chờ tin tức của An Bách.
Anh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt bộ dáng yếu đuối mệt mỏi của cô, đau lòng muốn ૮ɦếƭ, thật vất vả mới tìm lại được người vợ yêu quý, sao cô lại như một đứa trẻ yếu đuối thế này!
Tạ Ân Hạo đi về cùng anh phản ứng rất nhanh liền mời bác sĩ tới đây, giúp Vương Du Hàm băng bó và xử lý vết thương.
"Cám ơn." Sắc mặt của Tạ Phái hiên khó lắm mới có chút ôn hòa gật đầu cảm ơn Tạ Ân Hạo, Tạ Ân Hạo mỉm cười với anh, sau đó liền tiễn bác sĩ ra cửa.
Trên mặt Tạ Phái Hiên vẫn không có chút huyết sắc nào, toàn thân mệt mỏi ôm lấy người phụ nữ đang run rẩy vào trong ***, nhẹ giọng hỏi: "Em có muốn ngủ một chút không?"
Anh biết cô đã mệt mỏi, thân thể đã trải qua một cơn kích động lớn, hai mắt của cô khóc đến sưng đỏ, đôi môi cùng sắc mặt càng thêm trắng bệch, toàn thân đều là vết thương, hai tay của cô lạnh đến dọa người, bây giờ bộ dáng này của cô thật làm cho anh rất lo lắng.
Vương Du Hàm tiến sát vào ***g *** ấm áp của anh, dựa vào việc hấp thụ nhiệt độ trên người anh mới kiềm chế để mình không phát run quá kịch liệt, ãi khi nhìn thấy anh về nhà thì tất cả những nỗi sợ hãi mới giảm đi một chút.
"Vì sao Lý Bình Quý muốn bắt cóc An Bách?" Cô hỏi, mới vừa rồi lúc đang xử lý vết thương, anh nói cho cô biết đã nhận được điện thoại của tên bắt cóc, chỉ là không nghĩ tới là đó lại là Lý Bình Qúy.
"Có lẽ là muốn trả thù anh." Tạ Phái Hiên cắn răng, Lý Bình Quý đáng ૮ɦếƭ, ông ta nhất định sẽ phải trả giá thật lớn!
"Làm thế nào. . . . . .Ông ta sẽ không làm tổn thương đến An Bách chứ. . . . . . An Bách, bảo bối của mẹ, rất vất vả ông trời mới trả lại bảo bối cho em. . . . . ." Cô nghĩ, nỉ non, nghẹn ngào, trước mắt bỗng dưng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đày kinh hoàng và sợ hãi của An Bách lúc bi bắt đi, hô hấp ngưng lại, nước mắt lại rớt xuống, cơn lạnh bao phủ cả người cô, xua đi không được.
Bàn tay của Tạ Phái Hiên vuốt ve cánh tay cô, con ngươi đen nhìn những giọt nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống, không nhịn được thở dài nói: "Vương Du Hàm, trừ thân thể hình dáng bên ngoài, em thật sự không có chỗ nào giống Vương Du Hàm, em biết không?"
Vương Du Hàm nghe vậy, đột nhiên lớn tiếng khóc, khóc đến khàn cả giọng.
"Phái Hiên, thật xin lỗi. . . . . ." Nước mắt của cô nhỏ xuống ***g *** anh , làm ướt áo sơ mi của anh, "Thật xin lỗi, em đã không chăm sóc tốt con của chúng ta. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Tâm tình của Tạ Phái Hiên trở nên phức tạp, anh vốn tưởng rằng ngày mà cô thừa nhận mình là ai, anh sẽ là mừng như điên, lại không nghĩ rằng lại là duới tình huống như thế, anh mới lấy được đáp án như ý này.
"An Á, đây không phải là lỗi của em."
Anh cúi đầu, đôi tay bưng lấy mặt của cô, sau đó dịu dàng hôn lên giọt nước mắt như trân chân còn vương trên má cô.
Anh nhìn kỹ đôi mắt vẫn còn ngập nước kia, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của cô, người vợ yêu quý đã mất lại tìm lại được ở ngay trước mắt, làm cho lòng của anh cảm thấy ấm áp.
"Là lỗi của em, nếu như mà em đủ nhạy bén, cũng sẽ không khiến người xấu có cơ hội có thể lợi dụng. . . . . . An Bách. . . . . . Ngộ nhỡ bọn họ làm tổn thương nó, nên làm cái gì. . . . . . Làm thế nào?" Cô không kìm nén được, bất lực, không ngừng rơi lệ, tự trách mình đến điên mất.
Nghĩ đến khả năng này, cô cảm giác được tim mình như bị ai đó khoét một mảng, hơi sức toàn thân cũng bị rút đi, cả người cô trở nên mềm nhũn, co quắp vào trong *** của anh.
"An Á, anh thề, anh sẽ không để cho ông ta có cơ hội làm thế, em yên tâm." Trong mắt của anh thoáng qua nét tàn nhẫn.
Mặc kệ hắc hay bạch, chỉ cần là có thể dùng được thì anh cũng đã dùng tới cả rồi.
Ở trong điện thoại Lý Bình Quý đã cảnh báo anh không được báo cảnh sát.
Rất tốt, thuận theo ý ông ta, anh tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát.
Năm đó cả ngày lẫn đêm anh đánh nhau với người khác cũng không phải là giả, đường dây không hợp pháp anh cũng biết mấy cái, nếu cuối cùng Lý Bình Quý rơi vào trên tay cảnh sát, ngược lại sẽ có phiền toái, còn phải mời luật sư giúp anh thắng ông ta trên quan tòa mới có thể để cho ông ta vào tù, anh mới có cơ hội"Giải quyết riêng".
Lý Bình Quý, tốt nhất ông ta nên trốn thoát nhanh một chút, tốt nhất là cầu nguyện người bắt được ông ta là cảnh sát mà không phải là anh.
Nếu không, nếu không may mắn rơi vào trên tay của anh, anh tuyệt đối sẽ làm cho ông ta cảm thấy hối hận, vì cái gì mà cảnh cáo anh không được báo cảnh sát!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc