Người Vợ Mua Vé Bổ Sung - Chương 07

Tác giả: Lượng Nghiên

"Lúc đâm không nên đâm vào quá sâu, sau khi châm thì dùng 3cm băng dán để cố định kim tiêm, giống như vậy." Vương Du Hàm tỉ mỉ giải thích, vừa tự mình làm mẫu kỹ năng châm cứu.
Y tá mới là ba nữ sinh, mỗi một người đều chuyên chú cẩn thận nhìn cô làm mẫu, cho đến một người khác mặc đồng phục y tá xông tới hô to, mới lấy được sự chú ý của bọn cô.
"Tiểu Hàm, tiểu Hàm!"
Là giọng nói của một y tá có gương mặt và vóc dáng tròn trịa, cô vội vã xông tới, một phát bắt được cánh tay đang còn cầm kim tiêm của Vương Du Hàm, Vương Du Hàm bị dọa sợ liền tranh thủ giơ cao kim tiêm trên tay lên để tránh đâm phải người khác.
"NiNi, cô làm gif thế, vội vàng hấp tấp làm cái gì?" Vương Du Hàm tức giận nhìn về phía cô y tá hấp tấp kia.
"Mới rồi có tin tức mới, cô đã thấy chưa?"
"Nơi này không có TV, làm sao có thể biết được tin gì." Cô buồn cười liếc cô nàng một cái.
"Tin tức nói ông chủ lớn kia lại vào bệnh viện đấy!" NiNi khẩn trương nói.
Ban đầu người người đàn ông kia vào ở bệnh viện thì một đống y tá muốn dành lấy việc phụ trách phòng bệnh VIP kia, bởi vì người đàn ông kia không chỉ có thân phận tôn quý, có tiền có thế, còn đẹp trai làm người khác chảy nước miếng, nhưng sau này họ lại phát hiện tính khí của vị đại soái ca khiến phụ nữ thèm thuồng này rất đáng sợ, thật sự là rất khó phục vụ, gần như là y tá nào cũng bị anh ta trách cứ bắt bẻ.
"Ông chủ nào cơ?" Lúc đầu Vương Du Hàm không hiểu ngẩn ra, sau đó mới phản ứng kịp để biết người trong miệng NiNi là người nào.
"Xảy ra ra chuyện gì? Sao anh ấy lại nhập viện?" Cô gấp gáp hỏi.
"A, cô đi theo rôi." NiNi kéo tay của cô, trực tiếp chạy về phía TV được lắp ở sảnh.
Ở sảnh bệnh viện, màn hình TV đang phát tin tức ——
Ở khách sạn đang xây dựng của tập đoàn Việt, xế chiều hôm nay xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, có mấy người ở hiện trường vô ý bị vật liệu xây dựng rơi trúng người làm bị thương, theo nhân chứng chỉ ra, trong số người bị thương, có chủ tịch tập đoàn Việt vừa đúng hôm nay đến tuần tra công trường —— Tạ Phái Hiên.
Vương Du Hàm nhìn chằm chằm vào màn hình TV, người dẫn chương trình nói xong, liền chuyển tới cảnh phóng viên tại hiện trường——
Trước mắt người bị thương cũng đã nhanh chóng được đưa đến bệnh viện lân cận để chữa trị, tình trạng chi tiết tạm thời còn không rõ, phóng viên tại hiện trường vừa nói xong, chỉ thấy trên TV xuất hiện hình ảnh của Đới Vĩ đang muốn tiến vào phòng cứu cấp, lại bị truyền thông vây lấy.
Vương Du Hàm sững sờ nhìn, trong nháy mắt sự lo lắng mãnh liệt cùng nỗi sợ hãi hung hăng bao trọn trái tim cô, một cảm giác lạnh lẽo đến buồn nôn từ bàn chân xộc thẳng lên đầu.
Vật liệu xây dựng không phải cốt thép thì chính là xi măng, đều là vật nặng to lớn, bị loại vật này đập trúng...... Trời ạ, cô không dám tưởng tượng!
"Được đưa tới bệnh viện chúng ta, tiểu Hàm, cô......"
NiNi còn chưa nói xong, Vương Du Hàm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp bỏ cô lại, chạy thẳng tới phòng cứu cấp.
Trong phòng cấp cứu rất hỗn loạn, Vương Du Hàm rất vất vả mới tóm được một cô y tá có thời gian để ý đến cô.
"Người bị thương của tập đoàn Việt mới được đưa đến vừa rồi? Tổng cộng có ba người, một người trong đó tương đối nghiêm trọng đã được đưa tới phòng phẫu thuật rồi." Y tá nói xong, liền bỏ lại Vương Du Hàm, tiếp tục đi xử lý vết thương cho những người bị thương khác.
Vương Du Hàm nhìn vòng quanh cả phòng phòng cứu cấp cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tạ Phái Hiên, vì vậy cô phán định người bị đưa tới phòng phẫu thuật chính là anh, cô chạy tới phòng phẫu thuật, đáy lòng nhói đau, khẩn trương đến gần như không thể thở nổi.Cô chống tay vào cửa phòng phẫu thuật một chút, nhìn thấy đèn phẫu thuật trong phòng đã sáng lên, cùng với một bóng người quen thuộc.
"Đới Vĩ!" Cô gấp gáp hô to.
Đới Vĩ quay đầu lại, nhìn thấy bộ mặt lo âu của Vương Du Hàm, còn chưa kịp mở miệng chào hỏi với cô, cô đã xông tới túm chặt lấy anh.
"Tình trạng của anh ấy sao rồi?"
Đới Vĩ cảm thấy đôi tay đang túm lấy anh hình như đang run rẩy, anh nghi ngờ, lông mày nhíu lại, có chút không hiểu.
"......Anh ấy?" Ai vậy?
"Anh mau nói đi!" Cô lo lắng hét to lên.
Đới Vĩ nhìn vẻ mặt lo lắng của Vương Du Hàm, lại nhìn cửa chính phòng phẫu thuật, suy đoán anh ấy trong miệng cô là ai, có lẽ là chỉ người trong phòng phẫu thuật, vì vậy nhíu mày, có chút trầm trọng trả lời: "Tình trạng rất tệ, xuất huyết bên trong, bác sĩ nói tính mạng của anh ta vô cùng yếu ớt, xương đùi phải hình như cũng đã nát bấy, coi như nếu thật sự có may mắn giữ lại được mạng, thì về sau cũng phải cắt bỏ, tóm lại vô cùng không lạc quan."
"Cái gì......" Nghe vậy, hô hấp của cô ngưng lại, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch, nước mắt từ trong hốc mắt liền rơi xuống.
Đỡi Vĩ có chút bối rối nhìn vẻ mặt như sắp té xỉu của Vương Du Hàm, âm thầm phỏng đoán người trong phòng phẫu thuật, không phải là người quen của cô y tá đấy chứ?
"Tại sao lại có thể như vậy......" Cô lẩm bẩm, không thể tin được.
Chuyện xảy ra đột ngột như vậy, muốn cô tiếp nhận thế nào?
Rõ ràng ngày hôm qua anh còn khỏe mạnh, còn có thể đưa cô về nhà, còn có thể ép buộc hỏi cô có phải là An Á không, sao hôm nay liền...... Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm lại, hai chân mềm nhũn, không thể nào tiếp nhận được sự thật này mà ngã khụy xuống mặt đất.
Đới Vĩ bị cô hù sợ, không kịp bắt lấy tay cô.
"Cô y tá, cô không sao chứ?" Đới Vĩ vội vàng ngồi chồm hổm xuống, hỏi thăm tình trạng của cô.
"Làm sao lại......" Cô hốt hoảng thì thầm, không cách nào kiềm chế được mà khóc lên, trước mắt là một mảnh mờ mịt, cô không nhìn thấy Đới Vĩ và cũng không nhìn thấy bất kỳ ai hết, nước mắt làm mờ đi tất cả, đầu của cô hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không có biện pháp phản ứng.
Đới Vĩ thấy cô khóc nên tay chân luống cuống, mặc dù không hiểu rõ tình trạng lắm, nhưng anh cảm giác mình nên vỗ vỗ vào bả vai của cô, ít nhất cũng nên trấn an cảm xúc của cô một chút.
Nhưng, khi anh định thực hiện động tác, một bóng đen xuất hiện, anh ngước mắt lên, nhìn thấy một đôi mắt đen trầm ổn."Tổng......"
Đới Vĩ mới mở miệng, Tạ Phái Hiên đã ra hiệu bằng ánh mắt ý bảo im lặng, vì vậy anh đứng dậy trước mặt Vương Du Hàm, lui ra một bước, để Tạ Phái Hiên đi tới vị trí kia, cũng thức thời nhường lại không gian cho hai người bọn họ.
Mặc dù anh không rõ chuyện gì đã xảy ra giữa ông chủ mình và cô y tá, nhưng anh có thể khẳng định, nguyên nhân bản mặt thối của ông chủ có liên quan tới cô, giữa hai người bọn họ, nhất định có chuyện gì đó mà anh không biết.
Mặc kệ như thế nào, dù sao cô y tá đột nhiên khóc đã giao cho ông chủ, anh cũng nên nhanh chóng xử lý những người bên ngoài thôi.
Đới Vĩ yên lặng rời đi, Tạ Phái Hiên đứng nhìn người phụ nữ với sắc mặt trắng nhợt ngồi trên đất, đang khóc không dứt, vậy mà, chấn động quá lớn lại làm cho cô không chú ý tới người trước mặt đã thay đổi, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào phía trước, lệ rơi không dứt.
Tạ Phái Hiên suy nghĩ sâu xa, ánh mắt liếc nhìn người phụ nữ đang khóc thầm.
Anh biết tin tức trong danh sách người bị
thương có ghi nhầm tên của anh, cho nên hiện tại công ty, công trường và ở cửa bệnh viện đều có một đống phóng viên bao vây vì muốn lấy được tin tức mới nhất.
Nhưng thật ra thì người thật sự bị thương không phải là anh, bị đưa vào phòng phẫu thuật là một công nhân gần bốn mươi tuổi, anh biết, người công nhân kia không hề có bất kỳ quan hệ gì với Vương Du Hàm.
Vậy tại sao cô lại khóc? Lại còn khóc đến đau lòng như vậy?
Anh có thể nghĩ tới giải thích duy nhất chính là cô đã nhìn thấy hình ảnh trong tin tức, cho là bây giờ đang người bị trọng thương đang tiến hành phẫu thuật đó chính là anh.
Nếu như cô chỉ đơn thuần là Vương Du Hàm, chỉ đơn thuần là bảo mẫu của An Bách, thật sự không có một chút quan hệ gì với An Á, như vậy, anh không hiểu tại sao bởi vì anh bị thương mà cô lại đau lòng như thế.
"Ô. . . . . .Em còn chưa kịp thừa nhận với anh. . . . . ." Cô ôm lấy mình, khóc đến cả người run rẩy.
Tạ Phái Hiên sợ run lên, bởi vì anh nghe thấy cô thì thầm, mặc dù mang theo nghẹn ngào của giọng mũi, chữ lời ngậm trong miệng, nhưng anh nghe thấy rồi.
Tim của anh đập mạnh, không nhịn được đưa tay bắt lấy bả vai của cô, mở miệng nhỏ giọng kêu cô: ". . . . . .An Á."
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong tầm mắt ௱ôЛƓ lung, kinh ngạc ngơ ngẩn, hoàn toàn không có lưu ý đến việc anh gọi cô là gì.
". . . . . . Phái Hiên?"
Mặt cô đầy nước mắt và nước mũi, tầm mắt mơ hồ, hoảng hốt nhìn anh.
Trong nháy mắt, Vương Du Hàm cho là mình nhìn thấy là ảo ảnh, cho đến khi bàn tay ấm áp của anh chạm vào gương mặt lạnh lẽo của cô, dịu dàng lau đi nước mắt cho cô, cô mới cảm thấy người đàn ông ở trước mắt là chân thực, cô bừng tỉnh hiểu ra, kích động bổ nhào tới ôm lấy anh.
"Anh là thật, là thật. . . . . .Anh không sao. . . . . .Anh không sao chứ?" Cô ôm chặt anh, toàn thân vẫn không ngừng run rẩy, bởi vì ý nghĩ có thể sẽ mất đi anh làm cho cô run sợ, cô đau lòng đến gần như thiếu chút nữa là ngất xỉu.
"Anh không sao." Tạ Phái Hiên ôm lấy cô, cảm nhận được tâm tình của qua thân hình mềm mại đang phát run.
"Tin tức, tin tức. . . . . . Ô. . . . . . Em cho là, cho là người đang phẫu thuật. . . . . . Là anh. . . . . . Ô. . . . . .Dọa em sợ ૮ɦếƭ. . . . . ." Cô thút tha thút thít tiếp tục khóc, đồng thời gần như là dùng hết sức lực ôm lấy anh
Hình như là đang lo lắng nếu như không dùng sức như vậy, anh rất có thể sẽ đột nhiên biến thành mây khói.
"Anh không sao, là truyền thông hiểu lầm." Anh an ủi người phụ nữ đang kích động trong иgự¢.
"Vương Du Hàm" thương anh sao? Đáp án anh nghĩ dĩ nhiên là —— không.
Anh không tin chỉ có hai tuần lễ chăm sóc ngắn ngủn, có thể để cho "Vương Du Hàm" yêu người đàn ông khó trị là anh, hơn nữa lúc còn ở bệnh viện, anh thậm chí còn bị các y tá liệt vào danh sách khó chăm sóc.
Nhưng An Á thương anh, anh không nghi ngờ chút nào, hơn nữa lời cô mới vừa nói anh đều nghe.
Cô yêu An Bách, bởi vì anh bị thương mà khóc, còn nói như vậy. . . . . . Hiện tại, chẳng lẽ cô còn chưa thừa nhận mình là An Á đó sao?
"Đừng khóc nữa." Trên hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, Tạ Phái Hiên tiếp tục an ủi người phụ nữ đã khóc hơn mười phút mà nước mắt vẫn chưa ngưng chảy.
"Hic hic. . . . . ." Cô tiếp tục khóc, mặc dù không có giống như lúc nãy khóc rống lên, nhưng lại không ngừng thút thít, làm sao cũng không ngừng được.
"Được rồi, không phải là anh không sao rồi sao? Đừng khóc nữa, nhé?" Không biết đây là lần thứ mấy anh đưa tay lau nước mắt cho cô rồi, thật là vừa bực mình vừa buồn cười.
"Hic. . . . . ." Vương Du Hàm vẫn còn khóc.
Mới vừa rồi cô thật sự cho rằng mình sẽ phải mất đi anh, trong nháy mắt cơn sợ hãi mãnh liệt liền cắn nuốt cả thế giới của cô. Thời khắc kia cô cảm thấy mình như người ૮ɦếƭ đuối, trước mắt là một mảnh ẩm ướt, thậm chí hô hấp còn không được, cô thật sự đã bị dọa sợ, cho nên mặc dù hiện tại anh khỏe mạnh xuất hiện ở trước mặt cô, cô vẫn còn sợ hãi phát run.
Tạ Phái Hiên thật sự có chút bất lực, không thể làm gì khác hơn là thở dài, ôm cô vào trong иgự¢, thế nhưng, hơi ấm quen thuộc từ cơ thể của anh, lại làm nước mắt của cô rơi nhiều hơn.
Anh thật sự hoài nghi làm sao có thể có người khóc lâu như vậy mà không thiếu dưỡng khí chứ?
Đại não Vương Du Hàm đã dần dần tiêu hóa được chuyện anh vẫn không sao, chờ đón chính là rất nhiều phức tạp cảm xúc mãnh liệt sôi trào trong lòng cô, cô có rất nhiều chuyện muốn nói cho anh biết, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, lại khóc một hồi lâu nữa, sau khi hít thở sâu vài lần, cô rốt cuộc cũng ngừng khóc.
"Không có việc gì rồi hả?" Tạ Phái Hiên hỏi người phụ nữ trong иgự¢, con ngươi đen thâm thúy đưa mắt nhìn cô có vẻ cưng chiều vô tận. Cô khụt khà khụt khịt, nhẹ nhàng gật đầu.
"Anh không sao, ngay cả đầu ngón tay cũng không bị thương, không cần lo lắng nữa, được chứ?"
Cô lại khụt khà khụt khịt một lần nữa, cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Anh nàng cái mũi đỏ ửng và đôi mắt đang còn long lanh nước mắt, lần đầu tiên cảm thấy gương mặt này thật ra thì cũng rất đẹp, ít ra là sau khi khóc làm cho người ta yêu mến.
Không khí lâm vào một hồi yên lặng ngắn ngủi.
Anh biết cô đã khóc mệt rồi, vì vậy khẽ ôm lấy cô, không nói gì.
Mà cô đã khóc quá lâu, khóc đến choáng váng, hơn nữa có quá nhiều suy nghĩ phức tạp ở đáy lòng, một lúc sau cũng không biết nên nói cái gì, cho nên định không nói lời nào, lẳng lặng nghỉ ngơi trong иgự¢ anh.
Một hồi lâu, như cảm nhận được cảm xúc của người phụ nữ trong иgự¢ đã từ từ bình phục, vì vậy rốt cuộc anh cũng mở miệng ——
"Nói cho anh biết em là ai, được không?" Mặc dù tất cả chứng cớ đều chỉ về hướng anh đoán, nhưng, anh hi vọng có thể nghe thấy chính miệng cô thừa nhận cô chính là An Á.
Mặc dù sớm đoán được anh sẽ hỏi cô như vậy, thế nhưng khi anh hỏi thì cô vẫn không nhịn được mà giật mình.
Cô còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, tiếng bước chân dồn dập vang lên trên hành lang ——
"Phái Hiên!"
Giọng nói trầm thấp và lo lắng kêu to này chính là của cha Tạ Phái Hiên —— Tạ Kiến Hoa.
Tin tức Tạ Phái Hiên trọng thương đang trở thành tin tức nóng, mặc dù sau khi đưa các nạn nhân bị thương tới bệnh viện, Đới Vĩ đã ngay lập tức giải thích với phóng viên, nhưng mà bởi vì ngay từ lúc chuyện vừa xảy ra, chưa lấy được bất kỳ bằng chứng xác thực nào, thì đã bị giới truyền thong tung ra ngoài.
Hơn nữa những tin tức kia gần như là chỉ nói về chuyện Tạ Phái Hiên bị trọng thương, vẫn chưa tỉnh lại, chuyện này làm mọi người kinh hãi, nhất là người của nhà họ Tạ.
Tạ Kiến Hoa vừa nghe đến tin tức, lập tức gọi điện thoại cho Tạ Phái Hiên nhưng lại không gọi được, sau đó gọi điện thoại cho Đới Vĩ thì đầu dây bên kia lại báo bận, không cách nào biết được tin tuéc chính xác nên ông liền cùng vợ chạy tới bệnh viện xác nhận.
Mà khi đó Tạ Ân Hạo đang ở trong trường học giảng bài cũng vừa nghe đến tin tức, trong tình huống không liên lạc được với anh, lập tức chạy như bay tới bệnh viện để xem xét tình hình.
Về phần Phương Y Khiết, thật ra thì cô vốn là đang dạo phố, cô không hề biết gì về tin Tạ Phái Hiên xảy ra chuyện, nhưng người mẹ có lòng dạ muốn gả cô vào nhà họ Tạ, vừa nhìn thấy tin tức liền lập tức gọi điện thoại thông báo cho cô, muốn cô dù thế nào cũng phải chạy tới bệnh viện để thăm hỏi, vì vậy, cô cũng tới.
Tạ Phái Hiên cùng Vương Du Hàm đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy đám người bọn họ vội vã đi nhanh tới chỗ bọn họ.
Vương Du Hàm đột nhiên ý thức được mình đang tựa vào trong иgự¢ của Tạ Phái Hiên, vì vậy cô vội vàng đẩy Ⱡồ₦g иgự¢ rộng rãi ấm áp này ra.
Không có được câu trả lời mong muốn, hơn nữa cô lại đẩy anh ra, khiến Tạ Phái Hiên không nhịn được mà nhíu mày rậm lại.
"Phái Hiên, con không sao chứ?" Ánh mắt lo lắng của Tạ Kiến Hoa nhìn vào thân thể của con trai.
"Con không sao." Tạ Phái Hiên liếc nhìn cha, lạnh lùng trả lời.
"Nếu không có chuyện gì thì sao không gọi điện thoại về nhà, cậu có biết mọi người sẽ lo lắng hay không?" Sắc mặt của Lý Mỹ Huệ rất khó coi nguýt nhìn anh.
Tạ Phái hiên lạnh lùng liếc nhìn bà một cái.
"Mẹ." Tạ Ân Hạo thấy tâm tình mẹ không vui, đầu tiên là vỗ vỗ vào bả vai mẹ, trấn an tâm tình của bà, sau đó mới nói với Tạ Phái Hiên: "Không có việc gì là tốt rồi."
Phương Y Khiết đứng ở một bên không nói gì, nói cô hoàn toàn không lo lắng là nói dối, nhưng nếu phải nói cô rất lo lắng vậy thì càng không đúng, cô quan sát vị hôn phu của mình từ trên xuống dưới, sau khi xác định anh không hề bị thương, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không định tiến lên chủ động quan tâm.
Trong lòng như đặt xuống được tảng đá lớn, Tạ Kiến Hoa thở dài một hơi, nói: "Nếu không còn chuyện gì, chuyện cũng đã có David xử lý rồi, con vất vả cả ngày, nên về nhà nghỉ ngơi đi."
Ánh mắt của Tạ Kiến Hoa nhìn về Vương Du Hàm đứng ở bên cạnh Tạ Phái Hiên, chỉ nhìn liếc qua sau đó liền dời tầm mắt đi.
Mới vừa rồi không phải ông không thấy bộ dáng thân mật ôm nhau của con trai và cô y tá kia, chỉ là bây giờ ông chỉ lo lắng cho sự an nguy của con trai, không có thời gian phân tích tỉ mỉ hành động đó, bây giờ lo lắng đã được buông xuống, đầu óc cũng tự nhiên trở nên linh hoạt hơn.
Quan hệ thông gia giữa tập đoàn Việt bọn họ và nhà họ Phương đã bị trì hoãn một lần rồi, lần này ông không hy vọng lại xảy ra tình trạng này.
"Phái Hiên, Y Khiết lo lắng con bị thương nên cũng chạy tới đây, con nên đưa con bé về đi."
Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Phái Hiên nhìn về phía Phương Y Khiết, Phương Y Khiết không giải thích được liền khẩn trương, cô theo bản năng liền lùi về phía sau lưng Tạ Ân Hạo, sau đó nở nụ cười cứng nhắc đáp lại ánh mắt của Tạ Phái Hiên.
Rồi sau đó Vương Du Hàm cũng đối mặt với tầm mắt của cô, nhìn thấy Phương Y Khiết sợ hãi nở nụ cười với cô, từ đáy lòng của Vương Du Hàm dâng lên cảm giác tội lỗi.
Bởi vì một lúc trước, cô còn dựa vào иgự¢ vị hôn phu của người phụ nữ này mà khóc thút thít, hưởng thụ sự dịu dàng của anh.
"Thật ra thì em......" Phương Y Khiết mở miệng, đang muốn cự tuyệt, nhưng lời còn chưa nói xong, Tạ Phái Hiên đã lên tiếng cắt đứt lời của cô.
"Anh, làm phiền anh đưa Y Khiết về, em còn có chuyện phải xử lý, em đi trước đây."
Dứt lời, anh liền nắm lấy tay của Vương Du Hàm, không để ý tới ánh mắt khác thường của mọi người, xoay người rời đi.
Tạ Ân Hạo có chút thích thú liếc nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế phụ lái kia —— vị hôn thê trước của anh, đồng thời cũng là vị hôn thê hiện tại của Tạ Phái Hiên —— Phương Y Khiết, thật đúng là không biết nên nói gì.
"Thái độ của em có phải quá......"
"Quá như thế nào?" Cô hạ cửa kính xuống, hưởng thụ cơn gió mát nhè nhẹ phả vào mặt.
"Vị hôn phu của cô kéo một người phụ nữ khác rời đi, sao em không tức giận chút nào? Chẳng lẽ em không để ý sao?" Không tức giận thì thôi, lại còn ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.
"Anh muốn nghe lời nói thật sao?" Cô cong khóe môi lên, ngoái đầu lại liếc nhìn anh một cái.
Tạ Ân Hạo nhìn thấy nụ cười tinh nghịch kia, lại cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Cái ý niệm này vừa chui vào đầu, anh lập tức có chút nghi ngờ, quái lạ, trước kia cô là của vị hôn thê của anh thì sao anh lại không cảm thấy cô đẹp?
Không đợi Tạ Ân Hạo trả lời, Phương Y Khiết cắm đầu cắm cổ nói rồi, "Thật ra thì, em thật sự không có chút tức giận nào, ngược lại, em còn cảm thấy kết quả như thế rất tuyệt!"
"Rất tuyệt? Tại sao?" Anh bật cười.
"Em hỏi anh, anh có cảm thấy bầu không khí giữa Tạ Phái Hiên và cô y tá đó rất mập mờ hay không?"
"Anh không biết." Anh nhướng nhướng mày, không có bình luận.
"Sao lại có thể không biết, rõ ràng như vậy mà, mới vừa rồi lúc bọn họ rời đi, anh ấy còn nắm lấy tay cô ấy, nếu như không mập mờ, vậy sao lại nắm tay, hơn nữa, em nói cho anh biết, lúc chúng ta vừa tới, em đã nhìn thấy rất rõ Tạ Phái Hiên đang ôm cô y tá đó!" Cô hưng phấn nói xong, thái độ giống như là đang tám chuyện về người khác, mà không phải đang nói về vị hôn phu của cô.
Anh lơ đãng liếc cô một cái, nhìn thấy gương mặt hưng phấn và nụ cười tinh nghịch của cô, thật sự cảm thấy rất buồn cười.
"Vậy không phải em nên tức giận sao? Nó là vị hôn phu của em đấy." Hơn nữa cô lại còn vui vẻ như thế sao?
"Vậy thì thế nào, em nói thẳng cho anh biết, thà em tiếp tục làm vị hôn thê của anh còn hơn, Tạ Phái Hiên thật quá kinh khủng." Cô bĩu môi nói.
Thật ra thì ban đầu đối tượng mà cha quyết định thông gia với người nhà họ Tạ chính là Tạ Ân Hạo, bởi vì khi đó người thừa kế của tập đoàn Việt chính là anh, nhưng sau này cô cũng không hiểu tại sao lại thay đổi người thừa kế, không nghĩ tới chuyện sau đó vị hôn phu của cô cũng thay đổi.
Thời gian cô đảm đương chức vụ vị hôn thê của Tạ Ân Hạo còn chưa tới nửa năm, trong vòng nửa năm đó, dưới sự an bài của cha mẹ đôi bên đã cùng nhau ăn chung mấy bữa cơm, thành thật mà nói, mặc dù cô không đặc biệt thích Tạ Ân Hạo, nhưng ít ra không tính là quá bài xích anh.
Về phần Tạ Phái Hiên, cô thực sự chỉ có thể nói, nếu như cuối cùng nhất định phải gả cho anh, cô có thể sẽ suy tính tới chuyện xuất gia, bởi vì cô thật sự không thể chịu đựng được sự lạnh lùng của anh.
Huống chi, cô cũng cảm thấy Tạ Phái hiên thật ra thì cũng không để ý tới cô.
Mỗi lần các trưởng bối sắp xếp cùng nhau ăn cơm, ánh mắt anh nhìn cô còn lạnh lùng hơn so với lúc nhìn Đới Vĩ.
Mỗi lần chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt cùng ánh mắt của anh, cô liền không nhịn được mà nổi da gà.
Trong hai anh em của nhà họ Tạ, cô thật sự cảm thấy Tạ Ân Hạo thân thiện hơn nhiều.
"Kinh khủng? Nếu Phái Hiên biết vị hôn thê của nó hình dung về nó thế này, không biết có tan nát cõi lòng không đây?" Anh lắc đầu một cái, bất đắc dĩ cười.
"Anh không phải cảm thấy sao? Ánh mắt của anh ấy luôn rất lạnh, giống như chỉ dùng ánh mắt mà đã có thể làm người khác đóng băng."
"Em nói nó như vậy, nhưng thật ra em cũng không chán ghét nó đúng không, nếu không sao vừa nghe thấy nó gặp chuyện không may liền lập tức chạy đến bệnh viện thăm nó?"
Cô cong đôi môi đỏ mọng, phản bác: "Em không ghét anh ấy, chỉ là rất sợ anh ấy, mỗi lần chỉ cần vừa tiếp cận anh ấy, em sẽ có áp lực rất lớn, cho nên mới vừa rồi anh ấy nói có chuyện muốn, nói anh đưa em về trước, anh không biết em vui thế nào đâu."
Anh cười. Khó trách vẻ mặt cô như trút được gánh nặng.
Nhưng..., suy nghĩ kỹ một chút, bộ dạng của cô mỗi lần nhìn thấy Phái Hiên, thật giống như chuột thấy mèo, rõ rang nói chuyện như một cô bé con, nhưng ở trước mặt Phái Hiên lại an tĩnh như thục nữ, thật buồn cười.
"Nhưng nói thật, hôm nay lúc biết anh ấy xảy ra chuyện, em cũng không phải là không lo lắng." Tay cô gõ gõ vào mặt, con ngươi xinh đẹp bắt đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính, nửa đùa nửa thật nói.
Nghe vậy, anh gật đầu một cái, tự động lý giải, "Ừ, cho nên thật ra thì em vẫn có một chút tình cảm với nó." Nếu không, ngay cả lo lắng cũng không có.
Cô quay đầu liếc anh một cái, vẻ mặt có chút chột dạ.
"Thành thật mà nói...... Thật ra thì chuyện mà em lo lắng nhất chính là ngộ nhỡ anh ấy thật sự có chuyện gì, không biết cha mẹ em lại muốn gả em cho người nào đây, a, đương nhiên đó cũng không đồng nghĩa việc em hoàn toàn không lo lắng cho thương thế của anh ấy."
Chỉ là...... Anh biết đấy, em đã đổi qua hai vị hôn phu rồi...... A, ôi, em cũng không biết nên nói như thế nào..., tóm lại, thậtsự rất phiền, mỗi lần đều phải thích ứng với vị hôn phu mới cũng là chuyện rất phiền phức, hơn nữa có người nào lại lien tục đổi vị hôn phu, anh không cảm thấy như vậy rất buồn cười sao?" Cô đột nhiên ai oán oán trách.
Thật là buồn cười. Anh cố gắng nhịn cười.
Chỉ là, lời của cô làm anh nhớ tới nguyên nhân thực sự anh chạy tới bệnh viện.
Quan hệ giữa anh và Phái Hiên, vốn không có nhiều tình cảm anh em.
Dù sao lúc đầu Phái Hiên lấy thân phận con trai của tình nhân trở lại nhà họ Tạ, cho nên mẹ vẫn không thể nào chấp nhận nó, bởi vì sự tồn tại của nó chẳng khác gì là đang nhắc nhở cho mẹ nhớ về sự phản bội của cha, cho nên từ nhỏ anh đã rất khó để lại gần Phái Hiên, có lúc thậm chí ngay cả nói chuyện với nhau cũng rất khó.
Nhưng anh cũng không ghét Phái Hiên giống như mẹ ghét nó.
Đối với anh mà nói, Phái Hiên chính là một đứa em trai không thân quen mà thôi.
Khi anh bắt đầu cảm thấy Phái Hiên có tầm quan trọng trong cuộc đời mình, là lúc sau khi Phái Hiên thực tập ở nước ngoài về, quyết định bắt đầu tranh gia sản với mẹ.
Khi đó anh mới phát hiện, sự tồn tại của người em trai này có lẽ là mấu chốt quan trọng để có thể giải thoát anh khỏi số mệnh thừa kế tập đoàn Việt.
Thành thật mà nói, Phái Hiên nguyện ý tranh giành, thật sự anh rất vui, mà cuối cùng mẹ lại thua ở trên tay Phái Hiên, ngày chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Việt chạy khỏi tay anh, biến thành vật trong túi của Phái Hiên thì anh càng thêm khoái trá, thiếu chút nữa thì tự mình nói cảm ơn nó rồi.
Ban đầu lúc mẹ muốn đấu với Phái Hiên, anh cũng không hi vọng mẹ có thể đấu thắng Phái Hiên, cũng may kết quả giống như dự trù của anh, Phái Hiên thắng, cuối cùng cha cũng trao chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Việt cho Phái Hiên, cũng giao cho nó hai phần ba cổ phần trong tay mình.
Mẹ vì thế mà thiếu chút nữa tức ૮ɦếƭ, cảm thấy căm giận bất bình thay cho anh, bởi vì bà cho rằng tất cả mọi thứ của tập đoàn Việt nên thuộc về anh, còn Phái Hiên thì không nên lấy được dù chỉ một phân, nhưng thật ra anh cũng không thích gì mấy thứ đó.
Hôm nay nguyên nhân anh chạy tới bệnh viện, ngoại trừ việc lo lắng cho vết thương của Phái Hiên, quan trọng nhất chính là, anh lo lắng hơn nếu Phái Hiên thật sự ૮ɦếƭ, mẹ nhất định sẽ ép anh từ chức giáo viên, trở về tiếp nhận tập đoàn Việt.
Ngộ nhỡ chuyện thật sự xảy ra, vậy anh sẽ phải nhức đầu, có trời mới biết, anh không hề có hứng thú đối với chuyện trên thương trường.
Bây giờ biết được tin tức báo viết lf sao, Phái Hiên vẫn khỏe, hoàn toàn không có việc gì, tim của anh cũng bình thường trở lại.
"Em phải về nhà sao? Có cần anh đưa em tới chỗ nào không?" Anh quay lại hỏi cô gái bên cạnh đang ngẩn người nhìn dòng xe chạy qua.
"Anh thì sao? Bây giờ anh muốn đi đâu?"
"Anh không đi đâu cả, phải trở về trường học." Mới vừa rồi anh bỏ giữa chừng cuộc thí nghiệm đang tiến hành liền chạy ra ngoài, anh định trở về hoàn thành.
"Vậy m có thể tới được không?" Cô hỏi.
Anh nghi ngờ nhìn cô một cái. "Tới trường với anh? Em không sợ nhàm chán chứ?"
"Dù sao cũng đã lâu rồi em không trở về trường, đi tới trường một chút cũng được, anh yên tâm, em sẽ không làm phiền anh đâu, em sẽ tự đi dạo xung quanh một chút, coi như Gi*t thời gian." Cô cười bảo đảm.
"Vậy...... Được rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc