Người Vợ Mua Vé Bổ Sung - Chương 05

Tác giả: Lượng Nghiên

Đây là lần đầu tiên cô có cơ hội có thể đón con mình tan học.
Chỉ có một khoảng thời gian ngắn này để chắc cô và An Bách đi cùng nhau, không có mẹ Lưu, không có Tạ Phái Hiên, không có bất kỳ người nào, cho nên cô có thể không cần ngụy trang, có thể thoải mái diễn nhân vật mẹ này, mà không lo lắng bị bất cứ người nào phát hiện.
Vừa nghĩ tới khoảng thời gian chỉ có hai mẹ con bọn họ mà khó khăn lắm mới có được, bước chân của cô cũng nhanh hơn mấy nhịp.
Hôm nay sau khi nhận được điện thoại của mẹ Lưu, tâm tình của cô trở nên tốt vô cùng, không nhịn được dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành tất cả mọi công việc, để có thể tan sở đúng giờ, sau đó tới trường học đón An Bách tan học.
Vương Du Hàm vừa tới trường học, liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên tay, còn ba phút nữa mới đến giờ tan học, nhưng đã có không ít người đứng trước cổng trường học.
Chuông tan học vừa vang lên, các bạn nhỏ mặc đồng phục dưới sự hướng dẫn của giáo viên, từng bé từng bé một bước ra khỏi cổng trường, những khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu làm cho cô nhìn thấy cũng không nhịn được mà tươi cười, nhưng thứ làm cho cô nở gan nở ruột thật sự chính là bé trai đang đứng trước cổng trường.
"An Bách!" Khi cô nhìn thấy nó, liền vui vẻ đi tới.
Thấy người tới đón nó không phải là mẹ Lưu mà là Vương Du Hàm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bách có chút kinh ngạc nhưng cũng có chút vui mừng.
Vương Du Hàm mỉm cười với người giáo viên đứng bên cạnh An Bách, thầy giáo cũng đáp lại cô bằng một nụ cười thân thiện, bởi vì hoàn toàn chưa từng thấy qua Vương Du Hàm, thầy giáo cúi đầu hỏi An Bách, "An bách, cô ấy là?"
Thầy giáo biết đại khái hoàn cảnh gia đình của An Bách, vì vậy cũng không có bởi vì người tới đón An Bách đổi thành một người phụ nữ trẻ tuổi liền ngộ nhận đó là mẹ của An Bách.
"Dì ấy là bảo mẫu mới của con."
Nghe An Bách giải thích xong, xác định không phải người xa lạ cũng không phải là người xấu, thầy giáo mới yên tâm nới lỏng tay.
"Thầy giáo, hẹn gặp lại." Sau khi chào tạm biệt thầy giáo, Vương Du Hàm nở nụ cười đưa tay về phía An Bách, "Chúng ta về nhà thôi."
An Bách nhìn tay của cô một cái, sau đó đặt bàn tay nho nhỏ của mình vào trong lòng bàn tay của Vương Du Hàm.
Nó phát hiện rất nhanh, tay của dì không hề giống với tay của mẹ Lưu, tay của mẹ Lưu thô ráp, nhăn nhăn, nhưng tay của dì lại rất mềm, nên cảm nhận rất không giống.
"An Bách!" Đột nhiên, một cô bé chạy tới, nhiệt tình gọi nó lại.
Vương Du Hàm cùng An Bách song song quay đầu lại, cô nhìn thấy một cô bé có ngũ quan xinh xắn.
"An bách, dì ấy là mẹ cậu ạ? Lần đầu tiên tớ nhìn thấy mẹ cậu đấy!" Trên mặt của cô bé nở nụ cười tươi, bộ dáng nhiệt tình hiển nhiên có chút chênh lệch so với diện mạo xinh xắn của cô bé.
An Bách có chút xấu hổ mấp máy môi, còn chưa kịp mở miệng giải thích, cô bé lại lên tiếng trước.
"Mẹ cậu thật là xinh đẹp, xinh đẹp giống như tớ!"
An Bách ngẩng đầu nhìn Vương Du Hàm, nhìn khuôn mặt dịu dàng tươi cười của dì, sau đó nhớ tới tấm hình bảo bối của nó, dáng dấp mẹ ruột của nó.
Đúng, mẹ nó thật sự rất đẹp, mẹ là người xinh đẹp nhất trên thế gian.
Nhưng dì trước mắt không phải là mẹ của nó, hơn nữa cũng không có xinh đẹp như mẹ nó, mặc dù nó cũng rất thích dì, nhưng nó biết mẹ và dì không giống nhau.
Nó bĩu môi, hơi nhếch môi, không nói gì.
Ở trong trường học, từ trước đến nay nó không thích nói chuyện liên quan tới mẹ với người khác.
Mỗi người đều có mẹ, chỉ có nó không có, làm cho nó cảm giác mình không giống người khác, để cho nó ý thức được mình "Không bình thường", nó không thích nhắc tới, cũng là bởi vì nó không muốn người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn nó.
"Xin chào mẹ, con là Trương Tiểu Muội, là bạn gái mà An Bách thích nhất." Cô bé nhiệt tình vui vẻ giới thiệu bản thân mình với Vương Du Hàm."Hello, chào con." Sự hoạt bát của con bé khiến Vương Du Hàm không nhịn được mà mỉm cười.
An bách tức giận liếc mắt. "Tên của cậu là Trương Tiểu Mai, không phải Trương Tiểu Muội, hơn nữa tớ không có nói cậu là bạn gái của tớ."
"Nhưng mà ba tớ vẫn luôn gọi tớ là Tiểu Muội mà, hơn nữa tại sao tớ không phải là bạn gái của cậu, vậy rốt cuộc cậu muốn ai làm bạn gái của cậu?" Trương Tiểu Mai tỏ vẻ ngây thơ hỏi lại nó.
An Bách gãi gãi đầu, vẻ mặt khổ não, trong khoảng thời gian ngắn cũng thật sự không biết nên giải thích làm sao mới phải, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn cô bé, "Cậu cũng không thể gọi người khác là mẹ tùy tiện như vậy!"
"Mẹ cậu chính là mẹ tớ, tại sao tớ không thể gọi dì ấy là mẹ?"
Kỳ quái, tại sao mẹ nó lại là mẹ cô? An Bách thật sự cảm thấy không thể nói lý cùng Trương Tiểu Mai.
"Dì ấy không phải mẹ tớ, tớ không có mẹ, hơn nữa nếu như là mẹ tớ thì chính là mẹ tớ, cậu có mẹ rồi, sao lại phải giành với tớ làm gì?" An Bách không nhịn được mà trừng mắt nhìn cô.
Trương Tiểu Mai nghe vậy, kinh ngạc trố mắt nhìn lại nó."Cậu không có mẹ, làm sao có thể, mỗi người đều có mẹ mà!"
An Bách nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm xuống.
Nhìn xem, nó ghét nhất chính là như vậy.
Giống như nếu nó không có mẹ thì nó chính là quái vật.
Vương Du Hàm nhìn hai tiểu tử kia cãi vả, cảm thấy rất thú vị, cho đến cái đề tài này khiến nét mặt của An Bách thay đổi, bộ dáng ảm đạm làm cho cô đau lòng vô biên, cô không nhịn được ngồi chồm hổm xuống, ôm nó vào trong lòng.
An bách nhỏ bé có chút sửng sốt, nhưng không có cách nào để cự tuyệt cái ôm ấm áp như vậy.
"Tiểu Mai, An Bách đùa với con đấy, đương nhiên nó có mẹ rồi." Vương Du Hàm ôm An Bách, đôi mắt sáng cười nhìn cô bé, tiếp tục nói: "Con đoán đúng rồi, dì chính là mẹ của An Bách."
An bách có chút kinh ngạc nhìn cô một cái, không thể lý giải nổi.
"Đúng rồi, con biết ngay mà!" Trương Tiểu Mai trưng ra vẻ mặt "Tớ thông minh nhất" nhìn An Bách.
Vương Du Hàm quay đầu lại nhìn đôi mắt kinh ngạc lại có chút ngỡ ngàng kia, mỉm cười nói: "Dì chính là mẹ của An Bách, An Bách là bảo bối của dì." Sau đó dùng lực ôm chặt cơ thể bé nhỏ kia vào lòng.
"Thích thật, mẹ của cậu vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, không giống mẹ của tớ, rất hung dữ." Trương Tiểu Mai hâm mộ nhìn An Bách, chu mỏ oán trách.
"Con vừa nói ai hung dữ!" Một tiếng hét vang lên sau lưng Trương Tiểu Mai, dọa cho Trương Tiểu Mai nhảy dựng lên, vừa quay đầu lại nhìn thấy mẹ mình, cô bé hoảng hốt kêu lên, "Xong đời rồi, con cọp cái đến rồi! Chào mẹ, chào An Bách, con phải chạy đây!"
Dứt lời, Trương Tiểu Mai chạy như một làn khói.
Vương Du Hàm ứng phó không kịp, cũng không kịp đáp lại lời chào của cô bé, chỉ có thể buồn cười há hốc mồm mà nhìn cô bé chạy đi xa.
"Trương Tiểu Mai là bạn nữ nghịch nhất lớp chúng cháu." Tiểu đại nhân An Bách thở dài, biểu tình nhức đầu giải thích với cô.
Vương Du Hàm hiểu rõ gật đầu, đúng là nghịch ngợm, nhưng cũng thật đáng yêu. "Cô bé kia thật sự là bạn gái của con sao?" Cô tò mò nhìn chằm chằm mặt của con trai hỏi.
"Không phải." Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bách ửng hồng, vừa thẹn vừa vội vàng phản bác, vẻ mặt đáng yêu đó chọc cười Vương Du Hàm, làm cho cô vui vẻ cười to lên.
Không ngờ con trai của cô còn nhỏ tuổi mà đã có sức quyến rũ lớn như vậy, để cho người làm mẹ như cô cảm thấy kiêu ngạo đến không ngờ.
An Bách nhìn thấy nụ cười của dì, cảm thụ được nhiệt độ ấm áp của dì, nhớ lại lời nói vừa rồi của dì.
Dì nói, dì chính là mẹ nó.
Dì nguyện ý nói như vậy, có phải đại biểu cho việc dì cũng rất thích nó?
Mặc dù dì thật sự không phải mẹ nó, nhưng, nó thật sự rất thích dì.
Dì không giống như mẹ Lưu, mỗi ngày dì đều sẽ cùng làm bài tập với nó, buổi tối nào dì cũng sẽ đọc truyện cho nó nghe nhưng mẹ Lưu sẽ không, dỗ dành nó ngủ, mẹ Lưu cũng sẽ không.
Hơn nữa, có đến vài lần, dì đều ôm nó thật chặt, tựa như hiện tại vậy.
Nó không biết nên hình dung loại cảm giác này ra sao, tóm lại, nó rất thích cảm giác như thế này.
Cái đầu nho nhỏ của An bách di chuyển, đột nhiên ý tưởng lóe lên, lần trước lúc dì nhìn thấy nó rồi khóc, hình như là bởi vì đứa con của dì cũng giống như mẹ nó đã ra đi. . . . . .
Nếu nó thích dì, dì cũng thích nó, vừa lúc mẹ nó đã mất, mà đứa con của dì cũng đã ૮ɦếƭ, như vậy tại sao nó không dứt khoát nghĩ ra biện pháp, biến dì thành mẹ nó?
Con ngươi to của An Bách lóe lên tia sáng, vì càm giác đắc ý không thôi, cũng không nhịn được cười đến toét miệng.
"Chuyện gì làm cho hai người vui vẻ như vậy?"
Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Tạ Phái Hiên chẳng biết từ lúc nào đã đi tới phía sau hai người, giọng nói trầm thấp vừa vang lên, đã dọa Vương Du Hàm giật mình.
"Sao anh lại tới đây?" Cô trừng mắt, nhìn anh đột nhiên xuất hiện.
"Tôi tới đón An Bách tan học." Vẻ mặt anh tỏ ra như đây là chuyện đương nhiên.
"A, nhưng. . . . . ." Tại sao mẹ Lưu không nói cho cô biết, anh cũng tới đây.
Anh không có để ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của cô, vuốt vuốt đầu An Bách, "An Bách, cha tới đón con ... con có vui không?"
"Vui!" Trên khuôn mặt nho nhỏ của An Bách tràn đầy hưng phấn, đây là lần đầu tiên cha tự mình tới trường học đón nó, tất nhiên là nó rất vui rồi!
An Bách nhìn Vương Du Hàm, lại nhìn Tạ Phái Hiên, nó phát hiện vẻ mặt lúc cha nhìn dì rất khác, trước kia cha đều nhìn người khác bằng ánh mắt lạnh lùng, dĩ nhiên, ngoại trừ nó ra.
Nhưng nó vừa phát hiện cha cũng nhìn dì bằng ánh mắt dịu dành ấm áp.
Tạ Phái Hiên liếc mắt nhìn vẻ mặt có chút bối rối của Vương Du Hàm, rất tự nhiên cùng nắm một bên tay của con trai cùng với cô, sau đó cúi đầu hỏi con trai.
"Đói bụng không, chúng ta đi ăn trưa, An Bách muốn ăn cái gì?"
"Dì muốn ăn cái gì?" Quyết định nghĩ biện pháp biến dì thành mẹ mình, cảm giác mình nên lấy lòng Vương Du Hàm, vì vậy nó quay đầu hỏi cô.
"Gì cũng được, An Bách muốn ăn cái gì, dì sẽ ăn cái đó." Cô cười cười, không dám đối mặt với Tạ Phái Hiên rõ ràng đang cười, nhưng cô lại cảm thấy đôi mắt sắc bén thâm thúy của anh.
Mặc dù không có nhìn anh, nhưng cô có thể cảm giác được ánh mắt của anh thi thoảng lại dừng lại ở trên người cô.
"Vậy con muốn ăn MacDonald." An Bách vui vẻ hô to, một tay nắm chặt bàn tay rắn chắc ấm áp của cha, một tay kia nắm chặt bàn tay mềm mại của Vương Du Hàm, hai bàn tay nhỏ bé cũng được nắm chặt, làm cho nó có cảm giác rất thỏa mãn không thể giải thích được.
Đây chính là cảm giác có cha có mẹ sao?
Thật tốt quá, nó rất thích!
Sau bữa cơm trưa ba người bọn họ cũng không trực tiếp về nhà, An Bách đòi muốn ăn kem, vì vậy Tạ Phái Hiên dẫn bọn họ đến quán kem.
"Dì, dì thích ăn đậu đỏ sao?"
"Thích." Vương Du Hàm gật đầu một cái, ngọt ngào đáp lại An Bách.
"Vậy con cho dì đấy." An Bách lập tức lấy đậu đỏ từ trong cốc đá bào của mình bỏ vào trong cốc của Vương Du Hàm.
"Cám ơn." Vương Du Hàm cảm động hôn lên trán An Bách, hỏi "An Bách thích ăn đậu phộng đúng không, dì lấy cho con nhé?"
An Bách xấu hổ gật đầu một cái, Vương Du Hàm vui vẻ lấy đậu phộng từ trong cốc mình đưa sang cốc của An Bách.
Lần đầu tiên An Bách cảm thấy tâm tình tốt như vậy, bởi vì đây là lần đầu tiên cha tới đón nó tan học, hơn nữa cũng là lần đầu tiên nó có cảm giác nó giống như những người khác.
An Bách vừa ăn đá bào, vừa ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, bên tay trái là người cha mà nó yêu nhất, bên tay phải là dì mà nó thích nhất, ba người bọn nó ngồi quanh một cái bàn tròn ăn kem, nhìn giống như một nhà ba người.
Nếu như có thể biến thành một nhà ba người thật, vậy nhất định sẽ rất tuyệt.
An Bách khoái trá múc một thìa đá bào to đưa vào trong miệng, vẻ mặt hoàn toàn không che giấu được vui vẻ.
"Ôi trời, ăn mà kem dính đầy trên mặt rồi kìa." Vương Du Hàm buồn cười phát hiện ra trên má An Bách có dính kem.
"Có sao ạ?" An Bách nghi ngờ nghiêng đầu, lè lưỡi liếm môi một vòng.
Vương Du Hàm khẽ cười, nói: "Dì lau giúp con."
Tạ Phái Hiên ngồi đối diện với Vương Du Hàm, nhìn kỹ cô đang cầm giấy giúp An Bách lau đi vết kem dính trên mặt, động tác của cô dịu dàng cẩn thận, nụ cười ngọt đến mức như muốn ra mật rồi, mà bộ dáng An Bách cũng là vui vẻ hưởng thụ.
Con ngươi đen híp lại, có chút tư vị không nói rõ.
Thật là quá đáng, anh tới đón hai người bọn họ cũng không phải là để cho bọn họ lơ anh, nhưng bây giờ hiển nhiên là anh hoàn toàn bị lơ rồi.
Chỉ là, mặc dù có chút ghen tị, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này lại làm cho anh thấy cảm động.
"Cha." An Bách chợt quay đầu lại nhìn anh.
"Hả?" Giọng điệu của anh không mặn không nhạt, không biểu hiện ra cảm xúc ghen tị của mình, dù sao sự thật mình ghen với con trai cũng thật đáng xấu hổ.
"Con ăn kem xong rồi, có thể tới đó chơi không ạ?" Ngón tay An Bách chỉ về phía công viên nhỏ bên ngoài quán, bên trong có vài đứa bé đang chơi cầu trượt, cũng có nhiều đứa bé đang chơi đá bóng, xem ra không khí cũng rất náo nhiệt.
"Được." Anh gật đầu một cái.
Có được sự đồng ý của cha, An Bách lập tức nhảy từ trên ghế xuống, trực tiếp chạy tới công viên.
Rất tốt, bởi như vậy, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ánh mắt của Vương Du Hàm dõi theo bóng dáng của An Bách, còn ánh mắt của anh lại dừng lại trên gương mặt của cô.
Trên mặt cô là vẻ thỏa mãn cùng với cưng chiều, cô thật sự rất thích An Bách.
"Cô biết không?" Anh ăn bát kem đá bào của mình, đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" Tầm mắt của cô vội vàng dời qua người anh.
"Bộ dạng cô đối với An Bách, thân mật đến mức làm cho tôi cảm thấy cô coi nó như con ruột của mình vậy." Anh khẽ mỉm cười.
Lòng của cô cả kinh, vì trên mặt anh nở nụ cười mê người, cũng vì có chút chột dạ.
Cô đã vô cùng khắc chế, để cho mình tận lực chỉ giống như bảo mẫu yêu thích trẻ con.
Nhưng, trước mắt rõ ràng chính là con trai ruột của cô, là bảo bối quý giá nhất trên đời này của cô, dù kìm nén như thế nào, đều không thể nén xuống thiên tính của một người mẹ, hơn nữa cô vốn luôn cho rằng An Bách đã sớm ૮ɦếƭ bởi vì bệnh cấp tính rồi. Đây là cảm giác tưởng mất mà được khiến cô mừng như điên, muốn cô đè nén nó như thế nào đây?
"Tôi...tôi đã từng nói là tôi rất thích trẻ con." Cô trả lời có chút cứng ngắc.
Anh nâng lên lông mày, gật đầu một cái, khẽ cười, tiếp tục cúi đầu ăn đá bào.
Tạ Phái Hiên không tiếp tục đề tài này, để cho cô thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn anh ăn đá bào, lại liếc nhìn bát đá bào trước mắt mình, hồi ức quen thuộc lại trở về. . . . . .
"Tôi mời cô ăn kem."
Tạ Phái hiên tựa lưng vào bức tường ngoài cổng bệnh viện, vừa nhìn thấy An Á vừa mới tan việc đi ra, lập tức tiến lên nói ra những lời này.
"Sao cậu lại ở đây?" An Á bị người đàn ông này đột nhiên chặn đường dọa cho nhảy dựng lên. "Chờ cô tan việc, mời cô ăn kem."
An Á nhìn anh một cái, cười hỏi: "Tại sao?"
"Nhất định phải có lý do sao?" Anh hếch lên mày, thoải mái hỏi.
"Không có lý do gì sao?!" Cô hỏi ngược lại.
Thật ra thì cô và anh cũng coi như là có chút quen rồi, bởi vì cái người này cứ 2-3 tuần là lại vào bệnh viện một lần, nguyên nhân bình thường đều là cùng một cái—— đánh nhau bị thương.
Bởi vì thường gặp anh ở trong bệnh viện, mà anh luôn sau khi nhận thuốc xong, liền quay người lại vứt thuốc đi, cho nên để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.
Thân là một y tá, cô thật sự không thể tin có người lại lãng phí tài nguyên chữa bệnh như vậy được, cho nên cũng rất bận rộn để quản thẳng bé to xác huyết khí sôi trào này.
Vừa bắt đầu cô chỉ là ép buộc anh ngoan ngoãn uống thuốc, về sau cô lại giáo huấn anh hãy ngoan ngoãn đọc sách, đừng nên luôn đánh nhau gây chuyện với người khóc, đoạn thời gian đó anh luôn chê cô lắm lời, căn bản vừa để ý cũng không muốn để ý đến cô, nhưng số lần gặp mặt càng ngày càng nhiều hơn, một thời gian sau, người này có lẽ đã hiểu được càng hung dữ với cô thì cô sẽ càng quản anh, sau đó anh mới nhận thức được, ngoan ngoãn nghe lời của cô..., tránh khỏi mỗi lần vừa thấy mặt, cô luôn ghé vào lỗ tai anh lảm nhảm không để yên, làm cho anh không chịu nổi.
Hiện tại thì tốt hơn nhiều, mặc dù anh vẫn còn đánh nhau, nhưng số lần phải nhập viện cũng giảm đi, cứ như vậy số lần bọn họ gặp mặt cũng phải giảm theo mới đúng, nhưng, không có, số lần cô và anh gặp mặt ngược lại lại tăng nhiều hơn.
Bởi vì anh cứ ba ngày hai bữa chạy đến tìm cô, có lúc là muốn cô đi ăn trưa với anh, có lúc là nói anh cảm thấy rất nhàm chán, cho nên mới tìm cô tâm sự, còn có nhiều lần đặc biệt tới đón cô tan việc.
Mà hôm nay lại đợi cô ở trước cổng bệnh viện, nói muốn mời cô đi ăn kem?
"Mấy ngày trước không phải là cô nói thời tiết rất nóng, rất muốn ăn kem sao?" Anh nói.
An Á suy nghĩ một chút, mình có nói tới chuyện này, không sai, nhưng cô chỉ là thuận miệng nói thôi, không ngờ anh vẫn nhớ.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú có chút xấu hổ của anh, hình như đã hiểu rõ, nguyên nhân trong khoảng thời gian này anh không ngừng xuất hiện ở trước mặt mình.
Cô suy nghĩ, nói: "Được rồi."
Lấy được sự đồng ý của người đẹp, Tạ Phái Hiên vui sướng cong khóe môi lên, nói một câu "Đi thôi", sau đó liền leo lên xe máy chở cô đi ăn kem.
Vừa đi vào trong quán, cô liền phát hiện quán kem này rất đặc biệt, không có khách, không có chủ, chỉ có một con mèo, hơn nữa con mèo kia cũng chỉ khi bọn họ bước vào quán mới miễn cưỡng liếc nhìn một cái, không để ý tới bọn họ.
Sau giữa trưa của ngày hè nắng chói chang, tiếng ve kêu như đánh trống dưới gốc cây đại thụ, trong một quán kem mang phong cách cổ xưa, cũng chỉ nhìn thấy được một con mèo tam thể nằm trước cửa quán, cái đuôi của nó chốc chốc lại ngoe nguẩy.
Một trận gió thổi qua, làm lay động đến chiếc chuông gió treo ngoài cửa quán, tiếng chuông trong trẻo làm cho tâm tình người nghe cảm thấy thoải mái.
An Á nhìn qua quán một vòng, nghi ngờ hỏi: "Chủ không có ở đây, chúng ta ăn kem thế nào?"
"Tự phục vụ thôi." Tạ Phái Hiên quen thuộc đi vào trong quầy, ngước mắt hỏi cô: "Cô muốn ăn cái gì?"
Cô đi đến gần anh, cẩn thận tìm hiểu xem trong tủ lạnh có gì có thể chọn lựa, cô nhìn một hồi lâu, đưa ra quyết định cuối cùng.
"Tôi muốn ăn kem đậu đỏ."
Vì vậy Tạ Phái Hiên thay cô lấy một cốc kem đậu đỏ, còn mình lấy một cốc kem đường nâu.
"Người chủ không có ở đây, chúng ta như vậy có được không? Hơn nữa ăn xong trả tiền thế nào?" Cô vừa ăn kem, vừa nghi ngờ hỏi.
"Chủ của quán này đặc biệt lười biếng, thường thường đều không ở đây, con mèo thường xuyên trông cửa hàng, khách quen cũng biết, dù sao ăn xong kem rồi, để tiền trong ống ở quầy là được." Thân là khách quen, Tạ Phái Hiên đã sớm tập mãi thành thói quen, không hề cảm thấy kì lạ.
"Oa, đây là quán kem trung thực sao?" An Á rất ngạc nhiên, rất kinh ngạc vì lại có người có thể buôn bán như vậy.
Tạ Phái Hiên chẳng nói đúng sai cười cười, thuận tiện ăn trộm một thìa kem đậu đỏ của cô.
"Này!" Cô phát hiện hành vi ăn trộm của anh, lập tức lên tiếng kháng nghị.
"Sao lại dễ giận như vậy, trả lại cô một thìa là được chứ gì." Anh rộng rãi múc một muỗng đá bào đường nâu đưa tới trước miệng của cô.
Như vậy chẳng phải là ăn nước bọt của anh rồi sao?
Ah, mới vừa rồi anh cũng ăn nước bọt của cô rồi sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô không tự chủ được nhìn về phía bờ môi mỏng, môi của anh rất đẹp, dày mỏng vừa phải, khóe môi có chút vểnh lên, thoạt nhìn dáng vẻ rất hợp khẩu vị.
A! Cái gì vậy? Cô đang nghĩ lung tung gì thế này?
Tạ Phái Hiên đối với cô mà nói, như là một người em trai, sao cô lại có thể suy nghĩ lung tung như vậy được.
Cô trố mắt liếc nhìn đôi môi bên cốc đá bào đường nâu kia, bốn chữ gián tiếp hôn môi lập tức đập vào trên trán cô, trong nháy mắt làm cho mặt cô đỏ lên.
"Sao mặt cô đỏ vậy, nóng lắm à?" Anh không hiểu, nhưng không quên quay đầu lại tìm kiếm quạt máy, liền đặt xuống cái thìa xúc đầy đá bào anh định ép cô ăn, sau đó đi bật quạt máy.
Hô.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ nói thế nào, mặc dù cô đồng ý đi ăn kem với anh, nhưng cũng không có nghĩ tới việc muốn gặm cỏ non, nhưng bây giờ liền bởi vì một thìa kem lại liên tưởng lung tung.
"Được rồi, như vậy không nóng nữa rồi chứ?"
Tạ Phái Hiên trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy mái tóc đen của cô bởi vì gió thổi mà khẽ nhúc nhích, nụ cười đáng yêu và gương mặt hồng hào giống như quả táo mới chín vậy, thật sự làm cho người ta rất muốn cắn một cái.
Anh cong môi, lần nữa đưa một thìa đầy đá bào đường nâu đến trước môi cô.
"Này, như vậy không được đâu." Cô chần chờ lườm anh một cái.
"Tại sao lại không được? Không được chỗ nào?"
Anh thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu? Cô cũng không tin anh lại không biết uống nước miếng lẫn nhau có thể coi là hôn môi gián tiếp.
Cô nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, anh thanh thuần nhìn lại cô, bốn mắt hai người giao nhau thật lâu, cuối cùng vẫn là cô đỏ mặt.
Thật là ác độc, rõ ràng cô là chị cả thành thục, còn anh vẫn chỉ là em trai non nớt ư!
Không được, cô phải nói thẳng thắn mới được!
"Tạ Phái Hiên, cậu hãy thành thật nói. . . . . ." Cô híp mắt lại, tự cho là ánh mắt rất sắc bén nhìn chăm chú vào anh.
"Ừ, nói gì?" Anh buồn cười nhìn bộ dáng giả bộ hung dữ của cô thật là đáng yêu.
"Không phải là cậu muốn theo đuổi tôi đấy chứ?" Bằng không làm cái gì mà gần đây luôn tới bệnh viện tìm cô, vừa ăn cơm vừa đưa đón vừa mời ăn kem.
"Đúng vậy."
". . . . . .Cậu cũng nên thẹn thùng một chút đi chứ." Không ngờ anh sẽ thẳng thắn như vậy, 0.1 giây chần chờ cũng không có, lần này đổi lại là cô xấu hổ.
"Tôi không nói là tôi không ngại, dù sao đây là lần đầu tiên tôi có ý niệm muốn theo đuổi một cô gái, thật ra thì sâu trong đáy lòng của tôi cũng có chút xấu hổ."
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng mặt anh cũng không hồng, thật sự là làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra anh có nửa điểm xấu hổ.
"Này, cậu không biết tôi hơn cậu bao nhiêu tuổi sao? Tôi đã 26 rồi, mà cậu mới mười tám, đối với cậu mà nói không phải là tôi quá già rồi sao?" Cô rất tốt bụng nhắc nhở anh.
"Tôi thấy 26 vừa vặn xứng với tôi." Anh nhướng mày, mặt hả hê nói.
Cô ngơ ra, không biết nên nói gì, dừng lại một hồi lâu, quyết định nói thẳng ra.
"Cậu yêu chị gái sao? Sao không tìm nữ sinh tầm tuổi cậu mà nói chuyện yêu đương, thanh xuân đang tốt, đẹp không sao tả xiết!"
"Nữ sinh tầm tuổi tôi đều rất ngây thơ." Anh chán ghét cau mày.
Vị tiên sinh này, cậu cho rằng cậu thành thục lắm sao?
A, cô biết, anh nhất định là tuổi trẻ mới biết yêu, chờ thêm một chút, anh lớn hơn một chút nữa, rồi sẽ biết mình bây giờ chỉ là cảm giác choáng váng lúc đầu, không phải thật sự thích cô.
Cô cười ha ha hai tiếng, liếc nhìn anh, "Cậu nói nữ sinh cùng lứa với cậu ngây thơ, cậu không cảm thấy tôi cũng sẽ cảm thấy cậu ngây thơ sao?"
Bé trai to xác nghe vậy, khó chịu híp mắt lại, khuôn mặt đẹp trai không báo động trước gí sát lại gần cô.
Hù dọa rồi!
"Cậu làm gì thế?" Cô giật mình, cả người theo bản năng lui về phía sau.
"Cô ghét bỏ tôi?" Chóp mũi của anh gần như chạm vào mặt cô, giọng nói trầm thấp nghe thật nguy hiểm.
"Không, không phải ghét bỏ." Cô khẩn trương muốn lui về phía sau, đáng tiếc không đường có thể lui.
Cô chỉ là muốn cho anh hiểu được, số tuổi sẽ là một vấn đề lớn, hi vọng anh có thể hiểu mà thôi.
"Vậy cô chán ghét tôi?"
"Cũng không có ghét." Nhưng không ghét không có nghĩa là sẽ phải tiếp nhận theo đuổi của anh, nữ lớn tuổi hơn nam, cô không thể chịu đựng được ánh mắt khác thường của những người khác!
Ah? Vẻ mặt khẩn trương của cô đột nhiên trở nên sửng sốt.
Sao cô lại phải nhận lấy ánh mắt khác thường của những người khác chứ?
"Nếu không ghét, đó chính là thích!"
Thích?!
Cô đột nhiên hồi hồn lại, đang muốn lên tiếng phủ nhận, trên môi đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo cùng mềm mại.
. . . . . .
Vừa mới xảy ra chuyện gì? !
Cô. . . . . Mới vừa rồi sẽ không phải là bị hôn trộm đấy chứ?
Cô sững sờ nhìn người đã trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục ăn đá bào, chớp chớp mắt to, không thể tin được.
"Tôi thích cô, tôi muốn theo đuổi cô."
Anh kiên định nói xong, bờ môi mỏng nâng lên một đường cong đẹp mắt.
Ánh nắng chiếu vào quán, chiếu vào trên khuôn mặt đẹp trai còn có chút non nớt kia, mê người vô cùng.
An Á sững sờ, không biết nên làm sao để khuyên anh quay đầu lại là bờ, rõ ràng nội tâm kháng cự việc chị em yêu nhau, nhưng nhìn anh, không biết tại sao, gương mặt không nhịn được mà nóng lên, trong lòng rối loạn.
Bắt đầu từ mùa hạ này, bên người An Á còn thêm một bé trai to xác này, bỏ rơi thế nào cũng bỏ rơi không được, đuổi đều đuổi không đi, cuối cùng đứa trẻ to xác này lại trở thành chồng của cô.
Quả nhiên, liệt nữ vẫn sợ sói dây dưa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc