Người Vợ Mua Vé Bổ Sung - Chương 04

Tác giả: Lượng Nghiên

Bước chân của Vương Du Hàm dừng lại, toàn thân cô trở nên căng thẳng, nhịp tim đập kịch liệt, bắt đầu suy nghĩ nên làm bộ không nghe thấy gì trực tiếp đi ra ngoài, hay là xoay người lại đối mặt với người đàn ông ở phía sau.
"Không phải cô muốn thấy An Bách sao?!" Giọng nói êm tai vang lên lần nữa, lần này anh lại ném mồi dụ cô.
Quả nhiên, bước chân của Vương Du Hàm chỉ thiếu chút nữa là bước ra khỏi cửa phòng bệnh liền thu lại, cô vừa quay đầu lại, liền đối mặt với đôi con ngươi đen sâu thẳm.
"Chờ một chút nữa bảo mẫu sẽ đưa An Bách tới đây, cô muốn gặp nó, thì hãy ở lại đây đi."
"Thật sao?" Cô không giấu được vẻ mặt mừng rỡ.
"Thật, vào đi." Thu lại vẻ ngoài bệnh tật, anh nở nụ cười.
Lúc này, nếu như Phương Y Khiết vẫn còn ở đây, cô ấy nhất định sẽ cảm thấy như có dòng khí lạnh từ chân xộc thẳng lên đầu; còn đối với Đới Vĩ, hắn đại khái sẽ ngạc nhiên đến rớt cả cằm, hoài nghi Tạ Phái Hiên có phải là bị quỷ nhập vào hay không.
Còn Vương Du Hàm, bởi vì nghe anh nói có thể gặp được con trai, vì quá vui mừng nên đã làm cho cô không để ý đến nụ cười của anh có bao nhiêu dịu dàng.
Nhìn đồng hồ, anh nói: "Chắc là sẽ tới ngay thôi."
Vương Du Hàm không có cách nào đè nén sự H**g phấn cùng vui vẻ của mình, vẻ mặt tràn ngập ý cười, cho đến khi anh nói một câu nói, mới để cho tất cả lý trí của cô trong nháy mắt quay trở lại."Tại sao cô lại muốn gặp An Bách?"
Nụ cười của cô trở nên cứng nhắc, hỏng bét, cô còn chưa nghĩ ra được lý do nào gọi là “bình thường”. Anh nhếch cao mày, chờ cô trả lời.
"A, bởi vì...... Bởi vì tôi rất thích trẻ con." Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đưa ra cho anh một lý do không đủ sức thuyết phục này.
Anh bí hiểm nhìn chằm chằm cô bằng, ánh mắt kiên định không dời, làm cô cảm thấy chột dạ. "Thật đấy, tôi thật sự rất thích trẻ con." Cô đành phỉa nhấn mạnh laih.
Anh từ chối cho ý kiến nhếch khóe môi mỏng lên, nét mặt kia vừa giống như đã tin lời của cô nhưng cũng giống như không tin. Quá khó hiểu.
Cô đột nhiên có chút cảm thán lại có chút vui vẻ.
Hiện tại anh đã thay đổi thật rồi, trở nên như vậy làm cho người ta khó hiểu, không còn là người chồng đáng yêu trước đây của cômà hỉ nộ ái ố đều đều viết rõ trên mặt nữa rồi.
Nhưng, đây là một thay đổi tốt, dù sao lấy địa vị hiện tại của anh, nếu như trong đầu đang suy nghĩ gì cũng có thể cho người khác nhìn thấu, hình như cũng không phải là chuyện tốt gì.
"Cha!"
Một giọng nói non nớt mà vui vẻ vang lên phía sau lưng cô, cô vừa mới quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng dáng nhảy nhảy nhót nhót vụt thẳng qua trước mặt cô, xông thẳng vào trong *** người đàn ông kia.
Tạ Phái Hiên ngồi xổm xuống ôm lấy con trai vào lòng, cảnh tượng đẹp này khiến Vương Du Hàm không nhịn được mà vành mắt đỏ hoe.
"A? Cô y tá cũng ở đây?!" Đới Vĩ và bảo mẫu cùng bước vào.
Nghe thấy giọng nói của Đới Vĩ, Vương Du Hàm vội vàng nháy mắt mấy cái, nháy mắt để làm trôi đi nước mắt trong hốc mắt mình."Đúng vậy."
"Nhiều người như vậy, vậy thì tốt rồi, tôi có nấu cháo trắng dưa cải, mọi người cùng nhau ăn đi." Mẹ Lưu cười tủm tỉm nhìn cô.
"Cha, có cả mì gân nữa." An Bách nở nụ cười lấy lòng.
"Tiểu thiếu gia đặc biệt dặn dò nên không thể quên được, bởi vì ngài thích ăn." Mẹ Lưu buồn cười bổ sung thay An Bách.
"An Bách thật là một đứa con trai tốt, nếu như tương lai con ta cũng đáng yêu với thân thiết như vậy thì thật tốt." Vẻ mặt của Đới Vĩ đầy yêu thích và ngưỡng mộ.
Tạ Phái Hiên buồn cười liếc nhìn hắn.
"Cha, ai vậy?" An Bách rốt cuộc cũng chú ý tới sự tồn tại của người xa lạ trong phòng bệnh.
"Đó là cô y tá chăm sóc cho cha." Anh nhìn hốc mắt ửng đỏ của Vương Du Hàm, sau đó thay bọn họ giới thiệu lẫn nhau, "Nó chính là An Bách, con trai của tôi."
Vương Du Hàm kích động cắn chặt răng, cố gắng ngăn chặn dòng lệ nóng trong hốc mắt.
Con trai của cô không ૮ɦếƭ, hơn nữa còn lớn như vậy rồi, dung mạo giống như cha nó vậy, đẹp mắt như vậy, đáng yêu như thế...... Trời ạ, cô thật sự rất muốn ôm nó một cái.
Giống như là đọc được suy nghĩ của cô, Tạ Phái Hiên nhẹ nhàng đẩy An Bách một cái, nói: "An Bách, ôm dì y tá một cái đi."
An Bách có chút không hiểu nhìn cha, mặc dù không có hiểu rõ ràng tại sao lại cần làm như vậy, nhưng vẫn nghe lời đi tới trước mặt của Vương Du Hàm.
"Dì." An Bách ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn cô, khẽ nói.
"An Bách......" Bảo bối của tôi......
Cô nhẹ nâng gương mặt nho nhỏ của An Bách lên, tỉ mỉ nhìn, ở trong trí nhớ của cô, nó vẫn còn là một đứa bé ư ư a a ở trong lòng cô thổi nước nọt, nhưng chỉ chớp mắt, cũng đã lớn như vậy rồi.
Cô khẽ vuốt hàng mi, sống mũi thẳng cùng đôi môi hình thoi, lại nhẹ nhàng vuốt ve đôi má mềm mại của con...... Giờ khắc này, cô không thể nhịn được nữa.
Tất cả ý nghĩ nhắc nhở mình phải sống, không làm cho người khác cảm thấy cô quá kì lạ, trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ, nước mắt hoàn toàn vỡ đê.
"Dì, dì làm sao vậy?" Nước mắt cô vừa rơi xuống, An Bách vừa ngỡ ngàng lại vừa kinh ngạc, trong nháy mắt tay chân trở nên luống cuống.
Mà những người còn lại, trừ Tạ Phái Hiên ra, tất cả đều ngơ ngác cả ra.
Mẹ Lưu cùng Đới Vĩ hai mặt nhìn nhau, hai người đều không hiểu gì, hoàn toàn không rõ hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
"Cô ấy sao vậy?" Ánh mắt thăm hỏi của Lưu mẹ nhìn về phía Đới Vĩ.
"Tôi cũng không biết." Đới Vĩ mù tịt nhún nhún vai.
Ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Tạ Phái Hiên dừng lại trên người của Vương Du Hàm.
"Dì, dì chỉ là nhớ tới đứa con của dì thôi......" Cô khụt khà khụt khịt, ngẹn ngào nói.
An Bách suy nghĩ một chút, quyết định giang đôi tay bé nhỏ ra ôm lấy cô.
Đứa con của dì cùng với mẹ của nó đều không còn trên cõi đời này nữa sao?
Khó trách cha lại nói nó chạy lại ôm dì một cái, thì ra là vì vậy.
"Dì, ngoan, đừng khóc." An Bách sử dụng những từ ngữ nó có thể nghĩ tới để an ủi cô, đôi tay nhỏ bé vẫn không quên vỗ nhẹ ở trên lưng cô.
"An bách, cháu thật biết nghe lời." Lòng của cô trở nên ấm áp, sống mũi có chút cay cay.
"Cô y tá này tuổi còn trẻ, không ngờ đã có con rồi." Mẹ Lưu kinh ngạc nói.
"Khó trách cô ấy dỗ tổng giám đốc như dỗ dành một đứa trẻ, thì ra là đã sớm là một bà mẹ trẻ, dỗ dành đứa bé theo thói quen." Đới Vĩ kinh sợ nhớ lại sự kiện cho kẹo.
Tạ Phái Hiên nhướng cao mày rậm, yên lặng nhìn cô mất khống chế mà rơi lệ, hình ảnh cô ôm thật chặt An Bách vào trong lòng.
Anh biết, ý nghĩ này của mình có bao nhiêu buồn cười, quá sức tưởng tượng, thậm chí, anh không nghi ngờ chút nào sẽ có người cho là anh bị điên rồi.
Nhưng, anh thật sự cho là, cô, Vương Du Hàm, chính là An Á!
Tình huống trở nên có chút quỷ dị.
Trong nồi nước đang sôi sùng sục, những chùm bọt khí nho nhỏ theo đáy nồi mà nổi lên.
Vương Du Hàm gọn gàng cắt tỏi, thái sợi rau củ, cắt nấm hương thành từng khối, sau đó còn bào thêm một quả mướp.
Nước sôi, cô bỏ mì sợi đã chuẩn bị xong vào nồi, cô bận tối mày tối mặt, sau đó nghe trong phòng khách truyền đến tiếng thúc giục của Tạ Phái Hiên.
"Đã xong chưa? Tôi đói bụng."
Động tác của cô ngừng lại trong phút chốc.
Thực sự rất kỳ dị.
Cô lại đang nấu cơm ở nhà anh!
Nếu là một tháng trước kia có người nói cho cô biết, kế tiếp cô có thể có cơ hội lại một lần nữa xâm nhập vào cuộc sống của người đàn ông mà cô yêu nhất, cô nhất định sẽ không tin.
Nhưng sự thật lại chính là như thế.
Ngày hôm đó nhìn thấy An Bách, sau khi cô mất khống chế mà rơi lệ, anh không hỏi cũng không nhiều lời gì cả, chỉ là ngày ngày nói An Bách tới bệnh viện, để cho cô có thể gặp được An Bách.
Cô không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì, nhưng có thể có cơ hội gặp được con trai, cô không thể buông tha. Hơn nữa anh không hỏi cũng tốt, bởi vì cô không thể nghĩ ra được lý do gì để giải thích, cho nên cô cứ yên lặng như vậy mà xuất hiện trong phòng bệnh của anh trong thời gian mà An Bách tới, sau đó, một ngày trước khi anh xuất viện, anh hỏi cô ——
"Mẹ Lưu chuẩn bị về hưu, An Bách thiếu một bảo mẫu, cô có muốn làm không?"
"Hả?" Cô kinh ngạc nhìn anh.
"Tôi cho là cô rất thích nó."
"Tôi đương nhiên thích nó!" Cô không chút do dự lập tức đáp lại.
Anh nhếch cao lông mày, con ngươi đen suy nghĩ sâu xa mà nhìn cô.
Ánh mắt sắc bén kia giống như là muốn nhìn thấu cô, làm cho cô không khỏi chột dạ, không nhịn được bắt đầu lo lắng cho mình có phải đã để lộ chuyện gì hay không, sợ hãi có phải anh đã phát hiện ra điều gì rồi không.
Nhưng, cẩn thận nghĩ lại, không thể nào.
Bề ngoài của Vương Du Hàm không hề giống An Á một chút nào, hơn nữa chuyện An Á sống lại biến thành một người phụ nữ khác, thật hoang đường
Chuyện nói ra cũng sẽ không có người tin, anh làm sao có thể sinh ra hoài nghi, cô thực sự đã nghĩ nhiều quá rồi.
"Mẹ Lưu nói với tôi rất nhiều lần, bà định về hưu để chăm sóc cho con cháu của mình, cô đã thích An Bách, An Bách cũng thích ở chung với cô, sao cô không suy xét đến việc làm bảo mẫu cho An Bách?"
Cứ như vậy, bởi vì điều kiện có thể ngày ngày nhìn thấy An Bách, cũng có thể ngày ngày gặp được anh thật sự quá mạnh mẽ, mạnh đến làm cho cô nhất thời quên mất sau khi anh xuất viện, chỉ cần ở phía xa len lén nhìn anh, vì vậy, hoàn toàn không có biện pháp cự tuyệt mà kích động đồng ý.
Sau đó, cô ở chỗ này.
Cô bưng cơm trưa đã nấu xong, bát mì thơm ngào ngạt mùi dầu vừng lên mặt bàn, trong người đàn ông vốn đang xử lý công chuyện trong phòng khách liền tự động tự động xuất hiện trước bàn ăn.
"Rất thơm." Anh không tiếc lời ca ngợi, sau đó an vị ngồi xuống mà ăn ngấu ăn nghiến.
"Thật không hiểu nổi, rốt cuộc tôi đảm đương làm bảo mẫu của ai đây." Cô nhìn bộ dạng thanh thản của anh, thật không biết nên tức giận hay là nên buồn cười đây.
Nói là bảo mẫu, cô cảm thấy hình như mình còn kiêm thêm chức quản gia nữa.
Bởi vì trừ việc chăm sóc An Bách, cô còn nấu bữa trưa và bữa tối cho hai cha con bọn họ, có lúc trong nhà lộn xộn, cô nhìn không được liền phải chủ động dọn dẹp lại.
Kể từ khi tiếp nhận công việc bảo mẫu này, bên bệnh viện cô đã chuyển sang làm bán thời gian, bởi vì y tá trưởng không muốn để cho cô đi, dù sao nhân viên có thể tin cậy không đủ, lúc này cô mà từ chức, y tá trưởng sẽ đau đầu nhức óc.
Vì vậy, sau khi nói chuyện với y tá trưởng, bọn họ đã đạt được hiệp nghị, cô tạm thời chuyển thành y tá bán thời gian (giống như làm part-time ấy), mỗi ngày đều phải đến bệnh viện trình diện, nhưng không cần giống như nhân viên chính thức, phải làm việc trong một thời gian dài như vậy.
Mà đến chỗ của Tạ Phái Hiên, cô cũng giống như đang làm việc bán thời gian, buổi trưa mỗi ngày đến nhà họ Tạ trình diện, bởi vì An Bách đang học tiểu học năm nhất thì trừ thứ ba ra, đều chỉ học chắc buổi sáng mà thôi.
Nếu làm bảo mẫu của An Bách, theo lý thuyết, cô phải đi đón An Bách sau giờ tan học, nhưng bởi vì Mẹ Lưu vẫn làm đến hết cuối thàng, mẹ Lưu cũng không nỡ phải rời xa An Bách mà mẹ Lưu đã chăm sóc nó từ nhỏ cho tới lớn, cho nên kiên trì cho đến hết tháng này sẽ đón An Bách tan học, sau đó sẽ quay về nhà cùng cô gánh vác công việc.
Vì vậy buổi trưa cô liền trực tiếp đến nhà họ Tạ trình diện, trước tiên chuẩn bị xong bữa trưa, để cho An Bách vừa mới về nhà thì sẽ có ngay thức ăn nóng hổi để ăn.
Hôm nay là thứ ba, An Bách phải đi học cả ngày, nhưng buổi trưa cô vẫn đến nhà họ Tạ, thế nhưng lại không nghĩ tới, Tạ Phái Hiên lại ở nhà.
"An Á." Anh ăn mì trong bát của mình, đột nhiên mở miệng.
Cô ngẩn ra, hoài nghi mình có nghe lầm cái tên anh gọi hay không.
"Ngồi xuống ăn chung thôi." Anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt điêdqanlqd sửng sốt của cô, "Cô làm bảo mẫu của An Bách cũng được một tuần rồi, đã cảm thấy quen chưa?"
"Mới vừa rồi anh gọi tôi là gì?" Cô nhìn chằm chằm anh, thử dò xét hỏi.
Anh không thể nào biết cô là An Á được.
"Cái gì?!" Anh nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, sau đó rất tự nhiên tiếp tục ăn bát mì của anh.
Đúng, anh không thể nào biết được.
Linh hồn sống lại, chuyện hoang đường như vậy mới lúc bắt đầu cô vẫn không thể tin, tháng đầu tiên sau khi tỉnh lại, mỗi ngày cô đều hoài nghi mình đang nằm mơ, cho đến khi đã trải qua một thời gian khá lâu, cô không thể tiếp tục phủ nhận gương điêdqanlqd mặt hoàn toàn khác với gương mặt của mình trước kia, không thể phủ nhận sự thật rằng cô đã thật sự mượn cơ thể của Vương Du Hàm để trùng sinh.
Ngay cả bản thân cô cũng phải mất một thời gian mới tin được chuyện này là thực, làm sao anh có thể đột nhiên sinh nghi?
Cho nên, nhất định là cô nghe lầm rồi.
Nhưng, thành thật mà nói, gần đây cô phát hiện ra một chuyện, đó chính là ánh mắt anh nhìn cô đã thay đổi.
Gần đây cô có cảm giác lúc cô không để ý, anh luôn dùng ánh mắt dò xét mà nhìn cô, giống như muốn biết trên người cô có bí mật nào, anh cố gắng muốn nhìn thấu con người cô.
Cô đúng là không cách nào để kháng cự việc ngày ngày được ở chung với cha con bọn họ.
Nhưng, điều này cũng không đại biểu cho việc cô sẽ thay đổi dự tính ban đầu.
Hiện tại anh đã có tất cả, bất luận là danh lợi hay địa vị, còn có cả vị hôn thê xinh đẹp như hoa, cô tin tất cả những điều điêdqanlqd tốt đẹp này, chắc hẳn anh đã phải cố gắng rất lâu mới có được.
૮ɦếƭ qua một lần, cô mới hiểu được cuộc sống yên bình chính là hạnh phúc, cho nên cô không thể chỉ vì mình, lại có thể tùy tiện tham gia vào cuộc sống yên bình của hai điêdqanlqd người bọn họ hiện giờ, điều này tương đương với việc hủy hoại tất cả, đối với mỗi người đều không công bằng, nhất là Phương Y Khiết.
Nếu An Á đã ૮ɦếƭ bảy năm rồi, như vậy thì về sau hãy để cho cô sống trong lòng anh là được rồi, đừng xuất hiện nữa.
"Cô đang suy nghĩ gì vậy, sao vẻ mặt lại nặng nề thế?" Tạ Phái Hiên cắt đứt suy nghĩ của cô.
"Nặng nề? Có sao?" Cô có chút chột dạ cầm đũa lên, bắt đầu ăn mì.
Từng cử động của cô, tất cả vẻ mặt của cô đều bị Tạ Phái Hiên thu hết vào tầm mắt, tất cả tất cả càng làm cho anh thêm tin tưởng vào ý nghĩ điên khùng kia.
"Tại sao hôm nay anh lại ở nhà?" Cô đổi đề tài.
Anh buồn cười liếc nhìn cô một cái, ngay sau đó cô đã hiểu ý tứ của anh.
Đây là nhà anh, anh thích thì anh ở nhà, bảo mẫu như cô lại đi hỏi chuyện điêdqanlqd này hẳn là đã vượt quá khuôn phép rồi.
"Ý của tôi là, tôi cho là anh sẽ ở công ty, dù sao bây giờ cũng là giờ làm việc." Cô giải thích.
"Chẳng lẽ tổng giám đốc thì không thể nghỉ phép sao? Huống chi, thân thể của tôi vừa mới phục hồi lại, thỉnh thoảng nghỉ ngơi nửa ngày cũng không tính là quá phận chứ?"
Nói như vậy cũng không sai. Cô gật đầu một cái, tiếp tục cúi đầu ăn mì.
"Đã quen thuộc chưa? Công việc bảo mẫu này." Anh lại trở lại đề tài này một lần nữa.
Khẩu vị của anh không tệ, ăn hết một bát rồi, rất tự nhiên giơ bát lên trước mặt cô, cô theo bản năng nhận lấy, lấy cho anh thêm một bát mì nữa.
Thái độ của anh đối với cô rất tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như cô điêdqanlqd vốn thuộc về nơi này.
"Quen rồi." Cô gật đầu một cái, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, liền không nhịn được giương lên nụ cười thõa mãn, "An bách thật sự rất thân thiết, thật đáng yêu."
Mặc dù mới chăm sóc An Bách được một tuần lễ ngắn ngủi, nhưng mỗi ngày có thể để cho cô được chuẩn bị thức ăn cho nó, cùng làm bài tập với nó, nói chuyện phiếm với nó, dỗ nó ngủ, loại cảm giác này thật sự rất hạnh phúc.
Cô không ngừng cảm tạ ông trời, cảm tạ ngài đã không mang An Bách của cô đi, cảm tạ ngài đã cho cô cơ hội được chăm sóc và yêu thương nó, mặc dù chỉ có thể lấy điêdqanlqd thân phận bảo mẫu, nhưng như thế cũng đã làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Anh nhìn gương mặt không che giấu được tâm tình vui vẻ của cô, nói: "Cô có vẻ rất yêu thương An Bách."
"Ừ, tôi thật sự rất thích nó." Cô không nhịn được phụ họa, biểu lộ tình cảm sâu kín nhất ở trong lòng ra ngoài.
"Còn tôi thì sao?"
"Hả?!" Cô bị anh hỏi bất thình lình, có chút kinh ngạc nhìn anh.
Bây giờ là tình trạng gì? Anh không phải là sẽ có ý nghĩ gì đối với "Vương Du Hàm" chứ. . . . . .
Hai người bốn mắt chạm nhau, tầm mắt tương giao, nhịp tim cô đập kịch liệt, đầu óc trống rỗng, không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Không khí vừa quỷ dị lại lúng túng, một hồi lâu, anh lại đột nhiên lên tiếng.
"Tôi đùa thôi." Anh khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục ăn mì điêdqanlqd trong bát.
Cô kinh ngạc lườm anh.
Cô ngay cả một điểm cũng không thấy buồn cười được không? Vị tiên sinh này.
Nửa ngày không nghe thấy bất kỳ lời đáp lại nào của cô, anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt to tròn đang trừng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, không nhịn được cong nhẹ khóe môi.
Ánh mắt không tự nhiên với nụ cười mê người kia, làm cho cô không nhịn được hung hăng trừng anh một cái.
"Không nên đùa giỡn lung tung, sẽ dọa người khác đấy!" Cô có chút tức giận.
Anh không lưu tâm lắm nhún nhún vai, rất có hứng thú nhìn cô, "Vậy cô cũng không cần thiết phải tức giận, cô ở đây tức cái gì?"
Đương nhiên là giận anh tại sao lại có thể đùa giỡn với cô như vậy!
Bởi vì "Cô" là"Vương Du Hàm" .
Bởi vì cô biết bây điêdqanlqd giờ trong mắt anh nhìn thấy không phải là An Á.
Bởi vì cô biết rõ bên cạnh anh còn có một vị hôn thê.
Mặc kệ là bởi vì An Á, hay là bởi vì vị hôn thê của anh, tóm lại, tại sao anh lại có thể đùa giỡn với "Vương Du Hàm"!
"Tôi không tức giận, anh nghĩ nhiều quá rồi." Cô phủ nhận, nhưng trên thực tế, tâm tình vừa tức giận lại uất ức rất phức tạp làm cho cô không khỏi phiền não, cô diênanlqđ tức giận ăn hết bát mì, mang bát đũa của mình đặt xuống bồn rửa trong phòng bếp, sau đó lấy khăn lau đi vào phòng khách.
Tầm mắt của Tạ Phái Hiên lặng lẽ dõi theo bóng lưng đang tức giận của cô.
Trước kia, khi cô cảm thấy tức giận với anh, không muốn nói chuyện cùng anh, cô sẽ theo thói quen làm việc nhà để phát tiết lửa giận của mình.
Trước tiên cô sẽ lau bàn ghế và cửa sổ cho đến khi sáng bóng mới thôi——
Một bên anh vừa gắp sợi mì vào trong miệng, vừa nhìn cô cầm khăn lau đang dùng lực lau mặt bàn đá Thạch Anh màu đen.
Tiếp theo đó là lau sạch sàn nhà và cửa sổ đến nỗi không dính một hạt bụi——
Anh mang bát đũa và nồi mì đặt xuống bồn rửa trong phòng bếp, hình ảnh đầu tiên anh hoàn toàn đoán trúng, điều này làm cho tâm tình của anh rất tốt, vì vậy anh rất tốt bụng quyết định thay cô rửa sạch hết đống bát đũa này.
Trước khi rửa bát, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn, trong phòng khách diênanlqđ người phụ nữ kia đang cầm một lọ dung dịch tẩy rửa lau tấm cửa sổ sát đất của nhà anh.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh đang cố gắng làm chuyện nhà, khóe môi anh không nhịn được mà càng giương cao.
Anh vui sướng bắt đầu công việc rửa chén.
Anh biết, tiếp đó, cô sẽ tới ban công tưới cây và nhổ cỏ dại——
Rửa bát xong, bỏ tất cả bát đĩa đã rửa sạch vào trong máy hong khô, anh trở lại phòng khách, vừa đúng lúc nhìn thấy cô đi về phía ban công.
Bước chân của cô dừng lại, giơ tay lên, sau đó động tác này ngừng hồi lâu.
Anh đoán, cô nhìn thấy rồi.
Nhìn thấy dàn hoa bìm bìm mà anh trồng vì cô.
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu ngài cần."
Thang máy đi lên tầng cao nhất, cửa vừa mở ra, Đới Vĩ đã đứng chờ diênanlqđ ngoài cửa.
Bên ngoài thang máy là một không gian bao la, mới nhìn vào giống như một cái sân rộng, toàn bộ sàn nhà được ốp bằng đá Cẩm Thạch màu đen, vách tường bốn phía được sơn màu trắng, trong không gian to như vậy có một bên đặt một giá sách chứa đầy tạp chí thương nghiệp các loại, trong góc có đặt mấy chậu cây lớn xanh biếc, sau đó còn có một bộ ghế sa lon, trong không gian kiểu cởi mở có một quầy R*ợ*u, là phòng giải khát của tầng lầu này, khu vực xử lý việc công của Đới Vĩ cũng ở trong không gian này, mà phía bên trái bàn làm việc của Đới Vĩ, chính là phòng làm việc của tổng giám đốc Tạ Phái Hiên.
Tạ Phái Hiên bước ra khỏi thang máy, đồng thời nhận lấy túi giấy Đới Vĩ đưa, bước chân của anh không hề dừng diênanlqđ lại, một đường trực tiếp đi vào phòng làm việc của mình.
Đới Vĩ không đi theo anh, sau khi anh nhận lấy tài liệu, hắn liền chuyển hướng đi tới phòng giải khát để chuẩn bị cà phê cho anh.
Vừa vào phòng làm việc, Tạ Phái Hiên ngay lập tức rút tài liệu từ trong túi giấy ra nhìn kỹ.
Tài liệu không nhiều lắm, còn không đủ mười trang.
Anh đọc kỹ từng chữ từng chữ một, chuyên tâm tới mức khi Đới Vĩ gõ cửa phòng làm việc, đặt cốc cà phê Cappuccino tỏa mùi hương bốn phía lên bàn làm việc sau đó lại lui ra ngoài, anh cũng không có phát hiện.Sau đó, anh phát hiện được vài keyword (từ khóa).
Xảy ra tai nạn xe diênanlqđ cộ nghiêm trọng, hôn mê, tỉnh lại, cá tính đại biến.
Ánh mắt của anh rời khỏi tập tài liệu trong tay, nhìn phía ngoài cửa sổ, ngoài ý muốn phát hiện ra sáng sớm ngay dưới cơn mưa, ở phía đường chân trời lặng lẽ xuất hiện cầu vồng, một cảm giác vui sướng mãnh liệt dâng lên từ trong đáy lòng, làm cho anh không nhịn được mà cong khóe môi, cười khẽ một tiếng.
Sau khi đưa cà phê xong, Đới Vĩ bước vào phòng làm việc một lần nữa, nhìn thấy khuôn mặt từ trước tới giờ luôn rét lạnh lại lộ ra nụ cười, không tự chủ được trở nên ngơ ngẩn.
Hắn chưa từng nhìn thấy ông chủ cười như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng nụ cười phát ra từ sâu trong nội tâm như diênanlqđ vậy, chưa bao giờ từng tồn tại trong nội tâm của ông chủ.
"Tổng giám đốc, tâm tình của ngài rất tốt sao?" Hắn tò mò hỏi.
Chắc hẳn nguyên nhân làm cho tâm tình của ông chủ tốt như vậy là do phần tài liệu kia phải không?
Mấy ngày trước, ông chủ đột nhiên nói hắn đi điều tra về cô y tá đó, mặc dù ông chủ không có nói rõ nguyên nhân, mà hắn đương nhiên cũng không dám hỏi nhiều. Nhưng, hiển nhiên cô y tá đó tuyệt đối có sức ảnh hưởng đối với lão đại.
Chỉ là, có điều này làm hắn tò mò, trong tập tài liệu điều tra đó rốt cuộc là viết cái gì, lại có thể làm cho ông chủ từ diênanlqđ trước tới nay luôn lạnh lùng lộ ra nụ cười?
Tạ Phái Hiên nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nụ cười trên mặt trong nháy mắt thu lại, khôi phục lại lại vẻ lạnh nhạt như trước.
Hắn cầm lên trên bàn hương nồng sợi tổng hợp bố Chino khẽ nhấp một cái."Lão đại, ngài là không phải là đối cái đó Tiểu y tá có ý tứ?"
Đới Vĩ không có cách nào để kìm nén lòng hiếu kì của mình lại phát tác, dù sao nhiều năm qua đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn nhìn thấy ông chủ xuất hiện vẻ mặt của người bình thường, cho nên hắn rất không sợ ૮ɦếƭ, dùng ánh mắt có chút mập mờ nhìn ông chủ của mình hỏi.
Tạ Phái Hiên liếc xéo hắn một cái.
Đới Vĩ đi theo bên cạnh anh rất nhiều năm, làm việc rất chăm chỉ, tay chân gọn gàng, không lắm chuyện, năng lực cũng không khác trợ thủ đắc lực là bao, khuyết điểm duy nhất chính là thỉnh thoảng dây thần kinh của hắn lại đột nhiên lòì diênanlqđ ra, đương nhiên phần lớn thời điểm lòi ra đều không phải là chuyện công, cho nên mới có thể tiếp tục giữ hắn ở bên cạnh.
Mà khi dây thần kinh của hắn lòi ra, dấu hiệu rõ ràng nhất chính là hắn sẽ gọi anh là ông chủ, mà không gọi anh là tổng giám đốc, rất rõ ràng, hiện tại Đới Vĩ vốn định tán gẫu với anh.
"Xem ra, gần đây cậu rất rảnh rỗi?" Thậm chí lại có lực chú ý quan tâm tới chuyện riêng của anh?
Đới Vĩ lập tức an phận chuyển đề tài trở về, "Khụ khụ, cái đó, tôi muốn báo cáo với tổng giám đốc một tiếng, mới vừa rồi mẹ Lưu có gọi điện thoại, bà ấy nói trong nhà tạm thời có chuyện, phải xin nghỉ diênanlqđ trở về một chuyến, cho nên buổi trưa hôm nay không đi đón cậu chủ nhỏ được."
Tạ Phái Hiên cau chân mày.
Đới Vĩ tiếp tục báo cáo: "Chỉ là mẹ Lưu đã liên lạc với Vương tiểu thư, Vương tiểu thư nói cô ấy sẽ đi đón cậu chủ nhỏ tan học."
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hãy đổi buổi ăn trưa hôm nay cùng chủ tịch của Quan thị sang tuần sau, hội nghị buổi chiều cũng sắp xếp sang thời gian khác, thông báo cho chi nhánh công ty bên Châu Âu rằng hội nghị qua webcam sẽ chuyển santg buổi tối, bây giờ, đưa toàn bộ công việc cần hoàn thành vào hôm nay cho tôi."
Dời lại những công chuyện có thể dời, trước tiên phải hoàn thành xong tất cả mọi công việc của ngày hôm nay trong diênanlqđ sáng hôm nay.
Anh quyết định, hôm nay anh cũng sẽ đi đón An Bách tan học.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc