Người Vợ Mua Vé Bổ Sung - Chương 02

Tác giả: Lượng Nghiên

Mười giờ rưỡi tối.
Vương Du hàm vừa cúi đầu tìm kiếm chìa khóa trong túi, vừa hít sâu một hơi, thì thầm nói: "Vài chục năm làm y tá rồi nhưng hôm nay là mệt mỏi nhất."
Cô vừa mới than thở xong, chuẩn bị kéo cửa nhà ra, một bàn tay to ấm áp đột nhiên đặt trên đầu cô, dọa cho cô nhảy dựng lên.
Vừa quay đầu lại, khuôn mặt anh tuấn nam tính của anh trai đập vào tầm mắt, cô tức giận liếc người đàn ông cao lớn kia một cái.
"Anh, anh hù ૮ɦếƭ người ta rồi!"
Vương Tử Miễn khẽ mỉm cười, giọng nói trầm thấp mang theo nét cười, nói: "Anh đâu biết lá gan em lại nhỏ như diênadanlưqđ vậy, huống chi lúc vừa mới lên lầu, anh liền đi ngay sau em, em lại thần kinh thô sơ đến mức không phát hiện."
Dứt lời, Vương Tử Miễn có chút tức giận Pu'ng lên trán cô em gái.
"A, anh, đau quá!" Cô ôm trán kêu đau.
"Không đau làm sao em nhớ được, về sau đừng như vậy nữa, như vậy rất nguy hiểm, ngộ nhỡ đi sau em không phải là anh, mà là tên lòng dạ xấu xa nào đó thì làm thế nào?"
Nơi bọn họ ở là nhà trọ cũ kỹ không có thang máy, có tổng cộng năm tầng, mà nhà bọn họ ở tầng bốn, coi như sau khi đi vào tầng một, cô không có chú ý tới âm thang hắn thuận tay đóng cánh cửa sắt lại, nhưng bọn họ một trước một sau đi lên cầu thang dù sao vẫn có tiếng bước chân, hắn đâu diênadanlưqđbiết rằng cô hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
"Được rồi, em biết rồi." Cô đẩy cửa đi vào bên trong, xấu hổ cười cười.
Cô ngồi xổm người xuống mở tủ giày ra lấy ra hai đôi dép, một đôi đưa cho Vương Tử Miễn, một đôi khác lấy cho mình thay, vừa giải thích: "Sau này sẽ không như vậy nữa, hôm nay có lẽ là bởi vì em suy nghĩ quá nhập thần, mới không có chú ý tới anh đi phía sau em thôi."
Vương Tử Miễn nhận lấy đôi dép, nói: "Đang suy nghĩ gì mà ngay cả có người đi phía sau cũng không biết? Hơn nữa, em gái, em mệt quá nên hôn mê rồi à..., Em tốt nghiệp trường Y xong rồi chính thức làm việc ở bệnh viện cũng mới có vài năm thôi mà, ở đâu ra vài chục năm?"
Năm nay em gái nhà hắn 24 xuân xanh, nếu theo lời cô nói đã làm nghề y tá vài chục năm rồi, chẳng lẽ mới mười tuổi đã đi làm rồi hả?
Nghe vậy, Tim của Vương Du Hàm đập mạnh, vội vàng nở nụ cười xán lạn che giấu sự chột dah, nói: "Ôi, nhất thời nói sai thôi mà, làm gì mà bàn cãi kĩ như vậy."
Thật ra thì vừa rồi cô đang mải mê suy nghĩ, hành vi không ăn cơm cũng không uống thuốc của Tạ Phái Hiên nên giải quyết như thế nào cho tốt.
Mấy ngày nay tiếp nhận bệnh nhân này, cô phát hiện anh chẳng những không uống thuốc, mà còn chê bữa ăn của bệnh viện khó ăn, không có một bữa cơm nào là ăn hết, mặc dù bệnh tình của anh thoạt nhìn đã có khởi sắc, nhưng tình trạng như vậy, bệnh diênadanlưqđcủa anh cho dù có chuyển biến tốt cũng khó có thể khỏi hẳn, cho nên, cô phải nghĩ nghĩ biện pháp mới được.
"Dù là nói sai cũng sai quá nhiều đi." Vẻ mặt Vương Tử Miễn trở nên mờ mịt, chỉ là cũng không suy nghĩ nhiều, lại tiếp tục nhẹ nhàng xoa đầu Vương Du Hàm một lần nữa, cưng chìều nói: "Em ấy, mệt đến mơ mơ hồ hồ thế này cũng quá khoa trương rồi, có muốn nghỉ phép để ngủ bù không?"
"Không được đâu..., gần đây thiếu hụt nhân viên, hôm nay em còn phải trợ giúp cho phòng cứu cấp." Cô khẽ bĩu môi, không còn hơi sức để nói.
Sau khi hai người thay dép xong thì cùng nhau đi vào trong phòng khách, cha Vương ngồi ở trên ghế sofa xem TV thấy hai anh em bọn họ, liền quan tâm hỏi "Sao hôm nay cả hai đứa đều tan làm trễ như vậy, ăn cơm chưa?"
Vừa vào đến phòng khách, Vương Du Hàm lập tức vứt túi xách xuống ghế sofa, cả người co quắp ngồi phịch xuống ghế, ngay cả một đầu Ng'n t cũng không muốn cử động nữa.
"Con đã ăn qua rồi." Vương Tử Miễn liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, thời gian đã là mười giờ rưỡi đêm.
Vương Du Hàm nhắm mắt nghỉ ngơi, không quên đáp lại câu hỏi của cha."Con cũng ăn rồi."
Mặc dù công việc rất bận, nhưng cô vẫn nhân lúc có mười lăm phút nghỉ ngơi lúc hơn tám giờ, nuốt bữa tối nguội lạnh vào trong bụng.
Ánh mắt Vương Tử Miễn trở lại trên người em gái như không có khớp xương, nói: "Tiểu Hàm, mệt mỏi thì hãy mau tắm rồi đi ngủ đi."
"Ai nha, chờ một chút chờ một chút, hai anh em uống bát canh gà trước đã rồi sau đó hẵng nghỉ ngơi." Mẹ Vương bưng hai bát canh gà còn bốc lên hơi nóng đi ra từ phòng bếp, vừa nghe thấy bọn họ nói muốn tắm rồi đi ngủ, liền vội vàng lên tiếng.
Mới vừa rồi bà nghe thấy phía cửa chính có tiếng động, liền đoán được là con trai con gái đã trở về, vội vàng vàodiênadanlưqđ phòng bếp hâm lại canh gà lúc trưa cho chúng nó bồi bổ thân thể.
Gần đây hai anh em vẫn rất ăn ý, cũng bắt đầu làm thêm giờ, con trai mỗi ngày chưa đến mười giờ tối tuyệt đối chưa bước vào cửa nhà, còn con gái thì thời gian ra cửa càng lúc càng sớm, rõ ràng là giao ban sớm, nhưng buổi tối vẫn tầm tám chín giờ đêm mới về đến nhà.
"Oa, thơm quá đi!" Vừa ngửi thấy mùi thơm của canh gà, Vương Du Hàm lập tức ngồi bật dậy, hai mắt lóe ra ánh sáng chờ mong, nhìn sang bát canh trong tay mẹ, vẻ mặt thèm thuồng của cô khiến cho mẹ Vương không nhịn được mà bật cười.
Vương Tử Miễn nới lỏng cà vạt, để cặp tài liệu sang một bên, sau đó ngồi vào trên sô pha, hắn bưng một bát canh đưa cho em gái, sau đó mới cầm bát của mình lên. (hu hu anh trai tốt quá đi, ganh tị quá ><)
"Ừm...... Ngon quá." Vương Du Hàm uống một hớp, sau khi thõa mãn khen ngợi xong, liền hỏi mẹ "Mẹ, mẹ nấu nhiều canh gà không? Nếu như mà ngày mai con muốn mang tới bệnh viện một chút, thì có đủ không ạ?"
"Con muốn mang đến cho bệnh nhân của con uống?" Mẹ Vương nâng mày lên hỏi.
"Vâng." Vương Du Hàm gật đầu một cái, tình trạng thân thể Tạ Phái Hiên đã dần dần có chuyển biến tốt, hiện tại chính là thời điểm tốt để uống canh gà bồi bổ cơ thể.
Vương Mẫu cười lắc lắc đầu, nói: "Thật sự là chưa từng gặp qua y tá nào như con, người không biết còn tưởng rằng bệnh nhân kia là người nhà của con rồi."
Vương Du Hàm nghe vậy, động tác uống canh trở nên cứng nhắc.
"Cẩn thận nghĩ lại, kể từ tai nạn xe cộ hai năm trước, Tiểu Hàm thật sự đã thay đổi rất nhiều." Cha Vương phụ cũng mở miệng, một bên ông vẫn cầm điều khiển TV để chuyển kênh, vừa nói: "Trước kia thái độ của con đối với công việc luôn tùy tiện, luôn xin nghỉ, thiếu chút nữa là phải cuốn gói khỏi bệnh viện rồi, hiện tại anh trai bảo con xin nghỉ, con còn nói nhân viên không đủ nên không thể xin nghỉ, bệnh nhân khó trị con lại có kiên nhẫn như vậy, thậm chí còn tự mình nấu cháo cho bọn họ ăn, trước kia con ngay cả cơm cũng không nấu."
Vương Du Hàm nghe được lại cảm thấy chột dạ.
"Ai nha, mọi người đều nói một người vừa từ quỷ quan môn trở về thì sẽ khác, Tiểu Hàm nhà chúng ta không phải là một ví dụ sống sờ sờ sao, hơn nữa thay đổidiênadanlưqđ không tồi, trước kia con được hai cha con ông cưng chiều đến vô pháp vô thiên, trở thành tiểu công chúa bốc đồng, như bây giờ không phải tốt hơn nhiều sao, vừa thân thiết lại khéo léo." Ánh mắt mẹ Vương nhìn Vương Du Hàm tràn ngập yêu thương.
"Vậy cũng đúng, sau khi em ấy hồi phục lại từ tai nạn xe cộ đó, thật sự là so với trước kia ngoan không chỉ gấp một trăm, chỉ là mặc kệ lúc trước là tiểu Hàm tùy hứng, hay là Tiểu Hàm khéo léo thân thiết như hiện tại, thì vẫn đều là em gái yêu quý của con." Vương Tử Miễn đặt cái bát không xuống, vẻ mặt cưng chiều nhìn về phía Vương Du Hàm ngồi ở bên cạnh, không nhịn được lại đưa tay xoa đầu cô. (gato quá, bao giờ mình mới có anh trai như thế này)
Vương Du Hàm nghe vậy, không nhịn được cong khóe môi lên.
Cô đặt bát canh trong tay xuống, cảm động dựa gần bên người Vương Tử Miễn, ôm cánh tay của hắn, làm nũng hô lên: "Anh, anh đối với em thật tốt."
"Em là em gái duy nhất của anh, anh không đối tốt với em thì đối tốt với người nào." Vương Tử Miễn buồn cười nhìn cô, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy yêu thương cưng chiều.
Vương Du Hàm cười cười không nói, tầm mắt rũ xuống che đi vẻ chột dạ.
Hắn sai rồi, thật ra thì cô không phải là em gái của hắn.
Bọn họ đều cho rằng sau tai nạn xe cộ nghiêm trọng đó, Vương Du Hàm may mắn tỉnh lại, nhưng kỳ thật người tỉnh lại không phải là Vương Du hàm, mà là cô — An Á.
Thành thật mà nói, cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhớ rất rõ mình sau nửa năm nằm trong bệnh viện, cuối cùng vẫn là không địch lại với bệnh tật mà ૮ɦếƭ đi, cô cảm thấy cả người cô nhẹ nhàng rời khỏi thân thể của cô, thậm chí còn tận mắt thấy thấy thi thể của mình bị hỏa táng, sau đó, hồn phách của cô phiêu dạt khắp nhân gian.
Cô không biết đến tột cùng mình đã phiêu dạt bao lâu, chỉ nhớ rõ lúc đó mình bị một vùng ánh sáng hấp dẫn, cô ngơ diênadanlưqđ ngẩn đi vào bên trong vùng sáng đó, sau đó lại đột nhiên cảm nhận được một cơn đau đớn, tiếp đó liền không ý thức được gì nữa.
Đợi đến lúc ý thức của cô trở lại thì cô kinh ngạc phát hiện mình lại nằm ở trong bệnh viện.
Cô nhìn khung cảnh trước mắt, nhìn thấy trần nhà trắng để lại cho cô ấn tượng sâu sắc, bởi vì nửa năm trước khi cô ૮ɦếƭ mỗi ngày đều nhìn thấy cảnh sắc giống nhau như đúc.
Phòng bệnh của Vương Du Hàm, lại chính là phòng bệnh mà cô ở trước khi ૮ɦếƭ, thậm chí là còn nằm cùng một cái giường.
Sau khi tỉnh táo lại, cảm giác toàn thân đau đớn đã làm cho cô nhận thức được mình không còn là một linh hồn bị trôi dạt nữa, mà là một con người rõ ràng, khi đó, cô cho rằng thời gian trôi dạt đó chỉ là một giấc mộng, nhưng khi cô nhìn vào trong gương, thấy gương mặt xa lạ của chính mình thì cô mới hiểu được đó không phải là một giấc mộng.
Cô trùng sinh, nhưng không bao giờ là An Á nữa, mà là một cô gái sau khi gây gổ với bạn trai, vô cùng kích động mà không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ.
Cô gái này tên là Vương Du Hàm, năm nay hai mươi bốn tuổi, có một người anh trai cưng chiều cô ấy như công chúa, một người cha dỗ dành cô ấy như nữ vương, một người mẹ đối với cô ấy vừa yêu lại vừa diênadanlưqđ hận, bởi vì sợ cô bị hai người đàn ông trong nhà này cưng chiều thành bà hoàng vô pháp vô thiên, mà không thể không đen mặt được.
Vương Du Hàm bởi vì tai nạn xe cộ mà vào viện, nhập viện sau khi đã mất đi khả năng hô hấp và nhịp tim, sau khi khẩn cấp cấp cứu mới khôi phục được tính mạng, sau đó hôn mê gần nửa năm, mới tỉnh táo trở lại.
Tất cả mọi người đều cho là Vương Du Hàm đã tỉnh lại, nhưng chỉ có chính cô mới biết, là cô — An Á đã sống lại, còn Vương Du Hàm chân chính đã ૮ɦếƭ.
Cô thay thế Vương Du Hàm, trở thành cô ấy tiếp tục cuộc sống.
Bởi vì tai nạn xe cộ làm cho thân thể Vương Du Hàm bị thương nặng, cô tốn suốt cả một năm để hồi phục trở lại, cũng lợi dụng khoảng thời gian một năm kia để tìm hiểu thân phận mới của mình, sau đó cô phát hiện rõ ràng một chuyện, thời gian trôi qua khác với cô nghĩ.
Cô cho là từ lúc cô tử vong đến lúc sống lại cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi, nào có thể đoán được thế nhưng đã bảy năm trôi qua.
Trong lúc làm trị liệu, cô nghĩ thật vất vả mới có thể sống lại, cô nhất định phải làm cho thân thể của mình nhanh tốt lên, sau đó đi tìm Tạ Phái Hiên, cho anh biết đến sự tồn tại của mình, nhưng sau đó lại diênadanlưqđ thấy tin tức trên báo viết rằng anh đã tiếp nhận vị trí tổng giám đốc tập đoàn Việt, đồng thời cũng đã có một vị hôn thê môn đăng hộ đối.
Vừa bắt đầu, cô cho là ông trời cho cô trùng sinh, là vì để cho cô có cơ hội lại làm vợ chồng với Tạ Phái Hiên, cho nên tin tức này anh có vị hôn thê đối với cô mà nói, thật ra thì đả kích rất lớn.
Nhưng sau này, cô đã nghĩ thông rồi.
Ông trời để cho cô lấy thân phận của Vương Du Hàm sống tiếp, có lẽ không phải ban cho cô cơ hội yêu đương với Tạ Phái Hiên lần nữa, mà là cho cô cơ hội có một gia đình trọn vẹn.
Cô vốn là cô nhi, chưa từng có lĩnh hội qua sự quan tâm của cha mẹ có bao nhiêu ấm áp, sau khi trùng sinh, với thân phận Vương Du Hàm này, lần đầu tiên cô hiểu cái gì gọi là mái nhà ấm áp.
Mặc dù linh hồn của cô là An Á, cô cũng không biết rõ vốn Vương Du Hàm là dạng người như thế nào, cô giơ tay nhấc chân, thậm chí ngay cả sinh hoạt tập quán cùng cá tính đều có khác biệt lớn đối với Vương Du Hàm, nhưng người nhà của Vương Du vẫn vô điều kiện đón nhận cô.
Sau tai nạn xe cộ, bọn họ lấy lí do trí mất trí nhớ để lý giải tất cả hành động của cô, bọn họ không bởi vì cô trở nên xa lạ mà xa lánh cô, ngược lại cẩn thận quan tâm cô, cảm giác gia đình ấm áp này cô chưa diênadanlưqđ bao giờ được càm nhận qua.
Sau đó cô mới nghĩ thông suốt, có lẽ ông trời chân chính muốn cho cô cơ hội có được tình thân.
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, uống canh gà xong rồi, hai anh em các con mau tắm rồi đi ngủ đi, sáng mai lại phải đi làm sớm, mỗi ngày mệt như vậy, thân thể sao chịu được." Mẹ Vương vừa dọn dẹp bát canh, vừa giao phó.
"Mẹ, canh gà này......" Cô hỏi.
Mẹ Vương cười cắt đứt lời cô, nói: "Mẹ biết rồi, con yên tâm, mẹ sẽ giúp con chuẩn bị, sáng sớm ngày mai hâm lại là có thể mang đi được."
"Mẹ, cám ơn mẹ." Cô ôm lấy mẹ, làm nũng cười cảm ơn.
Cô thật sự cảm tạ, cảm tạ trời cao để cho cô sống lại, cảm tạ trời cao khiến cô vốn là cô nhi, sau khi sống lại có thể nắm giữ một gia đình hạnh phúc như vậy, mặc dù mất đi cơ hội yêu nhau lần nữa cùng người đàn ông mình yêu, nhưng lại để cho cô có tình thân mà kiếp trước cô không cách nào có được.
Đối với Tạ Phái Hiên mà nói, An Á đã ૮ɦếƭ bảy năm, nếu anh thật sự vất vả mới có được thành tựu của ngày hôm nay, thật vất vả mới vượt qua khỏi ám ảnh sau cái ૮ɦếƭ của người vợ, cũng rốt cuộc có một người phụ nữ có thể ở bên cạnh anh chăm sóc anh thật tố, như vậy, không nên tham gia vào cuộc sống của anh nữa, có lẽ mới là quyết định đúng đắn đối với hai người bọn họ.
Vì vậy, cô cuối cùng cũng quyết định, lặng lẽ giấu phần tình cảm đối với Tạ Phái Hiên vào trong lòng, chỉ cần thỉnh thoảng còn có thể đọc tin tức của anh từ báo chí, biết anh sống rất tốt rất hạnh phúc, như vậy cô cũng an tâm.
Ông trời thật sự đối xử với cô không tệ, mặc dù không để cho cô có cơ hội yêu Tạ Phái Hiên, nhưng lại một lần nữa đưa anh lại gần cô như vậy, để cho cô có cơ hội tự mình chăm sóc anh, coi như bọn họ có thể ở cùng nhau trong đoạn thời gian ngắn diênadanlưqđ ngủi này, cô cũng cảm thấy thỏa mãn.
Hiện tại cô chỉ hi vọng anh có thể nghe theo cô, sau khi xuất viện thì hãy bảo vệ thân thể của mình cho thật tốt, đừng làm cho những người yêu thương anh phải lo lắng.
"Sao anh lại vứt thuốc?"
Vương Du Hàm tức giận nhưng không biết phải làm sao, bởi vì cô vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy anh đang vứt thuốc.
Tạ Phái Hiên thật sự là một bệnh nhân vô cùng không hợp tác, cho dù là trước kia hay hiện tại cũng như thế.
Cô còn tưởng rằng đã nhiều năm như vậy, đã trưởng thành rồi, đối với chuyện uống thuốc cũng đã quen rồi, kết quả lại. . . . . . Ai.
Anh bởi vì bệnh dạ dày cấp tính mà vào viện, y tá trưởng vốn nghĩ bởi vì thân phận của anh là tổng giám đốc tập đoàn Việt, tuyệt đối không thể có một chút khinh thường hoặc chậm trễ, cho nên coi như cô có năng lực chuyên nghiệp đủ để cho y tá trưởng tin tưởng, nhưng lúc bắt đầu y tá trưởng vẫn quyết định lựa chọn người có thâm niên hơn, y tá có nhiều kinh nghiệm phục vụ cho bệnh nhân VIP hơn tới chăm sóc cho đại nhân vật này, cho đến khi củ khoai lang nóng bỏng tay này chọc cho bốn vị y tá có thâm niên phụ trách bệnh nhân VIP chạy đi, bệnh án của anh mới rơi vào trên tay cô.
Sau khi lật xem qua bệnh án của anh, mới biết anh bởi vì bị loét dạ dày đã lâu mà xảy ra biến chứng xuất huyết cấp tính.
Dạ dày bị bệnh thông thường là do ngày này qua ngày khác dồn lại mà sinh bệnh, lúc bắt đầu thì chỉ là viêm dạ dày thông thường, nếu người bệnh xem thường bệnh tật của mình mà không trị liệu, để lâu sẽ chuyển thành loét dạ dày, mà giống như Tạ Phái Hiên vừa bị loét dạ dày lại còn bị xuất huyết cấp tính, nhìn một cái cũng biết anh căn bản chưa từng nghiêm túc để ý tới bệnh bao tử của mình, mới có thể khiến tình trạng trở nên nghiêm trọng như thế.
Nghĩ đến đây, Vương Du Hàm liền không nhịn được lửa giận, giận anh sao có thể không biết thương tiếc cho cơ thể mình như thế.
Chính thức tiếp nhận chăm sóc anh, cô mới phát hiện rõ ràng anh không uống thuốc, hơn nữa thói xấu vứt thuốc lại tái phát, dạ dày cũng đã loét đến xuất huyết, sao vẫn không ngoan ngoãn, tình nguyện để cho bệnh tật ђàภђ ђạ mình mà vẫn không muốn uống thuốc.
"Tại sao lại là cô?" Vứt thuốc vào thùng rác, Tạ Phái Hiên xoay người lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái.
"Tạ tiên sinh, tha thứ cho tôi nhắc nhở anh lần thứ tám trăm vạn, ngoại trừ tôi ra anh không có sự lựa chọn nào khác." Dĩ nhiên mấy chữ tám trăm vạn này có chút khoa trương..., nhưng cô thật không có dọa anh, y tá có thể tiếp nhận bệnh nhân VIP cũng đã bị anh chọc tức chạy hết cả rồi.
Tạ Phái Hiên vốn định không để ý tới cô nữa, nhưng một mùi hương quen thuộc đột nhiên nổi lên, anh nghi ngờ nhíu đôi mày rậm lại.
"Cháo cà rốt sườn?" Anh thích.
Cô khẽ cười, đồng thời giơ giơ bình giữ nhiệt trong tay, "Mũi của anh thính thật đấy, còn có cả canh gà nữa."
Anh ngồi xuống ghế salon, con ngươi sâu thẳm nhìn cô với vẻ sâu xa.
"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Cô đổ cháo trong bình giữ nhiệt vào bát, vừa nghi ngờ hỏi anh.
Anh không có trả lời, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Đây là cô làm?"
"Cháo là tôi làm, còn canh gà là mẹ tôi nấu." Cô khẽ gật đầu, đặt thìa vào trong bát cháo, sau đó bưng đến trước mặt của anh. "Mau ăn đi."
Chóp mũi truyền tới mùi thơm quen thuộc mà nồng đậm, anh nhìn thấy bàn tay cô bưng bát cháo đến trước mặt anh, tâm trạng bình tĩnh cả đêm trong nháy mắt lại trở nên rối loạn rồi.
"Tại sao cô phải làm như vậy?" Anh hỏi.
"Không phải anh không quen ăn thức ăn của bệnh viện sao?" Cô nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của anh, hỏi ngược lại anh bằng giọng bất đắc dĩ.
Trên bàn giường bệnh vẫn còn bày bữa sáng mà bệnh viện mang tới, đúng là anh một miếng cũng không có động tới.
"Cho nên cô liền tự mình nấu cháo cho tôi ăn?" Con ngươi đen sâu thẳm nhìn cô, từ đầu đến cuối vẫn không nhận lấy bát.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, nhưng Vương Du Hàm lại hiểu được ý tứ của anh.
Không có vị y tá bình thường nào sẽ vì bệnh nhân mà làm được đến như vậy, cho dù anh là bệnh nhân VIP, cô cũng không cần phải trông nom đến ba bữa cơm của anh, vì vậy đối với anh mà nói, cô đã vượt khỏi khuôn phép rồi.
Ý thức được điều này, cô đang định mở miệng nói thì anh lại lên tiếng. "Không phải là cô yêu tôi đấy chứ?" Anh khẽ vuốt mày rậm, trong giọng nói có trêu chọc cũng có một chút mỉa mai.
Lòng của cô chấn động, bỗng dưng có chút chột dạ.
Cô làm sao có thể không yêu anh, nhưng, cô nói gì cũng không thể nói cho anh biết chuyện cô yêu anh, bởi vì cô đã sớm quyết định sẽ không để cho anh biết thân phận của mình, sẽ không phá hỏng cuộc sống hiện tại của anh.
Cô điều chỉnh lại sắc mặt, nói: "Anh nghĩ nhiều quá rồi, bát cháo này là tôi thuận tiện nấu, không phải là bởi vì yêu anh nên mới đặc biệt nấu cho anh."
"Thật sao?" Ánh mắt của anh trở nên sắc bén nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói rõ ràng không tin.
Cô bĩu môi, không tự chủ được quan sát tỉ mỉ người đàn ông 28 tuổi đã trưởng thành này.
Qua nhiều năm như vậy, đứa bé to xác đã trưởng thành trở thành một người đàn ông tuấn mỹ chững chạc, ngũ quan của anh vẫn thâm thúy giống như trong kí ức của cô, bên dưới mày rậm là đôi con ngươi đen trầm lãnh, dưới sống mũi cao là đôi môi với dộ dày vừa phải, làn da nâu rắn rỏi làm cho anh tràn đầy hương vị nam tính.
So sánh với anh cái hồi lúc còn chưa hết trẻ con kia mà nói, bây giờ anh tuyệt đối là một người đàn ông vô cùng mê người, ở trong mắt phụ nữ, người đàn ông như vậy không thể nghi ngờ mà nói đó là một kiệt tác của tạo hóa.
Bất kỳ người phụ nữ nào yêu người đàn ông này là chuyện dễ dàng, càng không nói đến cô đã yêu anh ngay từ lúc đầu.
Chỉ là, chuyện này vĩnh viễn sẽ là bí mật.
Cô lần nữa bưng bát cháo lên cho anh, sau đó nở nụ cười, nói: "Đương nhiên là, cháo này tôi giúp ông Liêu phòng sát vách nấu, muốn nói dù sao cũng đã nấu, nấu phần một người hay phần hai người cũng không có gì khác biệt, cho nên mới thuận tiện nấu cho anh, nếu không anh cho rằng anh là vạn người mê à?"
Tạ Phái Hiên không nói gì, có chút không vui híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng.
Anh biết, phòng bệnh VIP sát vách quả thật là có một ông lão họ Liêu, nghe nói là nhà giàu mới nổi, tính khí nóng nảy, kén ăn cực độ, con cái của ông ta đang đi công tác ở nước ngoài, cho nên nhờ các y tá trông chừng chiếu cố cho ông ta. Chỉ là, người phụ nữ này quả nhiên lá gan không nhỏ, lại vẫn dám chăm sóc ông ta.
Mùi thơm của bát cháo sườn trước mặt không ngừng xộc vào mũi, ánh mắt của anh không cách nào khống chế từ trên mặt của cô chuyển sang bát cháo làm người ta vô cùng thèm thuồng này, bụng không khống chế được kêu lên.
Ùng ục ùng ục.
Chiếc mặt nạ lạnh lùng của Tạ Phái Hiên trong nháy mắt vỡ vụn.
"Ha." Vương Du Hàm ngồi ở một bên nhịn không được cười lên.
Cô nhìn mặt anh đỏ tới tận mang tai, cố gắng nén xuống nụ cười vui sướng, bày ra biểu tình nịnh nọt, "Được rồi, dù sao tôi cũng nấu rồi, anh không ăn thì tôi phải mang về, phiền toái lắm, anh giúp tôi giải quyết nó đi, coi như tôi xin anh, được không?"
Thật ra thì anh thật sự đói bụng.
Đồ ăn của bệnh viện thật sự rất khó ăn, một chút hương vị cũng không có, cho nên mấy ngày nay anh ăn không nhiều.
Anh khụ khụ hai tiếng, miễn cưỡng mở miệng nói: "Nếu cô đã nói như vậy, tôi sẽ tốt bụng giúp cô một việc, không cần cám ơn."
Anh nhận lấy bát cháo, húp một miếng cháo, mùi vị quen thuộc kia lại làm cho anh trong nháy mắt trở nên mất hồn.
Làm sao có thể? Mùi vị này giống như đúc mùi vị món cháo sườn mà trước kia An Á nấu cho anh?
"Sao vậy? Ăn không ngon sao?" Cô thấy anh ăn một miếng liền bày ra vẻ mặt sửng sốt, nghi ngờ hỏi.
"Cô cho thêm lúa mạch." Anh cau mày.
Trước kia lúc An Á nấu cháo cũng thích thêm lúa mạch, chỉ cần là các loại cháo được chế biến từ tay cô nhất định không thể thiếu được nguyên liệu này.
"Tôi thêm rất ít, hơn nữa cũng đã nấu qua rồi, vị chắc hẳn phải nhạt đi rồi chứ?" Cô nghi ngờ nhíu mày, rất tự nhiên liền đưa tay cầm lấy bát cháo trên tay anh để thử mùi vị.
"Cô làm gì thế?" Anh nhìn chằm chằm bàn tay trắng mịn đã duỗi đến trước mặt mình, không nhịn được nhắc nhở cô, "Tôi đã ăn qua rồi."
Quan hệ của bọn họ chỉ là bệnh nhân và y tá, vẫn chưa tới trình độ có thể gián tiếp chia sẻ nước miếng mà?
Vương Du Hàm nghe vậy, lúc này mới chậm nửa nhịp phát hành động hiện tại của mình có bao nhiêu vô lý.
“. . . . . . Khụ.” Cô không được tự nhiên ho khan một cái, thu hồi bàn tay lại vô thức sờ vào vành tai của mình, sau đó suy tư làm thế nào để chuyển được cái đề tài lúng túng này.
Cô trái lo phải nghĩ, cố gắng suy nghĩ kỹ một hồi lâu, thế nhưng trong đầu vẫn chỉ là một mảnh trống rỗng cùng lúng túng.
Cuối cùng, cô dứt khoát tức giận nói với anh, “Lúa mạch là nguyên liệu nấu ăn rất tốt, có thể làm cho phổi khỏe mạnh hơn, làm mát cơ thể, hơn nữa tôi cũng không bỏ thêm nhiều lắm, huống chi, nấu cho anh ăn là được rồi, anh ngừng lắm điều đi.”
Vẻ mặt anh trở nên cổ quái nhìn cô, không nói gì.
Vương Du Hàm cũng không có lưu ý đến ánh mắt của anh, vừa nói xong, cô giơ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ, tiếp tục dặn dò: “Tôi có việc gấp phải đi trước, mặc kệ anh ghét lúa mạch bao nhiêu, tóm lại bát cháo này anh nhất định phải ăn hết, còn cả canh gà nữa, ăn cháo xong thì hãy uống nó, tôi sẽ trở về kiểm tra.”
Dứt lời, cô đứng dậy đi về phía cửa phòng bệnh, trước khi bước ra khỏi cửa, bước chân của cô dừng lại, tiếp theo liền ngoái đầu nhìn về phía anh, trong đôi mắt đen to tròn lóe ra tia sáng uy hiếp rõ ràng.
Cô cố ý hạ thấp giọng nói xuống, nói: “Còn nữa, đừng tưởng rằng anh vứt thuốc đi là có thể tránh khỏi việc uống thuốc, chờ một lúc sau khi anh ăn xong, tôi sẽ lấy thêm thuốc tới đây, lần này tôi sẽ tự mình nhìn chằm chằm anh nuốt thuốc xuống.”
Ánh mắt của Tạ Phái Hiên từ đầu đến đuôi vẫn yên lặng dõi theo cô, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất sau cánh cửa, anh vẫn không cách nào thu hồi lại tầm mắt.
Anh còn chưa nói với Vương Du Hàm anh ghét vị lúa mạch, vì sao cô lại biết?
Còn nữa, hành động lúc nãy của cô rất giống An Á, cảm thấy lúng túng liền sờ vào vành tai, là tình cờ hay là thói quen?
Vương Du Hàm nói được là làm được, nói sẽ kiểm tra anh có ăn hết cháo không thì sẽ kiểm tra thật, nói muốn theo dõi anh uống thuốc, thì thật sự khoanh tay lại đứng bên cạnh giám sát anh uống thuốc.
Khoa trương nhất là sau khi uống thuốc xong, cô còn muốn anh há mồm ra để cho cô kiểm tra.
Đội trưởng nhà lao cũng không có nghiêm khắc như cô.
Hơn nữa đã liên tiếp ba ngày đều là như vậy, điều này làm cho Tạ Phái Hiên không nhịn được bắt đầu hoài nghi, mình ở trong phòng bệnh cao cấp hay là phòng giam cao cấp đây?
“Tôi muốn tố cáo!” Tạ Phái Hiên nhíu chặt mày rậm, vừa nghĩ tới mới vừa rồi mình ngây ngốc há miệng ra, để cho cô kiểm tra xem anh đã nuốt viên thuốc xuống hay chưa, anh cảm thấy thật xấu hổ.
Nếu không phải đồ ăn của cô và An Á nấu gần như giống nhau như đúc, làm cho anh không nhịn được mà động lòng, anh cũng sẽ không rơi vào cái bẫy ăn thịt người, không thể làm gì khác hơn là nghe theo lệnh.
Ba ngày nay bởi vì có Vương Du Hàm nghiêm khắc như đội trưởng nhà lao giám sát gắt gao anh, mỗi bữa ăn anh cũng ngoan ngoãn ăn cơm, cũng không thể không ngoan ngoãn uống thuốc, Tạ Phái Hiên cũng cảm thấy mình khác thường.
“Tố cáo cái gì?” Người khởi xướng mang vẻ mặt không hiểu liếc anh một cái, tiếp theo sau đó cúi đầu ghi chép lại bệnh án của anh.
Ừ, rất tốt, ăn uống bình thường, uống thuốc cũng bình thường, xem trên số liệu, bệnh tình của anh quả nhiên khá hơn nhiều. Cô lại ngước mắt liếc anh một cái, cẩn thận quan sát khí sắc của anh, gương mặt tuấn tú vốn có chút tái nhợt cũng trở nên hồng hào, mặc dù vẫn có chút gầy gò, nhưng rước mắt cô cũng mới chỉ nghiêm túc nuôi anh ba ngày mà thôi, thành quả có hình dạng này cũng coi như có thể miễn cưỡng chấp nhận.
“Tôi muốn tố cáo cô ngăn cản tự do thân thể.” Lại vẫn bắt anh há mồm kiểm tra, thật sự quá khoa trương rồi!
May là trong phòng bệnh chỉ có cô và anh, bằng không mặt mũi của tổng giám đốc tập đoàn Việt anh cũng nên vứt đi được rồi.
“Tôi có sao?” Vẻ mặt cô mờ mịt.
“Cô không có sao?!” Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ hung hăng chất vấn cô.
Cô nhún nhún vai, hiển nhiên không sợ anh, hơn nữa cũng không coi trọng cái đề tài này.
Sau khi cô cất bệnh án của anh xong, đi tới trước mặt anh, từ trong túi áo móc ra một viên kẹo mạch nha đưa cho anh.
“Đúng rồi, cái này cho anh.”
Đồng thời, cô khẽ giương lông mày liếc nhìn anh, giọng nghiêm túc cảnh cáo nói: “Mấy ngày tiếp theo tôi phải đến trợ giúp cho phòng cấp cứu, buổi trưa không giám sát anh uống thuốc được nữa, chính anh hãy thức thời một chút, đừng có một lúc không thấy tôi lại len lén vứt thuốc đi!”
Tạ Phái Hiên theo bản năng giơ tay ra nhận lấy viên kẹo, nhưng khi vừa mới cầm viên kẹo vào trong lòng bàn tay, cảm giác ảo não liền không tự chủ được mà theo dâng lên trong đáy lòng. (giống con cún con^^)
Anh sao vậy? Có phải được cô huấn luyện tốt quá rồi chăng?
Anh rõ ràng không muốn uống thuốc cũng không muốn nhận lấy kẹo mạch nha của cô, nhưng tại sao tay của cô chỉ cần duỗi về phía anh, anh liền thoải mái đưa tay ra nhận lấy cơ chứ?
Đáng ૮ɦếƭ! Tạ Phái Hiên nhắm lại mắt, rủa thầm một tiếng.
Nhất định là bởi vì hành động của cô đối với của An Á trước kia giống nhau như đúc, mới có thể làm cho anh không cách nào thuận theo bản thân mình để cự tuyệt, mà là không khỏi thói quen đáp lại, tựa như việc cô ngày làm cơm ba bữa cho anh, mọi thứ đều có tư vị của An Á, làm cho anh hoàn toàn không có biện pháp kháng cự.
Tạ Phái Hiên khẽ cau mày, ánh mắt sâu xa yên lặng nhìn Vương Du Hàm.
Anh không nên luôn nhìn Vương Du Hàm mà lại cho rằng mình thấy An Á, bởi vì ngoại hình của cô không có chút nào giống An Ad, chỉ điểm này thôi cũng đã đủ để nhắc nhở anh, Vương Du Hàm là Vương Du Hàm, không phải là An Á.
“Chẳng lẽ cô không cảm thấy mình đã quản nhiều quá sao?” Anh trầm giọng, không vui chất vấn.
Lấy việc của một y tá mà nói, cho dù cô là y tá có nhiệm vụ chăm sóc anh, cô cũng đã làm quá nhiều rồi.
Y tá cơ bản trừ công việc bên ngoài ra, ngay cả ba bữa cơm của anh cũng xử lý, cô cũng không phải là người giúp việc anh mời, mà chỉ là y tá thôi, có cần phải làm đến như vậy không?
Anh không thích cô làm như vậy, Nhưng mà lại là không có cách nào để cự tuyệt cô, tâm trạng mâu thuẫn này làm cho anh không chịu nổi.
“Thân là một y tá chuyên nghiệp, quản tốt bệnh nhân của mình là việc nên làm.” Ngụ ý chính là cô không có chút nào cho là cô quản quá nhiều.
Tâm tình phức tạp phiền muộn của Tạ Phái Hiên nghe vậy, bỗng dưng đứng bật dậy khỏi ghế salon, thuận tay đặt kẹo mạch nha trên mặt bàn, vốn mong rằng ánh mắt của Vương Du Hàm sẽ dời ra ngoài cửa sổ, không hề xem cô ấy giống như An Á nữa, Nhưng mà cô lại không ngừng cho anh cảm giác là mình đang nhìn thấy An An.
“Không phải mỗi bệnh nhân cũng sẽ vì vậy mà cảm tạ cô, hơn nữa làm tới mức này giống như cô, chỉ có thể chứng minh cô cực kỳ quản nhiều.” Tạ Phái Hiên không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt mỉa mai hừ lạnh.
Cô nhìn bóng dáng cao to của anh, lơ đễnh đáp lại nói: “Không sao, tôi cũng không cần cảm tạ của anh.” Cô chỉ hi vọng thân thể của anh có thể phục hồi lại như cũ, càng ngày càng khỏe mạnh hơn là tốt.
Bỗng dưng, Tạ Phái Hiên quay đầu lại, ngoài dự liệu đối mặt với một đôi mắt tràn đầy nhớ nhung cùng quyến luyến.
Trong tức khắc gương mặt của An Á như chồng lên gương mặt của Vương Du Hàm, tim của anh đột nhiên đập mạnh, suy nghĩ trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, không nhịn được nhỏ giọng thì thầm: “An Á. . . . . .”
Vương Du Hàm không nghe thấy lời thì thầm của anh, nhưng lại không để lỡ vẻ mặt vốn lạnh nhạt lại lóe lên vẻ phức tạp cùng kinh ngạc của anh, chưa kịp thu hồi tầm mắt đã hoàn toàn bị anh túm gáy, để cho cô được mở rộng tầm mắt, tay nhỏ bé lại không vô thức sờ lên vành tai.
Anh sững sờ, bởi vì ánh mắt lúc nãy cô nhìn anh hoàn toàn giống với ánh mắt của An Á trước kia, nhưng cô cũng không phải An Á, vì sao phải dùng ánh mắt như vậy nhìn anh? Còn nữa, động tác của cô. . . . . . Chẳng lẽ không phải là tình cờ?
Không khí lâm vào trầm mặc.
Vương Du Hàm yên lặng bắt đầu dọn dẹp đồ ăn trên bàn, mà ánh mắt sâu xa của Tạ Phái Hiên dừng lại trên gò má của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc