Người Vợ Bí Mật - Chương 13

Tác giả: Mạc Oanh

Mễ Giai nhìn Trương Dương, nghĩ: quái lạ, một người đã hơn ba năm không gặp mà dạo gần đây không hiểu sao đi đến đâu cũng thấy. Cô mỉm cười chào, “Thật là trùng hợp”. Giọng điệu lạnh nhạt, mang theo xa cách.
Trương Dương vui mừng tiến lên định cầm tay Mễ Giai, bị Mễ Giai khéo léo né tránh, nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, cười nói, “Đúng vậy, thật trùng hợp”.
“Em còn có việc, em đi trước”. Mễ Giai cười cười, nói xong xoay người muốn rời đi. Cô không muốn nghĩ nhiều, cũng không có ý định dây dưa thêm với anh.
Đi qua bên người Trương Dương, Trương Dương đưa tay nắm lấy tay cô, có chút thất vọng, “Em đang tránh mặt anh?”.
“Không phải, em thật sự có việc”. Mễ Giai nói xong, muốn rút tay về, nhưng anh không buông. Giằng co vài giây, Mễ Giai nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian, đành nhượng bộ, “Em chỉ có chút thời gian”.
Hai người ngồi trong cửa hàng Starbucks đối diện, gọi hai tách cà phê. Mễ Giai khuấy cà phê trong tách, im lặng vì không biết nên nói gì với anh. Không phải người yêu, cũng không phải đồng nghiệp, miễn cưỡng có thể xem là bạn bè, lại hơn ba năm không liên lạc, không tìm được đề tài để tán gẫu, hiện tại chỉ như hai người xa lạ, cô không rõ vì sao Trương Dương cứ cố chấp muốn nói chuyện với mình.
“Em làm ở ‘Tân Nhã’?”. Trương Dương mở miệng hỏi.
“Vâng, em không biết đấy là công ty của anh vợ anh”. Thân phận của Mạc Chấn Huân được anh ta che giấu rất kĩ, gần như tất cả nhân viên công ty đều không biết anh ta chính là thiếu gia của tập đoàn Mạc Thị.
“Nếu em biết anh là chồng của em gái anh ta, em hẳn sẽ không đi làm ở chỗ đó”. Trương Dương tự giễu.
Mễ Giai tay quấy cà phê đột nhiên khựng lại một chút, không ngẩng đầu, cười cười. Anh nói không sai, nếu biết anh và Mạc Chấn Huân có quan hệ như vậy thì cô sẽ không đến làm ở ‘Tân Nhã’, nếu lúc trước La Lệ biết quan hệ giữa Trương Dương và Mạc Chấn Huân, chắc chắn cô ấy cũng sẽ không giới thiệu cô tới đó.
“Anh đã hy vọng em hận anh”. Trương Dương nói.
Mễ Giai nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh, cô không hiểu lời anh nói.
“Như vậy ít nhất chứng minh được trong lòng em còn có anh, chứ không phải như bây giờ, lạnh lùng thờ ơ”. Trương Dương nhìn cô, nói nghiêm túc, trong ánh mắt mang theo khẩn thiết.
“Hiện tại nói như vậy còn có ý nghĩa gì đâu, chúng ta nói chuyện khác đi”. Mễ Giai cười gượng, những lời này giữa bọn họ đã không còn thích hợp, anh đã kết hôn, mà cô cũng đã gả cho người khác, lại ở đây nói về chuyện trong lòng ai có ai, rất không phù hợp.
Trương Dương đột nhiên nắm tay cô, Mễ Giai muốn giằng ra, anh lại nắm càng chặt. Trương Dương kích động nói, “Mễ Giai, anh hối hận. Anh yêu em, điều này chưa bao giờ thay đổi, ba năm nay cứ có thời gian là anh lại tới đây, hy vọng có thể gặp em. Ngày đó gặp lại em trên đường, em không biết anh đã vui mừng đến cỡ nào đâu, anh rất muốn ôm chầm lấy em”. Nói xong nắm tay Mễ Giai càng chặt.
Hành động của anh hơi thái quá, Mễ Giai không thích ᴆụng chạm như vậy, “Trương Dương, anh. . . Anh đừng như thế”. Cô cố rút tay về nhưng không được.
Trương Dương không hề để ý đến sự tránh né của Mễ Giai, tiếp tục nói, “Anh không yêu Khả Huyên, kết hôn với cô ấy hoàn toàn là vì cô ấy có thể giúp đỡ anh, anh đã cho rằng mình có thể cùng cô ấy cứ như vậy đến lúc lìa đời, nhưng đến khi gặp lại em anh mới phát hiện anh vẫn còn rất yêu em. Mễ Giai, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?”.
Mễ Giai không giãy nữa, hoảng hốt nhìn anh hỏi, “Còn. . . Mạc Khả Huyên thì sao? Anh muốn ly hôn với cô ấy?”. Phải biết rằng, nếu ly hôn Mạc Khả Huyên, anh cũng sẽ mất hết mọi thứ.
Ly hôn! Trương Dương ngây ngẩn cả người, anh chưa từng nghĩ đến, tuy rằng Mạc Khả Huyên có tính tiểu thư, lòng dạ hẹp hòi hay nghi ngờ vô cớ, nhưng không thể không thừa nhận rằng anh không định ly hôn với cô ta, bởi vì anh không muốn mất đi cuộc sống hiện tại.
“Chúng ta. . . Chúng ta sẽ không để Khả Huyên biết”. Trương Dương chột dạ.
Mễ Giai không thể tin được anh có thể nói ra những lời này, đây là người đàn ông cô đã yêu sâu đậm lúc trước ư? Cô vì con mắt vụng về của mình mà cảm thấy bi ai, đau lòng nói, “Trương Dương, em thật sự coi thường anh”.
Trương Dương không dám nhìn cô, bởi vì anh biết yêu cầu của mình quá đáng, nhưng đúng là anh yêu cô.
Mễ Giai dùng sức hất tay anh ra, “Anh dùng tình yêu để đổi lấy sự nghiệp, em chưa từng hận anh, bởi vì phương thức theo đuổi thành công của mỗi người không giống nhau, anh đã lựa chọn như vậy em chỉ có thể than rằng chúng ta hữu duyên vô phận, nhưng bây giờ anh đưa ra yêu cầu đó, từ đáy lòng em rất coi thường anh”.
“Anh. . . Anh thật sự yêu em”. Trương Dương vội giải thích.
Mễ Giai kích động nói, “Đừng nói đường hoàng như vậy, anh không yêu ai hết, người anh yêu nhất chính là bản thân anh. Nếu lúc trước anh thật sự yêu em, anh sẽ không vì sự nghiệp mà lựa chọn rời bỏ em, nếu hiện tại anh thật sự yêu em, anh sẽ không đưa ra yêu cầu vô sỉ khiến em phải sống lén lút như vậy”. Cô hít sâu, kiềm chế cảm xúc của bản thân, nói tiếp, “Anh làm như vậy không phải yêu em, mà là vũ nhục em, đồng thời cũng hạ thấp chính anh”.
“Mễ Giai, anh. . .” Trương Dương còn muốn giải thích, lại bị Mễ Giai lập tức ngắt lời.
“Xin lỗi, thật sự em còn có việc, em đi trước”. Dứt lời cô cầm túi xách, đi nhanh ra ngoài.
Mễ Giai ra khỏi quán cà phê, liền vẫy taxi nói địa chỉ, hôm nay cô thật sự không nên nói chuyện với anh ta, không nghĩ rằng anh ta có thể đưa ra yêu cầu như vậy, Mễ Giai bắt đầu cảm thấy may mắn vì sự ra đi lúc trước của anh ta.
Bị Trương Dương gây rắc rối, lúc Mễ Giai đến ‘Kiến trúc Vũ Dương’ mới hơn bốn giờ một chút, cô không biết có nên đi vào hay không, cứ đứng do dự ở cửa, không hiểu Nghiêm Hạo muốn cô tới đây làm gì.
Cuối cùng Mễ Giai quyết định vẫn nên gọi điện cho anh trước, nếu có thể nói rõ ràng qua điện thoại thì sẽ không cần phải đi lên đó. Nhưng sau lại nghĩ, tùy tiện điện thoại cho anh liệu có làm phiền đến công việc của anh hay không, cuối cùng Mễ Giai nhắn một tin cho Nghiêm Hạo, ‘Anh tìm em có việc gì?’.
Mễ Giai không đi vào, tản bộ quanh bồn hoa trước cổng công ty, chờ tin anh, nhưng nói thật, cô không biết anh có hồi âm ngay lập tức không, nếu không, chứng tỏ là anh đang bận, như vậy cô sẽ chờ đến năm giờ rồi đi lên, nếu anh trả lời, chứng tỏ là anh không quá bận, như vậy cô sẽ gọi điện cho anh, nếu có thể nói rõ qua điện thoại thì thật sự cô không muốn vào trong đó.
Ngay lúc Mễ Giai đang tính toán, di động của cô vang lên, là Nghiêm Hạo gọi đến.
“Em tới rồi à?”. Không nói nhiều, Nghiêm Hạo mở miệng hỏi thẳng.
“Í. . . Anh tìm em có việc gì?”. Mễ Giai hỏi ngược lại.
“Cứ đến đi đã, anh ở công ty chờ em”. Đầu bên kia điện thoại Nghiêm Hạo cười nói.
“Không thể nói qua điện thoại sao?”. Mễ Giai nhìn cổng lớn của ‘Kiến trúc Vũ Dương’, cau mày hỏi.
“Ừ, không thể nói rõ. Muốn anh cho người đến đón em không?”. Dường như tâm tình hôm nay của Nghiêm Hạo rất thoải mái, Mễ Giai có thể nhận ra qua lời anh nói.
“Không, không cần, em. . . Em đang ở dưới lầu”.
Trong phòng hội nghị của ‘Kiến trúc Vũ Dương’, mọi người đều vì Nghiêm Hạo đột nhiên dừng cuộc họp để ra ngoài nghe điện thoại mà cảm thấy vô cùng tò mò. Nhưng cũng vẫn chỉ dừng lại ở tò mò, không có ai dám lên tiếng hỏi.
Diêu Mẫn nhìn Nghiêm Hạo, ánh mắt có chút phức tạp, so với mọi người cô còn tò mò hơn về người ở đầu dây bên kia, theo nội dung cuộc điện thoại cô có thể nghe ra đối phương hẳn là một người phụ nữ.
Nghiêm Hạo cúp điện thoại, khóe miệng còn mang theo ý cười. Nhưng rất nhanh đã biến mất, ngẩng đầu nhìn những người khác trong phòng hội nghị, cao giọng hỏi, “Mọi người có ý kiến gì không?”
“Đây là tình hình thu chi tài chính trong tuần trước”. Trưởng phòng tài vụ Bạch Lâm đem bản báo cáo trong tay đưa lên, nói từ tốn, “Tiền đầu tư từ Mạc thị đã dùng đến 80%, tháng sau đợt công trình lần hai sẽ bắt đầu tiến hành, đến lúc đó cần rất nhiều kinh phí, theo tình hình tài chính của công ty bây giờ thì quả là một gánh nặng lớn, cho nên việc điều phối tiền đầu tư từ Mạc Thị lần thứ hai phải được thực hiện càng nhanh càng tốt”
Nghiêm Hạo trầm mặc đọc tài liệu Bạch Lâm đưa, chuyện tài chính thật là phiền toái. Ngẩng đầu nghiêm mặt nói, “Tôi đã biết, còn có vấn đề gì nữa không?”
Mọi người đều yên lặng, trao đổi qua ánh mắt, tất cả đều phát giác hôm nay Nghiêm Hạo không giống bình thường, dường như anh nóng lòng muốn kết thúc cuộc họp, chuyện này trước đây chưa từng có.
Thấy mọi người đều yên lặng, Nghiêm Hạo cũng không nói thêm gì, trực tiếp đứng dậy cầm văn kiện trên bàn, dẫn đầu ra khỏi phòng họp, nhìn đồng hồ, chắc Mễ Giai đã lên đến nơi.
Mễ Giai đón thang máy, đến tầng có văn phòng Nghiêm Hạo thì dừng lại. Ở trước văn phòng lớn của Nghiêm Hạo, có thư kí của anh ngồi ở đó.
“Chào cô, tôi có hẹn với Nghiêm Hạo tiên sinh, cô có thể giúp tôi thông báo một tiếng không?” Mễ Giai có phần thấp thỏm mở miệng.
Thư kí của Nghiêm Hạo cau mày, đánh giá cô, người phụ nữ này cô ta chưa từng gặp qua, hơn nữa thân là thư kí Tổng giám đốc, Tổng giám đốc có hẹn với người phụ nữ này sao cô ta lại không biết?
“Cô có hẹn với Tổng giám đốc?” Cô ta hoài nghi hỏi.
“Đúng vậy, hy vọng cô giúp tôi thông báo một tiếng”. Sự nghi ngờ của cô ta khiến Mễ Giai không khỏi luống cuống, cô không biết phải giới thiệu thân phận của mình với cô ta như thế nào.
Thư kí hồ nghi nhìn cô, lạnh giọng, “Cô tên gì, Tổng giám đốc hiện đang họp, chờ lát nữa ngài ấy ra tôi giúp cô thông báo”
“Cảm ơn cô”. Mễ Giai gật đầu, ngồi xuống sô pha gần đó nghĩ, thì ra Nghiêm Hạo còn đang họp, vừa rồi anh gọi điện, cô còn tưởng rằng anh không bận.
Thư kí ngầm vụng trộm đánh giá Mễ Giai, mắt to, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, có thể coi như một người đẹp thuần khiết, trong lòng không khỏi âm thầm đoán già đoán non quan hệ giữa cô và Nghiêm Hạo.
Mễ Giai biết có người nhìn mình, cảm giác kì quái này khiến cô khó chịu, cô bắt đầu suy nghĩ có hay không nên xuống dưới đi dạo một chút, lát nữa quay lên tìm Nghiêm Hạo.
Ngay lúc Mễ Giai đang nghĩ định rời đi, cửa phòng họp bị mở ra, Nghiêm Hạo và Diêu Mẫn từ bên trong đi ra.
Nghiêm Hạo gần như liếc mắt một cái liền nhận ra người ngồi ở sô pha đang cúi đầu suy tư chính là Mễ Giai, khóe miệng bất giác mỉm cười, bước nhanh về phía cô, nói, “Em đến rồi à”
Mễ Giai ngẩng đầu, thấy anh, trên mặt lộ ra vui mừng mà chính mình cũng không để ý, gật đầu, “Vâng”. Ánh mắt vừa vặn nhìn đến Diêu Mẫn và những người khác phía sau anh, đột nhiên nghĩ gì đó, có chút áy náy nói, “Em. . . Không biết anh đang họp”
Nghiêm Hạo cười thản nhiên, lắc đầu tỏ vẻ không sao, nắm tay cô đi vào phòng làm việc của mình trong sự kinh ngạc của mọi người.
Diêu Mẫn kinh ngạc nhìn cửa phòng Nghiêm Hạo đóng lại, cô nhận ra người phụ nữ bị Nghiêm Hạo kéo tay đi vào, cô ta là thư kí của Mạc Chấn Huân bên ‘Nội thất Tân Nhã’, lần trước đã tới ‘Vũ Dương’, hơn nữa Nghiêm Hạo và cô ta hình như có quen biết, nhưng hôm nay xem ra không hẳn chỉ là quen biết đơn thuần. Nhìn phía trước, bàn tay Diêu Mẫn ở dưới nắm chặt thành quyền.
“Thế nào, Nghiêm tổng của chúng ta lại có niềm vui mới?”. Trưởng phòng tài vụ Bạch Lâm không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô, coi một màn phía trước như trò đùa, khóe miệng tươi cười khinh thường.
Diêu Mẫn lườm cô ta không nói gì, иgự¢ phập phồng.
Bạch Lâm khinh miệt lườm lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, xem thường nói, “Đàn ông đều như thế hết, có mới nới cũ”. Nói xong không nhìn Diêu Mẫn, xoay người đi về phía thang máy.
Diêu Mẫn hiện tại không có tâm trạng để ý tới lời nói của Bạch Lâm, cái mà cô để ý là những gì xảy ra trong văn phòng.
Trong văn phòng, Nghiêm Hạo để Mễ Giai ngồi ở sô pha, bảo thư kí mang cà phê và tạp chí vào cho Mễ Giai xem Gi*t thời gian, còn mình đi tới bàn làm việc chăm chú đọc tài liệu. Mễ Giai có chút khó hiểu, cô không rõ Nghiêm Hạo gọi cô đến làm gì, đã đến rồi sao lại không nói chuyện với cô.
“Ờm. . . Anh gọi em đến có chuyện gì?”. Không thể cứ ngồi như thế, Mễ Giai cuối cùng cũng hỏi ra miệng.
Nghiêm Hạo không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dán vào tài liệu trên tay, nói, “Chờ anh một chút, đây đều là những văn kiện khẩn cấp, cần phải xử lý trước”. Vừa nói chuyện đồng thời chiếc 乃út trong tay vẫn không ngừng ghi chép, sửa sửa tài liệu.
“À”. Cho rằng mình quấy rầy đến công việc của anh, Mễ Giai lập tức im miệng, cầm tạp chí trên bàn trà lật xem.
Cốc cà phê uống đã thấy đáy, đối với tạp chí về kiến trúc Mễ Giai không có hứng thú, nên xoay qua tùy ý đánh giá văn phòng của Nghiêm Hạo, lúc ánh mắt đảo qua bàn làm việc đột nhiên dừng lại, Nghiêm Hạo là một người đàn ông rất điển trai, điểm ấy ngay từ đầu Mễ Giai đã biết, nhưng cô cũng không để ý lắm, chỉ là có một câu nói rất phù hợp, đàn ông lúc nghiêm cẩn làm việc luôn có thể hấp dẫn ánh nhìn của phụ nữ.
Nhìn anh cau mày, khóe miệng Mễ Giai vô thức gợi lên một độ cong đẹp mắt, trong mắt cũng có thể thấy tràn đầy nhu tình, đương nhiên những điều này cô đều không phát giác.
Như là nhận ra có người đang ngắm mình, Nghiêm Hạo bỗng ngẩng đầu nhìn về phía cô, Mễ Giai bị sự đột ngột của anh dọa cho sửng sốt, mất tự nhiên đỏ mặt chuyển dời tầm mắt, trong lòng thầm mắng bản thân không có việc gì lại nhìn anh chăm chú làm gì. Nghiêm Hạo đem biểu cảm của cô thu hết vào đáy mắt, ung dung cười, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Ngay lúc Mễ Giai cho rằng bản thân đã phát chán đến mức buồn ngủ, Nghiêm Hạo đứng lên, đi đến bên kéo cô dậy, nói, “Xong rồi, đi thôi”
Mễ Giai sửng sốt, “Đi đâu?”, hơi kinh ngạc, không phải anh muốn nói chuyện với cô sao?
Nhìn bộ dáng Mễ Giai vừa mơ hồ lại có chút vô tội, Nghiêm Hạo rung động, cúi đầu ở đôi môi đỏ mọng của cô hôn nhẹ, mỉm cười dịu dàng, “Đi hẹn hò”. Không chờ cô phản ứng, nói xong trực tiếp nắm tay Mễ Giai rời đi.
Mở cửa vừa vặn gặp Diêu Mẫn đang định gõ cửa, không dừng lại mà đi vòng qua cô ta.
Chờ Diêu Mẫn phản ứng lại, Nghiêm Hạo đã kéo Mễ Giai đi gần đến thang máy, thấy thế vội vàng đuổi theo, “Nghiêm tổng, đây là kế hoạch dự án với Mạc thị em vừa làm xong”
Mễ Giai đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ lúc trước khi cưới cô, Nghiêm Hạo có nói không muốn công khai quan hệ của bọn họ, nên cô định giằng tay ra, nhưng dưới ánh mắt không vui của Nghiêm Hạo đành dừng động tác, để yên cho anh nắm.
“Để lên bàn đi, mai tôi sẽ đọc”. Thang máy đến, Nghiêm Hạo không nói thêm gì, lập tức kéo Mễ Giai đi vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc