Người Tôi Thích... Chính Là Em - Chương 28

Tác giả: Linh Mèo

- Minh Khải thật đáng yêu nha. - Em muốn một cậu bé đáng yêu không?
- Có.
- Vậy thì em chỉ cần nằm trên giường để anh...
- Aaa..Đồ đê tiện.
- Hai con đi đâu về vậy? Hani, chân con làm sao mà để Zac phải cõng thế kia? - An An chạy ra hỏi.
- Cô ấy chạy nhảy nhiều nên bị ngã, chân sưng lên.
- Thật á? Sao con không chăm sóc con bé hả Zac?
- Mẹ, con không sao mà. - Nó xua tay.
- Sao mẹ lại quay ra mắng con thế? - Hắn bĩu môi.
- Vợ con con không chăm. May là con bé hiền nếu không con đã bị đánh cho tan xác rồi.
- Chưa bị thôi mẹ ạ - Hắn nói nhỏ.
- Con cõng Hani lên phòng đi, để mẹ gọi người đến xem chân cho con bé.
Rồi hắn cõng nó lên nhà. Vừa vào phòng, hắn ném bụp nó luôn xuống giường
- Tên kia! Sao anh ném em hả?!
- Anh đâu có ném, đặt nhẹ nhàng lên giường thế cơ mà. - Hắn trưng ra vẻ mặt vô \'số\' tội
- Anh mà cứ đặt em kiểu đấy khéo em gẫy mất cột sống.
- Hihi.
Nó nhìn xung quanh phòng...bỗng..mắt nó dán chặt vào hai cái vali được đặt ngay ngắn ở góc phòng.
- Của ai vậy? - Nó chỉ tay vào hai cái vali
- Của em.
- Hả?! Sao đồ của em ở đây?
- À, mẹ anh muốn anh rước em về nên đã cho người thu dọn đồ từ chỗ em chuyển về đây.
- Nhưng còn căn nhà..
- Mẹ anh đã trả lại cho chủ nhà ở đó rồi.
- Vậy từ giờ em sẽ sống ở đây sao?!
- Thông minh đó.
- Không được!
- Sao không được? - Hắn nhíu mày.
- Anh với em sẽ ở chung phòng sao?
- Vậy em nghĩ sao?
- Nhỡ anh làm gì... - Nó đặt hai tay trước иgự¢ tạo thành dấu X
- Anh mà muốn thì đã ăn em từ lâu rồi. Đừng lo, khi nào em muốn thì anh sẽ...
Hắn nói thầm vào tai nó. Hơi nóng phả lên tai nó làm nó đỏ hết cả mặt
- Anh xê ra đi. - Nó ôm lấy cái tai.
- Sao? Nóng bỏng quá à? Haha...
- Các con, mẹ không phá hoại chuyện tốt của các con chứ? - An An cầm hộp y tế bước vào.
- Không mẹ ạ, còn nhiều thời gian để làm lắm..haha.. - Hắn ôm bụng cười rồi đi ra ngoài.
- Cái đồ....
- Bố nó và nó chả khác gì nhau, con thấy đó.
- Đúng là cha nào con nấy mẹ ạ. - Nó gật đầu đồng tình.
- Nào đưa chân ra mẹ xem nào.
Nó giơ đôi chân của nó ra. An An cầm lấy, từ từ bôi thuốc cho nó rồi quấn băng vào. Nhìn An An mà nó lại tưởng nhớ đến mẹ nó. Hồi xưa có lần nó từng chạy nhanh quá bị ngã chảy máu chân. Mẹ nó dịu dàng bế nó vào nhà, lau đi vết máu trên chân nó rồi bôi thuốc và quấn băng vào.
- Mẹ, hôm nay con đã gặp Bảo My.
- Ồ.
- Cô ấy rất xinh đẹp, nhìn vô cùng xứng đôi với Zac. Tại sao cô ấy lại không chọn Zac?
- Cô bé ngốc, đừng nghĩ linh tinh. Bây giờ Zac đã có con để yêu thương rồi. Đừng quan tâm tới Bảo My làm gì. - An An cốc nhẹ lên đầu nó.
- Nhỡ một ngày Zac rời bỏ con chạy đến bên Bảo My thì sao?
- Vậy thì con giữ chồng con cho tốt. Đừng để bất cứ ai động vào.
- Vâng ạ, hihi...
Ở dưới nhà......
Hắn đang nhàn nhã nằm dài trên ghế sofa xem tivi thì có một người giúp việc đến nói.
- Thưa thiếu gia, có người nói muốn gặp ngài.
- Là ai?
- Tôi không biết nhưng là một cô gái khá trẻ, dáng người cao ráo.
- Cho vào.
- Vâng ạ.
- Zac, chào anh. - Bảo My bước vào.
- Cô muốn gì? - Hắn lạnh lùng quẳng một câu cho Bảo My.
- Em chỉ muốn nói chuyện với anh.
- Cô không có tư cách.
- Em đã huỷ hôn rồi. Em muốn quay lại với anh.
- Này, tôi hỏi cô. Một ngày cô trát bao nhiêu phấn lên mặt thế? Hàng tấn à? Thảo nào mặt cô có thể dày như vậy? Chính cô là người đã bỏ tôi đi giờ muốn trở về cầu xin tôi?
- Em yêu anh.
- Cô thì biết gì là yêu chứ? Đừng để tôi thấy mặt cô.
- Tại sao anh không cho em cơ hội?
- Cô từng có, giờ thì hết rồi. Mời cô về.
- Em sẽ chứng minh cho anh thấy rằng em yêu anh.
- Cô không cần chứng minh. - An An đi xuống nhà thì thấy Bảo My đang gây chuyện nên định dẹp loạn.
- Bác gái, con vô cùng yêu Zac, hãy để con cho bác gái thấy.
- Mẹ, Hani đâu?
- Con bé ở trên phòng, con lên đó đi.
- Dạ. - Hắn bỏ luôn lên lầu, để mặc Bảo My với An An.
- Bác gái...
- Đừng gọi tôi như vậy. Cô mãi mãi không phải là con dâu của Trương Gia chúng tôi. Chúng tôi đã có con dâu rồi. Mong cô đừng bao giờ đến đây gây chuyện nữa.
- Tại sao ạ? Tại sao con không được yêu Zac?! - Bảo My lớn tiếng.
- Cô bỏ nó đi vì tài sản, nó đã đau lòng biết bao. Bây giờ nó đã có người trong lòng rồi. đừng vác mặt đến đây. Bảo vệ đâu? Lôi cô ta ra ngoài.
- Con sẽ chứng minh cho mọi người thấy: Con dâu của Trương Gia mãi mãi là con! - Bảo My hét toáng lên.
Reng...Reng...Reng... - Alo
- Chị gái yêu dấu, nhớ em không?
- Ai thèm nhớ người như em chứ?
- Jihyun à, sao chị ác quá vậy?
- Cái tên Jonghyun ૮ɦếƭ bầm kia, em gọi để làm gì?
- Em nhớ cũng không được sao?
- Học hành như nào rồi?
- Cũng bình thường. Emma học cùng lớp với em chị biết không? Còn nữa, ở trường cô ấy hơi bị nhiều người theo đuổi luôn. Em còn phải đi mua vỉ đập ruồi về đấy.
- Dạng như em mà em dâu cũng để ý, thật là...
- Làm sao nào? Dạng như chị mà anh rể cũng để ý. Lêu lêu.
- Này, em dám nhái lại lời chị à? Muốn ૮ɦếƭ không?
- Chị Gi*t em thì em sẽ về mách bà. Bà sẽ gọi chị về Hàn Quốc xử lí, há há há..
- Hừ! Cúp máy đây.
- Ây thôi mà..Thực ra em muốn mời chị đi chơi...
- Hôm nay trời nổi bão hay sao? Cái người keo kiệt như em mà cũng mời chị đi chơi á?
- Vậy chị có đi hay không?
- Có chứ!
- Mời cả bạn bè chị đi nữa cho vui..
- Hình như em đang ốm đúng không? Tự nhiên mời cả banh bè chị nữa..
- Nam tử hán như em đã mời phải mời cho hết chứ.
- Gớm quá cha nội, cúp máy đây.
- Đến cafe xy nhé.
- Ok
Nó vừa cúp máy thì đúng lúc hắn bước vào. Nhìn thấy nó cười hắn mới đem lòng nghi ngờ
- Em nói chuyện với ai mà vui thế?
- Bí mật.
- Hàn Thục Nhi, nói cho anh biết mau. - Hắn tiến lại gần.
- Anh đừng có lại đây.
- Em nói chuyện với người đàn ông khác đúng không?
Hắn đè mạnh nó xuống giường, khoá cả hai chân hai tay nó lại, không cho nó giãy giụa.
- Tên đáng ghét, bỏ em ra..
- Em là của anh, em chỉ được quan tâm tới một mình anh.
Nhận thấy hắn bắt đầu nổi máu ghen, nó mới không giãy giụa nữa, trêu ghẹo hắn
- Nếu em quan tâm tới người khác thì sao?
- Anh sẽ đánh ૮ɦếƭ hắn.
- Nếu em nhìn người khác?
- Anh sẽ móc mắt hắn
- Nếu em ôm người khác?
- Anh sẽ phế hai tay hắn.
- Anh biết anh ghen rất đáng yêu không?
- Thành thật khai báo, em nói chuyện với ai?
- Không nói.
- Thế thì đừng hối hận.
Rồi hắn bắt đầu hôn nó. Hắn dùng lưỡi cạy hàm răng nó ra rồi xâm nhập vào bên trong, hút hết mật ngọt từ miệng nó truyền sang mình. Dây dưa mới lưỡi đã chán, hắn từ từ gặm nhẹ vành tai của nó. Nó không kìm được ren lên một tiếng
- Ưm..
- Em biết hiện giờ anh chỉ muốn ăn em không?
- Aaa...Bỏ em ra..
- Vậy nãy em nói chuyện với ai?
- Jonghyun! Em nói chuyện với Jonghyun!
Nghe tên rồi hắn mới bỏ nó ra
- Sao em không nói sớm đi? Hay là em cố tình....
- Tên đáng ghét. - Nó đánh vào tấm lưng to lớn của hắn
- Thằng bé muốn gì?
- Muốn mời anh và bọn kia đi chơi. Vậy mà anh lại ăn Hi*p em, tên đáng ghét.
- Ai bảo em không khai ra.
- Em mách mẹ An An.
- Được rồi, ngoan, không được mách lẻo, thế là hư. - Hắn ôm nó vào lòng.
- Anh ăn Hi*p em
- Ngoan, bây giờ em gọi điện cho Emily, Stacy và Kin đi. Anh gọi cho mấy tên kia. Hani ngoan nhá.
Khi hắn đi khỏi, nó mới nhấc điện thoại lên gọi cho Emily.
- Alo Hani à.
- Emily, Jonghyun rủ tụi mình đi chơi. Stacy có đang ở chỗ cậu không?
- Có, đi đâu vậy?
- Đi cafe xy.
- Ok, tí nữa mình và Stacy đến ngay.
Gọi cho Emily xong, nó mới gọi cho Kin
- 안녕하세요 (Xin chào)
- Kin, tại sao lại nói tiếng Hàn? Bà đang ở Hàn Quốc à?
- Hani à? Ừ, tôi đang ở Hàn Quốc.
- Sang bên đó làm gì?
- Ăn cắp nguyên liệu.
- Bà đang ở đâu hả?
- Viện chế tạo Hàn Quốc.
- Định đến đó 1 mình hả?
- Kai ở cùng tôi.
- Hello Hani. Đất nước của em đẹp lắm. - Kai nói vào điện thoại.
- Hai người đi Hàn Quốc lúc nào?
- Tối qua. Gọi điện có chuyện gì không?
- Muốn mời đi chơi thôi.
- Lúc khác nha, có người đến.
Nói xong Kin cúp điện thoại luôn
- Ây cái con người này, đúng là...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc