Người Tình Giấu Mặt - Chương 91

Tác giả: Sơ Thần

Thân Tử Duệ đúng thời gian tan tầm trở về, đây là chuyện rất ít thấy ở hắn.
Khi hắn về đến nhà, A Lực điện báo nói cho hắn biết, Ân Tịch trước đó đã đi đến bệnh viện chăm sóc mẹ của cô. Ngay lập tức vui vẻ muốn về nhà giảm đi 90%, nếu không có nhớ lầm, khoảng chừng đã 11 tiếng trôi qua hắn không có nhìn thấy cô.
Bước chân đi vào phòng khách đã sớm không còn nhẹ nhàng, tương phản có chút nặng nề, đem áo khoác trên người ném lên thành sofa, lập tức gieo mình lên trên sofa, tùy tay lấy ra một điếu thuốc, đang chuẩn bị châm, lại thấy trên bàn có hé ra một tờ giấy có lời nhắn mới, hắn bật người đứng dậy hướng đến trước bàn ăn.
Nhìn thấy chữ viết xinh đẹp của cô, trong lòng lại dâng lên một trận ngọt ngào, xoay người đi vào phòng bếp, mở Ⱡồ₦g bàn ra, hương thơm bốn phía, cư nhiên có hai món mặn một món canh: tôm bóc nõn tẩm bột chiên giòn, sườn xào chua ngọt, cùng canh mướp thơm lừng.
Đồ ăn thanh đạm thân thiết như vậy, hắn thực đã rất nhiều năm chưa có ăn qua, mỗi ngày hắn luôn bận rộn hết khách khứa rồi lại đàn bà, ăn các loại sơn hào hải vị, khi hắn nhìn thấy những món ăn đơn giản trước mắt, cảm thấy trên đời này tất cả cao lương mĩ vị đều trở thành vô vị.
Chỉ cần khiến cho hắn thấy ngon miệng, hắn nhịn không được cầm lấy môt miếng sườn cho vào miệng, khi vừa cho vào, không có nghĩ đến Ân Tịch còn có tài nghệ như vậy, điều này làm cho hắn thực sự bất ngờ.
Một hồi sau, thế nhưng hắn đã đem tất cả đồ ăn ăn gọn, đáng tiếc là cô không có ở bên cạnh.
Cầm lấy tờ giấy có lời ghi chép, hắn lại lần nữa viết thêm: đồ ăn rất vừa, tôi thích ăn cá. Thân Tử Duệ.
Sau khi viết xong, chợt nghĩ đến khi cô nhìn thấy lời nhắn này sẽ có biểu hiện gì, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Bệnh viện, phòng bệnh của Hứa Bội Dung, Ân Tịch lau thân thể cho mẹ, cứ việc mỗi ngày mẹ cô đều không làm gì, nhưng cứ cách một ngày cô sẽ lau rửa thân thể cho mẹ, thay đổi đồ trên người.
"Mẹ, bà ngoại đi rồi, khi nào mẹ mới có thể tỉnh lại? Còn có Tiểu Ức, cho tới bây giờ mẹ đều chưa có gặp qua, đó là cháu ngoại của mẹ, mẹ tỉnh lại, con sẽ mang nó đến gặp mẹ, đến khi đó chúng ta một nhà đoàn viên, rời đi khỏi thành phố này, được không? " Cô nhẹ nhàng mà tựa đầu gối lên trên người Hứa Bội Dung
Hứa Bội Dung chỉ là yên lặng nằm, không có phản ứng gì.
Bác sĩ chuyên môn điều trị cho Hứa Bội Dung nhẹ nhàng mà gõ của, sau đó đi vào, nở một nụ cười tác nghiệp với Ân Tịch.
"Bác sĩ Vương, có việc gì sao?" Ân Tịch thân thiết hỏi.
"Về mẹ của cô, gần đây có tình hình mới nhất, tôi nghĩ cần phải làm cho Hứa tiểu thư có tâm lý chuẩn bị trước." Sắc mặt bác sĩ Vương không có một tia vui vẻ, ngược lại là trầm trọng.
"Mẹ của tôi thế nào?"
"Cơ quan иộι тạиg trong thân thể mẹ cô đang từ từ bị teo lại, nếu tiếp tục như vậy nữa, hậu quả thực là không tốt lắm."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Bác sĩ Vương xin hãy cứu lấy mẹ tôi, tốn bao nhiêu tiền cũng không sao cả." Ân Tịch có chút nôn nóng cầu xin.
"Hứa tiểu thư, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tận tâm, lần này tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, bệnh của mẹ cô phải có tâm lý chuẩn bị."
Nói xong, Bác sĩ Vương rời khỏi phòng bệnh, Ân Tịch ngã ngồi trên sofa bên cạnh, lại là một tiếng sét giữa trời quang, nặng nề đánh thẳng vào lòng cô.
Bác sĩ Vương mới vừa đi được một lúc, cửa lại lần nữa bị đẩy ra, Ân Tịch vừa thấy khuôn mặt kia, cả thân thể lại lần nữa cứng lại.
"Ông tới đây làm gì? Nơi này không chào đón ông, đi ra ngoài!" Ân Tịch đứng thẳng đối diện với ông ta.
"Đừng như vậy, Ân Tịch, ta chỉ là muốn nhìn mẹ của con mà thôi." Biểu tình Tề Gia Tĩnh tràn đầy áy náy.
"Mẹ của tôi không cần ông quan tâm, không có liên quan gì đến ông hết, nếu ông không đi ra, tôi sẽ kêu vệ sĩ lôi ông ra khỏi đây." Ân Tịch không lưu tình chút nào nói, từ lúc cô biết nhận thức, cuộc sống của cô cũng không có người baba này. Từ trước không có, hiện tại sẽ không có, về sau lại càng sẽ không có.
"Tình hình của mẹ con, bác sĩ Vương đều nói cho ta biết, chẳng lẽ ta đến nhìn một cái cũng không được sao?" Ngữ khí của ông ta gần như hèn mọn.
"Tề tiên sinh, ta muốn hỏi ông một chút, ông lấy thân phận gì, tư cách gì mà xem mẹ tôi?"
"Ân Tịch, chuyện trước ta thực có lỗi, nhưng ta là baba của con, đây là sự thật vĩnh viễn đều không thay đổi được, ta không cầu con tha thứ, nhưng là ta chỉ nghĩ muốn chịu một chút trách nhiệm của ta , hoặc là con có thể thành toàn cho ta, làm cho lòng ta thanh thản thêm một chút, có thể chứ? "
"Ông không cần xin lỗi làm gì cả, bởi vì chúng tôi không có quan hệ gì với ông hết, trong từ điển của tôi cho tới giờ cũng không có hai chữ baba, trong từ điển của mẹ tôi chưa từng có tên của ông, hiện tại, mời ông đi ra ngoài cho!" miệng lưỡi của Ân Tịch là sắc nhọn như thế.
Đáy mắt Tề Gia Tĩnh nổi lên đau đớn, con gái ruột của ông lại xa lánh ông như vậy, ông nghĩ rằng ông đã chuẩn bị tốt tất cả, nhưng khi đói mặt, vẫn đau như vậy.
Ông ta lướt qua Ân Tịch khẽ liếc nhìn Hứa Bội Dung, Ân Tịch trợn mắt nhìn, làm cho ông ta phải đi ra khỏi phòng bệnh. Ân Tịch đóng cửa lại, xoay người liền mệt mỏi tựa vào bên người mẹ mình . . .
Thân Tử Duệ đỗ xe ở một góc gần bệnh viện, vừa vặn thấy Tề Gia Tĩnh từ trong bệnh viện đi ra, vẻ mặt thất vọng. Ân Tịch hẳn là không nên hòa nhã với hắn như vậy. Đối với một người cha như vậy, đến ngày hôm nay tất cả đều là tự chuốc lấy phiền toái. .
Lòng hắn tê dại. Đối với Ân Tịch, hắn cũng bất lực.
Tề Gia Tĩnh chặn đầu một chiếc taxi nghênh ngang mà đi qua, theo sau xe taxi là một chiếc xe thể thao sang trọng, trong xe một khuôn mặt phụ nữ méo mó, Ngô Niệm dùng sức đập tay lái.
Tề Gia Tĩnh cư nhiên đến gặp Hứa Bội Dung. Bà ta vất vả bảo vệ cuộc hôn nhân của mình, thế mà cuối cùng lại cũng có ngày hôm nay, trong lòng bà ta vô cùng phẫn nộ, bà ta đem toàn bộ nguyên nhân đổ hết lên người Hứa Bội Dung.
Thân Tử Kiều giống như ma quỷ mà luôn tươi cười nhộn nhạo trên khóe miệng, Tề thị lập tức sẽ nằm gọn trong tay hắn, Tề Tư Di cùng Lâm Âm Ái ૮ɦếƭ, chẳng khác nào linh hồn của Tề thị đã mất, thật đúng là trời giúp hắn.
"Tử Kiều. . . ." Tề Tư Mục lớn tiếng kêu.
Hắn vừa nghe thấy giọng của nhị tiểu thư đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, sợ rằng tránh không kịp, nhưng cuối cùng vẫn phải từng bước nhẫn nại, nhìn bộ dạng này mà nói, người đàn bà này thật vô lễ.
Thân tử Kiều nở một nụ cười với cô ta: "Làm sao vậy? Sao mà lại lên giọng thế?"
"Anh vì cái gì mà dám lừa tôi? Anh không phải muốn thay tôi báo thù Hứa Ân Tịch sao? Tại sao hiện giờ cô ta vẫn không sao, mà chính tôi lại bị cô ta khi dễ như vậy?" Biểu hiện của cô ta hiện giờ không phải nổi giận mà là đang nức nở.
"Cô . . . cái gì? Nếu cô có khả năng khiến Thân Tử Duệ hồi tâm chuyển ý, thì liệu hôm nay Thân Tử Duệ có trở thành chỗ dựa cho cô ta không? Nếu không có Thân Tử Duệ, cô muốn chặt đứt mười đầu ngón tay cô ta cũng là chuyện đơn giản". Hắn đem hết sai lầm này trút hết lên đầu Tề Tư Mục, trong lòng vẫn còn suy nghĩ làm sao mà cô ta lại biết, trước khi hắn chưa có được thứ gì đó, làm sao hắn có thể dễ dàng mà hủy đi?
"Anh giờ vẫn còn trách em? Em còn không phải vì anh mà không muốn đi hầu hạ người khác, anh sao có thể đối với tôi như vậy?" Nói xong ả ta lại bắt đầu diễn tiết mục si tình.
"Thôi nào thôi nào, anh không có trách em, đừng khóc!" Nói xong, tay hắn như vô tình rồi lại như cố ý mà ôm thắt lưng ả ta kéo lên xe, tay bắt đầu vuốt ve bộ иgự¢ mềm mại của ả.
"Ai nha. . . Anh thật là hư hỏng. . . Đừng mà. . ." Thân thể của hắn ngày càng gần sát lại thân thể ả. Tang sự của bà nội đã qua nhiều ngày, ả một mực cấm dục, chủ yếu cũng là vì Thân Tử Kiều cũng không ở thành phố F, hắn mới từ Mỹ về, vừa nghe tin hắn trở về, ả ta đã vội vàng chạy tới đây.
"Đừng cái gì?" Hắn thực sự muỗn chơi đùa khiêu khích ả, bàn tay đã nhanh chóng tăng cường độ mạnh.
"Không muốn anh rời khỏi em, không muốn anh không chạm vào em. . ." Dụς ∀ọηg trong mắt ả đã trở nên mãnh liệt, mấy ngày nay, ả ảo tưởng, khao khát được hắn giữ lấy.
Ả phát hỏa, tự đem mình nằm dưới thân hắn, như đói khát mà xé rách quần áo của hắn, gặm nhấm da thịt của hắn. . .
Xem ra người đàn bà này thực sự rất đói bụng, Thân Tử Kiều cười quỷ dị, hắn sẽ khiến cho ả ta thỏa mãn, qua đêm nay, e rằng sẽ không còn cơ hội nữa. Nghĩ vậy hắn cố gắng phối hợp cùng ả ta.
Tề Tư Mục nắm lấy vật nóng bỏng, yêu thích mà không buông tay, thứ này có thể khiến ả ta ૮ɦếƭ đi sống lại trong đó, ả nhìn chằm chằm như bảo bối, sau đó nhẹ nhàng nuốt vào. . . . . . . . . . . .
Thân Tử Kiều bị kích thích này làm cho kích động, nhịn không được khẽ phát ra âm thanh. Ở một lần lại một lần ả nuốt vào của hắn, lửa tình cả người đã dâng lên.
Tề Tư Mục cảm nhận được phía dưới mình đang không ngừng có thứ gì đó tràn ra, thân thể run rẩy khiến cho ả buông lỏng miệng, không có gì trì hoãn, một phát nuốt hết, cả hai người cùng phát ra âm thanh thỏa mãn.
"Em muốn anh, làm cho anh ૮ɦếƭ đi!" Tề Tư Mục phun ra một câu bẩn thỉu, dùng sức lay động thân thể của chính mình, hai tay kìm lòng không được mà xoa chính иgự¢ mình, tóc dài buông ra hết thảy mà hưởng thụ khoát hoạt.
Cảm giác trên mặt khiến cho ả có một loại thỏa mãn cực hạn, không chỉ có trên thân thể kích thích mãnh liệt, mà là trong lòng cũng có một loại kích động, ả dùng sức cử động mạnh mẽ, giống như phải giải tỏa toàn bộ năng lượng trong cơ thể.
Hết lần này đến lần khác cuồng dã với từng động tác, khiến cho tiếng hét của ả càng ngày càng chói tai. . .
Ả ta hưởng thụ cảm giác khoái hoạt này, chưa bao giờ lo lắng phía sau đó có âm mưu, không biết ngày mai ả sẽ trở thành cái dạng đàn bà như thế nào?
Hôm nay mục đích của ả có thể là muốn trở thành minh tinh, ngày mai ả ta cũng có thể trở thành một kỹ nữ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc