Người Tình Giấu Mặt - Chương 58

Tác giả: Sơ Thần

“Anh có biết tôi ghét anh nhất ở cái gì không?” Ân Tịch lớn mật mà quyết liệt nhìn về phía hắn, Thân Tử Kiều hung ác biến thái còn Thân Tử Duệ lại như yêu ma bá đạo, người trước là ác mộng, người sau là anh em cùng cha khác mẹ của hắn, cô không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với bọn họ.
“Cô dám nói cô chán ghét tôi?” đột nhiên ánh mắt hắn dâng lên một trận đau đớn, đây là lần đầu tiên một người phụ nữ thẳng thắn nói ra là chán ghét hắn.
“Đúng vậy tôi vô cùng chán ghét anh, hơn nữa còn chán ghét cả nhà các người, vĩnh viễn cũng không muốn nhìn mặt anh cùng cả nhà các người.” Tất cả mọi tức giận cùng ủy khuất của Ân Tịch không phát tác trước mặt Thân Tử Kiều mà là trước mặt người đàn ông này, loại giận giữ muốn bạo phát này làm chính cô cũng cảm thấy khó hiểu, không biết nguyên nhân là gì.
“Cô có thể chán ghét tôi nhưng đừng có ᴆụng đến người nhà của tôi, đừng tưởng rằng cô có nhan sắc là có thể làm bừa.” Tay hắn lại lần nữa xiết chặt, so với lúc trước càng mạnh tay hơn, miệng cũng không ngừng nói: “Cho cô mặt mũi thì sau này nhớ phải mỉm cười, chứ không phải là cố tình gây sự.”
“Tôi chính là ghét cay ghét đắng Thân gia nhà các người, tôi tuyệt đối cũng không bao giờ trở thành người của Thân gia các người.” Ân Tịch kiên cường cắn môi, lại lần nữa đem ủy khuất áp chế trong lòng.
Người đàn bà ૮ɦếƭ tiệt, tại sao tâm trạng cô lại có vẻ thống khổ như vậy, nguyên nhân là cái gì, sao lại liên quan đến Thân gia bọn họ chứ: “Thân gia chúng tôi có người đắc tội cô?” Hắn cau mày hỏi, đôi mắt sắc bén tựa như muốn nhìn thấu vào tâm tư của cô.
“Chuyện này không kiên quan đến anh, buông tay!” Ân Tịch cố sức muốn rút tay lại, thoát khỏi bàn tay to lớn của hắn, mà hắn lại cố ૮ɦếƭ không buông.
“Cô mắng Thân gia chúng tôi, lại nói không liên quan đến tôi, cô phải nói rõ với tôi, rốt cục là có chuyện gì?” Thân Tử Duệ càng thêm cứng đầu, so với sự bá đạo vốn có của hắn thì càng không thể nói lý.
“Anh. . .” Đôi mắt xinh đẹp của Ân Tịch càng trừng lớn, càng khó có thể giải thích.
“Cô không nói rõ đừng mơ tôi buông tay.” Hắn không muốn buông, hắn chỉ có thể dùng loại già mồm át lý lẽ mới có thể lưu cô ở lại bên cạnh hắn thêm một chút nữa.
“Anh nhìn gì, anh xuất hiện tại nơi mà tôi vô cùng chán ghét lại lúc nào cũng hung hăng bá đạo như vậy, vĩnh viễn không chịu hỏi một chút người khác có nguyện ý hay không cũng áp đặt bắt người khác phải tuân theo, Thân gia các người đều là như vậy.” Cảm xúc của Ân Tịch vô cùng kích động, cô hận Thân Tử Kiều cũng hận Thân Tử Duệ.
Một kẻ dùng thủ đoạn vô liên sỉ để cưới cô, một kẻ dùng yêu cầu vô lý ép buộc cô, tựa hồ, cô cùng với Thân gia bọn họ mãi mãi dây dưa không dứt.
Cô nói chán ghét hắn, hắn thật sự đáng ghét như vậy sao?
“Tôi bá đạo vô lý, nhưng cô biết không, cô cũng luôn ngang bướng cứng đầu như vậy, cô cho là cô như vậy sẽ không làm cho người ta chán ghét cô sao?” Hắn тһô Ьạᴏ đáp lại, cô gái này, từa hồ mềm rắn đều không ăn.
“Nếu như tôi làm anh chán ghét như vậy, vậy anh có thể thả cho tôi đi rồi.” Cô khiêu khích nghênh đón ánh mắt hắn.
“Cô . . . .”
“Thế nào? Chẳng lẽ Thân đại thiếu gia lại thích dùng khuôn mặt vui vẻ để dán chặt vào cái ௱ôЛƓ lạnh lùng của kẻ khác sao?” Ngay cả những lời nói bất mãn nhất Ân tịch cũng đã nói ra.
“Cô . . . . .” Hắn bị Ân Tịch bức đến á khẩu không trả lời được, rõ ràng là cô đang khích tướng hắn, chính là mọi lời không hiểu vì sao đều bị ứ trong cổ họng.
Đột nhiên ánh mắt Thân Tử Duệ hiện lên một tia đau đớn nhìn cô, ngữ khí trở nên trầm thấp mà khó có thể kìm nén: “Có phải Thân Tử Kiều lại tìm cô gây phiền toái gì hay không?” Ánh mắt hắn sâu sắc bắt giữ được sự bất an cùng tâm tình rối rắm của cô.
Mắt Ân Tịch dâng lên một tầng hơi nước, lại cúi đầu cố gắng chớp mắt, muốn cho bản thân bình tĩnh lại, không bị những lời nói kia làm ảnh hưởng đến, đặc biệt là trước mắt người đàn ông này.
Sự trầm mặc, ánh mắt ưu thương lẩn tránh hắn của cô nhưng lại bắt mất tâm hồn hắn.
“Nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra?” Hiếm khi có ngữ khí thân thiết như vậy, đôi mắt ôn nhu, Ân Tịch tựa như quay về một năm kia, hắn cũng thân thiết như vậy, cũng là ánh mắt như vậy nhìn cô.
Chính là những chuyện này đã qua, bọn họ còn có thể trở về hay sao?
Không có Thân Tử Kiều, cô là bạn gái của Trữ Dịch, đó là người anh em tốt nhất của hắn. Mà không lâu nữa cô sẽ trở thành em dâu của hắn, cô vẫn nên gọi hắn một tiếng ‘anh cả’ đi . . . .
“Xin anh buông ra trước.” Thanh âm của cô vẫn bình tĩnh như trước.
“Nếu tôi buông cô ra, cô không chút do dự mà rời khỏi đây.” Hắn giống như nhìn thấu tâm tư của cô, vĩnh viễn không để cho cô có một cái gì giữ cho riêng mình.
Ân Tịch còn chưa kịp nói gì đó. Một thanh âm lạnh lùng đã đánh vỡ tất thảy:
“Thân Tử Duệ, buông cô ấy ra.” Thanh âm này quen thuộc đến như vậy, lại khí thế như vậy.
Hai người đồng thời ngẩng mặt lên, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Trữ Dịch mang theo lãnh ý, từ phía sau bọn họ đi tới.
Cánh tay Thân Tử Duệ chậm rãi buông lỏng ra, cậu ấy xuất hiện nói cho hắn biết, cô gái này đã có chủ.
“Trữ Dịch!” thanh âm của Ân Tịch có một tia nghẹn ngào, lại mang theo một tia chờ đợi.
Anh tung một nắm đấm về phía Thân Tử Duệ, xoay người đi đến trước mặt Ân Tịch, tựa như diễn kịch trước mặt Thân Tử Duệ không chút do dự đem Ân Tịch ôm vào lòng, một bàn tay vuốt vuốt tóc cô, nhẹ giọng thì thầm: “Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không có việc gì đâu.”
Đây là một cái ôm ấm áp, làm cho mọi mệt mỏi cùng sợ hãi của cô tạm thời buông lỏng.
Trữ Dịch tuy rằng không biết cụ thể Ân Tịch xảy ra chuyện gì, nhưng theo như khẩu khí của Hạ Vũ anh có thể cảm giác được khẳng định là có chuyện lớn xảy ra.
Bằng không cô sẽ không bất an và bối rối như vậy.
Anh theo như những lời Hạ Vũ miêu tả tìm kiếm vòng vo vài giờ mới phát hiện ra Ân Tịch, khi anh nhìn thấy Thân Tử Duệ nắm chặt tay Ân Tịch, anh phẫn nộ, anh đố kị, thậm chí có chút sợ hãi.
Nhưngbảo anh dễ dàng như vậy mà buông Ân Tịch ra thì anh làm không được anh cũng không cho phép mình cứ như thế mà buông tay, đây là hạnh phúc anh theo đuổi mười mấy năm, như thế nào nói buông là có thể buông được?
“Tử Duệ, mình coi cậu là anh em, nhưng hiện tại cậu phải hiểu rõ, cô gái này là của mình.” Trữ Dịch gắt gao ôm Ân Tịch vào trong lòng, nghĩ thề sống ૮ɦếƭ bảo vệ cô gái này không để cho bất luận kẻ nào xâm phạm đến.
Thân Tử Duệ không nói lời nào mà ánh mắt cứ nhìn chằm chằm bóng dáng hai người bọn họ, khoảnh khắc cô nhào vào trong иgự¢ Trữ Dịch, là tin tưởng cùng an toàn như vậy, hắn thực sự có thể đem lại cho cô sự an toàn cùng hạnh phúc mà cô muốn hay sao?
Kỳ thật hắn không thể nắm chắc điều gì cả, Trữ Dịch yêu Ân Tịch chưa bao giờ thay đổi, chỉ cần Ân Tịch muốn, Trữ Dịch có thể đem cả tính mạng cho cô.
Ân Tịch hơi hơi cụp mắt xuống, sợ hãi phải đối diện với ánh mắt của hắn.
Trữ Dịch lôi kéo bàn tay Ân Tịch, hướng về phía bên kia đi tới.
Thân Tử Duệ tựa vào một góc nhìn bọn họ mười ngón tay thân mật đan vào nhau, bọn họ ở một chỗ vĩnh viễn quang minh chính đại như vậy. Vì sao hắn lại trở thành môt kẻ phải đứng trong bóng tối, hết thảy những điều này, có lẽ là số phận rồi.
Trữ Dịch chở cô đi đến bên cạnh một đài phun nước thì dừng lại, hai người ở trong xe lẳng lặng hít thở, anh đang chờ Ân Tịch bình tĩnh lại.
Tay anh lại lần nữa cầm lấy tay cô, gắt gao nắm chặt.
“Ân Tịch, bây giờ chúng ta nắm tay như thế này em có biết gọi là gì không?” Trữ Dịch nhẹ nhàng nói.
Cô ngẩng tầm mắt lên, hướng phía ánh mắt nhu tình mật ý của anh, đôi mắt ấm áp, yêu thương, còn có một tia xin lỗi.
“Cổ nhân nói, nếu hai người mười ngón đan vào nhau, như vậy nam nữ nhất định sẽ cùng nhau bạc đầu giai lão.” Anh ngay cả một cái chớp mắt cũng không dời khỏi cô, tay kia của anh nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô, nồng đậm yêu thương
‘Mười ngón đan nhau, bạc đầu giai lão’
Đây là hình ảnh đẹp đẽ đến cỡ nào, hai người yêu nhau mười ngón đan lại, chậm rãi đến già, nhìn thời gian như nước chảy thoảng qua.
Nhưng là cô, hiện tại cô phải kết hôn với một người khác mà người đó không phải là Trữ Dịch, cũng không phải Thân Tử Duệ mà là tên biến thái Thân Tử Kiều kia.
Tay Ân Tịch nhẹ nhàng mà rút khỏi bàn tay anh, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, nhìn thấy đài phun nước đang không ngừng phun những tia nước ra không trung, lại không ngừng róc rách. Chẳng lẽ đây chính là cuộc sống nhân sinh luân hồi của cô hay sao, vĩnh viễn không bao giờ có thể yên bình hay sao?
“Ân Tịch, nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra?” hai tay Trữ Dịch nắm lấy bả vai của cô, tiếp thêm dũng khí cho cô đối mặt anh, đối mặt tất cả những chuyện sắp cửa phát sinh.
“Trữ Dịch! Buông tay đi! Em không xứng với anh.” Thanh âm của Ân Tịch rất nhẹ, đúng vậy, cô lấy cái gì để xứng với anh chứ, một người đàn ông ôn như sáng ngời như ngọc như anh, chỉ cần anh nguyện ý, có bao nhiêu danh môn tiểu thư liều mạng lao đầu vào chứ?
Còn cô đâu? Cô là một người mẹ đơn thân, còn vướng nhiều gièm pha không tốt như vậy, lại từng có quan hệ với người đàn ông khác, thậm chí còn có con nhỏ.
Thân Tử Kiều là dạng người thế nào, cô đã lĩnh giáo qua, hắn là kẻ biến thái, cô không muốn liên lụy Trữ Dịch.
Vốn có rất nhiều chuyện anh không biết, nếu như anh biết được nhất định anh sẽ không đồng ý cho cô cưới hắn nhưng mà còn Tiểu Ức phải làm sao bây giờ?
Ở giữa con gái cùng Trữ Dịch, côc hỉ có thể buông tha anh.
“Ân Tịch đột nhiên tại sao lại nói như vậy, Thân Tử Duệ cậu ta gây khó dễ cho em sao?” Trữ Dịch sốt sắng hỏi, có phải Ân Tịch đã biết tất cả rồi hay không?
“Không, không có liên quan đến anh ta, là em cảm thấy em không thích hợp với anh.” Ân Tịch có chút ૮ɦếƭ lặng cự tuyệt anh, cô phải như vậy.
“Không, đây căn bản không phải nguyên nhân, là em lấy cớ, anh muốn biết chân tướng, tại sao đột nhiên em lại nói những lời này với anh.” Anh dùng lực nắm chặt bả vai của cô, nhưng cô hiểu được đó là anh quan tâm cùng để ý cô.
“Nếu em nói em phải gả cho baba của con gái em, anh còn cảm thấy là em lấy cớ sao?” Ân Tịch đón nhận ánh mắt của anh, lạnh lùng nhưng nghiêm túc nói.
Cánh tay Trữ Dịch ૮ɦếƭ lặng rồi lại đột nhiên run rẩy, anh nhìn ra bất đắc dĩ trong mắt cô, không muốn tin mà nhìn cô.
“Sự tình vì sao lại như vậy? Vì sao?”
“Em tìm được ba của Tiểu Ức rồi sao?” Trữ Dịch khó khăn nuốt nước miếng, chẳng lẽ Ân Tịch thực sự biết Tử Duệ chính là người đàn ông mà cô muốn tìm?
Nhưng mà không đúng, nếu Ân Tịch biết người kia là Tử Duệ vậy tuyệt đối cậu ấy sẽ không thể nhẹ nhàng để anh đưa Ân Tịch đi như vậy.
“Em đều vì hạnh phúc của Tiểu Ức, cho nên, em quyết định gả cho hắn.” Thanh âm của Ân Tịch vô cùng lãnh đạm, nhưng bên dưới lại vụng trộm che giấu sự bất đắc dĩ.
“Anh không tin, không phải em nói em không muốn tìm ba của Tiểu Ức sao,vì sao đột nhiên em lại tìm ra ba của Tiểu Ức, hơn nữa còn bất ngờ kết hôn?” Trữ Dịch bắt đầu thấy khó hiểu, anh phải biết cái người mà Ân Tịch phải cưới là ai?
“Đừng hỏi em, em thực sự không muốn nói, được không?” Ánh mắt của cô ưu thương như vậy, cô đem tất thảy nói cho anh, lại tạo thêm gánh nặng cho anh, mà kết quả có thể thay đổi gì đâu chứ?
“Ân Tịch đừng như vậy, anh sợ nhất là nhìn thấy em khổ sở, lại chỉ chịu đựng một mình, anh rất sợ em như vậy.”
Lời của anh là thật, trong trí nhớ của anh, từ nhỏ cô đã là một đứa nhỏ vô cùng khổ cực, chịu nhiều thương tổn, tình nguyện thống khổ cũng không muốnlàm người bên cạnh mình buồn phiền.
“Trữ Dịch . . . .” Thanh âm của Ân Tịch nhỏ đến mức cơ hồ cả cô cũng không thể nghe thấy, vì sao anh lại phải chua xót như vậy, anh càng như vậy khiến cho lòng cô càng thêm áy náy.
“Cho dù là em có khó khăn gì, cho dù anh có thể giúp em hay không, em đều phải nói cho anh biết, bởi vì anh quan tâm em, cũng là người thân của em. Hạ Vũ khi gọi điện cho anh thanh âm của cô ấy rát lo lắng, cô ấy lo lắng cho em như vậy, chẳng lẽ em thật sự để cho những người quan tâm em yên lặng đứng nhìn em khổ sở sao?”
“Em . . . .” Răng cô gắt gao cắn môi dưới khiến nó trắng bệch ra.
“Anh không hy vọng biết được hoàn cảnh của em từ miệng của người khác, em chỉ muốn nghe em nói, anh muốn nghe ngay bây giờ, chia sẻ đau đớn thống khổ trong lòng em, còn có cả lo âu nữa.” Anh chân thành như vậy, nho nhã như vậy, gằn từng tiếng như nước chảy, chậm rãi tiến vào trái tim cô, làm cho cô không có bất kỳ lý do nào để cự tuyệt.
“Con gái của em Tiểu Ức nó chưa có ૮ɦếƭ.” Ân Tịch ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt tha thiết cổ vũ của anh.
“Thật sao? Nhất định nó là một cô bé đáng yêu xinh đẹp giống như em vậy,” Lòng anh một trận chua xót lại một trận kích động, anh chua xót là bởivì đứa bé kia không phải là của anh và cô, còn kích động là chỉ cần cô hạnh phúc thì một chút chua xót của anh có là gì chứ?
“Đúng vậy, quả là kỳ tích, nó rất đáng yêu, nhưng là nó . . . .” Ân Tịch có chút khó khăn khi nói tiếp, thanh âm bắt đầu trở lên nghẹn ngào, con gái vĩnh viễn chính là điểm yếu nhất trong lòng cô.
“Nó sao vậy?” Trữ Dịch tựa như cảm giác được vấn đề hẳn là ở Tiểu Ức, chẳng lẽ Tiểu Ức ở chỗ ba nó, nghi hoặc trong lòng anh càng thêm gia tăng.
“Nó ở chỗ ba nó, ở chỗ ba của nó, nếu em không đồng ý lấy hắn, ba ngày nữa em sẽ vĩnh viễn không thể thấy được Tiểu Ức, vĩnh viễn đều không thể gặp nữa. . .” thanh âm của Ân Tịch nghẹn ngào lộ ra tuyệt vọng.
“Hắn bức em, làm sao hắn ta có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?” Trữ Dịch đập mạnh tay xuống vôlăng, ngay sau đó lại vội trấn an Ân Tịch, “Em không cần phải gấp, Tiểu Ức nhất định vẫn an toàn, không phải vẫn còn 3 ngày nữa sao, em nói cho anh biết, hiện tại Tiểu Ức ở đâu? Anh sẽ nghĩ biện pháp để cứu nó.”
Trữ Dịch thực sự không dám hỏi ba của Tiểu Ức là ai, anh thậm chí có điểm sợ hãi, anh chờ Ân tịch chủ động nói cho anh biết, đúng vậy anh ích kỷ một lần đi, vởi vì anh sợ khi mình nói ra thì mình sẽ vĩnh viễn mất đi Ân Tịch.
“Em không biết hiện tại Tiểu Ức đang ở đâu, em chỉ biết hiện tại nó đang ở trong tay Thân Tử Kiều.” Ân Tịch nói xong cúi đầu chôn vào hai tay chính mình, thậm chí, cô không muốn nhìn thấy phản ứng của Trữ Dịch.
Con gái của cô cư nhiên là của Thân Tử Kiều, chuyện như vậy nhất định cũng là chuyện khiến Trữ Dịch vô cùng khi*p sợ cùng bị đả kích đi.
“Em nói ba của Tiểu Ức là Thân Tử Kiều, có phải em sai rồi hay không?” Trữ Dịch hỏi, Ân Tịch cư nhiên nghĩ Tiểu Ức là con gái của Thân Tử Kiều.
“Không sai đâu, là hắn chính miệng nói cho em, đương nhiên chuyện kia là Tống Hồng dàn cảnh, mà chính bà ta cũng nói như vậy với em, năm đó người kia đúng là Thân Tử Kiều.”
Lời nói của bọn họ nghe có vẻ như không có gì là không đúng, cũng không có gì để cô có thể không tin cả. Nếu không phải vì lần đó vô tình nghe được Ân Tịch nói, nếu không phải Tử Duệ cũng đã từng nói qua với anh, có lẽ anh cũng sẽ tin.
Tên Thân Tử Kiều đê tiện này, hắn có ý định gì, nhất định hắn biết Tiểu Ức là con gái Thân Tử Duệ, nhưng mà hắn lại nói thành con của hắn, tên này quả là vô sỉ.
Cái chính là chân tướng thế nào anh không thể rõ hơn Thân Tử Kiều được, mà anh cũng không có nói sự thực cho Ân Tịch cũng như Thân Tử Duệ.
Anh nhìn thấy Ân Tịch khổ sở đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay mình, tim anh từng hồi co thắt đau đớn.
Anh phải nói mọi chân tướng ra sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc