Người Tình Giấu Mặt - Chương 51

Tác giả: Sơ Thần

“A Cơ, vụ dư luận xôn xao này, mặc kệ là cậu dùng thủ đoạn gì, bằng cách gì, tôi muốn 24 tiếng nữa vụ việc này phải chấm dứt hoàn toàn.” “Sau đó nói toàn bộ sự việc này là nhầm lẫn, phải công khai xin lỗi.” Biểu tình của hắn lãnh khốc như băng, ngữ khí càng khiến cho người ta không dám tiếp cận.
“Vâng thưa cậu chủ.” A Cơ lẳng lặng rời khỏi phòng, đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu chủ để bụng chuyện của một nữ diễn viên như vậy, chuyện của Niếp Thanh rùm beng như thế hắn cũng không có hỏi qua, Hứa Ân Tịch này phỏng chừng có thể mài mòn trái tim sắt đá của hắn rồi.
Thân Tử Duệ lại lần nữa đốt một điếu thuốc, giờ phút này cô đang làm gì, có phải đang thống khổ không biết làm thế nào, có phải đang khóc hay không, có phải . . . .
Chứng kiến tất thảy chuyện này, cư nhiên trong đầu hắn lại tràn ngập hình bóng của cô, mặc kệ dư luận lần này là thật hay giả, cuộc sống sau này của cô nhất điịnh sẽ bị hủy diệt, mà hắn thực không hy vọng cô phải bước vào con đường cùng kia, mặc kệ cô là người phụ nữ mà Trữ Dịch cần phải che chở.
Nhưng là theo bản năng, bản năng nói hắn phải đi giúp cô, đây là điều mà hắn không thể khống chế.
Tâm trạng ngổn ngang, lại lần nữa dập tắt điếu thuốc đang hút dở, đứng dậy cầm lấy áo vet khoác vào đi ra ngoài.
Đêm dài yên tĩnh giống như tất cả mọi người đều đã ngủ yên, lại giống như tất cả mọi người đều đang tỉnh.
Ân Tịch đừng lo lắng, có anh ở đây, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Trữ Dịch đứng ở bên xe, lần nữa ôn nhu an ủi cô.
“Vâng. . .” Cô thuận theo gật đầu, nhìn anh, có lẽ cô nên buông tha tất thảy, không nên đi chấp nhất một tia tình cảm như có như không trong lòng.
Ở nháy mắt khi cửa xe mở ra kia, Trữ Dịch quay người lại, ở trên trán Ân Tịch hôn một nụ hôn thật sâu.
“Nhớ kỹ đây là con dấu của anh, em là của anh.” Anh có chút cười xấu xa nhìn về phía cô, sau đó mới đi vào trong xe, khởi động xe.
Ân Tịch nhìn thấy anh đi rồi mới chậm rãi xoay người hướng về nhà trọ của công ty đi tới.
Không đến ba mươi giây sau, xe lại lùi lại, anh xuống khỏi xe, nhìn thấy bóng dáng biến mất dần kia, thẳng đến khi phòng của cô sáng đèn,
Nội tâm anh giãy dụa như vậy, anh chưa từng bao giời nghĩ tới mình và Thân Tử Duệ lại cùng yêu một cô gái, ông trời đúng là bất công, lại làm cho anh vô tình biết được bí mật này, anh phải làm sao bây giờ?
Đem tất thảy những điều này nói cho Thân Tử Duệ sao, khôg anh không làm dược, bởi vì anh sợ hãi, anh sợ hãi Ân Tịch cũng yêu Thân Tử Duệ.
Đem tất thảy những điều này giấu diếm ư? Nhưng anh cũng không làm được, lương tâm anh cho phép sao?
Anh đạp chân ga, xe nhanh chóng biến mất khỏi tòa nhà trọ.
Ở một góc khuất khác, tất thảy màn này đều thu vào đáy mắt hắn, trên tay hắn điếu xì gà vẫn cháy, hắn một hơi lại một hơi hít vào, tâm trạng cũng không cách nào có thể bình tĩnh lại.
Nụ hôn dịu dàng của anh dừng trên trán cô, anh nói đó là dấu ấn của anh, giây phút đó tại sao hắn lại nóng lòng muốn chạy đến nói cho Trữ Dịch biết, cô gái này là của hắn không phải của anh.
Phụ nữ và tình cảm anh em cứ thế làm đầu hắn rối rắm, càng không ngừng vật lộn, hắn nói cho mình một lần cuối cùng, hắn phải biết được cô gái ૮ɦếƭ tiệt kia yêu ai.
Ném điếu xì gà trên tay xuống, xoay người hướng tới phòng Ân Tịch chạy lên.
Ân Tịch mới vừa thay một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, cửa lại có tiếng chuông, cô nghĩ là Trữ Dịch quên gì đó.
Tùy tiện lấy một cái áo khoác dài khoác lên người, chạy nhanh đi mở cửa, ngẩng đầu lại đối diện với một đôi mắt đang muốn phun lửa kia.
Cơ hồ là xuất phát từ bản năng, Ân Tịch nhanh chóng đóng của lại, lại bị một cánh tay hắn dùng sức ngăn cản, thoải mái tiến vào trong phòng đem thân thể cô xoay ngược áp vào cạnh của, chỉ nghe “Cạch” một tiếng khô khốc cửa đóng lại thân thể cô cũng truyền đến đau đớn.
“Thế nào? Nhìn thấy mặt của tôi cô thực rất thất vọng phải không?” Hắn giơ tay dựa vào trên cửa, mà thân thể cô lại bị khống chế trong vòng tay hắn.
“Cái kia . . . . . Tôi chỉ cảm thấy qúa bất ngờ mà thôi . . .” Ân Tịch có chút khó khăn vội giải thích, trên thực tế, hắn đột nhiên xuất hiện làm cho đầu óc cô loạn lên, cô không biết phải ứng phó thế nào với việc người đàn ông này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình cả, hắn tới để làm gì?
“Tôi đến để đòi nợ!” Hắn nâng cằm cô lên, khiến cho ánh mắt cô không thể né tránh ánh mắt hắn.
“Đòi nợ? Tôi không rõ ý tứ của Thân tiên sinh là gì?” Ân Tịch khó khăn đối diện với hai mắt hắn, ở trong đáy mắt hắn cô nhìn thấy chính mình, đột nhiên tim một trận đập loạn lên, đáng ૮ɦếƭ, cô thầm chửi chính mình.
“Kỳ hạn 5 ngày, đêm cuối cùng, tôi nói rồi, tôi nhất định đến đòi lại.” Hắn cười xấu xa, nhưng vẻ mặt lại lộ ra một chút đau đớn, chính là cô không thể nìn thấy, mà phương thức để hắn có được cô, cư nhiên là uy Hi*p.
“Chuyện kia . . . Chuyện kia là tình huống ngoài ý muốn, loại chuyện ngoài ý muốn này xuất hiện chúng ta không thể ngăn lại được, tựa như mua sổ số có trúng hay không vậy, chỉ có thể chấp nhận lấy.”
Cô nhỏ giọng phản kháng, người đàn ông trước mắt này có thể nổi điên bất cứ lúc nào, cho nên cô phải kiềm chế mọi suy nghĩ cùng hành động của mình.
“Ngoài ý muốn, lý do này thật chính đáng nha, vậy hiện tại tôi nói cho cô biết, Hứa Ân Tịch gặp phải người đàn ông tên Thân Tử Duệ cũng là ngoài ý muốn, cho nên tôi chính là muốn cô đem ngoài ý muốn để đền cho người đàn ông này.” Hắn bá đạo lần nữa phủ định mọi lời nói của cô,
Thân thể ẩn hiện của cô phơi bày trước mặt hắn, lại lần nữa kích thích Dụς ∀ọηg của hắn, hắn nhớ đến tình cảm mãnh liệt khi hai chân cô quấn lên lưng hắn.
Hai con ngươi của hắn như núi lửa sắp phun trào, tay hắn nhịn không được đặt lên vai của cô
“Anh không thể làm như vậy . . .” Ân Tịch cảm giác được dục hỏa đang sắp tuôn trào của hắn, cô phải ngăn cản tấy thảy những điều này, cô không thể lần nữa làm cho mình trở thành người đàn bà trở lại bên cạnh hầu hạ hắn nữa, cô cũng không muốn bản thân mình lần nữa bán đứng chính mình.
“Không thể như vậy, vậy cô muốn như thế nào?” Thanh âm của hắn lạnh đến âm độ, lộ ra sự tàn bạo Gi*t chóc, một bàn tay không chút do dự đem chân trái của cô đặt lên hông mình, dùng sức khiến cho thân thể cô dán chặt vào mình, hơn nữa lại khiêu khích nói: “Có phải muốn như vậy hay không?”
“Thân tiên sinh, xin hãy tha cho tôi, được không?” Ân Tịch khẩn thiết nói, người đàn ông này là không thể động vào, nhưng là cô hy vọng hắn có thể chủ động buông tha cho chính mình, cho nên bảo cô cầu hắn, cô cũng nguyện ý.
“Buông tha cô, cố thể, nhưng mà cô nợ tôi, vẫn còn.” Thanh âm của hắn vẫn quyết liệt như trước, lộ ra lãnh khí, hạ thân hắn lại càng thêm dùng sức mà dán chặt vào cô.
“Bên cạnh anh đàn bà nhiều như vậy, muốn dạng đàn bà như thế nào mà không có, dáng người tốt, khuôn mặt xinh đẹp, tội gì cứ phải dây dưa không thả tôi chứ?”
Ân Tịch vẫn muốn cùng hắn bàn bạc, cô không thể tiếp tục có dây dưa gì với người đàn ông này nữa.
“Dây dưa cô, đàn bà đều giống nhau quá đề cao bản thân mình, cô đừng quên chính là cô dùng thân thể để đổi lấy tôi giúp cô, thậm chí mình là đàn bà thế nào cũng không tự nhận thức được.” Hắn đù cợt nhìn cô, hắn muốn nhìn thấy cô thống khổ, nhìn thấy cô bị dày vò.
“Anh . . . .”
“Như thế nào, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”
Ân Tịch làm cho chính mình ngừng thở, nói mình phải bình tĩnh suy nghĩ, tuyệt đối không được rơi vào cái bẫy của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc