Người Tình Bắc Hải - Chương 31

Tác giả: Thiên Tầm

Mao Lệ nhẹ nhàng đặt chiếc cốc xuống, mắt không gợn sóng, có lẽ những lời đó cô đã nghiền ngẫm rất lâu, cho nên mới nói ra nhẹ nhàng như thế
Cuối cùng cô vẫn nhân từ, cho anh cơ hội: “Anh có gì muốn nói không?”
Triệu Thành Tuấn nhìn cô rất lâu, mỉm cười: “Anh không có gì muốn nói, bởi vì nói gì cũng vô nghĩa, không phải anh bất lực, mà là những việc vụn vặt như vậy anh không làm được. Em có thể bình tĩnh như thế, khoan dung như thế, anh rất cảm tạ, như vậy tốt quá rồi, đã biết là không có kết quả, anh cũng không cần thiết giải thích những việc anh làm, bởi vì anh nói thế nào em cũng không tin, hai người khi đã mất lòng tin còn thảm khốc hơn mất tình yêu, chính anh gây ra kết quả này, nếu làm em tổn thương, anh rất xin lỗi.”
“Không có gì, mọi chuyện đã qua.” Mao Lệ cũng cười, nụ cười đó còn chưa kịp lan trên khuôn mặt hơi tái của cô thì đã biến mất, nhưng đủ bộc lộ một chút xao động. Trái tim cô đâu phải là sắt đá, sao có thể hoàn toàn tỏ ra dửng dưng vô tình.
“Vậy thì được, em còn đang giờ làm việc, anh không làm mất thời gian của em nữa, anh cũng có việc.” Triệu Thành Tuấn nói xong đứng lên, chìa tay về phía cô: “Bắt tay nhé, cùng trong một thành phố, sau này khó tránh gặp lại, em sẽ không làm như không quen anh chứ?”
Anh mỉm cười như vừa kết thúc một vụ giao dịch thương mại, giao dịch không thành, tình cảm vẫn còn.
Mao Lệ bắt tay anh, mặt vẫn bất động: “Không đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Xe của Triệu Thành Tuấn dừng ở bên đường trước quán trà, nơi này rõ ràng không thể đỗ xe, nhưng anh không bận tâm. Quả nhiên khi hai người trong quán đi ra, một cảnh sát giao thông vừa dán hóa đơn phạt lên xe anh, đang ngắm nghía chụp ảnh chiếc xe. Triệu Thành Tuấn còn lịch sự đứng bên cạnh nhìn anh ta chụp ảnh xong mới lên xe, còn an ủi một câu: “Cảm ơn, anh vất vả quá!”
Viên cảnh sát đó ngạc nhiên nhìn anh, có lẽ chưa thấy lái xe nào có thái độ như thế khi bị phạt.
Mao Lệ không nén được, nói với viên cảnh sát: “Đại huynh, chúng tôi chỉ dừng xe một lát thôi, lần sau nhất định không dừng ở đây.”
“Không hề gì, mỗi người đều bị phạt bởi lỗi của mình.” Triệu Thành Tuấn nói một câu đầy ẩn ý, anh bóc tờ hóa đơn dán trên xe, mỉm cười: “Em về làm việc đi, xin lỗi, làm mất thời gian của em lâu như thế.”
“Vậy tạm biệt!”
‘Tạm biệt!”
Triệu Thành Tuấn nhìn theo Mao Lệ sang đường, đi vào cổng nhà xuất bản. Hôm nay cô mặc chiếc váy liền màu thanh thiên, tà váy bay nhẹ, một thân hình thon mảnh quyến rũ, mái tóc đen mướt được cuốn cao sơ sài để lộ khoảng gáy trắng ngần hoàn mỹ, mây sợi tóc mai bay bay trước trán, rất cả đều lặng lẽ, giống như vừa kết thúc một cảnh phim câm.
Cảm ơn em chưa kịp yêu anh.
Cho nên mới bình tĩnh kết thúc như vậy, tốt cho cả hai.
Triệu Thành Tuấn từ từ khởi động xe, tưởng là mình rất bình tĩnh, nhưng hai tay phát run, tầm nhìn nhòa đi, không thể nào điều khiển được vô lăng, đành dừng lại.
Anh rút di động gọi cho Peter: “Peter, cậu tìm giúp tôi một lái xe đến ngay, bây giờ tôi không thể lái được... Tôi không biết đây là đâu, xung quanh không có biển đường. À, để tôi nhìn đã, gần đây là ngã tư, qua ngã tư hình như là công viên, có rất nhiều cây, công viên Nam Hồ? Ừ, có lẽ, tôi đang ở gần đây...”
Tắt máy, Triệu Thành Tuấn gục đầu xuống vô lăng, lòng bức bối khó chịu, còn khó chịu hơn cả lúc đọc mẩu giấy của Mao Lệ để lại. Thì ra cái gọi là “bình tĩnh” chỉ là ảo tưởng, mặc dù tình cảnh đó anh cũng đã nghĩ tới, nhưng rốt cuộc vẫn không thể kiềm chế. Còn vẻ bình thản của cô lúc đối diện với anh, mới càng khiến lòng anh chua chát, có lẽ ngay từ lúc đầu cô đã giữ khoảng cách, cho nên mới có thể nhẹ nhàng rút lui như vậy, giống như phẩy một chiếc lá trên người, không phí một chút lực, cô chưa thực lòng, cho nên khi mất đi cũng chẳng có nhiều tiếc nuối, có đúng thế không?
Gục xuống vô lăng, cảm thấy khó chịu, anh hạ thành ghế để có thế nằm một lát, nhưng cảm giác đau tức ở *** không hề dịu đi, anh nghĩ cơ thể lại có vấn đề, gọi điện cho Henson, nói rõ tình trạng, hỏi anh ta: “Chẳng phải anh đã nói, tôi còn có thể sống thêm một thời gian nữa? Sao bây giờ tôi khó chịu thế này, như sắp ૮ɦếƭ đến nơi, phẫu thuật của anh rốt cuộc thế nào, có phải anh đã gây ra một vết thương trong tim tôi mà chưa kịp khâu lại...”
Henson kiên nhẫn lắng nghe, hỏi lại: “Anh xác định mình khó chịu là vì nguyên nhân sức khỏe chứ không phải tinh thần bị cú chấn động quá mạnh nào đó? Brant, hình như anh không phân biệt được cơn đau thể xác và cơn đau tinh thần... thế nào, chia tay rồi ư?”
Triệu Thành Tuấn ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
“Tôi hiểu mọi đau khổ của anh.”
“Nhưng anh không chữa được.” Triệu Thành Tuấn ngoảnh mặt nhìn màu xanh lấp loáng ngoài cửa kính: “Henson, đột nhiên tôi hơi hối hận đã làm phẫu thuật, nếu không, tôi sống không quá ba tháng nữa, có thể sớm kết thúc đau khổ này. Thật đấy, tôi khó chịu vô cùng, khó chịu hơn trước ngàn lần, tôi muốn ૮ɦếƭ, tôi bỗng muốn ૮ɦếƭ.”
“Brant...”
Peter nhanh chóng cử một lái xe đến, Triệu Thành Tuấn vốn định trở về công ty xử lý một số công việc, nhưng quả thực không chịu nổi, bảo lái xe đưa về căn hộ của mình. Vừa vào phòng, anh đi ngay lên tầng, *** khoác lao lên giường, gọi điện cho Peter bảo hủy mọi cuộc hẹn. Peter nhắc đi nhắc lại câu gì đó nhưng anh nghe không rõ, bởi anh lập tức ngủ thiếp. Mặc dù cảnh trong mơ đen tối lạnh lẽo, nhưng còn dễ chịu hơn nỗi đau âm ỉ khi tỉnh, trong mơ ít nhất cũng có mẹ ở bên, anh muốn chìm mãi trong mơ không bao giờ tỉnh lại.
Không biết anh đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy phát hiện ngoài cửa sổ phòng ngủ một màu tối đen, xem ra trời đã tối.
Anh dậy đi tắm, vừa tắm xong nghe thấy tiếng chuông cửa dưới tầng. A Mạc mang bữa tối đến cho anh.
“Đây là cháo em tự nấu, rất thanh đạm.” A Mạc nói.
“Cứ để đó, tạm thời tôi chưa muốn ăn.” Triệu Thành Tuấn ngồi trên đi văng, không nhìn cô một lần, người anh như tỏa khí lạnh, càng khó đên gần.
A Mạc biết, lúc này tốt nhất không nên quấy rầy anh, cô ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn buột miệng: “Tổng giám đốc, anh có thời gian đi gặp Tiểu Mai không? Hôm nay cô ấy đến công ty, nói muốn gặp anh.”
“Tiểu Mai?”
“Vâng, bây giờ cô ấy đang ở Nam Ninh, sẽ ở đến qua Tết Nguyên đán.”
“Không gặp!” Triệu Thành Tuấn từ chối thẳng: “Cả đời này tôi không muốn gặp lại nó, kể cả Chương Kiến Phi!”
Dưới ánh đèn bộ dạng anh thực đáng sợ, A Mạc không dám nói thêm gì, cúi đầu lui ra, nhẹ nhàng khép cửa. May cô kịp thời khép cửa, bởi vì Triệu Thành Tuấn đã vớ lấy chiếc gạt tàn bằng thủy tinh trên bàn trà ném về phía đó: “Tôi không gặp ai hết! Đi đi!” Anh gầm lên, chiếc gạt tàn đập vào khung cửa vỡ tan, vẫn chưa nguôi cơn giận, anh lại hất chiếc đĩa và mấy cái cốc trên bàn xuống đất.
Triệu Thành Tuấn không thể không thịnh nộ, chắc chắn Triệu Mai đã nói gì với Mao Lệ, cô mới đột nhiên quyết định chấm dứt quan hệ của họ như vậy! Vốn dĩ ít nhiều anh vẫn còn nghĩ đến tình ruột thịt, Triệu Mai sinh non, lại bỏ đi, khiến anh xót xa thương cô em gái duy nhất, lại còn mắng Chương Kiến Phi một trận tơi bời, nhưng bây giờ anh cảm thấy, cô em này thực không đáng để anh thương xót, không hề biết chia sẻ với anh trai, chỉ biết gây rắc rối, anh thực sự không muốn nhìn thấy nó nữa!
Sau khi trút giận, Triệu Thành Tuấn dần dần bình tĩnh, anh mệt mỏi lún mình trong đi văng, Henson đã nhắc anh không được ***, nhưng anh không nhịn được. Chiếc bật lửa vẫn là quà tặng sinh nhật của Chương Kiến Phi, dùng đã lâu, đây là loại bật lửa được đặt làm riêng, trên vỏ kim loại màu bạc có khắc tên tiếng Anh của Triệu Thành Tuấn, anh cũng không hiểu tại sao anh luôn mang theo bên người, ngay cả khi hai người trở mặt thành thù anh cũng không quang đi.
Thói quen thôi, anh tự an ủi. “Thói quen” là một thị hiếu đáng sợ, một khi đã hình thành, rất khó bỏ. Triệu Thành Tuấn xoay chiếc bật lửa trong tay, trong màn khói thuốc mỏng manh, ánh mắt anh đột nhiên dừng lại trên chiếc đĩa rơi trên sàn nhà, sở dĩ anh chú ý đến nó là bởi vì anh không có thói quen xem băng đĩa, nếu trong nhà có nhất định không phải của anh.
Triệu Thành Tuấn thận trọng cúi xuống nhặt chiếc đĩa, đó là bộ phim cũ của Hàn Quốc có tên Hiệu ảnh Tháng Tám có lẽ là Mao Lệ mang về xem. Những lúc rỗi cô thường vừa ăn vặt vừa xem băng đĩa, cách tiêu khiển của các cô gái chẳng có gì mới.
Khi chuyển đi Mao Lệ đã thu dọn sạch sẽ, phòng ngủ, phòng tắm, cả đồ dùng cô mua thêm trong bếp cũng mang đi hết, chiếc đĩa này có lẽ còn sót lại. Cô bỏ đi kiên quyết như vậy, không cho phép lưu lại một chút gì đổ dùng của mình trong nhà anh, càng khiến anh trân trọng chiếc đĩa. Anh rất ít xem băng đĩa, thỉnh thoảng cũng bị Mao Lệ kéo ngồi cùng xem. Mao Lệ đặc biệt thích loại phim tâm lý tình cảm, có lúc một bộ phim xem lại mấy lần, lần nào mắt cũng đỏ hoe, Triệu Thành Tuần chỉ cảm thấy ấu trĩ và buồn cười, Mao Lệ trách anh: “Anh lòng dạ sắt đá, không hiểu được đâu.”
Lúc này nghĩ đến lời Mao Lệ, anh thầm nghĩ, không biết lòng dạ ai sắt đá hơn ai.
Anh bỏ chiếc đĩa vào đầu máy, thiết bị tiên tiến nhất, lại lần đầu tiên sử dụng, mò mẫm một lúc mới thấy lên hình, đúng như dự đoán, bộ phim trầm buồn, không có những pha gay cấn, cũng không có những cảnh nóng, chỉ là những sinh hoạt vụn vặt, bình thường, nếu mọi khi chắc chắn chưa xem được bao lâu anh đã ngủ gật. Nhưng lần này thì không, đây là chiếc đĩa của Mao Lệ để lại, mỗi cảnh cô xem đều có dấu nước mắt của cô, anh không nỡ bỏ qua.
Câu chuyện đại khái kể về một chàng trai mắc bệnh nan y, anh mở một hiệu chụp ảnh, biết rõ cuộc sống của mình đang mất đi từng ngày, nhưng anh vẫn tươi cười đón tiếp mỗi khách hàng đến hiệu, nụ cười của anh vẫn rạng rỡ, làm động lòng một cô gái đến chụp ảnh. Anh chụp ảnh cho cô, hai người bên nhau rất vui vẻ, dần dần bén lửa. Cô gái đó là một cảnh sát giao thông, xinh đẹp, hoạt bát sôi nổi, cô hoàn toàn không biết nỗi đau khổ của anh đằng sau nụ cười rạng rỡ kia. Cô thích anh, còn anh bất lực trước ánh mắt kỳ vọng của cô, bởi vì bệnh đã di căn vào xương tủy, bác sĩ khuyên anh chuẩn bị hậu sự. Nhưng anh vẫn muốn để lại cho cô ấn tượng đẹp nhất, không bao giờ bộc lộ nỗi buồn trước mặt cô, anh chỉ muốn cô gái anh yêu nhớ nụ cười của anh. Một buổi tối, anh trở về hiệu ảnh, chụp cho mình một bức di ảnh cuối cùng, không lâu sau thì qua đời, người cha thay anh tiếp quản hiệu ảnh. Vào một ngày đông hàn tuyết rơi, một lần nữa cô gái xuất hiện trước hiệu ảnh, ngạc nhiên nhận ra bức ảnh của anh treo trong tủ kính trước cửa hiệu, cô thản nhiên cười, rồi vui vẻ bỏ đi, cô không hề biết chàng trai vẫn sống động trong ký ức của cô với nụ cười rạng ngời đó đã vĩnh viễn rời xa thế giới này.
Sau đó bộ phim kết thúc.
Tình yêu trai gái giống như một bộ phim, trước khi kịch tính xảy ra, cả hai đều hy vọng đi tới kết quả, nhưng khi thực sự đạt được, lại phát hiện thì ra nó cũng bình thường. Mao Lệ rốt cuộc vẫn quá kiêu hãnh, trước sau không hỏi nguyên nhân anh mất tích ba tháng liền. Cô không hỏi, anh cũng không chủ động giải thích, vậy là hai người chia tay, về điểm này cơ hồ giữa họ có một “mặc định” hoang đường, hố ngăn cách quá sâu, cả hai đều biết giải thích gì cũng vô ích, hai bên không tin nhau, có lẽ đó mới là nguyên nhân thực sự khiến họ chia tay.
Đương nhiên Triệu Thành Tuấn không muốn giải thích cũng còn một nguyên do khác, anh muốn giữ chút tự tôn của mình trước mặt cô, cho dù phải kết thúc cuộc tình anh cũng không để mất lòng kiêu hãnh, cô kiêu hãnh, anh còn kiêu hơn.
“Cậu nói thật chứ?” Hai ngày sau, Triệu Mai và A Mạc cùng ăn tối với nhau, khi biết tin anh trai và Mao Lệ đã chia tay, cô còn hoài nghi: “Không thấy Chương Kiến Phi nhắc tới chuyện này, cậu có chắc không?”
Hôm đó tâm trạng Triệu Mai rất tốt, hẹn A Mạc đi ăn, địa điểm do A Mạc chọn, hàng ăn trên tầng thượng tòa cao ốc Địa Vương, lúc đi thang máy lên Triệu Mai hỏi tại sao lại chọn chỗ này, A Mạc cười cười nói: “Tôi đoán nơi này cảnh quan đẹp, xứng với thân phận của cậu, cậu là người rất cầu kỳ trong chuyện này.”
Triệu Mai vừa từ Paris trở về, trên người vận bộ váy liền, màu đen hiệu Givenchy, ôm sát, nổi bật những đường cong quyến rũ trên cơ thể, trên tay là chiếc túi xách hiệu HM số lượng có hạn, những viên kim cương của hãng Tiffani gắn trên *** lóng lánh dưới ánh đèn, hoàn toàn có dáng một quý phụ đích thực. Triệu Mai chạnh lòng bởi câu nói của A Mạc, giọng không vui: “À, tôi chưa đưa quà cho cậu sao?”
“Thôi đi, cậu hào quang rực rỡ, đi với cậu tôi rất tủi thân!” Hai cô bạn cứ đi với nhau là trêu đùa châm chọc nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm thân thiết, mãi mới quay về chủ đề chính, Triệu Mai còn tưởng A Mạc nói đùa: “Ba tháng liền anh tôi không chịu gặp người ta, không biết đi đâu, vừa quay về đã chia tay?”
“Lại còn không ư? Anh cậu mấy hôm nay tâm trạng rất kém, động tí là cáu bẳn. Tôi khá thân với trợ lý của anh ấy, Peter nói đúng là họ đã chia tay.”
“Vậy thì đúng rồi.”
“Lần này cậu hài lòng rồi chứ?”A Mạc nhìn Triệu Mai: “Gần đây khí sắc cậu rất tốt, xem ra đã hòa giải hoàn toàn với Chương Kiến Phi, đây là chuyện đại hỷ, thảo nào hôm nay mời tôi đi ăn.” Nói đoạn cô nâng ly R*ợ*u: “Nào, mời cậu một ly, chúc cậu và Chương tiên sinh đằm thắm đến bạc đầu.”
Triệu Mai cười khanh khách: “Con quỷ, cậu rất biết dỗ dành người ta.” Nói vậy nhưng thâm tâm cô rất vui, lời chúc đẹp như vậy ai không muốn nghe? Cô chạm ly với A Mạc: “Còn cậu, có phải cảm thấy cuộc đời lại có hy vọng?”
A Mạc hiểu cô bạn định nói gì, đột nhiên lúng túng, đó là tâm sự sâu kín của cô, tối kỵ bị người khác nhắc đến.
Các đồng sự ở công ty hầu như đều nhận ra A Mạc thầm yêu ông chủ, đây là bí mật ai cũng biết, bởi vì A Mạc đã ở bên ông chủ ngay từ khi sáng lập Bác Vũ, rất nhiều công ty mời mọc cô, tư chất của thư ký tổng giám đốc Bác Vũ hoàn toàn không tồi, nhưng cô chưa từng lợi dụng tư cách đó để được thăng chức hoặc cơ hội phát triển tốt hơn. Dưới con mắt của thiên hạ, ngoài tình yêu, không tìm được lý do nào khả dĩ thuyết phục hơn khiến cô bảy năm như một cần mẫn ở công ty. Công việc cường độ cao, ông chủ vui buồn thất thường đều chưa từng khiến cô dao động, đây không đơn thuần là tác phong làm việc chuyên nghiệp, mà là lòng kiên nhẫn đáng khâm phục.
Nhưng ngoài việc thỉnh thoảng thố lộ với Triệu Mai, trước mặt người khác, cô không thừa nhận, quá thận trọng cho nên càng khép mình, tâm sự riêng tư một mình biết là đủ, cô không chịu được những ánh mắt tò mò bình phẩm. Đó cũng là nguyên nhân ở công ty cô bị coi là thiếu cởi mở, làm việc sáu, bảy năm không hề có một người bạn tâm tình, cô luôn từ chối quan hệ sâu sắc với đồng nghiệp, luôn giữ khoảng cách an toàn với xung quanh, vì thế Peter có lần nhận xét với cô: “Bề ngoài có vẻ dịu dàng, biết chia sẻ, thực ra đằng sau nụ cười là cõi lòng sắt đá, không ai thâm nhập vào được, nhất định phải như thế sao?”
Đúng, nhất định phải như thế sao?
Bản thân cô cũng không giải thích được vì sao phải như vậy, về công việc cô luôn xử lý đâu vào đấy, tất cả đều hoàn hảo, rất ít xảy ra sơ suất, cho nên ông chủ mới giữ cô lâu như vậy. Một người lý trí như cô chỉ riêng về tình cảm là không sao đạt được sự ung dung tự tại, cô hoàn toàn có thể giũ áo ra đi, để anh ngậm ngùi tiếc nuối, nhưng cô không sao làm được.
Lúc này tâm tư thầm kín bị nhắc tới, nỗi buồn bất chợt lại ập đến, A Mạc lặng lẽ xoay chiếc ly thủy tinh trong tay, R*ợ*u đỏ sậm sóng sánh trượt qua thành ly để lại từng giọt li ti, dưới ánh đèn màu càng long lanh như hồng ngọc. Cô thẫn thờ nhìn những giọt hổng ngọc đó, khẽ thở dài: “Triệu Mai, tôi khác cậu, tôi không có cơ hội. Ở bên anh cậu sáu, bảy năm, nếu có cơ hội còn phải đợi đến ngày hôm nay? Không có, tuyệt nhiên không có!”
Cô ngửa cổ uống hết R*ợ*u trong ly, thực ra A Mạc cũng là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, đường nét xinh xắn tinh tế, hai má hồng rực vì men R*ợ*u, dưới ánh đèn dịu dàng càng sóng sánh đào hoa, đẹp như vậy lại không biết làm thế nào để chiếm được trái tim một người, cô tự giễu mình: “Cậu biết, tôi là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nếu tình yêu không phải từ hai phía, tôi quyết không theo. Tôi rất hài lòng với hiện tại, có thể làm việc bên anh ấy, không có được thì đứng xa nhìn, cảm nhận sự tồn tại của anh ấy, tôi không dám yêu cầu quá cao xa.”
Triệu Mai nhìn cô lắc đầu: “Lại còn chỉ trích tôi, cậu cũng chẳng mạnh mẽ hơn tôi bao nhiêu. Cậu đang giễu tôi chứ gì, cậu biết rõ tôi và Chương Kiến Phi không phải tình cảm đến từ hai phía...”
“Im đi! Tôi nói chính tôi, cậu nghĩ đi đâu thế?”A Mạc rót R*ợ*u cho cô: “Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, mình đã lựa chọn dù có sai cũng không phải là điều người khác nên bình luận, bất luận là tôi hay cậu, chúng ta đều tự làm tự chịu, phụ nữ về mặt tình cảm đa phần đều như thế khi đã yêu người đàn ông nào đó là không thể nào giữ được cái tôi của mình.”
“Câu này của cậu nghe sao ảo não vậy?”
“Không phải là ảo não mà là nhận rõ hiện thực.”
“Nhận rõ rồi thì sao, liệu có thay đổi được hiện thực không?” Triệu Mai ngoảnh ra nhìn cảnh đêm Nam Ninh lộng lẫy bên ngoài, tâm tư bỗng chốc xáo động: “Tôi không thay đổi được, nhưng cũng không thể từ bỏ, đằng nào cũng sống như thế anh ấy đi đâu tôi theo đến đó, tôi sẽ không cho cô ta chút cơ hội nào hết.”
“Bây giờ Chương tiên sinh đối với cậu thế nào?”
“Cũng tại anh ấy bằng lòng cho tôi rất cả những gì tốt nhất trên đời, ngoại trừ tình yêu.”
“...”
“Quá nực cười phải không?” Cô nhún vai tự hào: “Tôi nói gì với anh ấy cũng được, muốn Kiến Phi lên trời hái sao anh ấy cũng không ngần ngại, duy nhất không thể nói tới tình yêu, vừa nói là hỏng, tôi đã thử nhiều lần.”
“Đó là tâm tư của anh ấy, Tiểu Mai, tôi khuyên cậu đừng có gây sự, hãy sống thật tốt với anh ấy. Con người Chương tiên sinh rất tốt, cậu tìm đâu ra người như thế, không thể cho cậu tình yêu cũng bởi vì tình yêu đâu phải là thứ muốn cho ai là có thể cho được. Anh ấy yêu Mao Lệ, nhưng Mao Lệ có yêu anh ấy không? Hình như chưa hẳn.”
Vừa nghe thấy tên đó, mặt Triệu Mai tối sầm: “Người đàn bà đó yêu Chương Kiến Phi hay không can có gì đến tôi? Chẳng lẽ tôi mong cô ta yêu anh ấy?”
“Ý tôi không phải thế, trông cậu kìa, sao lại xù lông như con nhím vậy?”
“Già trước tuổi!” Triệu Mai không vui uống cạn R*ợ*u trong ly. Cô đã uống không ít, lúc này đầu chếnh choáng, lại nhìn ra ngoài ô cửa rộng mở, chỉ thấy những tòa cao ốc lấp lánh ánh đèn đang chao đảo. Cảnh phồn hoa huy hoàng đều dưới chân, hình như cô có tất cả nhưng lại cảm thấy không nắm được thứ gì, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống hồng trần sâu vạn trượng xương tan thịt nát. Cô lẩm bẩm: “Lần sau cậu đừng chọn ăn ở một nơi cao thế này được không? Lần nào đến đây cứ nhìn xuống là tôi chóng mặt.” Nói xong cô lại nhấc chai R*ợ*u, A Mạc giằng lại: “Cậu uống nhiều rồi!”
“Tối nay tôi mời đúng không?”
“Vậy tôi càng không để cậu uống nhiều, nếu xảy ra chuyện gì, tôi biết ăn nói thế nào với Chương tiên sinh.”
“Tôi say ngã, anh ta cũng không bận lòng, cho dù tôi nhảy từ đây xuống chưa hẳn anh ta đau lòng bao nhiêu. A Mạc, cậu không biết anh ta ngán tôi thế nào đâu! Anh ta đối tốt với tôi bao nhiêu chẳng qua coi tôi là bệnh nhân đầu óc không bình thường. Hôm trước cãi nhau, anh ta lại khuyên tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, cậu nói xem anh ta ác độc đến thế như vậy chẳng phải nói thẳng tôi là kẻ điên? Tôi có là kẻ điên cũng là do anh ta ép!” Triệu Mai nhắm mắt xoa huyệt thái dương, đầu choáng váng khó chịu, vừa mở mắt lại nhìn thấy xung quanh toàn những bức tường thủy tinh trong suốt, lại càng cảm thấy như bị treo trên không. “A Mạc, sau này không đến đây nữa, đây là nơi nào, cậu biết rõ tôi không có cảm giác an toàn, vẫn rắp tâm khiến tôi khó chịu!”
A Mạc nhún vai: “Anh cậu thích chỗ này.”
“Sao cậu biết?”
“Anh ấy thường cùng Mao Lệ đến ăn ở đây, lần nào cũng là tôi đặt chỗ.”
Triệu Mai giận dữ: “Không được nhắc đến người đàn bà đó!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc