Người Tình Bắc Hải - Chương 24

Tác giả: Thiên Tầm

Nửa tiếng đồng hồ từng phút trôi đi, phòng họp bàn luận sôi nổi, mỗi người đều như đứng trước cửa ải sinh tử tồn vong, ý kiến khá đa dạng, có người thậm chí đề nghị thanh lý vốn, hàm ý chuẩn bị đường lùi. Bất luận mọi người nói gì Triệu Thành Tuấn đều không phát biểu ý kiến, anh không nói, phó tổng giám đốc cũng không nói, bởi vì Triệu Thành Tuấn, tác phong nghiêm cẩn nổi tiếng trong giới doanh nhân Penang, trải qua bao cuộc chiến trên thương trường, hầu như chưa từng thất bại. Sự im lặng của anh lúc này chứng tỏ, anh có VK bí mật!
Quả nhiên, ba mươi phút trôi qua, thư ký A Mạc gõ cửa bước vào, mặt tươi tỉnh nói với Triệu Thành Tuấn: “Tổng giám đốc, phía Kuala Lumpur vừa điện thoại thông báo, họ hủy bỏ rút vốn.”
“Òa...” Cả phòng họp ào lên.
Chỉ có Triệu Thành Tuấn vẫn ngồi yên, gật đầu với A Mạc: “Tôi biết rồi.”
A Mạc lại nói: “Còn nữa, Tô Nhiếp Nhĩ tiên sinh muốn nói chuyện với tổng giám đốc.”
“Ok, tôi đến ngay.” Triệu Thành Tuấn nói xong đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, mắt không nhìn những người xung quanh đang há miệng kinh ngạc, chỉ có phó tổng giám đốc cười tủm tỉm, không cần hỏi, ông cũng biết kết quả sẽ như vậy.
Triệu Thành Tuấn trở về phòng làm việc của mình, A Mạc nối máy để anh nói chuyện với Tô Nhiếp Nhĩ, anh ta phẫn nộ chất vấn anh: “Tôi chỉ muốn biết một chuyện, các vị vay ngân hàng hai tỷ tại sao lại để anh tôi đứng ra bảo lãnh?”
Triệu Thành Tuấn cười: “Cái đó anh phải hỏi ông anh thân mến của anh chứ!”
“Tôi hỏi anh, làm thế nào anh thuyết phục được anh tôi?” Tô Nhiếp Nhĩ giọng hùng hổ.
“Xin lỗi, tôi không tiện tiết lộ, tốt nhất anh vẫn nên nói chuyện với anh trai anh, người một nhà, có gì không nói thẳng được với nhau?” Triệu Thành Tuấn cười ha hả, đổi giọng lạnh tanh: “Cho nên anh đừng quá ép người, chúng ta vẫn hợp tác như cũ đúng không? Từ khi bắt đầu liên kết tấn công Hồng Hải chúng ta đã ở trên một con thuyền, quan hệ gắn bó sinh tử, sao anh nhanh quên thế?”
“Triệu Thành Tuấn, anh quá thâm hiểm!”
“Chớ nên chỉ trích nhau, anh đơn phương rút vốn là bất nhân, anh bất nhân đương nhiên tôi phải bất nghĩa, tôi là người Trung Quốc, Trung Quốc có câu, ‘lấy VK của người đánh lại người’, có lẽ anh cũng từng nghe. Tôi không biết Chương Kiến Phi hứa cho anh cái gì mà khiến anh trở mặt, nhưng tôi nhắc anh, nếu chúng tôi bị ngân hàng thúc ép, các vị cũng chạy không thoát, cứ biết thế”
Triệu Thành Tuấn nói xong cúp máy, phải nói những lời nặng nề như vậy, anh cũng rất mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, đang trong tâm trạng phấn chấn. Anh rót cho mình một ly R*ợ*u vang, cầm đến bên cửa sổ cúi nhìn thành phố Nam Ninh. Đêm qua có trận mưa, cả thành phố như được xối rửa sạch tinh, bầu trời xanh màu ngọc bích, ánh mặt trời bừng sáng trên những tòa cao ốc nhấp nhô, ánh sáng này cho anh niềm an ủi, anh đột nhiên hiểu, tại sao mình thích đứng trên cao, bởi vì anh cần khí thế đó tăng thêm sức mạnh để thích ứng với phong ba khó lường trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, muốn phong quang vượt trên người khác phải có năng lực.
Triệu Thành Tuấn thầm nghĩ, người đó tưởng lôi kéo Duy La Phan là có thể khống chế Bác Vũ, làm gì có chuyện dễ như thế! Lúc đầu khi hợp tác với Tô Nhiếp Nhĩ anh đã đề phòng nên bí mật lôi kéo anh trai của Tô Nhiếp Nhĩ là Tô Nghiêu Thanh, để thêm phần đảm bảo nếu sau này có tranh chấp. Vụ bảo lãnh vay ngân hàng hai tỷ đó thông qua Tô Nghiêu Thanh. Mặc dù trong tập đoàn Duy La Phan tiếng nói của Tô Nghiêu Thanh không mấy trọng lượng, nhưng trong tay ông ta không phải không có thực quyền, có điều ông ta luôn bị Tô Nhiếp Nhĩ lấn át, vì họ là anh em cùng cha khác mẹ. Tô Nghiêu Thanh không ưa con người cậu em, đã làm rất nhiều việc đối đầu với hội đồng quản trị, thực ra bản thân ông ta không mấy hứng thú kinh doanh, nhưng phong lưu có tiếng, Triệu Thành Tuấn chẳng qua đưa đến bên ông ta một giai nhân mà ông ta hâm mộ đã lâu, vấn đề bảo lãnh với ngân hàng vậy là được giải quyết.
Bây giờ vụ việc xảy ra, vị đại gia này trở về ăn nói thế nào với cậu em, đó là chuyện riêng của họ, anh không cần quan tâm.
Anh trở về bàn, gọi điện cho Chương Kiến Phi, chậm rãi thông báo: “Xin mời tiếp tục xuất chiêu.”
Nói xong anh ngắt máy, cười khẩy.
Hai ngày sau Mao Lệ bay về Nam Ninh, tâm trạng cực kỳ phấn khích, ở sân bay cô nhắn tin cho Triệu Thành Tuấn nói cô đã về Nam Ninh, Triệu Thành Tuấn tức tốc nhắn lại chì hai chữ:
“Đợi em”. Nhưng hai chữ đó khiến cô như rơi vào chum mật, lòng xốn xang ngọt ngào, thầm nghĩ, thì ra mình cũng chỉ là cô gái nhỏ, muốn thật nhiều thật nhiều tình yêu, cũng cần thật nhiều thật nhiều cảm giác an toàn, mà những cái đó Triệu Thành Tuấn liệu có thể mang đến cho cô? Lòng cô ngập tràn mơ ước, mơ ước khiến cô như quay về tuổi mười bảy chớm yêu, má dậy hồng phơi phới sắc xuân, chân bước lâng lâng như bay, theo cách nói của Bạch Hiền Đức là “toàn thân tỏa hương tình yêu.” Mao Lệ đang phấn khởi, bà chị lại bổ sung: “Giống hệt sếp Dung.”
Mao Lệ không thèm chấp.
Bất luận thế nào, lần này coi như cô hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn, mặc dù không mang được bản thảo cũ về, nhưng lại được một bản thảo khác của Trương Phan còn nặng ký hơn, cho nên Chu Dụng vẫn dành cho cô một lời khen. “Tôi đã nói tôi không nhìn nhầm người, Mao Lệ, cô là một nhân tài.” Chu Dụng cười như Di Lặc khiến Mao Lệ nhất thời ngỡ ngàng, nghe đồn ông ta là Diêm Vương, sao bây giờ chẳng thấy bóng dáng Diêm Vương chút nào? Nhưng ngay câu sau, Chu Dụng chuyển chủ đề, chỉ lên tầng: “Được rồi, cô lên báo cáo tình hình với sếp Dung đi, ông ấy rất muốn nghe ý kiến của cô về tác phẩm mới của Trương Phan, lúc cô đi vắng sếp rất nhớ cô, ngày nào cũng gặp tôi đòi người. Cô về rồi nên đi chào ông ấy một câu, để ông ấy khỏi quên ăn quên uống, ngồi họp cứ ngơ ngẩn tâm thần.”
Mao Lệ tâm trạng đang tốt, nghe câu đó lại cụt hứng, vốn tưởng trong thời gian đi vắng tin đồn sẽ dịu đi, không ngờ càng lúc càng nóng, vậy là thế nào? Cô cúi đầu lầm lũi trở về phòng. Tùng Dung che miệng cười: “Chủ yếu là sếp Dung lần này thể hiện quá rõ. Chị Bạch đến ૮ɦếƭ oan mất, hễ nhìn thấy là sếp hỏi bao giờ cô về, đâu phải chị ấy cử cô đi Thượng Hải, ha ha ha...”
Nghe thế Mao Lệ muốn P0'p cổ cô ta.
Lên tầng tám, Mao Lệ quanh quẩn trước phòng tổng biên tập rất lâu mới gõ cửa vào, Dung Nhược Thành đang xem tài liệu, giây phút ngẩng đầu nhìn thấy cô, ánh sáng vụt lóe trong mắt ông khiến Mao Lệ hoảng sợ, ánh sáng đó quá rõ ràng, cô không thể coi như không thấy, thì ra tin đồn không phải vô cớ, chỉ có điều...
“Còn đứng làm gì, ngồi đi.” Dung Nhược Thành giọng vui vẻ ôn tồn, giống như bàn công việc: “Thế nào, lần này đi Thượng Hải thu hoạch rất lớn phải không?”
“Vâng, cũng được.” Mao Lệ chưa bao giờ dè dặt như thế.
“Tôi vẫn nói là cô có năng lực, chỉ có điều...” Ông nhìn cô mỉm cười đôn hậu: “... Đôi lúc hơi lười, ham chơi.”
Cô ngần ngại gãi đầu.
“Tối nay...” Dung Nhược Thành chuyển chủ đề, vẻ đắn đo: “Tối nay cô có rỗi không? À... mẹ cô đến mấy lần, muốn nhờ tôi chăm sóc cô. Nếu cô rỗi, tối nay đến nhà tôi ăn cơm, tôi sẽ hầm canh sườn để cô bồi dưỡng.”
Mao Lệ chớp mắt: “Mẹ tôi đến sao?”
“Đến mấy lần, mang cho tôi rất nhiều rau, mẹ cô rất tốt.”
Dung Nhược Thành cười tươi rói. Mao Lệ chỉ thấy hai mắt tối sầm, bà già này định nhận người ta làm con rể chắc?
Mao Lệ cảm thấy thế này không ổn, rất không ổn, cô đã phụ một người, không muốn lại giẫm vào vết xe cũ. Suy nghĩ một lát, cô cố nặn nụ cười: “Tổng biên tập, cảm ơn ông, nhưng... tối nay tôi đã hẹn đi ăn cơm với bạn trai, cho nên...”
Dung Nhược Thành sững người: “Cô... cô có bạn trai rồi?”
“Vâng, anh ấy tên là Triệu Thành Tuấn, đến Nam Ninh kinh doanh.”
“Ồ, như thế... rất tốt, cô cũng lớn rồi, cũng nên có nơi có chốn để mẹ cô khỏi lo lắng.”
“Vâng, mẹ tôi luôn lo lắng, nhưng chuyện tình cảm phải trông chờ vào duyên phận.” Mao Lệ nhìn rõ sắc mặt Dung Nhược Thành xám dần, cô dằn lòng nói tiếp: “Rất cảm ơn ông mấy năm nay quan tâm đến tôi, thực sự rất cảm ơn, ông là người tốt hiếm có, nhưng...”
“Tôi hiểu!” Dung Nhược Thành ngắt lời cô, quả thật xứng là bản lĩnh người lãnh đạo, rất biết kiểm soát tình hình, sắc mặt cũng trở lại bình thường, miệng vẫn cười: “Khỏi nói nữa, không sao, tôi cũng là người coi trọng duyên phận, có thể cùng làm việc hai năm với cô chính là duyên phận, tôi rất vinh hạnh, thật mà.”
“Ông đừng nói thế, ông nói thế làm tôi khó xử, tôi đã nhiều lần làm ông phiền lòng.” Mao Lệ lần này lúng túng thực sự, cô gãi đầu, gãi tai, không biết để tay vào đâu.
“Trông cô thế này rất giống con khỉ, đừng gãi đầu gãi tai nữa, ha ha...” Nụ cười của Dung Nhược Thành quá tự nhiên, giọng nói vẫn rất ôn hòa, nhưng ánh mắt né tránh tuyệt vọng thấm buồn.
Khi Mao Lệ đứng lên đi ra, trên mặt Dung Nhược Thành vẫn nụ cười khoan hậu như thế. Nhưng cửa vừa khép, đầu ông từ từ gục xuống.
Khi điện thoại trên bàn đổ chuông, ông không nhấc máy.
Cho đến lúc hết giờ làm việc, Dung Nhược Thành vẫn không nghe điện thoại, cũng không nói chuyện với ai. Hôm đó, phòng làm việc của ông vẫn sáng đèn cho đến hai giờ sáng. Ngày hôm sau cả nhà xuất bản đều biết tổng biên tập Dung suốt đêm không về nhà, bởi vì các cô gái ở ban văn thư đến phòng ông làm vệ sinh, quét ra một đống đầu mẩu TL, họ bảo vừa vào phòng ông đã suýt ૮ɦếƭ sặc vì mùi TL. Còn Dung Nhược Thành không biết đi đâu, mãi đến chiều mới gọi điện cho giám đốc nói, người không khỏe, muốn nghỉ phép mấy ngày.
“Sếp Dung sao thế nhỉ?” Các cô gái nhìn nhau hỏi.
Không khí ở phòng biên tập càng sôi nổi, Bạch Hiển Đức ngồi đối điện với Mao Lệ, gõ bàn cành cạnh mấy lần, Mao Lệ vẫn lặng thinh.
“Này!” Cuối cùng Bạch Hiền Đức vẫn không kìm được, trợn mắt nhìn cô.
“Hôm qua cô không làm chuyện gì chứ?”
“Em làm chuyện gì!”
“Tôi không tin, cô nói dối! Từ khi cô ở trên đó về, sếp Dung giam mình trong phòng suốt một ngày, tôi cũng không về nhà, hút mấy chục ***!”
“Vậy... vậy thì sao?”
“Cô nói xem?” Bạch Hiền Đức có vẻ không buông tha Mao Lệ, ghé sát cô, ánh mắt như muốn nuốt sống cô: “Tôi làm việc với sếp Dung mười mấy năm, chưa bao giờ thấy sếp như vậy. Mao Lệ, cô cũng quá tàn nhẫn!”
“Hiền Đức, chị muốn tôi nói thế nào?” Mao Lệ ngắt lời, mắt ủ rũ nhìn cô: “Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng tình cảm không thể gượng ép, tôi biết sếp Dung là người tốt, nhưng tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Tôi thực sự... hơn nữa, tôi đã có bạn trai...”
“Cái gì? Cô có rồi?” Bạch Hiền Đức túm lấy chữ quan trọng.
Mao Lệ trịnh trọng gật đầu.
“Mấy tháng rồi?” Tùng Dung bên ngoài không nén nổi lại xen vào, thì ra bọn họ đều đang dỏng tai nghe, có lẽ là hiểu lầm, tưởng là Mao Lệ có thai mấy tháng.
Bạch Hiền Đức nổi đóa: “Im mồm! Làm việc đi!”
Rồi cô lại nhìn Mao Lệ: “Xem đây, đều là chuyện hay ho cô gây ra!” Vừa nói vừa lắc đầu lia lịa: “Tôi buồn thay cho sếp Dung... Mao Lệ, rất nhiều chuyện thực ra cô không biết, sếp Dung...”
“Tôi rất kính trọng sếp, luôn để trong lòng.” Mao Lệ ςướק lời: “Nhưng chuyện này nếu không sớm nói rõ, hiểu lầm càng lớn, càng không hay cho ông ấy, không phải sao? Hiền Đức, chị cũng là người từng trải, chị quá biết điều đó.”
Bạch Hiền Đức không nói được gì, chị cũng biết, chuyện tình cảm không thể gượng ép.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc