Người Tình Bắc Hải - Chương 09

Tác giả: Thiên Tầm

Hơi bất ngờ, nơi anh ta hẹn gặp không phải là phòng trà hay quán cafe thời trang, chỗ này cảnh quan điển nhã hoài cổ, trong không gian rộng, có núi giả, đình hóng mát, phòng thoáng rộng, chính giữa có một bức bình phong cổ ngăn cách, Triệu Thành Tuấn ngồi trên chiếc đi văng gỗ đàn mộc bên cạnh bức bình phong đợi cô, tách trà trước mặt bốc khói nghi ngút.
Triệu Thành Tuấn đẩy tách trà đến trước mặt Mao Lệ, “Uống chút trà, giải R*ợ*u”
Mao Lệ giật mình, anh ta lại biết cô uống R*ợ*u.
Triệu Thành Tuấn không vận comles, chiếc sơ mi kẻ màu nâu nhạt, cửa tay cài khít, giống như vẻ nghiêm cẩn của anh ta, anh chàng này mặc gì cũng đẹp, trang nhã hợp mốt, ánh sáng như tỏa ra từ vẻ điềm tĩnh hướng nội buộc người ta phải chú ý. Anh ta nhìn nét thất thần của Mao Lệ, mỉm cười, “Tôi nghĩ, nếu không uống R*ợ*u, cô sẽ không hẹn gặp vào giờ này. Cô vừa vào đã ngửi thấy mùi sampanh, hơn nữa…”Anh ta nhấc ly trà nhấp một ngụm, vô tình hay hữu ý nhìn cô, nụ cười đầy ẩn ý, “…chiếc váy cô mặc cũng rất đẹp.”
Tế nhị thật! Mao Lệ bắt đầu bối rối, lúc đi vội, cô không kịp thay chiếc váy tơ tằm với đường cổ khoét hơi sâu, đành cố gắng điều chỉnh để bớt lộ ***. Cô nói thẳng vào vấn đề, giọng nhỏ nhẹ, “Chuyện này, Triệu tiên sinh, tôi đã suy nghĩ rất lâu mới có can đảm hẹn gặp anh, những lời thừa không nói nữa, tôi…”
“Dừng lại!” Triệu Thành Tuấn giơ tay, nét mặt vừa rồi còn tươi cười, lập tức sa sầm, rắn đanh, “Tôi đã nói, vấn đề cô muốn hỏi tôi sẽ không trả lời bất cứ điều gì.”
Mao Lệ thoáng ngây người, cô biết người đàn ông này rất khó chơi, nhưng không ngờ lại khó đến thế. Cô ghi ngờ, cho nên cũng không sợ, đã đến đây, cô không thể quay về. Hơi ngửa mặt, giọng vẫn nhỏ nhưng dứt khoát, “Được, anh có thể không trả lời, nhưng hãy nghe tôi nói, được chứ ?”
Anh ta cau mày, cười, “Cô thấy cần thiết chăng?”
“Tôi bất cần, tôi sẽ nói, nghe hay không tùy anh.” Mao Lệ nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh của anh ta, cũng kiên quyết không kém.
Triệu Thành Tuấn “hừ” một tiếng, sắc mặt hơi lạ, trong một thoáng không biết anh ta nghĩ gì, hình như nghĩ đến nhiều chuyện, lại hình như chẳng nghĩ gì. Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, “OK, cô nói đi, tôi sẽ coi như xem kịch, đằng nào tối nay tôi cũng định ngủ sớm một chút.”
Châm chọc quả rất sâu cay.
Mao Lệ không bận tâm lời châm chọc cố ý của anh ta, thở một hơi dài, “Cảm ơn.” Cô nhắm mắt, tiếng nước chảy đều đều bên tai dần dần khiến cô bình tĩnh lại, “Ba năm rồi, câu chuyện này nên kết thúc …”
Khi cô mở mắt nói ra câu đó, nỗi đau quen thuộc từ đáy lòng lại trỗi, cô cương quyết ép nước mắt vào trong, một câu chuyện nặng nề, cô lại có thể nói ra với một nụ cười, “Có những lúc chính tôi cũng không tin, tôi lại có thể nhớ một người trong suốt ba năm, mà người ấy đã rời xa tôi, chính tôi đã đuổi anh ấy đi, tự tay tôi đập nát tình cảm đó…Thực ra bây giờ nói lại những điều này là vô nghĩa, ba năm nay anh ấy bắt vô âm tín, giống như biến mất khỏi trái đất, vậy là tôi biết, giữa chúng tôi cuối cùng đã hết. Tôi chấp nhận kết cục này, chỉ có điều…chỉ có điều trước sau tôi vẫn nợ anh ấy, món nợ này dày vò tôi suốt ba năm không thể giải thoát! Tôi cũng biết sự đã đến nước này tôi không thể trả nợ anh ấy, nhưng ít nhất, tôi nói ít nhất, tôi nên nói một câu xin lỗi, như thế lòng tôi cũng sẽ…cũng sẽ bình yên đôi chút. Tôi biết trước đây tôi dại khờ, quá trẻ, không biết yêu, không biết trân trọng, cho rằng tình cảm có thể trải qua những vấp váp, nhưng bây giờ tôi hiểu, tình cảm là thứ mong manh hơn hết, những gì đã vỡ không thể hàn gắn nguyên lành, sự đã thế, tôi hy vọng chúng tôi có thể khép lại quá khứ, sống bình an. Anh ấy không chịu gặp tôi, tôi biết anh ấy vẫn chưa từ bỏ, dẫu chúng tôi không đi chung một con đường, tôi hy vọng anh ấy sẽ sống tốt hơn tôi…”
Nói đến đây Mao Lệ đã quá mệt, sắc mặt trắng bệch vì mệt mỏi, nước mắt thấm mi. Cuối cùng anh vẫn đẩy cô ra, không cần cô, không nghe thấy cô hối hận, dẫu một câu “xin lỗi” từ đáy lòng, anh cũng không muốn nghe. Có lẽ đau đớn đã *** anh, chỉ có lòng đã ૮ɦếƭ anh mới dứt tình như thế.
Triệu Thành Tuấn nghe xong, sắc mặt kể cả dáng ngồi vẫn không có bất kỳ biến đổi nào, hình như thực sự dửng dưng xem vở kịch không liên quan, nhân vật dù đau đớn vật vã, anh cũng không mảy may động lòng.
“Cô thấy nói với tôi những điều có ích gì chăng?” Anh nhìn cô, ánh mắt như ngấm băng, lạnh thấu xương, “…hơn nữa, tại sao cô nói với tôi?”
Cô lặng lẽ ngẩng nhìn anh ta, “Bởi vì tôi biết anh là người bên cạnh anh ấy, ít nhất cũng là người giao du với anh ấy. Anh chính là Cát Bụi, anh đã trò chuyện với tôi hơn một năm trên MSN, sau đó lại thuê căn nhà của tôi, tìm gặp tôi, tôi không biết mục đích của anh là gì, nhưng tôi biết anh là “tai mắt” của anh ấy, nhất cử nhất động của tôi anh đều biết, không, đều dưới sự giám sát của anh, đúng không?”
Ánh mắt Triệu Thành Tuấn không chút xao động. Một sự im lặng nghẹt thở.
Anh ta lại cười, “Cô đoán giỏi thật.”
Nước mắt lăn trên má Mao Lệ lóng lánh dưới ánh đèn có sức lay động lạ lùng, cô vẫn mỉm cười, mắt ngấn nước, đăm đăm nhìn anh nói, “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã nghi ngờ. Bởi vì trước mặt tôi anh quá nghiêm cẩn, quá khó tác động, khiến tôi bất giác nghi ngờ, giọng nói của anh, thần thái của anh, phong cách trang phục của anh, thậm chí mùi TL trên người anh, đều gây cho tôi cảm giác quen thuộc, nói một cách chính xác, quá giống Chương Kiến Phi. Có lẽ anh cho rằng tôi quá mẫn cảm, nhưng nếu suốt ba năm ngày đêm nhớ một người, sẽ trở nên mẫn cảm với những gì thuộc về người đó, một hơi hướng dù nhỏ cũng có thể phát giác, cho nên tôi có thể ngửi thấy mùi của Chương Kiến Phi trên người anh, anh không lừa được tôi đâu.”
Nụ cười của Triệu Thành Tuấn càng lộ rõ, “Cô không chỉ giỏi đoán, mà còn rất quyết đoán.”
Mao Lệ cũng cười, “Anh có thể không thừa nhận, nhưng không thay đổi được phán đoán của tôi, tên tiếng Anh của tôi là Mickey, ở nhà xuất bản không mấy người biết, đó cũng là nick của tôi trên MSN, anh chát với tôi hơn một năm dưới cái tên Cát Bụi. Ngày sinh nhật tôi nhận được chiếc bánh ga tô có hình chuột Mickey, mấy hôm trước tôi tiết lộ ngày sinh với Cát Bụi, anh còn phủ nhận sao?”Nói đến đây cô thở một hơi thật sâu, “Không cần thiết, đừng như thế, cái trò mèo đuổi chuột này đã chơi hơn một năm, anh không thấy nhàm ư? Dù gì tôi cũng cảm ơn anh, cảm ơn anh đã chuyện trò lâu như thế với tôi, mang lại cho tôi cảm giác rất ấm áp, rất an toàn. Có lúc tôi cũng nói thật lòng với anh, chắc là anh cũng chuyển lời tôi đến Chương Kiến Phi anh thay anh ấy, ‘theo dõi’ tôi lâu như vậy, chắc cũng vất vả nhiều….”
Triệu Thành Tuấn hơi ngả người về sau, lùi sâu vào đi văng, hay chân vắt chéo, đột nhiên thay đổi ánh mắt nhìn cô, “Xem ra cô rất muốn gặp anh ta, nhưng bây giờ có lẽ Kiến Phi không tiện gặp cô, anh ta còn bận chăm sóc phu nhân của mình.”
Anh ta cố ý, anh ta cố ý nói ra hai chữ “phu nhân” quan sát phản ứng của cô. Vẫn tốt xem ra cô vẫn bình tĩnh, yên lặng một lát, cắn môi, lại mỉm cười hỏi: “Anh ấy, có vợ rồi sao?”
Triệu Thành Tuấn gật đầu, tiếp tục quan sát cô,
“…Rất tốt, anh ấy có thể làm lại…” Mao Lệ nói rất thực lòng, nhưng Triệu Thành Tuấn vẫn nhìn thấy ánh nước trong mắt cô, cô lập tức quay mặt đi, giống như có vật gì chẹn cứng cổ họng, giọng khàn đặc, “Không gì tốt hơn tin này, thật đấy! Vậy bây giờ anh ấy…”
“Bây giờ anh ta rất tốt, sống với vợ rất ổn.” Triệu Thành Tuấn quả quyết ngắt lời cô, không cho cô cơ hội hỏi thêm. Lúc này Mao Lệ mới như trút gán***, gật đầu, “Anh ấy có thể sống bình yên là tôi yên tâm, bất luận đã trải qua chuyện gì trong quá khứ, anh ấy đều nên sống tốt hơn tôi, đây là lời rất thật của tôi.”
“Cuối cùng cô cũng được giải thoát.”
Cô gật đầu, “Phải, tôi có thể thở phào, mấy năm nay quả thực…Ô, không nói nữa.”
Còn gì để nói, tất cả nên dừng ở đây.
Triệu Thành Tuấn đi đến ngồi bên cô, nắm tay cô, điều hòa trong phòng để số thấp, tay cô lạnh ngắt, anh ấp tay mình lên tay cô, như muốn truyền hơi ấm, “Đừng khóc, tôi không thích phụ nữ khóc.” Triệu Thành Tuấn lúc này đã không còn vẻ lạnh lùng khắc nghiệt vừa rồi, có lẽ nước mắt cô khiến anh ta động lòng trắc ẩn.
Mao Lệ đã trấn tĩnh trở lại, trái tim treo cao vừa hạ xuống. Còn gì có thể an ủi hơn? Cô vốn dự đoán rất xấu, tưởng là có lẽ anh không còn sống nữa, đây là điều cô không dám đối diện nhất. May anh vẫn sống, dẫu đã quên cô, từ đây họ không gặp lại, chắc chắc cô sẽ phải đối diện với nỗi buồn, sự cô đơn những ngày tháng về sau, nhưng cô vẫn vui, vẫn thấy được an ủi, nước mắt tuôn như mưa, “Thật…thật tốt, anh ấy đã có cuộc sống mới. Cảm ơn. Triệu tiên sinh.”
Triệu Thành Tuấn cười nhạt, “Tại sao lại cảm ơn tôi?”
“Cảm ơn anh đã cho tôi biết tin đó, cũng cảm ơn anh đã nói chuyện với tôi lâu như thế trên mạng.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn hồi lâu, khẽ lắc đầu, “Anh quá khác so với hình dung của tôi. Cát Bụi, sao anh phải ngụy tạo thành già như vậy, khiến tôi nghĩ ít nhất anh cũng bốn chục tuổi… người ta nói, trên mạng không nhìn thấy nhau, muốn xưng là ai cũng được, đến khi gặp mặt mới phát hiện là khủng long, có điều anh là con ‘khủng long’ giống con người nhất mà tôi gặp, ha ha…” Nói đoạn, cô không nhịn được bật cười.
Nụ cười của Triệu Thành Tuấn lại rất mơ hồ, mắt nheo nheo, không biết anh nghĩ gì. Mao Lệ cảm thấy biểu hiện của anh ta rất kỳ quái, “Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
Anh ta phản ứng rất nhanh, “Cô là con ‘khủng long’ đẹp nhất trong xã hội loài người mà tôi gặp.” Anh ta hơi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ, lại tiếp, “Có điều, chúng ta không ở trên mạng tốt nhất vẫn xưng hô bằng tên thật, tên trên mạng chỉ dùng lúc lên mạng, thế nào?”
“Có thể, đằng nào cái tên Cát Bụi đó cũng hơi đồng âm với tên anh.”
Mắt anh ta lại lóe ra ánh nhìn bất thường, thong thả nói, “Trí tưởng tượng của cô, thật phong phú đáng kinh ngạc…”
Lúc này Mao Lệ cảm thấy rất mệt, vậy là vội đứng lên cáo từ.
Triệu Thành Tuấn không yên tâm, tiễn cô ra cửa, gọi một nhân viên của mình đưa cô về nhà, khi nhìn thấy cô ngồi vào xe biến mất trong màn đêm, mới quay trở lại. Anh ngồi vào chỗ Mao Lệ vừa đứng lên, mùi nước hoa vẫn phảng phất quanh đây, anh nhắm mắt dựa lưng vào thành so fa như thực sự quá mệt mỏi.
Lát sau, hướng ánh mắt vào bức bình phong cổ đối diện, lạnh lùng buông một câu, “Anh nghe thấy rồi chứ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc