Người tình bá đạo – Chap 85

Tác giả: Tô Niệm Tình

Thẳng thắn
Cố gắng mở to mắt, trong mắt hiện lên một màu trắng, tôi vừa nhìn đã thấy mẹ và Lạc Thanh.
Nhưng lúc này, người tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là bọn họ, tôi lại nhắm mắt vào.
Cả người đều rất đau, xem ra tôi vẫn còn sống, không phải đang nằm mơ, tôi vẫn chưa đến Thiên Quốc.
Nhưng tôi không thể để con tôi một mình cô đơn nơi Thiên Quốc, tôi muốn đi cùng nó.
Thà sớm ngày chấm dứt sinh mệnh, còn hơn phải kéo dài hơi tàn như vậy, tôi thực sự không muốn sống như thế này, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Nước mắt theo khóe mắt tràn ra, tiếng Lạc Thanh mang theo chút H**g phấn, “Tiểu nha đầu, tiểu nha đầu, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Tiếng bước chân tiến đến gần giường bệnh, tôi không thèm để ý.
Mẹ cũng đến, “Thiển Thiển, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi.”
Tôi vẫn nhắm nghiền hai mắt như cũ.
Bà, có lẽ đã tha thứ cho tôi rồi.
Dù là như thế, nhưng vẫn quá muộn.
Tôi, chỉ còn lại thân thể tàn tạ này, tha thứ cho tôi, thì có thể thế nào?
Tôi, còn có thể quay lại sao?
Hôm nay, tôi đã mất hết can đảm, không muốn tiếp tục lo lắng, dù bà có tha thứ cho tôi, nhưng đối với bà, tôi cũng không thể tiếp tục tình cảm như lúc đầu được nữa, dù rằng bà là mẹ đẻ của tôi.
Từ lúc bà đuổi tôi ra khỏi cửa, thời khắc đó, nơi đó, đã không còn là nhà của tôi nữa.
Bị đuổi một lần là đủ rồi, từ lúc bị đuổi, tôi đã không còn muốn quay trở về lại.
Có một số việc, xảy ra một lần là đủ.
Có một số việc, lần thứ nhất xảy ra, là thất vọng.
Mà đến lần thứ hai, chính là tuyệt vọng.
Giống như tất cả những gì đã xảy ra trên người tôi, lần thứ nhất, bị Hoa Thần ruồng bỏ. Tôi, thất vọng với tình yêu.
Lần thứ hai, bị Hạ Mộc Lạo vứt bỏ, tôi cảm thấy tuyệt vọng với tình yêu.
Cũng giống như mẹ Tô Ngưng đối với Tô Bắc Sinh, lần thứ nhất, mẹ tôi quay lại, mẹ Tô Ngưng đối với Tô Bắc Sinh thất vọng.
Lần thứ hai, mẹ tôi lại một lần nữa xuất hiện, mẹ Tô Ngưng trở nên tuyệt vọng với Tô Bắc Sinh.
Tôi cũng như thế.
Điều duy nhất không giống giữa bà ta và tôi là bà ta đối với Tô Bắc Sinh thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.
Còn tôi, lại thất vọng vì tình yêu, rồi tuyệt vọng.
Hai người đều tuyệt vọng giống nhau, bà ta có thể điên cuồng đi ***.
Còn tôi, có thể tự kết thúc sinh mạng của chính mình.
Điên như nhau, muốn dùng tính mạng để giải quyết vấn đề giống nhau.
Nhưng cái bà ta muốn là mạng của người khác.
Làm như thế, chỉ có thể giải quyết một phần của vấn đề.
Còn tôi, lại chọn cách tự kết liễu sinh mạng của mình, có thể giải quyết được tất cả những vấn đề liên quan tới tôi.
Cái cách tôi dùng chính sinh mạng của bản thân để giải quyết vấn đề, có tác dụng hơn cách của bà ta nhiều lắm, bà ta phải ẩn núp trốn tránh, lặng lẽ tiến hành trong bóng đêm.
Còn tôi, có thể quang minh chính đại, đứng trên đỉnh lầu cao nhất, liếc xuống dưới lầu nhìn bọn họ.
Vốn tưởng rằng, cuộc đời của bà ta, là bức khắc họa cho tương lai của Tô Ngưng.
Lại không ngờ, cuộc đời của tôi, cũng như thế, tôi lặp lại bi kịch của bà ta, trở thành một người phụ nữ bị ruồng bỏ.
Điều còn bi ai hơn so với bà ta chính là, bà ta chỉ bị một Tô Bắc Sinh ruồng bỏ.
Còn tôi, trước sau lại bị hai người đàn ông vứt bỏ.
Cho dù không yêu, nhưng cũng không muốn bị vứt bỏ. Tôi muốn chờ bọn họ đến đông đủ, sau đó đứng trên đỉnh lầu, nhếch môi, thả người nhảy xuống, kết thúc một sinh mạng.
Tôi muốn dùng cái ૮ɦếƭ của mình để làm những con người đã làm tổn thương tôi quá sâu kia hiểu được, biết được cái gì gọi là bất lực, cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là không cách nào quay trở lại, cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là quá muộn, cho bọn họ hiểu được tổn thương không phải chỉ cần nói hai ba câu là có thể tha thứ, cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
“Thiển Thiển, chuyện quá khứ mẹ không trách con, chỉ cần sau này con ngoan ngoãn nghe lời, con vẫn là con gái ngoan của mẹ.”
Nghe xong lời mẹ nói, tôi cười nhạo trong lòng, bây giờ nói những lời này còn có tác dụng sao? Có thể lấy lại gì đây? Có thể bù đắp gì đây? Đợi tôi hoàn toàn buông tay rồi mới câu tha thứ với tôi, làm như vậy là có thể quay về quá khứ ư?
Ở trong căn nhà đó, tôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Bị mẹ vứt bỏ, bị Tử Kiềm đánh, tôi không muốn quay lại căn nhà đó nữa, đó không phải là nhà của tôi.
Lúc ấy, tôi đã tưởng rằng Tử Kiềm sẽ hiểu cho tôi, sẽ mãi mãi bảo vệ tôi.
Nhưng mà, cậu ấy lại giống hệt mẹ, trong lúc tôi không có ai giúp đỡ, giáng cho tôi một cú thật mạnh.
Trong cùng một ngày, bị hai người nhà vứt bỏ, đối với tình thân, tôi cũng tuyệt vọng rồi.
Thứ còn sót lại, chỉ có tình bạn.
Nhưng, người có thể gọi là bạn lại không có mấy.
Nếu tôi thực sự biến mất, chắc chắn đối với những người đã từng làm tổn thương tôi kia, sẽ là một chuyện khắc cốt ghi tâm.
Cứ như vậy, ૮ɦếƭ trước mắt bọn họ, cho dù bọn họ muốn cứu tôi, cũng không có năng lực làm được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể tôi, rơi xuống, rơi xuống, rơi đến thịt nát xương tan, hoàn toàn thay đổi.
Cho dù không yêu, nhưng chứng kiến một hình ảnh như vậy, cả đời này cũng sẽ khó quên, cho dù chỉ là vì áy náy, cũng có thể nhớ cả một đời. “Tiểu nha đầu, anh đã nghĩ thông rồi, quá khứ của em, anh không can thiệp. Những chuyện đó, hãy coi như chưa từng xảy ra, đợi thân thể em tốt hơn anh sẽ đưa em về Mộ Phong.”
Ha, có thể làm như không có việc gì xảy ra? Anh ta đang bố thí cho tôi ư? Nhưng tôi không cần sự bố thí của bất kì ai, không cần sự thương xót từ bất kì ai. Chuyện quá khứ, tuy nói đã qua nhưng dù sao cũng là việc thật, dù sao cũng là tự tôi trải qua. Mà cũng không phải hoàn toàn như anh ta nói, có thể coi như chứ từng có chuyện gì xảy ra. Bây giờ nghĩ thông đã quá muộn rồi.
Nếu là trước khi Hạ Mộc Lạo đưa tôi đi, anh ta nói nghĩ thông, muốn đưa tôi về Mộ Phong. Có lẽ tôi sẽ không do dự đi theo anh ta, sẽ nhào vào trong lòng anh ta khóc một trận to. Nhưng, bây giờ nói câu này đã không còn kịp nữa rồi, tất cả thương tổn đều đã xảy ra, không phải chỉ cần nói nghĩ thông là có thể quay trở về. Anh ta có thể hiểu, còn tôi, không cần phải hiểu.
Tay mẹ nhẹ nhàng vỗ về lên mặt tôi:”Thiển Thiển, mẹ biết con đã tỉnh rồi, mở mắt ra, nhìn mẹ đi, nói với mẹ một câu, được không?”
Nhìn bà, sắp rồi, tôi sắp nhìn bà rồi, đợi thân thể tôi khỏe lên, có thể tự xuống giường được, có thể đi rất xa, có thể trèo *** nóc lầu, đến lúc đó tôi sẽ nhìn bà vài lần, bọn họ từng người từng người tôi đều sẽ nhìn.
Hơn nữa, sẽ nói chuyện với bọn họ, nói rất nhiều.
Bây giờ, hãy để tôi im lặng, tôi không muốn bọn họ biết tôi đang nghĩ gì, không muốn bọn họ biết tôi có ý niệm coi nhẹ mạng sống trong đầu. Nếu không, đến muốn ૮ɦếƭ tôi cũng không có cơ hội.
“Tiểu nha đầu, em phải nhanh khỏe lên, người phụ nữ làm tổn hại đến em đã ૮ɦếƭ rồi. Là tự sát, bà ta đâm xe vào gốc cây. Còn để lại một bức di thư rất dài rất dài, trong di thư, bà ta nói xin lỗi em, bà ta sám hối với em. Bây giờ đã không còn ai có thể tổn thương em nữa rồi, vì thế em phải nhanh khỏe lên, tiếp tục quấy rối ở nhà, tiếp tục hại ૮ɦếƭ cá của anh, anh đã mua rất nhiều cá, em có dốc cả hai bao thức ăn vào bể chúng nó cũng không ૮ɦếƭ đâu, anh cũng mua rất nhiều thức ăn cho cá, để em tiếp tục cho cá ăn.”
Đâm xe vào cây, không thể không thừa nhận bà ta rất lời hại, không thể không thừa nhận bà ta rất dũng cảm, *** không thành thì chọn tự sát. Cái này đúng là một phương pháp giải quyết rất tốt.
Vì muốn không có một chút sai sót nào, tôi phải tìm một nơi thật cao, tìm một tòa nhà thật cao.
Nếu không ૮ɦếƭ tôi sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích của mọi người.
Đến lúc đó nếu tôi lại muốn tìm cái ૮ɦếƭ sẽ là rất khó, khó vô cùng.
Không biết qua bao lâu, tiếng Già Minh vang lên trong phòng bệnh,”Dì, Thiển Thiển tỉnh chưa ạ?”
Giọng nói của mẹ mang theo một chút mất mác:”Thấy nó mở mắt rồi, nhưng không để ý đến mọi người, không muốn mở mắt nữa, nói chuyện với nó một chút phản ứng cũng không có.”
“Dì, cháu muốn nói riêng với Thiển Thiển vài lời, mọi người có thể ra ngoài một lúc không?”
“Được, tốt nhất là có thể khai thông cho nó.”
Anh ta vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng bước chân rời xa, sau đó là tiếng đóng cửa.
Im lặng hơn mười phút, Già Minh mới mở miệng,giọng nói của anh ta tất cả đều tràn đầy thương cảm:”Thiển Thiển, hung thủ hại ૮ɦếƭ Tiểu Nặc đã tìm được rồi.”
Tôi mở mắt ra, lẩn trốn hơn tám năm, cuối cùng tên hung thủ kia cũng không đào thoát được, cuối cùng cũng bị bắt.
“Thiển Thiển, nếu lần này em không bị thương, anh nghĩ, có thể bà ta sẽ mãi mãi nhởn nhơ ngoài phòng pháp luật.”
Tôi không hiểu, thương tật của tôi thì động chạm gì đến hung thủ hại ૮ɦếƭ tiểu Nặc.
Cái này, rốt cuộc là có ý gì?
Già Minh tiếp tục nói:”Là mẹ Tô Ngưng làm, về nguyên nhân bà ta động vào tiểu Nặc, cũng giống động cơ làm tổn hại em. Bà ta động vào em, Hạ Vô Xá lấy tính mạng Tô Ngưng uy hiếp bà ta, bà ta mới lựa chọn tự sát, trước khi ૮ɦếƭ còn đặt một bức di thư trong thư phòng của cha Tô Ngưng.”
Ha, hóa ra là bà ta làm, cũng chẳng kì lạ gì, bà ta và Tô Ngưng nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, bà ta vì Tô Ngưng mà ***, tôi cũng chẳng cảm thấy có gì bất ngờ.
“Thiển Thiển, Duy Đô đã đóng cửa rồi, hung thủ đã tìm được, anh đi theo tiểu Nặc tám năm cũng đủ rồi. Còn nữa, người Hoa tiên sinh yêu hiện tại là em, Duy Đô cũng không còn ý nghĩa để tiếp tục mở cửa. Mẹ tiểu Nặc cũng không làm bảo mẫu nữa, anh đã đón bà về nhà rồi.”
Cho dù Hoa Thần thực sự yêu tôi, nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Cái gọi là yêu, chỉ là làm tổn thương lẫn nhau.
Giống như lần đó tôi ngồi trên xe taxi nghe được bài hát như thế:
“Tình yêu cũng dùng yêu để tổn thương
Vĩnh viễn dùng để diễn một vở kịch ngoài ý muốn
Đứng cô đơn giữa sân ga mênh ௱ô** biển người
Rất muốn đồng hồ quả lắc dừng giây phút này tại đây
Đứng đợi rất lâu trong ngày đó
Lại vì khó khăn nào mà tan biến
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc