Người tình bá đạo – Chap 61

Tác giả: Tô Niệm Tình

Hoa Thần
Tại sao không đồng ý đợi anh?
Tại sao không chịu tin anh?
Tại sao không giải thích với anh?
Tại sao lại quay người rời đi?
Tại sao lại chọn vứt bỏ anh?
Tại sao lại tiếp nhận người khác?
Tại sao không nghe anh giải thích?
Tại sao không cho anh cơ hội?
Tại sao lại dựa vào người khác?
Tại sao lại làm anh tổn thương?
Nhớ năm đó tôi là người có nụ cười biết bao vui vẻ, tính tình cởi mở, cho đến khi xảy ra chuyện đó, từ đó về sau một chuỗi dài ác mộng vẫn luôn đeo bám tôi, đến tận bây giờ vẫn còn ấn tượng rất sâu. Nơi làm tôi bị tổn thương, bây giờ vẫn âm ỉ nhói đau trong tim tôi. Lỗi lầm năm đó tôi mắc phải, hôm nay lại mắc phải lần nữa, khiến màn cũ tái diễn, kết quả vẫn vậy, làm tôi mất đi người tôi yêu sâu sắc, rơi vào đau khổ tột cùng.
Tôi không biết nên hận ai, cũng không biết đây rốt cuộc là lỗi của ai, có lúc tôi từng nghĩ, nếu tôi không chọn cách này, vậy liệu tôi có mất người tôi yêu sâu đậm không? Cơn ác mộng đó có xuất hiện không? Tôi có thể có được hạnh phúc như bao người khác không?
7 năm trước, cô ấy mới 17, 18 tuổi, còn tôi đã 24 tuổi.
Nghe cô ấy nói cô ấy đối với tôi nhất kiến chung tình, cho nên luôn hoảng loạn ở trước mặt tôi. Trong ấn tượng của tôi cũng như thế, lúc đó cô ấy luôn đi theo sau tôi, nhưng chưa bao giờ đối mặt nói chuyện với tôi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy là cô ấy rất thanh thuần, răng nanh rất trắng, đôi mắt rất to. Tôi thường nghĩ: một cô gái tốt như vậy tại sao lại thích tôi? Trên người không may mảy có chút Dụς ∀ọηg nào, nhìn một cái cũng có thể khiến người ta quên đi phiền não, nụ cười thuần khiết của cô ấy càng làm hảo cảm của tôi về cô ấy tăng thêm vài phần.
Cô ấy đi theo sau tôi khoảng hơn 1 tháng, tôi nhớ lúc đó trời thường mưa, cô ấy thích mặc quần áo màu phấn hồng, cái ô cầm trên tay cũng là màu hồng phấn. Câu đầu tiên cô ấy nói với tôi chính là:” Anh đã có bạn gái chưa? Em thích anh, anh có thể làm bạn trai của em không?”
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tôi không chút do dự đồng ý hẹn hò với cô ấy. Lúc ấy cô ấy không dám tin nhéo nhéo mặt mình, mãi cho đến khi đau phát khóc cô ấy mới tin, xác định lời tôi nói là thật, cô cười tươi như hoa, đỏ mặt khoác tay tôi.
Tôi thường nghĩ, đây là một cô bé ngốc, nếu tôi phụ cô ấy, sẽ là một tội lỗi độc ác đến nhường nào.
Từ đó về sau, tôi thích cảm giác được nắm tay cô ấy, tay của cô ấy rất lạnh, tôi tạo thành thói quen ủ nhiệt cho tay cô, lúc đó tôi mới hiểu cảm giác hạnh phúc là thế nào.
Lúc đi làm, mỗi lần nghĩ tới cô ấy, khóe miệng bất giác cong lên, vốn dĩ tôi cũng không biết, trợ lý hỏi tại sao tôi lại cười ngây ngô như vậy, tôi mới hiểu được là bởi vì tôi nhớ cô ấy.
Tên cô ấy là Già Nặc, tuổi trẻ xuân xanh, gương mặt thanh thuần. Nhớ lần đầu tiên hôn cô ấy, cô ấy không biết phải nhắm mắt, ngốc ngếch mở to, không biết làm sao nắm chặt lấy áo tôi.
Người nhà cô ấy đều biết chúng tôi đang hẹn hò, cha mẹ cô ấy rất nhiệt tình, anh cô ấy chỉ nhìn chúng tôi hờ hững, thấy cô ấy hạnh phúc gọi “anh trai”, hắn lại không kiên nhẫn bảo cô ấy phiền, lúc đó tôi muốn đấm cho hắn ta một cú, nhớ kĩ tên hắn ta: Già Minh. Mãi về sau tôi mới biết cô ấy và anh trai cô ấy không phải cùng một mẹ sinh ra.
Quãng thời gian hạnh phúc tiếp tục kéo dài được nửa năm, lúc đó tôi tiếp nhận tập đoàn Hoa thị, cha mang theo mẹ đến phương Bắc tiếp quản sự nghiệp của ông nội nên giao công ty cho tôi, tập đoàn Hoa thị lúc bấy giờ không lớn, tuổi trẻ thịnh khí như tôi muốn tạo lập được chút thành tích.
Vừa hay có một cô con quan lớn – Tô Ngưng xuất hiện, thực ra tôi đã quen cô ta được vài năm rồi, nhưng chỉ gặp qua vài lần ở nơi công cộng hoặc nhà bạn bè, nhưng tôi biết cô gái này vẫn luôn thích tôi, nhưng đồng thời cũng có một người thích cô ta như cô ta thích tôi, chỉ là cô ta không biết, người đó là Hạ Mộc Lạo, bạn học cũ của tôi, bây giờ là bạn tốt.
Tô Ngưng nói muốn hẹn hò với tôi, tôi không chút do dự đồng ý, sở dĩ tôi đồng ý hẹn hò với cô ta là vì muốn tập đoàn Hoa thị phát triển nhanh, giống như tập đoàn Hạ thị của nhà Mộc Lạo.
Sau ngày đồng ý hẹn hò với Tô Ngưng, tôi tìm tiểu Nặc, nói với cô ấy chúng tôi phải chia tay, cô ấy khóc òa nói không tin. Tôi nói tôi thực sự đã yêu người khác rồi, cô mới khóc lóc quay người đi.
Điều khiến tôi không ngờ là ngay tối hôm tôi nói chia tay với tiểu Nặc thì xảy ra chuyện, ngày đó khiến tôi và cô ấy mãi mãi không thể gặp lại nhau, khiến tôi không thể nhìn thấy nụ cười có má lúm đồng tiền của cô ấy nữa.
Tôi không được nhìn thi thể của cô ấy, người nhà cô ấy không cho tôi nhìn. Lúc đó tôi mới biết cái gì gọi là đau triệt nội tâm, ba ngày sau khi cô mất tôi không ăn gì, tôi nhốt mình trong nhà không đi đâu, di động cũng tắt máy, cả người suy sụp không chịu nổi.
Ba ngày sau tôi đứng dậy, nhưng đôi tay của tôi không còn ấm áp như trước, bởi vì đã không còn ai cần tôi ủ ấm nữa, mặt tôi cũng ít cười hơn, bình thường cũng chỉ có cười lạnh.
Chỗ tiểu Nặc xảy ra chuyện không may là một khu đất trống, nơi đó đã được tập đoàn Hoa thị mua từ lâu, chuẩn bị khai phá. Chỉ qua 2 năm, đã trở thành một nơi vô cùng sôi động, một khu nhà làm việc 15 tầng, phía dưới là một chuỗi cửa hàng, tôi mua mảnh đất tiểu Nặc xảy ra chuyện mở một quán bar, chính xác mà nói nơi tiểu Nặc mất chính là ở lô ghế số 1 trong quán, tên quán bar là Duy Đô, biểu thị cô ấy trong lòng tôi là duy nhất, cho dù là ai cũng không thể thay thế được.
Trước khi quán bar khai trương, anh trai của tiểu Nặc tới tìm tôi, hắn ta cho tôi một cú đấm rất mạnh, tôi nhận, bởi vì tôi có lỗi với tiểu Nặc.
Sau đó hắn ta nói phải ở lại Duy Đô, hắn muốn ở lại đó với tiểu Nặc, coi như là sự an ủi cuối cùng. Tôi đồng ý, bởi vì khi còn sống tiểu Nặc vẫn luôn muốn chung sống hòa thuận với hắn ta, tuy bây giờ đã muộn, nhưng ít nhất là hắn cũng thực lòng.
Cha của tiểu Nặc bị bệnh cao huyết áp, sau khi nghe tin tiểu Nặc xảy ra chuyện, huyết áp tăng cao, cuối cùng cũng mất.
Gia đình bốn người bọn họ chỉ còn lại hai người, trong lòng tôi càng thêm áy náy khó chịu. Tôi tới nhà tiểu Nặc, nói phải chăm sóc cho mẹ cô ấy, ban đầu bà không đồng ý, sau đó tôi nói cái ૮ɦếƭ của tiểu Nặc không đơn giản như vậy, trên một mảnh đất trống sao có thể xảy ra tai nạn giao thông? Sau khi kiểm tra toàn bộ xe, vấn đề không phải tại xe, nhưng bác tài đã theo tôi nhiều năm, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm này được, vốn định điều tra từ trong miệng ông ta xem có biết gì không, ai ngờ ông ta lại để lại di thư rồi tự sát, trong di thư ông ta nói tự sát là để đền mạng cho tiểu Nặc, nhưng theo tôi thấy tình hình lại càng phức tạp, ông ta làm như vậy hiển nhiên là muốn che dấu một sự thật nào đó, nhưng người đã ૮ɦếƭ rồi sao có thể đối chứng được nữa, ông ta ૮ɦếƭ, tôi cũng không còn cách nào khác. Sau khi mẹ tiểu Nặc biết chuyện này nói sẽ làm bảo mẫu cho tôi, bà nói muốn bắt được hung thủ phía sau màn, không thể để tiểu Nặc ૮ɦếƭ oan như vậy được, cứ như thế mẹ cô ấy trở thành bảo mẫu.
Trong 3 năm, tôi đổi rất nhiều phụ nữ, Hạ Mộc Lạo đều để ý, cậu ta biết những người phụ nữ này không thể tạo được uy Hi*p cho vị trí của Tô Ngưng, cho nên tùy tôi dính vào, mắt nhắm mắt mở nhìn tôi trăng hoa với người phụ nữ khác.
Cho đến tháng 3 năm đó, một cô gái có diện mạo rất giống tiểu Nặc xuất hiện, ánh mắt cô ấy tinh khiết giống hệt tiểu Nặc, cô vì thiếu tiền nên mới đến quán bar tìm việc, khi cô ấy xin Già Minh cho mình một cơ hội, tôi dường như đã thấy bóng dáng của tiểu Nặc, năm đó tiểu Nặc cũng nhìn Già Minh như thế, gọi hắn ta từng tiếng từng tiếng anh trai.
Trông cô ấy rất thanh thuần, vừa nhìn đã biết chưa từng trải qua chuyện đời. Tôi nhìn thấy sự lay động trong mắt Già Minh, nhưng hắn ta vẫn nhẫn tâm cự tuyệt cô ấy, tôi biết hắn cự tuyệt cô ấy là vì không muốn nhìn thấy cô ấy sa đọa vào chốn phong trần, không muốn thấy cô ấy bị vấy bẩn.
Bị Già Minh nhẫn tâm cự tuyệt, cô ấy thất vọng rời đi.
Sau khi cô ấy đi được vài phút, tôi quyết định phải tìm cô gái này về, dù sao tôi đã từng bao dưỡng không ít phụ nữ, huống hồ cô gái này lại có bộ dáng giống tiểu Nặc như vậy.
Lúc tôi tìm được, cô ấy đang ngồi xổm trên mặt đất khóc. Nhìn cô ấy khóc tôi dường như đang thấy tiểu Nặc khóc, trái tim đột nhiên nhói đau.
Sau đó chúng tôi kí hợp đồng bao dưỡng tình nhân, tôi không nghĩ đã muốn kí 5 năm, trước kia bao dưỡng phụ nữ nhiều nhất cũng chỉ là 1 năm, ít nhất là 4, 5 tháng, nhưng trực giác nói cho tôi biết rằng cô ấy có thể đi theo tôi lâu như vậy.
Nhìn chữ kí trên hợp đồng, tôi nhớ kĩ tên của cô ấy: Tô Thiển Thiển.
Ngay hôm sau tôi liền điều tra cô ấy, cô ấy là một cô gái mồ côi cha, không ai biết cha của cô ấy là ai.
Mẹ cô ấy đang ở trong bệnh viện, lúc ấy tôi mới hiểu tại sao cô ấy lại vội vã cần tiền như vậy, ngay cả ℓàм тìин nhân chỉ một lời đã đồng ý, vì thế tôi quyết định sẽ không động vào cô ấy.
Nhưng hôm sau, khi tôi đi ngang qua một con phố, đỗ cạnh đường nhìn thấy cô ấy và một cậu trai tuấn tú nắm tay, một ngọn lửa vô danh bừng lên trong đầu, cô ấy là người phụ nữ của tôi, chỉ có thể thân mật với tôi, không được nắm tay người khác, cô ấy là của tôi.
Đêm đó tôi động vào cô ấy, rất hiển nhiên là cô ấy sợ tôi, vì thế tôi liền bỏ đi lúc nửa đêm.
Cô ấy so với những người phụ nữ trước kia nghe lời hơn một chút, những người phụ nữ đó luôn gọi điện làm phiền tôi, hao tổn tâm trí để làm tôi vui vẻ, nhưng họ càng làm vậy càng khiến tôi thêm chán ghét. Tô Thiển Thiển bình thường không bao giờ gọi điện cho tôi, một tháng tới một lần cô ấy cũng chỉ im lặng, cô ấy rất ít khi chủ động mở miệng nói chuyện, có lẽ là bởi vì giữa chúng tôi không có tiếng nói chung, dù sao tôi cũng lớn hơn cô ấy 9 tuổi.
Trên người cô ấy không có mùi nước hoa hắc mũi, chỉ có mùi sữa tắm thoang thoảng, mái tóc chỉ có mùi dầu gội, trên quần áo cũng chỉ có hương nước xả vải, điểm này tôi rất thích, cũng là điều mà những người phụ nữ kia không làm được.
Một lần tôi và Tô Ngưng đang ở Duy Đô, Mộc Lạo đưa Tô Thiển Thiển tới, tôi không biết tại sao hai người bọn họ lại ở cùng nhau, tôi không hỏi, cũng không muốn hỏi. Mộc Lạo nói Tô Thiển Thiển là bạn gái của cậu ta, Tô Thiển Thiển vờ như không biết tôi, tôi cũng giả bộ như không biết cô ấy, cho tới khi Mộc Lạo hôn cô, thái độ của cô ấy giống tiểu Nặc lúc bị tôi hôn như đúc, tôi khó chịu giống như ăn phải một hũ giòi bọ, hận không thể tách Mộc Lạo ra khỏi người cô ấy.
Vì nguyên nhân đó, tôi quyết định đối xử tốt với cô ấy, kì nghỉ quốc khánh đưa cô ấy đi Mộ Phong, bởi vì Tô Ngưng không đi, mang theo cô ấy cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng không ngờ, tối ngày thứ 2 sau khi chúng tôi đến Mộ Phong Tô Ngưng cũng tới, rơi vào đường cùng chỉ có thể để cô ấy và Mộc Lạo ở với nhau, kỳ thật để cô ấy ở cùng Mộc Lạo tôi rất yên tâm, người Mộc Lạo yêu là Tô Ngưng, mấy năm gần đây cậu ta không hề hẹn hò với ai, cậu ta không có khả năng sẽ nảy sinh hứng thú với Tô Thiển Thiển.
Không ngờ Tô Thiển Thiển này lại gây họa, cô ấy đặt bao cao su trong tủ đầu giường, bị Tô Ngưng phát hiện. May mà có Mộc Lạo ở đó, Mộc Lạo giúp chúng tôi giải vây, nói là cậu ta chuẩn bị. Tôi biết cậu ta không muốn Tô Ngưng bị tổn thương, cậu ta làm như vậy là vì bảo vệ Tô Ngưng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc