Người tình bá đạo – Chap 47

Tác giả: Tô Niệm Tình

Đi leo núi
Hoa Thần bất mãn trừng mắt nhìn tôi:”Không phải tôi đã bảo với em là phải ăn nhiều cơm để béo lên một chút rồi sao?”
Nhưng tôi làm thế nào cũng không béo được a, ăn nhiều cơm cũng vô dụng:”Tôi chỉ ăn mì ăn liền vào tối hôm nay thôi, chỉ có lần này thôi.”
Anh bỏ đôi đũa trong tay xuống, giang tay về phía tôi:”Lại đây, để tôi ôm một chút, xem xem là gầy hay là béo.”
Ngoan ngoãn nhẹ nhàng đến bên cạnh anh, bàn tay to lớn của anh ôm lấy eo tôi, kéo tôi ngồi thẳng trên đùi anh.
Anh vươn tay nhéo một cái lên mặt tôi:”Một tháng không gặp sao gầy đi nhiều như vậy? Biến thành da bọc xương hết rồi.”
Tôi cũng vươn tay nhéo một cái lên mặt anh, chẳng có cảm giác gì, cũng giống như hồi trước, trong lòng không khỏi có chút mất mác:”Tôi không biết, dù sao tôi cũng không giảm béo.”
“Thay quần áo đi, tôi đưa em đi ăn cái gì đó.”
Hơn mười phút sau mới ra khỏi nhà, cửa vừa mở liền nhìn thấy một người cô gái cực kì xinh đẹp bước ra từ nhà 1301 đối diện, cổ áo rất trễ, *** lộ ra một nửa, phía sau cô ta là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.
Trong lòng tôi âm thầm nói: chị à, không thể phủ nhận rằng dáng người chị rất đẹp. Thể chất cũng tốt nữa, trời lạnh thế này mà dám ăn mặc như vậy ra ngoài.
Trong thang máy, mùi nước hoa trên người cô gái kia rất đậm, ngửi thấy rất khó chịu, thực muốn hắt xì một cái.
Cô gái kia nói ra một câu:”Khi nào mới ly hôn vợ? Tự anh quyết định, rốt cuộc là cần em hay bà cô đã luống tuổi kia đi, em đã mang thai hai tháng, cuối tháng này cho em đáp án, nếu không em sẽ tới bệnh viện lấy đứa bé ra.”
Cô ta kiêu ngạo vênh mặt, không thể không khâm phục, có thể làm đến mức này, quả thực không đơn giản. Cùng là tình nhân, vậy mà cô ta có thể kiêu ngạo như vậy, còn tôi thì phải ngoan ngoãn nghe lời, không công bằng a không công bằng.
Đột nhiên Hoa Thần giơ tay lên che mắt tôi lại, tôi biết anh không muốn tôi nhìn cô gái kia.
Người đàn ông nói:”Bảo bối, đừng nóng giận, động thai khí sẽ không tốt đâu. Anh đương nhiên là cần em a, người đàn bà luống tuổi kia anh muốn bỏ từ lâu rồi, kết hôn nhiều năm như vậy mà vẫn không đẻ được quả trứng nào. Vấn đề là hiện tại bà ta không muốn ly hôn, muốn anh cho bà ta 2 triệu thì mới đồng ý, chúng ta cứ kéo dài thời gian trước, anh không về nhà, chờ bà ta chủ động đề nghị ly hôn a.”
Cô gái kia lập tức kêu lên:”Anh nói câu này bao lâu rồi? Tôi cũng không nhớ rõ anh nói bao nhiêu lần nữa, sự kiên nhẫn của vợ anh tôi không phải không biết, dù sao anh hãy phân rõ đi, tôi và đứa bé quan trọng hay là người đàn bà luống tuổng kia quan trọng.”
“Ting” một tiếng, đã xuống tầng 1, tôi gỡ tay Hoa Thần ra, cửa thang máy mở, đôi nam nữ kia đi ra ngoài. Tôi muốn đi, nhưng Hoa Thần lại kéo về, cửa thang máy khép lại, kỳ quặc nhìn anh, không phải muốn quay trở về đấy chứ?
Tôi giang tay chuẩn bị ấn số 13, lại bị ngăn lại, trừng mắt nhìn anh một cái:”Không phải không đi nữa à? Hay là anh muốn ở đây luôn?”
Hoa Thần có chút đăm chiêu nhìn tôi:”Mới nhìn cô gái kia vài lần mà đã học được thói xấu rồi, xem ra phải chuyển em về “căn biệt thự trống rỗng” kia thôi, nơi đó thanh tĩnh, không thể học được thói quen xấu nào.”
Uy hiếp tôi á, không có cửa đâu, tôi quyết không đến cái nơi quỉ quái đó:”Tôi, tôi không muốn chuyển về đấy, muốn đi thì tự anh mà đi.”
Hoa Thần xoay mặt tôi về hướng anh, anh có thâm ý khác gật đầu:”Không tồi, gan càng lúc càng lớn, rất nhanh có thể vượt qua cô gái kia thôi.”
Tôi không giống cô gái vừa rồi, cô ta ở cùng đàn ông đã có vợ, lại muốn phá hoại tình cảm gia đình của người khác. Nhưng Hoa Thần vẫn chưa kết hôn, tôi sẽ không ở bên cạnh anh cả đời, cũng không muốn phá hoại tình cảm giữa anh và Tô Ngưng.
Gạt tay anh ra, ấn số 13, tôi không muốn phải ở trong thang máy cả đêm.
Lại bị anh ngăn lại, ngón tay thon dài ấn số 1, tôi khó hiểu, nghi hoặc nhìn anh.
Anh nhéo lên mặt tôi một cái:”Em muốn đi bộ à?”
Gạt hai tay anh ra, lắc đầu, lại nghe thấy “Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, tôi quay đầu nhìn lại, tầng 1 là gara, tôi có thể là đứa ngốc ăn mì ăn liền, cúi đầu đi ra khỏi thang máy.
Mùa đông năm nay đến rất sớm, số người ít ỏi trên đường đều ăn mặt kín mít. Hơn mười phút sau, xuyên qua cửa kính nhìn thấy đôi nam nữ trong thang máy, bọn họ bước vào trong một chiếc xe taxi, người đàn ông *** ra khoác lên người cô gái. Lại là một cô gái đáng thương, gã đàn ông này chỉ tham quyến dung mạo xinh đẹp của cô ta, một người đàn ông tốt sao có thể nói vợ mình là người đàn bà luống tuổi, không có con thành không đẻ trứng. Chờ cô gái này già rồi, nói không chừng ông ta sẽ lại đi tìm một cô gái trẻ đẹp hơn, đến lúc nó cô cũng sẽ trở thành người đàn bà luống tuổi trong lời nói của ông ta thôi.
“Tôi đói, còn xa không?”
“Hai mươi phút.”
Sau vài phút, một trạm kiểm tra xuất hiện ở phía trước, tôi nhìn Hoa Thần chằm chằm:”Có phải đi nhầm đường rồi không đấy?”
Anh không thèm để ý tới tôi.
“Hoa tiên sinh, bây giờ tôi đang đi đâu đây? Sắp đến trạm kiểm tra rồi, lẽ nào là đi thành phố Thẩm sao?”
Anh vẫn không thèm để ý tới tôi.
Nghe nói ở thành phố Thẩm có rất nhiều người buôn lậu, không phải anh định bán tôi đi đấy chứ? ૮ɦếƭ tôi rồi, ví không mang, di động không cầm, trong túi áo chỉ có một chùm chìa khóa, cảnh giác nhìn anh một cái, lập tức quay đầu đi.
“Em nghĩ tôi sẽ mang em đi bán à?” Giọng nói anh thoảng ý cười, tôi quay đầu lại nhìn anh, khóe miệng anh nhếch lên run rẩy, trong đáy mắt tất cả đều là ý cười:”Vậy anh đưa tôi đến thành phố Thẩm để làm gì?”
“Đồ ngốc, tôi đã bảo đưa em ra ngoài ăn rồi mà, em không đáng tiền, tôi cũng không cần phải bán em để lấy món tiền nhỏ đó.”
Xem ra là tôi suy nghĩ quá nhiều, nhưng vẫn không hiểu vì ăn thứ gì mà phải đi xa như vậy.
Thành phố Thẩm còn yên tĩnh hơn cả Thẩm Phong, có lẽ là bởi vì trời quá tối, bầu trời ngay cả một ngôi sao cũng không có, dường như có chút cảm giác áp lực.
Sau khi xuống xe, chợt một dòng chữ to hiện lên đập vào mắt “Khách sạn Kim Khuyết.”, ăn cơm xong tôi tưởng anh sẽ đưa tôi về Thẩm Phong, muốn ra ngoài lại anh kéo ngược trở lại:”Về thôi, đã khuya rồi.”
“Đêm nay không về, mai mang em đi leo núi.”
Nhưng tôi không muốn đi leo núi, giữa mùa đông mà leo cái gì, không cần:”Nhưng ngày mai tôi phải đi học.”
“Mai là thứ 7.”
Không nói gì, oán hận nhìn anh một cái.
Sáng sớm hôm sau, phẩy phẩy cái tay không ngừng làm loạn trên mặt tôi xuống:”Anh thực phiến a, mới sáng sớm mà đã không ngừng làm ồn rồi.”
“Mau dậy đi, ăn sáng xong rồi đi leo núi, không phải là em không dám đi leo núi nên mới nằm ườn ở trên giường đấy chứ?”
Hoàn toàn bị anh đánh bại, mở mắt ta:”Đi thì đi, ai sợ ai.”
Thấy anh khoác lên mình bộ dáng an nhàn, tôi không nói hai lời lập tức xuống giường.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Hoa Thần nắm lấy tay tôi đi ra khỏi khách sạn, chợt nghe thấy một giọng nói:”Hoa tổng, lại đổi tình nhân mới a.”
Vừa quay đầu lại đã thấy một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, bên cạnh ông ta là một cô gái xinh đẹp, cô ta không ngừng nhìn Hoa Thần phóng mị nhãn.
Hoa Thần ảm đạm cười:”Trương tổng hình như đổi tình nhân.”
Bàn tay to của Trương tổng nhéo một cái lên ௱ôЛƓ cô gái:”Ha ha, Hoa tổng nói đùa, tình nhân này đã theo tôi ba năm, nào có diễm phúc như Hoa tổng, cứ vài ngày lại đổi một lần.”
---
Bọn lừa đảo ૮ɦếƭ tiệt
Nói vậy Hoa Thần thường xuyên mang phụ nữ tới đây, mấy ngày lại đổi một cô, rốt cục tôi cũng hiểu được câu:”Vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân.” ( ví von những thứ cùng loại thường ở một chỗ, người cùng chung chí hướng gặp nhau tạo thành nhóm, trái ngược thì tách ra), cô gái bên cạnh Trương tổng kia cũng là tình nhân, đây chính là thời đại người tình lan tràn, có mấy kẻ có tiền không tìm nhân tình đâu:”Hoa Thần, sao vẫn chưa đi?”
Trương tổng quay sang nói với cô gái kia:”Bảo bối, em nhớ học tập người tình của Hoa tổng nha, cánh môi đỏ mọng chu lên một tiếng “Sao vẫn chưa đi”, đến núi băng cũng phải tan chảy.”
Lão già béo, nói cái quái gì thế, tôi có chu miệng lên đâu, vớ vẩn.
Sắc mặt Hoa Thần trầm xuống:”Trương tổng từ từ chơi, tôi đi trước.”
Nói xong, nắm tay tôi rời đi. Hình như anh rất tức giận:”Này, anh làm sao vậy?”
Anh dừng bước, híp mắt liếc tôi một cái:”Lúc nãy em có chu miệng không?”
Tôi lắc đầu:”Cái lão béo kia nói bừa, tôi không có.”
Anh vén vén tóc tôi, khóe miệng hài lòng nhếch lên:”Không được làm vẻ mặt này ở trước mặt người khác, một mình tôi nhìn là đủ rồi.”
“Ừm.”
Chân núi, tôi cố hết sức ngẩng đầu lên, núi Kim Khuyết hình như rất cao, leo được ngọn núi này cũng phải mất nửa cái mạng, ân hận ૮ɦếƭ đi được, đáng ra không nên phô trương làm gì.
Lão già béo kia lại xuất hiện, nói là muốn bàn bạc chuyện làm ăn với Hoa Thần. Tôi cực kì ghét lão mập này, rõ ràng tôi không chu miệng mà dám nói lung tung:”Hoa Thần, tôi ở đây đợi anh, tôi không thích lão béo ấy.”
Hoa Thần nhìn tôi, lại quay sang nhìn lão già béo:”Được, vậy em đừng chạy lung tung, sẽ không lâu đâu.”
“Ừ, tôi chờ anh.”
Hoa Thần đi rồi, tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngồi xổm xuống đất xem kiến vác đồ.
Vài phút sau, một bé gái xuất hiện trước mặt tôi, vẻ mặt cô bé lo lắng nói:”Chị, chị giúp em được không?”
“Sao vậy.”
Cô bé lập tức khóc òa lên:”Mẹ em ngất xỉu, nhanh tới cứu mẹ em đi.”
Tôi nhìn bốn phía, không có một bóng người, khó trách cô bé tìm tới tôi:”Mẹ em đang ở đâu?”
Cô bé không nói gì, kéo tay tôi chạy. Thấy cô bé chạy nhanh như vậy, tôi có chút sốt ruột:”Chậm một chút, đừng ngã.”
Cô bé kéo tôi chạy tới một chỗ tương đối hẻo lánh, một người phụ nữ đang cuộn mình trên mặt :”Kia là mẹ em à?”
“Vâng ạ.”
Tôi vừa tiến lại gần, người phụ nữ kia đột nhiên đứng dậy, cầm dao kề lên cổ tôi:”Không được lên tiếng.”
Trong lòng chùng xuống, thì ra bọn *** ở thành phố Thẩm chuyên dùng trẻ con để lừa gạt người, tôi khinh thường nhìn người phụ nữ kia, hôm nay xem như đã hiểu cái gì gọi là “Lòng người hiểm ác”, có đôi khi tốt bụng là tự hại chính mình.
Không đến một phút, hai người đàn ông xuất hiện, nhìn thấy dây thừng và cuộn băng dính trong suốt trong tay bọn họ tôi mới có chút sợ hãi.
“Bé con à, không tồi, lại kiếm được một con cá nữa, tối nay sẽ cho mày ăn nhiều hơn.”
“Gầy quá, bán không được giá cao đâu, những người đó mua phụ nữ chỉ dùng để sinh con, cô ta gầy như vậy không biết có sinh nổi không.” Nói xong, lấy dây thừng trói tôi lại, tôi giãy dụa, đổi lại là hai cú đá mạnh, đau đến muốn khóc.
Gã đàn ông trực tiếp cầm băng dính bịt mồm tôi lại. Người phụ nữ sờ soạng, lấy được chùm chìa khóa trong túi áo tôi ra, khinh thường liếc tôi một cái, trong miệng phát ra giọng nói cực kì chói tai:”Có thế thôi à, chuỗi chìa khóa vô dụng.” Nói xong tùy tay ném cái chìa đi.
Sau khi trói chắc, thúc tôi đi lên một cái xe tải, ném tôi lên chiếc xe xong, liền đóng sầm cửa lại.
Tối quá, chỉ có vài tia sáng chiếu vào, trong bóng tối tôi tựa người vào vách xe, trong đầu thầm đọc biển số xe, may mà người phụ nữ kia không moi được điện thoại di động, tôi thò tai vào túi bên trong của chiếc áo, tôi gầy như vậy, bà ta không sờ vào được.
Xe bắt đầu đi, tôi xê dịch vị trí, những kẻ buôn lậu này cột hai tay tôi lại với nhau, chỉ cần hai tay đồng thời chuyển động chắc chắn có thể lấy điện thoại ra cầu cứu, tay tôi với sang một bên, thò vào bên trong áo khoác, chỉ cần một tí nữa là có thể lấy di động ra, xe xóc nảy, tôi bị nghiêng sang bên khác, muốn lấy di động có chút khó khăn.
Tô Thiển Thiển, không được bỏ cuộc.
Tôi tiếp tục vươn tay ra, có tín hiệu cuộc gọi đến, di động không ngừng rung, tay tôi chạm vào điện thoại, nghĩ muốn lấy từ trong túi ra, kết quả di động lại trượt sang một bên, tôi dùng chân đẩy nó lại gần. Là Hoa Thần gọi, chắc anh không thấy tôi nên mới gọi điện tìm, tôi tắt điện thoại, mở mục soạn tin nhắn ra, cố hết sức nhắn một tin:”Cứu tôi, biển số xe: Thẩm S52917”. Tìm được số của Hoa Thần liền ấn gửi.
Hoa Thần, tôi tin anh nhất định sẽ tới cứu tôi, đừng khiến tôi thất vọng.
Hoa Thần rất nhanh đáp lại:”Đừng sợ, chờ tôi.”
“Tôi không sợ, tôi chờ anh.”
Gửi xong tin nhắn này, nội tâm tôi vô cùng hoang mang, Hoa Thần, sự an nguy của tôi dựa cả vào anh đấy, đừng để tôi phải đợi lâu.
Nhìn đồng hồ một chút, 10 giờ 23 phút sáng, tôi nhét điện thoại vào túi áo, nhắm mắt lại hồi tưởng những chuyện đã xảy ra, nếu tôi để điện thoại ở túi áo ngoài, vậy thực sự không cứu nổi, chỉ hy vọng Hoa Thần có thể thông qua biển số mà tìm được chiếc xe này.
Chờ đợi thực sự rất mệt mỏi, dường như lâu hơn một thế kỉ vậy, tôi mở di động ra nhìn một chút, 11 giờ 03 phút, lại cất di động đi, chống tay ngồi thẳng người dậy, không đến một phút, cửa xe mở ra, đột nhiến có ánh sáng khiến tôi cảm thấy khó chịu, quay đi nhắm hai mắt lại.
Có người lên xe, tôi không quay đầu lại, mãi cho đến khi băng dính được xé ra, đau tới mức nước mắt tôi không ngừng rơi xuống, sau khi dây thừng trên tay được tháo gỡ, tôi liền giang tay ôm lấy người đó:”Hoa Thần, là anh đúng không?”
Trước khi có đáp án tôi không dám mở mắt, tôi sợ mình sẽ phải thất vọng, nếu người tới là kẻ buôn lậu thì tương đương với đường cùng, không ngờ lại được sớm chứng kiến điểm cuối đời mình như vậy. Một bàn tay lạnh lẽo lau đi nước mắt trên mặt tôi. Còn chưa có được đáp án mình muốn, tôi tiếp tục hỏi:”Hoa Thần, có phải là anh không?”
Anh cũng ôm lấy tôi:”Thiển Thiển, chúng ta về nhé.”
Mở mắt ra, sau khi nhìn thấy khuôn mặt anh, nước mắt tôi càng chảy nhiều hơn:”Chúng ta quay về Thẩm Phong được không?”
Trong mắt anh như ẩn hiện một tia đau lòng, ôm tôi xuống xe.
Trên người tôi bẩn như vậy, khiến quần áo của anh cũng bị dơ.
Trước khi đi, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, xe cảnh sát đỗ một bên, hai kẻ buôn lậu bị còng tay tra khảo.
Cô bé không ở đó, người phụ nữ ném chìa khóa của tôi đi cũng không ở đó:”Chờ đã, vẫn còn người xấu chưa bị bắt.”
Hoa Thần ôm tôi đi về phía cảnh sát:”Các anh cảnh sát, còn một cô bé và một người phụ nữ trẻ tuổi, hai người đó ở núi Kim Khuyết đóng giả một cặp mẹ con lừa gạt người.”
Chỉ là không muốn có nhiều người giống tôi bị lừa như vậy nữa, hai người đó đơn thuần chỉ lợi dụng lòng tốt của người khác, khó trách con người bây giờ càng ngày càng trở nên lạnh lùng, tất cả đều là do những kẻ lừa đảo này gây nên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc