Người tình bá đạo – Chap 34

Tác giả: Tô Niệm Tình

Phải chịu làm nhân tình
“Có thể đối diện với tôi lâu như vậy, nói thẳng ra lá gan của cô cũng không nhỏ, hơn nữa cô cũng rất thông minh. Cho dù sự bình tĩnh của cô là giả vờ, hay đã kịp chuẩn bị trước, chỉ dựa vào hai điểm này, có thể chứng minh mắt Mộc Lạo cũng không tệ lắm.”
Hạ Vô Xá, không phải vì tôi muốn để lại cho ông ấn tượng tốt nên mới nói vậy, tôi chỉ muốn kéo dài lời nói dối của Hạ Mộc Lạo, tôi không phải là người qua cầu rút ván, hắn vì giúp tôi mới lừa ông, mà tôi vì giúp hắn che dấu cũng có thể diễn một trò hay, chẳng sợ áp lực thêm lớn.” Ý của ngài là sẽ không phản đối cháu hẹn hò với anh ấy?”
Ông ta lắc đầu, trên mặt không có lấy một chút tình cảm, đáy mắt không có một tia cảm xúc, ông xoay xoay cái nhẫn trên tay:”Hoàn cảnh của cô không phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của Mộc Lạo, Mộc Lạo không thể kết hôn với một người phụ nữ không có gia thế.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dựa vào Hạ Mộc Lạo, vẫn rõ hắn và tôi là hai người bước trên hai con đường khác nhau:”Ý của ngài cháu đã hiểu, cháu chưa bao giờ dám hy vọng xa vời rằng sẽ kết hôn với anh ấy.”
Trên mặt ông ta rốt cục cũng nở ra một nụ cười, tôi biết đó là dáng vẻ vừa lòng với câu trả lời của tôi:”Không thể kết hôn nhưng vẫn có thể kim ốc tàng kiều[1], nếu Mộc Lạo thực sự có hứng thú với cô, tôi cũng không phản đối.”
Lời Hạ Vô Xá như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống khiến tôi trở tay không kịp. Tuy rằng tôi không thích Hạ Mộc Lạo, nhưng nghe như thế trong lòng vẫn có chút khó chịu, không có gia thế thì chỉ có thể ℓàм тìин nhân sao? Mặc dù nhà ông ta có tiền, nhưng cũng không thể coi thường người nghèo như vậy.
Tôi hiện tại đang phải làm nhân tình cho người ta, biết rõ cái khổ của nhân tình, người ngoài nhìn vào tình nhân đều thấy sung sướng diễm lệ, nhưng ai biết sau lưng phải trả giá những gì? Ai biết một nhân tình phải chịu biết bao khổ sở nhục nhã mới có được khoản tiền mình cần? Không phải bất cứ nhân tình nào cũng đều tự nguyện sa đọa, tôi không muốn giải thích cho mình, mặc dù có điểm bất đắc dĩ, nhưng tự bản thân cũng có rất nhiều sai lầm.
“Ý của ngài cháu hiểu rồi, muốn vào được cửa Hạ gia các người thì phải có gia thế, đối với điều kiện của bản thân như thế nào, cháu tự biết rõ, thật không dám mong được gả vào nhà giàu có.”
Ông ta hình như hiểu lầm ý tôi, nói tiếp:”Tuy rằng cô không thể vào Hạ gia, nhưng mà, nếu cô có thể sinh một đứa con cho Mộc Lạo, nó có thể vào Hạ gia, điều kiện tiên quyết là trước khi đứa bé trưởng thành không được gặp cô, cũng có thể vĩnh viễn không biết cô là mẹ đẻ của nó.”
Tim đột nhiên đau đớn, lời Hạ Mộc Lạo nói đêm đó như dội lại vào trong lòng. Không hổ là cha con, nói chuyện giống nhau như đúc.
Hạ Vô Xá, ông cho rằng tôi thực sự muốn vào Hạ gia của ông sao? Thì ra những kẻ có tiền đều dùng cách này để xúc phạm người nghèo, có tiền thì có thể dẫm nát lòng tự tôn của người khác ở dưới chân.
Cố nặn ra vẻ tươi cười, tôi không thể để mình yếu thế trước mặt ông ta, lời ông ta vừa nói khiến tôi cảm thấy khó chịu, nếu ông ta nói thêm cái gì nữa, tôi sợ không áp chế được lửa giận trong mình:”Cháu nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi, lời vừa rồi của cháu, có nghĩa là muốn tránh xa ân oán nhà giàu, không muốn làm chim hoàng yến[2] giống như suy nghĩ của ngài. Nếu ngài tìm cháu chỉ muốn nói rằng cháu có thể làm chim hoàng yến, vậy mục đích của ngài đã đạt được, cháu có thể nói rõ ràng, cháu không muốn làm chim hoàng yến.”
[1]: Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp (theo điển tích của Hán Võ Đế)
[2]: Chim hoàng yến: ý chỉ người phụ nữ có một cuộc sống sung sướng nhưng không có tự do, không có một người chồng hoàn toàn thuộc về mình.
---Nguồn: http://truyen186.com
Đối mặt trên đường
Ông ta cầm lấy tờ chi phiếu đưa về phía tôi,”Tuy nói Mộc Lạo sẽ không say đắm cô, nhưng tôi không muốn nó quá để ý tới một người phụ nữ. Cô đã không muốn làm chim hoàng yến, cầm số tiền này rời khỏi Thẩm Phong, không bao giờ được xuất hiện ở trước mặt Mộc Lạo nữa, hiểu không?”
Tôi không nhận tờ chi phiếu, càng không muốn nhận sự xúc phạm của ông ta:”Hôm nay ngài đến tìm cháu chắc cũng là ý của Mộc Lạo, nếu đây thực sự là ý của anh ấy, cháu sẽ không bám lấy anh ấy nữa. Nhưng tiền này cháu không thể nhận, cháu muốn giữ lại cho mình sự tôn nghiêm cuối cùng. Tạm biệt.” Nói xong, mở cửa lập tức xuống xe.
Lần nay rốt cuộc tôi cũng thành công chối bỏ sự xúc phạm của người giàu, người nghèo cũng là người, kiên nhẫn cũng có cực điểm của nó.
Hạ gia có tiền thì sao? Có thể tùy ý làm nhục người khác chắc? Đêm đó Hạ Mộc Lạo cũng nói những lời như vậy, khiến tôi cảm thấy bị tổn thương. Hôm nay kịch cũ diễn lại một lần nữa, tôi không muốn lại bị xúc phạm thêm một lần nữa, mới phát hiện ra sau khi phản kháng trong lòng lại có thể dễ chịu đến vậy.
Nếu Hoa Thần xúc phạm tôi, tôi chỉ có thể nhận, vì anh là kim chủ của tôi. Nếu Tô Ngưng muốn xúc phạm tôi, tôi không có lời nào để nói, vì tôi là tình nhân của bạn trai cô ấy, là tôi có lỗi với cô.
Tôi không muốn một người không liên quan xúc phạm tôi, mặc kệ đó lại ai, mặc kệ người đó lớn mạnh nhường nào. Thời gian nửa năm ngắn ngủi, sự sỉ nhục tôi phải chịu đã quá nhiều, cũng đã chịu đủ rồi, bây giờ là thời điểm nên phản kháng, tôi không bao giờ chịu ngồi chờ ૮ɦếƭ nữa, ngay cả khi sự phản kháng của tôi chỉ là vô ích.
Hạ Mộc Lạo, vai diễn này coi như kết thúc hoàn mĩ, không phải là ai vứt bỏ ai, mà là bối cảnh kém nhau quá xa, chúng ta cũng không cần phải vất vả đóng kịch nữa, tất cả đều chấm dứt.
Tôi biết lời của Hạ Vô Xá chỉ là ý của ông ta, nhưng tôi cố ý nói trước mặt ông ta rằng Hạ Mộc Lạo cũng có ý này, ý muốn tặng vở kịch xuất sắc này một dấu chấm kết thúc tròn trĩnh. Đã muốn giấu chuyện làm nhân tình, sao lại không biết dựa vào tình thế chấm dứt vở diễn này?
Nếu vẫn tiếp tục đóng kịch, tôi và Hạ Mộc Lạo không nói rõ, diễn tuy là giả, nhưng trong mắt người khác lại vô cùng thật, giống như Nhiễm Nhiễm hoàn toàn tin rằng tôi và hắn đang hẹn hò, Hạ Vô Xá này không những không nghi ngờ mà còn tin là thật, phải diễn nhiều hơn, cho dù là giả cũng sẽ biến thành sự thật.
Di động rung không ngừng, lau khô nước mắt trên khóe mắt:”Alo, Tử Kiềm, tìm tớ có chuyện gì không?”
“Thiển Thiển, cậu đi đâu?”Trong lòng cả kinh, phía sau chỉ có người đi bộ, không thấy Tử Kiềm.
“Tử Kiềm, cậu đang ở chỗ nào thế?”
“Đường cái đối diện.”
Quay đầu, Tử Kiềm đang đứng ở đường cái đối diện. Tôi cúp điện thoại, nhìn nó gượng cười, trên đường lượng xe lưu thông đông như nước chảy, may là cách đó không xa có một cột đèn giao thông, hai người hiểu ý nhau không nói gì tiếp tục đi về phía trước.
Tử Kiềm có thể xuất hiện ở đây thì chắc chắn chuyện cha Hạ Mộc Lạo gặp tôi nó đã biết, có một số việc nhất định sẽ được phơi bày, cho dù bản thân đã cố gắng che lấp, giấu diếm như thế nào.
Nhìn Tử Kiềm từ đường đối diện đi tới, tuy đã chuẩn bị tinh thần tốt, nhưng vẫn rất lo lắng.
Tử Kiềm đứng trước mặt tôi, ánh mắt vô cùng phức tạp:”Thiển Thiển, tớ muốn biết rốt cục đây là chuyện gì? Phải nói thật với tớ.”
---
Không phải cuồng si
“ Nói thật với nó” lời này cũng thật chói tai, tự giễu cười cười:”Đừng đứng ngây ở đó nữa, vừa đi vừa nói chuyện. Tớ không biết nên nói từ đâu, muốn biết cái gì thì hỏi đi.”
Sở dĩ chọn vừa đi vừa nói chuyện, là bởi vì tôi không muốn gánh chịu áp lực trong ánh mắt nó. Tôi thật sự không chắc mình có thể che dấu tốt cảm xúc, mười mấy năm sống chung, có cái gì về tôi mà nó còn không biết. Vừa đi vừa nói, mặc dù phải trả lời một số câu hỏi nhất định, nhưng ít nhất tôi cũng có thời gian để nghĩ cách nói dối.
Nó nắm tay tôi đi về phía trước:”Tấm ảnh hôm qua là chuyện gì?”
Lập tức hỏi lại:”Nam nữ hôn môi trong cuồng si mà cũng phải trả lời là chuyện gì à?”
“Thiển Thiển, tình yêu cuồng nhiệt nam nữ không phải là đơn phương chủ động, cậu cho rằng tớ không nhìn ra cậu hoàn toàn không biết tình huống lúc mình bị chụp chắc, hơn nữa nam nữ trong tình yêu ánh mắt ắt hẳn phải mang theo hưng phấn. Hôm đó trong mắt cậu chẳng những không có một tia hưng phấn, mà còn có một chút né tránh. Trước khi vào rạp chiếu phim Hạ Mộc Lạo không thèm liếc cậu một cái, thực hiển nhiên là đang lảng tránh cậu, hắn bảo tớ và Nhiễm Nhiễm vào trước, chẳng phải là cố ý ly khai không cho chúng tớ phát hiện ra vấn đề sao? Lúc chúng ta rời đi, cũng không thấy hắn giữ cậu lại, Thiển Thiển, đây là cái mà cậu gọi là nam nữ trong cuồng si hả?”
Chớp mắt một cái, cảm giác mất mác lan tỏa khắp toàn thân, thì ra nó biết, chỉ là không muốn nói ra mà thôi, dừng bước chân,”Tớ nói, nói hết. Cha của anh ấy cảm thấy tớ không xứng với anh ấy, giữa tớ và cha, anh ấy đã chọn tương lai. Tấm ảnh kia bị chụp từ trước, bị bạn gái hiện tại phát tán ra ngoài. Về chuyện trên báo, anh cảm thấy tấm ảnh đấy làm tổn hại đến hình tượng của mình, cho nên mới chịu ra mặt làm rõ, anh ấy thừa nhận tớ là vì chuyện trên tạp chí, nếu tớ không thừa nhận thanh danh sẽ bị ảnh hưởng. Cha Hạ Mộc Lạo tìm tớ, là muốn tớ rời xa anh ấy.”
Tử Kiềm im lặng không lên tiếng, nắm tay tôi cùng đi.
Tuy rằng Tử Kiềm chưa nói gì, nhưng tôi biết trong lòng nó có nhiều nghi hoặc, bởi vì ánh mắt của nó vẫn phức tạp như trước. Nó không tiếp tục truy hỏi, chính là không đành lòng, không có nghĩa là nó tin.
Tử Kiềm nói đúng, tôi và Hạ Mộc Lạo không hề giống tình yêu nam nữ cuồng nhiệt, trong tình yêu có đôi nam nữ nào hết né tránh lại lảng tránh? Cho dù có làm những hành động thân mật, chúng tôi vẫn như hai người không chút quan hệ.
Trong lòng vẫn có chút khổ sở, tôi lại phải bịa một số chuyện không phải sự thật.
Hơn bảy giờ tối, đột nhiên nhớ ra Hoa Thần bảo tôi dùng số mới gọi cho anh, nhấn một dãy số, vừa nghe thấy tiếng thông điện, ống nghe liền vang lên giọng nói đầy mê hoặc của Hoa Thần:”Alo, ai vậy?”
“Hoa tiên sinh, em là Tô Thiển Thiển, đây là số điện thoại của em.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Tối nay Hoa Thần lại đến đây. Tô Ngưng không nên có bất cứ hành động gì, cá nhân tôi cho rằng Tô Ngưng thuộc dạng phụ nữ mạnh mẽ, nếu không tại sao cô có thể nhận ra tôi hẹn hò với Hạ Mộc Lạo lại dây dưa không rõ với Hoa Thần, cho dù cô có đồng ý mối quan hệ giữa Hoa Thần và tôi, nhưng hôm nay trên tạp chí đã nhận định tôi là người yêu của Hạ Mộc Lạo, cô yêu Hoa Thần nhưng đồng thời cũng mong Hạ Mộc Lạo được hạnh phúc, cô không có khả năng bình tĩnh như vậy, với cái tính không giải thích của Hoa Thần, bước kế tiếp cô sẽ đối phó với tôi như thế nào? Tôi không tin Tô Ngưng có thể dễ dàng buông tha cho tôi.
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 35
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc