Người tình bá đạo – Chap 21

Tác giả: Tô Niệm Tình

Khóc không ra nước mắt
Thật buồn cười, có tiền thì muốn làm gì cũng được sao? “ Hạ Mộc Lạo, anh dám khẳng định chắc chắn như vậy à?”
“ Chỉ bằng hộp BCS kia anh biết chắc là em không muốn có con với Hoa Thần, em đã không muốn có con của cậu ta, vậy thì hãy sinh con cho anh đi. Về phần Hoa Thần, nếu em không thể mở miệng, cứ để anh nói.”
“ Hạ Mộc Lạo, anh muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được. Tại sao cứ nhất định phải ép tôi ℓàм тìин nhân của anh, sinh con cho anh? Tôi đã bị anh làm nhục như thế mà còn chưa đủ sao? Với lại, khi con đã trưởng thành, nếu nó biết mẹ nó hồi trước ℓàм тìин nhân của người khác, anh nói xem nó có thể chấp nhận được không?” Hạ Mộc Lạo, cho dù anh có cho tôi bao nhiêu tiền đi nữa, tôi không thèm động vào một xu, có chấm dứt quan hệ với Hoa Thần tôi cũng không bao giờ là nhân tình của anh, tôi thà nghỉ học, chứ không muốn phải ở bên cạnh một người đàn ông đã từng *** mình.
“ Vì em dám ở trên giường của anh nghĩ về thằng khác, cho nên em nhất định phải sinh. Về phần con, nó sẽ không biết mẹ ruột nó là ai.” Hạ Mộc Lạo cười nhẹ ra tiếng, khiến tôi toàn thân run rẩy.
Tôi thật sự không thể nói chuyện với hắn được nữa, đột nhiên đứng dậy, rồi lại bị hắn kéo lại, ngã mạnh xuống giường:” Buông tay ra, tôi muốn đi toilet.”
Tay hắn chậm rãi buông ra, trong bóng đêm, tôi mặc áo ngủ rồi xuống giường, đi nhanh tách xa khỏi hắn.
“ Toilet không ở hướng đấy.”
A, trong hoàn cảnh tối lửa tắt đèn như thế này, hắn cư nhiên còn nhìn chằm chằm vào tôi:” Điện thoại tôi có tin nhắn, nên tôi đến xem.”
Tìm được túi rồi, kéo khóa xuống, lấy di động ra ấn ấn vài nút, dựa vào ánh sáng của di động tìm hộp thuốc ***, nắm trong tay. Ấn nút tắt máy, tất cả lại trở về trong bóng đêm.
Tôi cầm hộp thuốc *** đi vào trong toilet.
May mắn tôi còn chuẩn bị một hộp thuốc ***. Bằng không, tôi thật sự khóc không ra nước mắt mất.
Đóng cửa kĩ càng, đứng ở trước gương, trong gương sắc mặt tôi tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt trống rỗng vô thần, vẻ mặt bi thương. Cổ áo ngủ mở rộng, lộ ra một mảng chằng chịt dấu hôn, bi thương ức chế không nhịn được lan tỏa khắp toàn thân, nước mắt cũng bắt đầu rơi.
Sau khi uống thuốc ***, tôi kinh ngạc nhìn hai tay, trên đầu móng tay có một vệt máu, tôi biết đây là máu trên lưng của Hạ Mộc Lạo.
Mở vòi nước ra, cố gắng hết sức chà rửa, giống như trên tay đang có vật gì không sạch sẽ vậy.
Đem chỗ thuốc *** còn lại đặt trong lòng bàn tay, nhìn chúng tan ra trong nước. Đem vỏ hộp vứt vào thùng rác, tôi rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt mình đang tươi cười trong gương, nhưng đó không phải là vui vẻ tươi cười, mà là cười nhạo, cười nhạo Hạ Mộc Lạo, đồng thời cũng tự cười nhạo chính bản thân mình.
Hắn nghĩ ngoài hộp BCS kia tôi không còn thứ gì khác sao, sau khi *** lại muốn tôi sinh con cho hắn, thật châm chọc! Thật buồn cười!
Anh trước kia xúc phạm tôi, tôi có thể không so đo, nhưng làm nhục tôi rồi lại đòi có con, tuyệt đối không có khả năng đâu. Tôi tuy rằng rất nghèo, đang phải làm nhân tình của người ta, nhưng đối với anh vẫn có lòng tự tôn.
Anh xúc phạm tôi, đó là dùng ngôn ngữ Tra t**. Anh *** tôi, đó là Tra t** trên thân thể. Đó đều chỉ là Tra t** nhất thời, nhưng đứa con là cả một sinh mệnh mới, mang thai mười tháng sao có thể dễ dàng phủi tay. Chuyện này sẽ là vết thương cả đời tôi, trong lòng tôi tình thân là thứ không gì có thể thay thế được, vì mẹ tôi có thể làm nhân tình, nhưng vì tiền mà bỏ đứa con của chính mình, tôi không làm được.
Câu hắn nói:” Sẽ không biết mẹ ruột mình là ai.” khiến tôi vô cùng khó chịu, tại sao ngay cả quyền được biết mẹ mình là ai của con cũng không có? Không có tình thương của mẹ hẳn trong nội tâm con sẽ không có cảm giác ấm áp, trừ phi nó có một người cha hết mực thương yêu mình, người giống như Hạ Mộc Lạo chẳng phải sẽ làm con tổn thương sao? Hỉ nộ vô thường, cảm xúc thay đổi nhanh chóng mặt, chuyện hắn có thể đối xử tốt với con hoàn toàn không có khả năng.
Đóng vòi nước lại, suy sụp ngồi xổm xuống sàn, hai tay ôm chặt lấy đù*, vùi đầu vào ***. Nếu sau khi trở về hắn thật sự nói với Hoa Thần, tôi sẽ không là nhân tình của hắn, chấm dứt quan hệ với Hoa Thần tôi vẫn có thể sống tốt, tự mình đi tìm việc làm, không đến trường, mọi việc chẳng phải được giải quyết rồi sao? Nếu lại làm nhân tình, tôi sẽ khinh thường chính mình, khi đó làm người tình của Hoa Thần là vì chi phí phẫu thuật của mẹ, nhưng hiện tại tôi cũng không phải là thiếu tiền, không cần phải tự bán rẻ thân xác của mình cho người mình hận nhất. Không cần biết thế nào, tôi nhất định phải giữ lại cho mình một chút tự trọng cuối cùng.
---
Tổn thương qua đi
Không biết qua bao lâu, chân tôi đã tê rần, phía ngoài toilet truyền tới thanh âm của Hạ Mộc Lạo:” Tô Thiển Thiển, em tránh ở toilet làm gì? Đi ra cho anh.” Không để ý đến hắn, thân thể vẫn giữ nguyên động tác.
Hắn gõ mạnh vài cái lên cửa:” Tô Thiển Thiển, đi ra.”
Tôi im lặng không lên tiếng, ngay cả đầu cũng thèm ngẩng lên một chút. Trong lòng biết cánh cửa kia đối với hắn chẳng là cái gì, tôi cần gì phải lãng phí sức lực đi mở cửa.
Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, trong giọng nói của Hạ Mộc Lọa cũng lộ ra một chút khẩn trương:” Thiển Thiển, em bị làm sao vậy? có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
A, như thế nào mà lòng lại đột nhiên tốt thế, tôi có xảy ra chuyện thì quan hệ gì tới anh? Anh cho rằng tôi là loại người nào? Cho dù đã xảy ra chuyện gì cũng không cần anh phải giả bộ tốt bụng.
“ Thiển Thiển, em làm sao vậy?” Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập. Nghe thấy giọng của Hạ Mộc Mộc với tiếng đập cửa, tôi ngoảnh mặt làm ngơ.
Không đến vài phút, nghe thấy tiếng mở cửa, tiếp theo nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Mộc Lạo đang tới gần. Hắn ngồi xổm bên cạnh ôm tôi, ghé sát vào tai tôi nhẹ giọng nói:” Thiển Thiển, trở về nghỉ ngơi đi, đã hơn hai giờ sáng rồi.”
Lời hắn nói vừa dứt, cơ thể tôi đã trở nên nhẹ nhàng, tôi vội nhắm chặt hai mắt lại, một khe hở cũng không có, bởi vì tôi không muốn phải nhìn thấy khuôn mặt khiến tôi căm hận kia.
Lần này hắn không ném mà là nhẹ nhàng đặt tôi lên giường. Bị hắn ôm vào trong ***, hơi thở ấm áp của hắn khẽ phả trên trán tôi, lòng tôi có cố cũng nặn không ra chút khó chịu nào, chuyển người đưa lưng về phía hắn, thẩn thể cuộn tròn lại. Nước mắt tích tụ nơi khóe bắt đầu rơi xuống, tôi vội lau đi, giờ phút này tôi đang gối đầu lên khuỷu tay hắn, nước mắt chắc chắn đã đọng lại đó.
Quả nhiên, hắn bỗng siết chặt lưng tôi:” Thiển Thiển, xin lỗi, anh quên mất em vẫn còn là sinh viên. Đừng khóc, anh không ép em nữa.”
Hạ Mộc Lạo, đã làm tôi tổn thương rồi mới nói xin lỗi liệu còn tác dụng không? Anh cho rằng một câu xin lỗi mà có thể xóa nhòa đi nỗi hận của tôi đối với anh sao? Về sau, nếu có cơ hội khiến anh bị tổn thương, tôi nhất định sẽ rất rất quý trọng nó, tốt nhất là có thể khiến anh đau cả đời.
Tay hắn ôm chặt, *** áp sát vào lưng tôi, ngẩng đầu nói khẽ:” Thiển Thiển, anh biết bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng, em có thể không trả lời, chỉ cần nghe là được rồi. Anh quả thật không nên làm thế với em, nhưng một người đàn ông sẽ không bao giờ cho phép người phụ nữ của mình nằm trên giường nghĩ tới thằng khác, anh làm như vậy là không muốn em nhớ tới Lạc Mạc nữa, hắn không thích hợp với em, em lần đầu tiên đến Mộ Phong, có rất nhiều chuyện không biết, Lạc Mạc ở Mộ Phong có tiếng đào hoa, phụ nữ trên giường hắn nhiều vô số kể, chỉ cần bộ dạng có vài phần tư sắc hắn đều không cự tuyệt. Thiển Thiển, nếu em thực sự thích hắn, em nhất định sẽ bị tổn thương.”
Thì ra là thế, khó trách Lạc Mạc vừa mở miệng đã hỏi tôi đi khách sạn nào, luôn miệng nói loại phụ nữ này. Nguyên lai hắn đã sớm hình thành thói quen được phụ nữ yêu thương nhung nhớ, tưởng tôi cũng giống bọn họ nên mới có thể đối xử với tôi như vậy.
Nhưng mà Hạ Mộc Lạo, nếu anh sợ tôi bị tổn thương, thì hãy trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ nghe lời anh, nhưng anh vì sao lại phải *** tôi? Sau còn nói muốn tôi trở thành nhân tình của anh, sinh con cho anh, chẳng lẽ anh một chút tư lợi thật sự cũng không có sao?
Hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói:” Hoa Thần so với anh còn bá đạo hơn, nếu cậu ấy biết em đã là người của anh, nhất định sẽ chấm dứt quan hệ với em. Sau khi kết thúc, theo anh đi, đãi ngộ tuyệt đối không kém hơn Hoa Thần.”
Tôi không muốn để ý tới hắn, nhưng mà nghe được những lời này, tôi rốt cuộc không thể im lặng nổi để nghe hắn nói nữa.
Tôi xoay người qua, mặt hai người thực sự rất gần. Nhẹ nhàng bâng quơ nói;” Chấm dứt cũng tốt, tôi sẽ cùng mẹ rời khỏi Thẩm Phong, một thời gian sau, sẽ chẳng ai nhớ rõ người tên Tô Thiển Thiển đã từng là tình nhân của Hoa Thần. Tôi cũng không cần mỗi ngày đều phải lo sợ, trong mắt mẹ tôi sẽ vốn chưa từng thay đổi.”
Ngữ khí thực nhẹ, tựa hồ như đang nói chuyện chẳng liên quan gì tới mình. Nếu như Hoa Thần với tôi chấm dứt quan hệ, tôi thật sự sẽ mang mẹ rời đi.
Ở Thẩm Phong, chúng tôi đã có nhiều phiền phức, lại bị Hạ Mộc Lạo uy hiếp nữa, tôi sẽ cùng mẹ cao chạy xa bay, mẹ cần một môi trường thanh tĩnh, hay là đến nông thôn đi, thân thể mẹ cần phải được điều trị tốt, ở nông thôn không có ngã tư ồn ào náo nhiệt, không có đèn nêông lóng lánh, có người dân hiền lành chất phác, mẹ hẳn là sẽ rất thích.
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 22
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc