Người tình bá đạo – Chap 13

Tác giả: Tô Niệm Tình

Anh làm sao vậy?
Buổi chiều Hoa Thần đến đây, nhưng mà anh lại thông báo cho tôi một tin xấu: Hạ Mộc Lạo cũng đi Mộ Phong.
Khi tôi vừa nghe thấy câu nói đó, phản ứng đầu tiên chính là: “Em có thể không đi được không? Có Hạ Mộc Lạo đi cùng tuyệt đối không phải là chuyện tốt.”
Không như mong muốn, hắn chẳng những sẽ đi, mà lại còn ở chung một khách sạn.
Trên đường tới Mộ Phong tôi vẫn rầu rĩ không vui, tưởng tượng những phiền toái nói không ra khi phải sớm tối giáp mặt với Hạ Mộc Lạo.
Hầu như mỗi lần nhìn thấy hắn, ngoài hỗn loạn và bối rối ra tôi chẳng có thể làm được cái gì khác, chẳng những phải chịu đựng cho hắn bắt nạt, mà còn bị hắn xúc phạm nữa. Trước kia tôi sợ hắn, nhưng bây giờ không những sợ mà còn thập phần chán ghét, ở trong mắt tôi hắn thuộc cấp bậc của một con mãnh thú vồ mồi và dòng nước lũ, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.
So với Hạ Mộc Lạo, Hoa Thần đáng yêu hơn. Nửa năm qua, ngoài lần nói mấy câu khó nghe trong Duy Đô ra, cũng không còn nói những lời độc ác nữa. Tuy rằng tôi chỉ là tình nhân của anh, nhưng anh chưa từng xúc phạm tôi, càng chưa bao giờ buông lời uy Hi*p.
Tới khách sạn, lên phòng 889, cửa vừa hé đã thấy một chiếc giường lớn đập vào mắt, đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ. Thuận tay vứt túi xách sang một góc, ngã lên giường, Hoa Thần đứng bên nhìn tôi, mặt không chút thay đổi phun ra một câu:” Ở đây không phải là nhà cô, chú ý hình tượng một chút.”
Mặt tôi nóng ran, lập tức đứng dậy ngồi ở một bên. Thừa dịp Hoa Thần không chú ý, lặng lẽ đem hộp bao cao su sáng nay mua đặt ở tủ đầu giường.
Ban đêm, Hoa Thần rất lạ, thân mình cuộn tròn lại. Tôi mặc áo ngủ vào, bật đèn, thấy sắc mặt anh tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Ngồi xổm bên giường, nhẹ nhàng đẩy anh một chút,” Anh không sao chứ?”
Anh không nói gì, kêu lên một tiếng đau đớn. Thấy Hoa Thần như vậy, trong lòng tôi có chút sợ hãi, buổi chiều vẫn còn khỏe mạnh như thế, tại sao đột nhiên lại trở nên như thế này?
Không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy ra khỏi phòng. Hạ Mộc Lạo ở phòng 888 ngay sát vách, hắn hẳn là biết chuyện gì đang diễn ra.
Gõ thật mạnh vài cái vào cửa phòng 888, không có động tĩnh gì.
Nhân viên khách sạn nhã nhặn đi tới:” Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho cô không?”
Lời nói còn chưa dứt, cửa đã mở ra, Hạ Mộc Lọa tựa người vào cửa, trông cực kỳ giống một con mèo lười biếng.
Cô nhân viên kia thức thời lập tức bước đi.
“ Cô mặc như vậy là muốn câu dẫn tôi sao?” Hắn nhướn nhướn mi, ánh mắt dừng lại ở trước иgự¢ tôi.
Giờ phút này tôi không còn đủ kiên nhẫn để đấu khẩu với hắn nữa,” Mau đi xem Hoa Thần thế nào đi! Anh ấy bây giờ sắc mặt tái nhợt đang nằm trong phòng.”
“ Chứ không phải là túng-dục-quá-độ sao ( âи áι quá sức)? Tô Thiển Thiển, cô nửa đêm tới gõ cửa, nếu muốn lên giường của tôi thì cứ việc, cửa vẫn mở.”
Thật muốn đánh ૮ɦếƭ cái tên hỗn đản này quá, nhưng mà bây giờ không phải lúc, Hoa Thần hiện đang đau đớn cuộn tròn mình lại,” Hạ Mộc Lạo, nếu bây giờ anh không đi xem, thì có lẽ anh sẽ không bao giờ được gặp lại Hoa Thần nữa đâu.”
Nói xong, xoay người đi vào phòng 889.
---
Chú ý hình tượng
Có lẽ là hắn biết tình hình nghiêm trọng, cho nên đi theo tôi vào phòng 889.
Tôi không thèm để ý tới hắn, lập tức đi đến bên giường,” Anh thế nào rồi?”
Hạ Mộc Lạo lạnh lùng phun ra một câu,” Đồ đàn bà ngu ngốc, Hoa Thần hôm nay không ăn cơm chiều, dạ dày hắn không được tốt.”
Nghe xong lời hắn nói, tâm trạng căng thẳng của tôi cũng được thả lỏng phần nào.
Hoa Thần quả thật tối nay không hề động vào thứ gì, nhưng mà tôi không hiểu, dạ dày anh đã không tốt vì sao còn thường xuyên đi uống rượu? Tại sao lại không biết tự thương lấy thân thể mình chứ?
Hạ Mộc Lạo lập tức cầm lấy điện thoại, ấn nút gọi phục vụ viên,” Phòng 889 gọi, mau mang thuốc đau dạ dày lên đây.”
Rất nhanh, nhân viên khách sạn mang thuốc đến. Rót một cốc nước ấm, lấy hai viên thuốc ra, ngồi xổm bên giường:” Hoa Thần, uống thuốc đi.”
Hoa Thần thản nhiên mở to hai mắt, đáy mắt một mảnh lạnh như băng, không có lấy một tia ấm áp, uống thuốc xong anh lại nhắm mắt lại.
Sau khi Hạ Mộc Lạo rời khỏi phòng, tôi đóng cửa lại, tắt đèn, rón ra rón rén xốc chăn lên nằm xuống.
Hoa Thần một tay kéo tôi áp vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, tôi sợ đến mức một chút cũng không dám cử động, rụt rè hỏi một câu,” Hoa Thần, dạ dày của anh, có còn đau không?”
Vừa nói xong, tôi liền hối hận tới mức muốn đem lưỡi của chính mình cắn đi cho xong, hỏi chuyện này quả thực quá sức ngu ngốc, vừa mới uống thuốc, hiệu quả làm sao có thể nhanh như vậy được.
“ Câm miệng, ngủ.”
Ngoan ngoãn câm miệng lại, tay tôi không biết nên để chỗ nào thì tốt, sợ ᴆụng tới anh.
Anh đem tay tôi đặt ở trên lưng, ôn hòa phun ra một câu,” Đừng lộn xộn.”
Nói không căng thẳng là giả, tim tôi thoáng chốc đập loạn nhịp, không biết hành động vừa nãy của anh là có dụng ý gì.
Nhắm mắt lại, buộc chính mình không nghĩ ngợi nhiều, tựa vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, nặng nề ngủ.
Buổi sáng hôm sau, tay của tôi vẫn khoát trên lưng Hoa Thần, hai mắt anh nhắm nghiền, hô hấp đều đều, cả người cũng không phát ra khí thế lạnh lùng như trước nữa. Lần đầu tiên tỉnh lại thấy anh nằm bên người, bỗng cảm thấy có điểm không quen.
Khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng, lông mi của anh thật dài, bàn tay không nghe lời muốn chạm vào bờ mi mân mê, ngay lúc tay tôi chỉ còn cách lông mi của anh khoảng chừng hơn 1cm, tay anh nâng lên nắm chặt lấy bàn tay tôi, mắt anh vẫn như cũ nhắm lại, thản nhiên nói một câu,” Em đang làm gì thế?”
Anh khi nào đã tỉnh? Chẳng lẽ anh lại giả vờ ngủ? Chẳng lẽ bây giờ anh cho rằng tôi đang định mưu sát anh sao? Yếu ớt vì mình giải thích:” Lông mi của anh rất dài.”
Anh đột nhiên mở mắt ra, khác với tối hôm qua, trong ánh mắt anh dường như có một tia ấm áp, nhìn tôi hồi lâu, rồi thản nhiên đáp:” Lông mi của em cũng rất dài.”
Bàn tay tôi bị ma xui quỷ khiến khẽ chuyển động:” Em có thể chạm vào lông mi anh một chút được không?”
“ Không được.”
Động tác trên tay ngừng lại, rất không vui nói:” Quên đi, quên đi.”. Lần này là do anh đột nhiên tỉnh dậy cho nên tôi mới không làm được, lần sau tôi thừa dịp lúc anh đang ngủ, nhất định sẽ chạm vào được.( Oài.sắc nữ)
Còn chưa kịp thu tay lại, tay anh đã luồn vào trong áo ngủ của tôi ( sắc nam! hai anh chị này đúng là một đôi). Tôi trừng lớn ánh mắt nhìn anh, ngày hôm qua anh bắt tôi phải chú ý hình tượng, nhưng hiện tại giữa thanh thiên bạch nhật lại đi làm cái loại chuyện này. Anh không thèm để ý tới biểu tình quái dị của tôi, động tác trên tay vẫn tiếp tục.
Đang lúc triền miên, điện thoại đột nhiên vang lên, thật sự là đại sát phong cảnh mà . Hoa Thần không hờn không giận dứt ra, một thân lõa thể xuống giường, tôi vốn tưởng rằng anh sẽ tiếp điện thoại, ai ngờ lại đem dây điện thoại giật đứt.
---
Rơi xuống nước
Rời khỏi phòng, đã hơn 11 giờ, vừa bước ra đến cửa liền nhìn thấy Hạ Mộc Lạo.
Hạ Mộc Lạo dựa người vào cửa phòng 889, vẻ mặt có chút đăm chiêu nhìn tôi và Hoa Thần, ôn hòa phun ra một câu:” Hai vị, trời sắp tối rồi.”
Tôi dám khẳng định cú điện thoại kia là do hắn gọi đến.Khuôn mặt nóng bừng, lùi ra sau vài bước.
Hoa Thần thản nhiên nhìn hắn một cái, trầm mặc không lên tiếng.
Hạ Mộc Lạo lại mở miệng,” Bể bơi đã bao trọn rồi, hai người đi ăn điểm tâm trước, tôi ở dưới bể bơi chờ.”
Nói xong lạnh lùng xoay người đi, lưu lại cho tôi và Hoa Thần một cái bóng dáng.
………………
Cạnh bể bơi, trong tay tôi cầm khăn tắm, lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn Hoa Thần và Hạ Mộc Lạo đang trầm mình dưới nước.
Diện mạo hai người thật không thể khủng hoảng hơn, dáng người đẹp không cần nói, lại có tiền. Nếu là thật lòng yêu nhau, thì có thể xưng là hoàn mĩ tình nhân được rồi.
Một cơn gió nhẹ lay buồn khẽ phả vào mặt, vài lọn tóc dài chấm đến thắt lưng không nghe lời theo gió bay múa, nâng tay hất hất tóc, quay đầu lại đã nhìn thấy Hoa Thần ở phía bên kia ngoắc tay. Hỏi anh:” Có chuyện gì?”
“ Khăn tắm.”
Tôi cầm khăn tắm đi đến chỗ Hoa Thần, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Hạ Mộc Lạo đang nhìn mình chằm chằm. Trong lòng nhảy dựng lên, chân trượt dài, tôi còn chưa kịp phản ứng, cả người đã rơi vào trong nước.
Tôi từ trước tới nay chưa bao giờ rơi vào tình huống này, tôi không giãy dụa, nhắm mắt lại, nước từ từ khuếch tán trên đỉnh đầu.
Cái bể bơi ૮ɦếƭ tiệt này tại sao lại sâu như vậy? Mẹ mới phẫu thuật được mấy tháng, mẹ vẫn còn cần tôi, nếu tôi ૮ɦếƭ, mẹ biết phải làm sao bây giờ?
Không! Tôi mới có 18 tuổi, không thể ૮ɦếƭ đuối ở đây được. Ai cứu tôi với? Hoa Thần, cứu tôi! Hạ Mộc Lạo, cứu tôi!
Đột nhiên bên hông bị ôm chặt, một cỗ lực đạo kéo tôi lên khỏi mặt nước.
Sau khi lên bờ, trợn tròn mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt của Hoa Thần. Mặt hắn không chút thay đổi, đôi mày rậm nhíu chặt lại:” Đồ ngốc! Vừa mới nghĩ cái gì thế hả?”
Tự biết mình sai, tôi cúi đầu tránh đi ánh mắt của Hoa Thần, thấp giọng nói:” Không có gì.”
Tôi quả thật không có bất cứ một suy nghĩ nào, chỉ là thấy ánh mắt của Hạ Mộc Lạo nhìn mình, nói không sợ hãi là giả, chỉ mong lần này qua đi, về sau không cần gặp lại hắn nữa.
Hôm nay mùng 2 tháng 10, tôi đã bị hắn làm sợ đến mức rơi xuống nước, thiếu chút nữa thì bỏ mình, không biết vài ngày còn lại sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa đây.
Hoa Thần không truy vấn nữa, Hạ Mộc Lạo bơi lại đây, băng ra một câu:” Không nghĩ gì mà ngay cả bước đi thôi cũng không được? Bản thân không biết bơi thì lúc đi đường phải chú ý một chút chứ!”
Đồ ૮ɦếƭ tiệt. Khinh thường không thèm quay đầu lại nhìn hắn. Ánh mắt dừng ở trên vai, quần áo thấm nước dính chặt vào người, những vệt hôn ngân ở trước иgự¢ bị lộ ra ngoài không bỏ sót.
Đang chuẩn bị đưa tay kéo áo, Hoa Thần đã thay tôi đem quần áo khô đến trước mặt:” Đi thay quần áo trước đi.”
Một dòng nước ấm thảng qua tim, tuy rằng chỉ là tình nhân, nhưng anh đối với tôi cũng không phải vô tình.
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 14
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc