Người tình bá đạo – Chap 12

Tác giả: Tô Niệm Tình

Gặp lại ma vương
Ngày mồng 1 tháng 10, tôi sớm đã chuẩn bị mọi thứ thật tốt, Hoa Thần nói buổi chiều tới đón tôi, buổi sáng rảnh rỗi không có việc gì làm bèn đi shopping.
Ngày hôm qua tôi nói với mẹ rằng ngày nghỉ sẽ đi thành phố Mộ Phong với Hiên nhi, mẹ gặp qua Hiên nhi, bà nói tính tình Hiên nhi phấn chấn bồng bột, lúc nào cũng nhìn thấy cảnh đẹp ý vui. Hiên Nhi và mẹ tôi rất hợp duyên, có lẽ bởi cô ấy từ nhỏ sớm đã mất mẹ nên mới có thể gần gũi với mẹ tôi như vậy.
Không biết vì sao, Tử Kiềm đối với Hiên nhi lại có thành kiến rất lớn, nó nói kể từ sau khi Hiên nhi xuất hiện tình bạn giữa chúng tôi như có một vết rạn nứt, nhưng tôi nghĩ không phải như vậy, cho dù Hiên nhi không xuất hiện, tôi và nó cũng không thể như lúc trước, bởi vì người thay đổi là tôi.
Đi dạo đã lâu, vẫn không mua được cái gì. Nhưng tôi không muốn mình phải về tay không, do dự nửa ngày không biết mua cái gì, cuối cùng đặt tay xuống quyết định đi mua một hộp BCS. Cho dù là chỉ là tình nhân nhưng tôi muốn phải thực hiện tốt các biện pháp ***, không thể chỉ vì nhất thời lạc thú mà lưu lại mầm tai họa. Lấy hóa đơn, đem BCS giấu xuống tận đáy túi xách, sau đó tiếp tục đi dạo.
Di động chợt vang lên, tôi lấy điện thoại ra thì thấy một dãy số xa lạ, nhấn nút nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã gầm gè đầy giận dữ,” Tô Thiển Thiển, cô xem lời tôi nói là gió thoảng bên tai có đúng không?”
Đầu tôi bị một cỗ lửa giận hừng hực thiêu đốt, gần đây tôi đâu có hứa hẹn với ai, cái gì mà xem lời hắn nói như gió thoảng, thật không hiểu nổi! “ Anh là ai? Tôi đã hứa gì với anh sao?”
“ Cũng không tồi nhỉ? Tô Thiển Thiển, mới một tháng không gặp mà hình như cô đã quên mất tôi là ai rồi.”
Trong lòng tức giận càng thêm sâu,” Anh cũng không nói anh là ai, thế thì tôi làm sao có thể nhận ra anh đây.”
“ Cô đang ở đâu?”
“ Đường Triêu dương, trước cửa tiệm thuốc lớn Triêu Dương.”
“ Chờ ở đấy, năm phút nữa tôi tới đón cô.”
Trong lòng cả kinh, năm phút đồng hồ qua đi, lẽ nào hắn đang ở tại biệt thự tôi sống sao? Từ đường đó tới đây cũng phải mất mười phút, cuộc điện thoại đó thực đáng sợ, tôi rốt cuộc vì cái gì mà phải đứng đây đợi hắn.
Không mục đích đi về phía trước, trong đầu không ngừng suy đoán xem cuộc điện thoại này là ai gọi đến.
Nghe thấy tiếng phanh xe truyền tới, tôi không quay đầu lại, cũng không nghĩ rằng nhanh như vậy mà hắn đã đến rồi.
“ Tô Thiển Thiển, không phải tôi đã nói cô ở đây đợi tôi sao?”
Dừng bước chân, chậm rãi quay đầu lại, một chiếc BMWs đỗ ở phía sau, nhìn xuyên qua tấm kính chắn, khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Hạ Mộc Lạo lại xuất hiện trong tầm mắt.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hắn bình tĩnh nhìn lại tôi, máu toàn thân lúc này tựa như đông cứng, trái tim lúc này tựa như ngừng đập, thời gian cũng tựa hồ yên lặng.
Không biết qua bao lâu, hắn mới mất kiên nhẫn hỏi,” cô còn muốn đứng ở đấy bao lâu nữa?”
Một tháng không gặp hắn vẫn đáng ghét như vậy, nhanh như vậy liền lộ ra bản tính.
---
Bỗng dưng quay đầu
Giận dỗi làm bộ không nhìn thấy hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Tôi thật ngốc khi phải vất vả đoán đi đoán lại, ngoài hắn ra, trên đời này liệu còn ai có thể úp úp mở mở như vậy đây?
Di động vang, vừa nhìn thấy dãy số kia gọi tới, không chút do dự cắt đứt, Hạ Mộc Lạo vẫn chưa từ bỏ ý định, một lần lại một lần gọi đến.
Đến lần thứ hai mươi mấy, tôi thật sự không thể nhịn được nữa, ấn nút nhận cuộc gọi,” Hạ Mộc Lạo, nếu anh gọi tới là để chỉ trích tôi hay là xúc phạm tôi, thì anh làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Chỉ trích trong điện thoại, xúc phạm trong điện thoại hiệu quả cũng giống nhau thôi.”
Hạ Mộc Lạo trầm mặc không lên tiếng, tôi nghĩ hắn đã tắt điện thoại. Nhìn vào di động một chút, thời gian đàm thoại vẫn đang tăng lên,” Không nói gì, tôi cúp máy đây.”
Ngay khi tôi chuẩn bị cúp máy, hắn mở miệng,” Cô nói xong chưa, nếu xong rồi thì quay lại, tôi đợi cô. Hoa Thần sẽ nhanh tới thôi.”
Hoa Thần không phải buổi chiều mới đến sao? Như thế nào nhanh như vậy đã đến rồi? Hơi chần chừ nói,” Được rồi, tôi sẽ lại ngay bây giờ.”
Chậm rãi nhẹ nhàng bước đến gần vị trí Hạ Mộc Lạo vừa mới dừng xe, nơi đó ngoài lá rụng ra, cái gì cũng không có.
Trong lòng chợt dấy lên sự mất mác, tủi thân. Hắn đã nói là sẽ chờ tôi, vậy mà lại ném tôi bỏ đi trước.
Di động lại vang lên, Hạ Mộc Lạo ૮ɦếƭ tiệt, người đã đi rồi mà còn muốn gọi điện thoại tới để cười nhạo tôi sao? Nhấn nút nghe, rống lên giận dữ,” Hạ Mộc Lạo, chẳng phải anh đã nói rằng sẽ không tính toán chuyện cũ nữa sao, tôi khinh anh!”
Hắn khẽ cười ra tiếng,” Đồ đàn bà ngu ngốc, quay đầu lại nhìn đi rồi hãy khinh thường tôi.”
Đột nhiên quay đầu lại, hắn đang cầm di động tựa vào cửa xe, ý cười trên khóe miệng vẫn chưa biến mất . Nước mắt tôi chợt trào ra, thì ra hắn đi theo phía sau tôi, thì ra là tôi đã hiểu lầm hắn.
Rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Hoa Thần và Hạ Mộc Lạo đều nói tôi là đồ ngốc, tôi có thể trở về chỗ cũ tìm hắn, lại không biết quay đầu hỏi hắn đang ở đó hay là đang đi phía sau tôi, người không biết quay đầu chính là người thường xuyên bỏ qua rất nhiều người quan trọng, rất nhiều chuyện quan trọng.
Lau đi nước mắt trên khóe mắt, tắt điện thoại đi đến bên người hắn. Hắn khẽ nhướn mi.” Lên xe.”
Tràn ngập xin lỗi nhìn hắn một cái, sau đó đóng thật mạnh cửa xe lại, hắn lên xe ánh mắt vô tình như cố ý dừng lại trên người tôi.
Bị hắn nhìn, cả người tôi cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng hỏi một câu,” Không phải anh đã nói Hoa Thần sẽ nhanh tới sao? Như thế nào vẫn chưa lái xe đi?”
Ánh mắt hắn dừng trên người tôi, vẻ mặt hắn nghiền ngẫm cười, Ng'n t cái chạm vào cằm của tôi,” Tôi không nói Hoa Thần sẽ tới, thì liệu cô có ngoan ngoãn trở về không? Nói không chừng cô lại giống như lần trước, cho tôi ba giây.”
Nghe xong lời hắn nói, sự hối lỗi trong lòng tôi nhất thời biến mất không còn chút tăm hơi, lần trước tôi chỉ cho hắn ba giây, nhưng người sai trước chẳng phải là hắn sao? Mình làm cái gì cũng không chịu nói, không lẽ tôi cứ phải như đứa ngốc dùng ánh mắt tràn ngập sùng bái chờ hắn mở miệng à?
---
Lý do
Dùng hết sức gạt tay hắn ra, hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái,” Hạ Mộc Lạo, anh đừng quá phận, con thỏ bị bức đến nóng nảy cũng cắn người, huống chi tôi là một con người.”
Tay hắn lại chạm vào người tôi, lần này không phải hướng đến cằm, mà là hướng đến cánh tay tôi, miệng hắn nhếch lên một nụ cười như có như không,” Cô không phải là thỏ, cô chính là sủng vật của Hoa Thần.”
“ Không phải là sủng vật của anh, có xúc phạm tôi cũng chả đến lượt anh, về sau làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi thực sự rất ghét anh, rất ghét rất ghét.”
Hạ Mộc Lạo sắc mặt lạnh lùng, đồng tử càng lúc càng nhỏ, nhìn thấy hắn như vậy, cơ thể tôi không tự chủ được lui về phía sau.
“ Buông tay ra, tôi phải xuống xe.” Không hề lo lắng nói một câu. Tôi cố gắng cậy tay hắn ra, nhưng mà ngay cả một Ng'n t cũng không thể cậy ra nổi.
“ Tô Thiển Thiển, tôi cảnh cáo cô đừng có khiêu chiến giới hạn của tôi.”
Sức lực của tôi còn xa mới bì kịp với hắn, chỉ có thể tiếp tục K**h th**h hắn, chờ hắn tự mình buông tay, “ Hừ, tôi cứ khiêu chiến anh đấy! Anh nói tôi xem lời anh nói như gió thoảng bên tai, vậy thì bây giờ có thể cho tôi biết tại sao không?”
Từ hàm răng hắn rít ra một câu:” Tô Thiển Thiển, cô muốn ૮ɦếƭ có phải không?”
Hạ Mộc Lạo, cho dù có ૮ɦếƭ, anh cũng phải giải thích cho tôi, tôi không muốn mình phải ૮ɦếƭ khi không biết lí do rõ ràng. Nhìn thấy anh tôi còn trốn không kịp, như thế nào lại đáp ứng chuyện gì với anh được.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn:” Cho dù có ૮ɦếƭ anh cũng phải cho tôi biết rõ nguyên nhân chứ, tôi không muốn ૮ɦếƭ một cách không minh bạch.”
“ Không phải tôi đã nói rằng không được tắt máy sao?”
Cố lấy hết dũng khí biện giải cho mình:” Di động của tôi từ trước đến nay vẫn không hề tắt máy.”
Hạ Mộc Lạo cắn chặt môi, dùng ánh mắt như muốn đem tôi ra lăng trì, từng giọt từng giọt thời gian trôi qua trong im lặng.” Nếu anh không muốn trả lời, buông tay ra để tôi đi.”
Tay hắn gia tăng thêm lực, tay phải tôi tựa hồ như bị P0'p nát, tôi nhẹ giọng kêu đau,” Á! Đau quá! Anh nhẹ tay một chút đi.”
Hắn nghe lời giảm bớt lực, ánh mắt cũng không phẫn nộ lạnh lùng như trước nữa. Thấy hắn có điểm bình thường trở lại, tôi nhẹ nhàng hỏi một câu,” Hạ Mộc Lạo, tôi khi nào xem lời anh nói như gió thoảng bên tai? Anh không nhầm người đấy chứ?”
Ánh mắt hắn lại biến lãnh:” Di động đêm hôm đó tôi đưa cho cô tại sao lại tắt máy.”
Trong lòng cả kinh, hấp phải một luồng khí lạnh, trừng lớn ánh mắt theo dõi hắn.
Thấy tôi không nói, hắn tiếp tục truy vấn,” Trả lời tôi.” Ngữ khí kiên định, không cho nghi ngờ.
Trong lòng sợ hãi cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở chỗ hắn nắm lấy tay tôi,” Tôi vốn không tắt máy, bởi vì không có ai liên lạc tới dãy số kia, sau đó…”
“ Nói tiếp, sau đó làm sao…?”
“ Sau đó nó hết pin, tự động tắt điện thoại.”
Hắn rốt cuộc không thèm nói lại, nhưng mà tiếng hít thở kia càng lúc càng nặng. Kỳ thật tôi đã để quên cái di động kia ở góc nào đấy, lúc hắn đưa cho tôi cái di động đó, tôi tùy tay lấy, nhưng cái di động kia cũng không xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 13
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc