Người tình bá đạo – Chap 05

Tác giả: Tô Niệm Tình

Mua thuốc ***
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm.
Việc đầu tiên là đến hiệu thuốc mua thuốc ***, tôi chỉ là công cụ giúp hắn thỏa mãn nhu cầu sinh lý, đương nhiên không có ngĩa vụ vì hắn mà sinh con.
Nhân viên tiệm thuốc dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn tôi, khi ra khỏi tiệm, nghe được một tiếng nói:” haizzz, lớp trẻ bây giờ thật là..Vẫn còn là học sinh trung học, mà đã sống cùng nhau rồi.”
Chân lập tức bước đi, tháo huy hiệu trên *** xuống, học sinh trung học tôi cũng chỉ có thể làm mấy tháng nữa mà thôi, đâu cần giữ lại làm gì.
Bình tĩnh qua một ngày, sau khi tan học, có cái gì trong túi xách rơi ra, để ở trong ngăn bàn. Tôi không quay đầu lại, buổi sáng ngày mai đến rồi nói sau, dù sao cũng không có gì quan trọng.
Nhiễm Nhiễm không biết từ đâu đột nhiên xông tới, túm chặt tay tôi, nói:” Thiển Thiển, ngày mai bộ phim điện ảnh “ Lệ Thương” lần đầu công chiếu, tớ mua bốn vé, ngày mai chúng ta cùng đi đi.”
Tôi khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
Nhiễm Nhiễm vẫn chưa chịu buông tay, kéo tôi ra khỏi phòng học.
Mới vừa đi ra khỏi cổng trường, một chiếc BMWs đã xuất hiện trước mắt, khi thấy rõ khuôn mặt người đứng đó, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ.
Hắn thản nhiên nhìn tôi liếc mắt một cái, dùng ngữ khí yêu chiều nói với Nhiễm Nhiễm,:” Nhiễm Nhiễm, anh trai đến đón em về nhà.”
Trong lòng nhất thời giật mình, hắn chính là người đàn ông trẻ tuổi ở cùng Hoa tiên sinh trong cái quán bar kia, tôi sở dĩ cảm thấy hắn quen mặt là bởi vì hắn chính là anh trai của Nhiễm Nhiễm- Hạ Mộc Lạo ( về sau anh này sẽ gây ra rất nhiều sóng gió a~), Nhiễm Nhiễm có một cuốn nhật kí, nhất định đòi có ảnh chụp của hắn, ngày ấy Nhiễm Nhiễm có cho tôi xem qua một lần, tất cả ảnh của hắn hầu hết đều được cắt ra từ tạp chí.
Hắn-Hạ Mộc Lạo, tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Hạ thị, chuyện xuất hiện trên mặt báo như là cơm bữa, phụ nữ ai ai cũng đều giành giật những tờ báo có hắn xuất hiện, thật phí tiền.
Chuyện tôi là tình nhân của Hoa tiên sinh hắn chắc chắn biết, về sau hẳn là sẽ không cho tôi làm bạn với Nhiễm Nhiễm nữa, em gái yêu quý của hắn sao có thể cùng kẻ phá hoại gia đình người khác kết giao làm bằng hữu được.
Nhiễm Nhiễm nói với tôi:” Thiển Thiển, cùng lên xe đi, khu chung cư nhà cậu cũng gần nhà tớ mà.”
Tôi lắc đầu, khẽ cười:” Tớ không về nhà, tớ muốn đến bệnh viện, hai người cứ đi trước đi.’
Hạ Mộc Lạo nhẹ giọng nói:” Cùng lên xe đi, bệnh viện cách đây cũng không có xa.”
Hắn, hắn nói như vậy có nghĩa là vẫn cho phép tôi và nhiễm Nhiễm tiếp tục làm bạn có phải không? Hắn biết rõ tôi là người tình của Hoa tiên sinh vì sao còn cho phép Nhiễm Nhiễm kết giao với tôi? Hắn không sợ tôi sẽ làm hư em gái hắn sao?
Trên xe, Nhiễm Nhiễm không ngừng ríu rít, Hạ Mộc Lạo đối với các vấn đề của Nhiễm Nhiễm có hỏi tất đáp. Nhiễm Nhiễm cười, hắn cũng cười, khi Nhiễm Nhiễm tức giận, hắn cũng sẽ nói hòa vài câu, có thể thấy được hắn thật sự rất yêu quý cô em gái này.
Tới bệnh viện, sau khi nói tạm biệt với Nhiễm Nhiễm, tôi vội chạy nhanh xuống xe. Mới đi được vài bước, đằng sau bỗng vang đến thanh âm của Nhiễm Nhiễm:” Thiển Thiển, cậu làm sao vậy, vì cái gì muốn tới bệnh viện?”
Quay đầu lại, thấy Nhiễm Nhiễm đã xuống xe, nó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi. Thản nhiên nói một câu:” Mẹ tớ đang ở đây.”. Xoay người không quay đầu lại đi thẳng đến cổng lớn của bệnh viện.
Nhiễm Nhiễm, cậu là một cô gái ngây thơ thuần khiết, tớ thật sự không muốn để cho cậu biết tớ bây giờ đã trở nên dơ bẩn như thế nào. Tớ không tìm cậu vay tiền, là bởi vì sợ liên lụy đến Từ gia, Tử Kiềm đang học cấp ba, muốn vào đại học cần rất nhiều tiền, Từ thúc thúc vẫn còn muốn Tử Kiềm học cao hơn nữa, nếu để cho ông ấy biết còn có năm mươi vạn tiền nợ kia, khẳng định áp lực của thúc so với tớ còn lớn hơn rất nhiều.
---
Vạch trần nói dối
Sáng hôm sau, tôi vẫn như lúc trước dậy rất sớm.
Tối hôm qua Hoa tiên sinh không tới, nên ngủ được một giấc rất ngon.
Chính là không biết vì sao trong lòng luôn có một niềm dự cảm xấu, tim đập rất nhanh, nói với vú nuôi buổi tối không ăn cơm liền đi ra ngoài.
Tới phòng học, chợt nhìn thấy Tử Kiềm đang ngồi ngẩn người trên ghế .
Đi tới bên cạnh hắn, thế nhưng hắn lại không hề phát hiện ra sự có mặt của tôi. Thật kì lạ!
“ Tử Kiềm.”
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn ngập lửa giận, không nói hai lời túm lấy tôi chạy ra bên ngoài.
Đi thẳng đến cổng sau của trường học, phía sau cửa bắt đầu có tốp năm tốp ba nhóm người xuất hiện, đều dùng ánh mắt khác thường đánh giá tôi và Tử Kiềm. Hắn đem tôi áp vào góc tường, âm thanh theo hàm răng phát ra một câu hỏi:” Thiển Thiển, cậu có biết tôi đã nhìn thấy thứ gì trong ngăn bàn của cậu không?”
Tôi khó hiểu, lắc đầu.
Lửa giận trong mắt hắn càng lúc càng sâu, “ Đừng nói với tôi là cậu không biết, cũng đừng nói với tôi rằng vật đó không phải của cậu.”
Vẫn không rõ hắn đang nói đến đồ vật gì, nhưng tôi không thích hắn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với tôi, Tử Kiềm không nên đối với tôi như vậy, “ Tử Kiềm, cậu điên rồi, cậu không nói cho tôi biết đồ vật đó là cái gì thì dựa vào đâu mà một mực chắc chắn nói đó là đồ của tôi.”
Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, im lặng một chút rồi nói:” Không cần hỏi cũng biết là của cậu, bởi vì buổi chiều hôm qua tôi nhìn thấy nó từ cặp cậu rơi ra.”
Hắn liền móc trong túi ra một hộp thuốc ***, chính là hộp thuốc mà sáng hôm qua tôi mua. Nói dối bị vạch trần, tôi cũng giống như một người phải *** trên đường phố, không có đến một ***, cũng không có lấy một chỗ để ẩn nấp.
Tôi cả người đều mơ màng, lâng lâng nhìn hắn. Suy sụp ngồi xổm xuống, khó chịu lấy hai tay ôm chặt ***.
Tử Kiềm, tôi xin cậu hãy giữ bí mật cho tôi. Xin cậu đừng nói cho mẹ tôi biết.
Khó trách cả ngày hôm nay cứ cảm thấy có điều chẳng lành, hóa ra lại là như vậy.
Tử Kiềm đau lòng nói:” Thiển Thiển, tôi thực rất thất vọng về cậu, tôi rốt cuộc cũng hiểu được tại sao buổi tối cậu không về nhà. Yên tâm, tôi sẽ không nói cho dì đâu, tôi không muốn dì sau khi biết chuyện sẽ thất vọng.”
Nước mắt tràn ra khỏi mi, cắn chặt môi dưới.
Trong mắt hắn ẩn hiện một tia không đành lòng,” Thiển Thiển, cậu sẽ không làm dì phải thất vọng có đúng không?…….Bà ấy bây giờ đang ở bệnh viện, mà cậu lại hằng đêm không về, trong túi lại có một hộp thuốc ***. Dì hồi trước đã dạy cậu như thế nào, chẳng lẽ cậu quên rồi sao? Cậu tự mình nghĩ lại đi, tôi cũng không muốn nói thêm cái gì nữa.”
Hắn không nói , chỉ nhìn tôi chằm chằm. Đột nhiên, hắn cầm lấy hộp thuốc *** ném vào thùng rác, cũng không nhìn tôi lấy một lần, xoay người rời đi.
---
Che dấu
Nhìn thấy bóng dáng hắn dần dần đi xa, trong lòng tôi trăm thứ hỗn loạn, hắn vạch trần tôi, nhưng lại đồng ý không nói cho mẹ biết.
Không, tôi không thể ngày nào cũng về nhà, cho nên tôi phải tiếp tục nói dối. Nếu để cho hắn ta thấy tôi vẫn tiếp tục làm như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày mẹ sẽ biết, huống chi Tử Kiềm cũng chỉ mới phát hiện trong cặp tôi có thuốc ***, vẫn chưa biết tôi ℓàм тìин nhân cho người khác.
Cẩn thận suy nghĩ, thuốc *** ngoài *** còn có công dụng nào khác không a?
Vội vội vàng vàng lấy di động ra, bấm dãy số quen thuộc của Nhiễm Nhiễm.
Sau khi kết nối, Nhiễm Nhiễm ở bên kia nói:” Thiển Thiển, tại sao cậu vẫn chưa đến,chỉ còn 10 phút nữa là đến giờ học rồi.”
“ Nhiễm Nhiễm, ૮ɦếƭ thật rồi a, có một chuyện cậu nhất định phải giúp tớ.”
“ Chuyện gì?”
Trong lòng đấu tranh một vài giây, nếu đã đi đến bước này rồi, thì tốt nhất là vẫn cứ tiếp tục giấu giếm đi, cho dù có phải lợi dụng người bạn tốt nhất của mình cũng không thể từ bỏ.
“ Nhiễm Nhiễm, mấy hôm trước tớ có dấu mẹ đi mua một hộp thuốc ***, hôm nay lại bị Tử Kiềm phát hiện, nó bảo sẽ nói cho mẹ tớ, nói tớ tuổi vẫn còn nhỏ mà đã ở chung với nam nhân.”
Nhiễm Nhiễm lập tức cất cao giọng hỏi tôi:” Thiển Thiển, cậu có bạn trai rồi sao? Hôm nào dẫn đến cho tớ xem, nếu tớ mà cảm thấy hắn không tốt, cậu nhất định phải chia tay đó nha.”
Cắn chặt răng:” Nhiễm Nhiễm, cậu nghĩ đi đâu vậy? nếu tớ có bạn trai khẳng định cậu sẽ là người biết đầu tiên, nhưng hiện tại vấn đề bây giờ là tớ không hề có bạn trai. Trong cuộc thi về thể chất lần trước, tớ nghe người khác nói uống thuốc *** có thể thúc đẩy quá trình dậy thì nhanh hơn, cho nên mới mua một hộp. Ai ngờ chiều hôm qua thuốc bị rơi ra khỏi cặp ,Tử Kiềm tình cờ nhặt được. Haizz, vấn đề này…cậu nói xem, tớ làm sao có thể giải thích rõ được với Tử Kiềm đây?”
Nhiễm Nhiễm thở dài một tiếng:” Bạn học Tô Thiển Thiển à, bây giờ biết sai rồi chứ? Về sau nhớ về nhà sớm một chút, đừng nói là Tử Kiềm hiểu lầm, nếu cậu không nói cho tớ biết, tớ cũng sẽ hiểu lầm thôi. Nếu có một lần cậu bị phát hiện giấu MT thì liệu ai coa thể đứng ra giải thích hộ cậu đây?”
Nghe được những lời này, trong lòng tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, “ Nhiễm Nhiễm, cám ơn cậu.”
“ Còn ở đó khách khí cái gì? Mau vào đi, đừng để muộn học.”
“ Ừm, tớ biết rồi.”
Ngắt điện thoại, cảm giác may mắn trong lòng không còn sót lại chút gì nữa, chỉ còn lại sự xấu hổ vô cùng.
Tôi cư nhiên lợi dụng Nhiễm Nhiễm, lợi dụng nó để che lấp đi lờ nói dối trắng trợn này, Nhiễm Nhiễm luôn coi tôi là một người bạn, mà tôi giờ đây lại dám phản bội lại tình bạn đó.
Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi, nếu có một ngày cậu phát hiện ra tớ gạt cậu, thì cậu có sỉ nhục tớ thế nào cũng được, hoặc là hung hăng cho tớ một cái tát, rồi xoay người rời đi. Nếu câu có thể đối với tớ như vậy, tớ cũng sẽ không còn cảm thấy mặc cảm nữa.
Nặng nhọc bước từng bước về phía lớp học, từ lúc bước tới cửa, ánh mắt Tử Kiềm không ngừng quan sát tôi, tôi rốt cuộc vẫn là né tránh , không dám nhìn vào mắt hắn.
Tử Kiềm gửi một tin nhắn đến, không cần xem cũng biết là hắn xin lỗi tôi. Lần này có thể dễ dàng qua khỏi như vậy cũng có thể coi là vân may, nhưng xem ra tôi phải cẩn thân hơn một chút, bây giờ mẹ vẫn chưa mổ, cục diện chưa chắc chắn, không thể để mọi người biết tiền phẫu thuật của mẹ ở đâu ra, bằng không bao nhiêu công sức của tôi chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Mở tin nhắn ra xem, quả nhiên là lời xin lỗi của hắn, tảng đá đè nặng trên đầu tôi cuối cùng cũng có thể hạ xuống, nhắn lại một tin cho hắn,” Ok, không sao.”
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 06
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc