Người Săn Ác Quỷ - Chương 47

Tác giả: Lý Thảo Nhã

Có thể nói hôn nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Bởi vì nghỉ hè chưa được mấy ngày lại phải đi học, cho nên, hôm nay có thể nói là thời gian nghỉ ngơi cuối cùng. Trong một ngày có ý nghĩa trọng đại như vậy, cái tên gọi tôi dậy một cách тһô Ьạᴏ như thể rốt cuộc là ai?

"Gì thế?"

"Mặt trời chiếu vào ௱ôЛƓ rồi, còn không dậy?"

"Cậu sao lại tự tiện vào phòng con gái thế hả?"

"Như thế, để cậu dậy mà."

"Cái gì mà mặt trời chiếu vào ௱ôЛƓ rồi? Này, cậu nhìn đồng hồ xem, mấy giờ rồi?"

"9 giờ."

"Ở quốc gia nào mà 9 giờ, mặt trời chiếu vào ௱ôЛƓ không? hả?" Tôi sừng sộ. Nhưng, Ngân Hách không đôi co, gọi tôi dậy.

"Rốt cuộc chuyện gì! Tại sao lại gọi tớ dậy? Hả?" Tôi sắp khóc, nhìn Ngân Hách.

Ngân Hách không chút hoang mang: "Mau đi rửa mặt, thay quần áo rồi học bài. Học xong còn phải gặp chủ tịch."

"Gặp bố? Tại sao?"

"Bởi vì chủ tịch bảo chúng ta đi."

"Mấy giờ?"

"10 giờ."

"Thế thì cậu phải nói với tớ sớm một chút chứ!"

"Cậu đâu có hỏi. CHo nên, tớ mới gọi cậu dậy."

"A, tớ điên mất." Tôi nhảy xuống giường, sau đó chạy vào phòng vệ sinh nhanh như gió. Lời nói của bố là thánh chỉm chí ít, đối với tôi là như thế. Kể từ ngày tôi khác và được bố ôm vào lòng, tôi đã quyết tâm: Chỉ cần bố nói ra, cho dù việc lớn việc nhỏ, toi đều chăm chỉ chấp hành. Lúc súc miệng rửa mặt trong phòng vệ sinh, tôi bỗng nhớ lại lời của Ngân Hách.

10 giờ phải đi gặp bố, trước đó còn phải rửa mặt, thay quần áo, học bài? Chỉ một tiếng đồng hồ thì còn học được gì?

Tôi rửa mặt qua loa rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh. Lúc định thay quần áo, tôi nhìn thấy Ngân Hách còn đứng trong phòng tôi.

"Không đi ra à?"

"Đáng tiếc thật.." Ngân hách lẩm bẩm rồi mới đi khỏi phòng tôi.

Hắn mới là đồ biến thái.

Sau khi Ngân Hách đi ra tôi vội khoá cửa lại, thay quần áo, sau đó đi ra khỏi phòng. Trên cửa phòng tôi dán tờ giấy có chữ viết nguệch ngoạc của Ngân Hách.

Nhìn thấy, lập tức bay xuống lầu.

Cậu gắn cho tớ đôi cánh, tớ sẽ bay xuống! Tôi vò nát tờ giấy, bỏ vào trong túi rồi đi xuống lầu, nhìn thấy Ngân hách ăn mặc chỉnh tề, đang uống nước trong nhà bếp. Dì hết nhìn tôi, lại nhìn Ngân hách, nói: "Ái chà! Thật đẹp đôi."

"Dạ, chúng con rất hợp nhau." Ngân hách trả lời, không biết liêm sỉ là gì.

Không biết có chuyện gì vui, dì cười ha hả: "Đã có thể kết hôn được rồi." Dì không lẽ cũng vô liêm sỉ?

"À, chuyện này..." Ngân Hách trả lời lấp lửng, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Muốn biết hắn có hoang mang hay không, thế thì nhất định phải quan sát kĩ mới nhìn ra được. DÌ cứ chăm chú nhìn miệng Ngân Hách.

Ngân Hách nói: "Sau khi tốt nghiệp xong cấp ba đã."

"Ái chà!" Dì lại cười ha ha. "Cậu thật chăm chỉ đấy..."

Tôi vỗ vào cánh tay Ngân Hách. Sao lại nói những lời kì lạ làm bầu không khí trở nên ngượng ngùng như thế?

Ngân Hách suy nghĩ một lúc, hình như hiểu được tôi ngầm ra hiệu hắn mau đổi chủ đề, gật đầu. Không biết hắn có thực sự hiểu được ý đồ của tôi không.

"Đợi sau khi cháu tốt nghiệp đại học..."

"NÀy, đừng nói nữa. Dì, chúng con ra ngoài đây."

"Ái chà, dì không nên làm lỡ cuộc hẹn của tụi con."

"Không phải, là bố gọi chúng con đến."

"chủ tich? Sao dì không biết nhỉ?"

"Có lẽ, bố chỉ muốn gặp chúng con thôi, có thể cũng không có chuyện gì lớn."

"Thế, chừng nào về? Dì nấu cơm, tụi con về ăn nhé."

"Dạ. Tụi con đi đây."

Ngân Hách gật đầu chào dì, chúng tôi cùng đi ra. Chú tài xế đang đợi chúng tôi ở cổng. "Xin mời lên xe."

"À, bố bảo chú đến đón chúng con à?"

\'\'Vâng. Chủ tịch bảo tôi đến."

Tôi và Ngân Hách ngồi vào xe. Chẳng bao lâu chúng tôi đến cổng nhà hàng món ăn Trung Hoa Lầu.

"Chủ tịch bảo tôi đưa cô cậu đến đây."

"Dạ, cám ơn chú."

"Chủ tịch đang đợi ở trong, hai người vào đi."

Chẳng trách sao bố bảo chúng tôi đừng ăn cơm ở nhà.

Vừa bước vào Trung Hoa Lầu, quản lý nhà hàng lập tức chạy nhanh như gió đến đón chúng tôi: "Chủ tịch trong phòng số 2. Mời theo tôi."

"Vâng."

Thấy nét mặt quản lý nhà hàng rất hoang mang, có lẽ, bố đến mà không đặt trước. Chúng tôi đi đến phòng phía trong, bố đang ngồi đợi.

"Bố. Sao bỗng nhiên lại gọi chúng con đến đây?"

"Từ ngày mai con phải đi học rồi. Trước khi con thi, bố con ta thế nào cũng phải ngồi lại với nhau, cho nên, bố mới muốn bớt chút thời gian."

"Con lúc nãy còn ngủ con lành! Bố đã mời, con cung kính chi bằng vâng lời."

"Đúng thế, bố đã chọn món ăn rồi."

Trung Hoa Lầu không giống như những quán ăn Trung Quốc bình thường. Nếu bình thường, giá món mì xào tương là 3.500 won, món mì xào của Trung Hoa Lầu mắc gấp mười mấy lần. Tất nhiên, tiền nào của ấy, mùi vị và chất lượng cũng khác nhau. Bởi vì, tôi đặc biệt thích ăn món ăn Trung Quốc, bố mới chọn nơi này, dù rằng bố không thích ứng với món ăn của Trung Hoa Lầu lắm.

Ba người chúng tôi ngồi quanh cái bàn tròn, chờ thức ăn bưng lên.

"Ngân hách, mấy ngày nay, biểu hiện của Huệ Bân thế nào?"

\'Dạ, tàm tạm"

"Thế à? Cậu phải quan tâm nó nhiều hơn. Nó còn nhiều mặt chưa tốt."

Người không biết sẽ tưởng là bố vợ đang nói với con rể.

"Bố, chuyện của con, con có thể tự giải quyết."

"Con chưa quên thoả thuận của bố con mình chứ? Huệ Bân, bố hu vọng con sẽ được hạng nhẤT môn tiếng Anh trong kỳ thi học kỳ hai."

Chưa ăn mà con sắp mắc nghẹn rồi.

"Bố đợi tin tốt lành của con."

"Bô đợi đi. À, con vào phòng vệ sinh một lát."

Để tránh khỏi bầu không khí nặng nề này, tôi trốn vào phòng vệ sinh. Sau đó, tôi rửa tay, sửa lại quần áo, rồi đi về phòng ăn của chúng tôi. Qua khe cửa khép hờ, tôi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bố và Ngân Hách.

Sao không khí lại nghiêm túc như thế? RỐt cuộc, họ đang nói chuyện gì? Lẽ nào là về công việc? Tôi nghĩ.

Lúc giơ tay lên định mở cửa, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

"Thế,đã..." Giọng bố.

"Cái gì? Không được. Sau này, tôi sẽ chú ý hơn."

"Cháu vẫn giữ lập trường của mình?"

"Không được. Không thể như thế được... không được..."

Rốt cuộc họ đang nói gì? Tôi vểnh tai lên nghe, bằng mọi cách phải nghe được nội dung câu chuyện. Nhưng lúc tôi nghe được câu trả lời của Ngân Hách, suýt ngất đi.

"Ôm nhau chỉ là trò trẻ con, cháu sẽ không đốt cháy giai đoạn đâu. Cho nên, chú cho phép tụi con được hôn nhau..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc