Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 92

Tác giả: Minh Châu Hoàn

“Mẹ, mẹ…” Thiên Tình chợt quay mặt sang, cái miệng nhỏ nhắn lớn tiếng khóc… Hoan Nhan căng thẳng trong lòng, cuống quýt đứng dậy, gương mặt của Thiên Tình trắng bệch, núp dưới chân Hoan Nhan khóc lớn, ánh hoàng hôn như máu chiếu trên gương mặt trắng bệch của người đó, quần áo lao động màu xanh đệp che kín vết bụi, và nước đọng, vết máu trên *** anh giờ nhìn thấy mà ghê người.
Tằng Á Hi nằm trên băng ca,n ghe được tiếng khóc của Noãn Noãn, anh gian nan chống người lên, bên môi vẫn nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt đen bóng nhìn Noãn Noãn và Hoan Nhan đang đứng cạnh cửa.
“Noãn Noãn, chú mua cho con kem…” Tay Á Hi còn mang theo bụi đất, cũng cẩn thận từ trong túi lấy ra một hộp kem giơ lên cao, đưa tay tới trước mặt Noãn Noãn, lúc này kem đã gần như tan hết…
Noãn Noãn thút thít ngừng khóc, chỉ cắn Ng'n t mình mắt ngập nước nhìn Á Hi, thút thít mấy tiếng nhưng vẫn không đưa tay nhận, chỉ khóc: “Chú chảy nhiều mấu, Noãn Noãn không cần ăn kem…”
“Á Hi…” Hoan Nhan nhìn anh như vậy, hốt hoảng không chịu nổi.
“Anh, anh làm sao?” Hoan Nhan đến gần trước mặt anh, nhìn vết máu trước ***, gương mặt trắng bệch, Ng'n t run rẩy hồi lâu mới chậm rãi sờ lên, vết mẫu vẫn chưa khô, ẩm ướt nhớp nhúa.
“Chiều hôm nay lúc kết thúc công việc, Á Hi không biết tại sao nôn….”
“Không có gì đáng ngại!” Á Hi cười khẽ, cắt đứt lời nói của người công nhân, nhìn anh ta một cái, sau đó đưa kem vào tay Noãn Noãn, hôn cô bé một cái sau đó mở miệng: “Lúc xế chiều anh đánh cuộc với người ta, nói có thể bê gấp hai lần đồ, kết quả vừa xong thì anh bị ói ra máu, lúc này thì không sao, tiểu Thạch, lầm sau đánh cuộc cũng không nên tìm tôi rồi.”
Tằng Á Hi buông lỏng nụ cười giơ tay vỗ vai cắt lời tiểu Thạch.
“À, ừ ừ đúng vậy lần sau không dám đánh cuộc cùng anh.. Anh có việc gì thì em gái và đứa nhỏ làm sao đây!”
Bị anh kêu tiểu Thạch rất nhanh phản ứng lại, vội tiếp lời mở miệng, mấy người còn lại cũng ý tốt cười vang, nhìn ánh mắt Hoan Nhan, cũng tựa hồ có chút lo lắng.
Không khí chuyển biến tốt hơn nhiều, Á Hi cười cười sau đó lấy nước cho mọi người, sau đó bế Noãn Noãn lên lầu xem ti vi, Hoan Nhan không nói một tiếng kéo Á Hi tới phòng ngủ.
Anh tắm rửa, thay quần áo lại uống chút nước, sắc mặt đỡ hơn nhiều.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Đang êm đẹp sao lai nôn ra máu? Á Hi có phải thân thể anh không thoải mái?” Hoan Nhan nhíu mày hỏi.
Tằng Á Hi liếc nhìn cô, làm vẻ mặt phớt tỉnh mỉm cười: “Em nói nhăng gì đó? Thân thể anh làm sao mà không thoải mái? Em phải biết Noãn Noãn và em không biết bị cảm bao nhiêu lần, anh chăm sóc hai mẹ con không có bị lây bệnh!”
Anh nhướng mày, đắc ý phô ra bắp thịt rắn chắc.
ANh cố ý làm bộ mạnh mẽ, khiến Hoan Nhan càng thêm lo lắng, nhưng cô lại không biết gì về y học, dù sao cô cũng biết nôn ra máu không phải chuyện nhỏ!
“Á Hi, anh phải nghe em, mai đi bệnh viện kiểm tra, nếu không em sẽ không an lòng.”
“Được, vậy nghe lời em.” Nhìn vẻ mặt cô muốn khóc, Tằng Á Hi bát đắc dĩ gật đầu, nắm chặt tay cô.
“Ừ, vậy mai anh không cần làm việc đó nữa, đổi việc khác, được không?”
Hoan Nhan thoáng chút an ổn, Noãn noãn đã lớn có thể đi nhà trẻ, mà cô cũng có thể tìm việc làm, Văn Tĩnh cũng để lại một khoản tiền, xem như là phí để Noãn Noãn đi học, cô và Á Hi cố gắng, ở đây cũng có thể sống an ổn.
Ngày hôm sau Á Hi thôi việc, Hoan Nhan tự mình đưa anh đi bệnh viện kiểm tra, quả nhiên là do mệt nhọc, dinh dưỡng không đủ thân thể không chịu được cần phải điều dưỡng, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi là khôi phục khỏe mạnh.
Hoan Nhan chạy thẳng tới siêu thị gần nhà, mua một con gà ác nấu canh giúp anh, chỉ ở nhà mấy ngày, Á Hi đã la hét cô ép anh thành một người mập mạp, khiến sức quyến rũ của anh bị giảm.
“Cho Noãn Noãn uống chút canh cá, không cần lo cho anh.” Á Hi vừa mở miệng, Hoan Nhan đã trợn mắt: “Noãn Noãn từ nhỏ uống sữa mẹ lớn lên, không kén ăn, không biết thông minh và khỏe mạnh hơn biết bao nhiêu so với đứa trẻ cùng lứa, người cần tẩm bổ là anh.”
Nhìn bóng dáng của con đi tới cửa, Hoan Nhan chỉ cảm thấy chua xót: “Noãn Noãn…”
“Mẹ, mẹ hối hận vì đánh con sao?” Noãn Noãn dừng bước, đôi mắt to uất ức nhìn Hoan Nhan.
“Nha đầu ngốc!” Á Hi đứng lên, ôm chặt cô bé, P0'p nhẹ cái mũi cô bé: “Nha đầu ngốc,m ẹ con yêu con như vậy, khắp thiên hạ không tìm được người thứ hai, con phải nhớ kĩ, dù thế nào cũng không được rời xa mẹ, con đi, mẹ sẽ khóc, khóc rất nhiều…”
Giọng nói dịu dàng trong căn phòng nhỏ vang lên, Hoan Nhan rơi nước mắt, Noãn Noãn cuống quýt rời khỏi *** Á Hi chạy tới ôm Hoan Nhan.
Thấy con gái khóc, Hoan Nhan càng đau lòng, cô bé mới hai tuổi, lại thông minh hiểu chuyện như vậy, nếu lớn hơn chút nữa, đi học rồi, thấy người khác hỏi ba, không hiểu con… con sẽ nói thế nào?
“Mẹ, Noãn Noãn không cần ba…” Noãn Noãn ném túi xuống đất, miệng nâng cao, cánh tay mập mạp lau nước mắt cho Hoan Nhan, hầm hừ kêu: “Ba là người xấu, đi lâu vậy cũng không về, Noãn Noãn không cần ba, chỉ cần mẹ.”
Lời nói vậy, nhưng ánh mắt của đứa nhỏ vẫn ảm đạm, về sau người khác nói cô bé là con hoang liệu cô bé có thể cầm cục đá ném họ?
Ngày bình an như nước trôi qua không sóng gió.
Noãn Noãn đi nhà trẻ, Á Hi trông coi kho hàng cho một siêu thị, Hoan Nhan nộp vào một công ti Software. Rất may được làm phụ tá cho thiết kế sư, mất thời gian khá lâu mới thuần thục công việc, dần đần được tăng lương, có thể độc lập ứng phó với cuộc sống, và cũng dần dần bước vào quỹ đạo.
Trừ Noãn Noãn thi thoảng mang vài vết thương trở về nhà thì cuộc sống của cô gần như hoàn mĩ, à còn có Á Hi đã ở với cô hơn ba năm không có chút dao động, mà cô, cũng hình thành thói quen cuộc sống ba người như vậy.
Chỉ khi ánh mắt anh ngày càng nóng rực, cô có chút bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút xíu đau lòng cho anh, có thể nói anh là một người đàn ông hoàn mĩ, dịu dàng, đối xử với Noãn Noãn lại ấm áp và dịu dàng hơn so với người mẹ là cô, chưa bao giờ thấy anh hung dữ với Noãn Noãn, cả một chút khó chịu cũng không. Một phần tâm ý này, không thể không nói là cô không động lòng, nhưng mà, cô lại không muốn mở rộng lòng….
Ngày kỉ niệm ba năm li hôn, Singapore.
“A Hạo bây giờ không phải ba ép con kết hôn, mà tình thế vô cùng cấp bách, con còn không nhìn ra dã tâm của Thân Tử Kiện sao? Ban đầu sáng lập Thân thị, là ba và ông nội cùng Thân Đệ Đệ chính là ông nội Thân Tử Kiện hợp lực tạo nên, mặc dù sau bởi vì ông nội Thân Tử Kiện tiết lộ bí mật công ty bị gạt khỏi Hội đồng quản trị nhưng thuận nước đầy thuyền vài người chú và con trai của ông ấy cũng giành quyền thừa kế, những nguyên lão của Hội đồng quản trị chỉ là đồ cổ, mắt thấy chúng ta chỉ có con là con trai độc nhất, mà con đã qua tuổi lập gia đình nhưng vợ không có, con thấy mấy anh họ con đã kết hôn, trong lòng họ đã nghiêng về phía chú con, A Hạo, con phải kết hôn, chẳng lẽ con muốn cơ nghiệp ông nội để lại phải chắp tay nhường cho người khác sao?”
Thân Thiếu Khang biết anh không muốn nghe những lời này, nhưng mà làm cha mẹ, chỉ hi vọng con cháu có thể có cuộc sống tốt, dù A Hạo hận ông, lần này cũng không thể thỏa hiệp.
Vốn là lời nói của Thân Thiếu Khang, Thân TỐng Hạo không lộ vẻ xúc động, nhưng một câu nói tới ông nội lại khiến anh có chút lo lắng, di chúc của ông nội dặn anh phải sinh đứa nhỏ thừa kế Thân thị,n hất định phải ôm tới trước mộ để ông nhìn mới an tâm.
Nhưng giờ, Nhan Nhan không có tung tích, anh làm sao tìm được người thừa kế cho ông nội?
Nhìn anh trầm mặc Thân Thiếu Khang thở dài một cái, chống gậy đứng lên, thở hổn hển, quản gia vội tiến lên đấm lưng, thật lâu sau ông nhìn Thân Tống Hạo trầm trầm thở dài: “A Hạo, ba biết lời nói của ba với con không có phân lượng, nhưng dù thế nào cũng không thể để con tự quyết được!”
Thân Tốn Hạo nhìn ông rời khỏi, có chút mờ mịt, trong thời gian dài như vậy, anh thậm chí sắp quên mất địa vị trách nhiệm của mình, ba nói không sai, nếu tiếp tục như vậy tâm huyết của ông nội sẽ bị người khác ςướק mất, anh chính là kẻ bất hiếu!
Nhưng bảo anh cưới người khác, anh lại không làm được!
Người thừa kế duy nhất của Thân thị, Tổng giám đốc Thân Tống Hạo, ba mươi tuổi đính hôn với một người phụ nữ tên là Tô Lai, còn lễ kết hôn đã quyết định một tháng sau sẽ tổ chức.
Tin tức này tựa hồ là bị người khác cố ý truyền ra ngoài, chỉ trong một ngày ngắn ngủn, đã truyền đi khắp cả Singapore và châu Á.
Khi Thân Tống Hạo ở trong phòng làm việc nhìn thấy Kỳ Chấn cầm tờ báo tới, không đầy năm phút đồng hồ sau, Văn Tĩnh đã hầm hầm vác một cây gậy golf xông vào phòng làm việc của anh, chỉ hai ba phát, cô đã đem bàn làm việc của anh phá ngổn ngang, Kỳ Chấn vẫn không thèm ngăn cản, còn Thân Tống Hạo chỉ đứng một bên mắt lạnh không thèm lên tiếng.
Kỳ Chấn đã từng rất lo lắng cho người bạn này, thương cảm cho cuộc tình ngắn ngủi của cậu ta với Hứa Hoan Nhan, nhưng là bây giờ, nhìn những hành vi của A Hạo, anh chỉ có tức giận, coi như là vì những lời đồn đãi nhàm chán và áp lực vô hình, A Hạo cũng không nên cứ như vậy mà đính hôn với Tô Lai, lại còn chuẩn bị tháng sau sẽ kết hôn nữa chứ!
"Thân Tống Hạo, hôm nay nếu tôi không thay Nhan nhi đánh ૮ɦếƭ cái tên khốn kiếp nhà anh, thì tên tôi không phải là Văn Tĩnh nữa!" Chỉ nghe phịch một tiếng, ngay cả giá sách trên tường cũng bị Văn Tĩnh đẩy ra, ***g *** cô phập phồng, như đã bị tức điên lên, nếu không phải mấy lần gặp mặt Hoan Nhan đều ngàn vạn dặn dò, thì trước đó một thời gian thiếu chút nữa cô đã muốn nói chuyện của Hoan Nhan cho anh ta biết, nhưng bây giờ thì tốt rồi, cô còn chưa quyết định có cho anh ta một cơ hội hay không, thì anh ta đã vội vàng muốn kết hôn!
"Không phải tôi làm, tôi cũng vừa mới biết tin tức này, tôi không đính hôn với Tô Lai, tôi đã đưa cô ta đi rồi!"
Anh cắn chặt răng, khi đột nhiên biết tin tức này, anh cũng tức giận đến mức toàn thân phát run, toàn bộ người dân Châu Á đều biết, như vậy cô. . . . . . cô cũng biết tin tức này sao!
"Không phải anh? Vậy ngược lại tôi rất muốn biết ai dám bất chấp tất cả để lộ ra cái tin tức ૮ɦếƭ tiệt này, huống chi đó lại là hãng truyền thông lớn nhất Singapore và tờ báo uy tín nhất, nếu là giả, thì uy tín của bọn họ sẽ ra sao?"
Kỳ Chấn cười lạnh, kéo Văn Tĩnh lại, tránh để cho cô kích động một gậy đập cho Thân Tống Hạo ngất xỉu!
"Tóm lại, chuyện này, không phải tôi làm, nếu tôi muốn đính hôn với Tô Lai, ba năm trước đây đã làm rồi, còn phải chờ tới bây giờ sao?"
Anh một cước đem những văn kiện lung tung bừa bãi trên mặt đất đá văng ra, tiện tay nới lỏng cà vạt.
"Hai người cứ chờ đấy, tôi lập tức cho người đi điều tra, tóm lại nếu tôi đã làm chuyện có lỗi với Nhan Nhan, thì tôi, mẹ kiếp, cũng không phải là người !"
Phịch một tiếng cửa phòng làm việc bị anh đá văng ra, anh chỉ bỏ lại một câu nói, liền biến mất ở cửa phòng.
Kỳ Chấn và Văn Tĩnh liếc nhau một cái, cả hai đều có chút nghi ngờ, nhìn tình hình cậu ta như vậy, hình như quả thật cậu ta không biết chuyện này, nếu thật sự không biết thì rốt cuộc là tại sao?.
Nhưng nếu chuyện này quả nhiên là một tay cậu ta làm tất, Kỳ Chấn và Văn Tĩnh lập tức sẽ rời khỏi Thân thị, không bao giờ nữa nhận thức người anh em này nữa!
*******************************************
Sau khi Hoan Nhan đưa Noãn Noãn đi, cô lập tức đến công ty, lúc uống điểm tâm sáng cô vô tình nhìn thấy tờ báo sáng nay, đột nhiên đọc được một tin tức khiến toàn thân cô lạnh như băng.
Thân Tống Hạo và Tô Lai, đính hôn.
Cô để ly xuống, chỉ cảm thấy trên người từng hồi lạnh lẽo ập tới, đây là một buổi sáng tháng Bảy, ánh mặt trời chan hòa hạnh phúc, màu vàng bao phủ khắp không gian làm mọi thứ sáng bừng lên, xuyên qua cửa chớp, rơi vào trên mặt của cô, ấm áp một mảnh.
Nhưng Hoan Nhan vẫn cảm thấy một khối khí lạnh, tựa hồ từ đáy lòng của cô không ngừng trào lên, bao phủ lấy trái tim của cô.
Cô chưa từng cố ý đi tìm hiểu tin tức của anh, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể thấy chúng trên các loại tạp chí kinh tế tài chính, ly hôn ba năm, anh vẫn là một ông trùm tài chính xuân phong đắc ý trên thương trường, còn cô đã sớm trở thành một người phụ nữ bình thường.
Cô cũng đã từng nghĩ tới, sau khi cô ly hôn với anh, mà anh lại yêu Tô Lai như vậy, nhất định sẽ rất nhanh kết hôn với cô ta, nhưng ba năm qua đi, không có bất kỳ một tin tức nào liên quan tới Tô Lai được truyền ra, thế mà bây giờ một khi tin tức truyền đến, lại giống như sét đánh giữa trời quang, làm cho cô trở tay không kịp.
Thì ra là yêu chính là như vậy, rời đi, vĩnh biệt, nhưng người kia vẫn vĩnh viễn tồn tại trong đáy lòng của cô, có lúc cô cũng cho rằng anh không còn ở đó, nhưng chỉ cần một ngọn lửa nho nhỏ, lập tức có thể thiêu rụi tất cả sự ẩn nhẫn của cô, đốt thành tro bụi, . . . . . Rốt cuộc, rốt cuộc, Hứa Hoan Nhan, chút tâm tư này của cô nên ૮ɦếƭ đi, nó nên ૮ɦếƭ từ khi anh dùng tiền để đuổi cô đi? Không, phải là từ lúc cô một mình phải đối mặt với quyết định từ bỏ đứa con đầu lòng của mình, thì tâm của cô cũng ૮ɦếƭ theo đứa bé kia rồi.
Chúc phúc cho anh, chúc phúc cho anh. . . . . A Hạo.
Hoan Nhan nhìn hình ảnh được phóng đại trên tờ báo, anh xuân phong đắc ý tuấn mỹ vô cùng, khuôn mặt tươi cười, còn có ảnh của Tô Lai ở góc nhỏ phía dưới, cô ta vẫn thanh nhã động lòng người như thế, giống như một đóa hoa sen.
Hoan Nhan khép tờ báo lại, lúc đứng lên, cảm thấy người chao đảo như muốn ngã, cô cầm túi xách lao ra ngoài, lúc gặp đồng nghiệp, thì thầm mở miệng: "Ari, giúp tôi xin phép nghỉ một ngày, tôi có chút không thoải mái."
Không đợi người kia đáp lại, cô đã nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng, ánh mặt trời hôm nay sao lại chói mắt như vậy, làm hại cho nước mắt của cô lập tức rơi xuống, Hoan Nhan không biết nên đi đâu, trở về căn phòng trọ nhỏ sao? Nơi đó có thể giúp cho cô trốn tránh trước những sóng gió của cuộc đời sao?
Không, cô không muốn về đó, cô chỉ muốn tìm đến một chỗ không người, vui vẻ khóc lớn một hồi, khóc cho đoạn tình ngắn ngủi cứ như vậy bị mai táng, khóc cho sự hi sinh của cô trong suốt thời gian qua, rồi sau đó cô sẽ không bao giờ khóc nữa, sẽ không bao giờ hết lòng yêu một người khác, yêu một cách điên cuồng như vậy.
Lớp trang điểm nhẹ trên mặt cô bị nhoà đi, không sao cả, giờ phút này ngay cả trái tim đều đã tan nát, thì cô còn để ý tới ánh mắt người đi đường làm cái gì? Hoan Nhan lảo đảo, không biết làm sao lại đi tới cách chỗ làm việc của Á Hi không xa, cô khóc sưng cả mắt lên, mascara đọng quanh mí mắt, làm cho cô sắp không thấy rõ đường đi nữa, lúc Á Hi mặc đồng phục làm việc xuất hiện trước mắt của cô, cô khàn khàn nghẹn ngào gọi tên anh "Á Hi. . . . . ."
"Hoan Nhan, sao em lại tới đây?" Hai mắt Á Hi sáng lên, lập tức buông thùng hàng xuống, bước nhanh đi tới trước mặt cô, còn chưa đến gần, đã nhìn thấy bộ dáng chật vật vì khóc của cô, anh không khỏi đưa tay vịn lấy cô, cúi người xuống nhìn đôi mắt sưng lên vì khóc của cô, anh tự tay lau nước mắt hai bên má cho cô, dịu dàng mở miệng:
"Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì, Hoan Nhan, nói cho anh biết, không cần phải sợ, đừng khóc, còn có anh đây."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc