Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 86

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Nhìn gương mặt cô chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay vừa gầy lại trắng, Tô Lai khẽ giương cằm, đi về phía cô…. Cho đến khi tới gần, Hoan Nhan giống như là chưa nhìn thấy, chỉ thận trọng bước qua vũng nước bẩn thong thả bước về phía trước.
“Hứa Hoan Nhan.” Tô Lai ôm hai cánh tay, đáy mắt ẩn chứa cái nhìn thương hại, cô ta đưa tay giữ lấy tay cô, có chút giật mình có chút sợ lại có chút may mắn: “Cô mang thai?”
Hoan Nhan đột nhiên ngẩng đầu, thấy rõ ràng gương mặt thì vẻ kinh ngạc đã biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh và xa cách, cô đưa tay đẩy tay cô ta ra, cũng không thèm nhìn một cái, tiếp tục đi về phía trước.
“Hứa Hoan Nhan, cô không phải muốn biết hôm nay tôi tới đây làm gì sao? Là ai bảo tôi tới sao?”
Tô Lai bước tới, chắn đường cô, cúi đầu, ánh mắt quét xuống bụng Hoan Nhan: “Đứa bé trong bụng cô… là Thân…”
“Không phải!” Hoan Nhan lập tức mở miệng, ngẩng đầu lạnh lùng: “Tô tiểu thư, tôi và cô không thích nhau, đã không còn gì để nói, tôi muốn về nhà, hẹn gặp lại.”
Hoan Nhan thu hồi ánh mắt, bước nhanh hơn… “Hứa Hoan Nhan, là A Hạo để tôi tới, là anh ấy nói tôi tới xem cô!” Tô Lai đề cao giọng, hoảng sợ mở miệng.
Nhìn phản ứng vừa rồi của Hứa Hoan Nhan, cô ta biết đứa bé trong bụng của cô tất nhiên có liên quan tới Thân Tống Hạo! Nếu thật sự như vậy, cô càng không thể để Hứa Hoan Nhan có cơ hội gặp Thân Tống Hạo.
Bước chân của Hoan Nhan hơi khựng lại, ngón tay không tự chủ bấm chặt, bên môi nở ra nụ cười tái nhợt, nhưng vẫn không ngừng bước: “Thay tôi cảm ơn ý tốt của anh ta.”
“Hứa Hoan Nhan cô không thể đi!” Tô Lai nhìn cô không chút phản ứng, không khỏi nóng lòng đuổi theo, cô tháo mắt kính, hai ánh mắt hàm chứa cái nhìn thương hại và lo lắng, vội vàng mở miệng: “Hứa tiểu thư, A Hạo mấy hôm trước mới biết chuyện mấy món đồ trang sức, để cho cô không thân không phận bị đuổi ra khỏi Thân gia, vì vậy, A Hạo cố ý hỏi thăm địa chỉ của cô, để tôi tới tìm cô, đem tấm chi phiếu này giao cho cô.”
Tô Lai mở túi, lấy ra chi phiếu đã kí sẵn…. “Cút…”
Hoan Nhan nghe lời nói này, đầu tiên là tức giận toàn thân run rẩy, không nói một lời, cho đến cuối cùng, cố nén chua xót trong đáy mắt, lẩm bẩm lên tiếng: “Tô Lai… Mang theo chi phiếu này, lập tức cút ra khỏi tầm mắt tôi….”
“Hoan Nhan… A Hạo cũng là tốt bụng, anh ấy nói dù sao hai người cũng từng là vợ chồng, anh ấy lại trách lầm cô, thật vất vả mới tìm được địa chỉ của cô, số tiền này cô nhận lấy đi, cô xem một chút bây giờ cô có đứa bé, ở nơi như thế này, sao phải khổ thế chứ?”
“A…. Hứa Hoan Nhan, cô điên rồi? Cô đừng làm loạn! Cho dù cô không cầm, cùng lắm A Hạo đích thân đến một lần….” Tô Lai còn chưa nói xong, đã bị Hoan Nhan đánh…. “Cút… Các người cút hết cho tôi, đừng có bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, trở về nói cho tên khốn kia, tôi Hứa Hoan Nhan dù đói ૮ɦếƭ nghèo ૮ɦếƭ, cũng không cần một đồng tiền của hắn! Cút….”
Hoan Nhan giống như là điên vung cây chổi trong tay, nước mắt không kìm được cuồn cuộn rơi xuống, cô đã không còn đường lui, Thân Tống Hạo, anh tại sao lại còn để người phụ nữ này tới sỉ nhục tôi? Anh là cố ý, cố ý! Anh có phải muốn nhìn tôi bị các người bức ૮ɦếƭ, trong lòng mới thoải mái, anh mới không có chút băn khoăn an tâm ở cạnh cô ta phải không?
Tô Lai vừa tránh, vẫn còn cố ý nói không ngừng: “Hứa Hoan Nhan, A Hạo nói không muốn nợ cô cái gì, muốn cô nhận số tiền này, chính là muốn chấm dứt hoàn toàn với cô… Cô không nhận, có phải vẫn còn vọng tưởng, muốn….A”
Cây chổi bẩn thỉu dính đầy bùn quất lên người Tô Lai… Tô Lai hét lên một tiếng, rốt cuộc ôm mặt nhếch nhác chạy ra khỏi ngõ hẻm, Hoan Nhan vô lực dựa vào vách tường thở hổn hển, thân thể trượt dần xuống, cô không chút cố kị ngồi trên vũng nước ***c, rốt cuộc hai tay ôm đầu gối gào khóc… Tô Lai chạy ra ngoài thấy cô không đuổi theo mới dừng lại tiếp tục khiêu khích: “Hứa Hoan Nhan, A Hạo nói rồi, cô nhất định phải nhận số tiền này, anh ấy biết cô không nhận chi phiếu trong tay tôi, nhất định còn mong anh ấy tự mình đến…”
Hoan Nhan quắc mắt ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng sưng đỏ nhưng vẫn sắc bén.
Nhìn chăm chú vào gương mặt thao thao bất tuyệt của Tô Lai, cô đứng đó, thân thể nho nhỏ giống như hóa thành tượng đá.
“Hứa Hoan Nhan… Cô cần gì phải khổ thế? Cô cầm tiền trong lòng A Hạo cũng đỡ áy náy, tất cả đều vui vẻ?” Tô Lai không dám nhìn vào ánh mắt cô, thận trong nói xong đưa chi phiếu ra ngoài… “Cô về nói cho anh ta biết.” Hoan Nhan đỡ tường, chậm rãi đứng lên, mở miệng: “Đừng có dùng tâm tư xấu xa của anh ta mà suy đoán suy nghĩ của người khác, cũng đừng dùng lòng dạ tiểu nhân mà nhắc tới tôi, Tô Lai, tôi Hứa Hoan Nhan tự nhận bản thân đoan chính, cả đời chưa bao giờ làm việc trái lương tâm, tôi cái gì cũng không sợ, nghèo, không có tiền, có khó khăn nữa, tôi cũng không sợ, mà các người thì khác, làm nhiều việc trái lương tâm như vậy, TÔ Lai buổi tối lúc một mình ra cửa, cô không sợ sao?”
Hoan Nhan nhìn cô ta, cười khẽ, tiếng cười khiến đáy lòng Tô Lai hoảng loạn, không khỏi lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch, có chút chột dạ lẩm bẩm: “ Hứa Hoan Nhan, cô đừng ở đây giả thần giả quỷ… Tôi cũng không tin, A Hạo nếu thật sự đến, cô sẽ không gặp anh ấy…”
Tô Lai khong kịp chờ đợi vui sướng mở miệng, bóng lưng của Hoan Nhan di chuyển ở đầu ngõ loáng một cái biến mất dưới ánh mặt trời.
Đứng dưới ánh mặt trời, Tô Lai rốt cuộc thở phào nhẹ nhõ, ngón tay thon dài xoắn xoắn lọn tóc, khẽ gẩy vết bẩn trên người, bên môi nở nụ cười đắc ý… Cô thật ra đã tính hai trường hợp, xấu nhất là Hứa Hoan Nhan không chịu nổi sỉ nhục, có thể chất vất Thân Tống Hạo, như vậy trong lòng Thân Tống Hạo hình tượng của cô sẽ hoàn toàn rơi xuống vực thẳm. Chỉ là ông trời có mắt, cô nắm rõ tính tình của Hứa Hoan Nhan, căn bản sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Thân Tống Hạo, lại chịu một lần nhục nhã nữa!
Tô Lai xoay người, đeo mắt kính, rời khỏi ngõ nhỏ, vẫy một chiếc taxi, khom người ngồi vào, rất nhanh xe biến mất theo dòng xe cộ trên đường…
Không biết làm thế nào tới bệnh viện, cũng không biết dùng biết bao hơi sức mới chống đỡ được lên tầng ba, mở cửa, đi vào gian phòng đơn sơ, Hoan Nhan cầm phích nước nóng, muốn rót nước lại phát hiện phích nước trống không, cô tới phòng bếp muốn tìm đồ để ăn, cũng chỉ có mấy củ khoai tây và bó rau cải, Hoan Nhan trợn mắt nhìn căn phòng, cổ họng nghẹn lại, mắt sưng lên, đôi môi cũng khô khốc.
Kéo một cái ghế, ngồi xuống, chiếc giày siết chặt bàn chân tạo thành một vết ứ đọng, cô thay dép, mới thấy dễ chịu hơn, miệng khô khốc khó chịu, tìm mấy quả táo có chút hỏng, một hơi ăn mấy miếng, mới cảm thấy có chút hơi sức.
Căn phòng trống rỗng an tĩnh, giống như là vây cô vào một thế giới khác.
Hoan Nhan không dám để mình an tĩnh, lời nói của Tô Lai cứ vang vọng trong đầu, anh chỉ áy náy, cho nên muốn tìm cô cho cô một khoản tiền để bồi thường, sau đó khiến anh an tâm thoải mái ở chung một chỗ với Tô Lai! Đây là một lí do tàn nhẫn đến cỡ nào?
Thân Tống Hạo, cùng anh ở chung một năm, cùng anh có hai đứa nhỏ, một ૮ɦếƭ, một đang ở trong bụng. Yêu anh đã lâu, ôm anh bao nhiêu lần, triền miên bao nhiêu? Anh không có chút tình cảm nào với người phụ nữ bên gối một năm sao?
Nếu thật như vậy, cũng chỉ có một nguyên nhân, cuộc hôn nhân một năm này, là một mình em tình nguyện, em ẩn nhẫn cũng tốt, rời bỏ cũng tốt, tranh thủ cũng tốt, khóc gào cũng tốt, sân khấu này chỉ có mình em, mà anh và Tô Lai, hai người đứng ở trên đám mây cao, thân mật ôm nhau giễu cợt nhìn em, em làm tất cả, trong mắt anh cũng chỉ là phù vân, em nhẫn nhịn anh lại ác ý vặn vẹo, em yêu anh, anh không phải không biết, lại còn coi thường, em mong đợi một cuộc hôn nhân thiên trường địa cửu, mà anh lại mưu cầu nụ cười của người con gái khác.
Mà bây giờ, em đã kí tên rời đi, anh đã được như ý nguyện, tội gì cần dùng lí do ti tiện như vậy tìm em, từ khi em rời khỏi cánh cửa Thân gia, một phút kia em đã quyết định coi anh là người xa lạ, em sẽ không gặp anh, cả đời này, em đã chịu khổ vì anh quá nhiều, Thân Tống Hạo, em không phải là người phụ nữ dám yêu dám hận, yêu anh, em dùng tất cả dũng khí, mà hận anh, rời khỏi anh, em lại giống như là đứng trên bờ vực sống ૮ɦếƭ.
Sẽ không bao giờ nữa, sẽ không bao giờ nữa. Từ lúc đó trên đời này, tình yêu, đàn ông, cũng không bao giờ có thể K**h th**h được một chút tình cảm nào trong lòng em.
Hoan Nhan nhẹ nhàng cười, cười ra nước mắt, cô lau nhẹ sờ vào bụng, vuốt ve, khàn khàn thầm thì: “Anh sẽ không biết, anh sẽ không bao giờ biết sự tồn tại của bảo bối….”
Em cũng chỉ không muốn anh nghĩ đứa nhỏ này chính là công cụ để em níu kéo anh
***********
“Cô quyết định sao?” Tằng Á Hí nhíu mày, nhìn gương mặt gày gò của cô, anh mấy lần muốn đưa tay, vén nhẹ mái tóc rối bời của cô nhưng lại không dám manh động.
Hoan Nhan gật đầu, quyết tâm nói: “Ở chỗ này tôi chỉ biết anh, Á Hi, trừ anh, tôi không tìm được người nào có thể giúp mình.”
“Hoan Nhan…” Tằng Á Hi cố kìm nén kích động muốn ôm cô.
“Á Hi, xem như tôi cầu xin anh.” Hoan Nhan ngẩng đầu đáy mắt vương đầy nước mắt.
“Được, nếu cô thật sự không muốn gặp anh ta, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi đây, tới một nơi anh ta vĩnh viễn không tìm được.”
“Không…Á Hi, tôi không đi, nếu anh ta thật sự muốn tìm, dù tôi đi tới chân trời cũng không trốn thoát được, vậy có ích gì?” Hoan Nhan cười nhẹ: “Tôi vì sao phải sống đầu đường xó chợ vì anh ta? Tôi muốn ở đâu thì ở, nếu một ngày Duy An trở lại, Quý gia lại hưng thịnh, tôi nghĩ tôi muốn trở về thành phố đó, chẳng lẽ tôi không thể đặt chân lên thành phố mà anh ta ở sao?”
“Hoan Nhan, tôi chính là thích cô như vậy, được, không đi, tôi giúp cô, ở chỗ này, chúng ta đều không đi.” Tằng Á Hi hai mắt sáng rực, mất khống chế nắm tay Hoan Nhan kéo vào trong.
“Thân Tống Hạo, anh tìm được Nhan lại muốn làm sao? Đón cô ấy trở về, cùng Tô Lai và anh ở chung một chỗ, để cho tên khốn kiếp anh hưởng Tề nhân chi phúc sao?”
“Tĩnh!” Kì Chấn cau mày, giọng nói ôn hòa cưng chiều, thực ra anh cũng tán thành cách nói của Văn Tĩnh, chỉ là cũng bận tâm hai mươi năm giao tình với A Hạo, có chút không nhịn được.
Hai mắt Thân Tống Hạo nheo lại giấu dưới đôi mắt kính màu cà phê đậm, tìm được cô, cầu mong sự tha thứ của cô, sau đó thì sao?
Đón cô trở lại, đuổi Tô Lai đi? Chính anh cũng không chịu nổi sự hai mặt của mình!
“Nói chuyện với anh đó? Anh không phải cả ngày đều nói Hoan Nhan có tâm kế, Nhan gả cho anh là trèo cao sao? Bây giờ giả mù sa mưa hối hận cái gì? Thân Tống Hạo, Nhan nhà tôi mắt mù mới thích anh! Anh cũng bị mù mắt mới thích cái bà lão Tô Lai đó! Cô ta tốt chỗ nào? Chỗ nào hơn được Nhan, Nhan và anh kết hôn một năm, một món đồ trang sức chưa từng mua, một bộ quần áo không hề đòi, còn cô gái Tô Lai đó thì tốt, hận không thể đem cả cửa hàng chuyển về nhà đi! Tôi không biết một cô gái ham giàu như vậy, lại được anh tôn sùng là nữ thần, chiếm giữ trái tim! Anh sao không ***ng đầu vào tường mà ૮ɦếƭ đi, con mắt của anh để ăn cơm à?”
Văn Tĩnh càng nói càng kích động, bắt đầu hoa tay múa chân, nếu không phải Kì Chấn sống ૮ɦếƭ kéo cô, cô đã sớm nhào qua đánh anh ta một trận rồi!
Thân Tống Hạo có chút bất đắc dĩ, rồi lại biết rõ những lời cô nói lả sự thật, Tô Lai quả thật có chút ham giàu, nhưng mà những thứ này đối với anh chưa tính là gì.
“Văn TĨnh, Tô Lai tuy rằng tiêu tiền như nước, nhưng cũng không phải đến mức không chịu nổi như cô nói….”
“Anh còn che chở cho cô ta!” Văn Tĩnh tức giận, cô ngồi dậy, chỉ vào Thân Tống Hạo mắng: “Vậy Nhan thì sao, bởi vì chút đồ trang sức, còn là di chúc ông nội để lại cho Nhan, vậy mà anh cũng không tha cho, thế nào bây giờ đối với Tô Lai, anh lại hào phóng rồi? Anh khi dễ Nhan như vậy, anh chính là coi thường cô ấy, anh bởi vì cô ấy nghèo, cho nên anh coi cô ấy là kẻ tham tiền phải không?”
“Chuyện này, tôi thật sự xin lỗi cô ấy…” Thân Tống Hạo không có lời nào để nói, bị cô chỉ vào mặt mà mắng tuy cảm thấy khó chịu nhưng cũng chẳng thể làm gì.
“Thật xin lỗi?” Văn Tĩnh cười lạnh, hai tay ôm lại nhìn anh: “Tôi không phải nói anh Thân thiếu, tôi muốn anh, không thể nào gặp mặt Hoan Nhan, ít nhất lúc Tô Lai còn ở trên giường anh, anh không có tư cách đi tìm Hoan Nhan!”
Thân hình Thân Tống Hạo cứng đờ, môi mỏng khẽ nở nụ cười khổ: “Cô nói rất đúng, tôi không có tư cách tìm cô ấy, nhưng là… Tôi chỉ muốn nhìn cô ấy, muốn đền bù chút lỗi lầm của tôi….”
“Vậy anh ngược lại nói xem, anh làm gì để đền bù? Anh nguyện ý đuổi TÔ Lai đi, tôi sẽ tin anh!” Văn Tĩnh không khách khí mở miệng, Thân Tống Hạo chật vật im lặng, anh chần chừ hồi lâu, chỉ cảm thấy tinh thần và thể xác mệt mỏi, ban đầu không tìm hiểu rõ chân tướng sự việc? Dẫn tới tình cảnh khó xử như bây giờ, anh vì Tô Lai đuổi Hoan Nhan, chẳng lẽ bây giờ vì Hoan Nhan lại đuổi Tô Lai? Nếu anh thật sự làm vậy, anh còn là một người đàn ông sao?
Huống chi…. Tô Lai là vô tội, ban đầu chính anh nhắn tin bảo Tô Lai trở lại?
“Không làm được đi!” Văn Tĩnh hận vô cùng, trong lòng lạnh xuống… Không trách được Nhan rời đi, đổi lại là cô, cô cũng đã sớm ૮ɦếƭ tâm.
“Thân Tống Hạo, tôi hiện tại, ngược lại hi vọng… Anh vĩnh viễn không tìm được Nhan, nếu như vậy, Nhan nhà tôi biết đâu lại có thể tìm được một người tốt, an an ổn ổn sống cả đời!” Văn Tĩnh thở dài một tiếng, quay mặt sang không bao giờ để ý tới anh ta nữa.
Xe không vào được, bọn họ xuống xe, một hàng ba người đi vào ngõ nhỏ, dọc đường đi mi tâm anh không hề giãn ra, cô thế mà lại ở nơi hoang tàn thế này, thậm chí còn không bằng lúc cô ở Hứa gia.
Buổi trưa mùa thu, con hẻm nhỏ yên tĩnh không có ai, chỉ có bóng dáng bọn họ kéo dài, mặt đất trong ngõ hẻm bẩn thỉu kéo dài, trong lòng hoảng hốt, Thân Tống Hạo không biết từ lúc nào đã siết chặt bàn tay, đợi đến khi dừng trước sân, anh mới chợt hiểu cảm giác của lòng mình, chua xót.
“Các người tìm ai?” Chủ thuê nhà nhìn mấy người nam nữ quần áo sang trọng, nghi ngờ hỏi.
“Ở đây có một người tên là Hứa Hoan Nhan không?” Văn Tĩnh không chờ đợi kịp mở miệng.
“Hứa Hoan Nhan? Có, cô ấy trọ ở tầng ba.” Bà chủ nhà chỉ lên tầng, nghĩ một lát rồi lớn tiếng nói.
“Tôi đi tìm cô ấy!” Văn Tĩnh kích động muốn lên lầu, bà chủ vẫn là cắn hạt dưa mở miệng: “Người mấy ngày trước đã rời đi, còn tìm cái gì?”
“Rời đi? Làm sao có thể?” Thân Tống Hạo lập tức tiếp lời, cảm giác chờ đợi và kích động muốn xông lên đã bị rơi vào đáy cốc.
“Cũng không biết đang rất tốt hai hôm trước trở lại vội vã nói có người tìm cô ấy, tiền phòng cũng không lấy lại, đêm đã rời đi!” Bà chủ nhìn bọn họ đánh giá, vừa mở miệng, lại vừa làm ra vẻ mặt sợ hãi: “Chẳng lẽ mấy người là người muốn tìm cô ấy? Cô ấy nói, dù có ૮ɦếƭ, cũng không muốn những người đó tìm được mình….”
“Phế vật, không phải nói các người chỉ đứng ở xa nhìn cô ấy, không được để cô ấy phát hiện sao?” Thân Tống Hạo nghe vậy, lập tức sững sờ, một quyền đánh vào mặt người đàn ông…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc