Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 85

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Trong lòng anh canh cánh nổi lo gì đó, căn bản cô không hề để trong mắt! Anh hiểu lầm cô , trách lầm cô…. “A Hạo, con cũng đừng trách mẹ con….” Thân Thiểu Khang thấy anh tức giận phát run, nói chuyện bắt đầu không kiêng dè gì, cuống quít muốn tiến lên khuyên can, nhưng không ngờ Thân Tống Hạo lùi về sau một bước né bàn tay Thân Thiểu Khang.
“Ba cũng đã sớm biết chuyện, phải không?” Anh trầm giọng hỏi, âm thanh lạnh lùng, khiến Thân Thiểu Khang và Thích Dung Dung cũng hoảng sợ sắc mặt trắng bệch… “ Trả lời đi!” Thân Tống Hạo hai tay nắm chặt lại, hai mắt sắc bén chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt Thân Thiểu Khang.
“Phải, nhưng mà A Hạo, mẹ con cũng không bức ép gì Hứa Hoan Nhan, mẹ con chỉ nói một chút khổ tâm riêng, là Hứa Hoan Nhan đứa bé kia đáy lòng quá thiện lương, đừng trách mẹ con, cũng đừng nói Hứa Hoan Nhan không làm tròn di chúc của ông nội con…”
“Không cần nói nữa!” Thân Tống Hạo chán ghét cắt ngang lời ba hắn đang nói không ngừng, nhìn hai người đang trước mặt mình. . A, đây chính là cha mẹ mình, một từ khi được gả vào nhà liên không ngừng gây xì căng đan, có không biết bao nhiêu tình nhân, một bất tài vô lực, bản lảnh quản vợ mình cũng không có.
Từ khi mình ra đời tới giờ, hai người bọn họ cũng chưa ai từng ôm lấy một ngày, chưa từng dạy đạo lý một câu? Nếu không có ông và bà nội, Thân Tống Hạo anh bây giờ căn bản sợ là cùng một dạng như ThânThiểu Khang làm kẻ vô tích sự, phế vật!
“Bà…” Thân Tống Hạo chỉ vào sắc mặt khó coi của Thích Dung Dung, nheo mắt lại, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Bắt đầu ngày mai, 10% cổ phần Thân thị mà bà có sẽ bị hủy bỏ, tất cả đồ đạc trong nhà họ Thân bà đừng mơ tưởng lấy đi! Những món đồ ông nội để lại, kính xin Thân phu nhân sáng sớm ngày mai mời bà đến công ty giao trả lại cho tôi.”
“A Hạo, ta là mẹ con, không thể đối xử với ta như vậy được!” Thích Dung Dung nghe xong lời anh nói, lập tức chân mềm nhũn, bà nhìn Thân Tống Hạo lạnh lùng dứt khoát cầm lấy áo khoác hướng ra cửa bước đi, không khỏi thê thảm hô to muốn xông tới ngăn hắn lại, trong lòng Thân Thiểu Khang
biết Thân Tống Hạo làm vậy là đã lưu tình rồi, dù sao…. Ông có một ít cổ phần, anh cũng không thu hồi lại, ông biết con mình ngoài cứng trong mềm, bất kể đáy lòng có bực bội cỡ nào, vẫn nghĩ đến công sinh thành của bọn họ, ông không trách con mình nhẫn tâm, chỉ tự trách mình chưa làm tròn trách nhiệm một người cha.
“Tôi không biết nhà nào có người mẹ nào mà ngay cả con mình cũng chưa từng ôm qua, tôi cũng không biết nhà nào có người mẹ nào cả con dâu của mình cũng tính kế! Thích Dung Dung bà tự lo liệu lấy mình đi!”
Thân Tống Hạo không chút do dự đi ra xe, nổ máy, lái ra khỏi trang viên nhà họ Thân, màn đêm dần buông xuống, anh lái xe chạy điên cuồng không mục đích, gió gào thét mạnh mẽ bên tai, sợi tóc phất qua khuôn mặt, lạnh như băng và đau đớn, tuy nhiên cũng không sánh bằng được nỗi khó chịu trong nội tâm anh.
Lúc nói đến ly hôn, thì lại tàn nhẫn viết điều kiện rõ ràng trong đơn không để cô mang theo món đồ gì. Anh cũng nhớ, thời điểm cô rời khỏi nhà họ Thân, ngoại trừ lúc gả tới đây cô thường mặc những bộ đồ bình thường, ngay cả anh kêu người mua mỹ phẩm để cô sử dụng hàng ngày, cũng không hề mang đi.
Tự thân nhà họ Quý khó lo nổi cho mình, Quý Duy An muốn cai nghiện cũng phải tốn món tiền lớn giống như cái động không đáy, mà cô, bây giờ sống ở nơi đầu đường xó chợ nào? Cũng là vợ chồng bấy lâu, nếu bảo anh khoanh tay đứng nhìn, hoặc là cứ trơ mắt , để tự đáy lòng mình cảm thấy hổ thẹn mấy ngày sau đó quên cô đi coi như chưa từng quen biết, anh thật không làm được.
Nhưng nếu để anh tìm được cô, lúc đó thì sao? Nhận lổi, xin cô tha thứ, chu cấp cho cô một số tiền lớn, sau đó đường ai nấy đi?
Anh cười khổ, Thân Tống Hạo anh còn không biết xấu hổ đến trình độ đó.
Thật ra, anh đúng là không dám đối diện cô, càng không thể nói cho cô biết, ban đầu nói ly hôn, một là bị Tô Lai thúc ép vừa đấm vừa xoa, hai là do những món đồ trang sức kia cứ canh cánh trong lòng.
Anh thân là một người đàn ông cao to, từ nhỏ sống trong gấm vóc lụa là, nếu bàn về khí phách và tấm lòng, cũng không sánh bằng cô một người con gái bình thường.
Thân Tống Hạo lắc đầu thở dài, ngừng xe lại, không biết mình đang đứng ở đâu, không muốn nghĩ đến tình cảnh ly hôn ngày đó, lúc cô rơi nước mắt, anh hiểu lầm, tổn thương cô, nhẫn tâm làm nhục… nhất định hoàn toàn đả thương tâm hồn cô.
“Đi thăm dò một chút nhà họ Quý sau khi ra nước ngoài, Hứa Hoan Nhan ở đâu, nau sớm báo cho tôi địa chỉ cô ấy.” Tắt điện thoại, anh mệt mỏi nổ máy xe, Tô Lai không có gọi điện thoại, chỉ gởi mấy tin nhắn, không cần nhìn cũng biết, nào là đang ở đâu, khi nào thì về….Cô ta đeo dính lấy anh, chỉ làm cho anh cảm thấy thêm phiền toái, mệt mỏi.
“A Hạo, anh trở về rồi….” Vừa vào tới cửa, Tô Lai khóe mắt sưng đỏ vì mới khóc chạy ra, Thân Tống Hạo khẽ đẩy cô ta ra, cau mày nói: “ Uhm, có chuyện gì sao?”
“Còn không phài là do Văn Tĩnh, hôm nay cô ta chạy tới nhà chúng ta, đem đồ của em đập bể rồi ném đi, quần áo, đồ trang sức cũng bị cô ta phá hủy. A Hạo, ngày mai em mà đi ra ngoài, một bộ đồ mặc cũng không có….A Hạo, tại sao Văn Tĩnh lớn lối như vậy, nói thế nào thì em cũng là người phụ nữ của anh, anh xác định cứ để cô ta như vậy khi dễ em sao?”
Tô Lai nói một hơi nửa ngày, Thân Tống Hạo cũng không chút động tĩnh, Tô Lai tức giận đẩy anh ra: “A Hạo, anh không nói gì sao?”
“Anh mệt mỏi, em muốn mua gì ký tên anh là được rồi, bất quá….” Thân Tống Hạo quay mặt sang, bình thản nhìn cô ta một cái: “Sau này, mua món gì từ trăm vạn trở lên phải nói qua anh.”
“Tô tiểu thư, đây là kiểu Thu Đông mới nhất năm nay của Cartier, dùng sắc màu ấm pha màu hông bảo thạch, rất hợp với màu da của cô, cô xem thử có thích không?”
Kể từ khi trở lại với Thân Tống Hạo, cô vung tay hào phóng, thường xuyên lui tới những hàng hiệu quốc tế có tiếng, buổi sáng vừa nhận được điện thoại của người bán hàng, nhịn không được liền đi ra ngoài. Quả là bộ trang sức so với bộ bị Văn Tĩnh phá hủy,chạm khắc ưu nhã vẫn xinh đẹp hơn nhiều! Cô vừa nhìn thấy liền yêu thích không buông tay, bởi vì thói quen luôn vung tay hào phóng, vứt bỏ lời nói Thân Tống Hạo ra sau ót, chỉ cao ngạo hỏi: “Quả thật không tệ, bao nhiêu tiền?”
“Tô tiểu thư, cô là khách quý của cửa hiệu chúng tôi, quản lý cố ý dặn dò chúng tôi, chỉ tính cho cô 95% giá tiền…”
“Tôi không cần giảm giá, cô mau báo giá đi.” Tô Lai cầm trong tay trang sức kim cương màu hồng, vuốt ve, cắt lời cô bán hàng.
“Vậy được, Tô tiểu thư, tổng cộng là tám trăm tám mươi tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi.”
Tô Lai nghe báo giá lại, chỉ khẽ mỉm cười, lấy ra một cái thẻ đưa tới: “Gói lại cho tôi!”
Cô bán hàng an cần nhận thẻ mang đi, nhưng chỉ chốc lát đã quay trở lại,lễ phép nói: “Thật ngại, Tô tiểu thư, thẻ của cô bị hạn chế tiền, chỉ có thể xuất ra một trăm vạn, xin cô đổi lại thẻ khác.”
Tô Lai hơi ngẩn người, theo thói quen mở miệng: “Làm sao có thể?” Lời vừa ra khỏi miệng, cô lập tức nhớ tời lời nói Thân Tống Hạo mấy ngày trước, không khỏi lúng túng, nhưng chỉ khoảnh khắc, cô kiêu ngạo nhận lại thẻ,
Thichtruyen.com
đem món đồ trang sức bỏ lại vào hộp đẩy tới trước mặt người bán hàng: “Vừa rồi tôi nhìn lại, thấy viên kim cương này quá nhỏ, tôi không hài lòng, thật ngại.”
Sống lưng thẳng tắp, cô cao ngạo xoay người đi ra ngoài, trên trán không kìm được đổ mồ hôi lạnh. Đều do anh ta, thế nhưng làm cho mình mất hết thể diện!
Một trăm vạn trở lên phải hỏi ý anh, hiện tại cửa hiệu nổi tiếng trang sức nào ***ng vào không khỏi có giá mấy trăm vạn? Tô Lai trong lòng càng nghĩ càng giận, dứt khoát bắt xe đi thẳng tới công ty Thân thị.
*** “Thiếu gia, tra ra được, thiếu phu nhân, Hứa tiểu thư bây giờ đang ở gần chợ.”
“C thành?” Thân Tống Hạo kinh ngạc, hai thành phố cách nhau rất gần, anh cho là cô sẽ đi rất xa,Di●ễn đàn L●ê Quý Đ●ôn.nhưng không ngờ cô lại ở thành phố kế bên gần trong gang tấc.
Ngươi có tận mắt nhìn thấy qua cô ta không?”
“Sợ Hứa tiểu thư phát hiện, nên tôi chỉ đi theo xa xa tới chổ cô ấy ở.”
“Nói cho tôi biết địa chỉ…”
Giọng nói anh nồng nàn giống như ngày mùa thu gió mát, từ khe cửa khép hờ giọng nói loáng thoáng vang ra, Tô Lai đứng ngoài cửa, chỉ cảm thấy cả thân thể tựa như bị đông cứng lại, anh thế nhưng, lại đang tìm Hứa Hoan Nhan.
So với nổi thất vọng khi không mua được đồ trang sức kia, cảm giác thất bại giờ phút này, quả thật bức cô muốn điên rồi.
Người phụ nữ kia đến tột cùng là có ma lực hấp dẫn gì, làm cho anh có thể bận tâm đến thế? Không phải anh đã nói không thương cô ta, trong lòng không hề có cô ta sao?
๖ۣۜThichtruyen.comTại sao sau khi ly hôn lại trăm phương ngàn kế đi tìm cô ta?
“Thiếu gia…. Phu nhân vừa mới phái người đem những món đồ trang sức kia tới, bây giờ xử lý như thế nào?”
Thân Tống Hạo rủ mắt nhìn cái rương cổ xưa màu vàng đựng đồ trang sức trước mặt, cảm thấy chua xót, anh tự tay xoa nhẹ lên, đầu ngón tay hàm chứa dịu dàng, giống như đang vuốt ve khuôn mặt cô: “Cũng bởi vì mấy thứ đồ này, mình đã trách lầm cô ấy, để cho cô ấy bỏ đi, cũng không biết cô ấy chịu bao nhiêu khổ cực…”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đang ở chổ Thành trung thôn, hoàn cảnh rất tệ nhưng tiền thuê phòng lại đắt nhất….”
“Đừng nói nữa…” Giọng nói Thân Tống Hạo khàn khàn, anh khoát khoát tay, đáy mắt tựa hồ có chút đau đớn: “Ngươi trước đi ra ngoài, tôi xử lý gấp vài công việc trong tay, rồi đi C thành.”
Tô Lai lập tức xoay người, chân bước nhẹ cực nhanh tiến vào thang máy, đầu óc cô ta xoay chuyển thật nhanh, mấu chốt là phải đến nơi đó, cô cần phải làm gì đó để ngăn trở Thân Tống Hạo và Hứa Hoan Nhan, nếu là quả thật….Cô không dám nghĩ, chỉ cảm thấy đầu óc rối tung lên, thật không dễ gì có được cuộc sống an nhàn sung sướng, bảo mình chắp tay dâng cho người khác, cô không làm được.
Ra khỏi thang máy, Tô Lai liền đi ra ngoài đường kêu một chiếc xe, cho đến khi xe chạy được một quãng khá xa, tim cô vẫn còn đập cuồng loạn, cố gắng bấm chặt lòng bàn tay, trấn tỉnh mình, tận đáy lòng Tô Lai nói với mình, tuyệt đối không được rối lên, nhất định phải tìm ra kế sách gì đó…..”Tài xế, hôm nay tôi bao xe anh, đi C thành.” Diễn đàn Lê Quý Đôn. Tô Lai ánh mắt sáng lên, lấy từ trong túi ra một xấp tiền đưa cho tài xế, khóe môi cô bất giác cong lên thành nụ cười, nhưng tận sâu trong đáy mắt vẫn có chút lo lắng, Hứa Hoan Nhan, cô đừng có trách tôi, cô tuổi còn trẻ, tương lai rộng mở, mà tôi thì không thể kéo dài hơn nữa, cũng không thể thua, tôi chỉ muốn có một cuộc sống an ổn, đành phải hy sinh cô….
****************** “Hoan Hoan, Hoan Hoan, tôi xem cô không được khỏe lắm, sắc mặt không tốt, buổi chiều cô đừng làm nữa, để tôi thay cho cô.” Giờ nghỉ trưa trong siêu thị, một đồng nghiệp quan hệ ngày thường khá tốt rất nhiệt tình gọi Hứa Hoan Nhan lại, bởi vì cô hay giúp đỡ mọi người, lại chịu khó cần cù, tất cả mọi người đều yêu mến cô, chăm sóc cô nhiều hơn.
Hứa Hoan Nhan suy nghĩ một chút, quả thật hôm nay cô mệt chịu không nổi, vì thế không từ chối, cám ơn đồng nghiệp kia rồi rời khỏi siêu thị, đón xe buýt chuẩn bị về phòng trọ.
Lúc xuống xe, Hoan Nhan cảm giác chân mình sưng phù, bệnh phù này không thấy tốt hơn tí nào, bắp chân cô sưng to giống như một cái bánh bao vậy, Tằng Á Hi mấy lần đề nghị cô nghĩ việc, nhưng cô không chịu, mặc dù cô biết là ý tốt của hắn, nhưng Hứa Hoan Nhan không muốn mắc nợ hắn nhiều hơn nữa.
Hiện tại hắn một lòng với cô, là cô đã không thể trả nổi rồi.
Tô Lai xuống xe, áo khoác lửng màu vàng nhạt, mắt kính màu trà, giày cao gót hơn mười phân bước đi, khoan thai xinh đẹp, cô đứng ở đầu ngõ khắp nơi rác vương vãi, đứng xa xa nhìn thấy người phụ nữ đến gần, túi vải màu đen cùng màu với áo khoác dài, quần thể thao dài rộng, tóc có chút hơi rối, mang đôi giày dây cột màu đen, gương mặt chỉ lớn cỡ bàn tay, vừa trắng lại vừa gầy, Tô Lai khẽ giương cằm, xinh đẹp hướng về phía người kia đang cúi đầu chậm rãi đi tới….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc