Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 72

Tác giả: Minh Châu Hoàn

“Làm sao?” Giọng nói của anh có chút gấp gáp, Hoan Nhan ấn ấn huyệt Thái dương, cảm thấy khá hơn một chút, mới tránh ra khỏi иgự¢ anh đứng ngay ngắn: “Có thể đứng dậy quá nhanh, sao anh lại về sớm vậy?”
“Ừ, công ty không có việc, nên về sớm.” Giọng anh trở lại bình thường nhưng vẫn đỡ cô ngồi xuống ghế salon, rồi lại nghi ngờ nhìn gương mặt trắng bệch của cô: “Em thật sự không có chuyện gì?”
Hoan Nhan lắc đầu: “Không có gì, em đi nấu cơm, anh đi tắm trước….”
“Nhan Nhan, sắc mặt em không tốt, nghỉ ngơi trước, bảo chị Tần làm.” Anh giữ cô lại, giọng nói chắc chắn không cho phép cự tuyệt.
Hoan Nhan ngẩng đầu lẳng lặng quan sát anh, hơn một tháng qua, anh đúng giờ đi làm, mỗi ngày ở nhà với cô, không đi đâu, chỉ thường xuyên ngồi yên lặng, anh có tâm sự, nhưng cô lại giả bộ coi như không biết.
“Được, anh đi tắm đi.” Hoan Nhan nhàn nhạt nói, anh gật đầu quay người đi lên lầu, Hoan Nhan nhìn bóng dáng anh, ở trong lòng suy nghĩ, có lẽ mai cô nên đi tới bệnh viện kiểm tra, có lẽ, chờ đến sinh nhật anh, cô sẽ cho anh một điều ngạc nhiên.
Ngón tay không tự chủ được chạm vào bụng, mấy ngày trước cô cảm thấy buồn nôn, cô đã mang thai lần đầu, đã mất đi một đứa bé, cô hiểu như vậy có nghĩa là gì, nếu trong bụng cô thật sự có đứa nhỏ của anh, như vậy quan hệ của bọn họ sẽ được cải thiện phải không?
Suy nghĩ lúc trước cô muốn dùng biện pháp an toàn, anh có vẻ tức giận, Hoan Nhan giống như có được dũng khí, có lẽ, đứa nhỏ này, chính là phúc tinh của cô, tới cứu vớt mối quan hệ hôn nhân đang chực chờ sụp đổ của bọn họ….
******************
“Dì a, dì thư thả vài bữa nữa, cháu bán được tranh lập tức trả tiền phòng….” Mặc đồng phục làm việc lem luốc, mái tóc dài tùy tiện buộc lại, trên người đầy màu vẽ, Tô Lai đứng ở ngõ nhỏ cầu khẩn… “Ai biết tranh cô vẽ tới ngày tháng năm nào mới có thể bán đi? Bây giờ rất nhiều người muốn thuê phòng, không thể vì cô mà làm ảnh hưởng tới tôi!” Chủ thuê đứng ở trước cửa lớn kêu to, sau đó bảo lão công của mình đi vào ném đồ ra ngoài.
Tô Lai cuống quýt vội bảo vệ lại màu và tranh của mình, bỗng nghe phịch một tiếng có cái gì bị vứt ra ngoài, màu vẽ tung tóe khắp mặt đất, thậm chí còn văng lên mặt cô… cô cắn chặt răng nhìn những bức tranh mình yêu thích bị ném xuống đất, rốt cuộc không nhịn được khóc lên… Khóc một lúc lâu, chủ thuê nhà cầm một ổ khóa, khóa cửa, vali và một số vật dụng bị phá vứt chồng chất ngoài cầu thang, Tô Lai bất lực nhìn xung quanh, rốt cuộc không nhịn được rút điện thoại… Bóng tối bao trùm, không có ánh sao, trên người cô cũng không có nổi 50 đồng, ở cái thành phố này, trừ anh ra, cô còn có thể dựa vào ai?
Lúc điện thoại vang lên, Thân Tống Hạo đang xem ti vi trong phòng khách, Hoan Nhan đang chú tâm gọt táo, một vòng lại một vòng, tạo thành một vòng dài màu đỏ,màu sắc động lòng người… Lấy điện thoại, liếc nhìn số xa lạ, anh hơi chần chừ, bấm phím nghe: “Alo….”
“A Hạo….” Giọng nói Tô Lai hoảng sợ, truyền tới, Hoan Nhan ngừng tay lại, ngẩng đầu nhìn anh, Thân Tống Hạo đứng len che ống nghe đi ra ngoài… Con dao trong tay Hoan Nhan rơi cạch xuống đất, cô nắm chặt quả táo, kinh ngạc nhìn bóng lưng vội vã của anh.
Ngay cả câu giải thích, không…. Ngay cả che dấu tâm trạng khẩn trương cũng không.
Anh không biết, hai người ngồi gần như vậy, giọng nói của người phụ nữ kia cô có nghe được hay không?
Trên ti vi vẫn là nụ cười vui vẻ của những người đang chơi trò chơi, Hoan Nhan nhìn mà lại rơi lệ, cô làm sao? Chẳng lẽ phụ nữ mang thai đều đa sầu đa cảm vậy sao?
Cô lau nước mắt, lại bắt đầu gọt táo, nhưng mà cái vòng tròn thật dài này lại bị đứt,nửa đầu trên bóng loáng, nửa dưới lại xấu xí vặn vẹo, cô dùng sức cắn miếng lớn, cô phải tìm chuyện để làm, nếu không cô sẽ lại suy nghĩ lung tung.
Anh rất nhanh quay trở lại, vẻ mặt nặng nề vừa cầm áo khoác vừa nói với Hoan Nhan: “Nhan Nhan, nhân viên công ty có chuyện, anh phải đi một chuyến, em cứ ngủ sớm, không phải chờ anh.’
MỘt bên nói, một bên đi thẳng ra ngoài, Hoan Nhan đứng lên, đuổi theo: “A Hạo… anh không thể không đi sao?”
Nhân viên gặp chuyện không may, đây là lí do thật sự sao?
“Nhan Nhan, anh không có thời gian giải thích với em, em ngủ trước, chờ anh trở về nói sau.” Bước chân anh không dừng, tiếp tục đi ra bên ngoài, nhưng giọng nói có chút nóng nẩy không kiên nhẫn.
“Anh có trở về không? Tối nay….”
Anh dừng lại, quay người, nhìn gương mặt trắng bệch của cô, hai mắt ửng đổ, Thân Tống Hạo cắn chặt răng gật đầu rồi quay người rời đi…. Hoan Nhan lảo đảo đuổi theo hai bước, những cũng là vịn vào vách tường dừng lại, “Anh sẽ không trở về… Em biết rõ, em biết hết…”
Cô nhẹ nhàng nỉ non, quay người, tắt ti vi, dọn dẹp ở trên bàn và mặt đất, sau đó chậm rãi đi lên lầu, cô ngoan ngoãn tắm, thay áo ngủ mềm mại, tắt đèn, đắp kín chăn, nhắm mắt lại… Ngủ đi, ngủ thi*p đi, cái gì cũng quên hết.
Cô nghĩ cô sẽ khó ngủ nhưng không biết khi con người theo thói quen tự mê hoặc mình, tự lãng quên tổn thương, đại não trống rỗng, sẽ rất dễ dàng điv ào giấc ngủ… Một đêm này, cô ngủ rất say, nhưng lúc sáng tỉnh dậy cảm thấy mặt căng căng khó chịu, vừa sờ áo gối, toàn bộ ướt đẫm.
Bên cạnh không có dấu vết anh trở về, Hoan Nhan chầm chậm rửa mặt, cô ôm ảo tưởng, lúc cô đi xuống anh nhất định sẽ ở bên bàn ăn chờ cô.
Hứa Hoan Nhan khóc cả đêm, cặp mắt có chút sưng, Hoan Nhan dứng ở sau cửa chỉ cảm thấy tim đập mạnh sắp hít thở không nổi, cô rất sợ, rồi lại một lần một lần an ủi mình, anh từ trước tới giờ có thói quen dậy sớm nói không chừng, nói không chừng tối qua anh đã trở về, mà lúc này anh đã rời giường xem báo ở dưới nhà rồi... Hít một hơi thật sâu, cô kéo cửa phòng ngủ, đi qua hành lang chuẩn bị xuống nhà, ánh mắt liếc nhìn phòng khách, chỉ có lách cách của chị Tần nấu ăn ở trong bếp, mùi thơm quẩn quanh chóp mũi, tay nắm lan can của cô lập tức cứng đờ, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan khắp cơ thể, cô vẫn cố bình tĩnh đi xuống, trực tiếp đi vào phòng bếp nhìn thấy chị Tần bê đồ ăn ra.
“Thiếu phu nhân, cô chờ thiếu gia sao?” Chị Tần dọn đồ ăn xong, liếc mắt nhìn ra ngoài phòng khách, thận trọng hỏi.
“Không đợi, chúng ta ăn trước thôi.” Hoan Nhan mở miệng, kéo ghế ngồi xuống, cô không nhanh không chậm cầm cốc sữa uống từng ngụm nhỏ, cảm giác ấm áp khiến cô cảm thấy thoải mái, chợt nhớ tới lúc trước, hai người có khoảng thời gian thật sự vui vẻ, cùng nhau ăn, tan việc anh tới đón cô, ngọt ngào, cô chưa từng quên.
“Thiếu gia về?” Chợt bị âm thanh vui vẻ của chị Tần cắt đứt suy nghĩ, Hoan Nhan khẽ run, quay mặt sang, nhìn thấy anh đi tới, vẻ mặt mỏi mệt, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Cô đặt cốc xuống đứng bên cạnh anh, giúp anh ϲởí áօ vest đưa cho người giúp việc, chậm rãi hỏi: “Chuyện xử lí thế nào? Nhân viên đó không sao chứ?”
Anh nhìn mắt cô cảm thấy kinh ngạc, dọc đường đi anh suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cô sẽ khóc, sẽ náo, hoặc giống như trước lạnh nhạt không để ý tới anh, nếu như vậy thật sự cảm thấy tốt, nhưng bây giờ, một đống lời trong bụng của anh bị nghẹn lại, chỉ có thể gật đầu lành lạnh nói: “Không sao.”
Nhìn anh như vậy, Hoan Nhan mỉm cười, nhưng trong lòng lại bi thương.
“Vậy ăn sáng thôi.” Cô nhẹ nhàng mở miệng: “Chị Tần vừa làm xong, anh mau tới ăn.”
Anh rửa tay, sau đó ngồi đối diện với cô, cô vùi đầu say sưa thưởng thức cháo, vẻ mặt bình thản.
“Em....” Anh mở miệng, lại không biết nói sao, muốn hỏi sao cô lại có thể bình tĩnh vậy, một chút phản ứng cũng không có, tại sao không khóc hỏi anh cả đêm không trở về.
“Sao? À, cháo hôm nay rất ngon, trời nóng, ăn sẽ hạ hỏa.” Hoan Nhan mỉm cười, xoay mặt nhìn chị Tần: “Chị Tần, mang cho A Hạo một bát cháo.”
Vẻ mặt của anh càng tối tăm, chợt đặt mạnh thìa xuống bàn, cầm khăn lau miệng: “Không cần, anh đi làm.”
Chị Tần tiến lùi cũng không phải, nhìn hai người, không dám mở miệng.
“Không cần lấy nữa, chị Tần chị ăn sáng đi.” Thân Tống Hạo lạnh lùng nhìn cô, quay người cầm áo khoác ra khỏi phòng khách.
“Thiếu phu nhân...” Cho đến khi bóng dáng Thân Tống Hạo biến mất chị Tần mới nhìn mặt Hoan Nha, lo lắng gọi.
Cái muỗng trong tay rớt cạch xuống bàn, vẻ mặt Hoan Nhan cứng đờ, lông mĩ rủ xuống, che kín đâu thương: “Ăn no quá... chị Tần, tôi ra ngoài dạo một chút.”
Cô đứng lên cầm túi xách ra ngoài, chị Tần mở miệng, nhưng lại lắc đầu thở dài rồi dọn dẹp bàn, sữa tươi còn chưa uống được một phần tư, làm sao mà no?
Gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Khê xin nghỉ giúp mình, Hoan Nhan đón xe tới bệnh viện.
Cố ý chọn một bệnh viện tư nhân, thời gian vẫn còn sớm người khám chưa nhiều, rất nhanh tới lượt cô, xét nghiệm, ngay sau đó lúc cầm kết quả xét nghiệm, quả nhiên cô đã đoán đúng, trong bụng cô có một bảo bảo.
Hoan Nhan cất kết quả xét nghiệm, trong lòng mơ hồ vui sướng, ông trời đối xử với cô không tệ, cô có một bảo bảo.
An Nhiễm Nhiễm từ quán cà phê ra, thì ở góc đường có một người đàn ông lén lút theo cô, vượt qua đường cái, cô rẽ vào một tiệm trà sữa, hắn cũng đi theo sau, trong tay cầm một cái túi thật giầy, vẻ mặt nịnh hót.
“Tìm được cái gì?” Đây là thám tử mà cô thuê theo dõi Thân Tống Hạo, tìm nàng có nghĩa đã có tin tức hay.
“Đều ở chỗ này, người cô bảo tôi theo dõi tối qua ở cùng một người phụ nữ khác, cả đêm không về nhà!”
“Anh nói gì!” An Nhiễm Nhiễm ngơ ngẩn, đoạt lấy túi đen trước mặt, một vài tấm hình dù không rõ mặt nhưng cũng nhận rõ là xe Thân Tống Hạo, mà người phụ nữ trong иgự¢ anh ta không phải Hứa Hoan Nhan.
“Mình thật không ngờ cô ta lại bị vứt bỏ nhanh như vậy!” An Nhiễm Nhiễm lẩm bẩm mở miệng, quay mặt nhìn người đàn ông kia nói: “Anh làm rất tốt, tiếp tục điều tra, cẩn thận không bị phát hiện, người này không dễ chọc, tra rõ người phụ nữ đó là ai.”
An Nhiễm Nhiễm cảm thấy trong lòng vui sướng, lấy điện thoại bấm số Duy An: “Alo, Duy An anh tới chỗ em đi, mua quà cho anh rể, em ở quán trà sữa Đài Bắc chờ anh.”
Cúp máy, cô cầm một li trà sữa đi ra ngoài, quay mặt nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi, đi vào, sau đó lúc đi ra trên tay cầm bao thuốc.
An Nhiễm Nhiễm đi tới xe mà Duy An mua cho cô, từ trong đó lấy ra những điếu thuốc kia, thay vào vỏ rồi xuống đường chờ anh, lúc nhìn thấy bóng dáng anh, cô suýt chút nữa rơi lệ.
Ngày hôm qua cô tăng lượng thuốc gấp đôi, nếu tiếp tục như vậy, chỉ cần Duy An dừng thuốc ba ngày, anh sẽ phát tác.
Mà khi đó, cưỡng chế cai nghiện.... Cũng không có hiệu quả, từ lúc cô ở cạnh anh cho tới giờ, gần một năm, từng chút từng chút khiến anh trầm mê, lòng dạ cô thật ác, thật sự ác độc.
Anh xuống xe, một đôi chân thon dài bước ra, ánh nắng vàng chiếu lên mái tóc anh khiến gương mặt tỏa sáng, nụ cười ấm áp, áo sơ mi quần jean, nhìn rất khỏe mạnh, đơn thần, nhưng cô tự tay, phá hủy đi vận mệnh của anh.
An Nhiễm Nhiễm chợt muốn khóc, nhưng khi anh tới trước mặt, cô cố nặn ra nụ cười rất khó coi, anh vỗ vỗ đầu cô, sờ mặt cô, không e dè hôn một cái: “Nha đầu ngốc, đây là vẻ mặt gì?”
Kề vai bên nhau giống như một đôi tình nhân cuồng nhiệt, An Nhiễm nhiễm lặng yên tựa vào иgự¢ anh, đi theo anh.
Nếu như có thể, chị em không ૮ɦếƭ, nếu em còn là cô bé An Nhiễm Nhiễm mười bảy tuổi vui vẻ hạnh phúc không lo lắng, em nhất định sẽ ở cạnh anh, nhất quyết không rời, em sẽ yêu thương anh, tuyệt đối không tổn thương anh... Nhưng tất cả chỉ là nếu như, Duy An, Duy An... nếu em ૮ɦếƭ đi, anh có tha thứ cho em?
Không, vĩnh viễn đừng tha thứ cho em, em là một người con gái xấu xa độc ác, nên xuống địa ngục.
***********
Hoan Nhan nghĩ tối anh sẽ không về nhưng ngoài ý muốn, anh buổi tối dù rất muộn nhưng cũng về nhà, mỗi một lần anh về, cô cũng đã “ngủ thi*p đi”
Anh đi nhẹ nhàng, cẩn thận lên giường, sợ đánh thức cô, Hoan Nhan cười lạnh, không muốn suy nghĩ nhiều.
Anh biết chính cô vẫn bình tĩnhđi làm, anh biết cô mỗi tối ngủ sớm, sống có quy luật, nhưng anh không biết mỗi đêm khi nằm cạnh anh, cô chưa bao giờ nhắm mắt lại, anh không biết, mỗi một ngày rời giường thì gối đầu rớt rất nhiều tóc, anh không biết cô mỗi ngày soi gương nhìn bản thân lại phát hiện mình thật tiều tụy, già đi, cô thường mất hồn, không đói bụng, nhưng vì thai nhi nên cô miễn cưỡng ăn một số đồ ăn trước mặt anh sau đó quay lưng đi sẽ ở trên bồn ói đến trời đất u ám.
Trong lòng anh bây giờ đều là người khác, bằng không tại sao cô gầy gò, tiều tụy, anh không nhận ra?
Không ngủ được, cũng không dám lật người, chỉ sợ kinh động anh, để khiến những gì cô che dấu bị phơi bày.
Điện thoại chợt rung lên, Hoan Nhan lập tức cầm điện thoại nhẹ nhàng xuống giường, anh bỗng nhúc nhích, nhưng hô hấp vẫn đều đặn, hiển nhiên cực kì mệt mỏi, Hoan Nhan đi chân không tới ban công, khuya khoắt như vậy, ai tìm cô?
Tin nhắn? Hoan Nhan sửng sốt, mở tin nhắn, chỉ một lúc sao trên màn hình hiện lên vài tấm ảnh không rõ ràng nhưng cũng không khó nhận ra.
Người đàn ông đang ngủ say đó hình dáng rất giống chồng cô, mà người phụ nữ đó không thấy rõ mặt, chỉ thấy phần lưng trắng nõn, tóc dài quăn, xõa trên giường.... Khóe môi Hoan Nhan run rẩy, cộp một tiếng cô gập điện thoại lại, ánh mắt khi*p sợ, đợi đến khi cô phản ứng kịp thì thấy tay mình đang siết chặt cành hoa hồng, gai đâm xuyên qua tay cô, một giọt máu thắm ướt rơi trên mặt đất... Cô từng bước từng bước lùi về sau, người kia đã tới tận cửa khiêu khích.
HoanNhan không ngốc, cô biết lúc anh ở ngoài, cô không phải là quan trọng nhất, người quan trọng nhất của anh là ai, rất dễ nhận ra, cô chỉ là kẻ thất bại.
Lại mê muội không khống chế được, mở điện thoại sững sờ nhìn hình ảnh kia, lúc anh và cô ta đi bên nhau, mi tâm giãn ra, nụ cười rạng rỡ, như vậy.... Hoan Nhan chợt lóe lên suy nghĩ, Tô Lai! Cô nghĩ tới cái tên này, toàn bộ hơi sức cũng không còn. Cô xóa tấm ảnh, nhưng vết thương trong lòng thì sao, Hoan Nhan biết, cô vĩnh viễn không quên được.
“Em ở đây làm gì? Nửa đêmkhông ngủ ra ngoài....” Giọng nói của anh ở phía sau vang lên, Hoan Nhan tắt điện thoại chậm rãi mở miệng: “Vừa nãy óc điện thoại, hóa ra người ta nhắn nhầm, gửi hình ảnh chồng cô ta và cô ta thân mật tới máy của em.”
“Hả?” Lông mày anh nhướng lên, cảm thấy kinh ngạc: “Đưa anh nhìn một chút....”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay