Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 59

Tác giả: Minh Châu Hoàn

“Vậy em có tin tưởng tôi không?” Anh không hề để ý, tiếp tục ép hỏi.
Hoan Nhan lau nước mắt, lo lắng nói: “Mau, anh phi phi ba lượt mới được, nếu không sẽ linh nghiệm!”
“Vậy em hãy cười một cái.” Anh không buông cô ra, chỉ cảm thấy vui vẻ vì giờ phút này cô đang lo lắng cho anh.
“Thân Tống Hạo!” Cô sẽ bị anh làm cho tức khóc, anh nghĩ thầm, nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt của cô, khóe miệng nhếch lên, ngoan ngoãn nghe lời phi phi ba lần.
Cô lúc này mới thở phào một hơi, sau đó hung hăng lườm anh: “Anh lần sau còn nói lung tung, đừng hi vọng tôi để ý anh!”
“Tôi sai rồi… Nhan Nhan, em cười một cái cho anh xem.” Tay anh xấu xa dán sát vào hông cô luồn lên ***, miệng vẫn còn làm nũng.
Hoan Nhan dở khóc dở cười, thừa biết anh nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, không có cách nào khác là nhếch miệng, mỉm cười.
Lúc cô ngẩng đầu nở nụ cười, anh chợt cúi đầu, hôn lên môi cô, đã bao lâu? Ba tháng, bọn họ ngay cả nắm tay cũng không có, chứ đừng nói là hôn.
Muốn đẩy anh ra, ghét bỏ môi anh còn có mùi vị và dấu vết của cô gái khác, nhưng nụ hôn này lại triền miên như vậy, khiến cô không có sức lực đẩy ra… Nhưng anh chỉ lướt nhẹ rồi dừng lại, chỉ hôn một chút rồi khe khẽ đẩy cô ra, lúc kéo dãn khoảng cách, anh nhìn thấy trong ánh mắt cô có sự say mê và mất mát, nụ cười của anh càng thêm rạng rỡ, thật sự là rất mê người.
Hoan Nhan nhìn anh ngây người.
“Nhan Nhan đừng li hôn được không?” Anh đưa tay, lau nhẹ vệt nước đọng trên môi cô, động tác này khiến cho cô nhớ tới nụ hôn tiêu chuẩn của anh trong hôn lễ, gương mặt ửng hồng… Cô không trả lời, quay mặt sang chỗ khác, đổi chủ đề: “Nên về nhà rồi, Mễ Dương ở nhà một mình chắc sẽ sợ.”
Anh mím môi, rõ ràng nhận ra sự lo lắng và sợ hãi của cô, không sao,anh nhất định sẽ buộc cô lại bên người, khiến cô không thể nói ra hai từ li hôn này nữa.
Lúc xe lái đến đầu hẻm, trời đã chập tối, Hoan Nhan lo lắng Mễ Dương sẽ hoảng sợ, dù sao cô bé mới chỉ là mười tám tuổi, trông chừng một cỗ thi thể sao lại không suy nghĩ lung tung?
“Tôi có chuyện còn chưa nói với anh….” Hoan Nhan thận trọng mở miệng.
“Em nói.” Anh dắt tay cô, nhìn cô lảo đảo bước trong con ngõ đen kịt, liền lôi cô ra phí sau, dắt đi.
“Trước khi qua đời, mẹ kế nhờ tôi chăm sóc Mễ Dương, tôi đã đồng ý….” Cô ngập ngừng, ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cao to của anh, có một cảm giác an tâm, nỗi sợ khi đi trong bóng tối cũng vơi đi.
“Em đã đồng y, vậy tất nhiên là phải chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Anh trầm giọng trả lời, không cự tuyệt.
“Tôi muốn Mễ Dương đến nhà chúng ta, tôi đồng ý với mẹ kế sẽ trông nom em gái, Mễ Dương còn nhỏ, có nhiều thói quen xấu, tôi cũng muốn giúp em ấy sửa đổi…”
Cô nói uyển chuyển, tránh Thân Tống Hạo sinh ra cảm giác chán ghét Mễ Dương.
Bước chân anh hơi ngừng lại, xoay mặt nhìn cô cười: “Nha đầu em có phải hay không tiền trảm hậu tấu rồi hả?”
Hoan Nhan lúng túng mỉm cười: “Vậy có được không?”
“Nếu là em gái em, một đứa trẻ mười mấy tuổi, vậy cũng không sao, cứ ở thôi.” Anh vuốt tóc cô, tiếp tục dẵn cô đi về phía trước.
Hai người mới đi được mấy bước, chợt phòng ngủ lao ra một bóng dáng nho nhỏ màu trắng… Mễ Dương mặt một chiếc váy ngủ không tay, mái tóc quăn dài rối tung vọt ra khóc lớn: “Chị, anh rể… em rất sợ…. huuu huuuu em….”
Hoan Nhan còn chưa kịp phản ứng, Hứa Mễ Dương đã nhào vào *** anh, gắt gao ôm anh khóc rống lên…. Cảm giác bàn tay đang nắm tay mình buông ra, Hoan Nhan sững sờ không thể hiểu rõ tình hình hiện tại, Mễ Dương trên danh nghĩa là em gái cô, nhưng lại không nhào vào lòng cô lại chui vào trong *** anh rể chưa từng gặp mặt?
Ánh đèn chiếu theo, Hoan Nhan thậm chí có chút ngạc nhiên mái tóc Mễ Dương lại biến thành màu đen, trên mặt cũng không trang điểm đậm… giống như một cô bé gái nhỏ gầy gò yếu ớt, nằm trong *** Thân Tống Hạo nghẹn ngào, tư góc độ cô nhìn sang, giống như là họ đã từng quen biết, rồi lại không biết phải nói sao.
Cô kinh ngạc tiến lên một bước, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lặng băng, Thân Tống Hạo không có đẩy Mễ Dương ra, ngược lại vỗ vai còn nhẹ giọng an ủi, ánh mắt anh có chút lạ, Hoan Nhan chưa bao giờ thấy vẻ dịu dạng này của anh… “Mễ Dương….” Cô lớn tiếng gọi, cô sợ, sợ đột nhiên biến thành người ngoài cuộc, vô cùng sợ!
Thân Tống Hạo nghe tiếng gọi này, bỗng nhiên thanh tỉnh, lập tức đẩy cô gái đang khóc trong *** ra, anh nghiêng mặt khẽ ho hai tiếng : “Đây chính là Mễ Dương à!”
Vừa cười vừa nhìn Hoan Nhan, nhẹ nhàng nói: “Quả nhiên là đứa nhỏ, sợ hãi quá nên khóc.”
Xoay người trong nháy mắt, Mễ Dương chợt hướng về phía Thân Tống Hạo cười rực rỡ, bên má mang theo giọt nước mắt thật khiến người khác động lòng, Mễ Dương điềm đạm mở miệng, thanh âm say lòng người: "Anh rể, anh thật tốt! Mễ Dương thích anh. . . . . ."
Ánh trăng chiếu trên *** cô lung linh mê người, Thân Tống Hạo cố gắng trấn tĩnh hồi lâu, mới nhắc nhở mình đừng nhìn theo bóng dáng ấy, đó là Mễ Dương, Hứa Mễ Dương, em gái của vợ của anh, một cô em gái không có liên hệ máu mủ, nhưng anh trên danh nghĩa vẫn là anh rể.
Rõ ràng một chút cũng không giống, thậm chí còn không giống với lần đầu gặp Hứa Hoan Nhan, nếu nói là Hoan Nhan có hai phần giống, mà Mễ Dương căn bản ngay cả nửa phần cũng không giống.
Nhưng cái ôm mạnh mẽ vừa rồi, rồi mái tóc quăn dài màu đen, cùng khuôn mặt tái nhợt như một tờ giấy, hình như lại hơi giống!
Anh giơ tay, hung hăng bấu tay mình một cái, cảm giác đau đớn mãnh liệt như vậy, khiến cho anh tỉnh táo lại, anh đang suy nghĩ lung tung cái gì? Không phải nói muốn cứu vãn tấm lòng của Nhan Nhan sao, không phải nói muốn hảo hảo duy trì cuộc hôn nhân này sao?
Chẳng qua đó chỉ là cảm giác, nhưng lại khiến cho tinh thần anh hoảng hốt, anh thật không dám tưởng tượng, nếu là Tô Lai. . . . . . Không! Anh nắm chặt lòng bàn tay, nhẹ nhàng lắc đầu, gió thu thổi qua, thân thể anh run lên, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm xuống.
Sau khi thay quần dài xong, lúc đi ra, chẳng qua là một cô bé bình thường, thế nhưng điều đó lại khiến anh thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ thứ lo lắng đang tràn ngập đáy lòng lập tức tản ra.
"Đi thôi." Thân Tống Hạo trực tiếp đi tới bên cạnh Hứa Hoan Nhan, nắm tay của cô, cô xoay người một cái, thế nhưng anh lại cố chấp nắm chặt;"Trời tối, để anh dắt em."
"Chị, anh rể, hai người thật dính lấy nhau." Mễ Dương có chút hâm mộ mở miệng, lúc nhìn Thân Tống Hạo trong con ngươi sáng chói khác thường.
Hoan Nhan chỉ cười nhạt một cái, liền đi ra ngoài, lòng bàn tay của anh hết sức ấm áp, nắm tay cô hết sức dịu dàng.
Làm cho Hứa Hoan Nhan thậm chí sinh ra ảo giác, mới vừa rồi lúc anh ôm Mễ Dương đáy mắt rất dịu dàng, nhất định là cô nhìn sai lầm rồi.
Nghĩ như vậy, ngón tay đã không tự chủ được cùng anh quấn quít lấy nhau, anh cúi đầu nhìn cô cười một tiếng, những ngón tay thon dài cùng cô hết sức chặt chẽ ở chung một chỗ, nắm chặt không buông.
Hứa Mễ Dương kéo chặt áo sơ mi, nhẹ nhàng cúi thấp cằm, cắn cắn môi dưới, con ngươi ở trong hốc mắt khẽ di chuyển, ánh mắt lạnh lùng rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt, môi cô hài hước giương lên, tiểu thú trong cơ thể lập tức thức tỉnh. . . . ."Ai nha. . . . . ." Vốn là không khí an tĩnh, chợt bị một tiếng đau của Mễ Dương cắt đứt, "Chị. . . . . . dạ dày em thật là đau. . . . . ." Mễ Dương gập người ôm lấy bụng, cô từ nhỏ kiêng ăn mà Hoàng Thư Quyên lại dung túng, vẫn luôn có bệnh bao tử, Hoan Nhan cũng biết.
"Thế nào, có phải vừa rồi mặc quá ít áo hay không, bị lạnh rồi?" Hoan Nhan lập tức lo lắng vịn cô ân cần hỏi han.
"Em cũng không biết. . . . . . Chính là đau lợi hại. . . . . . Chị. . . . . ." Mễ Dương sắc mặt tái nhợt dọa người, nắm chặt cánh tay của Hoan Nhan ngồi chồm hổm trên mặt đất không đứng nổi lên. . . . . ."Kiên trì một chút, Mễ Dương, lập tức ngồi lên trên xe . . . . . A Hạo, anh tới giúp một tay đỡ Mễ Dương đi, nhanh lên một chút. . . . . ." Hoan Nhan vừa dùng sức muốn đem Mễ Dương đỡ dậy, vừa vô cùng lo lắng gọi Thân Tống Hạo.
"Không có chuyện gì, chị, anh rể, em có thể nhịn được. . . . . ." Mễ Dương nhìn thấy Thân Tống Hạo đứng bất động, cuống quít mở miệng, cố gắng muốn đứng lên, nhưng chỉ cần động một chút, lập tức lại ai u một tiếng cúi xuống . . . . . ."Vậy phải làm sao bây giờ à? Trong nhà có thuốc không Mễ Dương?" Hoan Nhan nhanh chóng tìm quanh, nhìn em gái đau quá lợi hại làm cô không khỏi khẩn trương.
"Trong nhà thuốc. . . . . . Đã sớm hết sạch, em đây mấy lần đau bụng, đều là cố gắng chịu đựng . . . . ." Giọng nói của Mễ Dương thật yếu ớt, nhưng lỗ tai đang dựng đứng lên nhạy bén muốn nghe thấy tiếng của Thân Tống Hạo. . . ."Lên xe trước đi, tôi đưa cô đi bệnh viện!" Thân Tống Hạo nhẹ nhàng mở miệng, như có điều gì suy nghĩ nhìn Hứa Mễ Dương đang ngồi chồm hổm trên mặt đất: "Hoan Nhan, để anh cõng cô ấy."
"Ừ, A Hạo anh nhanh lên qua đây!" Hoan Nhan một lòng lo lắng Mễ Dương đau khó chịu, cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại Mễ Dương nghe lời này lập tức ngẩng đầu lên, dùng sức lắc đầu: "Không được, chị. . . . . . Tự em đi, em có thể làm được. . . . . ."
Vừa nói xong cũng đã quật cường đứng lên, chỉ là vừa dịch một bước chân, liền đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng. . . . . ."Bây giờ không phải là lúc để em gắng gượng, đừng có trẻ con như thế!" Thân Tống Hạo đưa tay vịn cô, trầm trầm mở miệng: "Đi lên, tôi cõng cô, Nhan Nhan, em đỡ cô ấy xuống."
"Chị. . . . . ." Mễ Dương trên mặt tỏ vẻ đã làm khó, nhưng tay cũng đã nhẹ nhàng khoác lên cổ Thân Tống Hạo. . ."Nhanh lên một chút, để cho anh ấy cõng em lên xe trước, em xem em đau. . . . . ." Hoan Nhan ở phía sau nâng Mễ Dương lên, Thân Tống Hạo liền vững vàng cõng Hứa Mễ Dương lên.
Khi thân thể hai người dán vào nhau, Thân Tống Hạo lập tức nhạy cảm cảm giác được cô gái trẻ tuổi này trổ mã vô cùng tốt, mà cô ta lại to gan đến mức ngay cả áo lót cũng không mặc.
Trong ***g *** của anh tràn ra một tiếng cười nhạt, không khỏi cảm thấy tất cả có chút kỳ quặc.
Trong con hẻm tối đen như mực, chỉ thấy điện thoại trong tay Hứa Hoan Nhan phát một chút ánh sáng yếu ớt, cô lảo đảo đi theo phía sau hai người, ánh mắt dần chua xót, cô hình như còn chưa được anh cõng lần nào, không khí, trong lúc nhất thời yên ắng lại có chút trầm muộn. . . . . ."Khá hơn chút nào chưa?" Hoan Nhan nhìn Mễ Dương một mực yên lặng không lên tiếng nhẹ giọng hỏi.
Hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Thân Tống Hạo, cô không còn hơi sức dán sát mặt ở trên lưng Thân Tống Hạo, nhắm mắt lại nỉ non: "Chị, em không còn hơi sức nói chuyện. . . . . ."
"Vậy thì không nói nữa, nhanh đến trên xe rồi." Hoan Nhan nhìn cô khó chịu, cảm giác không thích mới xông lên từ dưới đáy lòng cũng đi theo thu lại.
Nhanh chóng đến đầu hẻm, Mễ Dương chợt dính vào bên tai Thân Tống Hạo nhẹ nhàng hỏi: "Anh rể. . . . . . anh cũng từng cõng qua chị như vậy sao?"
Trong miệng phả ra khí nóng bên tai anh, anh chỉ khẽ run lên một chút, lập tức khôi phục lại tỉnh táo: "Dĩ nhiên, chị em không quen đi giày cao gót, anh cũng thường phải cõng cô ấy."
Hoan Nhan có chút kinh ngạc, không tại sao anh phải nói dối Mễ Dương, nhưng cô cũng không nói lời nào, cúi đầu yên lặng đi về phía trước.
"Chị thật hạnh phúc, anh rể tốt như vậy, làm vợ anh thật sự là quá hạnh phúc!" Mễ Dương lại nhẹ nhàng mở miệng, trong miệng không che giấu được hâm mộ.
"Chị thật hạnh phúc, anh rể tốt như vậy, làm vợ của anh thật sự là quá hạnh phúc!" Mễ Dương lại nhẹ nhàng mở miệng, trong miệng không che giấu được hâm mộ.
Đi đến chỗ đỗ xe, anh lập tức đặt cô xuống, đi mở cửa xe, "Tiểu nha đầu, em đang suy nghĩ lung tung cái gì?" Anh chỉ cười tùy tiện nói một câu, khởi động xe.
"Anh rể em là nói thật !" Cô lại nũng nịu mở miệng, ánh mắt nhìn theo bóng dáng anh tuấn kia.
"Nhanh lên xe thôi." Hoan Nhan nhẹ nhàng mở miệng, mở cửa xe đỡ cô đi lên, nhìn sắc mặt cô tựa hồ khá hơn một chút, lại hỏi: "Có phải đỡ một chút rồi không? Còn muốn đi bệnh viện không?"
"Không cần đi, em cảm thấy tốt hơn nhiều, trở về uống một ít thuốc bao tử là tốt rồi." Mễ Dương hào hứng lắc đầu một cái, lưng dựa vào thành ghế, ngón tay di nhẹ trên tấm thảm bọc ghế, sự hư vinh từ dưới đáy lòng càng phát ra mạnh mẽ, từ giờ trở đi, cô Hứa Mễ Dương cũng coi như là một phần tử của xã hội thượng lưu đi!
Hơi hơi nghiêng mặt, liền nhìn thấy gò má không trang điểm của Hứa Hoan Nhan, chỉ là có chút nhan sắc, cũng không phải là xinh đẹp động lòng người, nhiều lắm là thanh tú đáng yêu, Hứa Mễ Dương cũng không đần, từ trên người Hoan Nhan cô cũng nhạy nhạy bén hiểu được sở thích của Thân Tống Hạo, cũng không phải cô từ trước đến giờ đều thích trang điểm đậm, vì vậy cô trở về liền đem tóc giả bỏ xuống, trên mặt trang điểm cũng tẩy sạch, quả nhiên, người đàn ông nào mà không có những ý nghĩ mập mờ?
Từ dưới đáy lòng Mễ Dương cười lạnh, cô cũng không phải là có ý với Thân Tống Hạo, chỉ là đi theo mẹ đi tới Hứa gia tám năm, từ trước đến giờ ở nhà cô vô pháp vô thiên, chưa bao giờ đem Hứa Hoan Nhan vào mắt, Hứa Hoan Nhan có, cô nhất định phải có, cô không có, cô cũng muốn dùng trăm phương pháp để đoạt được, trừ bỏ bản lĩnh thi đậu đại học của Hứa Hoan Nhan cô thật sự không làm được.
Mà bây giờ, cô ta lại có một cuộc sống sung túc như vậy, cô lại càng không thoải mái, chỉ là muốn làm cho hạnh phúc của cô ta có thêm một chút màu đen mà thôi.
"Anh rể. . . . . ." Mễ Dương nhẹ nhàng mở miệng, phá vỡ sự trầm muộn trong xe.
Hoan Nhan quay mặt nhìn cô, một khuôn mặt không trang điểm sạch sẽ, thoạt nhìn còn có chút trẻ con, coi như là thế nào đi nữa, thì có bao nhiêu ý xấu đây?
Nhưng cô lại quên mất, Mễ Dương từ lúc mười sáu tuổi đã cùng nam sinh lêu lổng ở cùng nhau, cô trước đó còn phải đưa nó đi ***! Tâm tư của cô ta, có thể sử dụng tâm tư của một cô gái mười bảy mười tám tuổi để cân nhắc sao? Không thể!
"Thế nào?" Thân Tống Hạo cũng không quay đầu lại, thật thấp mở miệng nói.
"Anh rốt yêu thích điểm nào ở chị gái, hai người làm thế nào mà quen biết nhau, nói cho em biết đi?" Mễ Dương mở miệng tán gẫu cùng Thân Tống Hạo, tựa hồ bọn họ đã quen biết từ rất lâu.
"Mễ Dương, em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng làm loạn nữa." Còn không đợi Thân Tống Hạo mở miệng, Hoan Nhan cũng đã đem lời nói của cô cắt đứt, có chút không vui .
Cô hỏi như vậy, không phải rõ ràng để khiến cho cô lúng túng sao? Người trong lòng Thân Tống Hạo căn bản không phải cô.
"Điểm nào cũng thích, nếu là tính khí của cô ấy không quá quật cường thì càng hoàn mỹ." Một bên anh đang lái xe thế nhưng lại quay lại nhìn Hứa Hoan Nhan một cái, đối diện với ánh mắt sững sờ của cô, khoé miệng bên trái của anh giương lên, cô nhìn thấy nụ cười lưu mang thật lâu rồi chưa được nhìn thấy . . . Hoan Nhan cúi đầu thật thấp, cũng là không tự chủ được nhếch môi lên: điểm nào cũng thích, thật sự là như vậy sao?
"Anh rể!" Mễ Dương trẻ con chu miệng lên, đang ngồi trên ghế nhưng cô nhoài người dán tới sau lưng Thân Tống Hạo mở miệng: "Anh rể, vậy anh có thích Mễ Dương không?"
Thân Tống Hạo cười nhạo một tiếng, cất giọng nói: "Anh thích em làm cái gì, để cho về sau bạn trai em thích đi!"
"Em mới không tìm bạn trai, bây giờ đàn ông mỗi một người đều có những cái không tốt, em muốn tìm một người anh tuấn như anh rể!" Vẻ mặt si mê của Mễ Dương làm cho Thân Tống Hạo nở nụ cười. . . . Hoan Nhan không lên tiếng, ánh mắt ảm đạm xuyên thấu qua ánh sáng nhìn Mễ Dương, cô cười hiền hoà, không có chút gian ác, nói ra những lời này làm cho người khác nghe không thoải mái, nhưng lại không thể mở miệng trách cứ cô, nghe thấy nụ cười sảng khoái của Thân Tống Hạo, cô chỉ cảm thấy trong lòng từng trận mệt mỏi, quay mặt sang, không muốn nhìn hai người đang nói chuyện vui vẻ, giữa cô và Thân Tống Hạo, hình như chưa bao giờ vui vẻ như vậy, giữa bọn họ, luôn nói rất ít, trừ cãi vả. . . . . . Thân Tống Hạo cũng không tiếp lời, cũng vừa vặn lúc này xe đã lái vào cửa chính, một bên anh dừng xe tử vừa lên tiếng nói: "Đến rồi, xuống xe thôi."
Mễ Dương chu miệng nhỏ, tuy có chút không tình nguyện, nhưng ánh mắt lại lập tức bị căn biệt thự xinh đẹp tinh xảo hấp dẫn, mở cửa xe nhảy xuống, mặt cô hâm mộ nhìn chung quanh, "Chị, chị thật hạnh phúc, đây là lần đầu tiên em thấy một căn nhà lớn như vậy, lại xinh đẹp như vậy!"
"Anh rể, anh thật có tiền!" Mễ Dương dí dỏm lè lưỡi, rồi khuôn mặt nhỏ lại sụp xuống: "Anh rể, em thật sự có thể ở đây sao?"
"Dĩ nhiên." Thân Tống Hạo đi tới kéo tay Hứa Hoan Nhan mở miệng cười nói.
"Quá tốt á..., em muốn đi chọn phòng!" Mễ Dương giống như một đứa bé vui mừng chạy vào trong biệt thự . . . Thân Tống Hạo đảo mắt một cái, cũng là thấy vẻ mặt không vui của Hứa Hoan Nhan, anh xoay người, ôm bả vai cô: "Nhan Nhan, Mễ Dương vào ở đây, em cũng không định vẫn ở riêng phòng với anh đấy chứ? Chuyển về phòng ở được không?" Lời nói của anh rất khẩn thiết, ánh mắt sáng quắc, hoàn toàn không thấy sự cợt nhả phóng túng thường ngày . . .Có lúc anh thật tốt, đối tốt với cô, rồi lại thu lại chút tâm tư ấy, anh thật sự muốn cùng cô tiếp tục cuộc hôn nhân thương mại này sao?
Chỉ là. . . . . . Cô đã quyết ly hôn làm sao lại đổi ý? Cô không dám bảo đảm, cuộc sống sau này cứ như vậy bình an hạnh phúc mà trôi qua không . . . . . Nhưng là, cô một chút cũng không muốn để cho Mễ Dương biết, cô và Thân Tống Hạo là thuỷ hoả bất dung, hơn nữa lại ở riêng, cô sợ thấy sự giễu cợt trong ánh mắt của Mễ Dương, cô ta từ trước đến giờ luôn cho rằng hơn cô, lần này nếu thật sự để cô ta phát hiện cái gì, không chừng sẽ cay nghiệt cười nhạo cô. . . . . . Nghĩ tới đây, cô hít thật sâu, rồi lại thở dài một cái, cô thật là khó chịu, tại sao da mặt mình luôn mỏng, cô cũng không phải là đang sống vì người khác?
"Anh ngủ trên giường, tôi ngủ trên sofa." Hoan Nhan thật thấp mở miệng, đẩy anh ra đi vào biệt thự đi tới.
Thân Tống Hạo khóe môi nhếch lên, "Vợ à, em sợ anh sao?"
Anh mấy bước đuổi theo, cánh tay dài duỗi một cái đã kéo chặt hông của cô, thân thể mỏng manh lập tức dán vào trong *** của anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc