Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 51

Tác giả: Minh Châu Hoàn

“Nhưng chị là phu nhân của Tổng giám đốc Thân thị mà, sao vẫn làm công việc này, lại còn bị người ta ức hiếp nữa!”
“Tôi thích công việc này, không nghĩ sẽ từ bỏ!” Hứa Hoan Nhan trầm ngâm hồi lâu, sau cùng vẫn trả lời uyển chuyển. Hạ Tiểu Khê không hiểu ồ một tiếng, lại hâm mộ nhìn trang phục trên người Hứa Hoan Nhan: “Hứa Hoan Nhan, Thân thiếu đối đãi với chị thật tốt nha, xem y phục trên người chị kìa, toàn là hàng hiệu cao cấp Zegna sản xuất số lượng hạn chế, nội cái áo sơ mi này thôi cũng mấy vạn khối, mặc như vầy ra ngoài cũng không ai dám khinh bỉ.
Hứa Hoan Nhan ngẩn ngơ, cô cố gắng chọn cho mình y phục đơn giản nhất, như thế nào lại không nghĩ tới, cô và anh ta ở chung một nhà, có thể nói khiêm tốn sao?
Cô không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười chăm chú bắt đầu công việc, làm việc trong bầu không khí đè nén, đều là những cô gái trẻ tuổi chỉ khoảng hơn hai mươi, không khỏi bất mản và ganh tỵ. Hứa Hoan Nhan d9ay71 lòng cười khổ, xem ra đi làm cũng đừng mong được không thể yên tỉnh.
Tới giờ ăn cơm buổi trưa không có ai gọi cô đi cùng, Hứa Hoan Nhan vì muốn đánh cho xong tài liệu nên cũng không muốn đi, đến lúc làm xong cô mới đi ra ngoài. Mọi người tán gẫu với nhau khí thế hoành tráng, nhưng đối với cô lại bài xích và kháng cự.
Công ty nằm trong nội thành, cô chợt nhớ lúc nhỏ gia đình cô sống ở khu vực mặt sau trước đây của nội thành. Lúc nhỏ cô thích nhất ăn kem ở tiệm tạp hóa của ông Vương, một đồng xu được một ly kem lớn, đủ màu sắc, hương vị ngon miệng, không biết bây giờ cửa hàng tạp hóa nhỏ đó còn tồn tại hay không.
Theo thói quen bàn chân tự động hướng nơi đó đi đến, cô từ trên đường phố to lớn xuyên qua đường tắt, đều bước đi tới.
Khu vực đó mặc dù cũ kỹ đổ nát, nhưng những cụ già ở ven đường bộ dáng vẫn vậy, dưới gốc cây may đôi giày thêu cho đứa bé bà cụ tuy có khác, nhưng vẫn hiền lành như xưa, kéo mũi đứa bé một cái, đoán chừng năm xưa có rất nhiều đứa bé tinh nghịch…Hứa Hoan Nhan cảm thấy giờ phút này, giống như chiếc máy thời gian đem cô trở về tuổi thơ.
Sau đó dời nhà đi, cô vẫn chưa từng trở lại nơi này, mặc dù nhà ông cụ nhà kế bên không phải xa, nhưng rồi mệt mỏi với lại cuộc sống không tự do, làm cho cô quên mất còn một nơi như ở đây.
Cô lặng lẽ đi, ánh mặt trời len lỏi qua kẽ lá rải đầy trên mặt đất, chợt thấy trong lòng yên tỉnh vui vẻ, giống như quá khứ bị tổn thương cũng biến mất, cái gọi là tình yêu, bất quá giống như vật ngoài thân.
“Tiểu Hoan Nhan?” Chợt nghe giọng nói xa xôi mà thân mật, Hứa Hoan Nhan ngẩng đầu, đôi mắt sáng bừng lên, kia là nhà cửa sắt bán tạp hóa, máy làm kem ly dán hoa lửa xinh đẹp, còn có.. một người yên tỉnh đứng ngay đó.
“Vương lão đầu? A…ông Vương!” Hứa Hoan Nhan xin lỗi, lập tức sửa lại cách gọi, cười cười đi đến.
“Con và mẹ con dáng dấp giống hệt nhau, vừa nhìn ta đã nhận ra con!” Ông cụ Vương rất vui vẻ khi nhìn thấy người hàng xóm trước kia, cười híp mắt nói.
Hứa Hoan Nhan vừa nghe những lời này, khóe mắt chua xót, cố nặn ra chút ý cười: “Ông Vương, con muốn một ly kem thật lạnh.”
Hứa Hoan Nhan lấy ra tiền xu, đem bỏ vào chổ hộp đựng tiền, vẫn là mùi vị quen thuộc như cũ, mang theo tuổi thơ biến mất, nhớ lại Hứa Hoan Nhan thấy khóe mắt chua xót, ông cụ nói liên miên những chuyện khi cô còn bé, làm cho Hứa Hoan nghe rồi muốn khóc….Khi con còn bé ta dẫn con đi đến một chỗ, nơi đó không xa cũng không lớn, vừa đủ cho hai người mặc dù ta nhỏ bé như cây khoai tây, nhưng có rất nhiều bí mật…Ta thích trồng hoa, con cũng đến xem cây hoa hồng ta trồng nay cao gần bằng mái hiên…. “Con gái, sao con lại khóc?” Ông cụ hiền lành hốt hoảng lấy khăn tay đưa tới, lại tự trách mình nói sao để cho Hứa Hoan Nhan khóc.
Hứa Hoan Nhan tự đáy lòng không thốt ra được tiếng nào, thất thần lau đi nước mắt, kem lạnh tràn đầy ly, xoáy hình xoắn ốc tuyệt đẹp, cô cúi đầu cầm muỗng múc một miếng lớn, không ngờ ăn kem nuốt luôn cả nước mắt, trừ tuổi thơ, tuổi thanh xuân của cô cũng chẳng ngọt ngào gì!
“Một ly kem lạnh mùi dâu tây!” Một giọng nam nhẹ nhàng truyền đến, Hứa Hoan Nhan theo bản năng quay mặt sang, lần đầu tiên nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi, anh ta đi xe ô tô, một chân để trên mặt đất, một tay để trên tay lái, một tay kéo áo sơ mi T’shirt lên tùy tiện lau mồ hôi trên mặt, tuổi còn trẻ không lo âu, trên mặt toát lên vẻ yêu đời , giữa trưa đứng bóng ánh mặt trời xuyên qua chạc cây rơi xuống mặt anh ta mơ hồ vài vệt lốm đốm, cũng không ngăn cản được ý cười trong đáy mắt anh ta, tinh thần phấn chấn so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn.
Hứa Hoan Nhan ngây người nhìn, ly kem cầm trong tay, bời vì bàn tay nóng rực đã làm kem tan chảy từ từ, phía ngoài mặt ly ngưng kết nhiều giọt nước, giống như nước mắt.
“Nha, tôi cũng muốn một ly giống ly trong tay cô vậy.” Thanh niên tuổi trẻ vừa mở miệng, hướng Hứa Hoan Nhan cười một tiếng, lộ ra hai hàm răng trắng sáng, từ trong ví móc ra tờ một trăm nguyên đưa tới.
“Người trẻ tuổi, chỉ cần một đồng xu bỏ vào trong hộp là được rồi.” Ông cụ vừa đeo mắt kính xem sổ sách, vừa chậm rãi nói.
“Tôi không có tiền lẻ, ông hãy thối lại tiền cho tôi.” Người con trai nhíu mày, bởi vì đang khát nước, nên giọng nói hắn mơ hồ khàn khàn.
“Ông ơi, con sẽ trả tiền dùm cho cậu ấy, ông không cần thối lại tiền nữa đâu ạ.” Hứa Hoan Nhan cười cười, từ trong túi lấy ra đồng xu, bỏ vào trong hộp, cô quay sang nhìn hắn cười nói: “Cậu, mau tới lấy kem đi!”
Thật lâu sau này, cậu đã từng nghĩ, nếu năm đó trong quá trình đua xe bị tụt lại phía sau, bởi vì mệt mỏi lại khát nước, từ ngã tư đường phóng tới chổ khu thành nội cũ kỹ hầu như không ai nhớ tới, không mua kem ly, không gặp phải cô, cũng không bám theo cô…cuộc đời cậu sẽ là dạng gì?
Có lẽ, sẽ không như vậy rực rỡ mà quanh co, lòng chua xót và hạnh phúc.
“Cậu sao lại đi theo tôi?” Cô chợt dừng bước, xoay người, cằm khẽ nâng lên, vẻ mặt nghiêm nghị không thể cợt nhã, Tằng Á Hi ngẩn ra, tựa hồ bí mật bị người nhìn thấy, lúng túng, cả khuôn mặt đỏ bừng, cậu co quắp nắm thắng xe, cúi đầu không dám nhìn cô….Khuôn mặt trắng noãn, phơi mặt dưới ánh mặt trời như vậy mà vẫn không đen sao Mới đầu mùa hè mà sao hắn như là than đá.
Cô cũng không đợi hắn trả lời, trợn mắt nhìn hắn một cái, xoay người tính đi.
“Này!” Tằng Á Hi thế nhưng to gan mở miệng, một trận gió thổi qua, bóng dáng rực rỡ hơi lay động, cô dừng lại, xoay người, an tĩnh nhìn hắn, đôi mắt đen tựa như bảo thạch rạng rỡ phát sáng.
“Cô tên là gì? Hôm khác tôi trả lại tiền cho cô.” Tuổi trẻ ngông cuồng, cảm thấy thích cô gái này, muốn đến gần làm quen lại cố ý làm ra vẻ như không có gì, chính là dáng vẻ trẻ con của hắn giờ phút này giống cái gì? Trên mặt viết không thèm để ý chút nào, kỳ thực nhịp tim như sắp đứt hơi đến nơi.
Liếc một cái cô nhìn thấu hắn rụt rè cùng lúng túng, nội tâm dần buông lỏng, cũng chỉ là thanh niên còn trẻ tuổi, như thế nào muốn làm người xấu trêu chọc hắn.
Đầu nóng lên, cô thế nhưng lại bật thốt lên: “Được rồi, tôi tên Hứa Hoan Nhan, cậu không cần phải trả tiền lại cho tôi, lần sau nếu gặp mặt, mời tôi ăn kem Haagen-Dazs.”
Cô dí dỏm cười, trong ký ức của cô, kem Haagen-Dazs quà thật cực kỳ đắt tiền!
“Dĩ nhiên là được.” Cậu trai trẻ kích động không kềm chế được, lâng lâng, Hứa Hoan Nhan nhìn hắn cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người tiếp tục đi về phía trước… “Hứa Hoan Nhan, Hứa Hoan Nhan…” Cậu không đuổi theo, chỉ dừng xe ô tô lại, cố hết sức quơ múa cánh tay, hướng về bóng dáng cô kêu lớn lên: “Tên tôi là Tằng Á Hi, tằng dật là Tằng, Á châu là Á, Khang Hi là Hi, cô nhớ rõ chưa?”
Hứa Hoan Nhan bật cười, bước chân bước nhanh hơn, cô giơ cánh tay cao lên quá vai, làm một động tác ký hiệu OK, đầu cũng không quay lại, quẹo vào một hẻm nhỏ kế bên.
Nếu cô biết sau này sẽ phát sinh ra cái gì, cô nhất định quay trở lại mùa hè năm đó, nhất định sẽ không đi tới khu phố kia, quen biết người tên Tằng Á Hi, nhất định…Tằng Á Hi sửng sốt hồi lâu, giống như điên rồi lái xe thật nhanh, gió thổi phồng áo sơ mi T’shirt giống như cánh buồm căng gió chuẩn bị ra khơi, đầu đầy mồ hôi, nhưng tinh thần kích động vô cùng, đến khi chạy xe tới ngoại thành mới dừng lại đậu xe một bên, mặt trời mùa hè rực rỡ như quả cầu lửa, cậu nằm vật xuống trên thảm cỏ xanh biếc, gối đầu lên hai cánh tay nhìn lên bầu trời, mây trắng bồng bềnh, trắng như mặt của cô.
Cậu năm nay hai mươi mốt tuổi, giây phút này mới biết chớm yêu.
****Hứa Hoan Nhan đi xuống phía dưới lầu, bước chân chợt khựng lại, cô lấy khăn giấy ra lau trán đang đổ mồ hôi hột, theo bản năng muốn tránh đi, cảm giác sợ sệt chỉ thoáng qua một giây, sau đó cô liền cất bước hướng về đại sảnh.
“Thân phu nhân, lại đi nơi hổn tạp nào rồi?” Anh dựa vào cạnh xe, đeo mắt kính che khuất hơn nửa gương mặt, chỉ thấy lời nói cay nghiệt thốt ra.
“Đi ăn cơm, tiện chổ nào thì đi chổ đó.” Hứa Hoan Nhan mỉm cười, không kiêu không tự ti.
“Trời nóng như vậy, cô thật có nhã hứng.” Anh nói không nóng không lạnh, môi mím chặt hơn, cằm hơi vênh ra một chút.
Hứa Hoan Nhan mỉm cười một tiếng, chóp mũi rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hai má hồng lên dưới tiết trời nóng nực, cô nhìn anh một cái: “Trời nóng như vậy, Thân tổng sao không ở công ty hưởng không khí mát lạnh, lại cố ý chạy tới đây chế nhạo tôi, anh thật có nhã hứng!”
“Được rồi, bây giờ tôi phải vào làm, buổi tối gặp lại.” Cô vẫy vẫy tay với anh cười rạng rỡ một tiếng, bước chân nhẹ nhàng hướng tới thang máy.
Anh không đuổi theo nhưng Hứa Hoan Nhan nhạy cảm biết anh nhất định sắp nổi nóng rồi, cái người này không bao giờ để mình chịu thua thiệt, lần này không có thời gian để cãi lại, nhất định buồn bực đến ૮ɦếƭ! Tâm tình cô thật vui vẻ.
Tinh thần cô phấn chấn cả buổi chiều, đến giờ về mọi người ở công ty về hết, cô mới chầm chậm thu dọn bàn làm việc rồi mới đi ra ngoài, thật không muốn trở về, không muốn thấy sắc mặt khó coi của người đàn ông kia, dáng vẻ như muốn dọa người, mỗi ngày đều chực chờ bùng nổ.
Cả biệt thự im lặng cực kỳ, Hứa Hoan Nhan nghi ngờ nhìn bốn phía, kỳ quái, mọi ngày vào lúc này, các người hầu đều đang bận rộn làm việc, trong vườn hoa, trên sân cỏ, trong phòng khách, bận rộn không ngừng mới đúng, sao bây giờ, tất cả mọi người đi đâu rồi?
Cô đi vào phòng khách, người kia đang nghiêng chân ngồi trong phòng khách lướt net, Hứa Hoan Nhan ngó vào nhà bếp, an tĩnh cực kỳ, chị Tần cũng không thấy đâu.
“Cô trở về thật sớm.” Anh giễu cợt nhìn cô, ngón tay thon dài vẫn tiếp tục động tác nhấp chuột.
“Anh vẫn sớm hơn.” Cô để túi xách xuống , chuẩn bị lên lầu tắm rửa.
“Tôi đói bụng.” Anh chợt mở miệng, tựa vào trên ghế salon, hất cằm nhìn cô.
“Chị Tẩu không ở đây sao?”
“Ừ hử.”
“Anh có thể ra ngoài ăn mà.” Cô tiếp tục lên lầu, cũng không quay đầu lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc