Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 45

Tác giả: Minh Châu Hoàn

"Kỳ chấn, chúng ta đi xem một chút đi, An Khả ૮ɦếƭ rồi."
Trong thanh âm của Thân Tống Hạo cũng không thể nghe ra có bao nhiêu thương cảm, càng nhiều hơn là sự lạnh lùng oán giận, một bên anh vừa tháo chiếc nơ vừa chạy ra ngoài, lạnh lùng nghiêng đầu phân phó cho những người bên cạnh: "Chuyện mới vừa rồi, thông báo cho tất cả các hãng truyền thông, ai dám để lộ ra một chút tin tức, chính là muốn đối đầu cùng Thân thị!"
"vâng thưa thiếu gia." Lập tức đã có người đi các nơi vừa đấm vừa xoa, thi hành mệnh lệnh, Thân Tống Hạo hít một cái thật sâu, mở cửa xe, nhìn thấy bọn Kỳ Chấn và Trần Nhị cũng tới đây, khởi động xe chạy thẳng tới nhà trọ của An Khả.
An nhiễm bị những vệ sĩ kia thô lỗ đuổi đi, lại không chút nào nương tay ném vào ven đường, trên người cô đều là những vết thương do giãy giụa mà tạo thành, máu ứ lại, rất đau đớn, nhưng giờ phút này, cô bất lực ngồi dưới đất, cặp mắt trống rỗng nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ, ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.
Người đàn ông kia vẫn coi như không có chuyện gì hôn người phụ nữ kia, mà trên khuôn mặt của người phụ nữ kia cũng là tràn đầy sự hạnh phúc làm cho cặp mắt cô đau nhói.
Tại sao, tại sao chị gái cô không thể làm cô dâu hạnh phúc kia? Chị gái có cái gì kém cô ta chứ? Chị gái tại sao phải không cam tâm như vậy?
Cô cảm thấy mình cố chấp vô cùng, giống như bị chui vào một cái ngõ cụt, bây giờ trên đời này cô không còn người thân, không còn ai để có thể dựa dẫm, tất cả oán hận của mình cũng bị cô cố chấp trút xuống đầu của cô gái tên là Hứa Hoan Nhan.
Mặc dù cô không có năng lực để có thể phá huỷ hạnh phúc của cô ta, nhưng cô tin chắc rằng, những chuyện cô vừa mới làm cũng đủ để khiến cô ta và người đàn ông kia xuất hiện một khoảng cách vô hình, không cần phải gấp gáp.
An Nhiễm chống hai chân mềm yếu đứng lên, trên khuôn mặt thanh tú, cố chấp đã sớm phủ kín một sự âm trầm, tàn nhẫn không phù hợp với tuổi.
Cô ta quý trọng thứ gì thì An Nhiễm cô sẽ ςướק đi cái đó từ trong tay của cô ta.
********** cự tuyệt lời mời của Gia gia muốn cô về ở trong biệt viện, cô biết hiện tại mình không có cách nào đối mặt với sự quan tâm của gia gia. Cự tuyệt Văn Tĩnh và Kaka, cô trực tiếp trở về nhà trọ.
Gia gia sai lái xe đưa cô đến căn hộ chung cư kia, cô xuống xe, đợi tài xế đi xong, mới phát hiện hai chân mềm nhũn không còn một chút hơi sức .
Một mình ngồi ở phòng trang điểm của khách sạn ngẩn người cả một buổi chiều, hiện tại đã là buổi tối.
Hứa Hoan Nhan cảm thấy trong lòng khó chịu, khó chịu muốn khóc nhưng lại không khóc nổi.
Bất kể thế nào, đây cũng là hôn lễ đầu tiên trong đời cô, mặc dù trong lòng cô không cảm thấy thập toàn thập mỹ, nhưng cũng là một ước mơ nho nhỏ mang theo sự vui sướng của cô.
Chỉ là hiện tại, sau buổi hôn lễ, giống như những bọt xà phòng đầy màu sắc, bị một chút ngoài ý muốn, chọc thủng, biến thành những dấu vết không thể nắm bắt được.
Cô mở cửa nhà trọ ra, chạy thẳng tới trước tủ rược, cô không nhận được những loại R*ợ*u quý này, chỉ nhìn nhãn mà vơ bừa lấy một chai R*ợ*u mạnh, xoay người đi thẳng ra phòng khách, ánh mắt lại rơi vào một gói TL đặt trên bàn.
Khói có thể tiêu sầu sao? Anh yêu thích không buông tay như vậy, những lúc phiền muộn liền rút một cây, những lúc vui vẻ cũng rút một cây, làm cho một ý tưởng chợt nảy sinh trong đầu cô.
Lấy được TL và hộp quẹt, ôm chai R*ợ*u cô chạy thẳng tới ban công, đem cửa kính khổng lồ mở ra, đây là một cái ban công lộ thiên có diện tích không nhỏ.
Cô thoải mái ngồi trên ghế sa lon, đem nắp chai R*ợ*u mở ra, mùi R*ợ*u trong nháy mắt tràn ngập ở trong không khí, làm cô có cảm giác mình thật sự bị say rồi.
Không, cô là cần phải say mèm, say không biết trời đất là gì, làm cho trái tim nhỏ trong ***g *** đang khó chịu cũng muốn nhảy ra ngoài.
Thứ R*ợ*u lạnh như băng trực tiếp rót vào trong bụng, người không có chút tửu lượng nào như cô lập tức cảm thấy dạ dày bị thiêu đốt đến khó chịu, Hứa Hoan Nhan ho khan mấy tiếng, đem chai R*ợ*u buông xuống, nhắm hai mắt lại, tựa vào trên ghế sa lon, cảm thấy trên mặt ẩm ướt một mảnh, đưa tay sờ, thì ra là rơi lệ. . . . . . Cô không muốn phải suy nghĩ, không muốn mình giống như một kẻ điên suy nghĩ lung tung, lập tức lấy ra một ***, vụng về đốt, cô nóng lòng hung hăng hút một hơi, ngay lập tức bị sặc mà ho kịch liệt, hơi khói nồng đậm bao trùm lấy phổi làm cho cô khó chịu trào cả nước mắt ra. . . . . ."Tên lừa gạt, tất cả đều là lừa gạt!" Hứa Hoan Nhan lập tức nhảy dựng lên, cô nhắm mắt lại nhào tới lan can của ban công, cơn gió mùa hè mơn man thổi qua má, đem nước mắt của cô thổi khô đi, cô lại ôm chai R*ợ*u tu lấy vài ngụm, cảm thấy đầu óc bắt đầu mơ màng, tựa hồ những chuyện kia cũng không còn rõ ràng như vậy, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. . . . . Gió mát thổi bên tai, cô cười nhẹ nhàng, trong miệng vô thưc lung tung ngâm nga một bài hát: "Nếu tất cả đã kết thúc, xin dùng sự trầm mặc để quá khứ mãi qua đi. . . . Nếu còn chuyện gì em chưa rõ, thì xin anh hãy im lặng, yêu là sự cuồng si, thì ra anh vẫn ở nơi đây. . . . . ."
Nước mắt trong nháy mắt ào ào tuôn rơi, cô không biết vì sao mình lại hát bài hát này, đây là bài hát mà cô cùng Tống Gia Minh đều rất yêu thích, cô cố gắng học nó để hát cho anh ta nghe. . . ."Tại sao các người đều muốn bắt nạt tôi, không một ai đối xử tốt với tôi?" Thân thể cô vô lực trượt xuống, đúng lúc sắp rơi xuống sàn nhà thì lại bị một cánh tay đưa ra ôm chặt lấy. . . . . ."Em uống R*ợ*u sao Hứa Hoan Nhan?" Một âm thanh dễ nghe mà nhẹ nhàng truyền đến, Hứa Hoan Nhan vô lực mở to hai mắt, cảm thấy trước mắt ௱ôЛƓ lung một mảnh, cô xem thể nhìn rõ xem người trước mặt mình rốt cuộc là ai, chỉ là vô tri giác nhẹ nhàng nỉ non: "Tống Gia Minh, tại sao anh lại phản bội tôi. . . . . ."
Cánh tay đang ôm lấy cô bỗng cứng lại, trong mắt là sự không vui: "Hứa Hoan Nhan, tỉnh lại cho tôi, là tôi, Thân Tống Hạo!"
"Thân Tống Hạo là ai?" Cô cười hì hì dùng sức đẩy anh ra, hai tay lung tung đánh vào ***g *** của anh: "Đàn ông đều rất xấu xa, Tống Gia Minh cũng thế, còn có một tên đàn ông khốn kiếp nữa, tôi không nên, tôi không nên động lòng, tôi không nên thích anh ta. . . . . . Anh ta có rất nhiều phụ nữ, nhiều như vậy. . . . . ."
Cô vừa cười, vừa lớn tiếng khóc. . . . . . Thân Tống Hạo đang ôm thân thể của cô lập tức cứng đờ, anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ trong *** say không còn biết gì, cô khóc thương tâm như vậy, liều mạng như vậy, nhưng thật ra là vì cô…… cô thích anh.
Cô vừa cười, vừa lớn tiếng khóc. . . . . . Thân Tống Hạo đang ôm thân thể của cô lập tức cứng đờ, anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ trong *** say không còn biết gì, cô khóc thương tâm như vậy, liều mạng như vậy, nhưng thật ra là vì cô…… cô thích anh.
Anh hơi đẩy cô ra một chút, ở dưới ánh trăng nhìn rõ khuôn mặt cô, cô khóc làm phấn trang điểm bị nhoè nhoẹt hết không xinh đẹp chút nào, anh trầm giọng hỏi khẽ: "Hứa Hoan Nhan, em có biết em đang nói gì không?"
Lúc anh mở miệng, trong giọng điệu mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt, làm cho cô thanh tỉnh một chút, chỉ là nước mắt tràn mi, mơ hồ nhìn cái gì cũng không rõ, khuông mặt anh tuấn kia trùng điệp thành không biết bao nhiêu tầng, không thấy rõ hình dáng.
Cô vươn tay, men say làm cho cô thêm lớn mật.
Đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào trên mặt của anh, ánh mắt của cô trợn to, đuôi mắt hơi rủ xuống, xem ra rất nhu nhược và vô tội, cô nhẹ nhàng nỉ non, ngón tay rơi vào trên sống mũi cao ráo của anh nhẹ nhàng vuốt ve: "Anh là ai?"
Anh thở dài một hơi, "Là anh, người đàn ông hư hỏng trong miệng em."
"Anh không phải" cô lắc đầu, cười, nước mắt văng khắp nơi: "Anh không phải là anh ấy, nếu như ngươi là anh ấy, làm sao lại cho phép tôi nói là thích anh ấy chứ?"
"Tại sao?"
"Anh ấy đã nói qua, không thích phụ nữ dây dưa, không thích phụ nữ động lòng, nhưng tôi lại là một trong số những người phụ nữ đó." Cô thật sự có cảm giác rất uất ức, ngừng miệng.
"Em uống say rồi, nhớ lộn, anh thật sự rất thích em cũng thích anh." Thanh âm của anh khàn khàn, vòng tay siết chặt lấy cô, đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại.
"Anh không phải là anh ấy, làm sao anh biết anh ấy đã nói như thế?" Cô lấy mu bàn tay chùi chùi đôi mắt đẫm lệ, cảm thấy trong óc thật choáng váng, giống như rơi vào trong mây mù, cố gắng muốn nhìn rõ cái người đàn ông có thanh âm này dịu dàng này là người nào, nhưng mà lại như bị ngăn lại bởi một tầng sa mỏng, nhìn mãi không ra.
Anh cười khẽ, trên khuôn mặt là sự dịu dàng hiếm thấy.
Anh giơ tay lên, đem giọt nước mắt sắp nhỏ xuống ở cằm cô lau đi, đầu ngón tay lại tiếp tụ lưu luyến trên làn da mềm mại của cô, bỗng nhiên trượt đến vết sẹo nhỏ, sức lực càng thêm nhu hòa, yêu thương mà vuốt ve.
"Tôi là bằng hữu tốt nhất của anh ấy, anh ấy cái gì cũng nói cho tôi biết." Trong đầu anh nổi lên ý xấu nổi lên, muốn thừa dịp cô say R*ợ*u moi ra những lời nói ẩn sâu trong lòng của cô.
"Thật sự?" Cô trợn to hai mắt, bộ dạng ngây ngốc xem ra thật là đáng yêu.
Anh gật đầu, vô cùng thành khẩn .
"Như vậy, như vậy anh ấy có nói qua với anh . . . ." Cô nhăn nhó ngượng ngùng hỏi, uống R*ợ*u vào khiến cho cô chỉ muốn nhào tới trên giường lớn ngủ một giấc, nhưng vẫn nỗ lực chống đỡ để muốn biết nhiều hơn.
"Nói về em, có đúng hay không?" Anh cười nhẹ ra tiếng, cô thật sụ là say hỏng rồi, anh nếu là người bạn tốt kia, có thể như vậy mập mờ ôm vợ của bạn tốt sao?
"Ừ." Cô gắng sức mà gật đầu, hai mắt sáng chói vô cùng nhưng lại nhìn lại không rõ anh.
"Anh ấy có nói qua về em, anh ấy nói em là cô gái tốt, anh ấy nói anh ấy thật ra là nguyện ý cùng em ở một chỗ, nguyện ý cùng em bắt đầu một đoạn cuộc sống mới." Thanh âm của Thân Tống Hạo dừng lại, một câu nói này, thực sự là ý tưởng từ đáy lòng của anh sao? Quên mất Tô Lai, cùng với một cô gái vừa mới vì anh mà đánh mất mạng sống của mình để bình thản mà bắt đầu một cuộc sống mới. . . .
"Anh không biết rồi, anh ấy không thích tôi, trong lòng anh ấy chỉ có một người phụ nữ tên là Tô Lai." Hứa Hoan Nhan trầm giọng cười cười, đôi tay anh cũng tự nhiên siết chặt lại.
Thân Tống Hạo nhất thời không biết nói gì, những ngón tay đang siết lấy eo cô cứng ngắc lại.
Cái tên đó là một vết thương của anh, anh đã quyết định phải quên đi giống nhưu cắt bỏ một khối thịt bị rữa nát.
"Cô ấy đã là quá khứ, mà em chính là tương lai của anh." Anh khàn khàn giọng mở miệng, cố ý muốn làm cho mình tỉnh táo lại.
Cái đêm ở California, anh ở sát vách phòng bọn họ, âm thanh Hoan ** rõ ràng truyền đến, vách tường cũng không ngăn được, cửa sổ lại là môi giới.
Anh lăn qua lộn lại, đem tất cả chăn cũng đè ở trên đầu, gối đầu co lên khiến anh cơ hồ hít thở không thông, nhưng âm thanh của Tô Lai lại vẫn rõ ràng như vậy, rõ ràng rất vui vẻ.
Bọn họ *** như vậy, mỗi ban đêm đều làm, mỗi sáng sớm anh đều bị thứ âm thanh đó đánh thức. Tiếng cột giường và vách tường va chạm kịch liệt như vậy, ngay cả anh cũng mơ hồ cảm nhận được sự rung động. Âm thanh cao triều khiến người nghe mất hồn, nhưng khi lọt vào trong tai của anh lại như là sự đùa cợt chế giễu, đó chính là sự thị uy của Dennis Lâm.
Anh đã nghĩ tới việc rời đi, nghĩ tới ở khách sạn, lúc tới anh cũng muốn như vậy nhưng Tô Lai nhất định không chịu.
Ban ngày Dennis Lâm bận rộn chuẩn bị hôn lễ, chuẩn bị cho thiên đường của bọn họ, anh đi tới chỗ nào cũng giây dưa với cô, bọn họ hôn hít, ôm, nắm tay, như là một đôi sam cứ quấn lấy nhau.
Anh mê muội chìm đắm trong sự vui vẻ, Tô Lai mê luyến, chỉ cần Dennis Lâm xoay người trong nháy mắt, anh lập tức ôm chặt lấy Tô Lai, đem bốn cánh môi dán lên nhau giấy lên sự ***.
Nếu ban ngày Tô Lai là thiên sứ, thì buổi tối cô ta chính là ma quỷ, cô ta buổi tối sẽ không đến gần anh, buổi tối cô ta cần chính là Dennis Lâm, nhưng cô ta lại bá đạo như ậy muốn anh phải ở bên cạnh cô ta, ở sát vách nghe tiếng cô ta cũng người đàn ông khác ***.
Anh da mặt dày cũng không thể chịu được mà rời đi, trong đáy lòng tuôn ra sự ghen ghét.
Anh nhớ rõ, ngày đó Dennis Lâm lái xe rời đi, Tô Lai lập tức đi đến phòng của anh, anh lạnh nhạt liếc cô ta một cái, nhưng không nhìn lâu, lập tức lại yên lặng làm chuyện của mình coi cô ta như là không khí, nhưng khi quay người lại, lại thấy cô ta đang cởi bỏ y phục của mình, từng cái từng cái một.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chói mắt chiếu lên thân thể xinh đẹp kia.
Tờ báo trong tay anh bị bỏ rơi xuống đất, sợ ngây người nhìn Tô Lai lần đầu tiên chủ động to gan như vậy.
Nước mắt của cô ta chảy xuống không ngừng lại được, rồi lại cố chấp cười với anh: "A Hạo, mỗi buổi tối anh đều nghe thấy tiếng em và Dennis Lâm ***, rốt cuộc thì trong lòng anh cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt anh trắng bệch, gắt gao cắn răng, tức giận xông *** đầu, xoay người lại không muốn nhìn cô ta nữa: "Tô Lai, mời đi ra ngoài, em sắp phải kết hôn!"
"Dĩ nhiên, em đương nhiên là muốn kết hôn ." Cô ta thấp giọng cười, cũng đem thứ cuối cùng trên người bỏ đi, bước tới trước mặt của anh, Thân Tống Hạo cảm thấy toàn thân bắt đầu run rẩy, mùi của cô ta nhàn nhạt lượn quanh chóp mũi của anh, làm cho anh cơ hồ không khống chế được muốn đem cô ta hung hăng đè ở phía dưới.
"Anh nhất định là rất khó chịu. . . . ." Cô ta cười cười, đi vòng qua trước người của anh, đem đầu của anh ôm vào trong ***, cánh môi màu hồng lượn lờ cắn vành tai của anh, nhẹ nhàng thổi khí rồi lẩm bẩm: "Có phải anh cứng đến nỗi căn bản không ngủ được?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc