Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 43

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Thân Tống Hạo im lặng, không tiếng động ngồi trên ghế sofa, ***, anh không để ý tới bất kì cái gì, anh lúc này không phải tức giận cô bỏ trốn, cũng không phải vì người phụ nữ kia, anh cưới cô không phải là vì thích cô, mà vì ông nội thích cô, mà anh vừa lúc, muốn cho cô gái cao ngạo kia nhìn thấy, muốn gỡ lại một ván.
Nghiêng người gạt tàn thuốc, anh vỗ vỗ tay, lấy điện thoại di động, Thân thiếu anh đường đường là người thừa kế duy nhất của Thân thị, từ nhỏ ngậm thìa vàng mà lớn lên, thuận buồm xuôi gió, chẳng lẽ không thể giải quyết được một cô gái nho nhỏ?
"Tới viện an dưỡng An Khang kiểm tra xem một người tên là Hứa Hướng Cảnh còn ở đấy không."
"Dạ, thiếu gia." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói kính cẩn, anh cúp điện thoại, đứng dậy xoay người, một tay nhét vào trong túi quần, lười biếng cao ngạo, đi về phía cửa, đợi đến khi sắp bước ra cửa, Thân Tống Hạo chợt đá mạnh vào bình hoa, mất khống chế nóng nảy rống to: "Shit! Hứa Hoan Nha, đừng để tôi bắt được cô!"
Bình hoa chất lượng thật tốt, đầu tiên là quay trong trên mặt thảm vài vòng sau đó mới ***ng vào tường vỡ thành mảnh vụn ở dưới đất, trông rất buồn cười giống như là tâm tình bất định của một người đàn ông nào đó, bỗng nhiên vui vẻ rồi tức giận.
Kì quái, anh rõ ràng không thích người khác, rõ ràng trong lòng tâm tâm niệm niệm đều là Tô Lai, tại sao lại phải để ý tới thái độ của cô? Tội gì mà phải vì cô không để ý tới mình mà tức giận như vậy?
Anh cũng không rõ, bởi vì từ đầu anh đã không nghĩ quá nhiều về vấn đề này, người đàn ông kiêu căng tự đại không ai bì nổi này, cho tới bây giờ vẫn không biết cái cô gái cố chấp kiên cường kia giống như một hạt mầm, từ lâu đã lặng lẽ nảy mầm cắm rễ trong lòng anh.
Lái xe không mục đích, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, trời vừa rạng sáng, lúc cô đi chắc cũng khoảng mười hai giờ, hơn nửa đêm cô gái này không sợ bị ςướק tiền ςướק sắc sao! Nhưng với bộ dạng nghèo nàn của cô thì người nào thèm ςướק? Diện mạo xấu như thế ai mà thèm?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng vẫn không khống chế được nhìn màn hình điện thoại di động.
Điện thoại di động lại thật sự vang lên, anh lập tức bắt máy: "................"
"Thiếu gia, viện dưỡng lão An Khang vẫn bình thường, người ngài cần tìm cũng vẫn ở đấy."
Thân Tống Hạo nhíu mày, một tay vịn tay lái, cố kiềm nến, nhưng lại không khống chế được gầm lớn: "Bây giờ, lập tức tìm Hứa Hoan Nhan trở về!"
"Dạ, dạ thiếu gia." Thanh âm vâng vâng dạ dạ khiến người ta phiền lòng, Thân Tống Hạo cúp điện thoại, gọi cho Kì Chấn: "Kì Chấn, Hứa Hoan Nhan có gọi điện cho Văn Tĩnh?"
Mới vừa chợp mắt, Kì Chấn lại bị gọi tỉnh, tức giận cắn răng: "Thân thiếu, hơn nửa đêm, Hoan Nhan sao lại gọi điện cho Văn Tĩnh?"
Cô ấy không tới chỗ Văn Tĩnh thì đi đâu? Thân Tống Hạo lập tức cắn chặt hàm răng, vẻ mặt vô cùng dữ tợn: "Cô ấy còn có người bạn thân nào khác?"
Kì Chấn gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút nói: "Chỉ có Ka Ka."
"Cô ta ở đâu!" Người nào đó ở đầu dây bên kia gần như phát điên.
Kì Chấn yên lặng bò xuống giường trốn ra phong khách, thấy Văn Tĩnh sắp tỉnh, cô nếu như bị đánh thức, anh nhất định sẽ không xong!
"Hình như là hát ở một Pub trên đường Tê Hà thì phải?" Kì Chấn không chắc chắn lắm mở miệng.
Tút tút, đầu dây bên kia đã ngắt điện thoại, Kì Chấn sững sờ nhìn điện thoại di động, lẩm bẩm: "Làm gì, Hứa Hoan Nhan chẳng lẽ đào hôn? Thôi đi, cười ૮ɦếƭ người...."
Đường Tê Hà, Pub lớn nhất! Thân Tống Hạo nổi giận đùng đùng lái xe giống như hỏa tiễn chạy thẳng tới đường Tê Hà. Cô sao lại còn có bạn đi hát ở Pub?
Tiếng đàn ghi ta đinh tai nhức óc, Ka Ka mặc một chiếc quần ngắn màu đen, gương mặt xinh đẹp được che lại, chất giọng khàn khàn hát Rock &Roll lại rất hợp, trong sàn nhảy mọi người đang H**g phấn, giống như người điên đung đưa theo tiếng nhạc, trong không khí tràn ngập mê hoặc, Hoan Nhan ôm túi xách ở trong góc, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô gái đang hát trên sân khấu, thật xui xẻo hôm nay Ka Ka làm đêm.... Lúc đầu Hoan Nhan định cầm chìa khóa về phòng trọ trước, nhưng con đường đó khá vắng, trị an lại không tốt, Ka Ka không an tâm, cố ý để cô ở dưới sân khấu chờ, nhưng bây giờ Hoan Nhan bị tiếng nhạc làm cho sắp phát điên rồi... Hoan Nhan che lỗ tai tò mò quan sát những người đàn ông và phụ nữ ở xung quanh, họ giống như bị lọt vào một ảo ảnh khác, một cô gái thậm chí la hét sảng khoái từng chút từng chút cởi bỏ quần áo, Hoan Nhan đưa mắt nhìn bốn phía, thấy mọi người xung quanh đều có những hành động quái gỡ, cô dùng sức lắc đầu, nhìn thấy mà ghê, ngây ngốc há to miệng.... "Tiểu thư, muốn cùng nhau chơi không?" Hình như là một nhóm người mới đến, ánh mắt rơi vào Hoan Nhan đang ngồi một mình, Hoan Nhan cuống quít né tránh, ra sức lắc đầu: "Không cần."
"Tiểu thư lần đầu tiên tới?" Người đàn ông đi đầu nhóm người trông gầy gò giống như bộ xương, hốc mắt tím bầm, trông không giống người bình thường, ánh mắt anh ta nhìn cô có chút đờ đẫn, Hoan Nhan cuống quít lui về phía sau, quay mặt không để ý tới anh ta.
"Đêm nay tôi mời khách, tiểu thư nể mặt?" Người đàn ông này lại cố chấp tới trước mặt Hoan Nhan ép hỏi.
Nhóm người này tất nhiên là đã đùa chơi ở một nơi khác sau đó mới đổi địa điểm tới đây, nhìn vẻ mặt và lời nói không linh hoạt mà lại Biến th'.
Hoan Nhan khẩn trương đứng dậy, muốn tránh đi gọi Ka Ka, nhưng Ka Ka lại bước xuống sân khấu đang vui vẻ nhảy với đám người, huống hồ âm nhạc đinh tai nhức óc, căn bản không thể nghe được!
"Giả bộ cái gì, tới chỗ như thế này....." Người đàn ông cầm đầu và nhóm bạn phía sau nhìn nhau, lớn tiếng kêu, vươn tay bắt đầu lôi kéo Hoan Nhan
"Buông tay, buông tôi ra, còn kéo tôi sẽ báo cảnh sát!" Hoan Nhan cố gẵng giãy giụa, chiếc áo màu xanh lá vì lôi kéo gần như bị bọn chúng cởi ra, lộ ra bờ vai trắng nõn mảnh khảnh, cô nghe Ka Ka nói qua, bình thường những chuyện như thế này thường không xảy ra, nhưng bọn người này tất nhiên không thể coi như là người bình thường!
Trong lúc giằng co, cô ngẩng đầu, lại vừa nhìn thấy gương mặt tối tăm của Thân Tống Hạo đang đi vào Pub, Hoan Nhan thấy anh giống như là cứu tinh hét lớn: "Thân Tống Hạo, cứu em!"
Tiếng nhạc huyên náo gần như bao phủ tiếng kêu của cô, mà giờ phút này, cô đã bị đám người kéo về phía một căn phòng trong quán, tiếng kêu của Hoan Nhan bị chìm nghỉm trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, thế mà người đàn ông này giống như tâm linh tương thông, ánh mắt liếc về phía cô.... Nhìn bóng dáng màu xanh nhạt ở trong đám người lúc ẩn lúc hiện, đập vào mắt anh, trong lòng nháy mắt tỉnh táo lại, tiếp theo lửa giận xông lên, anh chửi thầm một tiếng, đôi chân thon dài lập tức chen vào giữa đam người đi về phía cô... Vừa đúng lúc này, Hoan Nhan đã không còn chút sức lực bị kéo đi tới chiếc ghế, mà Ka Ka nhả lên sân kháu đoạt lấy ghi ta đánh một bản sôi động, trên sân khấu và dưới sân khấu hoàn toàn hỗn loạn, căn bản không chú ý tới Hoan Nhan được cô sắp xếp ngồi dưới sân khấu đã bị kéo đi.
"Thân Tống Hạo....." Hoan Nhan lớn tiếng kêu, cố gắng giãy giụa thân thể không muốn bị lôi vào, cánh tay gần như bị bọn họ kéo đứt, đau đớn, nhưng cô hoàn toàn không để ý, chỉ chăm chú nhìn vào bóng dáng cao lớn cách đó không xa đang tiến lại gần, cô chưa hề phát hiện, anh lại có giờ phút khiến người ta động lòng.
Ánh mắt của anh chưa hề rời khỏi cô, lửa giận trong đáy mắt gần như muốn bộc phát, trong lòng Hoan Nhan trào lên một cảm giác an tâm, cô biết, anh sẽ không để người khác tổn thương minh, vào lúc này, cô không chút do dự lựa chọn tin tưởng anh.
"Buông cô ấy ra, mấy tên khốn này!" Anh giận dữ gầm lên, ra tay cực nhanh, một quyền đấm vào mặt gã đàn ông đang ở sát Hoan Nhan, những tên khốn này bị MT tàn phá tất nhiên không phải đối thủ của anh, chỉ hai ba lần anh đã đá văng mấy tên khốn lôi kéo cô, cầm chặt tay cô.
Hoan Nhan hai mắt sáng rực, nhìn anh, nhưng chỉ nhin thấy gò má lạnh lùng, bàn tay anh dùng sức, gần như P0'p nát bàn tay cô, dùn tay gạt đám người, kéo cô chạy ra ngoài, cô không cảm thấy đau, cũng không thấy anh thô lỗ, thậm chí trên môi còn nở nụ cười, đôi mắt sáng rực nhìn bóng lưng mê người của anh.
Cô nguyện ý bị anh nắm tay như vậy, đi thẳng về phía trước, cô nguyện ý ngoan ngoãn đi theo bước chân của anh, cái gì cũng không sợ hãi.
Đêm khuya, gió đập vào mặt, cô lại cảm thấy toàn thân khô nóng, thấp thỏm lo lâu lập tức tiêu tan, toàn thân thoải mái.
Anh tức giận bỏ tay cô ra, không lên tiếng xoay người sang chỗ khác rút một *** ra hút, hung hăng hít mấy hơi, anh xoay người, đang muốn mắng cô thì thân thể nhỏ bé đã nhào vào lòng anh.... Lời đến miệng bị nghẹn lại, Ng'n t cầm TL đưa ra, không dám nhúc nhích, người con gái từ trước tới giờ luôn trong sáng rụt rè, bướng bỉnh ngượng ngùng Hứa Hoan Nhan, vậy mà chủ động ôm anh, hơn nữa còn dán chặt như vậy.... "Tôi rất sợ, Thân Tống Hạo." Cô ngẩng đầu, hai mắt đầy nước mắt, vành mắt ửng đỏ, sợ hãi nhìn anh, làm cho cơn giận đang dâng trào mạnh mẽ của anh không tìm được chỗ phát tiết, dần dần bị một loại tình cảm bao phủ....Hai tay cô ôm chặt eo anh, thân thể nhỏ bé lại đột nhiên bộc phát sức lực mạnh mẽ làm anh không tránh được.
Anh cúi đầu, gương mặt anh tuấn động lòng người, nhưng lúc này trong mắt anh chỉ thấy một người, người đang sợ hãi ôm lấy anh, Hứa Hoan Nhan.
Cô dán sát mặt vào *** anh, bỗng ngửi thấy mùi nước hoa, cái mũi nhăn lại, cô giống như con cún nhỏ ở trước *** anh ngửi ngửi, sau đó ôm anh chặt hơn: "Tôi chán ghét anh, tôi chán ghét anh người đàn ông hoa tâm xấu xa Thân Tống Hạo...."
Nước mắt cô trào ra, trong lòng tức giận, ôm lấy cổ anh khóc hu hu.....
"Đây là bảo bối của tôi." Cô chậm rãi mở miệng, khóe môi cũng nở ra nụ cười xinh đẹp.
Ng'n t đang cầm tay lái của anh cứng đờ, ánh mắt sáng rực nhìn cô, cô cúi đầu, chỉ thấy lông mi dài khẽ rung, cô cắn môi dưới, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Trong lòng anh thấy vui vẻ, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thường, nói: "Chỉ là đồ bỏ đi mà em cũng coi là bảo bối!"
Cô tức giận ngẩng mặt, thu tay nắm lại giấu sau lưng, tức giận mở miệng: "Đây không phải đồ bỏ đi, đây chính là đồ anh tặng tôi!"
"Người nào?" Anh lập tức tiếp lời, quay sang liếc cô một cái, nhưng nhìn thấy trên cánh tay cô có vết bầm tím, tất nhiên là do bọn khốn kia gây ra, anh hỏi: "Có đau không?"
"Hả?" Cô không hiểu, nghi hoặc không hiểu anh hỏi cái gì.
"Chỗ đó." Anh hắt cằm chỉ về vết bầm trên tay cô, Hoan Nhan cúi đầu xem, nhìn vết bầm, lúc này mới thấy đau, cô gật đầu một cái, bộ mặt tỉnh bơ nói:"Đau"
"Còn dám rời nhà trốn đi không?" Anh trầm giọng mở miệng, lái xe tới ga ra tầng hầm chung cư.
Cô nhếch miệng: "Là lỗi của anh."
"Là do em không để lão công tương lai ở trong lòng." Anh dừng xe, quay mặt sang, dưới ánh sáng mờ nhìn gương mặt trắng mịn thanh tú của cô, cô dáng vẻ không phải thật xinh đẹp, nhưng kì lạ lại chạm vào lòng anh.
"Anh muốn tôi quan tâm anh làm gì, anh muốn tôi kiểm tra nhất cử nhất động của anh sao, muốn tôi để ý anh sao?" cô lấy dũng khí, liên tiếp đặt câu hỏi, khiến anh sửng sốt.
Anh chưa hề nghĩ đến những việc kì quái như vậy, anh chỉ biết cô dáng vẻ không có việc gì khiến anh tức giận, anh chưa bao giờ bị phụ nữ lạnh nhạt, anh chỉ không quen, đúng, không quen mà thôi.
"Nếu tôi kết hôn với em, nếu muốn em làm lão bà của tôi, như vậy tất nhiên muốn em toàn tâm toàn ý nghĩ đến tôi, từ trong tới ngoài đều thuộc về tôi, em xem trên thế giới này, làm gì có ai mặc kệ lão công của mình?"
Anh xoay người, cánh tay khoác lên chỗ ngồi sau lưng cô, mở miệng từng câu từng chữ.
"Anh yêu cầu tôi như thế, còn anh thì sao?" Nụ cười Hoan Nhan biến mất, đáy mắt cũng có chút cô đơn, tay cầm cái nắp lon, nắm chặt.
"Thân Tống Hạo, anh chỉ cần tôi thuộc về anh, còn anh sẽ chỉ có một mình tôi sao?"
Cô mở miệng chậm rãi, giọng nói cũng mang chút giễu cợt, cô lắc đầu cười khẽ: "Trong lòng anh quá lớn, chứa quá nhiều, làm sao lại còn buộc em toàn tâm toàn ý?"
"Chẳng lẽ em do dự?" Anh nhíu mày, giọng nói cũng nâng cao.
Cô cười khổ, anh luôn muốn mọi việc nằm trong tay mình, muốn người khác thuận theo ý mình, nhưng không hề nghĩ tới trong lòng người ta có dễ chịu hay không.
Quay sang, trong xe chật hẹp hơi thở hai người quẩn quanh lườn lờ cùng một chỗ, cô nhún vai, tùy ý nói: "Tôi là một cô gái không sạch sẽ, lại còn bỏ đi một đứa bé vô tội, Thân Tống Hạo, tôi còn có tư cách do dự sao?"
Cô nhìn lại anh, khóe môi mỉm cười, nhưng ánh mắt uất ức: "Anh nếu lấy em, tại sao không đối xử với em tốt hơn một chút?"
"Em muốn tôi đối xử tốt với em?" Ng'n t anh hạ xuống, chạm vào bả vai cô, khẽ kéo cô vào trong ***, "Tôi đêm nay làm những chuyện như vậy.... Em quả thật rất để ý?"
Cô ở trong *** anh, nghe không rõ ràng lắm, một tiếng ừm mang theo giọng mũi truyền đến.
"Hứa Hoan Nhan, em thích tôi, đúng không?" Anh cúi đầu, kiên nghị để cằm lên đầu cô, mái tóc truyền tới cảm giác mềm mại, khiến anh không cách nào buông ra.
Thân thể nhỏ bé trong lòng anh cứng đờ, không trả lời, cô có nên thừa nhận, cô thích anh, vào lần đầu tiên lên giường với anh, vào lần đầu tiên cảm thấy anh dịu dàng, hay lần đầu tiên bị anh bá đạo ôm vào trong ***, lần đầu tiên đeo chiếc nhẫn bảo bối bằng nắp lon, hay khi anh ở trong Pub nắm tay cô, khi anh đưa cô về nhà..... Cô có phải đã thích anh?
Cô mơ hồ, không biết nên chán ghét, chán ghét người đàn ông hoa tâm, chán ghét người đàn ông coi phụ nữ như đồ chơi, chán ghét người đàn ông lạnh nhạt vô tình, nhưng lại không hiểu sao bắt đầu nhìn theo bóng dáng của anh?
Huống chi bây giờ trong lòng anh còn cất giấu một bóng hình không hề phai nhạt—— Tô Lai.
"Lúc nào thì anh thích Hứa Hoan Nhan, lúc nào thì Hứa Hoan Nhan thích anh." Cô rời khỏi *** anh, hai mắt mở lớn nhìn anh, giống như tìm kiếm đáp án.
Nhưng môi anh chỉ mấp máy, không nói.
Không khí trong xe trầm mặc, hi vọng nho nhỏ dưới đáy lòng cô cũng dần dần biến mất, tính cô vỗn lãnh đam, có đươc, cô nhận, không phải, cô rời bỏ. Nghĩ đến đây, cũng không bận tâm anh nghĩ gì.
"Trở về thôi, mai phải dậy sớm." Anh phá vỡ trầm mặc, buông tay cô ra, lúc muốn xuống xe anh lại chợt quay người nâng cằm cô kéo gần lại hôn thật sâu.... Nụ hôn này, kéo dài lại nóng bỏng, cô đắm chìm vào trong nụ hôn, hai tay nhẹ nhàng ôm vào cổ anh, môi lưỡi tùy ý dây dưa, anh thỉnh thoảng *** nhẹ môi cô, thỉnh thoảng hơi dùng lực cắn đầu lưỡi cô, thân thể như có dòng điện mấy nghìn vôn chạy qua, thân thể Hoan Nhan mềm nhũn, may mà có hai cánh tay anh chống đỡ.
Vào lúc cô gần như ngạt thở, anh mới buông cô ra, hít thở, trong mắt đều là nóng bỏng cùng vẻ mặt bá đạo, Ng'n t anh lướt nhẹ qua môi cô, đôi môi đỏ ừng hơi sưng khiến người khác động lòng, *** lại bị cô khơi lên, không thể đè xuống, anh nhớ cô bây giờ không thể làm.
"Ít nhất...." Anh khàn giọng mở miệng, Ng'n t mang theo vết chai vuốt ve gương mặt cô, hai mắt nóng rực, mở miệng: "Ít nhất, tôi thích hôn em, muốn em, thích em ngoan ngoãn ở bên cạnh đợi anh...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc