Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 41

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Thân lão gia nói thao thao bất tuyệt, Hứa Hoan Nhan mắc cở mặt đỏ hồng giống tôm luộc, cô nhăn nhó lo lắng, không dám hé răng, lại không dám ngẩng đầu lên, mờ mịt tựa như sương mù, hình như cách gì cô cũng phải gả cho anh rồi!
Thân lão gia không để ý thấy cô căng thẳng, cố ý cầm tay cô để vào trong lòng bàn tay Thân Tống Hạo, tự nhiên nói: “Tóm lại, hai đứa tụi con kết hôn rồi phải cố gắng sống tốt, ông nội còn sống một ngày, không cho phép tụi con giận dỗi, cũng không được chia tay.”
Câu nói sau cùng của ông giống như là hướng về Thân Tống Hạo mà nói, ý nghĩa lời nói sâu xa, ánh mắt sắc bén.
Thân Tống Hạo nhoẻn miệng cười, dùng sức nắm tay Hứa Hoan Nhan: “Ông nội, người yên tâm đi, tất cả lời ông dặn, tụi con sẽ nghe theo.”
Tay Hứa Hoan Nhan bị anh nắm chặt đến đau nhức, cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn lại, ánh mắt rơi trên mặt cô, nhàn nhạt một tia ấm áp, cô chua xót thầm nghĩ, đây cũng xem là uy hiếp, cũng là một loại cam kết sao?
Nhưng mà ông nội có thể sống tới lúc họ răng long đầu bạc sao? Có thể can thiệp vào cuộc sống của họ sau này đến mức nào?
Chưa từng kết hôn nhưng cô đã đoán được chuyện tương lai mai sau của cuộc hôn nhân này.
“Đi đi, dẫn Nhan nha đầu đi thử áo cưới đi.” Ông nội Thân hài lòng gật đầu, buông tay hai người ra, khóe mắt tựa như hơi ướt ướt..
Hai người vừa đi ra khỏi phòng khách, ông lại không yên lòng đuổi theo mấy bước, tha thiết nhìn anh: “Tống Hạo, mẹ con hiện giờ trong lòng rất buồn phiền, đừng chọc giận đến mẹ con nữa.”
Anh lập tức sửng sốt, hồi lâu sau mặt mới từ từ hiện ra ý cười: “Ông nội, cho con chút thời gian, con sẽ thu xếp cho tốt.”
“Đi đi, tụi con nhớ phải thật tốt.”
“Tạm biệt, ông nội.” Hứa Hoan Nhan quay đầu chào ông, trong cảnh sắc hoàng hôn nhìn ông hiền lành ôn hòa, cảm thấy mình thật may mắn, lòng tràn đầy an ủi.
“Ông nội nói với cô cái gì?” Lúc ngồi vào xe, Thân Tống Hạo hỏi cô.
Hứa Hoan Nhan hơi ngẩn người, nhớ lời dặn dò của ông, cẩn thận nói: “Ông nội lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cảm thấy tôi rất giống bà nội đã qua đời.”
Thân Tống Hạo nhướng lông mi dài lên suy nghĩ, nhìn kỹ tướng mạo cô một chút cũng không thấy giống với bà nội vẫn in sâu trong trí nhớ của anh: “Không giống chút nào cả!”
“Tôi không biết, khi xem hình của bà nội, tôi cũng không thấy giống, có lẽ là ông nội ngày đó nhìn bộ dáng hốt hoảng của tôi giống bà nội lúc còn trẻ.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Thân Tống Hạo cắt lời cô, vẫn cảm thấy ông nội nói với cô chuyện gì đó.
“Chứ anh muốn gì nữa?” Hứa Hoan Nhan mở miệng, đem những lời ông nội nói với cô giấu sâu tận đáy lòng.
Thái độ anh khẽ thay đổi một chút, im lặng lái xe, hướng về tiệm áo cưới cũng là sản nghiệp của Thân gia tới, bộ váy cưới diễm lệ bà nội mặc năm đó, giờ vẫn còn lưu giữ trong tủ kính, nếu ông nội coi cô như bảo bối muốn cô mặc bộ váy cưới có giá trị liên thành đó, anh tự nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Đã từng thiết kế nhiều bộ lễ phục xinh đẹp cho Audrey Hepburn, nhà thiết kế vĩ đại Kỳ Phạm Hi đã trở thành người thiên cổ, thế nhưng ông vẫn lưu lại cho gia tộc Thân thị một bộ lễ phục xinh đẹp làm đồ gia bảo truyền đời, tuy bộ váy cưới hoa lệ này đã lâu rồi, nhưng khi nhìn vào vẫn làm rung động lòng người.
Trước *** áo kiểu dáng thiết kế đơn giản, hở lưng, phần eo thắt lại, làn váy xõa tung thật dài, tuy kiểu dáng không mới nhưng vẫn tràn đầy ý vị, đã có sẳn thợ may cao cấp chờ một bên, nếu mặc vào chổ nào không vừa ý, suốt đêm sẽ có người sữa lại cho kịp thời gian.
Chẳng qua là giống như sắp đặt sẵn, bộ váy cưới kia giống như là may theo vóc người của Hứa Hoan Nhan, ngay cả Thân Tống Hạo cũng sững sờ, đối với hai người phụ nữ không có chút liên quan gì nhau, thế mà lại cùng chung một bộ váy cưới xinh đẹp độc nhất vô nhị!
Anh đầu tiên là kinh ngạc,kinh ngạc này là thấy sao mà trùng hợp thế, váy cưới làm cho bà nội mà không ngờ cô mặc lại vừa vặn giống như là đặc biệt làm riêng cho cô, khi cô mặc nhìn thật ý vị, nhưng dần dần, đáy lòng dâng lên nỗi bực mình, tâm tình phiền não, tất cả những thứ này anh đều chuẩn bị dành cho Tô Lai, muốn cô ấy được sung sướng vui vẻ, anh chưa bao giờ nghĩ tới tất cả lại là dành cho một phụ nữ khác….”Nếu vừa vặn, vậy chúng ta trở về.” Anh giọng nói trầm thấp, bình tỉnh mở miệng. Hứa Hoan Nhan kinh ngạc nhìn anh, sau đó quay đi thay ra bộ váy cưới, cùng anh đi ra ngoài.
Đưa cô đến khu chung cư, anh không xuống xe, cũng không quay đầu lại: “Tối nay là đêm độc thân cuối cùng, bọn Trần Nhị, A Dương hẹn tôi đi uống R*ợ*u, cô vào nhà trước, không cần chờ tôi.”
Không đợi cô trả lời, anh quay đầu xe lái ra khỏi chung cư, Hứa Hoan Nhan sững sờ đứng yên tại chổ, thái độ anh chuyển biến quá nhanh….Nhưng mà người nên cảm thấy bất công, uất ức phải là cô nha! Thái độ anh như vậy là để cho ai coi đây?
Dừng xe phía ngoài một Bar R*ợ*u xa lạ, anh không gọi điện thoại tìm Trần Nhị, A Dương, cũng không gọi cho Kỳ Chấn, một mình đi tới quán Bar này, lần đầu tiên không bao phòng riêng, mà ra ngồi ngay phía trước quầy Bar ồn ào, anh gọi một ly Whisky đậm đặc.
Phải, anh cần uống R*ợ*u để mình thêm dũng khí, cưới một người mà mình không hề yêu thương….Đối với Hứa Hoan Nhan thật nói không ra là loại tình cảm nào, nhưng anh dám thề, sẽ không giống như tình yêu đối với Tô Lai.
Vừa mới uống một ngụm R*ợ*u, một số cô gái ăn mặc diễm lệ đi tới gần vây quanh anh, thế nhưng lần đầu tiên anh lại không có ý cự tuyệt đối với những cô gái lẳng lơ này, thành thạo mời các cô uống R*ợ*u.
Thân Tống Hạo ngửa đầu, dốc ngược ly một hơi cạn sạch, lấy TL ra đốt, cô bé ngồi đối diện anh cũng lấy ra một *** tiến tới: “Anh trai, em châm thuốc giúp anh nha…”
Anh nheo mắt lại, bộ dáng phóng đãng nhìn cô gái, từ dáng vẻ chờ đợi và đáy mắt lóe lên, anh có thể nhìn xuyên qua bộ đồ mặc mà như không mặc, tuy là không thích nhưng anh cũng không cự tuyệt, chính là anh muốn tổn thương cô một lần, thật giống như chỉ có vậy, mới có thể cam lòng lấy cô…Người phụ nữ tự đốt ***, lại gần sát bên môi của anh, thân thể hoàn toàn nghiêng về trước, lộ ra *** căng phồng, giữa hai *** lại hiện ra rảnh sâu hút mắt, Thân Tống Hạo nhìn cũng chưa nhìn đến cô gái , sau đó hất mái tóc lên, hung hăng hít một hơi dài chậm chạp cợt nhã phà thuốc vào mặt cô ta…“Ah! Anh trai….” Cô gái ra vẻ nhu mì mở miệng, ủy khuất nhìn lại anh, Thân Tống Hạo giương môi cười một tiếng, đưa tay kéo cô ta ôm vào trong ***, bưng ly chứa đầy R*ợ*u đưa đến miệng cô….
…“Ah! Anh trai….” Cô gái ra vẻ nhu mì mở miệng, ủy khuất nhìn lại anh, Thân Tống Hạo giương môi cười một tiếng, đưa tay kéo cô ta ôm vào trong ***, bưng ly chứa đầy R*ợ*u đưa đến miệng cô….Cô gái trong lòng vui mừng, lại làm ra vẻ tửu lượng mình kém, nhìn lại người đàn ông trước mặt, cô cũng giống như các cô gái kia từng trận vui mừng, liếc một cái cô cũng thấy được con mồi trước mắt này giàu có cỡ nào!
Vận số cô tối nay thật là tốt, người đàn ông này dáng dấp chẳng những cực kỳ anh tuấn tuyệt đối là có nhiều tiền, nếu như không câu được anh ta, nếu chỉ một đêm thôi thì thù lao chắc là không ít, huống chi….Cô gái đôi mắt bốc lửa, nhìn chăm chú vào người đàn ông đang say R*ợ*u trước mặt, một người đàn ông anh tuấn thế này, coi như là mê muội ngã vào người anh ta, thì ai trong số chị em ở đây cũng đều nguyện ý!
Ngay sau đó quét mắt một vòng, quả nhiên các cô gái đi cùng với cô, trên mặt tràn đầy ghen tỵ nhìn cô, rồi bày ra dáng vẻ lẳng lơ, chờ cô sơ hở liền nhào vô đoạt lấy vị trí này.
Nghĩ tới đây, thân thể cô gái càng dựa vào thêm một chút, bộ *** đầy đặn giữa khe *** ánh lên viên kim cương, lấp lánh rực rỡ, dưới ánh đèn hấp dẫn ánh mắt người nhìn, mà trên người lại tản mác ra mùi nước hoa, hòa lẩn với mùi son phấn nồng nặc, làm cho Thân Tống Hạo hơi nhíu mi….Chợt nhớ tới, trên người cô, trừ mùi dầu gội trên tóc, sau khi tắm rửa hương thơm dịu nhẹ tản ra, có dựa sát người vào cô cũng sẽ không ngửi thấy đủ loại mùi hương đậm đặc trộn lẩn thật khó chịu như các cô gái này. Bỗng nhiên hình dáng cô chợt hiện lên trong đầu anh, khiến anh càng thêm phiền não, dứt khoát lắc đầu, theo bản năng đẩy cô gái đang dán sát vào người anh: “Uống không được, cũng không cần tới đây quấy rầy tôi!”
“Anh, em có thể, em có thể uống…”Cô gái suy đoán trong lòng cho là vì cô không uống được nên mới bị đẩy ra, cuống lên lật đật cầm chai R*ợ*u trên quầy Bar đổ R*ợ*u vào ly chân cao, lo lắng nhìn anh nói…Anh lắc lắc cái ly trong tay, R*ợ*u màu hổ phách dưới ánh đèn ánh lên trong suốt nhìn hấp dẫn, giơ cao ly R*ợ*u trước mặt, cách cái ly nheo mắt quan sát cô gái mặt trắng bệch: “Tôi ghét người ta gạt, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi.”
“Anh…” Cô gái sắc mặt ngày càng trắng hơn, không cam lòng cứ như vậy bị đuổi đi.
“Ai là anh của cô? “ Anh cay nghiệt mở miệng, con mắt dài mảnh lướt qua cô gái đang quấn anh, khinh bỉ câu môi nói: “Đi a!”
Cô gái kinh ngạc lui về sau mấy bước, bối rối bỏ đi nhưng thật là không cam lòng. Người đàn ông này, đáy mắt lóe lên tia sắc bén trên khuôn lạnh lùng âm trầm đơn giản lại khiến cho không ai dám đừng lâu, chỉ muốn ςướק đường bỏ chạy.
Mấy cô gái ngồi bên cạnh quầy Bar đang giơ cao ly R*ợ*u nhìn một màn bộc phát này cũng giật mình e ngại không dám tiến lại gần, nhưng vẫn còn tiếc rẻ con mồi hoàn mỹ như vậy, có người đánh bạo tiến tới nhưng không quá gần, ánh mắt người kia nhàn nhạt quét qua các cô một cái,liền xem thấu trong lòng họ muốn gì.
Thân Tống Hạo trong lòng phiền muộn, có một khắc anh muốn rời khỏi nơi này, nhưng rồi không cam tâm đi ra, anh chính là muốn người phụ nữ kia ở nhà một mình, ý như là cô không đáng kể chút nào, bất đắc dĩ anh bị ép buộc phải cưới, chứ trong lòng anh cô không là gì cả!
“Cô đến đây…”Anh vênh mặt hất hàm đưa tay chỉ vào cô gái có mái tóc dài ngồi hơi xa anh một chút, cô gái thoạt nhìn trang điểm cũng không quá lòe loẹt, ánh mắt nhìn cũng không quyến rũ người.
“Á! Giải tán thôi…”Các cô gái ngồi xung quanh trợn to mắt nhìn chằm chằm vào cô bé một cái, sau đó tản mác đi tìm kim chủ khác.
Cô gái bị chỉ định tựa như giật mình không tin, đã tới đây chơi, có người đàn ông nào không thích phụ nữ lẳng lơ xinh đẹp, mẹ cô nhiều lần nói như vậy, nhưng cô vẫn không quen trang điểm lòe loẹt như vậy.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này…Anh ta sao lại chú ý đến cô? Thoạt nhìn anh ta tuấn tú lại có khí chất như vậy, căn bản không giống loại nhà giàu có mới nổi. Cô giờ phút này cúi đầu nhìn lại mình, vớ lưới mắt cá phong trần, váy ngắn, không tránh khỏi ngại ngùng nhưng rồi nhắm mắt đi tới…“Uống R*ợ*u.” Anh trực tiếp cầm ly đã đổ đầy R*ợ*u đưa tới trước mặt cô, im lặng thưởng thức. Cô gái vươn tay cầm ly R*ợ*u lạnh như băng, cô vào nghề chưa lâu, tửu lượng không khá, nhưng cũng không từ chối, ngoan ngoãn uống một hơi cạn sạch.
Thân Tống Hạo thâm thúy liếc nhìn cô một cái, mơ màng ngà ngà say nhìn mặt cô đỏ hồng như cánh hoa đào, bộ dáng thẹn thùng khác biệt những người phụ nữ kia.
Vươn tay ôm cằm xoay mặt cô lại, để cho cô gái đối diện với anh, nỉ non mở miệng: “Cô tại sao còn câu nệ? Đã làm nghề này còn không buông thả sao?”
Trong nháy mắt cô gái cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng cũng không đáp trả lại, quả thật cô cũng không phải là trong sạch gì, tuy rằng làm nghề này mới có ba tháng, nhưng anh ta nói cũng không sai.
“ Giúp tôi bao một căn phòng.” Anh nói với người pha chế R*ợ*u đứng sau quầy Bar.
Thân hình cô gái cứng đờ, anh ta muốn dẫn cô vào phòng riêng sao? Bình thường khách muốn bao phòng riêng thì đã có ý đồ xấu xa, chẳng qua lần này cô có chút bất an, tự ti, nhưng lại khát khao mơ ước.
Nhân viên pha chế R*ợ*u rất nhanh quay trở lại, Thân Tống Hạo đứng lên, thân hình cao lớn tuấn mỹ vô cùng, anh cúi đầu liếc nhìn một cái; “ Cô lo lắng cái gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc