Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 39

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Anh lập tức gửi tin đi, Hoan Nhan muốn ngăn cản cũng không kịp, cô tức giận trừng anh: "Thân Tống Hạo, anh muốn Gi*t ૮ɦếƭ tôi sao?"
"Công bố tin tức kết hôn khiến em muốn ૮ɦếƭ?" Anh xoay mặt nhìn cô, cười nhạt: "Nếu tôi đã chọn cô làm vợ, thì, ngoại trừ tôi ai cũng không thể coi thường cô."
"Thân Tống Hạo...." Cô không tự chủ mở miệng, lời của anh bá đạo như vậy, không chừa lại một con đường sống, nhưng lại đánh thẳng vào trong tâm của cô, để cho cô muốn khóc.
"Ngoan, về sau có người dám bắt nạt, nói cho anh biết, lão công bảo vệ em." Anh vuốt nhẹ tóc cô, giọng nói tràn ngập cưng chiều.
Hoan Nhan sững sờ tại chỗ, nhưng anh đã chạy hẳng tới phòng ngủ, trong không khí chỉ còn lại mùi sữa tắm của anh, sửng sốt một lúc, cô mới chú ý nhìn lên màn hình laptop, một câu nói vừa gửi đi đã lâu, trông đám người mới có tin đáp lại...."Cái đó, Hoan Nhan, ngày mai mình không có thời gian, tiền mừng sẽ gửi tới cho bạn...."
"Hoan Nhan, chúc mừng bạn, về sau đừng quên bạn học cũ!"
"Hoan Nhan, bạn thật có phúc khí, gả cho nhà tốt như vậy, quan hệ chúng ta cũng không tệ, bạn còn giấu mọi người lâu như vậy, thật là, mình nhất định sẽ đi tham gia hôn lễ của bạn!"
Hoan Nhan cảm thấy đáy lòng rét lạnh, thế giới này chính là vô tình như vậy, lạnh như băng, khi chỉ có hai bàn tay trắng ai cũng có thể đạp mình một đạp, nhưng khi mình đã đứng được ở chỗ cao, thì lập tức biến thành chị em tốt, cô, có thể gọi là nhìn rõ... "Tôi đi trước." Cô vừa gửi tin, nhất thời cả đám ồn ào, rối rít chào tạm biệt... Hoan Nhan cười nhạt, trong lòng nói một câu nói, vĩnh viễn không muốn gặp lại.
Cô thoát khỏi QQ, cũng thoát khỏi cuộc sống đại học có thể nói là đáng buồn, một người bạn tốt cũng không có.
Nhưng ở trong đại học cô làm sao có thể quen biết những người bạn tốt? Đây chỉ là bình thường.
************
Cửa trường trung học XX, đợi rất lâu, tiếng chuông tan học mới vang lên, An Khả Khả không còn chút lực tựa vào cánh cửa sắt, sáng sớm mùa hè, có chút lạnh, cô mắt không chớp nhìn những học sinh đang đi ra cổng trường, cho tới khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đáy mắt sáng rực.... "Chị, sao chị tới tìm em? Không phải là cuối tháng chị sao đã đến rồi?" Anh Nhiễm chạy thật nhanh, lao vào trong иgự¢ An Khả Khả, hai mắt cô bé trong suốt, giống như nước suối trong núi tràn đầy vui vẻ nhìn chị gái... An Khả Khả mỉm cười, vuốt ve mặt em gái: "Chị nhớ em, nên muốn gặp em...."
Anh Nhiễm dựa vào trong иgự¢ An Khả Khả, chóp mũi hơi chua: "Chị, Nhiễm Nhiễm cũng rất nhớ chị..." Cô bé ôm chặt lấy cô, lại phát hiện giữa ngày hè nóng bức, toàn thân chị cô lại lạnh băng, hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn chị: "Chị, chị bị bệnh phải không? Sao người chị lại lạnh thế?"
"Không phải? Có lẽ hôm qua chị chị có show diễn khá muộn không nghỉ ngơi tốt thôi!" An Khả Khả phản ứng, ngắn lời em gái, sau đó mỉm cười, lấy tấm thẻ từ trong túi đưa cho em gái: "Nhiễm Nhiễm chị phải đi công tác một thời gian, tiền ở bên trong là phí sinh hoạt của em, mật mã là sinh nhật em, nhớ kĩ biết không?"
"Chị, em không cần, em có tiền, chị cầm đi, chị gầy như vậy, cầm lấy đi mua nhiều đồ ngon để ăn!" Anh Nhiễm nhìn gương mặt tiều tụy của chị, lắc đầu.
"Em không nghe lời chị sao?" An Khả Khả giả bộ giận, sau đó nói :"Chị phải đi công tác mấy tháng mới về, em không cầm tiền sao chị an tâm? Đây cũng không phải toàn bột tiền của chị, chị vẫn còn nhiều lắm, em không cần phải lo lắng!"
Cô siết chặt gương mặt nhỏ nhắn của An Nhiễm, hai mắt nhìn chăm chú vào em gái, em gái cô đã trưởng thành, mùa hè sang năm sẽ học đại học, khoản tiền này, sẽ đủ cho em gái học xong đại học, tìm được công việc tốt, mua được nhà, cô sẽ không phải lo lắng..... "Chị, sao chị lại khóc?" An Nhiễm nghi ngờ cau mày, lau nước mắt giúp chị gái, An Khả Khả cuống quýt né tránh, chỉ sợ cô bé nhìn thấy vết thương trên mặt mình: "Không sao, chị chỉ cảm thấy không yên lòng vì phải rời xa em một thời gian thôi...."
"Chị, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, chị an tâm!" An Nhiễm hiểu chuyện gật đầu, híp mắt nói: "Đợt thi vừa rồi, em đứng nhất lớp, chị, thầy giáo cũng khen em có thể tuyển thẳng vào trường đại học ở Mĩ rồi!"
"Nhiễm Nhiễm giỏi quá!" An Khả Khả gật đầu, nín khóc mỉm cười, cô vuốt mái tóc của em gái, dịu dàng nói: "Sau khi chị về, sẽ đưa Nhiễm Nhiễm đi ăn ngon, lại mua nhiều đồ xinh đẹp cho Nhiễm Nhiễm, được không?"
Ngay cả người phụ nữ của anh cô còn không sợ, thì một người ngay cả cái ૮ɦếƭ còn không để ý, còn có thể quan tâm thể diện sao?
Trả xong tiền cô xuống xe, tài xế nhìn cô như nhìn quỷ lập tức đạp ga rời đi, hai chân An Khả cứng còng, từng bước từng bước khó khắn bước lên phía trước, hình như có một dòng máu tươi ấm áp chảy dọc theo bắp đùi xuống, nhưng cô vẫn không để ý tới, chỉ cảm thấy cả người đầu váng mắt hoa, trước mắt là một khoảng trắng xoá, cô thấy Nhiễm Nhiễm, trông con bé thật mạnh khỏe . . . . . Không, trong lòng cô còn muốn có người đàn ông kia, anh đã lâu rồi không đến chỗ cô, lúc đi qua lầu dưới thấy trong hộp thư có để một tờ báo, đáy lòng cô vừa động, cảm thấy trước khi ૮ɦếƭ xem một chút tin tức của anh cũng tốt, vậy nên cô cầm lấy tờ báo, An Khả miễn cưỡng chống đỡ bước vào thang máy, lúc tựa được vào tường thang máy thì cả người cô đã đổ mồ hôi như mưa, hai chân run run gần như không còn khả năng để chống đỡ thân thể, cúi đầu nhìn xuống, máu tươi đã sớm chảy dọc theo bắp chân nhỏ trên mặt đất, không cần nghĩ cũng biết, bây giờ trông cô nhếch nhác đến cỡ nào. . . . . . Thang máy rốt cục cũng lên tới nơi, cô nắm chặt túi xách trong tay gian nan di chuyển ra ngoài, mỗi một bước đi, hạ thân cô đau nhức dữ dội, miễn cưỡng mở ra cánh cửa nhà trọ, cô buồn bã đứng ở cạnh cửa, tất cả vẫn còn nguyên như lúc cô rời đi, không tới một tháng, nhưng mọi thứ lại bị đảo lộn hết lên.
Cô đá đôi giày cao gót ra, đi vào, nín thở, mỗi một bước đều đi vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận, mắt nhìn về bốn phía, trong không khí hình như vẫn còn hơi thở của anh, cô chỉ là yêu anh, cô chỉ là quá yêu anh mà thôi, Thân Tống Hạo cô có lỗi gì sao?
Nhưng ngay cả việc hận anh cô cũng không nhẫn tâm, cô thực sự không bỏ được.
An Khả cầm tờ báo đi vào phòng ngủ, cô từng lật từng tờ một, ánh mắt trong nháy mắt bị đông cứng lại.
Anh muốn kết hôn.
Lòng của cô trong nháy mắt rơi thẳng xuống vực sâu, cặp mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào tựa đề cực lớn.
Nước mắt ào ào rơi xuống dưới, cô cầm tờ báo lật lung tung, nhưng không có tin tức của cô dâu, xem ra Thân gia rất bảo vệ vị thiếu phu nhân tương lai này.
Cô không khỏi cảm thấy một hồi chua xót, An Khả cười lên thành tiếng, cô kéo ngăn kéo tìm ra một cây kéo, đem bức hình to lớn chụp một mình anh cắt ra, cô không biết cô dâu là ai, như vậy, cô không phải là có thể tự ảo tưởng cô dâu là mình sao?
Cô lấy hình của mình trong khung ảnh ra, đặt chung một chỗ với bức ảnh của anh, anh rất anh tuấn, mà cô cũng rất xinh đẹp, chỉ là bọn họ vĩnh viễn không phải là một đôi.
Cô lấy ra một cái 乃út, nước mắt của cô trào ra tựa như vĩnh viễn không ngừng lại được, ngón tay vô lực và run rẩy, cô run rẩy khi viết xuống phía dưới bức hình của anh một hàng chữ: nếu kiếp sau, em là một cô gái trong sạch, không vướng vào những scanldan của làng gỉai trí, không nghiện ngập, và em vẫn cứ yêu anh như vậy, vậy liệu anh có thể yêu em không?
Anh sẽ thấy sao? Khi anh nhìn thấy những dòng chữ này, khi anh nhìn thấy thi thể của cô, anh sẽ vì cô rơi một vài giọt lệ, sẽ biết cô đã từng bỏ qua tất cả để làm chuyện này cho anh sao?
Vậy nếu anh biết, liệu anh có mang một bó hoa đến bên mộ cô, gọi tên cô một lần nữa: Khả Khả. Bức hình thật đẹp và vừa ý cô, nhưng cô cũng cảm thấy thật đáng thương cho bản thân mình. Cô cầm tấm hình của mình lên, ngón tay đã run rẩy đến mức không nổi cái 乃út, nhưng cô vẫn cố gắng viết lên một dòng chữ: em thực hâm một người phụ nữ sắp gả cho anh, em hi vọng người đó là em, nhưng là em của tuổi 17, đây là lần đầu tiên em cảm thấy ghen tị, và cũng là lần cuối cùng . . . . Dùng chút sức cuối cùng, cô lật góc đệm lên lấy ra một gói Hải Lạc Nhân, nước mắt đã sớm đem lớp trang điểm làm nhoè nhoẹt, lộ ra khuôn mặt thật với những vết bầm tím, cô nhìn trên giường tán loạn những bức ảnh của hai người hình, cười nhẹ, Tống Hạo, hẹn gặp lại. . . . . .
***** Chị, chị nhất định phải chờ em, chị không thể để em lại một mình, trên đời này chỉ có em là người thân duy nhất của chị, còn có cái gì quan trọng hơn sao với em sao, chị, em xin chị, nếu chị để em lại một mình, vậy em đọc sách, em đi du học, sau này em thành tài rồi còn có ý nghĩa gì nữa, làm sao em có thể nghe thấy người nào đang khích lệ em?
An Nhiễm giống như bị điên chạy về phía nhà trọ, nếu không phải cô từ tầng lầu phía trên của khu nhà cao tầng đối diện nhìn sang, nếu không phải thấy chị của cô lảo đảo những bước chân bất lực, nếu không phải tại cô nghĩ đến chuyện gì đó nên mới ra cây rút tiền kiểm tra lại tài khoản, cô sợ rằng cho đến bây giờ cô vẫn chẳng hay biết gì. . . . . . Trong tài khoản có 530 vạn, cô biết, con số khổng lồ này nhất định cất dấu bí mật gì đó, chị đem toàn bộ tiền để lại cho cô, là vì cái gì?
Cô không dám nghĩ, nhưng vì quá nhạy cảm nên cô cũng lờ mờ đoán ra được điều gì đó, chị nhất định đã xảy ra chuyện gì, mà chuyện kia có khi còn nguy hiểm đến tính mạng.
Tâm hoảng ý loạn, cô quên cả việc phải đón xe, một phút cũng không ngừng chạy về phía khu chung cư của An Khả, đó là giữa hè, là mùa An Khả thích nhất trong năm, An Nhiễm dừng bước, trợn to hai mắt nhìn ban công tầng 17, chị cô thích nhất là trồng hoa, nhưng chúng lại khô héo hết cả.
Cô chạy thật vào thang máy, hốc mắt đã trào ra nước mắt từ bao giờ, ào ào tuôn xuống, chị, chị nhất định phải chờ em . . . . .Lúc đang tìm chiếc chìa khoá dự bị để mở cửa, ánh mắt An Nhiễm ngay lập tức bị những giọt máu trên sàn làm cho hoảng sợ, cô giật mình, cánh tay đang mở khoá lại càng run lên, cô điên cuồng đẩy cửa ra, gào lên gọi: ‘Chị, chị đang ở đâu?”
Cô chạy thẳng tới phòng ngủ của An Khả, cửa phòng ngủ chỉ khép lại, tay An Nhiễm đặt trên chốt cửa nhưng lại không dám đẩy ra. . . . . ."Nhiễm Nhiễm, rửa tay ăn cơm thôi!"
"Nhiễm Nhiễm, không chơi nữa, đi ôn tập đi . . . ."
"Nhiễm Nhiễm thật xinh đẹp, đã cao như vậy rồi. . . . ."
An Nhiễm lập tức nhắm mắt lại, đầu ngón tay hơi dùng sức, cửa phòng ngủ cạch một tiếng mở ra, cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên, thấy từ mũi và miệng của An Khả toàn là máu, người nằm sõng xoài trên sàn nhà, trên tay cầm chặt hai tấm hình. . . ."Chị, chị thật ác độc . . ." An Nhiễm nhẹ nhàng cười một tiếng, nước mắt thi nhau rơi xuống, cô giống như một bức tượng gỗ đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể của An Khả, lớp trang điểm trên mặt đã bị rửa trôi, để lộ ra một khuôn mặt đầy những vết thương và nếp nhăn, chị cô mới chỉ 19 tuổi.
An Nhiễm không khóc, nhưng cũng không cười, cô chỉ là ngồi xuống trên mặt đất, cầm lấy hai tấm hình trong tay chị, một người là người đàn ông mà cô hay nhìn thấy trong ti vi, còn một người nữa là chị của cô năm 17 tuổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc