Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 34

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Hoan Nhan hô hấp lập tức ngưng trệ, lòng bàn chân giống như bị dính chặt trên sàn nhà, không thể động đậy.
“Hứa Hoan Nhan, thật không may mắn, chúng ta lại gặp mặt.” Anh thấp giọng mở miệng, ngón tay thon dài đặt tở báo lên trên bàn, hai chân vắt lên nhau bộ dáng lười biếng, lúc anh mở miệng, cằm khẽ nâng, vẻ mặt kiêu ngạo.
Cô gái này, lần đầu tiên thấy cô mặc đồ công sở, tóc cũng Pu'i lên, càng làm cho gương mặt thêm thanh tú.
Đột nhiên nhìn thấy anh, đột nhiên nghe được giọng nói của anh, Hoan Nhan cảm thấy thời gian như trôi qua thật lâu, đến lúc tỉnh táo lại,cô vội vã xoay người chạy ra phía cửa… “Hứa Hoan Nhan, cô nhất định muốn trốn tôi sao?” Cô nghe thấy giọng nói của anh kèm theo sự tức giận, hốc mũi chua xót, cô cắn chặt răng, cố ép bản thân không được khóc, bàn tay chạm vào tay nắm cửa, lập tức kéo mạnh, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Không được đi.” Anh chỉ nói ba chữ, lòng bàn tay giữ bà vai cô lại, khẽ dùng sức, kéo thân thể cô lại gần, sau gáy đập vào trước *** của anh, vai trái cách vải vóc cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay anh truyền đến, Hoan Nhan cuối cùng không nhịn được, nước mắt tuôn rơi… “Buông tôi ra, Thân Tống Hạo, anh tại sao, anh tại sao muốn xuất hiện thì xuất hiện, muốn biến mất thì biến mất, anh đi… Anh không cần xuất hiện trước mặt tôi, anh làm cuộc sống của tôi rối loạn, tôi không muốn nhìn thấy anh dù chỉ một phút….”
Cô vừa khóc vừa nói, ngón tay lạnh băng dùng hết sức đẩy bàn tay anh ra, muốn lập tức rời khỏi, không muốn nhìn thấy anh ta, một chút cũng không muốn.
“Hứa Hoan Nhan, cô ầm ĩ cái gì? Cô đừng có bướng bỉnh như thế?” Anh cau mày, khàn giọng mở miệng, quay người cô lại, ôm chặt vào trong ***g ***, mặc kệ cô vừa đấm vừa đá vừa mắng, anh nhất quyết không buông tay.
“Ai cần anh quản? Thân Tống Hạo anh là đồ khốn kiếp, anh có tư cách gì quản tôi? Anh buông tôi ra, anh không buông tôi sẽ gọi người tới!”
Cô nước mắt lưng tròng, tức giận nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng sức lực không bằng anh ta, nên không thể nào nhúc nhích.
“Đúng, tôi tại sao phải quản cô, tôi rốt cuộc có tư cách hay không, Hứa Hoan Nhan, cô đừng quên ước định giữa chúng ta, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, cô cũng đã kí tên, cô còn dám nói tôi không có tư cách.”
Anh bị dáng vẻ giống như điên khùng của cô vừa khóc vừa mắng nổi trận lôi đình, cô gái đáng ૮ɦếƭ, anh tìm cô, cô không cảm ơn thì thôi lại còn xem anh như quái vật mắng anh, đánh ánh, muốn vạch ra ranh giới!
Giao dịch, anh ta lại dùng một tờ giao địch dáng ૮ɦếƭ để cột chặt cô?
“Tôi đổi ý, tôi đổi ý được không? Anh đi khởi kiện ba tôi, ngay sau đó cũng khởi tối luôn cả tôi, để chúng tôi cùng vào trại giam, như vậy có được hay không?”
Hoan Nhan khàn khàn mở miệng, cô tức giận lấy mu bàn tay lau nước mắt, đôi mắt trong suốt trừng mắt nhìn anh, đúng, Hứa Hoan Nhan cô chỉ muốn thật bình lặng, yên ổn sống, cô một chút cũng không muốn dây dưa với người đàn ông hoa tâm này!
“Đổi ý? Cô có tư cách sao?” Anh tức giận vô cùng, bàn tay ôm cô càng siết chặt, đem thân mình nhỏ nhắn của cô đè ở trước ***, một tay siết cằm cô, anh cúi thấp đầu, hai mắt nhìn cô, nếu không phải trong lòng có một chút xíu áy náy, anh thật sự muốn P0'p nát gương mặt cô!
“Anh rốt cuộc muốn làm gì? Thân Tống Hạo, anh buông tha cho tôi…” Hoan Nhan vô lực lắc đầu, nước mắt rơi xuống, cô biết, sự dịu dàng của anh chỉ như sương sớm, không thể gặp ánh mặt trời, anh ta bây giờ muốn cô, chẳng qua vì cô không hoàn toàn thần phục, đợi khi cô cả người luân hãm, cũng chính là bắt đầu bi kịch của cô.
“Ở lại bên cạnh tôi.” Anh trầm giọng mở miệng, đôi môi đè xuống, hung hăng hôn lên môi cô, năm chữ này gần như bị giam giữa hai đôi môi, mơ hồ không rõ…. “Anh phải kết hôn, anh không thể tổn thương cô gái sắp gả cho anh.” Cô liều mạng đẩy anh, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nghiêng mặt hít thở không khí trong lành…. “Cô để ý?” Anh nhướng mày, khóe môi khẽ nâng, ánh mắt chuyên chú nhìn cô.
Hoan Nhan bật cười, hai mắt bình tĩnh nhìn anh “Tôi tại sao lại phải để ý?”
Cô…., một lần nữa chọc anh tức giận.
Khẽ vuốt cằm, anh mím môi, “Được, được, Hứa Hoan Nhan, thói quen nói một đằng nghĩ một nẻo của cô vẫn chưa sửa được.”
Anh bật cười: “Tôi kết hôn là chuyện của tôi, không liên quan tới cô, chẳng qua cô nên làm tốt vai trò tình nhân của mình, cô bây giờ tốt nhất ngoan ngoãn, đừng vọng tưởng muốn thoát khỏi bàn tay tôi.”
"Anh vô sỉ khiến tôi chán ghét!" Cô tức giận, chỉ cảm thấy trong lòng cơn tức giận cứ trào lên, nhưng lại không phát tiết ra được. Hai tay nắm chặt, cô sợ chính bản thân mình nhất thời không khống chế được sẽ tát vào mặt anh ta!
"Cô còn dám nói một câu nữa thử xem!" Anh nổi cơn thịnh nộ, bàn tay đè chặt gần như muốn P0'p vỡ xương bả vai cô!
"Thân Tống Hạo anh vô sỉ để cho tôi..." Cô bình thản nhìn anh, giống như không để sự giận dữ của anh vào trong mắt, chỉ lạnh nhạt, quật cường và không hề sợ hãi, cô là muốn anh ta không nhịn được mà ra tay.... Anh đột nhiên không muốn nghe, từ trong miệng cô nói lên hai chữ kia, chán ghét, anh không muốn nghe hai chữ này!"
Anh hơi dùng sức, cả người đè lên người cô, eo cô dọc theo ghế salon, cảm giác khó chịu, phía dưới lại có chất lòng trào ra, cô trong lòng thấp thỏm lo lâu... Còn anh thì đè chặt thân thể lên người cô, cô định hai tay cô ở trên đầu, Pu'i tóc xốc xếch, xõa trên ghế salon....
Mà ngay sau đó, anh lại lập tức đặt thân thể của mìn đè lên cô, dễ dàng trói hai cánh tay của cô cố định trên đỉnh đầu, Pu'i tóc xốc xếch, làn tóc mây xõa tung ra trên ghế sa lon. . . . . ."Cô xem xem dù cô có chán ghét tôi như thế nào đi chăng nữa, Hứa Hoan Nhan, cô không phải là vẫn bị tôi đè ở Dưới *** sao?" Tức giận làm cho anh lại một lần nữa mất đi lý trí, chỉ muốn dùng những lời nói cay nghiệt để bảo vệ mặt mũi của mình không bị người đàn bà này vứt hết!
Hứa Hoan Nhan chỉ cảm thấy hàng loạt thê lương đột nhiên xông lên đầu, anh hận cô thì có thể tùy ý phát tiết, anh chán ghét cô, nhưng cũng không buông tha cô, hơn nữa còn xâm chiếm thân thể của cô, mà cho dù anh có thích thì vẫn nói là ghét, anh có cần cô thì vẫn không ngần ngại mà chà đạp cô, tóm lại cô ngay cả một cơ hội để chạy trốn cũng không có.
Nhưng còn cô thì sao? Cô cũng không phải là một tảng đá, không phải loại động vật đơn bào cấp thấp, cô cũng là một con người, cũng có tình cảm cũng có linh hồn, cô cũng sẽ khóc cũng sẽ cười, cũng sẽ chán ghét hoặc là yêu thích một người, giống như là hiện tại, cô bất tri bất giác bắt đầu nhập cuộc, nhưng là cuộc đùa vui đã chấm dứt, thậm chí ngay cả màn che cũng đã kéo lên. . . . . ."Nếu như anh muốn, thì hãy đợi một chút. . . . . ." Sắc mặt cô tái nhợt, trong bụng lạnh như băng lại đau nhức, bác sĩ có nói qua phẫu thuật xong sẽ bị ra máu, nhưng đã qua hơn mười ngày, một ngày cô vẫn phải thay băng vệ sinh vô số lần.
"Lúc nào thì làm, cô còn có sự lựa chọn sao?" Anh vẫn là một người đàn ông tàn nhẫn làm cho lòng người sợ hãi, Hứa Hoan Nhan nhắm mắt lại, các bắp thịt vốn căng thẳng một chút xíu buông ra, cô đã sớm nên hiểu, ở trước mặt Thân Tống Hạo, cô căn bản không có gì để nói.
Hình như anh cũng cảm thấy sự khác thường của cô, anh khẽ đứng dậy, đem thân thể mình nhấc lên, lại phát hiện trong lòng bàn tay mình lạnh như băng.
Hai hàng lông mày liền xiết chặt, anh nghi ngờ mở miệng, cũng không thay đổi nổi giọng điệu tuyệt tình: "Này, Hứa Hoan Nhan cô làm sao vậy? Không phải là cô sắp ૮ɦếƭ đi!"
Hứa Hoan Nhan chỉ cảm thấy thật buồn cười, lúc trước cô nghĩ rằng mình khi nhìn thấy anh chắc chắn sẽ xúc động khóc lớn lên, nhưng bây giờ cô lại trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, có thể ngồi nói chuyện cùng anh, sự mất khống chế ấy là do cô còn lưu luyến anh sao, cô chợt nhận ra rằng đến khi cô cảm thấy anh không còn quan trọng với mình nữa thì cái gì cũng đều trở nên ngớ ngẩn.
Chỉ tiếc, cô biết hình như bây giờ có chút muộn.
"Tôi ૮ɦếƭ thì anh định làm gì?" Cô mở mắt, đôi mi giống như cánh bướm hơi run rẩy, anh bị cô làm cho kinh sợ, hồi lâu mới phản ứng lại, đáy mắt tức giận ngút trời: "Còn ba tháng nữa, nếu cô muốn ૮ɦếƭ thì cũng phải đợi thêm ba tháng."
Cô bật cười.
Chỉ là nụ cười này trong mắt anh xem ra so với khóc còn khó coi hơn.
"૮ɦếƭ tiệt, đến tột cùng là cô muốn thế nào?" Anh vẫn không hiểu, chỉ cảm thấy tay của cô càng ngày càng lạnh như băng .
"Bụng của tôi rất đau, có thể hiện tại băng vệ sinh cũng ướt đẫm, một lát nữa anh có thể tới phòng làm việc của tôi giúp tôi lấy một miếng tới đây không?"
Cô không cười không khóc, giống như là lời nói của anh không liên quan tới mình, bàn tay anh đang nắm lấy tay cô chợt run lên, một giây kế tiếp, thế nhưng anh lại lập tức dời bàn tay xuống, chuyển đến váy cô, khẽ vén lên một chút, quả nhiên cái váy màu trắng đã bị nhiễm một mảnh đỏ.
Vẻ mặt anh cứng đờ, chợt có một chút thương xót dâng lên.
"Không phải đã làm phẫu thuật lâu rồi sao, tại sao cho đến bây giờ vẫn còn đang chảy máu." Anh đứng dậy, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đem cô ôm vào trong ***, có chút tức giận hỏi.
"Có lẽ là bởi vì sau phẫu thuật bị băng huyết, cho nên vết thương khôi phục không tốt lắm, hôm nay đã giảm rất nhiều rồi, không có gì đáng ngại."
Cô vô lực mở miệng, có chút giật mình cảm thấy anh lại đem tay của mình đặt lên bụng cô.
Cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, anh mất tự nhiên né tránh, nhưng lại bị một câu nói của cô làm cho chú ý, băng huyết, tại sao gia gia lại không nhắc tới cùng anh những thứ này?
"Chúng ta bây giờ đi bệnh viện." Anh khom lưng bồng cô lên, mới chỉ hơi nhúc nhích, hình như lại có máu chảy ra, Hứa Hoan Nhan không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ, tay chân luống cuống: "Anh, trước buông tôi xuống, tôi phải đi tới phòng vệ sinh."
"Cô nghĩ thế nào?" Anh khinh miệt liếc cô một cái, trực tiếp ôm cô vào phòng vệ sinh bên trong phòng khách.
Hứa Hoan Nhan chỉ cảm thấy mặt mình đỏ tới tận mang tai, lại nhìn anh hình như không có ý định sẽ đi ra ngoài, không khỏi giương mắt nhìn anh: "Anh, anh đi ra ngoài trước đi."
"Trên người cô còn chỗ nào mà tôi chưa xem qua?" Anh hung hăng mở miệng, chợt vò tóc: "Cái đó, cái đó cô để ở chỗ nào hả?"
"Cái... cái gì?" Hứa Hoan Nhan nhất thời máu không kịp lên não, tư tưởng theo không kịp.
"Cái gì mà cái gì? Chính là thứ mà mỗi tháng đến kỳ các cô đều dùng!" Anh nhìn chằm chằm cô rống lên, Hứa Hoan Nhan sợ không khỏi khẽ run rẩy, cuống quít mở miệng: "Ở trong túi của tôi, để ở trên mặt bàn công tác của tôi."
Anh tâm cao khí ngạo xoay người, một cước đem cửa phòng vệ sinh đá ra, chỉ chốc lát sau tíeng bước chân liền đi xa, dần dần biến mất. . . . . . Hứa Hoan Nhan tâm tình không yên, trong đầu vẫn như cũ ong ong một mảnh, cô có chút cảm thấy không hiểu, rốt cuộc Thân Tống Hạo đang suy nghĩ cái gì? Anh muốn kết hôn, còn thông báo cho khắp cả thiên hạ đều biết, lại tìm mọi cách để bảo vệ vợ chưa cưới, không muốn đem cô ấy ra trước ánh đèn flash chịu đựng sự quấy nhiễu, nhưng tại sao anh còn tới dây dưa không rõ với cô?
Anh có tiền như vậy, chắc chắn sẽ không bởi vì đau lòng vì khoản tiền đã bỏ ra nên muốn lấy lại thứ gì, như vậy. . . . . . Nguyên nhân rốt cuộc là cái gì?
Anh đã biết cô đã bỏ đứa bé, như vậy lại càng không cần phải phiền hà, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ là bởi vì anh đối với cô, cũng có chút không cam lòng sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc