Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 29

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Lâm Thiến Ác Độc
Hoan Nhan ૮ɦếƭ lặng ngồi dậy, sửa sang y phục của mình cho đàng hoàng, lập tức kéo hai chân cứng ngắc của mình đứng dậy đi ra ngoài…” Nhan ! Không sao rồi, đừng khóc…”Văn Tĩnh cuống quýt lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt trên mặt của cô, lại liên miên nói: ”Trước khi vô nước biển, thuốc tê đã được cho vào trong nước biển, mình đã hỏi qua bác sĩ rồi. Nhan đừng sợ, mình và KaKa đang ở bên ngoài sẽ chờ bạn.”
Hứa Hoan Nhan sờ sờ mặt của mình, cố nặn ra một chút ý cười, nhưng trong lòng thầm rủa, cái tên đàn ông ૮ɦếƭ tiệt kia tốt nhất không nên để cô gặp lại, nếu không cô nhất định không chút do dự đánh cho gã sưng mặt sưng mũi.
Hứa Hoan Nhan nghe VănTĩnh nói, chỉ ૮ɦếƭ lặng gật đầu, ngoan ngoãn để cho y tá ghim kim vào trên mu bàn tay của cô, an tĩnh ngồi ở chổ đó vô nước biển
Nghe có tiếng động cô hé mắt nhìn thấy VănTĩnh với vẻ mặt săn sóc nhìn cô, tay cầm bình nước nóng, có cái gối đệm ở dưới cái tay ghim kim của Hứa Hoan Nhan, nguyên nhân là để tránh tình trạng cánh tay bất động lâu quá dẫn đến tê cứng.
“ Vị kế tiếp, Hứa Hoan Nhan…”
Thanh âm y tá vừa vang lên, toàn thân Hứa Hoan Nhan khẽ run rẩy, trong nháy mắt sắc mặt cô trắng bệch giống như trang giấy trắng.
Thời điểm nghe thấy vậy, người xa lạ nào đó chợt quay mặt sang dò xét Hoan Nhan cẩn thận thêm vài lần nữa, sau đó đứng lên đi ra ngoài…Nhìn thấy VănTĩnh cầm bình nước biển đi vào, Kaka nở nụ cười đi tới phòng giải phẫu, liền bị bác sĩ mời ra ngoài.
Cách một cánh cửa, hai người bọn họ tựa vào tấm thủy tinh, mơ hồ thấy Hứa Hoan Nhan bị đưa đến phía sau lá chắn ,nằm xuống…Sau khi nhìn thấy cuối cùng VănTĩnh không chịu nổi, lập tức che miệng lại, cố nén hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải lao ra bên ngoài nôn khan.
Đôi mắt Kaka phiếm hồng, mái tóc dài màu vàng bị cô hung hăng lắc qua lắc lại sau lưng, tóm lại, cô không thể nuốt trôi chuyện này!
Mới vừa rồi, trên ban công hành lang, một cô gái ăn mặc đẹp đẽ đang thấp giọng nói chuyện qua điện thoại: ”Đúng, giống như là cô ta, Hứa Hoan Nhan đúng không?”
“ Hình như cô ấy sẩy thai phải phẫu thuật rồi,,,Cũng không biết là của người nào?”
“ Cũng không có đàn ông đi cùng, chỉ có hai cô gái.”
“ Vậy cũng tốt, liên lạc lại sau!”
Cô gái tắt máy, sau đó làm như không có việc gì, điềm nhiên đi trở vào chờ đợi.
Cuộc giải phẩu thành công, cũng chỉ khoảng 20’, thuốc mê còn chưa hết tác dụng, Hứa Hoan Nhan vẫn còn chưa tỉnh lại, nét mặt cô bình tỉnh, an nhàn, không có một chút lay động, cũng không có dấu vết thống khổ nào.
“ Kaka, bạn ngó chừng Nhan , mình đi ra ngoài mua một ít thức ăn.” VănTĩnh thấp giọng nói với Kaka,rồi cúi xuống đắp chăn mỏng lên người Hứa Hoan Nhan cho đàng hoàng, sau đó mới xoay người đi ra ngoài…Tại thời điểm vừa đóng cửa lại, VănTỉnh mơ hồ cảm thấy cách đó không xa có người đứng đó nhìn về phía bên này. Nhìn thấy VănTĩnh quay đầu lại, ánh mắt kia chợt biến mất, chỉ có một cô gái ngồi ở đó bộ dáng thật an tĩnh, cô chẳng để ý đến nữa, chỉ nóng lòng muốn mau chóng đi ra ngoài mua một chút thuốc bổ thật tốt để bồi bổ cho Hứa Hoan Nhan được mau chóng bình phục.
Kaka rót một ly nước đi tới ghế ngồi xuống, vừa định cúi đầu uống, bất chợt điện thoại di động trong túi vang lên, cô cau mày định không nhận nhưng rồi vẫn tiếp nhận
“ Có thể kéo dài thời gian một chút được không? Chị Trương làm ơn đi..”
“ Chị Trương, đợi thêm một tiếng nửa có được không?”
“ Nửa giờ nữa nếu còn chưa tới, thì chờ đồ của cô bị người khác lấy đi.”
Bên kia đầu điện thoại chỉ nghe thấy một tiếng rống, tiếp đến là âm thanh bị cắt ngang. Kaka bất đắt dĩ đứng lên, đây chính là một quán bar tốt không dễ dàng tìm được, nếu mất thì phải làm sao?
“ Cô y tá, xin giúp tôi chăm sóc cô ấy một lát có được không? Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn liền lập tức sẽ trở lại.”
“ Dĩ nhiên là có thể.” Nhận được câu trả lời khẳng định của y tá, Kaka mới thở phào, nhẹ nhàng sửa lại chăn mỏng cho Hứa Hoan Nhan, cũng đóng cửa sổ lại sau đó mới kéo cửa lớn đi ra ngoài.
“ Đáng ૮ɦếƭ! ” Bất chợt nghe thấy VănTĩnh rống lớn tiếng, vùa đúng thời gian tan ca, thật là hận không thể ૮ɦếƭ tử tế, trên đường quả là dọa người mà! Văn Tĩnh lấy mu bàn tay thử độ ấm của bình giữ nhiệt, cố gắng có thể giữ bình cháo gà được nóng cho đến lúc Hứa Hoan Nhan ăn.
"Lúc nào rồi cô còn chưa đến đây, không phải cô tới để xác nhận đúng người sao, thời gian không còn nhiều, không phải cô đang ngồi ở trong nhà hàng Tây chứ?"
Giọng nữ từ trong điện thoại truyền ra, đôi mắt Lâm Thiến cực kỳ linh động, nhìn người nam trẻ tuổi đang ngồi đối diện một cái, trong lòng chậm rãi nghĩ thoáng qua, sau đó vẫn đứng lên: ”Thật ngại quá, hôm nay tôi có việc gấp, chúng ta hôm nào hẹn gặp lại.”
Lâm Thiến xách túi đứng lên, cũng không ngó lại mà trực tiếp đi thẳng ra ngoài, không cố kỵ chút nào về sự lúng túng và đau thương của người sau lưng.
Còn có chuyện gì làm cho người ta sung sướng hơn chuyện Hứa Hoan Nhan mang thai bị người vứt bỏ, sau đó lại bị sảy thai.
Vừa nghĩ tới chuyện này, nụ cười không tự chủ liền tràn ngập gương mặt Lâm Thiến, vốn là đến thời hạn đánh cuộc, Lâm Thiến còn tưởng rằng mình nhất định thua. Lần trước, cái tên đàn ông ૮ɦếƭ tiệt kia đang lúc cùng cô xem những bộ y phục mà cô thích và định mua tất cả, nhưng hắn lại bỏ đi, hơn nữa đáng hận chính là ngay cả một bộ y phục hắn cũng không hề mua cho cô!
Lâm Thiến cô cũng biết, nhất định Hứa Hoan Nhan đáng ૮ɦếƭ là người cố ý gây ra chuyện, Thân thiếu rõ ràng biết cô thích anh ta!
Đi vào bệnh viện, bệnh viện tư nhân này không lớn, cô đi vào liếc mắt nhìn thấy nữ sinh trường khác ngoắc cô, bình thường quan hệ thật bình thường, chỉ là cô từng theo đuổi Tống Gia Minh, mà Tống Gia Minh lại có quan hệ tốt với Nhan Hoan khi cô ta rời trường thực tập, cho nên cô ta rất hận Hứa Hoan Nhan, vì vậy sau khi tình cờ biết Lâm Thiến, hai người rất hay trao đổi.
“Ở trong phòng bệnh bên cạnh, hai người bạn của Hứa Hoan Nhan đều đi ra ngoài, chỉ còn lại mình Hứa Hoan Nhan ở đây!"
Băng Huyết
Giầy cao gót của Lâm Thiến từng phát từng phát đập vào trên sàn nhà, cô ta nhìn Hứa Hoan Nhan đang nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy, rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười ra tiếng. . . . . . Từng bước từng bước tới gần, thấy Hứa Hoan Nhan trong cơn ngủ mơ màng vẫn hơi cau mày, có lẽ do tác dụng của thuốc tê sắp hết, đau đớn bắt đầu chậm rãi xuất hiện.
Lâm Thiến quét mắt liếc nhìn một vòng, chợt rơi vào chiếc tủ bệnh nhân ở đầu giường, những móng tay được sơn màu hồng cầm xấp bệnh án lên, lật xem từng tờ một, Hứa Hoan Nhan trên khoé môi ngày càng thâm thuý . . . . Tiếng giấy loạt xoạt làm Hứa Hoan Nhan đang mơ màng tỉnh dậy, cô vô tri vô giác mở to hai mắt, "Tĩnh. . . . . ."
Trong cổ họng cố gắng kêu ra thành tiếng, giống như sau một giấc ngủ dài, mơ mơ màng màng, cái gì cũng không nhớ ra được.
"Hứa Hoan Nhan. . . . . ." Khoé môi Lâm Thiến cong lên, đem một xấp giấy, rõ ràng viết tên của Hứa Hoan Nhan, Hứa Hoan Nhan mang thai, thai nhi có bao nhiêu tuần tuổi, nắm thật chặt xấp giấy trong lòng bàn tay.
Hứa Hoan Nhan cật lực quay mặt sang, trong đầu cô là một mảng mơ hồ, cô cố gắng mở mắt quan sát Lâm Thiến trước mặt: "Cô, làm sao cô lại ở đây? Tĩnh đâu?"
Nói xong cô cố hết sức ngồi dậy, Lâm Thiến ngay lập tức tiến lên một bước đè đầu vai của cô lại: "Hứa Hoan Nhan, cô vừa mới làm thủ thuật phá thai, không thể ngồi dậy, mau nằm xuống, nghe lời đi. . . . . ."
Trong miệng cô ta nhẹ run, đáy mắt xem thường càng sâu hơn, sảng khoái từng trận kéo tới, làm cho tâm tình của cô ta giờ phút này vui vẻ không dứt.
"Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Tại sao cô lại ở đây?" Hứa Hoan Nhan cảm thấy thanh tỉnh đầu óc một chút, bàn tay bấm chặt góc chăn thấp giọng hỏi.
"Uy, nhìn cô này, tôi cũng chỉ là vừa vặn cảm thấy trong người không thoải mái nên đến đây khám, lại vừa lúc gặp cô đang làm giải phẫu lấy đứa bé ra, rồi tôi tốt bụng đi vào xem xem cô thế nào thôi mà?"
Lâm Thiến che giấu nụ cười, ánh mắt chăm chú nhìn vào Hứa Hoan Nhan, qua đôi mắt có thể thấy cô đang rất khổ sở, lại sợ hãi thật khiến người ta thương tâm.
"Như vậy đi, xem ra cô cũng ổn rồi, tôi đi thôi." Hứa Hoan Nhan bình tĩnh liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt lại rơi vào một xấp bệnh án trong lòng bàn tay cô ta , Hứa Hoan Nha sóng mắt khẽ rối loạn hạ xuống, tiếp tục nói: "Lâm tiểu thư thật là không lịch sự, chưa có sự cho phép đã tự tiện lật đồ của người khác, cũng quá không lễ phép đi!"
"Nha, nếu cô không nhắc thiếu chút nữa tôi liền quên mất. . . . . ." Lâm Thiến làm bộ muốn đem bệnh án bỏ xuống, nhưng chợt khựng lại, cặp mắt đảo một cái như nhớ tới cái gì mở miệng: "Đúng rồi, cơ hội tốt như vậy, làm sao tôi có thể bỏ qua đây?"
Cô lấy điện thoại di động ra, mở camera , đắc ý liếc mắt nhìn Hứa Hoan Nhan: "Ai Hứa Hoan Nhan , nếu trong buổi lễ tốt nghiệp, đem những thứ này công bố ra, thật sự sẽ gây ra chấn động nha!"
Cô ta cố ý đem bệnh án để ở trên bàn, ống kính chiếu vào cái tên Hứa Hoan Nhan, và chẩn đoán của bác sĩ.
Một tiếng tách vang lên, cô ta giống như còn chưa hài lòng nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Chậc chậc, chỉ có cái này, hình như không đủ lực!"
"Lâm Thiến, cô đùa đã đủ chưa?" Hứa Hoan Nhan tức giận, lập tức ngồi dậy, phía dưới một dòng máu tươi lập tức chảy ra, trong bụng đau giống như bị dao đâm, làm cho cô không thể chịu được ngã xuống trên giường. . . . . ."Ai cái này hay, Hứa Hoan Nhan đừng cử động, cô xem sắc mặt cô trắng bệch như vậy, đừng cố cử động quá nhiều!" Lâm Thiến làm như là không nghe thấy, ống kính hướng về phía Hứa Hoan Nhan ấn tách tách vài cái, Hứa Hoan Nhan vô lực muốn giơ tay che kín mặt, nhưng lại bị cô ta tiến lên trước kéo ra chụp được.
Đem những tấm hình xem lại một lần, Lâm Thiến nhìn thật kỹ, mới hài lòng gật đầu, vừa cười vừa nói: "Hứa Hoan Nhan, cô cần phải điều trị nhanh lên, không lâu nữa chính là buổi lễ tốt nghiệp, cô cũng không nên bỏ qua cơ hội nổi tiếng toàn trường lần này!"
Cô ta đến gần Hứa Hoan Nhan, đưa điện thoại di động đến trước mặt cô, âm trầm cười lạnh: "Mặt trắng thành ra như vậy, xem ra ngược lại điềm đạm đáng yêu đấy. . . . . . Chỉ là, Thân thiếu đâu?"
Cô cúi thấp người, đưa tay ra vỗ nhè nhẹ vào khuôn mặt trắng bệch của Hứa Hoan Nhan, Hứa Hoan Nhan muốn tránh ra xa, nhưng toàn thân một chút hơi sức cũng không có, cô hung hăng cắn chặt răng, hai mắt như bắn ra tia lửa nhìn về khuôn mặt làm người ta ghê tởm của Lâm Thiến: "Cô là đồ hèn hạ! Lâm Thiến, cô sẽ không có kết quả gì tốt!"
"Ai u, Hứa đại tiểu thư, tôi thật là sợ, tôi sợ muốn ૮ɦếƭ đấy. . . . . ." Lâm Thiến khanh khách cười duyên, con ngươi xinh đẹp độc ác đảo một vòng, ngón tay thon dài chậm rãi lật tấm chăn mỏng lên, nhìn vào bụng Hứa Hoan Nhan. . . . . ."Cô muốn làm gì?" Hứa Hoan Nhan gắt gao cắn chặt răng, chỉ cảm thấy nửa thân thể nàu không phải là của mình nữa, cô muốn đem tất cả sức lực hất cánh tay kia ra, nhưng ngay cả hơi sức để nghiêng đầu một chút đều không có. . . . . ."Không làm cái gì, chỉ là muốn cho cô nếm thêm một chút đau khổ, sau đó nhớ kĩ về sau không cùng Lâm Thiến tôi tranh giành. . . . . ." Cô ta mím đôi môi đỏ mọng, lòng bàn tay ở trên bụng Hứa Hoan Nhan hung hăng đè một cái, kéo dài mấy giây liền buông ra . . . . . . Hứa Hoan Nhan đau đến mức hơi sức để hô cứu cũng không có, bên trên thái dương từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh tuôn rơi, trong thân thể từng cơn đau cuộn lên, chỉ cảm thấy phía dưới nóng lên, máu tươi không ngừng trào ra, hình như ngay cả băng vệ sinh mà Tĩnh chuẩn bị cho cô cũng bị thấm ướt, da thịt của cô cảm giác được chất lỏng sền sệt ấm áp. . . . . . Nhưng Lâm Thiến cũng chỉ cười nhạt vài cái, cất điện thoại di động xong, xoay người, tâm cao khí ngạo đi ra ngoài. . . . . .Sập! một tiếng cửa phòng bệnh nặng nề đóng lại, Hứa Hoan Nhan chỉ cảm thấy có một tiếng nổ, giống như là đập vào иgự¢ cô, làm cô không thở nổi. . . . . . Nghe thấy tiếng động, Tĩnh một tay đang ôm lấy bình giữ nhiệt, một tay kia lại đang cầm một túi lớn gì đó sải bước nhanh chóng hướng phòng bệnh đi tới, lúc đi qua khúc quanh, vốn dĩ mắt đang nhìn thẳng, cô lại lập tức quay đầu lại, kỳ quái. . . . . . Mới vừa rồi người phụ nữ đi qua rất giống Lâm Thiến!
Lâm Thiến, cô ta tới đây làm cái gì? Thấy vậy Tĩnh cảm thấy thật hoảng hốt, lại nghĩ đến Hứa Hoan Nhan, cuống quít nhanh bước chân đi về phía trước. . . . . ."Nhan nhi, Kaka. . . . . . Tớ đã về rồi! Kẹt xe ૮ɦếƭ mất. . . . . . Nhan. . . . . ."
Tĩnh đẩy cửa ra, lập tức sững sờ, y tá đang thay ga giường, cô thấy rõ ràng phía trên có một mảng lớn máu tươi, mà trong phòng, Hứa Hoan Nhan cùng Kaka cũng không trông thấy bóng dáng. . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc