Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 27

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Dịu Dàng Cuối Cùng
Hoan Nhan nhất thời ngừng hô hấp, hai tay vô ý thức bảo vệ bụng, "Anh tốt nhất nên nghỉ ngơi cho tốt..."
Cô muốn cự tuyệt, anh đã mạnh mẽ hôn cô thật sâu, đầu lưỡi thành thục miêu tả đôi môi cô, lại cứng rắn cậy ra hàm răng, trong miệng cô dây dưa. Hoan Nhan chỉ cảm thấy bị nụ hôn của anh làm cho khó thở, không đứng vững.
Thì ra là như vậy, có thể do thói quen, dù yêu hay chưa yêu, thích hay chưa thích, một người cũng sẽ từ từ thích ứng với sự tồn tại của người khác, sau đó từ từ lệ thuộc vào sự tồn tại của người kia.
Giống như cô, hiện tại không biết xấu hổ, đã quen với vòng tay, nụ hôn, thậm chí là lên giường cùng với người đàn ông trước mặt này, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến, nếu có một ngày rời xa anh ta, cô có thể sống thoải mái được không?
Cô không biết, anh ta cũng không hiểu, có một loại yêu, gọi là lâu ngày sinh tình.
"Mùi vị của cô dường như ngon hơn một chút." Anh dừng lại sau nụ hôn dài, cố đè nén cơ thể đang nóng bừng, rời môi cô, hai cánh tay vẫn cố định bên eo cô, giữ cô trong ***, không thèm chú ý đằng sau chính là cửa hàng Tây, cũng không để tâm việc anh làm phong cảnh đẹp cho người bên trong ngắm.
"Đủ rồi, Thân Tống Hạo, cần phải trở về." Cô có chút thẹn quá hóa giận, người đàn ông này có thể hay không đừng có tùy tiện ở bất cứ đâu cũng có thể động dục?"
"Vừa mới bắt đầu, Hoan Nhan, cô bắt tôi phải dừng lại, cũng quá độc ác rồi..."Anh vẻ mặt uất ức, lại dụi mặt vào áo của cô, khiến cô vừa tức lại vừa buồn cười.
Trong đầu chợt thoáng qua một suy nghĩ, cô sắp xếp thật tốt suy nghĩ trong đầu sau đó làm bộ như vô tình hỏi thăm: "Vậy, anh khi nào hứng thú sẽ bất cứ lúc nào cùng nữ nhân của mình lên giường sao?"
"Tất nhiên." Anh nhếch môi, một tay từ từ di chuyển trên thân thể cô, trêu chọc.
"Nhưng... Nếu không có BCS ở bên cạnh, anh làm thế nào?" Cô thăm dò mở miệng, hai mắt mở lớn lộ vẻ tò mò.
"Quên trên thế giới này còn có loại thuốc, gọi là thuốc *** sao?" Anh học lại ngữ điệu của cô, trêu chọc trả lời.
"Nhỡ họ giở thủ đoạn gì, hoặc là cố ý không uống thuốc, muốn trói buộc anh thì sao?"
"Ừ, cũng gặp qua người như vậy." Anh không e dè mở miệng, ngón tay cũng tà ác thăm dò vào áo sơ mi của cô, sau đó vỗ về chơi đùa.
Cô chăm chú muốn nghe câu trả lời của anh, nên cũng không để ý tới ngón tay anh đang quấy rối.
Cho đến khi ngón tay thô cứng của anh từ từ tiến vào áo lót của cô, tùy ý miêu tả đường cong đầy đặn bộ *** của cô, cô mới lập tức đỏ mặt, đẩy tay anh ra, ánh mắt có chút lửa giận.
"Chỉ là kết quả rất thảm thôi." Anh lười biếng mở miệng, cúi thấp đầu cười cười nhìn cô, như có điều suy nghĩ: "Sao chủ đề hôm nay của cô luôn xoay quanh vấn đề mang thai?"
"Không có .... chỉ là tò mò, chúng ta đi về thôi." Cô từ bên cạnh anh tránh né, hoàn toàn hết hi vọng.
"Chỉ là nếu cô..." Anh chợt nắm cằm cô, kéo lại gần mình, đôi mắt đen giống như bảo thạch toát lên vẻ quyến rũ... "Thế nào?" Cô cố ý mở miệng, tim đập mạnh... Anh đang định mở miệng, điện thoại di động đúng lúc vang lên, anh nhếch môi cười, buông cô ra, sau đó nghe điện.
"Thân thiếu, sáng sớm ngày mai tám giờ bay, vé đã mua xong."
"Được, tôi biết."
Anh tắt máy, nhìn màn hình điện thoại như có điều suy nghĩ, sau đó mở danh bạ, không có thói quen gửi tin nhắn nên có chút vụng về.
Hoan Nhan nhìn anh, lại phát hiện anh lúc này rất chuyên tâm.
"Anh ngày mai tám giờ sẽ bay, Tô Lai, em có thể đến đón anh không?"
Hít sâu một hơi, anh bấm gửi đi, một lát sau tin nhắn báo cáo gửi đi, anh kinh ngạc nhìn điện thoại di động, không dám thở mạnh, yên lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua, không có tin nhắn lại, ở Mĩ bây giờ là 9 giờ sáng, cô ấy không thể không thấy được.
Như vậy chỉ có một giải thích, không muốn đến.
Anh lập tức có cảm giác phiền não, cất điện thoại vào trong túi, "Đi thôi" âm thanh cũng có chút uể oải, Hoan Nhan mấy lần muốn đặt câu hỏi nhưng cuối cùng căng thẳng không dám hỏi ra tiếng.
Nhưng nếu là cô... Nếu là cô, sẽ thế nào? Hoan Nhan cũng không đoán được, cô không phải là con sâu trong bụng anh ta, không biết đến cuối cùng anh ta đặt cô ở vị trí nào, cũng không biết, trong lòng anh, có cảm giác cô cùng những người phụ nữ khác không giống nhau.
"Tôi ngày mai muốn dậy sớm, mai chủ nhật, cô có thể ngủ muộn một chút, tôi hôm nay ngủ phòng khách."
Sau khi vào cửa anh mệt mỏi mở miệng, thậm chí không nhìn cô lâu một chút trực tiếp *** khoác đi vào phòng tắm.
Hoan Nhan hai mắt mở lớn, sau đó cười nhạt, trở về phòng mình.
Tắm sạch sẽ, cô nằm trên giường suy nghĩ lung tung, cửa phòng bỗng lập tức mở ra, bóng dáng cao lớn đứng ở cửa khiến cho nhịp tim cô bỗng chốc tăng nhanh.
Anh đi thẳng tới, đặt một cái thẻ trên gối cô, "Tôi không biết rõ khi nào trở lại, tóm lại sẽ không vượt quá một tuần, cô giữ lấy cái thẻ này, tất cả tiền trong này cô có thể sử dụng, ngày mai đi mua điện thoại mình thích, có chuyện gì có thể gửi tin hoặc gọi điện cho tôi."
Cô gật đầu, hai mắt đen nhánh nhìn anh, giống như có nhiều lời muốn nói.
"Ngoan, chờ tôi trở lại." Anh nhếch môi cười, cúi người, hôn lên môi cô, dịu dàng, hai người không có nhúc nhích, hai bờ môi dính chặt vào nhau, thật lâu, không có tách ra..."Chờ tôi trở lại, có mấy lời muốn nói với cô." Anh rời khỏi môi cô, ánh mắt nghiêm túc, dịu dàng.
Thân Tống Hạo Mất Tích
Cô vẫn là cắn chặt răng gật đầu, nhìn anh đứng lên, xoay người, đi ra ngoài, đóng cửa lại... Nước mắt, không biết vì sao, lập tức rơi xuống... Mở to hai mắt không ngủ được, đến nửa đêm thật vất vả mới chìm vào giấc ngủ, lại rất nhanh tỉnh táo lại, trông mơ nghĩ là chỉ ngắn ngủi mấy phút, kết quả tỉnh lại trời đã sáng!
Cô lập tức ngồi dậy, không để ý sửa sáng lại quần áo xốc xếch, mở cửa phòng chạy ra ngoài, trong phòng khách không một bóng người, sát phòng khách, cũng không có ai, phòng tắm trống không, chỉ có mùi vị của anh khi tắm còn vương lại trong phòng, nhàn nhạt xua đi không được... Hoan Nhan đi mấy bước ra ban công, vừa hay nhìn thấy xe của anh lái qua khúc quanh, dần dần mất hút... Cô cảm thấy toàn thân hơi sức như bị rút sạch, chán nản ôm đầu gối ngồi trên ghế sa lon, ngẩn người hồi lâu, mới đột nhiên nhớ tới lời Văn Tĩnh dặn dò, mở túi lấy que thử, cô run sợ đến phòng tắm.
Ông trời phù hộ, cầu mong là một vạch... cô nhắm mắt lại, không dám nhìn kết quả, trong lòng không ngừng cầu nguyện, mới lặng lẽ mở ánh mắt nhìn.
Hai vạch hồng nhìn thấy mà run sợ, giống như đang cười nhạo nhìn cô.
Ngón tay buông lỏng, vứt que thử vào bồn cầu, xả nước, Hoan Nhan giống như sụp đổ, tìm quần áo mặc lung tung, nhìn vào thẻ tín dụng trên đầu giường, cô mím môi, cầm lấy nhét vào trong túi xách, mở cửa ra ngoài... Tìm trạm điện thoại công cộng, gọi cho Văn Tĩnh, sự tình như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị cô ấy dài dòng nửa ngày, mắng cô không quyết đoán, rồi lại chỉ bất đắc dĩ khuyên cô, chờ Thân Tống Hạo về mới quyết dịnh, cũng mày chỉ một tuần, thời gian cũng còn kịp.
Hoan Nhan cúp máy, ngẩng đầu, dường như thấy dấu vết máy bay xẹt qua trên bầu trời.
Anh có ở trên đó không? Cô phỏng đoán lung tung, lại nhẹ nhàng lắc đầu, vừa đúng một tuần này cô có thể chuyên tâm viết luận văn tốt nghiệp.
Lúc tới phòng làm việc của giáo sư, giáo sư hơn tóc bạc hơn nửa đầu ánh mắt nhìn cô có chút khác thường, cô nộp luận văn rời đi thì ông gọi cô lại: "Hoan Nhan, con vẫn là cô gái tốt khiến thầy yên tâm, thầy hi vọng con giống như trước luôn đơn thuần, sạch sẽ, đối mặt với những cám dỗ, con phải học bỏ qua, để tránh tương lai hối hận..."
Hoan Nhan lúng túng, sắc mặt ửng hông, vội vàng gật đầu, rồi giống như gặp ςướק chạy ra ngoài... Một tuần đã qua anh cũng không trở về, điện thoại không liên lạc được, cả người giống như là đá chìm xuống biển, biến mất không tin tức.
Hoan Nhan giống như một người lang thang đi trên đường, cô không muốn trở về ngôi nhà rộng lớn đó, cũng không muốn về kí túc xá, cô lười không muốn cùng Lâm Thiến tranh chấp, hơn nữa bây giờ cô không muốn Lâm Thiến tìm được nhược điểm gì của mình.
Bàn tay đặt trên bụng, nơi đó vẫn như ban đầu, nhiệt độ ấm áp cách một lớp vải mỏng, một chút xíu truyền lại trên đầu ngón tay, trong đó có một sinh mệnh nhỏ bé, nhưng lập tức sẽ bị biến mất.
Cô gần như tuyệt vọng, lấy điện thoại, bấm dãy số mà cô nhớ kĩ trong lòng. Chờ đợi, sau đó chỉ nghe thấy giọng nữ lạnh như băng khiến người ta tuyệt vọng: Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không thể liên lạc được... Hoan Nhan cúp máy, anh ta mất tích.
Cô nghĩ đến người con gái tên Tô Lai, anh cẩn trọng lại vội vàng, muốn tới Mĩ, là tìm cô ấy sao?
Cô không rảnh để tâm đến mấy thứ này, âm thầm nghĩ, đợi thêm một tuần, dù anh ta có trở về hay không trở về, có phụ trách hay không phụ trách, cô sẽ đến bệnh viện, vứt bỏ đứa bé.
An Khả Khả ở trong gương cẩn thận trang điểm, kem lót, kem nền, phấn phủ, làn da cũng tốt hơn nhiều, cô vẽ lông mày, kẻ mắt, lại thoa một chút son hông lên môi, đứng dậy, ở trước gương cẩn thận kiểm tra lại, áo phông ngắn tay, nhìn cô trông rất thanh thuần, cô biết William có cảm tình với cô, cũng bởi vì lần đầu gặp mặt cô để mặt mộc không trang điểm.
Cầm túi xách, cô đi ra cửa, lúc chuẩn bị đóng cửa, bước chân hơi dừng lại, kiểm tra cẩn thận trong phòng.
Cũng không có gì khác biệt, mùi vị của anh ta, đã sớm tản đi rồi.
An Khả Khả hít sâu một hơi, đóng cửa, đi thang máy xuống, xe của anh ta đã chờ sẵn, cô trong lòng có chút tuyệt vọng, đi đến, lên xe, ngồi cạnh anh ta.
William là người Trung quốc, nhưng lại làm ăn ở Anh, lại nhập quốc tịch nước Anh, tuy là trên dưới năm mươi tuổi, nhưng chăm sóc bảo dưỡng, nên thoạt nhìn giống như là trung niên bốn mươi mấy tuổi.
"Anh tiểu thư, cô hôm nay thật xinh đẹp." Ông ta nghiêng mặt nhìn sang, con ngươi hơi mờ ***c nhìn cô từ trên xuống dưới, có than thở, cũng có H*m mu*n.
Cô chỉ cười nhạt: "William tiên sinh tác phong cũng nhanh nhẹn."
"Hẹn An tiểu thư cũng rất khó khăn đấy." William mở miệng, ánh mắt kèm theo sự khinh thường cùng giễu cợt.
An Khả Khả chỉ lúng túng cười: "William tiên sinh chắc không để bụng chứ."
"Tất nhiên, chỉ cần tôi hài lòng, về sau chúng ta phải thường xuyên gặp mặt." Ông ta khẽ vuốt cằm, bàn tay đầy đặn cũng đã tới gần eo cô, trên dưới di chuyển... An Khả Khả chỉ cảm thấy buồn nôn, lại có gắng nở nụ cười, mở miệng nũng nịu: "William tiên sinh, hơi nóng lòng đấy..."
"Dĩ nhiên, người đẹp trước mặt, không nóng lòng có thể coi là nam nhân sao?" Ông ta không biết ấn chỗ nào, trước mặt hai người bỗng có một tấm chắn, giống như đem buồng xe ngăn cách, tạo thành một không gian hoàn toàn khép kín... An Khả Khả trong lòng lo lắng, cũng kéo dài khoảng cách, cười nịnh một tiếng: "William tiên sinh quả là càng già càng dẻo dai..."
Lời còn chưa dứt, tay của ông ta đa tùy tiện đưa vào *** cô ***...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc