Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 26

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Dò Xét Vô Dụng
“Không nghĩ cậu lại lo như vậy, tớ làm sao có thai được? Kinh nguyệt tớ không đều, người không dễ gì mang thai cậu không phải không biết?”
Hứa Hoan Nhan dong dong dài dài không muốn đi, thấy cái bao đã bị xé ra, bất đắc dĩ thở dài, không muốn lãng phí đành đi vào kiểm tra.
“Kiểm tra nhanh một chút, cậu còn nói dài dòng nữa mình sẽ vào giúp một tay đấy!” Văn Tĩnh giương nanh múa vuốt, cô gái ngốc nghếch này căn bản không lo lắng mà, bây giờ mà cô mang thai thì sao? Thân Tống Hạo con nhà giàu, nếu anh ta không nhận thì Hoan Nhan tính sao đây?
Cô thật nhức đầu, cửa phòng vệ sinh mở ra không tiếng động, Hứa Hoan Nhan sắc mặt trắng bệch, tay giơ giấy thử, phía trên hiện ra rõ ràng hai cái gạch hồng, cô mang thai.
“Làm sao bây giờ, Văn Tĩnh?” Giọng nói Hứa Hoan Nhan run rẫy, sắp khóc lên.
Cô cảm giác nhạy bén, đứa bé này không có duyên với cô, nhưng chợt nghĩ tới Hứa Mễ Dương dáng vẻ cả người đầy máu tươi, cô liền sợ toàn thân lạnh run lên, cô nên làm cái gì bây giờ? Thân Tống Hạo sẽ không cần, không cần đứa bé này!
“Không có sao, Nhan nhi, cậu hãy bình tỉnh, không việc gì đâu.” Văn Tĩnh hít sâu một hơi, ôm vai cô nhẹ nhàng mở miệng an ủi.
Mình rất sợ, Tĩnh…Tớ đã thấy Mễ Dương sanh non, thật là nhiều máu…Hứa Hoan Nhan khóe mắt chua xót, gắt gao ôm lấy Văn Tĩnh không dám buông ra.
“Đừng quá lo lắng Nhan nhi, giấy thử có lúc không chính xác, như vậy đi, cậu bây giờ chờ, tớ đã hỏi bác sĩ, sáng sớm lấy nước tiểu kiểm tra mới chính xác. Sáng sớm ngày mai cậu kiểm tra lại lần nữa, nếu vẫn hai vạch, hãy gọi điện cho tớ, hai đứa mình sẽ tìm Thân Tống Hạo, đứa bé này do anh ta tạo ra, anh ta phải chịu trách nhiệm!”
“Không….Anh ta nhất định bỏ đứa bé này!” Hứa Hoan Nhan kinh hãi trợn to mắt, nước mắt ào ạt chảy xuống, ngón tay Hứa Hoan Nhan bấu thật chặt cô,toàn thân run rẩy không cách tự chủ được.
“Chẳng lẻ cậu muốn giữ đứa bé này, không cho anh ta biết sao? Trước khi tốt nghiệp còn có một kỳ kiểm tra sức khỏe nữa, Hứa Hoan Nhan, cậu không thể giữ đứa bé này!”
“Tớ cũng không muốn, nhưng thật sự rất sợ, cậu cũng biết Mễ Dương uống thuốc không phá được, phải đi viện giải phẫu, khổ biết bao nhiêu.”
Toàn thân Hứa Hoan Nhan như nhũn ra, hiện tại nếu cô đã tốt nghiệp, có yêu có thương bạn trai hoặc chồng cô, thì nhất định không chút do dự sinh hạ đứa bé này!
Thế nhưng, còn gần bốn tháng nữa hiệp ước giữa cô và Thân Tống Hạo kết thúc, mà khi đó cô vừa chăm sóc cho ba lại mang bụng bầu , bảo cô làm sao bây giờ?
Cô ngay cả tự nuôi bản thân còn lo không xong, đứa bé theo cô phải chịu khổ chịu tội sao?
“Nghe mình nói, Nhan nhi, cậu bây giờ đầu óc đang rối, cho nên để tớ sắp xếp cho cậu, sáng sớm mai trước tiên kiểm tra lại một lần, nếu vẫn như vậy thì gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ cùng cậu tìm Thân Tống Hạo, chuyện này anh ta nhất định phải chịu trách nhiệm, tại sao anh ta không dùng biện pháp an toàn? Nếu không có ý định lâu dài với cậu tại sao không sử dụng biện pháp an toàn? Tóm lại, tớ quyết định rồi, Hoan Nhan, tớ sẽ không để cậu thua thiệt, mà tớ cũng không trơ mắt nhìn cậu thua thiệt.”
“Rốt cuộc không thể giữ đứa bé này phải không?” Hứa Hoan Nhan khóc toàn thân vô lực, cô lần đầu tiên phải đối mặt chuyện như vậy, căn bản cũng không nghĩ ra được cách nào hay hơn.
“Chính là không thể giữ đứa bé, nhưng cũng muốn Thân Tống Hạo phải có trách nhiệm với chuyện này, cậu chịu nhiều thiệt thòi như vậy, chẳng lẽ để anh ta ung dung vậy sao?”
Văn Tĩnh vừa tức vừa thương tâm, rồi lại đau lòng thay cho Hứa Hoan Nhan: “Cái tên đàn ông đáng ૮ɦếƭ này!”
“Nhan nhi, buổi tối cậu trở về ký túc xá hay về nhà anh ta?”
“Có thể một lát nữa anh ấy tới đón mình.” Hứa HNếu không nói ra, cô có chút không cam tâm, cô muốn biết, hắn xem coi cô giống như những người phụ nữ kia không, nếu nói ra anh ta có để ý hay không.
“Tốt lắm, chờ ngày mai sau khi xác định chính xác rồi, chúng ta sẽ nói cho anh ta biết, bây giờ đi rửa mặt sạch sẽ,. đừng khóc,có tớ ở đây không cần phải sợ, Nhan nhi.”
Văn Tĩnh yêu thương sờ sờ mặt cô, quyết định tạm thời không cho Kỳ Chấn biết, quan hệ mấy người đó khá tốt, nếu biết liền sẽ nói cho Thân Tống Hạo, còn nữa nếu thông qua người khác nói cho Thân Tống Hạo biết Hứa Hoan Nhan mang thai, e rằng anh ta không vừa lòng cho là Hứa Hoan Nhan cố ý tung tin mình có thai ra ngoài để bức hôn anh ta…Cô không thể nói ra, Hoan Nhan còn chưa tốt nghiệp, vạn nhất phát sinh ra chuyện gì, đối với Hoan Nhan ảnh hưởng danh tiếng thật là xấu.
Nhìn cô lên xe Thân Tống Hạo, Văn Tĩnh ôm một bụng tâm sự lái xe trở về.
“Mắt em sao lại hồng vậy?” Anh vừa lái xe, vừa nghiêng đầu sang hỏi thăm.
“ Hả? Có sao?” Hứa Hoan Nhan làm ra vẻ nhẹ nhỏm mang chút ý cười “Có lẻ vừa rồi mỏi mắt, lấy tay xoa nhẹ.”
“Đừng có lấy tay dụi mắt, sẽ bị lây nhiễm.” Giọng nói của anh dịu dàng, chỉ là vẻ mặt vẫn mang nét cợt nhã không kiềm chế được.
Yên lặng gật đầu, Hứa Hoan Nhan lặng lẽ quan sát ánh mắt anh, tựa như khoảng thời gian này sống chung rất tốt, cô dần dần cũng không bài xích, ngoại trừ anh đào hoa, bá đạo, thỉnh thoảng không biết xấu hổ, cũng đi lang chạ ở ngoài, thì có thể coi anh như là một người đàn ông tốt.
“Đang nhìn cái gì?” Giọng nói anh từ tốn lại dễ nghe, Hứa Hoan Nhan mặt hơi hồng lên, quay đi thấp giọng nỉ non: “Không có gì.”
“Hình như em có tâm sự?Anh nhạy cảm nhận thấy cô có chút khác thường so với lúc chia tay buổi sáng.
“Không có, không có…”
Cô cuống quýt lắc đầu, rồi không nhịn được bật thốt lên: “Em, em muốn hỏi anh một chuyện.”
Đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, Thân Tống Hạo liếc mắt nhìn màn ảnh nhảy lên một con số, đốt một ***: “Em nói đi.”
Hứa Hoan Nhan khẩn trương nuốt nước bọt một cái, lòng bàn tay ướt đẫm, nắm chặt phía dưới chổ ngồi, cô lấy hết dũng khí, quay sang nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trong khói thuốc mờ ảo kia: “Nếu trong đám người phụ nữ bên cạnh anh, có người mang thai vậy thì anh sẽ tính sao?”
Anh lập tức quay mặt sang, như có điều suy nghĩ nhìn lại cô, đáy mắt dần dần xa rời: “ Dĩ nhiên là không muốn.”
*** Hứa Hoan Nhan căng thẳng, tim như bị giội một bát nước lạnh, quay đầu lại trên mặt vẫn mang nét cười: “Không có trường hợp ngoại lệ sao?”
“Em mang thai?” Anh lạnh lùng mở miệng, tiếp theo lắc đầu một cái như trả lời câu cô vừa hỏi.
Đêm Trước Khi Anh Đi
"Cô mang thai?" Anh lạnh lùng mở miệng, sau đó lại lắc đầu một cái, trả lời vấn đề của cô, Hoan Nhan lập tức tỉnh táo, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn anh, mỉm cười: "Anh nói đùa gì thế? Tôi và anh sắp đến hỳ hạn kết thúc giao dịch, tôi làm sao lại để mình mang thai?"
"Nhưng có mấy lần chúng ta không dùng biện pháp an toàn." Đèn tín hiệu giao thông vừa chuyển. Anh dập tắt ***, khởi động xe, nhìn con đường phía trước, lạnh lùng mở miệng.
"Anh cũng biết trên thế giới này còn có loại thuốc gọi là *** sao?" Hoan Nhan giọng điệu nhẹ nhàng, trong lòng cũng không thoải mái, không có ngoại lệ, không có ngoại lệ, như vậy, cô, Hứa Hoan Nhan, cũng chỉ là một trong vô số tình nhân của anh ta.
Coi như là có thể cùng anh ta sinh hoạt, cùng chung gối, có thể ở trong lòng anh tỉnh dậy, thì thế nào?
Cô nghĩ mình quá quan trọng, kết quả thu lại được một nỗi sỉ nhục lớn.
Anh không nói, nhưng lông mày nhăn lại thành hình chữ xuyên, cô nói cô uống ***, thì ra cô thật sự chỉ muốn cùng anh có quan hệ giao dịch, không hề có một chút xíu dự định cùng anh kết giao.
"Tôi ngày mai sẽ bay tới Califfornia, một mình cô ở đây chú ý an toàn, tôi sẽ chuẩn bị tiền sinh hoạt cho cô, đồ trong phòng cô biết cái gì không thể động, những thứ khác tùy tiện dùng, một tuần sau tôi sẽ trở lại, mặc dù xảy ra chuyện gì, cũng phải chờ tôi trở lại, số điện thoại của tôi không thay đổi, có chuyện gì trực tiếp gọi cho tôi."
Yên lặng một lúc lâu, anh không giải thích ném ra một đống lời nói, Hoan Nhan chỉ là ૮ɦếƭ lặng gật đầu, không hề đem lời nói của anh để trong lòng, cô đăm chiêu suy nghĩ, cô mang thai, đứa bé này là của cô, toàn bộ, tất cả, là con của cô.
"Cô có nghe thấy không?" Không thấy cô trả lời, anh có chút bực bội cất giọng chất vấn.
"Hả? ừm... Tôi biết rồi, có chuyện sẽ gọi điện cho anh."
Hoan Nhan phản ứng kịp, cuống quít đồng ý.
"Cô dường như đối với việc tôi rời đi không có phản ứng?" Anh mày càng nhíu chặt, nhưng không giảm bớt được vẻ anh tuấn, đường cong gò má cực kỳ lưu loát, làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được mặt đỏ, tim đập.
"Hả? Vậy phải có phản ứng gì?" Cô tâm tư rối loạn, suy nghĩ không theo kịp.
"Cái gì gọi là phải có phản ứng?" Anh hai lông mày gần như dính sát vào nhau, có chút tức giận.
"Anh đi có việc gì?" Cô hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng, sau đó nói sang chuyện khác.
Anh làm như chẳng có chút hào hứng, nghiêng mặt nhìn phía trước chuyên chú lái xe, không hề nói nửa lời.
Hoan Nhan cũng im lặng trầm mặc, trong xe không khí nặng nề làm người ta hít thở không thông.
"Có đói không?" Anh đi hướng khác, không phải là đường trở về nhà, Hoan Nhan không đói, liền mở miệng: "Không đói bụng, nếu anh đói thì cứ đi ăn chút gì đó, không cần để ý đén tôi."
"Cùng nhau." Anh bá đạo mở miệng, tay lái vừa chuyển, xe rẽ sang con đường khác, đèn đường từng cái từng cái thắp sáng lên, giống như có người cầm lửa từng chút một thắp sáng thành phố.
Hoan Nhan chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, không muốn ở bên cạnh người đàn ông này dù chỉ một phút. Anh tuyệt tình, lạnh lùng như băng.
Tới một nhà hàng Tây yên tĩnh, anh dẵn cô vào, cũng vẫn bộ dáng như vô cùng quen thuộc đi vào một căn phòng.
Âm nhạc nhẹ nhàng, khiến tâm trạng Hoan Nhan cũng ổn định, dần dần bình tĩnh lại, sống hai mươi hai năm nhưng cô lần đầu tiên bước vào chỗ này, cô luôn cảm giác e ngại lo lắng.
"Hai phần bò bít tết tiêu đen, bảy phần chín." anh không nhìn thực đơn, chỉ tùy ý chọn món ăn: "Một phần salad thập cẩm, một phần salad trái cây sữa chua, một phần canh, phô mai cua, tạm tời mấy món này."
Anh không hề hỏi Hoan Nhan thích ăn gì, chỉ là tự chủ trương theo ý thích của mình mà gọi đồ ăn cho cô.
Hoan Nhan đáy mắt thoáng chút cô đơn, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, yên lặng ngồi trong góc, cúi đầu uống nước.
"Cô có chuyện đang gạt tôi." Anh lật vài trang tạp chí kinh tế trước mặt, có cảm giác không an tâm nhìn cô.
"Không có." Hoan Nhan lập tức lắc đầu, sâu trong lòng cô còn sót lại chút hi vọng, có lẽ ngày mai kiểm tra lại, cô chắc không có mang thai, ông trời chẳng qua chỉ trêu đùa cô mà thôi.
Anh cười thấp một tiếng, lười biếng dựa vào ghế sa lon, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, khẽ nheo đôi mắt nhỏ dài quyến rũ, anh yên lặng quan sát cô, bỗng dưng thu hẹp khoảng cách, kề sát tai cô nói: "Cô không biết nói dối, Hứa Hoan Nhan."
Hoan Nhan giật mình một cái ngước mắt nhìn anh, anh ta thật sự thông mình làm cho người ta sợ, mà cô giờ phút này trống *** đập thình thịch, rồi lại đau lòng không dứt, cô thật sự có xúc động muốn nói thẳng ra, Thân Tống Hạo, tôi có đứa bé, anh sẽ làm gì!
Thế nhưng anh lại lên tiếng..."Chẳng qua tôi cũng phải đi ngay, không có thời gian cũng không có tâm trạng xử lý chuyện nhỏ nhặt của cô, cô cũng không phải nói."
Giọng nói của anh nhẹ nhàng vô cùng, không mang theo một chút độ ấm, Thân Tống Hạo vẻ mặt giống như bình thường, một người hoa tâm không chịu trói buộc.
Tất cả mọi chuyện vọt tới cổ họng, lại bị Hoan Nhan nuốt xuống, lại vừ lúc món ăn được mang lên, Hoan Nhan hơi mỉm cười nói: "Ăn cơm đi."
Cô rất thông minh, học theo bộ dáng anh cầm dao nĩa cắt thịt bò, một bữa cơm vô vị, tẻ nhạt, kể cả bữa điểm tâm ngọt cũng không được để ý, Hoan Nhan trong lòng thầm suy nghĩ, bánh ngọt ở đây ăn cũng không ngon bằng cô làm, có lẽ một ngày cô sẽ trở thành đầu bếp làm bánh ngọt ở nhà hàng Tây, không đúng, cô nên mơ ước cao hơn một chút, đúng, làm bà chủ của một cửa hàng bánh ngọt.
"Đi về thôi." Anh lật một trang tạp chí, nhìn ảnh chụp trong đó khiến anh cảm thấy khó chịu, William, nhưng anh bây giờ không có thời gian để quan tâm mấy thứ này, anh không thể chờ đợi muốn bay ngay đến Califonia.
Cô gật đầu một cái, đuổi theo bước chân anh đi ra ngoài, lúc tới bên cạnh xe, phục vụ giúp anh mở cửa xe, Thân Tống Hạo bước chân hơi dừng lại không đi vào, cô thấy vậy do dự hỏi anh: "Có chuyện gì?"
"Nghĩ đến chuyện ngày mai phải đi, ngắn thì hai ngày, lâu thì một tuàn, cô tối nay, chúng ta không phải nên làm cái gì sao?" Anh tới gần cô, đẩy cô dựa vào thành xe, hai tay để trên eo cô, thu hẹp khoảng cách hai người...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc