Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 24

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Trở Về Giữa Đêm Khuya
"Này, Giang Ni sao? Tôi là Khả Khả, mấy ngày trước không phải cô muốn giúp tôi hẹn với Tổng giám đốc William sao? Hiện tại có thể hay không giúp tôi hẹn ông ta, tôi đã chuẩn bị tốt lắm . . . . ."
. . . . . ."Không có việc gì..., chúng tôi đã chia tay rồi, không cần bận tâm tới anh ta nữa."
"Ừ, tốt, tôi chờ điện thoại của cô, lúc nào cũng OK!"
An Khả cúp điện thoại, TL đúng vào lúc này cháy hết, hóa thành một đám khói xanh, lả lướt biến mất ở trong phòng, cô im lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng hát.
"Chỉ là một cô gái, yêu là linh hồn của cô, cô nguyện ý bỏ ra cả đời. . . . . ."
Từ trong micro, Lương Tĩnh Như vừa đúng lúc hát đến một câu cuối cùng, giọng hát nhẹ nhàng, thương cảm.
************************
Lúc Thân Tống Hạo trở lại nhà trọ, nhìn đồng hồ một chút, 2 h đêm, sau khi anh mở cửa, theo bản năng anh nhẹ bước chân, trực tiếp đi tới căn phòng mà bọn họ từng ở lại một đêm kia, xoáy mở chốt cửa, ánh trăng từ phía ngoài qua cửa sổ tràn vào phòng, rơi vào khuôn mặt trầm tĩnh đang say ngủ của cô.
Không khỏi cảm thấy thoả mãn, khoé môi anh nhếch lên, nhẹ nhàng đi tới bên cô, anh cúi thấp người, nghe hơi thở nhàn nhạt của cô, không nhịn được vươn tay, tay còn chưa chạm đến mặt cô. . . . . Đôi mắt đen nhánh lập tức mở to ra, vẫn còn buồn ngủ nhìn anh, hồn nhiên vô cùng.
"Thế nào đã tỉnh rồi hả ?" Anh không phát hiện ra thanh âm của mình lúc này có bao nhiêu dịu dàng, cô túm chăn ngồi dậy, dụi mắt, ánh mắt rơi vào chiếc đồng hồ treo tường: "Làm sao bây giờ anh mới trở về đã hai giờ rồi. . . . . ."
"Bạn bè tụ họp, uống R*ợ*u nên mới muộn như vậy." Anh nhẹ nhàng giải thích với cô như thể đó là việc tất nhiên vậy.
Cách một tấm chăn ôm lấy cô, cô mỏng manh vô cùng, cô tựa hồ là bởi vì ngủ không được ngon giấc, đột nhiên bị người khác cắt đứt mộng đẹp, giờ phút này phản ứng vẫn rất chậm chạp, cho nên ngoan ngoãn để anh ôm không có giãy giụa.
"Trên người anh có rất nhiều mùi R*ợ*u." Cô nhăn lỗ mũi, từ dưới chăn lộ ra một ngón tay đâm đâm anh: "Đi tắm."
"Được." Anh cười nhẹ, sự dịu dàng lúc ban đầu đã hóa thành sự cưng chiều.
Cúi đầu, anh hôn lên môi cô, "Chờ anh."
Cô không gì, trực tiếp ôm chăn nằm xuống, anh chỉ là cười nhạt, tiện tay đem áo khoác cởi xuống, đi tới phòng tắm.
Chờ đến lúc anh đi ra, đã thấy cô đang bất nhã nằm ở một góc giường, yên tĩnh mà ngủ say.
Anh không khỏi bật cười, cũng rón rén lên giường, chui vào trong chăn, lại đem thân thể nho nhỏ của cô ôm vào lòng, cô như ở trong mộng cái gì cũng đều không hiểu được, chỉ rất là tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, trầm trầm tiếp tục ngủ say.
Anh cũng cảm thấy mệt mỏi, hương hoa nhài trên người cô sau khi tắm rửa, quả nhiên là dễ ngửi.
Đến khi mặt trời sáng rõ, hai người gần như là đồng thời bị tiếng chuông điện thoại inh tai đánh thức, Hứa Hoan Nhan lầu bầu mấy tiếng, lật người, ôm lấy gối đầu tiếp tục ngủ, ngón tay Thân Tống Hạo lục lọi hồi lâu, mới từ dưới gối đầu kéo ra chiếc điện thoại di động, mở mắt ra vừa nhìn, cơn buồn ngủ liền biến mất!
Trên đời này sao lại có loại nữ nhân mặt dầy đến thế? Thì ra Lâm Thiến gọi điện thoại tới . . . . . Anh do dự ấn xuống, tắt, nhưng chỉ là không đến ba giây, tiếng chuông lại chói tai vang lên.
Hứa Hoan Nhan giống như là xào bánh lung tung lật người, trong miệng bất mãn lầu bầu: "Thật ồn ào. . . . . . Anh nên nhận đi chứ!"
"Là Lâm Thiến đại tiểu thư!" Cơn buồn ngủ của anh biến mất, dứt khoát ngồi dậy, vỗ vỗ vào ót của Hứa Hoan Nhan.
"A. . . . . ." Hứa Hoan Nhan cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa, lập tức nhảy dựng lên, đoạt lấy điện thoại di động, quả nhiên là tên của Lâm Thiến.
"A, anh còn lưu số của cô ta!” Hứa Hoan Nhan giận dữ ném điện thoại di động cho anh: "Em không cần biết, chắc đến tám phần là cô ta muốn anh mang đi mua quần áo, anh đi đi, em muốn tiếp tục ngủ."
"Có muốn đi xem kịch vui không?" Ánh mắt Thân Tống Hạo chợt chợt lóe, khóe môi liền nâng lên một nụ cười xấu xa.
Hứa Hoan Nhan nghiêng mặt sang bên nhìn lại anh, hồ nghi mở miệng: "Anh muốn làm gì?"
Thế nhưng anh đã ấn xuống nút nghe: "Chào, Lâm tiểu thư! Có chuyện gì sao?"
"uh . . . . . Vậy cũng tốt, cô bắt xe tới đây, ở khu chung cư XX."
Anh cúp điện thoại, xoay người đem cô từ trên giường kéo lên, "Mau chút mặc quần áo, bây giờ chúng ta đi ra ngoài."
"Em không muốn đi!" Hứa Hoan Nhan có chút không vui, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng vo thành một nắm.
"Tốt lắm, em đã nói không đi thì hôm nay chúng ta ở nhà vận động." Anh không thèm để ý chút nào, cợt nhả ngươi mở miệng, đắm đuối quan sát cô.
Nửa giờ sau, hai người chuẩn bị xong xuôi đi xuống lầu , đã nhìn thấy một cô gái trẻ đứng trước cửa chung cư.
Áo dây đỏ rực cùng chiếc quần sóc, phía trên thấp không đến có thể nữa thấp, phía dưới ngắn không đến mức không thể ngắn hơn nữa. Từ xa nhìn tới, chỉ thấy hoa hoa một mảnh.
Hứa Hoan Nhan không khỏi cười nhẹ, lại nhìn lại trang phục của bản thân mình, không khỏi có chút hâm mộ, nếu quả thật cô có vóc người tốt như vậy, tất nhiên cô cũng sẽ vui lòng ăn mặc giống như Lâm Thiến!
"Thân Thiếu . . . . ." Từ xa liền nghe thấy tiếng Lâm Thiến nũng nịu vang lên, người chung quanh bắt đầu len lén quan sát cô ta, thậm chí ngay cả anh chàng bảo vệ cũng phải ló đầu ra, từ trên xuống dưới một lượt xem cô gái trước mặt.
"Lâm tiểu thư hôm nay ăn mặc thật là xinh đẹp!"
Bản tính sắc lang của Thân Tống Hạo tuôn ra, trên dưới đem Lâm Thiến quan sát một lần, đẹp mắt, khóe môi cao cao mà giương lên lên.
Lâm Thiến liếc đến trang phục của Hứa Hoan Nhan bên cạnh, không khỏi thở dài một hơi, rồi lại giả bộ mấy phần xấu hổ tiến lên: "Thân thiếu, lời anh khen làm tôi ngại quá. . . . . ."
Vươn tay muốn chạm vào cánh tay Thân Tống Hạo, lại bị anh không biến sắc né tránh, vẫn là thân sĩ bình thường tao nhã lễ độ: "Tôi đi lấy xe."
Anh trực tiếp đi về phía ga ra dưới tầng ngầm, chỉ còn lại Hứa Hoan Nhan và Lâm Thiến.
"Tôi còn tưởng rằng cô nói giỡn thôi, cô còn tưởng thật mà tới ah?" Hứa Hoan Nhan cười nhạt, không nóng không lạnh mở miệng nói, chỉ một câu nói, nhưng giống như lập tức đem khoảng cách của mình và Lâm Thiến kéo xa ra. . . . . ."Tại sao không thể tới đây? Thân thiếu cũng không phải là đã cưới cô, dán mác là của cô!"
Thân Tống Hạo vừa đi, vui vẻ ở trên mặt Lâm Thiến lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cay nghiệt và ghen ghét.
"Có lúc, tôi thật sự rất bội phục cô." Hứa Hoan Nhan tự đáy lòng gật đầu, Lâm Thiến người này từ trước đến giờ đã hiểu rõ mình muốn cái gì, hơn nữa không từ thủ đoạn nào đều phải lấy được, mà cô, lại không thể có một phần của sự kiên quyết này.
Anh Không Thích Em
Lâm Thiến người này từ trước đến giờ đã hiểu rõ mình muốn cái gì, hơn nữa không từ thủ đoạn nào đều phải lấy được, mà cô, lại không thể có một phần của sự kiên quyết này.
"Cũng không cần phải như vậy, tôi cũng rất bội phục cô, phục đến sát đất, một người đàn ông tốt như vậy , nhưng cô lại có thể nắm chắc trong lòng bàn tay, tôi thật sự rất bội phục, tôi dù có làm gì thì cũng không được như thế!"
Lâm Thiến nhìn chiếc xe đang từ xa lái tới, sự âm trầm trên mặt dần tiêu tán.
"Cô sai lầm rồi, anh ta không phải của tôi, mà tôi, cũng chưa từng nghĩ tới muốn cùng anh ta một chỗ."
Hứa Hoan Nhan kềm chế tâm tình, kiên định mở miệng.
"Còn giả bộ cái gì đây? Tôi không tin cô không lay động chút nào."
Lâm Thiến khinh bỉ cười khẽ, hiển nhiên không tin lời nói của cô.
"Không có, chưa từng có." Hứa Hoan Nhan sâu sắc nhìn cô ta một cái: "Một ngày nào đó cô sẽ hiểu, là vì cái gì mà tôi lại ở bên Thân Tống Hạo."
Cô đi vòng qua đầu xe, trực tiếp mở cánh cửa bên cạnh tài xế ra ngồi lên, Lâm Thiến phản ứng hơi chậm, đợi đến lúc hoàn hồn thì Hứa Hoan Nhan đã ngồi vào, không khỏi tức giận âm thầm cắn răng, cố tỏ ra dịu dàng ngồi vào chỗ ngồi phía sau.
"Thân thiếu, anh không phải không có hứng thú muốn đi cùng em đến đây chứ?" Cô ta cười ngọt ngào, thân thể thẳng tắp nghiêng về phía trước, *** khẽ chạm vào Thân Tống Hạo bên người kiều mị hỏi.
"Dĩ nhiên là không." Thân Tống Hạo hài hước cười một tiếng, khẽ nhìn từ kính chiếu hậu, anh có thể thấy cô ta cố ý để lộ ra hơn nửa bộ ***, hứng thú chơi đùa của anh không khỏi tăng thêm.
"Lâm tiểu thư vóc người tốt như vậy, có thể vì em mà phục vụ quả nhiên là vinh hạnh của tôi." Anh theo sau nói một câu, khiến tâm hồn Lâm Thiến lập tức bay lên chín tầng mây, trên gương mặt đỏ ửng, xem ra càng thêm kiều mỵ động lòng người, cô ta thục nữ che miệng, bật cười: "Thân thiếu, lời anh nói thật khiến người khác ngượng ngùng."
"Đối mặt với mỹ nữ như vậy làm sao có thể không dùng lời hay ý đẹp đây?"
Anh tiếp tục cợt nhả trêu chọc, càng khiến Lâm Thiến thêm kiêu ngạo , ánh mắt liếc về phía Hứa Hoan Nhan đang an tĩnh ngồi phía trước, con ngươi cô ta chuyển động một cái, cười tủm tỉm nói: "Hứa Hoan Nhan, làm sao cô không nói lời nào?"
Hứa Hoan Nhan quay đầu lại, ném cho cô ta một nụ cười nhạt, tiếp tục chuyên chú phong cảnh ngoài cửa sổ.
"Hứa Hoan Nhan, không phải cô là bởi vì tôi không mời mà tới nên tức giận chứ?” Lâm Thiến thử thăm dò, nhẹ nhàng hỏi, con ngươi xinh đẹp tỏ ra rất uất ức.
"Làm sao cô lại nói vậy chứ?" Hứa Hoan Nhan vẫn đóng vai Lã Vọng buông cần, lễ phép mở miệng.
(Lã Vọng câu cá không cần móc câu, ý nói Hoan Nhan không quan tâm lắm)
"Vậy tôi yên tâm rồi! Đúng rồi Hứa Hoan Nhan. . . . . . cô và Thân thiếu đã xác định quan hệ rồi sao?"
Thân thể Lâm Thiến lại nghiêng về phía trước một chút, đầy đặn rủ xuống càng phát ra mê người, cô ta tất nhiên không quên lời đánh cuộc đó, chỉ cần còn một ngày chưa xác định quan hệ, cô ta liền tuyệt sẽ không bỏ qua.
Nếu bị thất bại dưới tay Hứa Hoan Nhan, sau này ở trường học cô ta còn có thể làm gì được nữa?
Thân Tống Hạo không tự chủ được hơi nghiêng mặt liếc mắt nhìn Hứa Hoan Nhan, không mở miệng.
Hứa Hoan Nhan hơi nhíu mi: "Quan hệ gì?"
"Quan hệ bạn bè, trai gái? Hai người hiện tại. . . . . . đã ở cùng một chỗ, các đồng học trong trường biết hết rồi sao."
Lâm Thiến mặt không biến sắc bắt đầu ép hỏi.
Trong cổ họng Hứa Hoan Nhan khẽ nghẹn lại, cô nghiêng mặt muốn nhìn biểu tình trong đáy mắt anh, nhưng anh thật giống như đang chuyên chú lái xe, hơn nữa trên mặt cũng không có biểu tình phức tạp nào, vẫn là dáng vẻ trước sau như một không sao cả.
"Không có." Hứa Hoan Nhan cắn chặt răng, thật thấp mở miệng, nhưng tiếp theo cũng buông ra một chút ý cười: "Tôi không phải loại hình con gái mà Thân thiếu thích!”
Cô vừa dứt lời, Thân Tống Hạo cũng liếc nhìn cô một cái, đáy mắt đầy ý đùa giỡn: "Làm sao em biết em không phải?"
Lâm Thiến quýnh lên, lập tức nhanh chóng cắt đứt, tiếp tục chủ đề nói: "Hứa Hoan Nhan, cô đang đùa gì thế, ai không nhìn ra Thân thiếu rất quan tâm tới cô? không chừng cô lập tức sẽ được gả vào hào môn, làm thiếu phu nhân rồi!"
Sắc mặt Hứa Hoan Nhan lập tức cứng đờ, lại nhìn về phía anh, quả nhiên sắc mặt anh đang rất tối tăm, cô cười ha ha, đánh vỡ cục diện bế tắc: "Tôi còn chưa tốt nghiệp đâu, không muốn qua cửa này, hơn nữa đàn bà bên cạnh Thân thiếu rất nhiều, cô không biết chứ tối hôm qua còn có một người mẫu, dáng dấp cực kỳ đẹp!"
Cô giống như tự đáy lòng tán thưởng người khác, mà người đàn ông bên cạnh vẻ mặt vẫn rất tối tăm, Lâm Thiến giật mình, không khỏi âm thầm suy nghĩ , một Hứa Hoan Nhan đã khó trị như vậy, lại còn mấy minh tinh người mẫu, thật đáng ૮ɦếƭ! Lâm Thiến cô muốn đấu tới khi nào đây?
Ba bọn họ không tiếp tục nói nữa, mỗi người đều có một suy nghĩ của riêng mình, không khí trong xe lập tức trầm xuống.
"Đến rồi." Không biết đã qua bao lâu, xe chậm rãi dừng lại, anh chậm chạp nói ra hai chữ, liền trực tiếp mở cửa xuống xe.
Ánh mắt Lâm Thiến rất nhanh bị những biển hiệu trang hoàng tao nhã cao quý hấp dẫn, lập tức đem những suy nghĩ vừa rồi tất cả quên sạch, hăng hái đẩy cửa xe ra, xuống xe, Hứa Hoan Nhan một mình ngồi lại một lát, trong lòng ngổn ngang không biết đang nghĩ cái gì, từ trong đáy lòng, cô rất sợ tới đây, một lát nữa có lẽ lại là một trận bêu xấu cũng không chừng. . . . . . Chỉ là không xuống xe cũng không phải là biện pháp, Hứa Hoan Nhan mở cửa xe, lấy hết dũng khí đi xuống, nhưng chỉ là đứng bên ngoài cửa hiệu rực rỡ, nhìn ánh đèn trong tủ chiếu sáng lên những bộ trang phục hoàn mĩ, cô cảm thấy sự tự ti từ trong xương của mình.
Đẩy cửa đi vào, đã nghe thấy âm thanh H**g phấn của Lâm Thiến không ngừng truyền đến, cô ta giống như một con bướm xinh đẹp đang xuyên qua những bộ cánh rực rỡ.
Hứa Hoan Nhan cúi thấp đầu, đi tới chiếc sofa trong góc ngồi xuống, tiện tay cầm một quyển tạp chí.
"Thân thiếu, cái này như thế nào?" Lâm Thiến H**g phấn cười rực rỡ, trong tay cầm trong bộ quần áo kiểu mới nhất của mùa hè năm nay, đứng trước gương xoay tròn khoa tay múa chân.
"Rất đẹp." Thân Tống Hạo đầu cũng không quay lại nhìn, chỉ trả lời, Lâm Thiến càng H**g phấn ôm lấy y phục đi thử, chỉ chốc lát sau liền đi ra ngoài, bộ váy có màu hồng cánh sen, ôm lấy khuôn *** tròn trịa, Hứa Hoan Nhan trong lòng hoảng hốt giống như nhớ tới đã gặp qua ở nơi nào. . . . . . Phạm Băng Băng xuất ngoại đến tham dự tuần lễ thời trang Paris hình như đã mặc một bộ y phục như thế! Cho nên ký ức hãy còn mới mẻ, là bởi vì Tĩnh rất thích Phạm Băng Băng, cho nên thỉnh thoảng Hứa Hoan Nhan cũng được biết một chút tin tức, tóm lại lần này Phạm Băng Băng xuất ngoại ăn mặc rất xinh đẹp, mà Hứa Hoan Nhan lại thích nhất chính là bộ trang phục này!
Lâm Thiến yêu mị, ngược lại có mấy phần giống Phạm Băng Băng, chỉ là vóc dáng lại nhỏ hơn một chút, nhưng mặc bộ lễ phục này cũng rất đẹp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc