Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 174

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Trong mắt của anh trừ cô ra thì không nhìn tới những người khác, giống như cô bất luận ra sao vẫn không thể quên được anh, trong lòng vĩnh viễn chỉ có anh.
Một buổi hôn lễ không thấy phô trương lãng phí chút nào, một buổi hôn lễ cũng không làm cho người ta than thở hâm mộ phô trương, nhưng một buổi hôn lễ lãng mạn lại khắc sâu trong lòng người thành phố nhỏ này, cũng khắc sâu trong lòng Hoan Nhan và Thân Tống Hạo.
Buổi sáng rời giường, thay xong áo cưới trang điểm, suối tóc dài chỉ tùy ý bới lên một Pu'i tóc, cô đưa tay cho anh, mặc anh lôi kéo cô đi ra ngoài. Thời điểm mở cửa, cô không thấy hàng xe nổi tiếng xa hoa không dứt, lại kinh ngạc khi thấy khoảng chừng hai ba trăm bé trai và bé gái mười mấy tuổi đứng ở trên bờ biển. Bé trai mặc vest trắng còn bé gái mặc váy đầm màu trắng, cứ một trai một gái hai bé thành một đôi cởi chung chiếc xe đạp, phía trước và sau xe cột đầy bong bóng màu hồng trong gió tung bay đếm không xuể .
Hoan Nhan giật mình ngạc nhiên đến ngây người, cô chưa từng thấy qua hôn lễ nào dễ thương như vậy.
"Em thích không?" Anh nói ở bên tai cô, Hoan Nhan kích động lời nói có chút không được mạch lạc: "Chúng ta, chúng ta cũng có thể đạp xe như vậy sao?"
"Rồi em sẽ biết." Anh cười một tiếng, lôi kéo cô lướt qua những đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu kia, các bé đều nhìn cô cười, hướng về cô lộ ra khuôn mặt tươi cười cùng lời chúc phúc của mình, đầy trời cánh hoa màu hồng từ trong tay bọn nhỏ vẩy ra rơi vào trên người, trên tóc của Hoan Nhan, cô không khỏi mỉm cười vui vẻ, vùi mặt vào trong *** của anh, mặc cho làn váy cưới thật dài tung bay trong gió biển.
"Cách nơi này không xa có một giáo đường nho nhỏ, chúng ta cử hành nghi thức kết hôn ở chỗ đó có được không?"
Hoan Nhan dùng sức gật đầu, tiếp đó cô nhìn thấy một cỗ xe ngựa nhỏ xinh đẹp, đánh xe là một người nước ngoài đứng tuổi mặc đồng phục thời trung cổ, dáng dấp giống như ông già Noel, vừa quay đầu lại cười, tóc và râu hình như cũng nở hoa.
Chiếc xe ngựa kia cực đẹp, chú ngựa nhỏ cũng thuần trắng không lẫn một chút tạp sắc nào, xe ngựa xinh đẹp giống như là từ bên trong bức tranh thế kỷ mười tám đi ra.
"Quá đẹp!" Hoan Nhan kích động không thôi, càng lãng mạn hơn ấy là trên xe ngựa chất đầy hoa hồng màu hồng nhạt, hai bên thành xe ngựa đều là bong bóng hình trái tim màu hồng, khi xe di chuyển những bong bóng này tung bay dưới bầu trời xanh, nhất định cực kỳ xinh đẹp. . . .
"Chúng ta lên đi.” Anh hài lòng đỡ cô lên, lại cẩn thận tỉ mỉ sắp xếp lại váy cưới của cô, khăn voan thật mỏng trên đầu cô tung bay ở phía sau tựa như áng mây trên trời .
"Lên đường thôi!" Anh ôm eo của cô ngồi vững vàng, nói với người đánh xe.
Tiếng roi vút đột nhiên vang lên, ngựa nhỏ bốn vó dạt ra vui sướng chạy, phía sau xe ngựa, đội ngũ hai hàng xe đạp thật dài cơ hồ không thấy được cuối, bong bóng màu hồng bay múa đầy trời, màu hồng cơ hồ che kín bầu trời xanh thẳm . . . . . .
Hoan Nhan cảm giác mình ngồi chưa được bao lâu, xe ngựa kia đã ngừng lại. Vừa ngẩng đầu lên cô thật sững sờ, một tòa giáo đường nho nhỏ đáng yêu như này chỉ có thể xuất hiện trong đồng thoại, giống như một cây nấm màu trắng được cất giấu ở trong rừng rậm.
Những đứa bé bước xuống xe đạp, xếp thành đội ngũ chỉnh tề đứng ở hai bên, bọn nhỏ nhẹ nhàng ngâm xướng ca khúc Thánh kinh, giọng trẻ con non nớt quanh quẩn ở trong rừng rậm, không khí thiêng liêng này tựa như thần tiên.
Một Mục sư râu tóc đều hoa râm đang cầm Thánh kinh đi ra, nghênh đón bọn họ đi vào giáo đường.
Trong lúc đó Hoan Nhan lại ngẩn ngơ, hình như nhớ tới trong truyện cổ tích, dùng kẹo làm thành căn phòng nhỏ xinh đẹp, cô giống như đang nằm mơ, anh thật sự biến giấc mơ thuở còn nhỏ của cô thành hiện thực.
Anh thật hiểu cô, không chuẩn bị một hôn lễ xa hoa phô trương, ngược lại là một hôn lễ ấm áp và lãng mạn, đánh thẳng vào trái tim của cô
Ba mẹ và Duy An, Noãn Noãn, Đâu Đâu, đều ngồi ở vị trí hai hàng ghế đầu tiên, ngay cả hai đứa bé đang quấn trong tả lót cũng được ôm tới, y y ô ô quơ múa nắm tay nhỏ bé, tựa hồ đang ăn mừng tân hôn của hai người bọn họ.
"Con có nguyện ý cưới người phụ nữ này không? Yêu cô ấy, trung thành với cô ấy, bất luận cô ấy nghèo khó, mắc bệnh hoặc là tàn tật, cho đến ૮ɦếƭ?"
"Con nguyện ý." Thân Tống Hạo cất giọng mở miệng, ánh mắt chăm chú nhìn không rời gương mặt của Hoan Nhan.
"Con có nguyện ý cưới người đàn ông này không? Yêu anh ấy, trung thành với anh ấy, bất luận anh ấy nghèo khó, mắc bệnh hoặc là tàn tật, cho đến ૮ɦếƭ?"
"Con nguyện ý." Hoan Nhan nhẹ nhàng mở miệng, giờ khắc này, cô nghe được âm thanh hạnh phúc nở hoa.
Trong đầu Hoan Nhan choáng váng một mảnh, mãi đến khi tuyên thệ xong, cô vẫn cảm giác mình đang nằm mơ.
Cho đến khi anh ôm lấy cô bắt đầu nụ hôn triền miên, cô mới tỉnh ngộ trợn to mắt nhìn anh, nụ hôn của anh một đường ép xuống, thân hình của cô không thể không ngửa ra sau, giống như một cây cung, "Nhan Nhan, jet‘aime."
Anh dùng tiếng Pháp lãng mạn nhất, nói lời tâm tình nóng bỏng nhất với cô, anh yêu em.
Phải, trên thế giới này còn có câu nói nào cảm động dễ nghe hơn so với câu anh yêu em? Trên thế giới này có câu nào thay thế được ba chữ trực tiếp anh yêu em động lòng người như thế?Trên thế giới này khiến cho người say mê, nói cho người đó biết mình yêu người đó, thế giới này, hạnh phúc nhất là được nắm tay người mà mình yêu thích.
Bọn họ hạnh phúc cả đời, nhưng cũng chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
Đem tất cả kết cục tốt đẹp, để cô lấy được tất cả hoặc là bỏ lỡ tình yêu tốt đẹp, đem tất cả kết cục tốt đẹp, đến mức nhìn lại từng chuyện của bạn bè.
Lúc còn trẻ, thời điểm nét mặt tươi cười như hoa, oanh oanh liệt liệt nói chuyện tình yêu.
*********************************************
Mình đã từng yêu người kia, hy vọng hắn nghe được.
Cô thật muốn điên rồi, thật tức muốn ૮ɦếƭ! Thế giới này quả thực là thiên địa điên đảo, yêu ma khắp nơi, chẳng lẽ 2012 đã tới khiến mọi người cũng điên rồi?
Aiz! Cô là một thiếu nữ xinh đẹp, người yêu trúc mã mất tích vài chục năm vẫn thủ thân như ngọc, chỉ chớp mắt, cô thật dễ dàng hỏi thăm được tin tức của hắn. Hừ, người tốt! Thế sao hắn lại cùng người khác đính hôn?
Hôm qua phóng viên của một tờ báo chụp được ảnh anh ta và Âu Tử Di cùng nhau ngọt ngào đi vào khách sạn Lệ Ân, lúc đi ra, anh ta còn săn sóc ôm vị hôn thê yểu điệu vào trong ***. Sáng mai bọn họ sẽ đi nước Pháp tham dự bữa tiệc lãng mạn nhất, trong bánh ngọt có một chiếc nhẫn, khi đó anh ta sẽ cầu hôn. . . . . .
Đáng ૮ɦếƭ, sao anh không nuốt chiếc nhẫn xuống luôn, bị mắc nghẹn ૮ɦếƭ đi! Để cho tân hôn thành tang lễ!
Nguyền rủa anh, nguyền rủa anh, nguyền rủa anh!
Cô gái mặc quần jean có móc treo vừa đi, vừa cầm com-pa đâm vào tờ báo có hình hai người nét mặt cười tươi như hoa!
Người đi đường tới lui đều nhao nhao nhìn khuôn mặt giận dữ của cô gái này, theo bản năng lùi vài bước cách xa, người trên tờ báo nhất định có thù không đợi trời chung với cô ta!
Đâm một hồi lâu, Thiên Tình vẫn cảm thấy chưa hả giận, cô hất tờ báo đầy lỗ thủng ra, quyết định ngồi xuống ven đường cái hình răng cưa, đôi tay đỡ tại trên đầu gối, nâng lên một khuôn mặt nhỏ nhắn, người đi đường đi qua đi lại, xe cộ rầm rầm ù ù chạy qua trước mặt cô, thế nhưng cô lại cảm thấy náo nhiệt này là của người khác. Thoáng một cái mười lăm năm rồi, cô một mực tìm kiếm tin tức Mộ Cẩn Hiên, nhưng anh tựa như là hư không , như là chưa từng tồn tại trên thế giới này, một chút dấu vết cũng không có.
Hắn nói đi là đi, nói xuất hiện là xuất hiện, nhưng Mộ Cẩn Hiên! Anh coi Thân Thiên Tình tôi thành cái gì?
Anh cho rằng tôi từ nhỏ đến lớn thích anh, cho nên anh có thể đối xử như vậy, không coi trọng tôi sao?
Thiên Tình đứng bật lên , cô có gì phải sợ? Dáng dấp cô không tệ, cũng không phải là không ai thèm lấy, tại sao đối với một người vong ân phụ nghĩa phải thủ thân như ngọc?
Lấy điện thoại di động ra, Thiên Tình bấm thật nhanh một chuỗi con số, "Mạt Mạt, bây giờ cậu đang ở đâu ?"
"Được, bảy giờ tối nay gặp mặt."
"Làm cái gì hả?" Thiên Tình quyến rũ cười một tiếng: "Câu kẻ ngốc!"
Thiên Tình cúp điện thoại, ngoắc taxi chạy thẳng về nhà, thật may là ba mẹ đều đi nghỉ ở nước ngoài , không ai quản được cô, bác quản gia thì cưng chiều cô đến tận trời , thím Trần lại càng hận không được nâng cô trong lòng bàn tay, Thân Thiên Tình cô là một tiểu thư thiên kim kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn muốn gì được nấy, chẳng lẽ lại thất bại trên tay Mộ Cẩn Hiên?
Cô không tin!
Vừa vào cửa nhà, Thiên Tình giống như tiểu đạn đạo xông lên lầu, dọa thím Trần ở phía sau luôn miệng kêu Tiểu Tổ Tông cô chậm một chút. . . . . .
P/S: Lời nhắn của tác giả:
Mọi người chú ý, bởi vì cái tên Mộ Hiền Ninh trùng với tên của một đại thần , nhân vật chính trong truyện Hồng Tụ của tác giả Cổ Phán Quỳnh Y, cũng có tên Mộ Hiền Ninh. Vì vậy để tránh phát sinh những điều phiền toái, cho nên từ giờ trở đi tên Mộ Hiền Ninh của nhân vật trong truyện này sẽ được thay thế bằng tên khác: Mộ Cẩn Hiên, những chuyện của Noãn Noãn và Mộ Cẩn Hiên sẽ không thay đổi, chỉ duy nhất đổi cái tên bị trùng này thôi.
Tác giả xin cáo lỗi, mong mọi người đừng trách và thông cảm nhiều hơn.
-----
Thiên Tình mở tủ treo quần áo ra, Ng'n t lướt qua một hàng trên tiểu lễ phục, những y phục kia bình thường cô đều không động vào , bởi vì tính tình hiếu động, không có một khắc nào nhàn rỗi , mặc váy vào vướng chân vướng tay không nói, thanh niên mà thấy cô mặc váy nhất định sẽ chạy mất.
Ng'n t Thiên Tình chợt dừng lại trên một cái váy nhỏ màu đen, vai lệch một bên, làn váy quá ngắn quá bó, bình thường nếu thấy người nào mặc như vậy, Thiên Tình khẳng định mình sẽ trợn mắt lên, xích một tiếng mắng chửi người, mặc chi mà siết chặt như vậy, vậy cái gì cũng khỏi mặc!
Nhưng hôm nay, cô lại nhìn trúng món đồ này.
Chạy thật nhanh vào phòng thay quần áo, thay xong Thiên Tình soi gương, hít sâu, hít sâu. . . . . . Mới kéo khóa kéo một bên eo lên được.
Cô soi gương đi một vòng, gật đầu liên tục, thực là không tồi, eo ra eo, ௱ô** ra ௱ô** , nhưng còn mái tóc dài. . . . . . Thiên Tình hơi suy nghĩ một chút, giơ cổ tay lên hai ba lần liền cuốn cong mái tóc dài thành một nụ hoa trên đầu, không có tóc che phủ, tấm lưng trắng nuột lộ ra, cô lập tức biến thành một phụ nữ phong tình vạn chủng —— Ặc, phụ nữ lẳng lơ hẳn sẽ không buộc một nụ hoa ở trên đầu.
Thiên Tình thay xong váy, lại đi tới tủ giày tìm giày cao gót, giày của cô không dưới trăm đôi, đáng tiếc cô chưa hề mang qua. Giờ phút này Thiên Tình nhìn một đôi ước chừng cao khoảng mười phân gót giày màu bạc, nhìn đôi giày cao gót trong lòng cô không khỏi bắt đầu ảo tưởng . . . . . .
Nếu như đôi giày này đá vào trên người tên khốn Mộ Cẩn Hiên kia, vẻ mặt anh ta lúc ấy sẽ là cái dạng gì!
Thiên Tình vừa thất thần, trong đầu liền xuất hiện dáng vẻ Mộ Cẩn Hiên cùng cô gái õng ẹo té xuống đất không dậy nổi, cô thật hả hê, không khỏi hắc ha ha cười lạnh ba tiếng.
Thận trọng đỡ cô dưới bậc thang lầu, thím Trần vừa nhìn cô ăn mặc như vậy, mặt liền sụp xuống, kéo tay của cô nói lảm nhảm: "Tiểu thư , cô mặc như vậy đi ra ngoài, sẽ bị mấy người đàn ông bên ngoài kia chiếm tiện nghi . . . . . ."
"Thím không muốn con sớm tìm được bạn trai rồi nhanh chóng kết hôn?" Thiên Tình cười híp mắt nói đáp lại một câu, thím Trần lập tức ngậm miệng, ngưng một lát, lại lo lắng nói: "Nhưng tiểu thư cô ăn mặc như vậy, ngộ nhỡ bị đàn ông xấu nhìn trúng làm thế nào?"
"Một cước đạp rơi ba răng cửa của hắn ta." Thiên Tình không chút khách khí trả lời lại, bây giờ cô cảm thấy may mắn, bị ba buộc học Taekwondo phòng thân, thật là tốt quả thật là tốt.
"Buổi tối trở về sớm một chút, tiểu thư."
Thím Trần lập tức yên tâm, bà biết bản lĩnh tiểu thư, lần trước khi cô phá hư vườn hoa bị chú Ngô đuổi chạy khắp vườn hoa miệng liên tiếp cầu xin tha thứ.
"Biết rồi." Thiên Tình lúc lắc bàn tay nhỏ bé, bước lên xe nói với tài xế: "Đi hộp đêm."
"Tiểu thư , lão gia nói rồi, cô gái tốt không thể đi cái loại hộp đêm đó . . . . . ." Tài xế vừa nổ máy, vừa tận tình khuyên ngăn.
"Con không phải cô gái."
"À?"
"Con là phụ nữ." Thiên Tình lè lưỡi , bắt đầu làm nũng : "Bác à, đi đi mà . . . . . ."
Đương nhiên là cô được như ý nguyện.
Lúc đến hộp đêm, Mạt Mạt đã ở tại bar R*ợ*u đợi cô rồi, nha đầu Mạt Mạt kia trang phục từ trước đến giờ đều khác người, hiện tại càng thêm khoa trương bóng mắt, phía trên là một cái áo T- shirt rộng thùng thình, quần jean phía dưới thì ngắn đến không thể cắt ngắn hơn nữa, lẳng lơ nhìn chung quanh.
Hai cô bé bốn mắt vừa gặp, lập tức hét lên một tiếng nhào qua ôm nhau, Mạt Mạt nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô chậc chậc khen ngợi: "Ai u này, Đại tiểu thư của tôi, hôm nay cậu thật xinh đẹp!"
"Thế nào, không thủ thân như ngọc cho người yêu trúc mã của cậu nữa sao ? Thật muốn tới câu kẻ ngốc?" Mạt Mạt vừa trêu ghẹo, vừa cùng cô thoải mái chạy tới phòng đã bao.
"Xùy , không tuân thủ nữa !" Thiên Tình tiêu sái vung bàn tay lên: "Tớ cũng không phải là Vương Bảo Xuyến, chịu nghèo đói cực khổ đợi mười tám năm, hôm nay tớ sẽ phải mở rộng phá giới!"
* Truyền thuyết dân gian Vương Bảo Xuyến: Vào năm Đường Tổ Tông, triều đình loạn lạc, thái tử được gởi nuôi vào một nhà dân đổi tên thành Tiết Quý Bình. Khi lớn lên anh vào Trường An, tại đây anh gặp được Vương Bảo Xuyến, con gái thứ ba của đại tướng nhà Đường. Bảo Xuyến vừa xinh đẹp lại tinh thông cầm kỳ thư họa nên rất được thương yêu cưng chiều. Trong một lần tình cờ cô được Tiết Bình Quý cứu giúp và đem lòng yêu mến chàng. Nhưng Tiết Bình Quý là con nhà nghèo lại không có học vấn cao rộng như những công tử con quan mà cha cô đã lựa chọn. Bị gia đình phản đối kịch liệt, Vương Bảo Xuyến và Tiết Bình Quý đã vượt qua mọi lễ giáo phong kiến để đến với nhau. Khi chiến tranh nổ ra Tiết Bình Quý lên đường tòng quân giết giặc, Bình Quý lập được nhiều chiến công được dẫn đầu đội quân chống giặc. Quân địch bại trận, Bình Quý tha mạng cho công chúa Đới Chiến. Cảm kích trước việc làm đó công chúa muốn được gả cho Bình Quý, từ đó Bình Quý được thừa kế ngai vàng. Việc kết hôn của hai người đã mở ra sự giao lưu buôn bán mang lại phồn vinh cho hai nước. Vương Bảo Xuyến sau mười tám năm đợi chờ người chồng trong đau khổ, khi biết được tin đã hiểu lầm Bình Quý và hai người nảy sinh mâu thuẫn nhau.
“Cậu bị cái gì K**h th**h vậy? Nói nghe một chút." Mạt Mạt vừa thấy bộ dáng này của cô, không khỏi H**g phấn , trước kia mỗi ngày đều nghe cậu ấy nhắc tới cái người trúc mã kia , mỗi ngày đều tụng đến cả trăm lần, tình yêu bọn họ kinh thiên địa khiếp quỷ thần đến dường nào, Sơn Vô Lăng thiên địa hợp Hiền Ninh mới có thể đoạn tuyệt với cô. . . . . .
Thế nào mới chớp mắt một cái , nha đầu này liền thay đổi?
Thiên Tình cúi đầu, lầu bầu một tiếng, trong con ngươi xinh đẹp thoáng hiện nét thương tâm: "Mạt Mạt, cậu nói thế gian này có phải đàn ông căn bản không thể có một tình yêu vĩnh cữu?”
Mạt Mạt tay cầm *** dừng lại, một lát sau cô bé giương môi lên cười lạnh một cái: "Dù sao tớ vẫn chưa từng thấy qua, đàn ông nửa người phía dưới đều là động vật, thấy một phụ nữ , cái nhìn đầu tiên là *** nhìn lần thứ hai là gương mặt, thiên tính như thế, cậu nói bọn họ làm sao thay đổi?"
Thiên Tình thở dài: "Thấy ba mẹ tớ yêu nhau thắm thiết như vậy thật là ngưỡng mộ, tớ vừa nhìn thấy dáng vẻ hai người như hình với bóng hận không được buộc ở cùng nhau, thật muốn kéo bọn họ triển lãm trên đường đi, hiếm có tình yêu nào như thế, bây giờ tìm đâu ra người như ba mẹ tớ?”
"Ha. . . . . . Cậu ở đó mà hâm mộ đi, đúng rồi, cậu và cái người yêu trúc mã ૮ɦếƭ đi sống lại của cậu rốt cuộc thế nào rồi? Không phải cậu vẫn luôn đang tìm hắn sao?"
Thiên Tình khẽ dựa trên ghế sa lon, thở hắt ra một hơi: "Hắn muốn kết hôn, nhưng cô dâu không phải là tớ."
"Mẹ nó." Mạt Mạt không khỏi mắng một tiếng, cô biết Mộ Cẩn Hiên chiếm vị trí quan trọng trong lòng Thiên Tình như thế nào, đả kích phen này xem như không nhỏ.
"Vậy bây giờ cậu dự định làm sao?" Mạt Mạt hút *** lá một hơi rồi phun ra ngụm khói hỏi, cô lười biếng khẽ dựa ra sau, hai chân thon dài bắt chéo nhau, dưới ánh đèn trắng đến chói mắt.
"Tớ không biết." Thiên Tình thở dài, Ng'n t đùa bỡn ly R*ợ*u trong lòng bàn tay: "Anh ta đã không đợi tớ, không quan tâm đến tớ, sớm quên mất tớ rồi...tớ còn nhớ đến làm gì?"
"Thật chứ?" Mạt Mạt có chút lo lắng nhìn cô hỏi.
"Nếu không thì sao?" Thiên Tình cười lạnh một phen: "Tớ cũng hiểu rõ, mười lăm năm qua tụi tớ chưa từng gặp lại, bộ dáng của anh ta rất được, gia thế cũng tốt, bên cạnh anh ta chắc cũng không ít oanh oanh yến yến vây quanh, không chừng anh ta cũng ôm ấp cả mười cái tám cô gái rồi, tớ chỉ là một cô gái mới lớn trong sạch, tội gì ngã vào, không đáng giá . . . . . ."
Thiên Tình nói xong liền bưng ly R*ợ*u lên hơi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lấy mu bàn tay lau miệng nói: "Mạt Mạt, uống..., uống xong chúng ta khiêu vũ đi, đến lúc đó cho cậu học hỏi một chút nhìn dáng vẻ khiêu vũ đẹp mắt của tớ. . . . . ."
"Cậu đừng làm càn, nếu ba mẹ cậu biết còn không tức ૮ɦếƭ." Mạt Mạt biết ba mẹ Thiên Tình đối với trưởng nữ bảo bối này rất nghiêm khắc, nếu biết cô ấy làm càn như vậy, nói không chừng sẽ đưa cô ra nước ngoài ngày ngày giám sát chặt chẽ.
"Tớ đã hai mươi hai tuổi rồi, ngay cả yêu cũng chưa từng trãi qua, tớ không cùng bạn học nam nắm tay, hay hôn qua miệng , không có tùy tiện đi ra ngoài làm bậy, bây giờ tớ muốn tìm bạn trai cũng không được !"
Thiên Tình trề môi nói khẽ xong, cầm chai R*ợ*u rót đầy một ly R*ợ*u sau đó dốc ngược ly vào trong bụng, Mạt Mạt nhìn cô chậc chậc lắc đầu: "Đều nói tình yêu làm cho đầu óc người ta choáng váng, nhưng dầu gì chúng ta cũng coi như là thiếu nữ thời đại mới, vì một người đàn ông muốn ૮ɦếƭ muốn sống, Thân Thiên Tình, đây không phải là cá tính của cậu."
"Tớ cũng không phải là vì anh ta, chỉ cảm giác là mình quá ngu, vì một lời nói chơi khi còn bé, vì một phần tình cảm đơn thuần khi còn bé, tớ vẫn luôn một mình yên lặng chờ đợi , nhưng Mạt Mạt cậu xem, đến cùng tớ đợi là vì cái gì? Cái thế giới này thật làm cho người ta ghê tởm!"
"Có lẽ hắn ta có chuyện gì khó nói nên lời?" Mạt Mạt nhìn cô đau khổ nói, biết cô không bỏ được, không khỏi hỏi lại .
"Nổi niềm khó nói. . . . . . Đừng dùng những lời này nói với tớ, căn bản anh ta không hề nhớ đến tớ như tớ nhớ đến anh ta vậy. Tốt lắm Mạt Mạt, chúng ta không nói đến anh ta nữa, mau ra khiêu vũ thôi. . . . . ." Thiên Tình bốp một tiếng để ly R*ợ*u xuống quầy, kéo Mạt Mạt đứng lên, hai người chạy vào trong sàn nhảy, Thiên Tình thuần túy bởi vì quá mức tức giận, lại uống một chút R*ợ*u, tiếng nhạc vừa vang lên mạnh mẽ , cô liền bắt đầu dốc sức uốn éo thân hình, dưới ánh đèn tấm lưng trần xinh đẹp trông chói mắt cực kỳ, một đôi chân thon dài càng thêm câu hồn đoạt phách, hai cánh tay mảnh khảnh giơ thật cao qua đỉnh đầu, thân thể mềm mại giống như rắn nước. . . . . .
Dần dần đám đông tản ra, chừa một khoảng trống dành cho Thiên Tình và Mạt Mạt. Mạt Mạt là một người có tính cách, giờ phút này vừa thấy mọi người chung quanh vỗ tay ồn ào, đầu óc không khỏi nóng lên liền cao hứng, tiện tay cô kéo ra chiếc áo T- shirt rộng thùng thình, bên trong là một cái áo bó màu đen hai dây, thân hình xinh đẹp lập tức lộ ra ngoài, cô lại cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, dứt khoát bước hai bước đi qua cái cột bằng thép kế bên, đưa tay tháo cái kẹp tóc trên đầu ra, mái tóc dài buông xõa đột nhiên từ không trung lướt qua một đường vòng cung, một chân dài vòng trên ống thép, thoáng chốc chung quanh tiếng kêu hô ầm ĩ vang lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc