Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 165

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Thân Tống Hạo không thể không lo lắng, quả nhiên là hiện tại anh may mắn, thời gian năm năm qua chỉ một lòng một dạ nghĩ tới Nhan Nhan, không có đi ra ngoài làm bừa.
Trần Nhị đặc biệt tìm khoa xét nghiệm máu hiện đại nhất làm kiểm tra. Cả quá trình lấy máu, làm xét nghiệm cũng chỉ mất một ít thời gian.
Âm tính, mạnh khỏe.
Lúc này Trần Nhị mới nặng nề thở ra một hơi, ngồi liệt trên ghế: "Mẹ kiếp, cái ngày biết người phụ nữ đê tiện đã bị nhiễm Aids, thiếu chút nữa thì tôi xách dao chém ૮ɦếƭ cô ta rồi. Xem ra, người phụ nữ kia quả thật là dùng thủ đoạn lừa người dối đời đùa bỡn mọi người rồi."
"Tôi cũng sớm biết cô ta không phải là cái loại người tốt lành gì...." Thân Tống Hạo cười lạnh. Nguyện ý phối hợp với thủ đoạn của Thích Dung Dung, bò đến trên giường một người đàn ông, nguyện ý dùng loại thủ đoạn này toan tính để cho mình mang thai, gả vào nhà họ Thân, loại phụ nữ như vậy, sao có thể là người hiền lành, lương thiện được?
"Vậy bây giờ anh định làm như thế nào?"
"Tôi muốn điều tra kỹ chuyện này." Thân Tống Hạo trong lòng đã có tính toán, hai tay anh nắm chặt, giọng nói lạnh lùng: "Thái Minh Tranh dám tính kế với tôi, hừ...tôi sẽ làm cho cô ta mất hết danh dự, đem chuyện đứa con hoang trong bụng cô ta công bố với công chúng, để cho nhà họ Thái bọn họ xem bọn họ đã nuôi dạy một đứa con gái tốt đến thế nào!"
"Làm sao điều tra được đây? Thái Minh Tranh tuyệt đối sẽ không nói, hơn nữa một khi cô ta muốn làm chuyện như vậy, nhất định sẽ hết sức giữ bí mật, nói không chừng... . Đã sớm *** diệt khẩu rồi !"
"Không biết, tôi cũng biết tính ông cụ Thái một chút, ông cụ nhát gan sợ phiền phức, dù là chuyện này có ông cụ đứng sau lưng giúp một tay tìm cách, thì cũng sẽ không ***."
Thân Tống Hạo cúi đầu suy tư một chút, đang muốn nói gì, nhìn thấy cuối hành lang có một người đi tới, thì ra là a Chí.
"A Chí, anh có chuyện gì sao?" Bởi vì chuyện của Ka Ka, Thân Tống Hạo đối với a Chí cũng vài phần quan tâm hơn, vì vậy vừa nhìn hắn đi tới, liền gọi lại hỏi.
"Thân tiên sinh, bởi vì Ka Ka, tôi vẫn luôn chú ý mọi chuyện liên quan đến bệnh Aids, vừa mới nghe nói bệnh của Thái tiểu Thư, nên tôi hơi tò mò.... Tôi có biết một ít chuyện, muốn nói với Thân tiên sinh." A Chí gầy đi rất nhiều, cả người giống như chỉ còn da bọc xương .
"Được, chúng ta qua bên kia nói chuyện." Thân Tống Hạo vỗ vai hắn, ý bảo hắn cùng anh đi qua phòng kế bên.
Thân Tống Hạo nhấn *** vào cái gạt tàn mấy cái để dập tắt khói TL, vẻ mặt nặng nề ngẩng đầu lên nhìn a Chí trước mặt:"Theo như anh nói, anh nghi ngờ người Thái Minh Tranh tìm đến, là người đã tổn thương Ka Ka ngày đó?"
"Là tôi suy đoán như thế, đứa bé trong bụng Thái tiểu thư hiện tại đã tám tháng, mà tám tháng trước, Kaka đã bị những người đó làm nhục. Hai tháng sau, Kaka cũng sốt mãi không dứt sau khi nhập viện kiểm tra ra cô ấy bị nhiễm Aids, Vừa vặn Thái Minh tranh cũng hai tháng sau thì phát hiện ra bệnh, thời gian sao mà trùng hợp đến thế? Như vậy còn không rõ ràng rồi sao, vô cùng có khả năng Thái tiểu thư muốn mang thai nhưng không được, mới nghĩ ra biện pháp đi tìm đàn ông khác, bởi vì cô ta sợ chuyện có thể bại lộ, không dám làm quá lộ liễu, cũng không dám vào khách sạn cao cấp...."
"Tôi nhớ rồi." Thân Tống Hạo chợt cắt đứt lời của a Chí, "bởi vì Ka Ka vẫn giấu chuyện đó, nên chúng ta không biết có người tổn thương Ka Ka. Còn Lâm Thiến bọn họ sau khi mọi chuyện vở lở ra, chúng ta cũng không lập tức tìm người trừng trị bọn họ....Đến sau này, mới phát hiện ra bệnh của Ka Ka. Tôi từng chứng kiến Kỳ Chấn đi tìm mấy tên khốn kiếp kia. Anh ta tìm khắp ngõ ngách từ tầng hầm quán bar đến hộp đêm , rốt cuộc cũng tìm thấy mấy tên bại hoại kia!"
"Thân tiên sinh, bây giờ anh lại đi điều tra một phen, sự tình thế nào cũng sẽ bị tra ra manh mối." A Chí đứng lên, vẻ mệt mõi chợt hiện lên trên mặt, "Thân tiên sinh, đợi mọi chuyện của các anh giải quyết xong xuôi, tôi muốn đưa Ka Ka đi, rời khỏi nơi này...."
"A Chí, tại sao phải đi? Nhan Nhan và Văn Tĩnh cũng không muốn Kaka rời đi, ba người họ là bạn tốt của nhau, tôi nghĩ Kaka cũng không muốn bỏ đi đâu."
Thân Tống Hạo vội vàng mở miệng giữ lại, anh không quen biểu lộ tình cảm ra ngoài, nhưng đối với Ka Ka
trong lòng thật nhiều cảm kích và áy náy.
"Đây chính là nguyện vọng của Ka Ka, anh cũng biết, bệnh của Ka Ka đã chẩn đoán chính xác rồi, là tôi gạt cô ấy, nhưng cô ấy là người từ trước đến giờ rất nhạy cảm, tôi đoán cô ấy cũng biết được một chút sự thật cho nên cô ấy mới nói muốn rời khỏi đây, Hoan Nhan đã có được hạnh phúc, Văn Tĩnh cũng vậy, hai người họ cũng làm mẹ rồi, còn Ka Ka? Cô ấy không có gì cả....Thậm chí ngay cả thân thể khỏe mạnh cũng không có được..."
A Chí nói xong, nước mắt không tránh khởi rớt xuống: "Anh hãy suy nghĩ một chút, cô ấy ở lại chỗ này, nhìn thấy chị em tốt mình mỗi người đều hạnh phúc vui vẻ như vậy, tuy rằng cô ấy rất mừng cho chị em tốt của mình, nhưng làm sao cô ấy có thể vui vẻ mà ở lại đây?"
"A Chí..." Thân Tống Hạo không biết làm cách nào để giữ lại, anh biết nói gì làm như thế nào để bù đắp lại, tất cả đều không thể trả lại cho Ka Ka một thân thể khỏe mạnh, cũng không cách nào báo đáp được, tất cả mọi chuyện Ka Ka làm đều vì Hoan Nhan.
"Tâm ý của các người, Kaka cũng biết. Giả sử có một ngày sự thật bị phơi bày ra trước mắt, cuộc sống yên tĩnh của của mọi người nhất định sẽ bị xáo trộn. Đến lúc đó, Hoan Nhan thì tự trách và áy náy, Văn Tĩnh trong lòng cũng không yên, vậy thì tội tình gì khiến tất cả mọi người bởi vì cô ấy mà phá vỡ hạnh phúc vốn có? Huống chi, đưa Ka Ka đến một nơi không một ai quen biết, chăm sóc cả đời cô ấy, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của tôi."
A Chí nói xong, cũng không quay đầu lại bước ra ngoài, thời điểm mở cửa bước ra, hắn lại nói một câu, giọng nói thật nhỏ: "Chỉ là Thân tiên sinh, bệnh tình của Ka Ka cần tiền để tiếp tục trị liệu, chờ đợi hi vọng, chờ đợi kỳ tích."
Thân Tống Hạo lập tức đồng ý: "Anh yên tâm, tất cả gán*** đó hãy để tôi lo."
"Cám ơn."
A Chí đóng cửa lại đi ra ngoài, sở dĩ nói như vậy, là do Ka Ka dặn dò. Cô biết nếu co đi rồi, những người ở lại trong lòng sẽ không dễ chịu. Bây giờ cô đưa ra yêu cầu như vậy, ít nhất để cho bọn họ bù đắp một chút, ít nhất có thể khiến cho áy náy trong lòng bọn họ giảm đi một chút.
Quan trọng hơn là, cô đã nghĩ thông rồi, có thể sống được bao lâu, là chuyện ông trời quyết định. Nếu như không thể biết được việc ngày mai ra sao, chi bằng hãy trân trọng nắm bắt mỗi một cái hôm nay.
Cô và A Chí ở chung một chỗ, đây chính là hạnh phúc lớn nhất.
Nếu như trước khi cô ૮ɦếƭ đi, có thể sanh cho A Chí một đứa bé, vậy cái hạnh phúc này quả thực là trời cao ban ơn.
Ba ngày sau, tại một khu nhà gần như bỏ hoang, Thân Tống Hạo tìm được hai trong sáu người đã cường bạo Ka Ka khi đó. Bởi vì hút MT, bởi vì quanh năm dâm loạn, bọn hắn bệnh hoạn nhìn không ra hình người. Cuộc sống bừa bãi, cơ hồ vét sạch thân thể của bọn hắn, thậm chí Thân Tống Hạo chỉ mới hứa miệng cho một chút MT, bọn hắn đã lập tức nói ra tất cả...
Tám tháng trước, Thái Minh Tranh tình cờ gặp được một người trong bọn hắn, liền nảy sinh ý định, cho bọn hắn một khoản tiền, đưa ra giao dịch hấp dẫn này.
Mà khi ấy vì muốn có tiền để mua MT, hắn đã dấu nhẹm chuyện mình bị nhiễm Aids. Thái Minh Tranh cũng giữ lời, cho hắn ta một số tiền, chỉ yêu cầu hắn phải đi khỏi thành phố này, vĩnh viễn không được quay lại.
Tuy rằng bọn hắn không bỏ đi, nhưng cũng tuân thủ lời hứa không nói ra chuyện của Thái Minh Tranh. Mãi cho đến hôm nay khi Thân Tống Hạo tìm đến đây, chuyện này mới biết được rõ ràng....
Sau khi nghe lại đoạn băng ghi âm tự tay mình mang về, Thân Tống Hạo rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo, bây giờ cũng viên mãn hạnh phúc, sự việc này đặt dấu chấm hết tại đây thôi.
Anh ngồi trên salon, trầm mặc hồi lâu, mới không kiềm chế được vui sướng nói: "Đem băng ghi âm này về cho phu nhân (Thích Dung Dung) nghe. Sau đó đưa đến đồn cảnh sát lập hồ sơ."
"Dạ, Thân tổng." Thư ký chần chờ một chút, rồi lại hỏi: "Giá cổ phiếu của Thái thị Minh đỉnh sắp tới sẽ rớt xuống thê thảm, Tổng giám đốc, chúng ta có làm cái gì không?"
Thân Tống Hạo đưa tay gõ gõ mặt bàn, nhắm mắt lại nói thật thấp giọng: "Công ty sắp tới công việc cũng không tệ, còn Minh đỉnh từ lau chỉ là một cái thùng rỗng, các người nhìn việc mà làm đi." Ngừng lại một chút, bỗng nói: "Đừng để bọn họ có cơ hội chuyển mình, muốn hung ác như thế nào thì cứ làm như thế."
Thư ký không thể nín được cười một cái: "Dạ, tổng giám đốc."
Bóng người tản đi, trong phòng làm việc lại khôi phục yên tĩnh, Thân Tống Hạo ngồi một mình chợt nở nụ cười, cười hồi lâu, anh mới nhớ tới, hình như mình chưa có bao giờ lại sung sướng nhẹ nhàng như vậy
Hoá ra nếu bị người khác hiểu lầm, hắt nước bẩn vào người có
cảm giác thật khó chịu. Đột nhiên anh nhớ tới hồi ly hôn Hoan Nhan,
ngày ấy anh cũng đã hiểu lầm cô vụng trộm chiếm đoạt những đồ
trang sức đeo tay làm từ ngọc quý kia... không khỏi cũng có chút áy
náy, muốn nói với cô một câu, rất nghiêm túc nói một câu: “ thật xin
lỗi.”
Anh cầm điện thoại di động vừa định gọi thì tiếng chuông điện
thoại trong phòng làm việc trên máy bay riêng chợt vang lên. Anh
đưa tay nhấn nút phía dưới chiếc ghế xoay, cưỡng trả lời: "A lô, ai
vậy?"
"Con trai, bây giờ Thái Minh tranh đã biết sự thật, nó đang ầm ĩ
ở bệnh viện muốn tìm cái ૮ɦếƭ..." Thích Dung Dung cảm thấy đau đầu
đến mức không sao nói nổi. Lúc trước bà bị mù hay sao mà lại đi tìm
một người phụ nữ như thế được chứ? Từ khi nào ánh mắt của bà trở
nên quá kém cỏi như vậy nhỉ?
"Cô ta muốn đi tìm cái ૮ɦếƭ, mặc kệ cô ta, dù sao cô ta có sống
thì cũng là sống không bằng ૮ɦếƭ." Thân Tống Hạo nhướng mày, nói
phớt tỉnh.
"Nhưng mà... nhưng mà.. bây giờ bên ngoài bệnh viện đều có
ký giả canh chừng, con bé sống ૮ɦếƭ thề đứa bé kia là của con..."
"Không phải là bà rất có khả năng chịu đựng sao? Ai chọc
thủng chỗ nào, thì người ấy tự đi vá lại!" Bụp! Thân Tống Hạo cúp
điện thoại. Đối với Thích Dung Dung, đúng là anh đã từng hận bà đến
tận xương, nhưng hận thì sao đây? Công ơn sinh thành nuôi dưỡng
rộng lớn như trời biển, cho dù bà có làm nhiều chuyện xấu đi chăng
nữa, anh thật sự cũng không thể nào cầm đao giết bà được... Chẳng
qua đây là vạn bất đắc dĩ anh mới nói vậy, cũng như bất kỳ một người
nào khác, nếu đã từng bị cha mẹ mình ép buộc đến nỗi phải chịu sự
tổn thương quá mức, thì cũng có sự bất đắc dĩ ấy thôi.
Nếu như... nếu như bà có thể đối xử với Nhan Nhan tốt hơn một
chút, tương đối chân thành thật ý hơn một chút, có lẽ anh sẽ bỏ qua
cho bà một vài chỗ sai lầm.
Rất nhanh chóng, cuộc đời của Thái Minh Tranh chuyển qua
một trang tối đen. Đứa bé trong bụng của cô ta do không dùng một
chút nào các biện pháp phòng ngừa, cho nên không tránh khỏi bị lây
nhiễm mầm bệnh AIDS. Sau một trận ầm ĩ, lại biết được tin tức Thái
thị đã phá sản hoàn toàn, bị thu mua với giá thấp, cô ta chợt tỉnh táo
lại, đồng thời cũng hiểu ra một điều, cho dù bây giờ cô ta có ầm ĩ đến
đâu, ánh mắt của người kia vẫn phẳng lặng, chẳng hề có một gợn
sóng, chỉ e rằng càng ngày càng thêm căm ghét.
Nếu như bé con là một đứa trẻ khỏe mạnh, nhất định cô ta sẽ
sinh ra, nhưng đứa nhỏ kia hết lần này tới lần khác vốn dĩ đã là không
nên có mặt trên thế giới này... Vậy thì sinh nó ra để làm cái gì, để nó
phải chịu mọi ánh mắt kỳ thị, sau đó cả đời cũng không thể sống một
cuộc sống như người bình thường sao?
Cô ta không thể tàn nhẫn như vậy, cũng không có cách nào tiếp
nhận một sự thật như vậy.
Thái gia xuống dốc, ai là người cung cấp cho nó những loại
thuốc tốt nhất để trị liệu? Người nào sẽ cho nó niềm hi vọng đợi đến
lúc kỳ tích xuất hiện? Cô ta cười, một nụ cười lạnh lẽo... Cười bản
thân tại sao mình lại ngu ngốc đến vậy, cười sao mình quá ngây thơ...
lại định lừa gạt đúng loại người nào chứ? Lừa gạt một người như
Thân Tống Hạo, mới hai mươi tuổi đã lăn lộn ở thương giới, tâm cơ
của anh, cô ta có thể so sánh được sao?
Sau khi giải phẫu được hai tuần, Thái Minh Tranh liền lặng lẽ
rời khỏi thành phố. Cô ta không thể tiếp tục cuộc sống ở nơi đã từng
xảy ra bao nhiêu sự kiện, khi khắp hang cùng ngõ hẻm đầy những lời
đồn đại có liên quan đến bản thân, liên quan đến Thái thị... Quả
nhiên Thân Tống Hạo nói được là làm được, anh đã làm cho cô ta
thân bại danh liệt, khiến cho Thái gia vĩnh viễn không còn khả năng
xoay chuyển được nữa...
Cô ta thực sự rất oán hận, hận Thân Tống Hạo vì sao từ đầu đến
cuối cũng không hề liếc nhìn đến cô ta dù chỉ một lần. Nhưng người
mà cô ta hận nhiều hơn chính là bản thân mình. Bảy năm trước, trong
bữa tiệc tại buổi hôn lễ ngày hôm đó, lẽ ra cô ta nên hiểu, người phụ
nữ mà Thân Tống Hạo yêu chỉ có Hứa Hoan Nhan... Từ đầu chí cuối,
chỉ có cô ấy, không hề thay đổi. Cô ta không nên ấp ủ mãi một mộng
ước hão huyền không thể nào thực hiện được, để rồi tự hủy diệt luôn
cuộc sống của mình.
************************
"Cậu nhỏ, cậu nhanh một chút nào!" Noãn Noãn mặc giống như
một quả bóng da nhỏ tròn vo, ra sức lôi kéo tay Duy An đang cố trốn
tránh.
Quý Duy An gương mặt đen sì, lừng khừng không muốn tiến
lên: "Bảo bối Noãn Noãn à, mẹ con cũng sắp trở lại, chúng ta về nhà
có được hay không?"
"Cậu nhỏ..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn lập tức xụ
xuống, cô bé mở to đôi mắt đáng thương nhìn anh: "Có phải cậu nhỏ
xem thường Noãn Noãn hay không? Có phải là cậu không tin cái nhìn
của Noãn Noãn không? Hay là... cậu hoàn toàn không hề thương
Noãn Noãn?"
Đương nhiên anh đành phải chịu thua bởi những hạt đậu vàng
kia... Duy An cực kỳ đau lòng, ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé: "Làm
sao cậu lại không
Thương con được đây? Đừng khóc, con khóc mặt sẽ đông cứng lại đấy, con mà đông cứng, anh bạn nhỏ Hiền Trữ sẽ không thích con nữa đâu.”
Chiêu này trăm lần thử trăm lần trúng… ngay lập tức cô bé con nín bặt, thu hồi luôn những giọt nước mắt kia: “Vâng, cậu nhỏ, cậu hãy nhanh một chút cùng đi với con nào… để cho con gái nhà người ta phải chờ đợi thật là bất lịch sự đấy.”
Duy An có cảm giác mình muốn té xỉu. Trời ạ, một người đàn ông như anh, giải quyết mọi việc làm ăn đều nhanh chóng, thành thạo, vì sao lại bị bé con mới bảy tuổi đầu xoay quanh dụ dỗ?
Nhóc con này cho rằng nó giới thiệu ai đây? Bạn học cũ ở vườn trẻ, cho đến bây giờ cũng mới chỉ là bé gái bảy tuổi giống như nó sao?
Vậy đợi đến khi cô bé lớn lên, e rằng anh đã thành ông lão mất rồi. Chức năng đàn ông cũng chẳng còn…
Nhưng mà Quý Duy An cũng không có cách nào từ chối. Nếu như nói trên thế giới này có ba người khiến cho anh không dám không nghe theo, đầu tiên đó là Noãn Noãn, sau đó chính là mẹ của con bé, Hứa Hoan Nhan, cuối cùng là bà ngoại của con bé, mẹ của Hoan Nhan và anh!
Số kiếp thật là đáng thương, anh muốn phản kháng cũng không có khả năng…
“Cậu nhỏ, đi nào!” Noãn Noãn liếc thấy ở phía trước, dường như người được hẹn đã tới không khỏi cao hứng, mặt mày hớn hở, cô bé cầm tay Quý Duy An đẩy về phía trước: “Cậu nhỏ, cố gắng lên! Nhanh chóng mang mợ nhỏ về nhà nào!”
“Được rồi, được rồi, Noãn Noãn…” Quý Duy An liếc nhìn vườn hoa cách đó không xa, đứng bên cạnh ghế dài là một hình dáng với màu sắc tươi sáng giống như một “Quả cam lớn”, con mắt không khỏi muốn rơi xuống!
“Cậu nhỏ, nhanh lên nào…” Noãn Noãn cười khanh khách chạy đi, “Con về nhà trước đây, cậu nhỏ, chúc cậu nhanh chóng có mối quan hệ tốt.”
“Quả bóng da” nhanh như chớp chạy mất tăm. Quý Duy An đứng ở trên mặt tuyết vò đầu bứt tai, “Quả cam lớn” này nhìn chỉ cao khoảng 155cm, nhưng chiều rộng cơ hồ vượt qua chiều cao… Thân Thiên Tình! Con bé quỷ quái này đây chính là người mà ánh mắt nó nhìn trúng như đã nói sao?
Đến khổ, quả bóng, trong mắt con bé chỉ có thể nhìn thấy sự tròn trịa, đương nhiên khiếu thẩm mỹ của nó chỉ có thể là như vậy…
“Quả cam” đó xoay người lại, nhìn từ xa thấy một khuôn mặt tròn tròn nhìn sang bên này! Quý Duy An không thể làm gì khác, đành phải nhắm mắt đi tới, đến gần mới nhìn rõ, “Quả cam” đó thoạt nhìn nhiều lắm chỉ độ mười sáu tuổi, Quý Duy An lại âm thầm kêu khổ: Thân Thiên Tình, đừng có để cậu bắt được con!
“Anh là Quý Duy An, cậu của Noãn Noãn sao?” “Quả cam” mở miệng trước, nghiêng đầu quan sát anh. Quý Duy An nhìn thấy một đôi ánh mắt tròn xoe, so với Noãn Noãn còn to hơn. Hình như cô gái rất sợ lạnh, chiếc áo choàng long thỏ mượt mà dày cộp bọc kín người.
“Đúng vậy, chắc cô đây là Đông Phương, Vô Song…” Quý Duy An vươn tay, lịch sự bắt tay cô. Đông Phương Vô Song mất công đeo vào chiếc bao tay nhung lông, giờ lại rút tay ra khỏi đó… Một bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn nà, Quý Duy An không kìm được nhìn đi nhìn lại đến mấy lần.
Hai bàn tay nắm nhẹ một cái rồi buông ra luôn. Cho dù đã mang bao tay như vậy tay của cô gái vẫn rất lạnh, Quý Duy An cảm giác như cái lạnh lầm vào tận xương…
“Chuyện đó… Noãn Noãn tuổi còn nhỏ, lời của con bé cô đừng có nghe… Cô nên học hành cho tốt thì hơn… cô chắc là đang học trung học, tôi bây giờ cũng sắp ba mươi tuổi… Tuổi của chúng ta chênh lệch quá lớn…” Quý Duy An nhìn cô gái này giờ không nói năng gì, nghiêng đầu quan sát từ trên xuống dưới, không khỏi nhắm mắt mở miệng nói.
Đôi mắt to của Đông Phương Vô Song càng ngày càng mở lớn, rốt cục không nhịn được liền cắt đứt lời của an: “Quý Duy An, tôi đã mười tám tuổi, tôi đang học đại học năm thứ hai…”
“Cái, cái gì?” Quý Duy An thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình. Anh cảm thấy đôi mắt của mình đã mở to đến mức cũng không thể nào to hơn được nữa…
“Tôi đã mười tám tuổi rồi, đang học năm thứ hai đại học”, Đông Phương Vô Song cười một tiếng, Quý Duy An mới nhận thấy cô gái còn có hai lúm đồng tiền trên má, anh chợt hiểu… người bạn nhỏ Thân Thiên Tình hoàn toàn dựa theo bộ dáng của mình, để tìm cho anh một đối tượng hẹn hò!
“Vì sao cô và Noãn Noãn quen nhau?” Quý Duy An cảm thấy có chút đau đầu.
“Mẹ tôi là chủ nhiệm lớp của con bé, chúng tôi chơi với nhau rất tốt.” Khuôn mặt của Đông Phương Vô Song thật tươi tắn lại vừa ngọt ngào, Quý Duy An có cảm giác thấy một hàng vệt đen trượt xuống…
Bảy tuổi cùng mười tám tuổi chơi rất tốt, anh nên nói bảy tuổi trưởng thành sớm hay là nên nói mười tám tuổi ngu ngốc đây?
Một trận gió lạnh thổi tới Đông Phương Vô Song không khỏi dậm chân một cái, vừa vội vã đeo bao tay lên: “Thật là lạnh…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc